Thanh Xuân Thân Ái
Chương 62: C62: Chương 62
Nghiêm trọng đến mức như vậy sao? Động tác gặm đùi gà của tôi cũng khựng lại, tôi nhìn về phía chị họ của mình đang vội vàng lùa cơm vào trong miệng, có lẽ là nên nói với chị ta cái gì đó nhỉ? Nhưng tôi còn chưa kịp nói, thì chị ta bỗng nhiên đẩy cái chén ra, rồi đứng lên nói, “Con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi.”
Cô tôi nhíu mày, “Ăn có một chút như thế thì làm sao có thể chịu đựng nổi? Mẹ đi lấy cho con thêm một chén canh nhé.”
Chị ta trả lời cô tôi kèm theo tiếng đóng cửa phòng, “Không được, con còn có hai phần bài tập chưa làm.”
Sau đó khoảng hơn một năm, tôi tình cờ nhìn thấy một mẩu tin tức trên tivi. Cảnh sát đã phá hủy được hang ổ của bọn buôn người ở vùng Lâm Thủy, trong số những người bị bắt, tôi nhìn thấy được một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Khuôn mặt của người đàn ông đeo mắt kính vuông vô cùng lịch sự nhã nhặn kia, người đàn ông đã nhờ tôi bắt giúp mấy con mèo, cũng là người đàn ông đã khen tôi là học sinh ưu tú kia.
Tướng mạo ông ta tầm thường, có thể nói là sau ngày hôm đó thì tôi đã quên mất. Nhưng trong giờ khắc này thì ký ức của một năm trước lại đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng, tôi thậm chí còn nhớ được lúc chị họ túm lấy tôi chạy đi, thì trên gương mặt ông ta xuất hiện một sự tức giận và không cam lòng, lúc đó tôi còn cho rằng vì bản thân mình thất hứa cho nên còn định quay lại xin lỗi ông ta.
Ngày hôm đó tôi đã tự mình ngộ ra được một chân lý: hai chữ “người xấu” sẽ không viết thẳng lên trên mặt, người xấu và bề ngoài không có quan hệ gì.
Cho nên tôi không thể từ chối chị họ của mình được, là bởi vì từ đó đến nay tôi vẫn thiếu chị ta một câu cảm ơn.
Cũng chính vì như thế sau khi chị họ của tôi lớn lên, không hề trở nên đáng yêu hơn chút nào, thì tôi vẫn sẽ cảm thấy phân vân trong việc có nên đến dự hôn lễ của chị ta hay không.
Cuối cùng là phân vân cho đến buổi sáng hôm tổ chức hôn lễ, Tân Đường đã mặc xong quần áo, chính là bộ vest mà tôi mua cho hắn, đẹp trai đến nỗi cả con người hay thần tiên gì cũng đều phải ghen tị, lúc hắn ôm tôi từ trên giường xuống, cái đầu choáng váng của tôi lập tức tỉnh táo hơn một chút, tôi duỗi tay ôm lấy cổ hắn, “Anh ăn mặc như vậy có phải là sẽ làm bỉ mặt chú rể không?”
“Anh đâu có đứng bên cạnh anh ta.” Hắn lại kéo tôi về phía trước một chút, “Mau đứng lên đi không kịp giờ đấy.”
“Thật sự phải đi sao?” Tôi co rút người lại về phía sau, vùi đầu vào chăn làm rùa đen thụt đầu, “Bây giờ em hối hận rồi, em không đi nữa đâu cứ nói là em bị bệnh đi. Tân Đường, anh gọi điện thoại cho cô giúp em, nói rằng em bị đau đầu không thể tới, có được không?”
“Em có chắc không? Đối với chị họ của em mà nói thì hôm nay là một ngày rất quan trọng, chị ta hẳn là rất mong em sẽ tới. Hơn nữa chuyện em đã hứa với người khác thì không thể dễ dàng đổi ý được, đúng không?”
Những câu nói của Tân Đường cũng không tạo thành bao nhiêu tác dụng. Tôi lại nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm trước, chị ta bla bla nói một đống lớn. Chị ta vốn đã rất độc miệng, với tôi cũng không sao, nhưng tôi chỉ sợ chị ta gặp Tân Đường lại bắt đầu nói ra nói vào, một hai phải hỏi thăm cho đến tận gốc rễ. Lòng tôi rầu rĩ, “Không đi có được không? Tân Đường, hiếm khi anh có dịp nghỉ ngơi, hay là...”
Tôi bò dậy từ trên giường dán sát qua thì thầm mấy câu, Tân Đường sắc mặt thay đổi, vành tai ửng đỏ lên, nhưng rồi hắn bỗng nhiên đứng dậy, liều mạng lắc đầu, “Không được, Trần Mộ Sanh, em phải mau dậy chuẩn bị đi thôi!”
“OK,” Tôi nhún nhún vai, “Anh đã sử dụng hết cơ hội cuối cùng rồi.”
“Vậy cứ chờ mà xem.” Tân Đường cười cười.
Hôn lễ được bài trí đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, khách mời cũng không đông. Lúc tôi vừa đi vào đã có thể nhìn thấy cô tôi, cô mặc một bộ váy màu tím nhạt, phong thái tự nhiên lịch sự nhã nhặn, cô nhìn thấy tôi đương nhiên là rất vui mừng, nhưng sự chú ý lại chỉ dồn vào Tân Đường, “Cậu này là...?”
“Bạn trai của con, Tân Đường.”
“Tân Đường? À, chính là cậu bé lúc nhỏ vẫn hay chơi với con đúng không? Bây giờ lớn lên cao như vậy rồi sao...”
Tôi vội vàng nói, “Cô à, khoan vội nói cho ba con biết nhé, con thấy hôm nay ông ấy có việc không tới, cho nên mới dẫn Tân Đường đến đây, cô đừng nói cho ba con biết việc này.”
“Cô biết rồi, con người của ba con, cô còn không rõ hay sao? Người gì mà bảo thủ như thế.” Cô tôi lại nhìn Tân Đường một cái, “Nhưng mà cậu chàng này thì anh ấy chắc chắn sẽ hài lòng thôi! Các con đã quen biết nhau từ nhỏ, hiểu tận gốc rễ còn gì...”
Bởi vì có Tân Đường, cho nên cô tôi giống như là hoàn toàn cởi mở, lôi kéo tôi nói rất nhiều chuyện, dường như đã quên mất hôm nay là hôn lễ của con gái mình. Lát sau, một người bạn cũ của cô đến chúc mừng, tôi mới có thể thoát thân được, liền cùng Tân Đường tìm một vị trí ngồi xuống.
Chỉ là còn chưa ngồi nóng ghế thì cô tôi đã chạy đến nói, “Mộ Sanh, con có thể đi gặp Hiểu Ninh một chút không? Nó ở phòng chờ, rất muốn gặp con đấy.”
“ À.” Tôi lại quay sang gật đầu với Tân Đường, rồi lập tức đứng dậy đi tới phòng chờ.
Trong nháy mắt khi tôi nhìn thấy chị họ của mình, tuy rằng trong lòng tôi vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng chị ta quả thật đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều. Nhìn thấy tôi, chị ta cười khanh khách vẫy tay, “Mộ Sanh, mau tới đây mau tới đây.”
“Chị họ, chúc mừng chị.” Tôi cười một cái rồi ngồi xuống bên cạnh chị ta.
“Sao lúc em tới lại không lập tức vào đây? Chị cứ luôn tìm em đấy.” Chị ta đảo hai tròng mắt, ra vẻ hiểu rõ gật đầu, “Ôi có phải lại sợ chị nói năng dông dài hay không? Lần trước ở trong điện thoại chị nói nhiều như vậy có phải làm em sợ rồi không?”
Tôi cười, “Ha ha, không phải đâu, em vừa mới nói chuyện với cô thôi.”
“Hôm nay là ngày trọng đại của chị, chị không có tâm trạng nói những chuyện kia với em đâu. Ôi chị nói thật với em vậy, chị bây giờ lại có chút hồi hộp này. Chút nữa lên sân khấu, lỡ như chị bị mất mặt, thì phải làm sao bây giờ?” Chị ta thần sắc bất an nói.
“Hả?” Tôi còn cho rằng mình nghe nhầm, chị ta mà lại có thể hồi hộp đến mức như thế sao? Lúc còn nhỏ tôi chưa từng nhìn thấy chị ta sợ bất cứ chuyện gì. Hôm nay là hôn lễ của chị ta, tôi vẫn cứ luôn cảm thấy chị ta có một loại bệnh “vai chính”, cho rằng tất cả mọi thứ đều phải chuyển động xung quanh mình, bây giờ rõ ràng là vai chính danh xứng với thực, không phải là điều mà chị ta vẫn luôn chờ mong hay sao?
“Chị cũng không biết tại sao lại như vậy, hôn lễ này từ đầu đến đuôi đều là do một tay chị sắp xếp, mỗi một bó hoa trong hội trường, mỗi một chi tiết trang trí trên bàn tiệc đều là chị tự mình giám sát hoàn thành, kết quả bây giờ người lo lắng hồi hộp nhất lại là chị. Mộ Sanh, đây chỉ là một nghi thức thôi đúng không? Cũng không đến mức quan trọng như vậy?”
Tôi thầm nghĩ: Em còn chưa kết hôn làm sao mà em biết được? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị ta, tôi nên phải căng da đầu mà trả lời, “Phải, quan trọng nhất chính là chị và chú rể của chị. Đây là kỷ niệm thuộc về hai người, những người khác nghĩ gì, chị có thể không cần quan tâm.”
Chị ta cười có vẻ thư thả hơn, “Chị cũng nghĩ như vậy, quan trọng nhất là chị và anh ấy.” Chị ta thở ra một hơi, sau đó là xua tay như một nữ vương, “Được rồi, Mộ Sanh, em có thể đi rồi.”
Tôi cũng không biết nói sao, hôm nay là hôn lễ của chị, thôi thì không cần so đo với chị vậy. Tôi hơi hơi khom lưng, vô cùng kính cẩn nghe theo, “Dạ, tiểu nhân cáo lui.”
Hôn lễ vô cùng thuận lợi tiến hành cho đến màn cô dâu ném hoa cưới, vốn dĩ tôi và Tân Đường chỉ ngồi ở trên ghế một bên mà nhìn, nhìn những người đó tranh đến vỡ đầu chảy máu. Nhưng không ngờ rằng trước khi trò vui mở màn thì cô tôi đã đẩy tôi đến chỗ chiến trường của các cô gái kia, lại còn cười nói, “Mộ Sanh, ngây ngốc làm gì? Con cũng phải đi giành hoa cưới đi, người tiếp theo phải là con đấy.”
“Không cần đâu cô, con vẫn còn chưa tốt nghiệp mà.” Tôi hoảng loạn vô cùng.
“Có sao đâu chứ. Dù gì thì cũng phải kết hôn thôi.” Cô tôi nghiêng đầu vỗ vỗ vai Tân Đường, “Con nói có phải không!?”
Tân Đường sửng sốt, cười ngây ngô như một tên ngốc, “Đúng vậy đúng vậy.”
Cô tôi hình như đặc biệt hài lòng với Tân Đường, hai người đứng bên cạnh trò chuyện hết sức vui vẻ, tôi hoàn toàn bị bỏ qua, lạc loài trong đám các cô gái kia, đột nhiên đầu tê rần, tôi vừa ôm đầu xoay người lại, thì đã thấy một bó hoa màu trắng vững vàng nằm ở phía sau mình, khi tôi khom lưng nhặt nó lên thì bên tai đã truyền đến rất nhiều tiếng than thở.
Cô tôi ở bên kia thì vô cùng phấn khích, “Con nhìn xem, nhìn xem! Cô nói cái gì là có cái đó! Bây giờ chứng thực rồi đấy, sắp đến phiên các con rồi!”
Cánh tay Tân Đường chắc là đã bị cô tôi kéo đến đau điếng, cho nên nụ cười của hắn cũng có chút miễn cưỡng. Cô tôi một khi kích động lên thì rất thích nhéo tay người khác, tôi cũng đã từng phải gánh chịu chuyện như thế rồi.
“Lần này thật sự là phải chúc mừng em.”
Chị họ của tôi xách váy cưới chạy đến trước mặt tôi, “Người tiếp theo sẽ là em rồi."
“Không không không.” Tôi xua tay, “Chuyện này em còn chưa suy nghĩ tới.”
“Cũng đúng thôi, em còn nhỏ tuổi, nên chơi thêm mấy năm nữa cũng được.” Rồi chị ta lại tiến đến nói nhỏ bên tai tôi, “Sẵn tiện nói một chút, bạn trai em rất là tốt đấy.”
Tôi thề, đây là câu nói êm tai nhất mà tôi từng được nghe chị ta nói.
Trên đường trở về, tôi một tay ôm bó hoa, một tay đặt trong lòng bàn tay Tân Đường, hắn nhéo nhéo ngón tay tôi, “Nè, em có suy nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa?”
“Tương lai gì?” Tâm tư của tôi đều đặt lên việc đếm số lượng hoa hồng trong bó hoa, một hai ba, à, vừa vặn mười hai đóa.
“Đại loại như kết hôn đấy.” Tân Đường ra vẻ hờ hững nói.
Tôi rất thành thật trả lời, “Em chưa nghĩ tới, anh cũng biết em là người chán ghét việc lên kế hoạch rồi mà. Em cảm thấy bây giờ chúng ta rất tốt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đối phương, ai cũng có chuyện riêng của mình, tuy rằng bây giờ em vẫn còn chưa nghĩ ra bản thân mình muốn làm gì. Nhưng em cho là quan hệ hiện tại của chúng ta bây giờ là rất tốt mà.”
“Ừ.” Giọng Tân Đường rầu rĩ.
Tôi cũng không biết mình nói sai ở chỗ nào. Nhưng nhìn thấy thái độ trên mặt hắn, rõ ràng là buồn bã không vui. Xem ra là tôi đã nói gì đó không đúng rồi.
Tôi liền thúc vào hắn một cái, “Nè, anh sao vậy?”
“Không có gì.”
“Rõ ràng là anh không vui, em nói có gì không đúng à?”
“Em nói cái gì cũng đúng.” Khuôn mặt hắn lại càng đen tối hơn, lời nói còn có chút giận dỗi.
Chuyện gì đây? Nói đúng mà cũng giận sao?
Tôi đang chuẩn bị hỏi rõ ràng thì một cuộc điện thoại đã dập tắt đi cơ hội của tôi, là nhà hàng mà Tân Đường đang làm việc gọi tới, hắn buông tay tôi ra nghe điện thoại, hình như có một đầu bếp nào đó trong nhà có việc, nên phải vội vàng trở về, hỏi hắn có thể sang đó giúp đỡ hay không.
Tân Đường nhìn nhìn tôi, ngay sau đó nói, “Được. Bây giờ tôi đến.”
Lúc hắn giải thích lý do, tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy ngày mai anh vẫn sẽ đi làm sao?”
“Phải."
“Ngày mai đi làm, hôm nay vẫn không nghỉ ngơi à?”
“Phải tăng ca.”
Tôi không thể nói được gì, nếu là lúc bình thường có thể tôi sẽ nũng nịu để hắn không đi hoặc là tự bản thân Tân Đường sẽ lựa chọn ở lại với tôi. Chúng tôi đã lâu không có ra ngoài hẹn hò, trên thực tế tham gia hôn lễ gì đó đều chỉ là một trong những kế hoạch của chúng tôi. Nhưng tình huống bây giờ là hắn đã giận rồi, và cần lợi dụng công việc để bình tĩnh lại, còn tôi thì muốn tận dụng thời gian này để ngẫm nghĩ lại cho kỹ xem hắn giận cái gì.
Vì thế hắn đi rồi, tôi một thân một mình chậm rãi đi dạo dọc theo con đường, còn chưa đi đến trạm giao thông công cộng thì đã nghe thấy một hồi còi ô tô ầm ĩ vang lên ở ven đường, khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó được. Tôi dừng lại nhìn cho kỹ thì thấy cửa sổ của chiếc xe kia từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu tôi chưa từng gặp lại...