Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 7: Mới đến
Chu Bắc Sơn ban đêm rời khỏi phòng, nhà khách khoa cửa nhưng không làm khó được anh, chỉ cần một phát lấy đà thì người đã xuất hiện trên đầu tường rồi.
Nhiệm vụ mục tiêu cũng đơn giản, là ba tên gián điệp cấp D. ABCDE, D cấp nghe có vẻ không quan trọng lắm nhưng đã thuộc vào hàng ngũ khó cạy miệng rồi, những tên như thế này thông thường đều được huấn luyện trước cho nên không dễ tiết lộ thông tin, vì vậy mà bên An ninh cục mới có thể muốn Đặc dị cục hỗ trợ.
Thấy Chu Bắc Sơn chỉ cần chưa đến mười phút đề viết ra mấy trang giấy tình báo, những người bên An ninh cục lộ rõ vẻ khó tin, nhưng họ cũng biết Đặc dị cục đặc thù, như thế nào thì nghiệm chứng sẽ biết ngay, không cần lúc này cãi cọ ồn ào.
Tống Hoành thấy hiệu quả như thế thì lộ rõ sự kiêu ngạo. Trước mặt cục trưởng An ninh cục lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nét khoe khoang từ sâu bên trong, không phải muốn che là che được, vốn dĩ ông cũng không muốn che giấu lắm, ha ha ha ha. Cục trưởng An ninh cục im lặng nhìn trời, cái tên này được dịp là bắt đầu khoe mẽ. Tình báo cũng có được, ông nhanh chóng đuổi người đi, ở đây chỉ chướng tai gay mắt. Thật là.
Nhiệm vụ đầu tiên của Chu Bắc Sơn hoàn mỹ giải quyết trong mười phút, cần đi 900 tiền thưởng, trong lòng anh cảm thấy mỹ mãn, bước nhanh chân về nhà ôm vợ yêu, lúc này thật sự là quá lạnh.
Sáng sớm, sau khi thức dậy, Chu Tô hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng bằng mấy cái bánh bao còn nóng hổi, bánh bao này được Chu Bắc Sơn hấp đến gần trăm cái, dọc đừng đi chỉ tiêu hao chưa đến hai mươi. Hai cục bột nhỏ cũng được cha mẹ cho uống lên một bình đầy sữa, mặc vào áo bông, cả cơ thể tròn vo tròn vo.
Cả nhà phải bắt xe khách về thị trấn cho nên không tiện mang xe đẩy, chiếc xe đẩy được để lại vào không gian. Hai vợ chồng, hai bé con cộng thêm hai cái ba lô để nguy trang, xuất phát đi hướng nhà xe.
Nhà xe ngày này cũng vắng khách, chắc có lẽ quá lạnh người ta không muốn đi ra đường, trên xe chỉ có lác đác vài người, Chu Tô hai người chọn hai vị trí gần nhất ngồi vào, không đầy mười phút xe bắt đầu chạy.
Xe khách chạy từ tám giờ đến mười một giờ mới đến thị trấn. Chu Tô hai người xuống xe, vì không có báo trước nên không ai ra đón. Chọn một vị trí khuất tầm nhìn, Chu Bắc Sơn thả vài gói hàng ra, nguy trang thành hành lý để mang về, lại thả xe đẩy ra để hai anh em lên, đắp chăn lại cẩn thận. Làm xong hết thảy thì dựa theo trí nhớ đi tìm một chiếc xe bò mà thuê chở cả người cả vật về thôn.
Tìm một lúc lâu mới tìm được, vì lạnh quá nên ít ai chịu đi, với lại từ đây đi Chu gia thôn, đi về phải mất bảy tám tiếng. Chu Bắc sơn phải năn nỉ mãi, ra một đồng tiền phí ông bác này mới đồng ý. Đừng nhìn một đồng tiền rất ít, một tháng lương công nhân bây giờ mới có mười đồng mà thôi, đây là kiếm lời kha khá nênông mới sảng khoái dắt bò ra.
Chu Bắc Sơn chỉ dẫn ông đuổi xe lại chỗ Tô Mãn. Đỡ Tô Mãn lên trước, sau đó khiêng cả chiếc xe đẩy lên, cuối cùng mới xách hành lý để lên.
Xe đấy có rèm nên bọn nhỏ không ảnh hưởng gì. Bên trong ấm áp đâu. Chu Bắc Sơn cũng ngồi phía trước Tô Mãn, tận khả năng che gió cho cô.
Xe bò đi được nửa đường thì cho bò nghỉ ngơi một lát, Chu Bắc Sơn sẵn tiện đem ra ba cái bánh bao, mời ông bác đánh một cái, mãi khuyên can ông mới nhận nhưng chỉ ăn một chút, còn lại gói lại bỏ vào trong túi áo, lúc nãy ông thấy bên trong nhân có thịt nên định mang về cho cháu trai ăn cùng. Ái Quốc Vệ Quốc giữa đường cũng được cha mẹ cho uống một lần sữa, theo sự lộc cộc của xe bò vậy mà nằm ngủ ngon lành.
Xe vào đến thôn thì mới khoảng ba giờ. thời gian này vừa thu hoạch vụ thu xong.
Thôn dân nhìn thấy trên xe bò mấy người thì thấy lạ. Con nít người lớn kéo nhau đi theo xem. Dựa vào trong trí nhớ, Chu Bắc Sơn kêu xe ngừng ở trước cửa nhà thôn trưởng. Ông bác đánh xe hỗ trợ dỡ đồ xuống, lấy tiền rồi hấp tấp đi rồi. Thật sự là quá xa, nếu mà ông không nhanh lên, đi đường buổi tối rất là nguy hiểm.
Lúc này thôn trưởng đang xoa bắp ở trong nhà, nghe Chu Bắc Sơn gõ cửa thì nhanh chóng mở cửa. Chu gia thôn thôn trưởng - Chu Thiệu, nhìn thấy Chu Bắc Sơn thì hốc mắt ửng đỏ, liên thanh kêu gọi hai người vào nhà.
Chu Thiệu người hơn ba mươi tuổi, chân trái đi nhanh thì khập khiễng, nhưng đi chậm thì cơ hồ không thấy. Nghe nói hồi trước bác đi đánh giặc, bị quân giặc nã s.ú.n.g b.ắ.n trúng chân, lại không được cấp cứu kịp thời nên để lại di chứng đành phải xuất ngũ.
Thôn trưởng muốn kêu vợ g.i.ế.c gà đãi Tô Chu hai người nhưng bị Chu Bắc Sơn ngăn lại. Gà ở nông thôn rất là quý giá, không dễ dàng bị g.i.ế.c lấy thịt, Chu Bắc Sơn không muốn vừa đến liền mất lòng vợ trưởng thôn. Sau một hồi tâm sự, Chu Bắc Sơn gửi bác một ít kẹo và hai cân đường đỏ, làm cảm ơn ông chạy ngược chạy xuôi lo cho căn nhà của bọn họ.
Lễ này không nhẹ, vì đường đỏ phải đi thị trấn mua, nhưng không phải mỗi lần đều mua được. Thôn trưởng lúc đầu không muốn nhận lấy nhưng thấy bọn nhỏ trông mong nhìn, lời nói thế nào cũng không nói ra được. Chu Bắc Sơn thấy vậy liền nhét vào tay bác.
Ở tại nhà thôn trưởng thời gian không dài, trước sau chưa đến một giờ, thôn trưởng dẫn bọn họ về nhà.
Dọc theo đường gặp xem náo nhiệt thôn dân, thôn trưởng đều giới thiệu cho bọn họ. Lúc này thôn dân mới biết hai người trẻ tuổi này cũng là người trong thôn, chỉ là sống ở thành phố mấy năm nay trở về. Càng khiến họ vui mừng đó là Chu Tô hai người về sẽ phát tiền công, lúc xây nhà xong thôn trưởng cũng nói rõ. Tết này định là có một cái tết ấm no.
Nhà của Chu Bắc Sơn ở cuối thôn, cách nhà khác chừng ba mươi mét, xung quanh có tường vây bằng đá cao ba mét. Thôn trưởng lấy chìa khóa mở cửa vào, bên trong sân rất rộng, có một giếng nước, từ trái sang theo thứ tự là phòng chất củi, phòng bếp, hai phòng ngủ, phòng khách, hai phòng ngủ, nhà kho, nhà vệ sinh. Mỗi phòng diện tích lớn hơn cả căn phòng cũ của Tô Mãn.
Để cho Tô Mãn vừa lòng là nhà vệ sinh được xây hiện đại hơn, kiểu dội nước chứ không phải hố xí như ở nông thôn thời bấy giờ.
Chu Bắc Sơn đẩy Ái Quốc Vệ Quốc đang ngủ vào phòng. Sau đó cầm tiền ra trả tiền cho thôn trưởng. Tô Mãn thì nhóm lửa cho nóng giường đất và nhà cửa.
Thôn trưởng biết Tô Chu hai người về là sẽ trả tiền liền nên lúc đi cũng cầm sổ sách, cộng thêm tiền vật liệu đá, mái ngói, tiền củi lửa thì tổng tiền phải trả cho thôn dần là bảy mươi sáu đồng tiền. Chu Bắc Sơn cũng không chần chừ, lấy sẵn tám mươi đồng tiền, còn lại bốn đồng đưa thôn trưởng vất vả phí. Thôn trưởng kiên quyết không chịu, nhưng nói không lại Chu Bắc Sơn, cuối cùng cũng cầm tiền rời đi. Khi đi nói thẳng trong lòng sau này phải trông nom bọn họ nhiều hơn, không để bọn họ bị khi dễ.
Chu Bắc Sơn ra tiễn thôn trưởng sẵn khóa lại cửa, quay vào phòng bắt đầu từ trong không gian xách đồ ra. Đầu tiên là nệm, chăn, gối đầu, tiếp đến là dụng cụ nhà bếp, xe đạp và máy may khoan hãy mang ra, đợi qua một chút thời gian trời thổi tuyết, lúc đó mọi người đều ở nhà nằm giường đất hãy lấy ra, nếu có người thấy cũng chĩ nghĩ bọn họ vừa đi lấy về.
Bận rộn cả buổi chiều đồ vật mới xem như sắp xếp xong, ngó trong không gian chỉ mới trống ra một phần mười diện tích, những thứ như vải vóc, đồng hồ, lương thực đều không thể đặt ở bên ngoài, xem là phải nhanh chóng tu luyện nhanh chóng thăng cấp mới được.
Lúc sau Tô Mãn nấu cơm, Chu Bắc Sơn cho bọn nhỏ uống sữa, tắm rửa cho chúng, sau đó vào trong không gian cho gà và heo ăn, thức ăn heo ngày hôm qua nấu vẫn còn, hôm nay cho ăn hết ngày mai lại nấu nồi khác.
Làm xong hết thảy thì cơm cũng vừa chín tới, hôm nay Tô mãn nấu thịt kho tàu, thịt heo mua lần trước vẫn còn hơn phân nửa, cô dứt khoát kho một nồi to, sau đó để vào không gian để ăn dần.
Ăn xong Chu Bắc Sơn đi rửa chén còn Tô Mãn thì đi tắm, lúc trước ở nhà khách cô cũng chỉ tắm sơ qua mà thôi, bây giờ mới có một lần tắm thỏa thích.
Tắm xong thì cô đi vào không gian, lấy túi hạt nhân sâm ra, đếm đếm có tận mười hai hạt, Tô Mãn kiểm tra thì có mười một hạt còn sinh cơ, có thể sống, liền lấy một cái chậu hoa thật lớn, cho thêm đất, tách đám hạt giống ra và chôn xuống, cuối cùng dùng dị năng uẩn dưỡng chúng trong mười phút.
Lúc Tô Mãn thu tay lại đã thấy trong đất có những cái mầm muốn nhú lên. chỉ cần mỗi ngày dùng ba lần dị năng như thế, ba tháng sau những cây nhân sâm chắc chắn đủ mười năm tuổi.
Làm xong hết thảy thì Chu Bắc Sơn cũng tắm xong, coi cũng mệt rã rời, bây giờ đã là tám giờ tối rồi. Nằm trên giường không muốn động, sai sử Chu Bắc Sơn lấy nến từ trong không gia ra, đốt lên, lấy cái bát sành đặt ở bên dưới, như vậy nến nóng chảy sẽ chảy vào trong bát, ngọn nến sẽ giữ được rất lâu.
Chờ đến Chu Bắc Sơn làm xong tất cả khóa cửa lên giường, Tô Mãn tự nhiên lăn vào lòng anh, tìm một vị trí thích hợp nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ, chỉ vài giây sau là hơi thở đã đều đều.
Chu Bắc Sơn kiểm tra lại lần cuối chăn của bọn nhỏ, sau đó kéo chăn to bao lại Tô Mẫn, đặt vào môi cô một nụ hôn, anh cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ngọn nến trong đêm lóe lên, chiếu rõ hình ảnh cả gia đình, ấm áp, hài hòa.
Nhiệm vụ mục tiêu cũng đơn giản, là ba tên gián điệp cấp D. ABCDE, D cấp nghe có vẻ không quan trọng lắm nhưng đã thuộc vào hàng ngũ khó cạy miệng rồi, những tên như thế này thông thường đều được huấn luyện trước cho nên không dễ tiết lộ thông tin, vì vậy mà bên An ninh cục mới có thể muốn Đặc dị cục hỗ trợ.
Thấy Chu Bắc Sơn chỉ cần chưa đến mười phút đề viết ra mấy trang giấy tình báo, những người bên An ninh cục lộ rõ vẻ khó tin, nhưng họ cũng biết Đặc dị cục đặc thù, như thế nào thì nghiệm chứng sẽ biết ngay, không cần lúc này cãi cọ ồn ào.
Tống Hoành thấy hiệu quả như thế thì lộ rõ sự kiêu ngạo. Trước mặt cục trưởng An ninh cục lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng nét khoe khoang từ sâu bên trong, không phải muốn che là che được, vốn dĩ ông cũng không muốn che giấu lắm, ha ha ha ha. Cục trưởng An ninh cục im lặng nhìn trời, cái tên này được dịp là bắt đầu khoe mẽ. Tình báo cũng có được, ông nhanh chóng đuổi người đi, ở đây chỉ chướng tai gay mắt. Thật là.
Nhiệm vụ đầu tiên của Chu Bắc Sơn hoàn mỹ giải quyết trong mười phút, cần đi 900 tiền thưởng, trong lòng anh cảm thấy mỹ mãn, bước nhanh chân về nhà ôm vợ yêu, lúc này thật sự là quá lạnh.
Sáng sớm, sau khi thức dậy, Chu Tô hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng bằng mấy cái bánh bao còn nóng hổi, bánh bao này được Chu Bắc Sơn hấp đến gần trăm cái, dọc đừng đi chỉ tiêu hao chưa đến hai mươi. Hai cục bột nhỏ cũng được cha mẹ cho uống lên một bình đầy sữa, mặc vào áo bông, cả cơ thể tròn vo tròn vo.
Cả nhà phải bắt xe khách về thị trấn cho nên không tiện mang xe đẩy, chiếc xe đẩy được để lại vào không gian. Hai vợ chồng, hai bé con cộng thêm hai cái ba lô để nguy trang, xuất phát đi hướng nhà xe.
Nhà xe ngày này cũng vắng khách, chắc có lẽ quá lạnh người ta không muốn đi ra đường, trên xe chỉ có lác đác vài người, Chu Tô hai người chọn hai vị trí gần nhất ngồi vào, không đầy mười phút xe bắt đầu chạy.
Xe khách chạy từ tám giờ đến mười một giờ mới đến thị trấn. Chu Tô hai người xuống xe, vì không có báo trước nên không ai ra đón. Chọn một vị trí khuất tầm nhìn, Chu Bắc Sơn thả vài gói hàng ra, nguy trang thành hành lý để mang về, lại thả xe đẩy ra để hai anh em lên, đắp chăn lại cẩn thận. Làm xong hết thảy thì dựa theo trí nhớ đi tìm một chiếc xe bò mà thuê chở cả người cả vật về thôn.
Tìm một lúc lâu mới tìm được, vì lạnh quá nên ít ai chịu đi, với lại từ đây đi Chu gia thôn, đi về phải mất bảy tám tiếng. Chu Bắc sơn phải năn nỉ mãi, ra một đồng tiền phí ông bác này mới đồng ý. Đừng nhìn một đồng tiền rất ít, một tháng lương công nhân bây giờ mới có mười đồng mà thôi, đây là kiếm lời kha khá nênông mới sảng khoái dắt bò ra.
Chu Bắc Sơn chỉ dẫn ông đuổi xe lại chỗ Tô Mãn. Đỡ Tô Mãn lên trước, sau đó khiêng cả chiếc xe đẩy lên, cuối cùng mới xách hành lý để lên.
Xe đấy có rèm nên bọn nhỏ không ảnh hưởng gì. Bên trong ấm áp đâu. Chu Bắc Sơn cũng ngồi phía trước Tô Mãn, tận khả năng che gió cho cô.
Xe bò đi được nửa đường thì cho bò nghỉ ngơi một lát, Chu Bắc Sơn sẵn tiện đem ra ba cái bánh bao, mời ông bác đánh một cái, mãi khuyên can ông mới nhận nhưng chỉ ăn một chút, còn lại gói lại bỏ vào trong túi áo, lúc nãy ông thấy bên trong nhân có thịt nên định mang về cho cháu trai ăn cùng. Ái Quốc Vệ Quốc giữa đường cũng được cha mẹ cho uống một lần sữa, theo sự lộc cộc của xe bò vậy mà nằm ngủ ngon lành.
Xe vào đến thôn thì mới khoảng ba giờ. thời gian này vừa thu hoạch vụ thu xong.
Thôn dân nhìn thấy trên xe bò mấy người thì thấy lạ. Con nít người lớn kéo nhau đi theo xem. Dựa vào trong trí nhớ, Chu Bắc Sơn kêu xe ngừng ở trước cửa nhà thôn trưởng. Ông bác đánh xe hỗ trợ dỡ đồ xuống, lấy tiền rồi hấp tấp đi rồi. Thật sự là quá xa, nếu mà ông không nhanh lên, đi đường buổi tối rất là nguy hiểm.
Lúc này thôn trưởng đang xoa bắp ở trong nhà, nghe Chu Bắc Sơn gõ cửa thì nhanh chóng mở cửa. Chu gia thôn thôn trưởng - Chu Thiệu, nhìn thấy Chu Bắc Sơn thì hốc mắt ửng đỏ, liên thanh kêu gọi hai người vào nhà.
Chu Thiệu người hơn ba mươi tuổi, chân trái đi nhanh thì khập khiễng, nhưng đi chậm thì cơ hồ không thấy. Nghe nói hồi trước bác đi đánh giặc, bị quân giặc nã s.ú.n.g b.ắ.n trúng chân, lại không được cấp cứu kịp thời nên để lại di chứng đành phải xuất ngũ.
Thôn trưởng muốn kêu vợ g.i.ế.c gà đãi Tô Chu hai người nhưng bị Chu Bắc Sơn ngăn lại. Gà ở nông thôn rất là quý giá, không dễ dàng bị g.i.ế.c lấy thịt, Chu Bắc Sơn không muốn vừa đến liền mất lòng vợ trưởng thôn. Sau một hồi tâm sự, Chu Bắc Sơn gửi bác một ít kẹo và hai cân đường đỏ, làm cảm ơn ông chạy ngược chạy xuôi lo cho căn nhà của bọn họ.
Lễ này không nhẹ, vì đường đỏ phải đi thị trấn mua, nhưng không phải mỗi lần đều mua được. Thôn trưởng lúc đầu không muốn nhận lấy nhưng thấy bọn nhỏ trông mong nhìn, lời nói thế nào cũng không nói ra được. Chu Bắc Sơn thấy vậy liền nhét vào tay bác.
Ở tại nhà thôn trưởng thời gian không dài, trước sau chưa đến một giờ, thôn trưởng dẫn bọn họ về nhà.
Dọc theo đường gặp xem náo nhiệt thôn dân, thôn trưởng đều giới thiệu cho bọn họ. Lúc này thôn dân mới biết hai người trẻ tuổi này cũng là người trong thôn, chỉ là sống ở thành phố mấy năm nay trở về. Càng khiến họ vui mừng đó là Chu Tô hai người về sẽ phát tiền công, lúc xây nhà xong thôn trưởng cũng nói rõ. Tết này định là có một cái tết ấm no.
Nhà của Chu Bắc Sơn ở cuối thôn, cách nhà khác chừng ba mươi mét, xung quanh có tường vây bằng đá cao ba mét. Thôn trưởng lấy chìa khóa mở cửa vào, bên trong sân rất rộng, có một giếng nước, từ trái sang theo thứ tự là phòng chất củi, phòng bếp, hai phòng ngủ, phòng khách, hai phòng ngủ, nhà kho, nhà vệ sinh. Mỗi phòng diện tích lớn hơn cả căn phòng cũ của Tô Mãn.
Để cho Tô Mãn vừa lòng là nhà vệ sinh được xây hiện đại hơn, kiểu dội nước chứ không phải hố xí như ở nông thôn thời bấy giờ.
Chu Bắc Sơn đẩy Ái Quốc Vệ Quốc đang ngủ vào phòng. Sau đó cầm tiền ra trả tiền cho thôn trưởng. Tô Mãn thì nhóm lửa cho nóng giường đất và nhà cửa.
Thôn trưởng biết Tô Chu hai người về là sẽ trả tiền liền nên lúc đi cũng cầm sổ sách, cộng thêm tiền vật liệu đá, mái ngói, tiền củi lửa thì tổng tiền phải trả cho thôn dần là bảy mươi sáu đồng tiền. Chu Bắc Sơn cũng không chần chừ, lấy sẵn tám mươi đồng tiền, còn lại bốn đồng đưa thôn trưởng vất vả phí. Thôn trưởng kiên quyết không chịu, nhưng nói không lại Chu Bắc Sơn, cuối cùng cũng cầm tiền rời đi. Khi đi nói thẳng trong lòng sau này phải trông nom bọn họ nhiều hơn, không để bọn họ bị khi dễ.
Chu Bắc Sơn ra tiễn thôn trưởng sẵn khóa lại cửa, quay vào phòng bắt đầu từ trong không gian xách đồ ra. Đầu tiên là nệm, chăn, gối đầu, tiếp đến là dụng cụ nhà bếp, xe đạp và máy may khoan hãy mang ra, đợi qua một chút thời gian trời thổi tuyết, lúc đó mọi người đều ở nhà nằm giường đất hãy lấy ra, nếu có người thấy cũng chĩ nghĩ bọn họ vừa đi lấy về.
Bận rộn cả buổi chiều đồ vật mới xem như sắp xếp xong, ngó trong không gian chỉ mới trống ra một phần mười diện tích, những thứ như vải vóc, đồng hồ, lương thực đều không thể đặt ở bên ngoài, xem là phải nhanh chóng tu luyện nhanh chóng thăng cấp mới được.
Lúc sau Tô Mãn nấu cơm, Chu Bắc Sơn cho bọn nhỏ uống sữa, tắm rửa cho chúng, sau đó vào trong không gian cho gà và heo ăn, thức ăn heo ngày hôm qua nấu vẫn còn, hôm nay cho ăn hết ngày mai lại nấu nồi khác.
Làm xong hết thảy thì cơm cũng vừa chín tới, hôm nay Tô mãn nấu thịt kho tàu, thịt heo mua lần trước vẫn còn hơn phân nửa, cô dứt khoát kho một nồi to, sau đó để vào không gian để ăn dần.
Ăn xong Chu Bắc Sơn đi rửa chén còn Tô Mãn thì đi tắm, lúc trước ở nhà khách cô cũng chỉ tắm sơ qua mà thôi, bây giờ mới có một lần tắm thỏa thích.
Tắm xong thì cô đi vào không gian, lấy túi hạt nhân sâm ra, đếm đếm có tận mười hai hạt, Tô Mãn kiểm tra thì có mười một hạt còn sinh cơ, có thể sống, liền lấy một cái chậu hoa thật lớn, cho thêm đất, tách đám hạt giống ra và chôn xuống, cuối cùng dùng dị năng uẩn dưỡng chúng trong mười phút.
Lúc Tô Mãn thu tay lại đã thấy trong đất có những cái mầm muốn nhú lên. chỉ cần mỗi ngày dùng ba lần dị năng như thế, ba tháng sau những cây nhân sâm chắc chắn đủ mười năm tuổi.
Làm xong hết thảy thì Chu Bắc Sơn cũng tắm xong, coi cũng mệt rã rời, bây giờ đã là tám giờ tối rồi. Nằm trên giường không muốn động, sai sử Chu Bắc Sơn lấy nến từ trong không gia ra, đốt lên, lấy cái bát sành đặt ở bên dưới, như vậy nến nóng chảy sẽ chảy vào trong bát, ngọn nến sẽ giữ được rất lâu.
Chờ đến Chu Bắc Sơn làm xong tất cả khóa cửa lên giường, Tô Mãn tự nhiên lăn vào lòng anh, tìm một vị trí thích hợp nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ, chỉ vài giây sau là hơi thở đã đều đều.
Chu Bắc Sơn kiểm tra lại lần cuối chăn của bọn nhỏ, sau đó kéo chăn to bao lại Tô Mẫn, đặt vào môi cô một nụ hôn, anh cũng nhắm mắt lại ngủ.
Ngọn nến trong đêm lóe lên, chiếu rõ hình ảnh cả gia đình, ấm áp, hài hòa.