Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 27: Tết
Ba mươi tết, cơm tất niên cả nhà Tô Mãn quyết định qua ăn cùng gia đình bác Trương. Tô Mãn nấu sẵn một mâm cơm lớn bảo Chu Bắc Sơn mang qua trước, phần cô ở lại sửa soạn bánh kẹo và rượu mang qua sau.
Năm đứa nhỏ hôm nay cũng không chạy đi chơi. Tất cả được thay quần áo mới tinh. Mấy tháng này vì thức tỉnh dị năng nên Ái Quốc Vệ Quốc lại trắng trở lại, không còn đen như trước nữa, Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc nhìn hai anh trở nên trắng thì cũng sợ bản thân đen nên bắt đầu hạn chế chạy ra nắng chơi, kết quả là qua mùa đông cả nhóm trở nên trắng nõn, kết hợp với bộ quần áo màu đỏ, nhìn rất có không khí tết.
Khi Chu Bắc Sơn qua đến, hai bác rất là bất ngờ, nghe nói cả nhà chuẩn bị qua ăn cơm tất niên chung thì hai người vui mừng ra mặt. Nhất là bác Trương, cứ cười mãi, lại thêm Chu Bắc Sơn nói là đã mua cho bác một bình rượu ngon thì thúc giục anh chạy nhanh mang qua, bảo là đã lâu không uống được rượu nên rất là thèm.
Chu Bắc Sơn không còn cách nào khác, đành phải để mâm thức ăn xuống mà chạy về nhà, đúng dịp bọn nhỏ vừa thay quần áo xong, thế là cả nhà bảy người, không phải, là mười người vô cùng vui vẻ đi ra ngoài. Nhớ việc vợ đang mang thai nên Chu Bắc Sơn không cho Tô Mãn xách đồ mà phân công mấy đứa con trai, theo cách người nhà quê nói là con cái lớn nhờ được rồi. Bọn nhỏ cũng rất tích cực chia sẻ với cha chúng.
Trên đường đi năm anh em líu ríu mãi, Chu Bắc Sơn đi bên cạnh Tô Mãn, đề phòng cô vấp phải đá mà té ngã, mặc dù anh biết trường hợp như vậy thì tỉ lệ bằng không, không nói thân thủ của cô rất tốt, chỉ nói đến tinh thần lực của cô rất mạnh thì sẽ không bao giờ có chuyện cô bị ngã, nhưng anh vẫn là nhịn không được phải lo lắng.
Bình thường Chu Bắc Sơn cũng rất chu đáo với cô nên Tô Mãn chưa phát hiện được gì. Anh cũng có ý xấu, không nói rõ mà chờ cô phát hiện. Từ lúc sinh ba anh em Gia Quốc, bọn họ cũng không có tránh thai, một vì cả hai đều thích trẻ con, hai nữa anh và vợ đều tự tin có sinh mười đứa tám đứa thì vẫn nuôi nổi. Bây giờ mong ước thành hiện thực, bên trong bên ngoài đã tám rồi này. Càng nghĩ Chu Bắc Sơn càng cảm thấy đắc ý.
Vừa vào đến cửa nhà thì đã thấy bác Trương đứng đấy chờ đã lâu, gặp người qua tới liền giả bộ ngồi xuống nhìn vu vơ chỗ khác, bác gái ngồi kế bên cười tủm tỉm, Tô Chu hai người cũng không chọc thủng.
Bọn nhỏ chào hỏi qua một chút liền ở trong sân chơi, nhà bác Trương cũng tham khảo nhà Tô Mãn, trên cơ bản không có gì khác biệt.
Tô Mãn với tay lấy cái sọt tre, bên trong để bốn bộ đồ, đưa cho bác gái:
- Năm nay năm đứa nhóc nhà cháu lớn quá nhanh, đồ cũ chúng không mặc được nữa nên cháu phải làm quần áo mới, sẵn tiện cháu làm luôn cho hai bác mỗi người hai bộ để dành mặc.
Bác Trương rất là thích thú, nhịn không được sờ sờ bộ quần áo mới, miệng vẫn nhắc:
- Vừa vào đông cháu đã làm cho hai bác mỗi người hai bộ quần áo bông rồi.
Nói là nói vậy nhưng cũng không buông tay, Tô Mãn nhìn liền biết bác vừa ý, nên nói:
- Đó là quần áo mùa đông, bộ này cháu đưa là quần áo mùa xuân, chúng ta nơi này bốn mùa rõ rệt, quần áo phân theo mùa mà mặc mới tốt. Vả lại nhà cháu có máy may, việc này chẳng tốn sức gì.
Nói đến đây, sợ bác lại càu nhàu nên cô đổi đề tài:
- Hôm nay bác gái đừng nấu cơm, cháu đã nấu sẵn hết rồi, nồi đất giữ nhiệt rất tốt, cháu kho cả nồi thịt kho tàu, trời lạnh ăn rất ngon. Chồng cháu cũng mới vừa mua được bình rượu, nghe người ta nói ngon lắm...
Chưa dứt câu đã thấy bác Trương cẩn thận để hai bộ quần áo vào giỏ, đưa cho bác gái, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Chu Bắc Sơn đang ngồi một bên:
- Sao bảo lấy rượu ra cho tôi uống thử mà? Rượu ngon hay không thì có uống mới biết được, người bán ai mà chả nói rượu ngon, không nói rượu ngon làm sao mà bán được...
Tô Mãn nhịn cười đến xốc hông, hả hê nhìn Chu Bắc Sơn, người sau bất đắc dĩ đứng dậy cầm bình rượu đưa qua cho bác:
- Bác thử xem rượu ngon hay không, nhấp một ít là được, phải đợi lát nữa lên bàn cơm rồi uống.
Bác Trương không thèm nghe Chu Bắc Sơn nói cái gì đâu, bác nhanh chóng mở nắp bình, một mùi rượu nồng từ trong bình bay ra tới, chưa uống mà bác đã có chút say.
- Rượu ngon nha, đúng là rượu ngon thật, cháu mua ở đâu thế?
Chu Bắc Sơn cũng không gạt:
- Cháu mua ở Cung tiêu xã, người bán hàng nói ngay đợt có rượu ngon, cháu nhớ bác rất thích rượu nên mua năm bình, một bình để mùng một tết chúc tết đại đội trưởng, còn lại bốn bình cháu giữ lại cho bác.
Bác Trương vừa nghe có năm bình liền vui vẻ, nhưng nghe đến phải cho đại đội trưởng một bình thì rất là luyến tiếc, không phải bác keo kiệt mà là vì đây thật là rượu ngon nha, lần tới mua được cũng không biết là khi nào. Nghĩ vậy, bác Trương nhích lại gần Chu Bắc Sơn, nhỏ giọng:
- Bắc Sơn à, nếu không, nếu không bác lấy thứ khác đổi bình rượu đó của Chu Thiệu nhé.
Bác gái ngồi một bên không nhìn được, đánh nhẹ vài đùi bác Trương một cái, bác Trương nháy mắt rất là lúng túng, chột dạ:
- Đồ mà tôi lấy đổi chắc chắn giá trị cao hơn bình rượu, rượu này ngon thật đấy...
Tô Mãn cảm thấy bác Trương như vậy thì rất đáng yêu, nói với bác:
- Bác yên tâm, chồng cháu đã dặn người bán hàng là nếu loại rượu này có hàng thì để lại cho chồng cháu, vì chồng cháu hay mua hàng ở đấy nên chị bán hàng đã đồng ý rồi.
Nghe vậy thì trong chớp mắt bác Trương thấy trời quang mây tạnh, không khí xung quanh trở nên tươi mát hơn, quyết định không đau lòng bình rượu nữa. Dù sao sau này bác sẽ có rất nhiều, ha ha...
Bữa cơm tất niên hôm đó đương nhiên là cơm no rượu say, cuối cùng bác Trương được bác gái đỡ vào phòng, còn Chu Bắc Sơn phụ giúp Tô Mãn quét dọn và rửa chén. Bấy nhiêu đó rượu chưa đủ làm anh say, nhưng anh thật sự vui vẻ.
Sáng hôm sau, cả gia đình qua bác Trương chúc tết trước, sau đó để năm anh em ở lại chơi với hai vợ chồng bác còn Chu Bắc Sơn và Tô Mãn thì xách theo quà tết qua nhà thôn trưởng.
Tập tục ở đây là cơm tất niên ăn tết với gia đình, mùng một qua chúc tết những người thân cận, mùng hai mùng ba thì về nhà vợ.
Khi Chu Tô hai người đến, trong nhà đại đội trưởng đã có người ở đấy rồi. Đa số là thôn dân nên cũng rất là quen thuộc. Tô Mãn đưa cho vợ đại đội trưởng quà tết, chúc gia đình bác một năm an vui.
Từ nhà đại đội trưởng trở về đã là giữa trưa, bọn nhỏ ở nhà bác Trương chơi quên cả trời đất nên Tô Mãn cũng không gọi về, cô có chút buồn ngủ nên dặn Chu Bắc Sơn nhớ mang thức ăn qua nhà bác Trương liền ngủ. Nếu không phải Chu Bắc Sơn gọi cô dậy ăn chút gì, cô đã có thể ngủ đến chiều.
Trời chiều hai vợ chồng tản bộ trong thôn, tay cầm một gói kẹo sữa to, mỗi lần thấy một đứa bé đều kêu chúng lại cho một viên. Thời buổi bây giờ kẹo là thứ quý giá, người trong thôn muốn mua cũng không có phiếu mà mua, ngày thường bọn nhỏ đều nhìn người khác ăn, hôm nay lại được Tô Mãn cho ăn thì rất là thích thú.
Chẳng mấy chốc mà sau lưng hai vợ chồng theo cả đám nhóc con, hai người đi tản bộ trở thành một đoàn người tản bộ, rất là thú vị.
Qua mùng một thì xem như hết tết rồi, mùng hai cũng không có việc gì làm, ngoài đồng lúa mì vụ đông cũng không cần phải chăm sóc nhiều lắm, giai đoạn này chỉ thỉnh thoảng kiểm tra xem có chỗ nào bị tuyết áp xụp hay không, công việc tương đối nhẹ nhàng.
Bên này gia đình Tô Chu ăn tết rất là thư thái, bên kia nhà đại đội trưởng, em vợ đại đội trưởng qua chúc tết, sẵn tiện mang về kể cho cả gia đình bác nghe một tuồng kịch đầy kịch tính.
Chuyện kể rằng từ lần đó Chu Nhã li hôn lại đòi lễ hỏi và tiền bồi thường, cả gia đình họ Điền trở nên nghèo khó, nhưng nhà bọn họ không dám qua Chu gia thôn gây chuyện, thế là Điền Đại Tráng và vợ trách Điền Nhị Tráng, nói là vì Điền Nhị Tráng mà cả gia đình không còn tiền.
Điền Nhị Tráng cũng không vừa, trách ngược lại, nói là vì Điền gia đối xử với Chu Nhã như vậy nên hắn ta mới không có vợ. Hồn nhiên quên rằng lúc đó hắn cũng ở nhà và đứng nhìn.
Sau lại không biết như thế nào, Điền Nhị Tráng cặp kè với góá phụ trong thôn, được vài tháng thì góá phụ kia có thai, Điền Nhị Tráng mừng quá liền rước về nhà. Ai ngờ, đứa bé sinh ra càng ngày càng khác lạ, không có một chút giống Điền Nhị Tráng mà lại giống lão đồ tế cùng thôn.
Cả gia đình nháy mắt thành chảo dầu sôi, nổ tung toé. Góá phụ cũng không phải người hiền lành, nhà họ Điền đánh bà ta, bà ta dám vác d.a.o đánh tại, khiến cho bọn họ không dám làm gì, ngày ngày còn phải cung phụng ngược lại hai mẹ con bà ta.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn nhau cười, trong lòng ai đều hiểu, đây là báo ứng nha. Nghe được câu chuyện này, cả gia đình bác đại đội trưởng vui vẻ suốt mấy ngày liền, đúng là ác giả ác báo mà, người xưa nói đâu có sai.
Đại đội trưởng không biết, cái người mà ông đang chửi thầm bây giờ đang suy nghĩ như thế nào có thể gặp lại Chu Nhã và cầu xin cô tha thứ đâu. Bác cũng không biết, đang có một âm mưu kế tiếp sẽ bị vạch trần. Đứa con gái số khổ của bác cũng chuẩn bị gặp lại người cũ.
Qua mùng bốn mọi thứ đã bắt đầu quay lại quỹ đạo vốn có. Tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng dần ló dạng để hòa tan những lớp băng trên mặt đất.
Năm đứa nhỏ hôm nay cũng không chạy đi chơi. Tất cả được thay quần áo mới tinh. Mấy tháng này vì thức tỉnh dị năng nên Ái Quốc Vệ Quốc lại trắng trở lại, không còn đen như trước nữa, Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc nhìn hai anh trở nên trắng thì cũng sợ bản thân đen nên bắt đầu hạn chế chạy ra nắng chơi, kết quả là qua mùa đông cả nhóm trở nên trắng nõn, kết hợp với bộ quần áo màu đỏ, nhìn rất có không khí tết.
Khi Chu Bắc Sơn qua đến, hai bác rất là bất ngờ, nghe nói cả nhà chuẩn bị qua ăn cơm tất niên chung thì hai người vui mừng ra mặt. Nhất là bác Trương, cứ cười mãi, lại thêm Chu Bắc Sơn nói là đã mua cho bác một bình rượu ngon thì thúc giục anh chạy nhanh mang qua, bảo là đã lâu không uống được rượu nên rất là thèm.
Chu Bắc Sơn không còn cách nào khác, đành phải để mâm thức ăn xuống mà chạy về nhà, đúng dịp bọn nhỏ vừa thay quần áo xong, thế là cả nhà bảy người, không phải, là mười người vô cùng vui vẻ đi ra ngoài. Nhớ việc vợ đang mang thai nên Chu Bắc Sơn không cho Tô Mãn xách đồ mà phân công mấy đứa con trai, theo cách người nhà quê nói là con cái lớn nhờ được rồi. Bọn nhỏ cũng rất tích cực chia sẻ với cha chúng.
Trên đường đi năm anh em líu ríu mãi, Chu Bắc Sơn đi bên cạnh Tô Mãn, đề phòng cô vấp phải đá mà té ngã, mặc dù anh biết trường hợp như vậy thì tỉ lệ bằng không, không nói thân thủ của cô rất tốt, chỉ nói đến tinh thần lực của cô rất mạnh thì sẽ không bao giờ có chuyện cô bị ngã, nhưng anh vẫn là nhịn không được phải lo lắng.
Bình thường Chu Bắc Sơn cũng rất chu đáo với cô nên Tô Mãn chưa phát hiện được gì. Anh cũng có ý xấu, không nói rõ mà chờ cô phát hiện. Từ lúc sinh ba anh em Gia Quốc, bọn họ cũng không có tránh thai, một vì cả hai đều thích trẻ con, hai nữa anh và vợ đều tự tin có sinh mười đứa tám đứa thì vẫn nuôi nổi. Bây giờ mong ước thành hiện thực, bên trong bên ngoài đã tám rồi này. Càng nghĩ Chu Bắc Sơn càng cảm thấy đắc ý.
Vừa vào đến cửa nhà thì đã thấy bác Trương đứng đấy chờ đã lâu, gặp người qua tới liền giả bộ ngồi xuống nhìn vu vơ chỗ khác, bác gái ngồi kế bên cười tủm tỉm, Tô Chu hai người cũng không chọc thủng.
Bọn nhỏ chào hỏi qua một chút liền ở trong sân chơi, nhà bác Trương cũng tham khảo nhà Tô Mãn, trên cơ bản không có gì khác biệt.
Tô Mãn với tay lấy cái sọt tre, bên trong để bốn bộ đồ, đưa cho bác gái:
- Năm nay năm đứa nhóc nhà cháu lớn quá nhanh, đồ cũ chúng không mặc được nữa nên cháu phải làm quần áo mới, sẵn tiện cháu làm luôn cho hai bác mỗi người hai bộ để dành mặc.
Bác Trương rất là thích thú, nhịn không được sờ sờ bộ quần áo mới, miệng vẫn nhắc:
- Vừa vào đông cháu đã làm cho hai bác mỗi người hai bộ quần áo bông rồi.
Nói là nói vậy nhưng cũng không buông tay, Tô Mãn nhìn liền biết bác vừa ý, nên nói:
- Đó là quần áo mùa đông, bộ này cháu đưa là quần áo mùa xuân, chúng ta nơi này bốn mùa rõ rệt, quần áo phân theo mùa mà mặc mới tốt. Vả lại nhà cháu có máy may, việc này chẳng tốn sức gì.
Nói đến đây, sợ bác lại càu nhàu nên cô đổi đề tài:
- Hôm nay bác gái đừng nấu cơm, cháu đã nấu sẵn hết rồi, nồi đất giữ nhiệt rất tốt, cháu kho cả nồi thịt kho tàu, trời lạnh ăn rất ngon. Chồng cháu cũng mới vừa mua được bình rượu, nghe người ta nói ngon lắm...
Chưa dứt câu đã thấy bác Trương cẩn thận để hai bộ quần áo vào giỏ, đưa cho bác gái, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Chu Bắc Sơn đang ngồi một bên:
- Sao bảo lấy rượu ra cho tôi uống thử mà? Rượu ngon hay không thì có uống mới biết được, người bán ai mà chả nói rượu ngon, không nói rượu ngon làm sao mà bán được...
Tô Mãn nhịn cười đến xốc hông, hả hê nhìn Chu Bắc Sơn, người sau bất đắc dĩ đứng dậy cầm bình rượu đưa qua cho bác:
- Bác thử xem rượu ngon hay không, nhấp một ít là được, phải đợi lát nữa lên bàn cơm rồi uống.
Bác Trương không thèm nghe Chu Bắc Sơn nói cái gì đâu, bác nhanh chóng mở nắp bình, một mùi rượu nồng từ trong bình bay ra tới, chưa uống mà bác đã có chút say.
- Rượu ngon nha, đúng là rượu ngon thật, cháu mua ở đâu thế?
Chu Bắc Sơn cũng không gạt:
- Cháu mua ở Cung tiêu xã, người bán hàng nói ngay đợt có rượu ngon, cháu nhớ bác rất thích rượu nên mua năm bình, một bình để mùng một tết chúc tết đại đội trưởng, còn lại bốn bình cháu giữ lại cho bác.
Bác Trương vừa nghe có năm bình liền vui vẻ, nhưng nghe đến phải cho đại đội trưởng một bình thì rất là luyến tiếc, không phải bác keo kiệt mà là vì đây thật là rượu ngon nha, lần tới mua được cũng không biết là khi nào. Nghĩ vậy, bác Trương nhích lại gần Chu Bắc Sơn, nhỏ giọng:
- Bắc Sơn à, nếu không, nếu không bác lấy thứ khác đổi bình rượu đó của Chu Thiệu nhé.
Bác gái ngồi một bên không nhìn được, đánh nhẹ vài đùi bác Trương một cái, bác Trương nháy mắt rất là lúng túng, chột dạ:
- Đồ mà tôi lấy đổi chắc chắn giá trị cao hơn bình rượu, rượu này ngon thật đấy...
Tô Mãn cảm thấy bác Trương như vậy thì rất đáng yêu, nói với bác:
- Bác yên tâm, chồng cháu đã dặn người bán hàng là nếu loại rượu này có hàng thì để lại cho chồng cháu, vì chồng cháu hay mua hàng ở đấy nên chị bán hàng đã đồng ý rồi.
Nghe vậy thì trong chớp mắt bác Trương thấy trời quang mây tạnh, không khí xung quanh trở nên tươi mát hơn, quyết định không đau lòng bình rượu nữa. Dù sao sau này bác sẽ có rất nhiều, ha ha...
Bữa cơm tất niên hôm đó đương nhiên là cơm no rượu say, cuối cùng bác Trương được bác gái đỡ vào phòng, còn Chu Bắc Sơn phụ giúp Tô Mãn quét dọn và rửa chén. Bấy nhiêu đó rượu chưa đủ làm anh say, nhưng anh thật sự vui vẻ.
Sáng hôm sau, cả gia đình qua bác Trương chúc tết trước, sau đó để năm anh em ở lại chơi với hai vợ chồng bác còn Chu Bắc Sơn và Tô Mãn thì xách theo quà tết qua nhà thôn trưởng.
Tập tục ở đây là cơm tất niên ăn tết với gia đình, mùng một qua chúc tết những người thân cận, mùng hai mùng ba thì về nhà vợ.
Khi Chu Tô hai người đến, trong nhà đại đội trưởng đã có người ở đấy rồi. Đa số là thôn dân nên cũng rất là quen thuộc. Tô Mãn đưa cho vợ đại đội trưởng quà tết, chúc gia đình bác một năm an vui.
Từ nhà đại đội trưởng trở về đã là giữa trưa, bọn nhỏ ở nhà bác Trương chơi quên cả trời đất nên Tô Mãn cũng không gọi về, cô có chút buồn ngủ nên dặn Chu Bắc Sơn nhớ mang thức ăn qua nhà bác Trương liền ngủ. Nếu không phải Chu Bắc Sơn gọi cô dậy ăn chút gì, cô đã có thể ngủ đến chiều.
Trời chiều hai vợ chồng tản bộ trong thôn, tay cầm một gói kẹo sữa to, mỗi lần thấy một đứa bé đều kêu chúng lại cho một viên. Thời buổi bây giờ kẹo là thứ quý giá, người trong thôn muốn mua cũng không có phiếu mà mua, ngày thường bọn nhỏ đều nhìn người khác ăn, hôm nay lại được Tô Mãn cho ăn thì rất là thích thú.
Chẳng mấy chốc mà sau lưng hai vợ chồng theo cả đám nhóc con, hai người đi tản bộ trở thành một đoàn người tản bộ, rất là thú vị.
Qua mùng một thì xem như hết tết rồi, mùng hai cũng không có việc gì làm, ngoài đồng lúa mì vụ đông cũng không cần phải chăm sóc nhiều lắm, giai đoạn này chỉ thỉnh thoảng kiểm tra xem có chỗ nào bị tuyết áp xụp hay không, công việc tương đối nhẹ nhàng.
Bên này gia đình Tô Chu ăn tết rất là thư thái, bên kia nhà đại đội trưởng, em vợ đại đội trưởng qua chúc tết, sẵn tiện mang về kể cho cả gia đình bác nghe một tuồng kịch đầy kịch tính.
Chuyện kể rằng từ lần đó Chu Nhã li hôn lại đòi lễ hỏi và tiền bồi thường, cả gia đình họ Điền trở nên nghèo khó, nhưng nhà bọn họ không dám qua Chu gia thôn gây chuyện, thế là Điền Đại Tráng và vợ trách Điền Nhị Tráng, nói là vì Điền Nhị Tráng mà cả gia đình không còn tiền.
Điền Nhị Tráng cũng không vừa, trách ngược lại, nói là vì Điền gia đối xử với Chu Nhã như vậy nên hắn ta mới không có vợ. Hồn nhiên quên rằng lúc đó hắn cũng ở nhà và đứng nhìn.
Sau lại không biết như thế nào, Điền Nhị Tráng cặp kè với góá phụ trong thôn, được vài tháng thì góá phụ kia có thai, Điền Nhị Tráng mừng quá liền rước về nhà. Ai ngờ, đứa bé sinh ra càng ngày càng khác lạ, không có một chút giống Điền Nhị Tráng mà lại giống lão đồ tế cùng thôn.
Cả gia đình nháy mắt thành chảo dầu sôi, nổ tung toé. Góá phụ cũng không phải người hiền lành, nhà họ Điền đánh bà ta, bà ta dám vác d.a.o đánh tại, khiến cho bọn họ không dám làm gì, ngày ngày còn phải cung phụng ngược lại hai mẹ con bà ta.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn nhau cười, trong lòng ai đều hiểu, đây là báo ứng nha. Nghe được câu chuyện này, cả gia đình bác đại đội trưởng vui vẻ suốt mấy ngày liền, đúng là ác giả ác báo mà, người xưa nói đâu có sai.
Đại đội trưởng không biết, cái người mà ông đang chửi thầm bây giờ đang suy nghĩ như thế nào có thể gặp lại Chu Nhã và cầu xin cô tha thứ đâu. Bác cũng không biết, đang có một âm mưu kế tiếp sẽ bị vạch trần. Đứa con gái số khổ của bác cũng chuẩn bị gặp lại người cũ.
Qua mùng bốn mọi thứ đã bắt đầu quay lại quỹ đạo vốn có. Tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng dần ló dạng để hòa tan những lớp băng trên mặt đất.