Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 46: Phiên ngoại: Tống Cường
Tống Cường từ bé đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, cha mẹ đều là giáo sư đại học nên xung quanh cậu có rất nhiều người quay quanh chơi cùng.
Vậy nên cái tư tưởng xem thường người nhà quê lúc bấy giờ của người thành phố, cậu không biết đến mười thì cũng hiểu một hai.
Bởi vậy, khi cha mẹ đột nhiên quyết định phải về ở trong thôn, cậu đã khó hiểu và kháng cự. Chỉ tưởng tượng đến người nhà quê bưu hãn lớn giọng và không nói lý lẽ, đầy đường phân gà phân lợn, tối ngày phải cắm mặt xuống ruộng đầy cực nhọc thì cậu đã không chịu nổi.
Nhưng cậu biết chuyện này cậu không có quyền có ý kiến!
Cậu cũng biết năng lực của bác cả, cha mẹ từ nhỏ đến lớn vẫn chưa giấu cậu điều gì, vì vậy dù cho có một ngàn một vạn lần không muốn thì cậu cũng không mở miệng được. Cậu đã đủ lớn để biết được tính chất quan trọng của việc này.
Thực tế thì bác cả vẫn luôn luôn là người suy nghĩ chu đáo nhất trong nhà, khi đến Chu gia thôn, cậu đã không ngừng một lần cảm ơn bác ấy vì đã giúp gia đình cậu tìm được một nơi tránh nạn lý tưởng như thế.
Ở đây, cha mẹ cậu vẫn còn có thể tiếp tục dạy học, không cần phải vất vả làm nghề nông, ở đây con người thuần phác chân chất, và quan trọng là, ở đây có đám nhỏ nhà anh Sơn chị Mãn.
Mấy đứa bé từ lớn đến nhỏ đều không có một chút gì như những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, nhờ bọn chúng mà cậu nhanh chóng hòa mình vào môi trường mới.
Cô lập? Không có!
Bắt nạt? Không có!
Kì thị? Lại càng không!
Ở Chu gia thôn cậu như đang hưởng thụ một tuổi thơ tưởng chừng bỏ lỡ. Cả đám hàng ngày ngoài trừ đi học đều hận không thể ngủ cùng nhau, thân thiết với nhau một cách nhanh chóng.
Cậu cảm nhận được niềm vui mà lúc trước ở thành phố đã không cảm nhận được, cuộc sống cũng trở nên đầy màu sắc và tươi mới, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Khi đại học khôi phục, cha mẹ cậu đương nhiên trở thành những giáo sư đầu tiên.
Lúc đó cậu nghĩ: với bản lĩnh của anh Sơn chị Mãn, nhà bọn họ không thể nào vẫn cứ ở trong thôn được. Vì vậy mà cậu năn nỉ cha mẹ nhận lời mời của trường đại học Thủ Đô. Chỉ có nơi đó cậu mới cảm thấy trong tương lai gần, cả đám bọn họ mới có thể gặp lại.
Và cậu đã đúng!
Khi cậu và Ái Quốc Vệ Quốc trở thành những thanh niên thi đậu đại học đầu tiên của thôn, khi cả gia đình bọn họ mua được căn nhà ở Thủ Đô, khi cậu bước chân vào nhà mới thì cậu phát hiện: hàng xóm không phải gia đình họ Chu từng ở cạnh nhau ngần ấy năm hay sao?
Sau này, khi cậu đã lớn tuổi, Ái Quốc Vệ Quốc cũng đã có vợ con, thì tình hữu nghị của bọn họ cũng không bị năm tháng bào mòn, mãi mãi vững chắc.
Cho dù ai cũng có một hướng sự nghiệp riêng biệt, nhưng mỗi tuần đều gặp mặt tụ họp với nhau, tình cảm gắn kết đến cuối đời.
Vậy nên cái tư tưởng xem thường người nhà quê lúc bấy giờ của người thành phố, cậu không biết đến mười thì cũng hiểu một hai.
Bởi vậy, khi cha mẹ đột nhiên quyết định phải về ở trong thôn, cậu đã khó hiểu và kháng cự. Chỉ tưởng tượng đến người nhà quê bưu hãn lớn giọng và không nói lý lẽ, đầy đường phân gà phân lợn, tối ngày phải cắm mặt xuống ruộng đầy cực nhọc thì cậu đã không chịu nổi.
Nhưng cậu biết chuyện này cậu không có quyền có ý kiến!
Cậu cũng biết năng lực của bác cả, cha mẹ từ nhỏ đến lớn vẫn chưa giấu cậu điều gì, vì vậy dù cho có một ngàn một vạn lần không muốn thì cậu cũng không mở miệng được. Cậu đã đủ lớn để biết được tính chất quan trọng của việc này.
Thực tế thì bác cả vẫn luôn luôn là người suy nghĩ chu đáo nhất trong nhà, khi đến Chu gia thôn, cậu đã không ngừng một lần cảm ơn bác ấy vì đã giúp gia đình cậu tìm được một nơi tránh nạn lý tưởng như thế.
Ở đây, cha mẹ cậu vẫn còn có thể tiếp tục dạy học, không cần phải vất vả làm nghề nông, ở đây con người thuần phác chân chất, và quan trọng là, ở đây có đám nhỏ nhà anh Sơn chị Mãn.
Mấy đứa bé từ lớn đến nhỏ đều không có một chút gì như những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, nhờ bọn chúng mà cậu nhanh chóng hòa mình vào môi trường mới.
Cô lập? Không có!
Bắt nạt? Không có!
Kì thị? Lại càng không!
Ở Chu gia thôn cậu như đang hưởng thụ một tuổi thơ tưởng chừng bỏ lỡ. Cả đám hàng ngày ngoài trừ đi học đều hận không thể ngủ cùng nhau, thân thiết với nhau một cách nhanh chóng.
Cậu cảm nhận được niềm vui mà lúc trước ở thành phố đã không cảm nhận được, cuộc sống cũng trở nên đầy màu sắc và tươi mới, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Khi đại học khôi phục, cha mẹ cậu đương nhiên trở thành những giáo sư đầu tiên.
Lúc đó cậu nghĩ: với bản lĩnh của anh Sơn chị Mãn, nhà bọn họ không thể nào vẫn cứ ở trong thôn được. Vì vậy mà cậu năn nỉ cha mẹ nhận lời mời của trường đại học Thủ Đô. Chỉ có nơi đó cậu mới cảm thấy trong tương lai gần, cả đám bọn họ mới có thể gặp lại.
Và cậu đã đúng!
Khi cậu và Ái Quốc Vệ Quốc trở thành những thanh niên thi đậu đại học đầu tiên của thôn, khi cả gia đình bọn họ mua được căn nhà ở Thủ Đô, khi cậu bước chân vào nhà mới thì cậu phát hiện: hàng xóm không phải gia đình họ Chu từng ở cạnh nhau ngần ấy năm hay sao?
Sau này, khi cậu đã lớn tuổi, Ái Quốc Vệ Quốc cũng đã có vợ con, thì tình hữu nghị của bọn họ cũng không bị năm tháng bào mòn, mãi mãi vững chắc.
Cho dù ai cũng có một hướng sự nghiệp riêng biệt, nhưng mỗi tuần đều gặp mặt tụ họp với nhau, tình cảm gắn kết đến cuối đời.