Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 42: Phiên ngoại Chu Ái Quốc, Chu Vệ Quốc
Hai anh em Ái Quốc Vệ Quốc có tuổi thơ rất là đặc sắc. Khi chưa thức tỉnh dị năng thì là đầu đàn của đám con nít trong thôn. Khi thức tỉnh dị năng rồi thì ngoài giờ học, bọn họ lại có thêm nhiệm vụ thúc giục sinh trưởng cho lương thực.
Khi trong thôn đã gieo trồng, mỗi cuối tuần cha mẹ đều dẫn bọn hắn len lén đi tưới mộc hệ dị năng cho hoa màu, khiến cho sản lượng lương thực của Chu gia đội sản xuất lúc nào cũng đi đầu, vượt trội.
Mỗi năm nhìn thấy đại đội trưởng lãnh bằng khen đội sản xuất tiên tiến, hai anh em đều cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Năm hai người vừa đủ mười tám tuổi, cha mẹ nhận lời mời trở thành giáo viên của trường đại học Đặc Dị, cả nhà dời về Thủ Đô, bọn họ cũng trở thành sinh viên khóa đầu tiên của trường.
Từ nhỏ hai anh em đều biết cha mẹ rất lợi hại, nhưng mãi đến khi vào học đại học, bọn họ mới biết cha mẹ còn có thể càng lợi hại hơn.
Làm hai đứa con lớn nhất của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn, Chu Ái Quốc và Chu Vệ Quốc nghiễm nhiên trở thành đối tượng hâm mộ của bạn học cùng trường, đồng thời áp lực trên vai hai anh em cũng lớn. Hai người đều rất cố gắng nỗ lực, để không phụ sự mong mỏi của phụ huynh, cũng để khi đi ra đường, cha mẹ có thể vì bọn họ mà kiêu ngạo tự hào.
Và bọn họ làm được điều đó!
Sinh viên trường Đặc Dị khi tốt nghiệp đương nhiên sẽ trở thành thành viên của Đặc Dị cục.
Khi Ái Quốc Vệ Quốc đã học xong đại học, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn mới đưa hai anh em bọn họ đi viếng thăm mộ của Chu Đản và Tào Huyên.
Mặc dù mỗi năm hai vợ chồng đều bỏ tiền ra thuê người chăm sóc mộ, nhưng chưa lần nào đưa Ái Quốc Vệ Quốc đến để thắp nén nhang. Phần vì đường xá xa xôi mà bọn nhỏ còn nhỏ, phần vì sợ ảnh hưởng tâm lý khiến hai đứa bé trở nên tự ti.
Lúc này hai đứa mới biết được, thì ra bọn họ không phải là con ruột của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn.
Hai anh em đã rất sốc.
Tô Mãn, Chu Bắc Sơn và hai vợ chồng bác Trương đã mất rất lâu để khuyên nhủ bọn họ, cũng làm bọn họ cảm nhận được, dù là con nuôi nhưng phụ huynh chưa bao giờ phân biệt đối xử với bọn hắn. Từ nhỏ các em có gì, bọn họ cũng đều có thậm chí bởi vì là hai đứa trẻ lớn nhất, những năm đầu Tô Chu hai người còn dành tình cảm cho bọn họ nhiều hơn.
Hai anh em cũng dần dần chấp nhận sự thật, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi sẽ đi thăm mộ, đốt một nén nhang, cũng như kể cho cha mẹ ruột nghe cuộc sống của bọn họ bây giờ.
Tô Chu hai người cũng không nói cho bọn hắn chuyện ân oán của người lớn, dù gì Tào Huyên đã mất rồi, chuyện cũ hãy để gió thổi bay đi.
Sau này khi đã có địa vị vững chắc trong xã hội, Chu Ái Quốc và Chu Vệ Quốc vẫn nhớ mãi công ơn mẹ cha đã bảo ban đùm bọc, hiếu thuận với Tô Mãn và Chu Bắc Sơn còn hơn sáu đứa em trai, người ngoài nhìn vào đều khen một câu có hiếu.
Tô Chu hai người cũng không nói thân thế của Ái Quốc Vệ Quốc cho những đứa trẻ còn lại, mỗi ngày cũng như cũ, nên dạy thì dạy, nên mắng thì mắng, nên phạt thì phạt, góp phần xóa bỏ một vài sự gượng gạo không tự nhiên của hai anh em.
Cả gia đình mười hai người đầy ắp những tiếng cười.
Khi trong thôn đã gieo trồng, mỗi cuối tuần cha mẹ đều dẫn bọn hắn len lén đi tưới mộc hệ dị năng cho hoa màu, khiến cho sản lượng lương thực của Chu gia đội sản xuất lúc nào cũng đi đầu, vượt trội.
Mỗi năm nhìn thấy đại đội trưởng lãnh bằng khen đội sản xuất tiên tiến, hai anh em đều cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Năm hai người vừa đủ mười tám tuổi, cha mẹ nhận lời mời trở thành giáo viên của trường đại học Đặc Dị, cả nhà dời về Thủ Đô, bọn họ cũng trở thành sinh viên khóa đầu tiên của trường.
Từ nhỏ hai anh em đều biết cha mẹ rất lợi hại, nhưng mãi đến khi vào học đại học, bọn họ mới biết cha mẹ còn có thể càng lợi hại hơn.
Làm hai đứa con lớn nhất của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn, Chu Ái Quốc và Chu Vệ Quốc nghiễm nhiên trở thành đối tượng hâm mộ của bạn học cùng trường, đồng thời áp lực trên vai hai anh em cũng lớn. Hai người đều rất cố gắng nỗ lực, để không phụ sự mong mỏi của phụ huynh, cũng để khi đi ra đường, cha mẹ có thể vì bọn họ mà kiêu ngạo tự hào.
Và bọn họ làm được điều đó!
Sinh viên trường Đặc Dị khi tốt nghiệp đương nhiên sẽ trở thành thành viên của Đặc Dị cục.
Khi Ái Quốc Vệ Quốc đã học xong đại học, Tô Mãn và Chu Bắc Sơn mới đưa hai anh em bọn họ đi viếng thăm mộ của Chu Đản và Tào Huyên.
Mặc dù mỗi năm hai vợ chồng đều bỏ tiền ra thuê người chăm sóc mộ, nhưng chưa lần nào đưa Ái Quốc Vệ Quốc đến để thắp nén nhang. Phần vì đường xá xa xôi mà bọn nhỏ còn nhỏ, phần vì sợ ảnh hưởng tâm lý khiến hai đứa bé trở nên tự ti.
Lúc này hai đứa mới biết được, thì ra bọn họ không phải là con ruột của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn.
Hai anh em đã rất sốc.
Tô Mãn, Chu Bắc Sơn và hai vợ chồng bác Trương đã mất rất lâu để khuyên nhủ bọn họ, cũng làm bọn họ cảm nhận được, dù là con nuôi nhưng phụ huynh chưa bao giờ phân biệt đối xử với bọn hắn. Từ nhỏ các em có gì, bọn họ cũng đều có thậm chí bởi vì là hai đứa trẻ lớn nhất, những năm đầu Tô Chu hai người còn dành tình cảm cho bọn họ nhiều hơn.
Hai anh em cũng dần dần chấp nhận sự thật, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi sẽ đi thăm mộ, đốt một nén nhang, cũng như kể cho cha mẹ ruột nghe cuộc sống của bọn họ bây giờ.
Tô Chu hai người cũng không nói cho bọn hắn chuyện ân oán của người lớn, dù gì Tào Huyên đã mất rồi, chuyện cũ hãy để gió thổi bay đi.
Sau này khi đã có địa vị vững chắc trong xã hội, Chu Ái Quốc và Chu Vệ Quốc vẫn nhớ mãi công ơn mẹ cha đã bảo ban đùm bọc, hiếu thuận với Tô Mãn và Chu Bắc Sơn còn hơn sáu đứa em trai, người ngoài nhìn vào đều khen một câu có hiếu.
Tô Chu hai người cũng không nói thân thế của Ái Quốc Vệ Quốc cho những đứa trẻ còn lại, mỗi ngày cũng như cũ, nên dạy thì dạy, nên mắng thì mắng, nên phạt thì phạt, góp phần xóa bỏ một vài sự gượng gạo không tự nhiên của hai anh em.
Cả gia đình mười hai người đầy ắp những tiếng cười.