Thanh Xuân Của Tôi Đó!
Chương 33
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Tưởng Tiểu Mễ làm là gọi điện thoại cho chú Năm. Chú ấy vừa đi công tác về, cả người mệt lả, hiện đang ngủ.
"Chú Năm, con nhớ chú lắm."
"Ừ, biết rồi, cúp đây." Chú Năm mệt đến không mở mắt nỗi.
Tưởng Tiểu Mễ, "... Chú Năm, hai ngày nữa là con thi tốt nghiệp đó."
"Được, đến lúc đó chú đến thăm con."
Tưởng Tiểu Mễ mừng rỡ, "Chú Năm, chú có thời gian đến thăm con thật hả?"
Chú Năm thều thào đáp, "Ừ."
Tưởng Tiểu Mễ lúc này mới nghe ra giọng chú Năm khác bình thường, "Chú Năm, chú đang ngủ hả?"
"Ừ, vài ngày không được ngủ rồi."
"Thế à." Tiểu Mễ tỏ ra rất hiểu chuyện, "Vậy chú mau ngủ đi, chờ chú đến thăm con thì con nói cho nghe, ngủ ngon."
Cô vừa định cúp máy thì chú Năm lại lên tiếng, "Chuyện gì? Nói luôn đi."
"Sợ ảnh hưởng chú ngủ thôi."
"Hết buồn ngủ rồi." Chú Năm mở mắt, vén chăn ngồi dậy, "Có chuyện gì?"
"Đợi con thi xong, qua hôm sau chú dẫn con đi chơi được không?"
Chú Năm, "Con chờ chú mấy phút." Cúp điện thoại rồi để sang một bên, chú đến phòng tắm xả nước lạnh, để đầu óc tỉnh táo hơn, rồi mới trở lại phòng gọi điện cho Tiểu Mễ.
Hỏi cô, "Đi chơi? Muốn đi đâu?"
Tưởng Tiểu Mễ kiên trì nói, "Con muốn đi Thượng Hải chơi, mấy năm rồi không về lại đó, con sắp sửa quên Đông Phương Minh Châu dài rộng lớn bé ra sao rồi."
Chú Năm cười khỉnh, "Vậy con lên mang tra đi, cả đống hình trên đó, hình xiêu vẹo gì cũng có, không khác gì nhìn tận mắt đâu."
"... Chú Năm!"
"Gọi "chú Năm" cũng không ăn thua."
Tưởng Tiểu Mễ đành chịu, "Nếu con nói thật thì chú sẽ dẫn con đi phải không?"
"Còn chưa kết thúc với tên nhóc đó à?" Chú Năm đã đoán được ý định của cháu gái mình.
Tưởng Tiểu Mễ lí nhí đáp, "Dạ, vẫn còn liên hệ."
"À, chắc con định tiễn ba con đến khoa tim phải không, con không sợ nếu anh ấy biết chuyện thì sẽ tái phát bệnh tim sao?"
"Thì con mới tìm chú giúp đó, chú Năm ơi, chú có nghe câu "chia rẽ nhân duyên người khác còn tệ hơn phá hoại mười ngôi chùa" chưa? Bây giờ chú thương con, tốt với con, mai này con cũng thương chú, tốt với chú như vậy."
Nói xong, Tưởng Tiểu Mễ vội tận dụng món bài tình cảm, "Nhưng giờ dù chú không thương con, không giúp con, sau này con cũng sẽ thương chú, tốt với chú, ai kêu chú là chú Năm của con."
Chú Năm nhíu mày, "Tưởng Tiểu Mễ, chắc có ngày chú bị con làm tức chết." Ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Ngày kia thi xong phải không? Anh chị hai có ở nhà với con không?"
"Họ bận lắm."
"Vậy chú sẽ đưa đón con đi thi."
"Thật sao?" Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng rằng chú Năm chỉ định đến thăm cô, không ngờ chú còn đưa đón cô mấy ngày thi này.
Chú Năm không đáp lại câu hỏi ngây thơ của cháu gái, mà hỏi lại, "Ngày nào thi xong? Ngày 8 hay 9?"
"Ngày 8 thi xong, sáng ngày 9 chúng ta cùng đi Thượng Hải được không chú?"
"Biết rồi, tối nay ngủ sớm đi, ráng thi cho tốt, giành tiếng nói cho bản thân." Sau khi ngắt điện thoại, chú Năm liền gọi cho Tưởng Mộ Bình.
Chú vào thẳng vấn đề, "Anh hai, em sẽ đưa đón Tiểu Mễ mấy ngày thi, đợi thi xong em dẫn nó đi chơi, em cũng đang muốn nghỉ ngơi một chút."
Tưởng Mộ Bình, "Đi đâu chơi?"
Chú Năm nói dối đi Thượng Hải chơi thành, "Đi biển."
"Đi du thuyền ra biển?"
Hình như sông Hoàng Phổ cũng có du thuyền thì phải? Thế là chú Năm "ừ" đáp lại.
Đắn đo vài giây, Tưởng Mộ Bình mới trả lời, "Được, cẩn thận một chút."
Chấm dứt trò chuyện, chú Năm nhắn tin cho Tưởng Tiểu Mễ: [Nói với ba của con rồi, đồng ý rồi, tối nay có thể ngủ ngon.]
Tưởng Tiểu Mễ phấn khích chạy quanh phòng, [Chú Năm ơi, yêu chú quá.], cô chợt nhớ ra một chuyện, [Phải rồi, thi xong Tô Dương muốn đi New York, cũng cần người giúp đỡ, chú nhớ giúp chị Tô Dương nghĩ cách "xin phép" ba mẹ chị ấy nhé.]
Chú Năm: [... Tụi con nghĩ chú ăn no rỗi việc lắm hả? Kêu Tưởng Bách Xuyên đến xin chú!]
Tưởng Tiểu Mễ, "..."
Sáng ngày thi, đồng hồ chưa đổ chuông mà Tưởng Tiểu Mễ đã thức dậy, nếu nói cô không căng thẳng là giả dối. Ăn sáng xong, trong khi chờ chú Năm đến rước, cô đã đi vệ sinh tận hai lần.
Thấy còn sớm, cô lên lầu lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Quý Vân Phi: [Đi vệ sinh mấy lần?:) ]
Tưởng Tiểu Mễ: [Mình còn chưa thức mà, tại tin nhắn của cậu đánh thức mình đấy.]
Quý Vân Phi: [Tóc búi nói dối:) ]
Tưởng Tiểu Mễ gửi cho cậu hình động mèo con đá bay chú cún, [Còn cậu? Ăn sáng chưa?]
Quý Vân Phi: [Ăn rồi, chuẩn bị đến trường thi.], cậu dặn dò cô, [Nhớ đừng căng thằng, cậu phải vui lên, còn mấy ngày nữa là được làm bạn gái tớ rồi, cậu phải mong thời gian qua nhanh nhanh kìa.]
Tưởng Tiểu Mễ cười, tâm trạng cũng khá hơn: [Ừ, cố gắng lên, mọi chuyện thuận lợi.]
Quý Vân Phi: [Tóc búi may mắn, cố gắng lên:) ]
Bỗng có giọng nói truyền lên từ dưới lầu, "Tưởng Tiểu Mễ, tới giờ đi thi rồi."
Là tiếng của chú Năm, Tưởng Tiểu Mễ nhắn cho Quý Vân Phi: [Mấy ngày nữa gặp, mình đến trường thi đây.] Sau đó, cô cất điện thoại, phóng xuống dưới lầu như mũi tên.
"Chú Năm."
Cô vừa chạy xuống đã nhào vào trong lòng của chú Năm, "Ngộp chết chú rồi."
Chú Năm kéo cô từ trong ngực ra, "Đừng giả mù sa mưa, con với Tưởng Bách Xuyên đều cùng một giuộc, toàn thích qua cầu rút ván, giấy báo thi với bút viết đem theo hết chưa?"
"Ở trong hết rồi nè." Tưởng Tiểu Mễ lắc lắc cái túi trang bị cho kỳ thi.
Chú Năm mở ra kiểm tra lại một lần nữa, thấy đầy đủ hết, "Đi thôi, đi sớm tí phòng hờ vẫn hơn."
Đến cổng trường thi, chú Năm đỗ xe, Tưởng Tiểu Mễ và chú Năm lần lượt xuống xe, chú duỗi tay ra với cô, "Cho con hưởng vận may."
Tưởng Tiểu Mễ cười và nắm lấy tay chú Năm, giữa ngón cái và ngón trỏ của chú có một vết sẹo. Chú Năm từng là lính đặc chủng, có đôi khi phải chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm, khi ấy cô hay sợ sẽ không gặp lại được chú Năm, may là hiện giờ chú Năm đã xuất ngũ rồi.
Chú Năm xoa đầu cháu gái mình, "Đừng quan trọng hoá vấn đề, cố gắng hết sức là được."
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, nhẹ nhàng ôm chú Năm một cái, "Cảm ơn chú."
Ngồi trong phòng thi, tim Tưởng Tiểu Mễ cứ đập mạnh liên hồi, đầu óc trống rỗng, tới lúc phát xong bài thi, vừa nhìn đề bài thứ nhất thì đã thấy hoa mắt...
Cô hít sâu, rồi nhìn chằm chằm vào cái túi chuẩn bị cho kỳ thi lần này, bên trong túi toàn là dụng cụ Quý Vân Phi đã chuẩn bị cho cô. Một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, lúc này mới có thể nhìn vào đề thi. Sự căng thẳng này kéo dài trong mười phút, sau đó từ từ biến mất, và cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại sau hai mươi phút.
Môn Ngữ văn là thế mạnh của Tưởng Tiểu Mễ, nên cô vẫn còn nhiều thời gian sau khi hoàn thành bài thi, cô bèn rà lại bài một lần nữa. Các môn thi tiếp theo khá suôn sẻ, ngoại trừ đề cuối cùng của Toán học không kịp xem, các bài thi khác là hoàn thành tốt như mọi khi.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu môn thi cuối cùng đã kết thúc, thế là được giải phóng rồi.
Tưởng Tiểu Mễ len lỏi đi về phía cổng trường trong đám đông sôi sục, chú Năm đã đứng chờ từ sớm. Cô không tìm bạn học để so đáp án, hiện tại cô chỉ muốn về nhà thu dọn hành lý đi Thượng Hải.
"Tưởng Tiểu Mễ." Có người hô tên cô.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn một vòng, chung quanh là biển người, không thấy bạn học nào quen hết.
"Tưởng Tiểu Mễ." Lớp trưởng chen lên từ phía sau.
"Trông cậu thi cũng tốt lắm nhỉ." Tưởng Tiểu Mễ cười nói, cô thấy lớp trưởng mặt mày hớn hở, cười tươi rói.
Lớp trưởng, "Cũng tạm được, hi vọng đúng hết." Rồi hỏi cô, "Thi xong cậu định làm gì? Mấy bữa nữa có lịch trình gì chưa?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Định cùng bạn trai mình đi du lịch."
"À, thế sao." Lớp trưởng có chút thất vọng, nhưng tức thì tỏ ra bình thản, "Thi xong phải xoã chứ ha, đợi kết quả thi có rồi hẹn lớp chúng ta cùng nhau đi chơi."
"Được."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra cổng trường, Tưởng Tiểu Mễ đã thấy chú Năm, cô chỉ sang bên đường, "Chú Năm của mình đến đón rồi, tạm biệt cậu."
"Tạm biệt." Lớp trưởng nhìn theo hướng mà cô chỉ. Chú của cô trông rất trẻ, dáng người cao ráo, cao hơn hầu hết mọi người, gương mặt hao hao Tưởng Tiểu Mễ.
Chú Năm đưa kem cho cô, "Mừng con được giải phóng."
Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ bật cười, "Tối nay chúng ta ra biển ăn một bữa cho đã đi chú, con mời."
"Sợ là không có thời gian."
"Hả? Chú bận xã giao hả?"
"Không phải, về nhà thu dọn hành lý, tối nay chúng ta, đi Thượng Hải."
"Tối nay đi?" Tưởng Tiểu Mễ mừng rỡ kéo áo sơmi của chú Năm, trố mắt vài giây, sau đó liền vui vẻ nhảy dựng lên, "A a a, chú Năm ơi, con yêu chú quá quá quá luôn."
Chú Năm, "..."
Người chung quanh đều đang tò mò nhìn hai người, chú vội vàng mở cửa xe, nhét cháu gái mình vào trong.
Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn kem vừa cười ngây ngô, thật ra đối với cô, tối nay hay sáng mai đi đều như nhau cả, dù tối nay đi thì sáng mai cô cũng không thể chờ Quý Vân Phi trước cổng trường được, như vậy sẽ ảnh hưởng việc thi cửa của cậu, nên chiều mai cô mới đến trường chờ cậu. Thế nên, giờ đi hay mai đi cũng chẳng khác nhau. Tuy nhiên, vừa nghĩ đến một chút nữa thôi sẽ được đến Thượng Hải, được ở gần cậu, cô hạnh phúc không tả được. Vì Quý Vân Phi, cô yêu thành phố đó còn hơn cả Bắc Kinh.
Tới khi lên máy bay, tâm trạng Tưởng Tiểu Mễ mới bình tĩnh lại, trông bình thường như bao người.
Chú Năm liếc nhìn cô, "Gia đình cậu thanh niên kia làm gì?"
Tưởng Tiểu Mễ vừa rồi lại không tập trung, nên không nghe rõ chú Năm nói gì, "Gia đình ai ạ?"
"Bạn trai của con."
"Còn chưa phải mà."
"... Mấy đứa tụi con... Biết đùa thật, quen nhau ba năm mà còn chưa phải yêu đương."
"Tụi con kiên quyết không yêu sớm."
Chú Năm không rảnh nói chuyện phiếm với cô, "Bớt linh tinh đi, chú hỏi con là gia đình cậu ta làm gì?"
Tưởng Tiểu Mễ nghiêm túc trả lời, "Là gia đình trung lưu ở Thượng Hải, ba mẹ đều là cấp quản lý ở công ty, gia cảnh không tệ."
Lặng im vài giây, chú Năm nói thẳng, "Với gia đình bình thường mà nói thì không tệ, nhưng đối gia đình chúng ta, nhất là ba của con, gia đình họ hoàn toàn nằm ngoài phạm vi cân nhắc."
Tưởng Tiểu Mễ, "Con hiểu chứ."
Từ lúc bắt đầu, cô đã hiểu chuyện khó khăn nhất giữa cô và Quý Vân Phi Đánh không phải là yêu sớm hay yêu xa, mà sau khi quyết định ở bên nhau, cả hai sẽ đối mặt với trở ngại rất lớn từ gia đình.
Cửa ải của ba, cô không qua nổi.
******
******
*Tóc búi: biệt danh Bay gọi Gạo trong chương 19 vì Gạo cột tóc búi và để xoã 1 phần tóc trên vai.
*Hiện tớ đang đi công tác từ giữa tháng 9 đến giờ, tuần về nhà có 2 ngày xong lại đi tiếp, tình hình là sẽ hết tháng 10 này và sau đó tới phải chuẩn bị cho việc chuyển nhà, truyện sẽ post nhỏ giọt hơn. Nhưng đảm bảo với mọi người những chương sau vừa ngọt vừa vui, ngọt vì Bay và Gạo, vui vì chú Năm và bố mẹ của Bay. Chờ tớ nhé!
"Chú Năm, con nhớ chú lắm."
"Ừ, biết rồi, cúp đây." Chú Năm mệt đến không mở mắt nỗi.
Tưởng Tiểu Mễ, "... Chú Năm, hai ngày nữa là con thi tốt nghiệp đó."
"Được, đến lúc đó chú đến thăm con."
Tưởng Tiểu Mễ mừng rỡ, "Chú Năm, chú có thời gian đến thăm con thật hả?"
Chú Năm thều thào đáp, "Ừ."
Tưởng Tiểu Mễ lúc này mới nghe ra giọng chú Năm khác bình thường, "Chú Năm, chú đang ngủ hả?"
"Ừ, vài ngày không được ngủ rồi."
"Thế à." Tiểu Mễ tỏ ra rất hiểu chuyện, "Vậy chú mau ngủ đi, chờ chú đến thăm con thì con nói cho nghe, ngủ ngon."
Cô vừa định cúp máy thì chú Năm lại lên tiếng, "Chuyện gì? Nói luôn đi."
"Sợ ảnh hưởng chú ngủ thôi."
"Hết buồn ngủ rồi." Chú Năm mở mắt, vén chăn ngồi dậy, "Có chuyện gì?"
"Đợi con thi xong, qua hôm sau chú dẫn con đi chơi được không?"
Chú Năm, "Con chờ chú mấy phút." Cúp điện thoại rồi để sang một bên, chú đến phòng tắm xả nước lạnh, để đầu óc tỉnh táo hơn, rồi mới trở lại phòng gọi điện cho Tiểu Mễ.
Hỏi cô, "Đi chơi? Muốn đi đâu?"
Tưởng Tiểu Mễ kiên trì nói, "Con muốn đi Thượng Hải chơi, mấy năm rồi không về lại đó, con sắp sửa quên Đông Phương Minh Châu dài rộng lớn bé ra sao rồi."
Chú Năm cười khỉnh, "Vậy con lên mang tra đi, cả đống hình trên đó, hình xiêu vẹo gì cũng có, không khác gì nhìn tận mắt đâu."
"... Chú Năm!"
"Gọi "chú Năm" cũng không ăn thua."
Tưởng Tiểu Mễ đành chịu, "Nếu con nói thật thì chú sẽ dẫn con đi phải không?"
"Còn chưa kết thúc với tên nhóc đó à?" Chú Năm đã đoán được ý định của cháu gái mình.
Tưởng Tiểu Mễ lí nhí đáp, "Dạ, vẫn còn liên hệ."
"À, chắc con định tiễn ba con đến khoa tim phải không, con không sợ nếu anh ấy biết chuyện thì sẽ tái phát bệnh tim sao?"
"Thì con mới tìm chú giúp đó, chú Năm ơi, chú có nghe câu "chia rẽ nhân duyên người khác còn tệ hơn phá hoại mười ngôi chùa" chưa? Bây giờ chú thương con, tốt với con, mai này con cũng thương chú, tốt với chú như vậy."
Nói xong, Tưởng Tiểu Mễ vội tận dụng món bài tình cảm, "Nhưng giờ dù chú không thương con, không giúp con, sau này con cũng sẽ thương chú, tốt với chú, ai kêu chú là chú Năm của con."
Chú Năm nhíu mày, "Tưởng Tiểu Mễ, chắc có ngày chú bị con làm tức chết." Ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Ngày kia thi xong phải không? Anh chị hai có ở nhà với con không?"
"Họ bận lắm."
"Vậy chú sẽ đưa đón con đi thi."
"Thật sao?" Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng rằng chú Năm chỉ định đến thăm cô, không ngờ chú còn đưa đón cô mấy ngày thi này.
Chú Năm không đáp lại câu hỏi ngây thơ của cháu gái, mà hỏi lại, "Ngày nào thi xong? Ngày 8 hay 9?"
"Ngày 8 thi xong, sáng ngày 9 chúng ta cùng đi Thượng Hải được không chú?"
"Biết rồi, tối nay ngủ sớm đi, ráng thi cho tốt, giành tiếng nói cho bản thân." Sau khi ngắt điện thoại, chú Năm liền gọi cho Tưởng Mộ Bình.
Chú vào thẳng vấn đề, "Anh hai, em sẽ đưa đón Tiểu Mễ mấy ngày thi, đợi thi xong em dẫn nó đi chơi, em cũng đang muốn nghỉ ngơi một chút."
Tưởng Mộ Bình, "Đi đâu chơi?"
Chú Năm nói dối đi Thượng Hải chơi thành, "Đi biển."
"Đi du thuyền ra biển?"
Hình như sông Hoàng Phổ cũng có du thuyền thì phải? Thế là chú Năm "ừ" đáp lại.
Đắn đo vài giây, Tưởng Mộ Bình mới trả lời, "Được, cẩn thận một chút."
Chấm dứt trò chuyện, chú Năm nhắn tin cho Tưởng Tiểu Mễ: [Nói với ba của con rồi, đồng ý rồi, tối nay có thể ngủ ngon.]
Tưởng Tiểu Mễ phấn khích chạy quanh phòng, [Chú Năm ơi, yêu chú quá.], cô chợt nhớ ra một chuyện, [Phải rồi, thi xong Tô Dương muốn đi New York, cũng cần người giúp đỡ, chú nhớ giúp chị Tô Dương nghĩ cách "xin phép" ba mẹ chị ấy nhé.]
Chú Năm: [... Tụi con nghĩ chú ăn no rỗi việc lắm hả? Kêu Tưởng Bách Xuyên đến xin chú!]
Tưởng Tiểu Mễ, "..."
Sáng ngày thi, đồng hồ chưa đổ chuông mà Tưởng Tiểu Mễ đã thức dậy, nếu nói cô không căng thẳng là giả dối. Ăn sáng xong, trong khi chờ chú Năm đến rước, cô đã đi vệ sinh tận hai lần.
Thấy còn sớm, cô lên lầu lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Quý Vân Phi: [Đi vệ sinh mấy lần?:) ]
Tưởng Tiểu Mễ: [Mình còn chưa thức mà, tại tin nhắn của cậu đánh thức mình đấy.]
Quý Vân Phi: [Tóc búi nói dối:) ]
Tưởng Tiểu Mễ gửi cho cậu hình động mèo con đá bay chú cún, [Còn cậu? Ăn sáng chưa?]
Quý Vân Phi: [Ăn rồi, chuẩn bị đến trường thi.], cậu dặn dò cô, [Nhớ đừng căng thằng, cậu phải vui lên, còn mấy ngày nữa là được làm bạn gái tớ rồi, cậu phải mong thời gian qua nhanh nhanh kìa.]
Tưởng Tiểu Mễ cười, tâm trạng cũng khá hơn: [Ừ, cố gắng lên, mọi chuyện thuận lợi.]
Quý Vân Phi: [Tóc búi may mắn, cố gắng lên:) ]
Bỗng có giọng nói truyền lên từ dưới lầu, "Tưởng Tiểu Mễ, tới giờ đi thi rồi."
Là tiếng của chú Năm, Tưởng Tiểu Mễ nhắn cho Quý Vân Phi: [Mấy ngày nữa gặp, mình đến trường thi đây.] Sau đó, cô cất điện thoại, phóng xuống dưới lầu như mũi tên.
"Chú Năm."
Cô vừa chạy xuống đã nhào vào trong lòng của chú Năm, "Ngộp chết chú rồi."
Chú Năm kéo cô từ trong ngực ra, "Đừng giả mù sa mưa, con với Tưởng Bách Xuyên đều cùng một giuộc, toàn thích qua cầu rút ván, giấy báo thi với bút viết đem theo hết chưa?"
"Ở trong hết rồi nè." Tưởng Tiểu Mễ lắc lắc cái túi trang bị cho kỳ thi.
Chú Năm mở ra kiểm tra lại một lần nữa, thấy đầy đủ hết, "Đi thôi, đi sớm tí phòng hờ vẫn hơn."
Đến cổng trường thi, chú Năm đỗ xe, Tưởng Tiểu Mễ và chú Năm lần lượt xuống xe, chú duỗi tay ra với cô, "Cho con hưởng vận may."
Tưởng Tiểu Mễ cười và nắm lấy tay chú Năm, giữa ngón cái và ngón trỏ của chú có một vết sẹo. Chú Năm từng là lính đặc chủng, có đôi khi phải chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm, khi ấy cô hay sợ sẽ không gặp lại được chú Năm, may là hiện giờ chú Năm đã xuất ngũ rồi.
Chú Năm xoa đầu cháu gái mình, "Đừng quan trọng hoá vấn đề, cố gắng hết sức là được."
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, nhẹ nhàng ôm chú Năm một cái, "Cảm ơn chú."
Ngồi trong phòng thi, tim Tưởng Tiểu Mễ cứ đập mạnh liên hồi, đầu óc trống rỗng, tới lúc phát xong bài thi, vừa nhìn đề bài thứ nhất thì đã thấy hoa mắt...
Cô hít sâu, rồi nhìn chằm chằm vào cái túi chuẩn bị cho kỳ thi lần này, bên trong túi toàn là dụng cụ Quý Vân Phi đã chuẩn bị cho cô. Một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, lúc này mới có thể nhìn vào đề thi. Sự căng thẳng này kéo dài trong mười phút, sau đó từ từ biến mất, và cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại sau hai mươi phút.
Môn Ngữ văn là thế mạnh của Tưởng Tiểu Mễ, nên cô vẫn còn nhiều thời gian sau khi hoàn thành bài thi, cô bèn rà lại bài một lần nữa. Các môn thi tiếp theo khá suôn sẻ, ngoại trừ đề cuối cùng của Toán học không kịp xem, các bài thi khác là hoàn thành tốt như mọi khi.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu môn thi cuối cùng đã kết thúc, thế là được giải phóng rồi.
Tưởng Tiểu Mễ len lỏi đi về phía cổng trường trong đám đông sôi sục, chú Năm đã đứng chờ từ sớm. Cô không tìm bạn học để so đáp án, hiện tại cô chỉ muốn về nhà thu dọn hành lý đi Thượng Hải.
"Tưởng Tiểu Mễ." Có người hô tên cô.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn một vòng, chung quanh là biển người, không thấy bạn học nào quen hết.
"Tưởng Tiểu Mễ." Lớp trưởng chen lên từ phía sau.
"Trông cậu thi cũng tốt lắm nhỉ." Tưởng Tiểu Mễ cười nói, cô thấy lớp trưởng mặt mày hớn hở, cười tươi rói.
Lớp trưởng, "Cũng tạm được, hi vọng đúng hết." Rồi hỏi cô, "Thi xong cậu định làm gì? Mấy bữa nữa có lịch trình gì chưa?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Định cùng bạn trai mình đi du lịch."
"À, thế sao." Lớp trưởng có chút thất vọng, nhưng tức thì tỏ ra bình thản, "Thi xong phải xoã chứ ha, đợi kết quả thi có rồi hẹn lớp chúng ta cùng nhau đi chơi."
"Được."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra cổng trường, Tưởng Tiểu Mễ đã thấy chú Năm, cô chỉ sang bên đường, "Chú Năm của mình đến đón rồi, tạm biệt cậu."
"Tạm biệt." Lớp trưởng nhìn theo hướng mà cô chỉ. Chú của cô trông rất trẻ, dáng người cao ráo, cao hơn hầu hết mọi người, gương mặt hao hao Tưởng Tiểu Mễ.
Chú Năm đưa kem cho cô, "Mừng con được giải phóng."
Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ bật cười, "Tối nay chúng ta ra biển ăn một bữa cho đã đi chú, con mời."
"Sợ là không có thời gian."
"Hả? Chú bận xã giao hả?"
"Không phải, về nhà thu dọn hành lý, tối nay chúng ta, đi Thượng Hải."
"Tối nay đi?" Tưởng Tiểu Mễ mừng rỡ kéo áo sơmi của chú Năm, trố mắt vài giây, sau đó liền vui vẻ nhảy dựng lên, "A a a, chú Năm ơi, con yêu chú quá quá quá luôn."
Chú Năm, "..."
Người chung quanh đều đang tò mò nhìn hai người, chú vội vàng mở cửa xe, nhét cháu gái mình vào trong.
Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn kem vừa cười ngây ngô, thật ra đối với cô, tối nay hay sáng mai đi đều như nhau cả, dù tối nay đi thì sáng mai cô cũng không thể chờ Quý Vân Phi trước cổng trường được, như vậy sẽ ảnh hưởng việc thi cửa của cậu, nên chiều mai cô mới đến trường chờ cậu. Thế nên, giờ đi hay mai đi cũng chẳng khác nhau. Tuy nhiên, vừa nghĩ đến một chút nữa thôi sẽ được đến Thượng Hải, được ở gần cậu, cô hạnh phúc không tả được. Vì Quý Vân Phi, cô yêu thành phố đó còn hơn cả Bắc Kinh.
Tới khi lên máy bay, tâm trạng Tưởng Tiểu Mễ mới bình tĩnh lại, trông bình thường như bao người.
Chú Năm liếc nhìn cô, "Gia đình cậu thanh niên kia làm gì?"
Tưởng Tiểu Mễ vừa rồi lại không tập trung, nên không nghe rõ chú Năm nói gì, "Gia đình ai ạ?"
"Bạn trai của con."
"Còn chưa phải mà."
"... Mấy đứa tụi con... Biết đùa thật, quen nhau ba năm mà còn chưa phải yêu đương."
"Tụi con kiên quyết không yêu sớm."
Chú Năm không rảnh nói chuyện phiếm với cô, "Bớt linh tinh đi, chú hỏi con là gia đình cậu ta làm gì?"
Tưởng Tiểu Mễ nghiêm túc trả lời, "Là gia đình trung lưu ở Thượng Hải, ba mẹ đều là cấp quản lý ở công ty, gia cảnh không tệ."
Lặng im vài giây, chú Năm nói thẳng, "Với gia đình bình thường mà nói thì không tệ, nhưng đối gia đình chúng ta, nhất là ba của con, gia đình họ hoàn toàn nằm ngoài phạm vi cân nhắc."
Tưởng Tiểu Mễ, "Con hiểu chứ."
Từ lúc bắt đầu, cô đã hiểu chuyện khó khăn nhất giữa cô và Quý Vân Phi Đánh không phải là yêu sớm hay yêu xa, mà sau khi quyết định ở bên nhau, cả hai sẽ đối mặt với trở ngại rất lớn từ gia đình.
Cửa ải của ba, cô không qua nổi.
******
******
*Tóc búi: biệt danh Bay gọi Gạo trong chương 19 vì Gạo cột tóc búi và để xoã 1 phần tóc trên vai.
*Hiện tớ đang đi công tác từ giữa tháng 9 đến giờ, tuần về nhà có 2 ngày xong lại đi tiếp, tình hình là sẽ hết tháng 10 này và sau đó tới phải chuẩn bị cho việc chuyển nhà, truyện sẽ post nhỏ giọt hơn. Nhưng đảm bảo với mọi người những chương sau vừa ngọt vừa vui, ngọt vì Bay và Gạo, vui vì chú Năm và bố mẹ của Bay. Chờ tớ nhé!