Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão
Chương 15: Gia Quốc, Kiến Quốc, Bảo Quốc
Nói giỡn, ở cái nơi núi sâu rừng già này, mỗi năm chỉ có hai lần được ăn thịt đó chính là đông săn và g.i.ế.c heo. Bây giờ cứ một hai tháng được ăn một lần, lại còn không cần phiếu, chuyện tốt như vậy chỉ có ở Chu gia thôn có, bọn hắn cũng không ngu xuẩn đến mức nói ra hại người hại mình.
Đồng thời, các vị gia trưởng cũng cảnh cáo nhau, ai để tin tức lộ ra sẽ bị tập thể phê bình. Tất cả đều đạt chung nhận thức giữ kín như bưng, trong lòng càng thêm cảm ơn Chu Bắc Sơn, nghĩ nghĩ mới phát hiện, từ gia đình Chu Tô dọn về đây,
Chu gia thôn thôn dân sinh hoạt nâng cao rất nhiều. Bây giờ cách một hai tháng sẽ ăn được một lần thịt, chất béo nhiều cái loại này. Cuộc sống này không cần quá hạnh phúc. Càng nghĩ càng thấy mỹ mãn.
Các đội viên rất là đoàn kết, bởi vậy Chu Bắc Sơn mới đồng ý giúp đỡ bọn họ. Nếu mà Chu gia thôn giống như dân quê trong truyền thuyết: tham lam, ích kỷ, lười biếng thì anh sẽ không làm được như thế. Chỉ một thời gian ngắn sau khi về đây sinh sống, anh và Tô Mãn đã yêu mến mọi người rất nhiều, cũng dần dần xem mình là Chu gia thôn một thành viên. Vậy nên, khi có thể giúp đỡ thôn dân mà không mang lại nguy hiểm cho gia đình, anh cũng rất vui lòng.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã đến gần đến ngày Tô Mãn phải sinh rồi.
Những ngày này Chu Bắc Sơn rất là căng thẳng, anh yêu cầu Tô Mãn ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì bụng của cô đã rất lớn, anh nhìn mà trong lòng run sợ. Tô Mãn thấy anh căng thẳng như vậy thì đồng ý cho anh an lòng. Sẵn tiện cô ở nhà may quần áo cho bọn nhỏ.
Ba bảo bảo sinh ra cũng cần quần áo mặc. Chỉ đồ cũ của Ái quốc Vệ Quốc thì không đủ. Lại thêm từ khi đủ sáu tháng, Ái Quốc Vệ Quốc đã bắt đầu tập ăn, đến bây giờ một ngày chỉ uống hai lần sữa, còn lại là ăn cơm, vì vậy hai anh em lớn nhanh như thổi. Quần áo cũng trở nên chật chội cần thay mới.
Máy may đã được lấy ra từ không gian, đặt trong góc phòng. Tô Mãn nhờ nó mà may quần áo rất là nhanh.
Hôm nay, khi Tô Mãn đã hoàn thành xong công việc may vá thì thấy bụng mình bắt đầu truy xuống. Mặc dù chưa sinh em bé bao giờ nhưng cô cũng biết đây là dấu hiệu chuyển dạ. Nửa tháng nay vì sợ Tô Mãn sinh bất ngờ nên Chu Bắc Sơn đã xin nghỉ ở nhà, rảnh tay thu thập phòng sinh nên Tô Mãn gọi anh liền nghe được, chạy nhanh đi mượn xe bò.
Ái Quốc Vệ Quốc cũng được mang theo. Thứ nhất bây giờ ai cũng làm việc kiếm công điểm, gửi hai bé nhà người khác thì rất bất tiện, thứ hai là hai anh em rất là ngoan, ngồi trong xe đẩy sẽ không khóc nháo, đi cùng sẽ không có vấn đề lớn.
Lần này Chu Bắc Sơn mang theo chiếc xe đấy còn lại mà anh đã mua năm trước, để trong không gian lấy ra vẫn còn mới tinh.
Tô Mãn sinh cực kì nhanh, nhanh đến nỗi các bác sĩ hộ sĩ đều kinh ngạc. Từ lúc vào phòng sinh đến lúc em bé chào đời, tất cả chỉ diễn ra trong ba mươi phút. Ai cũng nói là em bé đau lòng mẹ.
Ba bé đều là bé trai. Chu Bắc Sơn dứt khoát đặt tên theo anh chúng: Gia Quốc,
Kiến Quốc, Bảo Quốc. Tên rất là đặc trưng ở cái niên đại này.
Vì Tô Mãn dưỡng rất là tốt cho nên sữa cũng nhiều. Ba bé chỉ trong ba ngày ở bệnh viện đã cởi bỏ lớp da đỏ hỏn, điều mà anh bọn chúng phải cần hơn một tháng mới hoàn thành.
Thời đại bây giờ không có phòng riêng cho từng sản phụ. Một phòng đến tận bảy tám giường, lại thêm thân thuộc vào chăm sóc, rất ồn ào nhốn nháo. Có người còn vì sinh con gái mà mắng nhiếc chửi rủa hoặc cãi nhau.
Bởi vậy, khi thấy năm em bé nhà Chu Tô: hai đứa lớn giống nhau như đúc, trắng trẻo mập mạp lại ngoan ngoãn, ba đứa mới sinh thì cũng đáng yêu không kém khiến Tô Mãn và Chu Bắc Sơn vinh quang trở thành hâm mộ đối tượng. Các bà các cô không có việc gì thường thường sẽ đi qua ngắm nhìn các bé. Bác sĩ hộ sĩ cũng ở hành lang đảo quanh, thỉnh thoảng liếc nhìn. Làm Tô Mãn và Chu Bắc Sơn phải thay nhau trông giữ, không dám có một tia sơ xuất sợ em bé bị trộm.
Ba ngày vừa vui sướng vừa căng thẳng như vậy trôi qua. Lúc Tô Chu hai người xuất viện, các cô các bác thậm chí theo đến chỗ đậu xe bò, trường hợp như người hiện đại thấy siêu sao vậy. Một lời khó nói hết.
Về đến nhà thì Tô Mãn cũng mệt rã rời, cho các em b.ú một chút rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy đã thấy Trương Lâm thị dắt tay Trương Cảnh vào được.
Lúc trước Trương Lâm thị bán hai mẫu ruộng cho nhà Tô Mãn, Tô Mãn chưa kịp cày cấy thì bị sung công. Việc này làm Trương Lâm thị áy náy đã lâu, luôn muốn tìm việc làm giúp đỡ Tô Mãn, xem như bù đắp.
Tô Măn nghĩ, Chu Bắc Sơn mỗi ngày phải xuống ruộng làm việc. Bây giờ cô lại sinh. Thời gian ở cũ nếu vẫn đợi anh chăm sóc thì anh rất là mệt nhọc. Như vậy hay là thuê Trương Lâm thị, chỉ cần buổi sáng, trưa, chiều qua nấu cơm, rửa chén và giặt quần áo, thức ăn thì một ngày ba bữa có luôn phần của Trương Cảnh, mỗi tháng còn có năm đồng tiền, thuê trong vòng hai tháng. Thời gian khác Trương Lâm thị có thể xuống đất làm việc, không ảnh hưởng gì. Phải biết Trương Lâm thị mới ba mươi tuổi, sức lực lại lớn, mỗi ngày đều kiếm đầy công điểm, còn hơn một vài nam thanh niên nhà khác.
Trương Lâm thị nghe yêu cầu thì vui mừng quá đỗi, liên tục đồng ý. Công nhân bây giờ một tháng lương mới có mười đồng, nhiều nơi chỉ có bữa ăn trưa. Ở đây chỉ làm chút việc nhà, thời gian khác có thể kiếm công điểm lại có phần cơm cho hai mẹ con cô, làm sao có thể không đồng ý.
Tuy nhiên, Trương Lâm thị cũng ngập ngừng biểu thị tiền lương quá cao. Tô Mãn nghe xong trong lòng ấn tượng đối với cô càng tốt, đây là một người không ham món lợi nhỏ. Tô Mãn nói thẳng mặc dù là việc nhà nhưng cũng rất nhiều. Mỗi ngày nấu ba bữa cơm, giặt một lần quần áo. Năm đứa bé còn nhỏ nên quần áo rất là hay dơ, mỗi ngày đều phải thay vài bộ, thêm lên lượng công việc rất lớn. Riêng phần quần áo của Chu Bắc Sơn thì để anh tự giặt. Người nhà quê bây giờ rất là chú ý việc này, quần áo của người đàn ông trưởng thành không được đưa cho người khác giới giặt, ngoại trừ vợ của anh ta.
Tô Mãn hôm nay về đã giữa trưa, cô dặn:
- Cô hãy để bé Cảnh ở đây chơi với Ái Quốc Vệ Quốc cũng được, thịt với rau củ thì chồng cháu đã để sẵn trong bếp, nếu thiếu thứ gì thì cô nói cháu hay, lần sau chồng cháu đi thị trấn mua về.
Trương Lâm thị cười đáp:
- Vậy bây giờ tôi đi nấu cơm.
- Nhà cháu mỗi lần ăn cơm đều chỉ nấu gạo, cô nấu một lần ba cân rưỡi gạo nhé, chồng cháu ăn tương đối nhiều. Còn thức ăn như thịt và rau là để nấu một lần.
Sau này cô cũng nấu như vậy, mỗi bữa ba cân rưỡi gạo, thức ăn mỗi lần cháu sẽ để sẵn.
Nói như vậy là sợ nếu cho Trương Lâm thị tự ước lượng mà nấu, Tô Mãn sợ cô tiết kiệm khiến hai mẹ con họ ăn không đủ no, vì lượng cơm của Chu Bắc Sơn thực sự lớn gấp hai người bình thường.
Quả thật Trương Lâm thị nghe nói vậy thì cũng ngạc nhiên. Nhưng cô biết đi làm cái công việc này, điều đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất chính là nghe lời chủ nhà, nên cô cũng vén tay áo bước nhanh vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Cảnh, Tô Mãn và năm đứa bé. Tô Mãn thấy Trương Cảnh ngượng ngùng bất an ngồi ở kia thì kêu cậu bò lên giường, ngồi chung chỗ với Ái Quân Ái Quốc, sau đó lấy vài món đồ chơi của hai anh em cho cậu mượn chơi. Đó là những con thú bông mà lúc rảnh rỗi Tô Mãn làm, không được khéo tay cho lắm nhưng với trẻ em nông thôn thì bấy nhiêu cũng đã đủ.
Cậu thẹn thùng giơ tay đón nhận đồ chơi từ Tô Mãn, chỉ sau một lúc đã vui quên trời quên đất, ôm thú bông sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, ba đứa trẻ cách bốn năm tuổi vậy mà chơi với nhau thật vui. Tô Mãn vừa lòng gật đầu, ân, cũng là bé ngoan.
Cơm vừa nấu xong thì Chu Bắc Sơn từ bên ngoài trở về. Anh nắm trong tay hai phần thịt. Thì ra lúc nãy Tô Mãn ngủ, Chu Bắc Sơn đi tìm đại đội trưởng báo cho bác ngày mai anh có thể trở về đi làm, trùng hợp có người chạy vào báo heo rừng xuống núi, thế là anh theo đoàn người đi săn heo rừng. Tổng cộng hai con, chắc là trong rừng khô hạn khiến bọn nó không có gì ăn nên muốn xuống ruộng ăn hoa màu, may mắn bọn chúng chưa qua khỏi bờ ruộng nên không có thiệt hại.
Hai con heo rừng khoảng ba trăm cân, chia mỗi nhà được gần một cân. Đại đội trưởng biết Trương Lâm thị ở nhà anh nên bảo anh mang luôn phần của cô ấy về.
Việc Trương Lâm thị qua giúp việc nhà cho hai người Tô Chu, trong thôn ai cũng biết. Vốn dĩ cái thôn này chỉ có ba mươi mấy hộ nên gió thổi cỏ lay đều bị phát hiện. Thật nhiều người hâm mộ cô tuy nhiên ghen ghét thì không đến nỗi, ai cũng biết mẹ góa con côi không dễ dàng.
Việc Tô Mãn sinh ba khiến cho Chu Bắc Sơn bắt buộc cô ở cữ tận hai tháng. Đến khi ra cũ thì trời đã vào thu. Gần ba tháng Tô Mãn không đi làm, đều là đại đội trưởng và Chu Bắc Sơn giúp cô hoàn thành việc chấm công. Khi Tô Mãn bắt đầu làm việc lại thì cũng gần đến ngày sinh nhật của Ái Quốc Vệ Quốc rồi.
Mấy ngày hôm nay Trương Lâm thị thấy Tô Mãn thì muốn nói lại thôi. Sau nhiều ngày đắn đo, trước sinh nhật Ái Quốc Vệ Quốc một ngày, cô xách một rổ mười cái trứng gà qua nhà gặp Tô Mãn.
Thì ra cô ấy muốn nhờ Chu Bắc Sơn mua ít bông về để làm áo bông cho cho Trương Cảnh. Tuy nhiên trong tay chỉ có tiền mà không có phiếu nên ngượng ngùng mở miệng. Chỉ là ngày hôm qua nửa đêm Trương Cảnh đã bị lạnh đến không ngủ được, cô đành cắn răng qua hỏi thử Tô Mãn xem có được không, trả tiền bù vào tiền phiếu cũng được.
Tô Mãn nghe cả buổi cũng hiểu được chuyện gì, nhưng cô không đồng ý ngay mà hỏi:
- Cháu phải hỏi lại chồng cháu, nếu được còn phải hỏi người quen trên thị trấn có bán không, cô cần bao nhiêu cân?
Trương Lâm thị nghe Tô Mãn đồng ý thì vui mừng, trong lòng cô Tô Chu hay người có bản lãnh lớn. Cô tính nhẩm một chút:
- Nếu được thì mua hai cân, nếu không thì mua bảy tám cân cũng đúng.
Tô Mãn ghi nhớ gật đầu. Không nhận trứng gà mà bảo Trương Lâm thị mang về, trứng gà nhà cô đã thật sự rất nhiều rồi.
Đồng thời, các vị gia trưởng cũng cảnh cáo nhau, ai để tin tức lộ ra sẽ bị tập thể phê bình. Tất cả đều đạt chung nhận thức giữ kín như bưng, trong lòng càng thêm cảm ơn Chu Bắc Sơn, nghĩ nghĩ mới phát hiện, từ gia đình Chu Tô dọn về đây,
Chu gia thôn thôn dân sinh hoạt nâng cao rất nhiều. Bây giờ cách một hai tháng sẽ ăn được một lần thịt, chất béo nhiều cái loại này. Cuộc sống này không cần quá hạnh phúc. Càng nghĩ càng thấy mỹ mãn.
Các đội viên rất là đoàn kết, bởi vậy Chu Bắc Sơn mới đồng ý giúp đỡ bọn họ. Nếu mà Chu gia thôn giống như dân quê trong truyền thuyết: tham lam, ích kỷ, lười biếng thì anh sẽ không làm được như thế. Chỉ một thời gian ngắn sau khi về đây sinh sống, anh và Tô Mãn đã yêu mến mọi người rất nhiều, cũng dần dần xem mình là Chu gia thôn một thành viên. Vậy nên, khi có thể giúp đỡ thôn dân mà không mang lại nguy hiểm cho gia đình, anh cũng rất vui lòng.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã đến gần đến ngày Tô Mãn phải sinh rồi.
Những ngày này Chu Bắc Sơn rất là căng thẳng, anh yêu cầu Tô Mãn ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì bụng của cô đã rất lớn, anh nhìn mà trong lòng run sợ. Tô Mãn thấy anh căng thẳng như vậy thì đồng ý cho anh an lòng. Sẵn tiện cô ở nhà may quần áo cho bọn nhỏ.
Ba bảo bảo sinh ra cũng cần quần áo mặc. Chỉ đồ cũ của Ái quốc Vệ Quốc thì không đủ. Lại thêm từ khi đủ sáu tháng, Ái Quốc Vệ Quốc đã bắt đầu tập ăn, đến bây giờ một ngày chỉ uống hai lần sữa, còn lại là ăn cơm, vì vậy hai anh em lớn nhanh như thổi. Quần áo cũng trở nên chật chội cần thay mới.
Máy may đã được lấy ra từ không gian, đặt trong góc phòng. Tô Mãn nhờ nó mà may quần áo rất là nhanh.
Hôm nay, khi Tô Mãn đã hoàn thành xong công việc may vá thì thấy bụng mình bắt đầu truy xuống. Mặc dù chưa sinh em bé bao giờ nhưng cô cũng biết đây là dấu hiệu chuyển dạ. Nửa tháng nay vì sợ Tô Mãn sinh bất ngờ nên Chu Bắc Sơn đã xin nghỉ ở nhà, rảnh tay thu thập phòng sinh nên Tô Mãn gọi anh liền nghe được, chạy nhanh đi mượn xe bò.
Ái Quốc Vệ Quốc cũng được mang theo. Thứ nhất bây giờ ai cũng làm việc kiếm công điểm, gửi hai bé nhà người khác thì rất bất tiện, thứ hai là hai anh em rất là ngoan, ngồi trong xe đẩy sẽ không khóc nháo, đi cùng sẽ không có vấn đề lớn.
Lần này Chu Bắc Sơn mang theo chiếc xe đấy còn lại mà anh đã mua năm trước, để trong không gian lấy ra vẫn còn mới tinh.
Tô Mãn sinh cực kì nhanh, nhanh đến nỗi các bác sĩ hộ sĩ đều kinh ngạc. Từ lúc vào phòng sinh đến lúc em bé chào đời, tất cả chỉ diễn ra trong ba mươi phút. Ai cũng nói là em bé đau lòng mẹ.
Ba bé đều là bé trai. Chu Bắc Sơn dứt khoát đặt tên theo anh chúng: Gia Quốc,
Kiến Quốc, Bảo Quốc. Tên rất là đặc trưng ở cái niên đại này.
Vì Tô Mãn dưỡng rất là tốt cho nên sữa cũng nhiều. Ba bé chỉ trong ba ngày ở bệnh viện đã cởi bỏ lớp da đỏ hỏn, điều mà anh bọn chúng phải cần hơn một tháng mới hoàn thành.
Thời đại bây giờ không có phòng riêng cho từng sản phụ. Một phòng đến tận bảy tám giường, lại thêm thân thuộc vào chăm sóc, rất ồn ào nhốn nháo. Có người còn vì sinh con gái mà mắng nhiếc chửi rủa hoặc cãi nhau.
Bởi vậy, khi thấy năm em bé nhà Chu Tô: hai đứa lớn giống nhau như đúc, trắng trẻo mập mạp lại ngoan ngoãn, ba đứa mới sinh thì cũng đáng yêu không kém khiến Tô Mãn và Chu Bắc Sơn vinh quang trở thành hâm mộ đối tượng. Các bà các cô không có việc gì thường thường sẽ đi qua ngắm nhìn các bé. Bác sĩ hộ sĩ cũng ở hành lang đảo quanh, thỉnh thoảng liếc nhìn. Làm Tô Mãn và Chu Bắc Sơn phải thay nhau trông giữ, không dám có một tia sơ xuất sợ em bé bị trộm.
Ba ngày vừa vui sướng vừa căng thẳng như vậy trôi qua. Lúc Tô Chu hai người xuất viện, các cô các bác thậm chí theo đến chỗ đậu xe bò, trường hợp như người hiện đại thấy siêu sao vậy. Một lời khó nói hết.
Về đến nhà thì Tô Mãn cũng mệt rã rời, cho các em b.ú một chút rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy đã thấy Trương Lâm thị dắt tay Trương Cảnh vào được.
Lúc trước Trương Lâm thị bán hai mẫu ruộng cho nhà Tô Mãn, Tô Mãn chưa kịp cày cấy thì bị sung công. Việc này làm Trương Lâm thị áy náy đã lâu, luôn muốn tìm việc làm giúp đỡ Tô Mãn, xem như bù đắp.
Tô Măn nghĩ, Chu Bắc Sơn mỗi ngày phải xuống ruộng làm việc. Bây giờ cô lại sinh. Thời gian ở cũ nếu vẫn đợi anh chăm sóc thì anh rất là mệt nhọc. Như vậy hay là thuê Trương Lâm thị, chỉ cần buổi sáng, trưa, chiều qua nấu cơm, rửa chén và giặt quần áo, thức ăn thì một ngày ba bữa có luôn phần của Trương Cảnh, mỗi tháng còn có năm đồng tiền, thuê trong vòng hai tháng. Thời gian khác Trương Lâm thị có thể xuống đất làm việc, không ảnh hưởng gì. Phải biết Trương Lâm thị mới ba mươi tuổi, sức lực lại lớn, mỗi ngày đều kiếm đầy công điểm, còn hơn một vài nam thanh niên nhà khác.
Trương Lâm thị nghe yêu cầu thì vui mừng quá đỗi, liên tục đồng ý. Công nhân bây giờ một tháng lương mới có mười đồng, nhiều nơi chỉ có bữa ăn trưa. Ở đây chỉ làm chút việc nhà, thời gian khác có thể kiếm công điểm lại có phần cơm cho hai mẹ con cô, làm sao có thể không đồng ý.
Tuy nhiên, Trương Lâm thị cũng ngập ngừng biểu thị tiền lương quá cao. Tô Mãn nghe xong trong lòng ấn tượng đối với cô càng tốt, đây là một người không ham món lợi nhỏ. Tô Mãn nói thẳng mặc dù là việc nhà nhưng cũng rất nhiều. Mỗi ngày nấu ba bữa cơm, giặt một lần quần áo. Năm đứa bé còn nhỏ nên quần áo rất là hay dơ, mỗi ngày đều phải thay vài bộ, thêm lên lượng công việc rất lớn. Riêng phần quần áo của Chu Bắc Sơn thì để anh tự giặt. Người nhà quê bây giờ rất là chú ý việc này, quần áo của người đàn ông trưởng thành không được đưa cho người khác giới giặt, ngoại trừ vợ của anh ta.
Tô Mãn hôm nay về đã giữa trưa, cô dặn:
- Cô hãy để bé Cảnh ở đây chơi với Ái Quốc Vệ Quốc cũng được, thịt với rau củ thì chồng cháu đã để sẵn trong bếp, nếu thiếu thứ gì thì cô nói cháu hay, lần sau chồng cháu đi thị trấn mua về.
Trương Lâm thị cười đáp:
- Vậy bây giờ tôi đi nấu cơm.
- Nhà cháu mỗi lần ăn cơm đều chỉ nấu gạo, cô nấu một lần ba cân rưỡi gạo nhé, chồng cháu ăn tương đối nhiều. Còn thức ăn như thịt và rau là để nấu một lần.
Sau này cô cũng nấu như vậy, mỗi bữa ba cân rưỡi gạo, thức ăn mỗi lần cháu sẽ để sẵn.
Nói như vậy là sợ nếu cho Trương Lâm thị tự ước lượng mà nấu, Tô Mãn sợ cô tiết kiệm khiến hai mẹ con họ ăn không đủ no, vì lượng cơm của Chu Bắc Sơn thực sự lớn gấp hai người bình thường.
Quả thật Trương Lâm thị nghe nói vậy thì cũng ngạc nhiên. Nhưng cô biết đi làm cái công việc này, điều đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất chính là nghe lời chủ nhà, nên cô cũng vén tay áo bước nhanh vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Cảnh, Tô Mãn và năm đứa bé. Tô Mãn thấy Trương Cảnh ngượng ngùng bất an ngồi ở kia thì kêu cậu bò lên giường, ngồi chung chỗ với Ái Quân Ái Quốc, sau đó lấy vài món đồ chơi của hai anh em cho cậu mượn chơi. Đó là những con thú bông mà lúc rảnh rỗi Tô Mãn làm, không được khéo tay cho lắm nhưng với trẻ em nông thôn thì bấy nhiêu cũng đã đủ.
Cậu thẹn thùng giơ tay đón nhận đồ chơi từ Tô Mãn, chỉ sau một lúc đã vui quên trời quên đất, ôm thú bông sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, ba đứa trẻ cách bốn năm tuổi vậy mà chơi với nhau thật vui. Tô Mãn vừa lòng gật đầu, ân, cũng là bé ngoan.
Cơm vừa nấu xong thì Chu Bắc Sơn từ bên ngoài trở về. Anh nắm trong tay hai phần thịt. Thì ra lúc nãy Tô Mãn ngủ, Chu Bắc Sơn đi tìm đại đội trưởng báo cho bác ngày mai anh có thể trở về đi làm, trùng hợp có người chạy vào báo heo rừng xuống núi, thế là anh theo đoàn người đi săn heo rừng. Tổng cộng hai con, chắc là trong rừng khô hạn khiến bọn nó không có gì ăn nên muốn xuống ruộng ăn hoa màu, may mắn bọn chúng chưa qua khỏi bờ ruộng nên không có thiệt hại.
Hai con heo rừng khoảng ba trăm cân, chia mỗi nhà được gần một cân. Đại đội trưởng biết Trương Lâm thị ở nhà anh nên bảo anh mang luôn phần của cô ấy về.
Việc Trương Lâm thị qua giúp việc nhà cho hai người Tô Chu, trong thôn ai cũng biết. Vốn dĩ cái thôn này chỉ có ba mươi mấy hộ nên gió thổi cỏ lay đều bị phát hiện. Thật nhiều người hâm mộ cô tuy nhiên ghen ghét thì không đến nỗi, ai cũng biết mẹ góa con côi không dễ dàng.
Việc Tô Mãn sinh ba khiến cho Chu Bắc Sơn bắt buộc cô ở cữ tận hai tháng. Đến khi ra cũ thì trời đã vào thu. Gần ba tháng Tô Mãn không đi làm, đều là đại đội trưởng và Chu Bắc Sơn giúp cô hoàn thành việc chấm công. Khi Tô Mãn bắt đầu làm việc lại thì cũng gần đến ngày sinh nhật của Ái Quốc Vệ Quốc rồi.
Mấy ngày hôm nay Trương Lâm thị thấy Tô Mãn thì muốn nói lại thôi. Sau nhiều ngày đắn đo, trước sinh nhật Ái Quốc Vệ Quốc một ngày, cô xách một rổ mười cái trứng gà qua nhà gặp Tô Mãn.
Thì ra cô ấy muốn nhờ Chu Bắc Sơn mua ít bông về để làm áo bông cho cho Trương Cảnh. Tuy nhiên trong tay chỉ có tiền mà không có phiếu nên ngượng ngùng mở miệng. Chỉ là ngày hôm qua nửa đêm Trương Cảnh đã bị lạnh đến không ngủ được, cô đành cắn răng qua hỏi thử Tô Mãn xem có được không, trả tiền bù vào tiền phiếu cũng được.
Tô Mãn nghe cả buổi cũng hiểu được chuyện gì, nhưng cô không đồng ý ngay mà hỏi:
- Cháu phải hỏi lại chồng cháu, nếu được còn phải hỏi người quen trên thị trấn có bán không, cô cần bao nhiêu cân?
Trương Lâm thị nghe Tô Mãn đồng ý thì vui mừng, trong lòng cô Tô Chu hay người có bản lãnh lớn. Cô tính nhẩm một chút:
- Nếu được thì mua hai cân, nếu không thì mua bảy tám cân cũng đúng.
Tô Mãn ghi nhớ gật đầu. Không nhận trứng gà mà bảo Trương Lâm thị mang về, trứng gà nhà cô đã thật sự rất nhiều rồi.