Thập Lục Nương - Minh Nguyệt Điều Điều
Chương 11
Nhị thiếu gia thấy ta không muốn cùng đi, mất hứng đá vào viên sỏi bên đường: "Ta muốn đưa ngươi về nhà mà ngươi không chịu, tiểu nha đầu nhà chẳng thú vị gì cả."
Ta cười lấy lòng: "Thiếu gia hiếm khi về kinh, không đi chơi với bằng hữu mà lại theo ta về quê, thật không đáng."
Nhị thiếu gia cười khẩy: "Mấy kẻ đó, từ khi đại ca xảy ra chuyện, hoặc là xa lánh ta, hoặc là dè chừng ta, sợ nói sai một câu lại làm mất mặt ta. Hừ, bản thiếu gia chán chẳng muốn nhìn mặt mấy kẻ đó."
Lời Nhị thiếu gia nói khiến ta ngẩn người.
Phải biết rằng, Ngụy gia là thư hương môn đệ, không nói đến người phong nhã như Đại thiếu gia, ngay cả lão gia phu nhân cũng đều rất nhã nhặn ôn hòa,Nhị thiếu gia—---sao lại như thế này nhỉ?
Ta không kiềm được mà liếc mắt quan sát Nhị thiếu gia một hồi.
Hai huynh đệ họ bảo giống thì cũng chẳng giống, bảo không giống thì lại vẫn có nét tương đồng. Đại thiếu gia nhã nhặn ôn hòa, còn Nhị thiếu gia thì sắc sảo hơn, eo nhỏ, chân dài, tóc đuôi ngựa buộc cao, quả là một tiểu lang quân như ngọc.
Ta nói: "Nếu vậy… sao không quay về đổi sang Kiếm Như theo thiếu gia cưỡi ngựa dạo chơi? Chắn hắn biết cưỡi ngựa đó."
Nhị thiếu gia hờ hững đáp: "Kiếm Như dù sao cũng là nam, cưỡi ngựa cùng nam nhân có gì thú vị, dù ngươi tẻ nhạt, nhưng dẫu sao cũng là một cô nương."
Ta: "..."
Sao hắn lại nói thẳng như thế?
Huống chi... dù ta là cô nương, hắn cũng đâu có cho ta cưỡi chung ngựa, rõ ràng là ta phải chạy bộ theo hắn suốt cả đoạn đường.
Thấy mặt ta vừa đỏ vừa xanh vừa trắng, Nhị thiếu gia cuối cùng cũng bật cười, nắm chặt dây cương, nói phía trước người đông, hình như có ai đang diễn xiếc, qua đó xem thử.
Ai ngờ hôm nay ra ngoài ta lại chưa xem hoàng lịch. Phía trước náo nhiệt vừa xem một chút đã xảy ra chuyện.
Sau lưng bị ai đó vỗ một cái, ta quay lại thì thấy là một đôi tỷ muội đang khoác tay nhau, một người trông khá quen mắt, chưa kịp nhớ ra đó là ai thì cô nương kia đã lên tiếng.
"Thạch cô nương, sao lâu rồi mà không thấy cô ra bán hàng? Lần trước mua chiếc trâm gỗ đào của cô, muội muội của ta thích lắm, luôn miệng nói muốn mua thêm một chiếc, khi nào cô lại bày hàng?"
Nhị thiếu gia đứng bên cạnh nhìn, ta chỉ cảm thấy đầu tóc mình sắp dựng đứng cả lên, vội vàng bịa mấy lý do qua loa để tiễn hai tỷ muội kia đi. Lúc quay lại, ta thấy Nhị thiếu gia như suy tư gì đó, cười tủm tỉm nhìn ta và bảo: "Thạch cô nương? Trâm gỗ đào? Tiểu Thập Lục, gia cứ tưởng ngươi là người thật thà nhất trong phủ, không ngờ ở bên ngoài ngươi không chỉ có danh có tiếng, còn có sản nghiệp cơ đấy?"
Ta muốn khóc nhưng nước mắt không rơi nổi, nếu không phải xung quanh chen chúc đông người, ta đã quỳ xuống trước Nhị thiếu gia rồi.
"Nô tỳ... chuyện này... chuyện này nói ra thì dài lắm..."
Nhị thiếu gia cười nheo mắt: "Ngươi nói đi, gia không thiếu thời gian."
Vậy là ta đành thật thà kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Cuối cùng, ta cúi đầu nói: "Nhị thiếu gia, số tiền đó thực sự không vào túi nô tỳ, tất cả đều dùng để mua thức ăn rồi. Còn số tiền bán trâm đào cộng lại còn chưa đến hai lượng bạc, vì không cần nô tỳ mua thức ăn nữa nên vẫn giữ cẩn thận, một xu nô tỳ cũng không tiêu bậy."
Nhị thiếu gia nói: "Ta tin ngươi, nhưng ngươi nói với ta cũng vô ích, bây giờ Ngụy gia là do đại ca làm chủ, phải để đại ca tin ngươi mới được."
Ta ủ rũ cúi đầu, chẳng lẽ chuyện này cuối cùng vẫn phải thưa lên Đại thiếu gia?
Khi ta đang thất vọng, lại nghe Nhị thiếu gia nói tiếp: "Muốn ta không nói với đại ca cũng được, lần sau bày hàng, gọi gia đi cùng. Gia lớn thế này rồi, chưa từng bày sạp bán hàng bao giờ."
Nhị thiếu gia chống cằm suy nghĩ, rồi vỗ tay một cái: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy thì ngay hôm nay đi."
Hả?
Ta ngơ ngác đực mặt ra đó.
Nhị thiếu gia đã đưa tay đẩy nhẹ sau lưng ta: "Ngơ ngác làm gì, mau về lấy trâm của ngươi đi."
Có lẽ vì hôm đó là dịp Tết người nhiều, cũng có lẽ vì Nhị thiếu gia vừa tuấn tú lại khéo miệng.
Tóm lại, từ khi ta bày hàng đến giờ, chưa bao giờ buôn bán tốt như vậy, các cô nương, các đại thẩm vây kín sạp hàng nhỏ của ta chặt như nêm, Nhị thiếu gia phụ trách bán, ta phụ trách thối tiền, mặt ta hưng phấn đến đỏ bừng.
Chỉ trong một buổi chiều, toàn bộ trâm đều được bán hết, tính ra được hơn ba lượng bạc. Cộng thêm số tiền ta đứt quãng tích cóp được trước đó, tổng cộng năm lượng.
Nhị thiếu gia đi qua một tửu lầu, vào một lúc rồi ra, mấy đồng bạc vụn biến thành một nén bạc nhỏ.
Hắn dùng một tay dắt ngựa, một tay cầm thỏi bạc tung lên hạ xuống ước lượng trong lòng bàn tay, trông đầy hăm hở.
Đến trước cửa phủ, năm lượng bạc ấy mới quay về tay ta.
Ta thấp thỏm lo lắng, không biết Nhị thiếu gia có báo chuyện này cho Đại thiếu gia không. Nhịn mãi không được, cuối cùng ta cũng hỏi.
Nhị thiếu gia vươn vai một cái, làm như không nghe thấy, xoa xoa cánh tay đi vào trong: "Ôi ôi —— cưỡi ngựa cả ngày, tay chân mỏi quá —— mà này, tối nay ta muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Ta càng sốt ruột, vội vàng nhọ giọng gọi với theo: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia?"
Nhị thiếu gia chân dài bước dài, trông có vẻ đi không nhanh, nhưng ta đuổi mãi vẫn không theo kịp.
Trời ạ, con người này.
Sao lại làm thế cơ chứ!
10.
Qua ngày cuối năm, người của phủ Vĩnh Xương Bá đến.
Ta biết, Đại thiếu gia và đích tiểu thư của phủ Vĩnh Xương Bá vốn có một mối hôn sự.
Nếu Đại thiếu gia không gặp chuyện, có lẽ giờ này đã thành hôn rồi.
Đại thiếu gia và người của phủ Vĩnh Xương Bá bàn bạc rất lâu trong chính sảnh, khi ta vào rót trà, chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ nghe loáng thoáng vài từ như "Ngũ tiểu thư", "Ba Lăng", "gửi thư"...
Ta còn nhớ lần trước Thôi Cửu từng thoáng nhắc tới đích tiểu thư của phủ Vĩnh Xương Bá xếp thứ ba trong nhà.
Ta thở dài, cuối cùng Thôi Cửu cũng đoán trúng rồi.
Khi Kiếm Như tiễn người của phủ Vĩnh Xương Bá ra ngoài, Nhị thiếu gia chặn họ lại ở hiên nhà.
Hắn gọi một tiếng: "Trần thế bá."
Vị trưởng giả đó dừng bước, khi nhận ra người tới thì trên mặt thoáng nở nụ cười.