Thao Túng Tim Tôi - Ande
Chương 30
"Tôi thật không thể tin được, vậy mà cô không quay quá trình giải phẫu?"
"Ừ... chuyện đó diễn ra quá nhanh và biến mất trước khi tôi kịp ghi lại." Thiệu Hinh Ngôn ngồi bên giường Chu Bách Hàn, chán nản nói: "Nếu nó được ghi lại thì tốt quá... .."
"Quả thực là đáng tiếc. Chỉ có dựa vào lượng lớn dữ liệu hỗ trợ, chúng ta mới có thể kết luận, những vụ tự sát khác cũng có thể là do não bộ bị điều khiển để tự sát."
Chu Bách Hàn vẫn đang nằm trên giường bệnh. Mặc dù hai ngày trước bác sĩ điều trị của anh ấy đã rằng vết thương ở chân đang hồi phục tốt và tình trạng hiện tại không còn đáng lo ngại. Nhưng hôm nay, khi anh rời khỏi giường để đi vào nhà vệ sinh, một nửa chặn đường vẫn cần sự hổ trợ của y tá, anh sợ vết thương sẽ để lại di chứng nên đành nằm trên giường đợi đến khi đã hoàn toàn bình phục thì mới ra ngoài thực hiện một số hoạt động.
"Chuyện này giờ giải quyết thế nào? Chúng ta chỉ biết mẹ của Liêu Tử Long là như thế này. Liêu Tử Long đã được hỏa táng từ lâu, không có cách nào để thu được chứng cứ từ hai thi thể."
"Tôi nghĩ chúng ta chắc chắn không phải là người đầu tiên phát hiện ra tình huống này." Chu Bách Hàn tuy sức khỏe không tốt nhưng đầu óc vẫn nhạy bén, sờ cằm phân tích: "Cả thành phố lớn như vậy, lại có rất nhiều đồn cảnh sát. Chẳng lý nào chỉ có chúng ta phát hiện ra nó."
"Nhưng không có báo cáo... A! Tôi hiểu ý cậu, có thể có người phát hiện, có lẽ người đó không dám báo cáo."
"Đúng vậy." Chu Bách Hàn tiếp tục nói: "Chúng ta có thể bí mật điều tra, dù sau cục trưởng Lý cũng đã ngầm cho phép. Cop nghĩ mà xem, Trần Tử Bằng và những người ở Sở cảnh sát Thành phố tại sao lại chết theo cách kỳ lạ như vậy ? Họ đều là cánh sát, sao Sở lại điều tra qua loa như vậy ? Được xem như tự sát; hơn nữa còn có vụ tai nạn xe cộ trước đó, tất cả dấu hiệu đều cho thấy người đứng sau rất có thế lực, cũng có thể gây áp lực lên chính phủ."
"Có thể có một đường dây giao dịch trong đó."
"Không biết có hay không, nhưng chính phủ nhất định có liên quan, cho nên cho dù một số người phát hiện thi thể dị thường, vẫn báo cáo là bình thường. Ai cũng muốn được sống tốt."
Chu Bách Hàn nói xong, bọn họ lần lượt rơi vào trầm mặc, bởi vì rõ ràng bọn họ không biết làm sao tìm được người cũng phát hiện những điểm dị thường giống như họ, lúc nào họ như lạc trên hoang dảo, không biết cách liên lạc với thế giới bên ngoài.
"Ừ... chúng ta chỉ có thể đến gặp những người trong bộ phận pháp y, mặc dù họ có thể không giúp được gì." Thiệu Hinh Ngôn nói, "Nhưng dù sao thì đó cũng là bộ phận pháp y. Có lẽ họ có chút hiểu biết về vấn đề này từ các quận khác."
"Được rồi, chúng ta đi hỏi trước, nhưng cô không thể quay lại đồn cảnh sát, làm sao hỏi được?"
"Tôi quen với Lưu Giai Mẫn ở Cục Pháp y. Tôi có thể giả vờ đến nhà cô ấy hỏi thăm." Thiệu Hinh Ngôn nhớ lại lần trước tai nạn xe cộ, vẫn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. "Hãy cẩn thận, có khả năng tôi không thể trở về."
Lưu Giai Mẫn là đồng nghiệp trong phòng pháp y của đồn cảnh sát nơi Thiệu Hinh Ngôn công tác, vì Thiệu Hinh Ngôn thường xử lý các vụ án hình sự và thường xuyên gặp nhau trong công việc, hơn nữa Lưu Giai Mẫn rất hòa nhã với mọi người nên cô ấy cũng rất nhiệt tình với ghé thăm đột ngột của Triệu Hinh Ngôn.
Thiệu Hinh Ngôn mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, mỗi bước đi cô đều kiểm tra xem xung quanh xem có ai theo dõi không, sau khi chắc chắn mới tiến về phía trước.
Cô thậm chí không dám đi thang máy mà leo cầu thang bộ lên tầng 13.
"Nghe nói cô bị đình chỉ, tôi còn có chút buồn bực." Lưu Giai Mẫn vừa mở cửa liền nói như vậy, "Tôi còn tưởng còn lâu lắm mới gặp lại cô."
"Không sao, là ý của Lý Hạo, đình chỉ cũng không sao, Tiểu Hàn đang giúp ta."
"Này, còn để bị thương nữa, cô thật không sao chứ?" Lưu Giai Mẫn hơi cúi đầu, chú ý đến bàn tay băng bó của Thiệu Hinh Ngôn, vội vàng hỏi.
"Uhm..." Thiệu Hinh Ngôn xua tay, "Không có gì, chỉ là vết thương nhẹ thôi. Không sao đâu. Hai ngày nữa tôi sẽ tháo băng."
"Vào đây ngồi đi, đừng đứng ở cửa nữa."
Lưu Giai Mẫn đón Thiệu Hinh Ngôn vào trong, Thiệu Hinh Ngôn nhìn thấy trên bàn cà phê có một ấm trà nóng, bánh quy và hoa quả, mới ý thức được đối phương đã đợi mình đã lâu, trong lòng có chút xấu hổ.
"Tôi không hiểu lắm những gì cô nói trong điện thoại. Ý anh là anh muốn tìm hiểu xem có điều gì bất thường trong việc khám nghiệm tử thi các những vụ án tự tử gần đây đúng không?" Lưu Giai Mẫn đưa một tách trà vào tay Thiệu Hinh Ngôn, rồi cầm tách nhà của mình lên và nhấp một ngụm.
"Đúng, chính là như vậy. Ở phòng pháp y, cô đã bao giờ nghe đến những tin đồn tương tự ở các quận khác chưa?"
"Chỉ về việc khám nghiệm tử thi thôi à?"
"Đúng."
Lưu Giai Mẫn đặt tách trà xuống, dùng tay gõ lên trán như đang suy nghĩ.
"Mặc dù không liên quan gì đến khám nghiệm tử thi, nhưng mấy tuần trước đã xảy ra chuyện khiến tôi cảm thấy kỳ lạ."
"Là chuyện gì vậy?"
"Chắc cô biết Trần Tử Bằng từ Sở Công an Thành phố."
Lưu Giai Mẫn vừa nói xong, Thiệu Hinh Ngôn lại lần nữa giật mình, cái tên này được nhắc đến nhiều lần, chẳng lẽ toàn bộ sự việc đều có liên quan đến Trần Tử Bằng sao?
"Ừ, cô cũng biết chuyện anh ấy chết trong bồn tắm à."
"Tôi có một người chị làm việc tại Sở Công an thành phố. Cô ấy tốt nghiệp trường Cao đẳng Pháp y cùng năm với tôi. Ước chừng không ai biết về chuyện này. Vợ của Trần Tử Bằng đã kiên quyết yêu cầu khám nghiệm tử thi và cô ấy đã báo cáo vụ án lúc đó." Lưu Gia Mẫn đặt tách trà xuống, tiếp tục nói: "Sở Công an thành phố muốn xác định cái chết của Trần Tử Bằng là một vụ án tự sát. Vợ anh ta kiên quyết không đồng ý. Tôi không biết phải làm thế nào." Sau đó cô ấy liên lạc với chị gái tôi. Vài giờ trước khi Trần Tử Bằng được hỏa táng ở nhà tang lễ, cô ấy đã yêu cầu chị gái tôi khám nghiệm tử thi."
"Vợ của Trần Tử Bằng thật cố chấp ..." Thiệu Hinh Ngôn ngập ngừng nói.
"Bởi vì rất yêu chồng nên cô không tin chồng mình đã chết tại nhà riêng khi còn trẻ như vậy. Hơn nữa, khám sức khỏe hàng năm của Trần Tử Bằng rất khỏe mạnh và anh ấy không hề mắc bệnh tim. Không ai có chấp nhận cái chết của một người khỏe mạnh như thế."
"Sau đó thì sao? Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?"
"Trong cơ thể mọi thứ đều bình thường, nhưng não có vấn đề." Lưu Gia Mẫn nói: "Còn nữa, chị gái tôi, khi khám nghiệm tử thi cô ấy đã nói chuyện điện thoại với tôi, nhưng sau đó tôi không thể liên lạc được nữa. Tôi đã cố liên lạc với cô ấy. Mặc dù đi làm bình thường nhưng cô ấy không muốn liên lạc với tôi."
"Ding Dong!"
Thiệu Hinh Ngôn vẫn còn đang bị lời nói của Liễu Giai Mẫn làm cho sửng sốt, đang lúc cô đang ngơ ngác thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Này, có lẽ đồ ăn tôi mua từ Mỹ Tuấn đã tới rồi. Hinh Ngôn, đi lấy cho tôi đi. Tình cờ tôi đang nấu ăn. Hôm nay cậu ở lại ăn tối được không?"
"Được rồi."
Thiệu Hinh Ngôn đứng dậy đi tới cửa mở cửa, vừa mở cửa gặp đối phương, cô sửng sốt trong giây lát, người giao hàng không mặc đồng phục màu vàng của Mỹ Tuấn mà đang mặc một bộ vest đen. Ngay khi nhìn thấy cô, đối phương nhanh chóng để tay vào túi áo.
Đó là tư thế sẵn sàng rút súng!
Các động tác đều hoàn thành trong vòng một giây, khi đối phương rút súng ra định chĩa vào cô thì cô dùng một tay nắm lấy tay cầm súng. Tuy nhiên, thể lực giữa hai người vẫn có sự chênh lệch rất lớn, sức của cô không thể bì được, chưa kể Thiệu Hinh Ngôn không ngờ có người thật sự theo dõi mình đến tận cửa. Thiệu Hinh Ngôn nắm lấy tay đối phương, tay còn lại của đối phương giáng cho Thiệu Hinh Ngôn một đòn nặng nề.
Cú đánh khiến Thiệu Hinh Ngôn loạng choạng lùi lại, tay cô vẫn còn bị băng bó, không thể chống cự.
"Giai Mẫn! Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy chạy đi! Ah——"
Thiệu Hinh Ngôn nắm chặt tay cầm súng của đối phương, không muốn súng của đối phương chĩa vào mình, tuy nhiên, lúc này, người đàn ông hơi cúi đầu xuống và nhìn thấy bàn tay bị thương của Thiệu Hinh Ngôn, anh ta giơ chân lên và đá Thiệu Hinh Ngôn một cách thô bạo. Thiệu Hinh Ngôn đau đớn ngã xuống, nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay đang cầm súng. Nhưng lúc này cô ngã xuống đất, tay của đối phương cũng vì tư thế mà thay đổi, cô hơi ngẩng đầu lên, họng súng lạnh lẽo áp thẳng vào trán.
__________________________________________
Editor : Ôi, HinhNgôn của tui