Thao Túng Tim Tôi - Ande
Chương 62: Ngoại Truyện 2
Mia và Trác Tiểu Dĩnh, những đứa trẻ không có bài tập về nhà trong kỳ nghỉ, phát hiện Leonhardt đang trốn dưới tầng hầm chơi game online, hai cô bé im lặng chạy đến chỗ Leonhardt đang tập trung cao độ chơi game, sau đó đồng thanh hét lên từ phía sau:
"Ca Ca! Ca Ca! "
"Chết tiệt!"
Leonhardt tưởng mình gặp ma, vội vàng tháo tai nghe xuống, quay người lại, dùng thân mình chặn màn hình lại, khó tin nhìn hai cây nấm nhỏ trước mặt.
"Sao mấy đứa vào được!? Mẹ Isabella của mấy đứa đâu rồi?"
Leonhardt toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn hai tiểu cô nương trước mặt. Hai nhóc tì này làm sao chạy xuống được? Điều này khiến anh nhớ tới việc trước đây Trác Thế Tuyết vô tình đột nhập vào phòng thí nghiệm của mình, khiến anh bị mẹ mắng. Sau đó anh đặt mật khẩu điện tử dưới tầng hầm, vốn tưởng rằng mình có thể ngồi yên thư giãn, nhưng chuyện gì đang xảy ra lúc này!
"Khóa điện tử của cậu đơn giản quá. Nhìn này! Chỉ cần một tí là bẻ được"
Mia cho Leonhardt xem thứ cô bé đang cầm trên tay là một dụng cụ chuyên dùng để bẻ khóa mã điện tử.
"Ai đã dạy con điều này?"
Leonhardt cầm lấy thiết bị, nhìn kỹ hơn, trông có vẻ khá chuyên nghiệp, Mia không hề nói đùa, đứa trẻ này học được kỹ thuật như vậy từ khi nào?
"Không ai dạy cả. Bà đã mua cho con cái này này. Con chỉ xem qua trên máy tính thôi. Rất đơn giản."
"Con..." Leonhardt không biết nên nói gì, giây tiếp theo, anh một tay bế Mia, tay kia bế Trác Tiểu Dĩnh, trên trán nổi gân xanh, "Hai tiểu ác nhân các ngươi, mau cút khỏi đây và về với mẹ đi!"
"Huhu, không muốn đâu ca ca! Mẹ tụi con, bọn họ cả ngày ở trong phòng không chịu ra ngoài, chẳng biết đang làm gì nữa. Ông bà cũng đã ra ngoài rồi. Huhu, tụi con không có người chơi cùng. Tụi con chán quá nè, cậu đang chơi gì vậy? Chúng con chơi chung được không?"
"Tụi con không chơi trò này được đâu! Được rồi được rồi, cậu đưa mấy đứa về với mẹ, đừng làm phiền cậu!"
Leonhardt sao dám nói mình đang chơi trò chơi 18+, bàn tay bị đứt lìa máu me be bét. Anh không dám nghĩ đến việc mấy đứa nhỏ thấy cảnh tượng này, nên bế tụi nó ra khỏi cấm địa của mình.
"Isabella..."
Trác Thế Tuyết nằm ở trên giường, đỏ mặt nhìn Isabella, tay đối phương vuốt ve cơ thể nàng. Thật kỳ lạ, ban đầu nàng còn tưởng rằng sau khi sinh con, cơ thể có chút thay đổi, Isabella hẳn là sẽ bớt ham muốn lại, nhưng chẳng có gì thay đổi cả!
"Hừm? Hôm nay tôi buồn ngủ quá, tôi có thể ôm em ngủ thêm chút nữa được không?"
Chị đang nói về việc đi ngủ, nhưng nhìn xem chị đang làm gì với đôi tay của mình?
Trác Thế Tuyết lười phản bác, tay Isabella không ngừng trượt xuống, nàng vừa liếc nhìn điện thoại của Isabella, đã một giờ chiều, nàng còn phải ôm cô bao lâu nữa?
Hơn nữa, Yên Nam hình như đã ra ngoài, hai đứa trẻ cũng không thể ra khỏi nhà, vẫn đang ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ sao?
Nghĩ tới đây, Trác Thế Tuyết người đầy mồ hôi, căn bản không còn buồn ngủ.
Làm thế nào mà Isabella lại có thể nhẹ nhõm đến thế! Không giống một người mẹ chút nào!
Cốc cốc cốc
Ngay khi tay Isabella sắp chạm vào điểm nhạy cảm nhất của Trác Thế Tuyết thì cửa phòng ngủ của họ đột nhiên bị gõ.
"Isabella! Ra đây!"
Giọng nói này rõ ràng là của Leonhardt, Isabella ban đầu không muốn chú ý tới, nhưng tiếng gõ cửa lại không có dấu hiệu dừng lại.
"Mẹ kiếp-" Isabella tức giận đến mức bật dậy khỏi giường. Cô hoàn toàn khỏa thân, chỉ mặc một chiếc quần lót. Cô thản nhiên mặc chiếc váy ngủ treo trên móc áo và mở cửa, "Leonhardt! Nếu không có việc gì thì đừng có mà làm phiền em."
Isabella chưa kịp nói xong thì một vật nặng đột nhiên bị nhét vào trong tay cô, cô nhìn xuống thì thấy đó là Mia!
Mia cười thật tươi với Isabella, như thể chưa làm gì sai quấy cả, "Mẹ ơi!"
"Con...chuyện gì đã xảy ra với con vậy..."
Lúc này Trác Thế Tuyết cũng mặc áo ngủ đi tới, Trác Tiểu Dĩnh bị Leonhardt thả xuống đất chạy đến dưới chân Trác Thế Tuyết, ôm lấy chân nàng không buông.
"Hãy dành thời gian để ý đến hai nhóc tì này! Đừng để chạy lung tung chứ. Nghiêm túc mà nói, hôm nay tụi nhỏ đã đi thẳng vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất! Em không biết là nguy hiểm sao!?"
"Cái gì!"
Tất nhiên, Isabella biết anh trai cô đang làm những thí nghiệm phi pháp nào dưới tầng hầm, điều này khiến cô đổ mồ hôi lạnh, Mia bắt đầu vùng vẫy trong vòng tay của Isabella.
"Không phải chỉ là vào phòng thí nghiệm thôi sao? Con đã nhìn thấy mọi thứ bên trong rồi thì sao?"
Khi những lời này được nói ra, cả Leonhardt và Isabella đều lập tức xấu hổ, Trác Thế Tuyết cũng nghe thấy những lời này, nàng nhớ lại trải nghiệm đột nhập vào phòng thí nghiệm trước đây và lo lắng nhìn Isabella.
"Đó là ý gì?" Leonhardt bị sốc khi Mia thực sự nói như vậy.
"Đúng vậy, chúng chỉ là một số quái vật lai. Con đã đọc rất nhiều bài báo khoa học phổ biến tương tự. Con nghĩ chúng rất ngầu, nhưng Tiểu Dĩnh cứ la hét vì sợ hãi."
Xong phim.
Sự trống rỗng này đọng lại trong đầu Isabella.
Tuy rằng quả thực có người nói sóng sau xô sóng trước, nhưng cô con gái này của cô có phải hơi quá xuất sắc không?
"Và mẹ ơi! Hãy chuyển trường cho con đi, những môn con đang học giống như một sự xúc phạm đến chỉ số IQ của con vậy."
"Con gái!"
Isabella không nhịn được mà gầm lên giận dữ, thái độ này thật phản cảm, vốn dĩ cô muốn đánh Mia, nhưng đứa trẻ lại là con gái cô, cô không thể đánh được nên chỉ có thể chửi bới.
"Hãy đăng ký cho con em tham gia Olympic Toán học! Anh còn có việc phải làm! Đừng đến phòng thí nghiệm nữa! Cậu cảnh cáo hai đứa!" Leonhardt tức giận nói rồi rời đi.
Isabella nhìn Mia, trong đời cô chưa bao giờ đầu muốn nổ tung như lúc này.
Sau sự việc này, Isabella đã sắp xếp để bác sĩ tiến hành kiểm tra trí thông minh của Mia. Kết quả kiểm tra đã gây sốc cho nhóm bác sĩ. Chỉ số IQ của Mia cao đến mức đáng kinh ngạc là 155. Bạn phải biết rằng Einstein chỉ ở mức 160. Cách biệt chỉ 5 điểm.
Isabella không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển Mia sang một trường ưu tú khác và chọn vật lý làm chuyên ngành dựa trên sở thích của Mia.
Nhưng ông Dietrich có chút không hài lòng với chuyên ngành mà Mia lựa chọn, cháu gái quý giá của ông thực ra không hề quan tâm đến y học, vốn dĩ ông cho rằng tất cả con cháu của mình đều sẽ trở thành bác sĩ.
"Y học quá đơn giản, không có chút thách thức nào cả." Mia điên cuồng nói: "Vật lý rất thú vị, có thể khám phá những bí ẩn của thế giới. Chỉ có bộ môn này mới có thể làm được điều đó, mấy cái khác đều vô vị!"
Trước khi ông Dietrich ngất đi vì tức giận trước những lời này, Mia đã bị Isabella đưa đi càng nhanh càng tốt.