Thập Lục Nương - Minh Nguyệt Điều Điều
Chương 16
Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại không thấy sợ lắm.
Đây là viện của Đại thiếu gia.
Như hắn đã nói, có khi ngày mai hắn sẽ trở về.
Đến lúc ấy, ta sẽ không còn cô đơn nữa.
Ta nhúng tay vào chút nước đọng trên khung cửa sổ, từ từ viết vài chữ lên mép giường.
Đại thiếu gia đã dạy ta rất nhiều chữ, nhưng có hai chữ, ta vẫn chưa từng viết liền với nhau.
Chữ viết bằng nước, chẳng mấy chốc sẽ khô đi, tan biến vô hình, rõ ràng là một mảnh trống không, nhưng ta lại thất thần nhìn hồi lâu.
Hai chữ ấy là "Ngụy Chiêu."
Có lẽ tâm thành tắc linh, trời vừa sáng, ta đang phơi quần áo trong sân thì nghe bên ngoài có tiếng xe ngựa, Đại thiếu gia quả thật đã trở về.
Hắn không mang theo hành lý gì, trong tay cầm một cây giống.
Cây giống cao bằng nửa người, chân tay Đại thiếu gia không tiện, ta vội bước tới hỗ trợ.
Ta hỏi Đại thiếu gia sao đột nhiên lại về, ngay cả Kiếm Như cũng không dẫn theo.
Đại thiếu gia dừng bước, theo thói quen muốn đưa tay lên xoa đầu ta, nhưng tay vừa giơ lên nửa chừng lại dừng lại, chuyển thành vỗ bụi dính trên đó.
Hắn mỉm cười nói với ta: "Thập Lục, ngươi đã đến tuổi cập kê rồi."
Lúc này ta mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của ta.
Chúng ta đào hố, lấp đất, tưới nước, cuối cùng cây giống nhỏ được trồng trước cửa thư phòng của Đại thiếu gia, nơi mỗi khi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.
Đó là một cây lựu.
Tối đến, khi ta rửa bát đũa xong xuôi trở về phòng thì thấy trên bàn đặt một chiếc hộp gấm. Mở ra thấy bên trong là một cây trâm và một đôi khuyên tai, làm từ bảo thạch, đỏ rực như hạt lựu, được chạm khắc hình quả lựu.
Gia chủ có tốt đến đâu, cũng không có chuyện tặng lễ cập kê cho nha hoàn.
Ta không thể nhận được.
Ta ôm chiếc hộp gấm đến gõ cửa phòng Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia mở cửa, trên mình khoác chiếc áo choàng đen như lông quạ, sắc mặt có hơi nhợt nhạt. Mặc dù trời xuân vẫn còn hơi lạnh lúc sớm tối, nhưng trong phòng cũng không đến mức phải mặc áo dày như thế.
Ta giật mình: "Thiếu gia, ngài lại bị lạnh ạ?"
Đại thiếu gia gật đầu.
"Vậy ngài nằm xuống đi, để nô tỳ xoa bóp cho người."
Ta vô thức đưa tay ra, nhưng đã bị Đại thiếu gia nhanh chóng ngăn lại.
Hắn nói: "...... Không cần...... thực ra cũng không lạnh đến thế đâu."
Cổ tay ta bị Đại thiếu gia nắm chặt, lúc này ta mới chợt nhận ra, mình đã đến tuổi cập kê, sao còn có thể xoa... m.ô.n.g cho Đại thiếu gia được...
Mặt ta nhoáng cái đỏ lên, còn nóng ran, vội vàng rút tay ra khỏi tay Đại thiếu gia, lắp bắp nói: "À… chuyện này… đột nhiên nhớ ra còn có việc…nô tỳ... nô tỳ đi lấy lò than cho ngài..."
Ta bỏ chạy.
Chạy thục mạng, như quân lính tan tác.
Khuyên tai và trâm cài cũng chẳng tìm được cơ hội để trả lại.
Mấy ngày sau gặp lại Đại thiếu gia, ánh mắt ta đều trốn tránh.
Từ khi trở về từ Giang Nam, Đại thiếu gia bận rộn trông thấy. Hắn hoặc không gặp ai, hoặc đóng cửa ngồi trong thư phòng cả ngày. Ta thấy hắn viết rất nhiều thứ, còn vẽ nhiều bản đồ, nhưng cuối cùng đều bị thiêu rụi trong ánh nến. Đại thiếu gia hễ đọc qua là nhớ, nên dù có đốt những thứ đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Ta cứ có cảm giác dưới sự yên bình này là bão tố sắp kéo đến.
Có lần cửa lớn của Ngụy gia bị đập ầm ầm, ta chạy ra mở cửa thì thấy một công tử vận cẩm y đeo đai ngọc, sau lưng còn có ba, năm binh lính.
Bọn họ chẳng thèm nhìn ta, khí thế hùng hổ xông thẳng vào trong.
Dù ta không rõ Đại thiếu gia rốt cuộc đang làm gì, nhưng rõ ràng đó là chuyện rất bí mật, ta đương nhiên phải cố hết sức giúp hắn che giấu. Huống chi, ta vội vàng ra mở cửa, cũng không biết liệu Đại thiếu gia có ở trong phủ hay không. Chỉ e hắn đã ra ngoài qua mật đạo rồi.
Ta nghiến răng chạy đến trước mặt đám người đó, giơ tay chặn vị công tử cẩm y kia lại.
"Các vị gia có việc gì? Không bằng chờ một chút, để nô tỳ vào báo một tiếng."
"Ấy? Gia? Gia? Chủ tử nhà ta đang dưỡng bệnh, sao các vị cứ thế xông vào?"
"Công tử? Các ngươi—"
Trong cơn hoảng hốt, ta túm lấy áo bào của vị công tử ấy.
Một tên lính quay lại, đá mạnh vào n.g.ự.c ta một cái, mở mồm mắng: "Lắm chuyện! Còn nói thêm câu nào nữa là ta cắt lưỡi ngươi!"
Cú đá của hắn, so với cú đá của Nhị thiếu gia ngày trước thì nặng hơn gấp bội, ta ngã ra đất, lập tức cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phải mất rất lâu mới bò dậy được.
"Chẳng lẽ thiên hạ này không còn vương pháp nữa sao, có gan thì ngươi tới cắt đi."
"Ô hay, tiểu nha đầu, ngươi tưởng ta không dám à?"
Tên lính cầm hoành đao bước tới, nâng chân lên cao, rồi lại đã một cú thật mạnh vào người ta, khiến ta đau đến mắt nổ đom đóm.
May thay qua khóe mắt ta liếc thấy Đại thiếu gia một thân áo trắng đang bước ra khỏi thư phòng.
Tốt quá, có Đại thiếu gia ở đây rồi.
Ta lập tức cảm thấy vững dạ hơn nhiều.
Trước khi ngất đi, ta nghe Đại thiếu gia lạnh lùng nói: "Phong Niên huynh, huynh dẫn binh xông vào nhà người khác, lại dung túng thuộc hạ làm hại tiểu thị nữ của ta, đây là có ý gì?"
Khi tỉnh lại, ta thấy mình nằm trên lưng Đại thiếu gia, ta nhìn xung quanh thì nhận ra chúng ta đang trên đường về phòng ta.
Vừa nhúc nhích, Đại thiếu gia lập tức cảm nhận được ta đã tỉnh, liền nhẹ nhàng nói: "Không sao rồi, đại phu sẽ tới ngay thôi, Kiếm Như đã đi mời rồi."
Ngực ta trầm trầm, ho khan hai tiếng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Thiếu gia, thả nô tỳ xuống đi, nô tỳ tự đi được."
"Không cần, chỉ vài bước đường nữa thôi."
Phía trước đã lờ mờ thấy bóng rèm cửa trước phòng ta, quả thật chỉ cách có vài bước. Nhưng Đại thiếu gia còn đang khập khiễng, sao ta có thể để chủ tử cõng được chứ.
Vậy là ta bắt đầu vùng vẫy, Đại thiếu gia liền vỗ nhẹ một cái lên chân ta.
"Nghe lời đi."
Chỗ đó rất gần đùi, cái vỗ rõ ràng không mạnh, nhưng chẳng hiểu sao lại nóng lên như có lửa cháy, một cảm giác tê dại không rõ chạy dọc lên gáy... Ta không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn để hắn cõng.
Sau này ta mới nghe Kiếm Như kể lại hôm đó kỳ thật vô cùng hung hiểm.
Hắn và Đại thiếu gia ra ngoài xử lý công việc, suýt nữa thì không về kịp.
Nếu không có ta cản lại một chút, chỉ e đã xảy ra chuyện rồi.
Thành Thượng Kinh phong vân biến ảo càng lúc càng nhanh.
Chỉ trong vòng nửa năm, Thái tử phạm lỗi, bị biếm làm thường dân.
Nay bệ hạ lâm trọng bệnh, nghe đồn là Đại hoàng tử tạm thời giám quốc.
Lại loáng thoáng nghe đồn, gần đây xuất hiện một vị Tứ hoàng tử, cũng rất hiền lương.
Nhưng hoàng tử nào giám quốc, hoàng tử nào hiền lương, chẳng có quan hệ gì với ta, ta chỉ quan tâm đến gạo bao nhiêu một thạch, vải bao nhiêu một tấm.
Đích tiểu thư của phủ Vĩnh Xương Bá cuối cùng cũng xuất giá, gả cho lang quân của Tiền Thượng thư của Hộ bộ. Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, tiếng pháo nổ từ đầu phố đến cuối phố, hàng chục hòm đồ cưới được khiêng qua đường cái, tấm lụa đỏ phủ trên đồ bị gió thổi nhấc lên một góc, loáng thoáng nhìn thấy bên dưới là những rương những hòm được chạm trổ bằng gỗ hoa lê thượng hạng.
Ta sợ Đại thiếu gia buồn nên buổi tối đã cố ý làm thêm nhiều đồ ăn.
Khi ngồi xuống bàn, Kiếm Như ồ lên một tiếng: "Đón năm mới hay sao đây? Vừa có gà, vừa có cá, lại còn có cả bánh sen."
Đại thiếu gia ánh mắt lấp lánh sao sa, nhẹ nhàng mỉm cười, quay qua gật đầu với ta.
Chỉ với một ánh mắt ấy, ta liền hiểu hắn biết tâm ý của ta.
Không hiểu sao má lại nóng lên, ta đỏ mặt nói với Kiếm Như: "Xem ngươi nói kìa, chẳng lẽ hàng ngày không cho ngươi ăn mấy thứ này à, ta bỏ đói ngươi chắc?"
Đến cuối năm, cuối cùng cũng truyền tới một tin vui.
Lão gia được điều về kinh.
Tuy chức quan thấp hơn trước một phẩm, không có thực quyền, cũng không có nhiều lợi lộc, nhưng trên đời này còn có điều gì vui hơn là được đoàn viên chứ.