Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 28



*** Tình hình là dạo này ngày nghỉ hơi ham chơi, suốt ngày la cà, nên post truyện chậm. Sorry mọi người!
Chương 28
"Khoan đã, để mình cầu cứu anh họ." Tưởng Tiểu Mễ bây giờ rất rối, không nghĩ ra được cách nào, đành phải nhờ viện binh.
Tưởng Bách Xuyên sau khi nhận điện thoại của cô xong im lìm không lên tiếng.
"Anh, anh nói gì đi."
"Nói gì? Nói em ngu quá à?"
"... Em biết em sai rồi, anh giúp em nghĩ cách đi."
"Anh mà là chú Hai, anh nhất định đánh em, nếu không em sẽ không ghi nhớ trong đầu." Tưởng Bách Xuyên cũng tức giận, "Hôm qua anh nói với em thế nào? Kêu em trước khi trời tối phải về nhà, em nghe cho có hả?"
Tưởng Tiểu Mễ giải thích, "Em không có lang thang ngoài đường, cũng không có đi khách sạn, em chỉ ở sảnh bệnh viện qua đêm, tại xem phim nên điện thoại hết pin, em lại không mang theo sạc dự phòng."
Tưởng Bách Xuyên, "Tiểu Mễ, em phải nói thật với anh, không thì anh không giúp em được."
"Anh, đã lúc nào rồi mà em còn dám nói dối?"
Im lặng giây lát, Tưởng Bách Xuyên nói tiếp, "Giờ anh không ở Bắc Kinh, không thể giúp em được, em tìm chú Năm, rồi kể hết những con đường hôm qua em đã đi cho chú biết, chú ấy tự biết cách giúp em, bây giờ người giúp được em chỉ có chú Năm thôi."
Tưởng Tiểu Mễ chưa kịp vui mừng, Tưởng Bách Xuyên lại dội gáo nước lạnh, "Anh chỉ cam đoan chân em không bị đánh gãy, nhưng chắc chắn thế nào cũng phải bị đánh, sau này em cũng không thể dùng điện thoại nữa, chuẩn bị tinh thần trước đi."
Tưởng Tiểu Mễ hiện tại chẳng quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần không bị đánh chết là được. Đầu óc của cô bây giờ đang bấn loạn, suy nghĩ cũng chẳng sáng suốt, "Em nói những đường em đã đi với chú Năm, là có thể giải quyết vấn đề sao? Chú Năm biết phải làm gì hả?"
Tưởng Bách Xuyên, "Gia đình chúng ta chỉ có mỗi em ngốc, mau tìm chú Năm đi."
Tưởng Tiểu Mễ lau nước mắt, điện thoại của chú Năm hay nằm ngoài vùng phủ sóng, không biết lần này có may mắn gọi được không.
Khoảng mười giây sau, điện thoại đã thông.
"Chú Năm, cứu con với."
"Bị môn Toán đè sắp chết rồi hả?"
"..." Tưởng Tiểu Mễ đâu còn tâm trạng đùa giỡn, vừa nghe giọng của chú Năm, nước mắt cô lại rơi, "Chú Năm, con phạm sai lầm lớn, tám phần sẽ bị ba con đánh chết."
Sau đó, cô kể hết đầu đuôi sự việc.
Chú Năm nói, "Chú biết trước rồi, chú Tư của con lật tung mọi ngóc ngách, gọi hỏi hết tất cả mọi người trong gia đình." Chú im lặng một lúc, sau đó nói tiếp, "Tưởng Tiểu Mễ, con lấy đâu ra lá gan lớn tới nỗi tối không về nhà ngủ?"
Chú lại ngập ngừng giây lát, rồi tiếp tục, "Bên cảnh sát cũng đã biết chuyện con gái của bí thư Tưởng mới mười sáu tuuổi đã cùng bạn trai qua đêm ở ngoài không về nhà, còn chuyện thật hay giả thì họ làm gì quan tâm, chỉ nhớ mỗi chuyện con gái của bí thư Tưởng hoá ra là một đứa hư hỏng, thế là lúc rảnh rỗi lại có chuyện tán dóc."
Tưởng Tiểu Mễ không lên tiếng.
Chú Năm lại nói, "Con vứt hết sĩ diện, thứ mà anh ấy coi trọng nhất, con nghĩ anh ấy có chịu bỏ qua cho con không?"
"Chú Năm, con biết sai rồi."
"Đừng khóc! Khóc đâu giải quyết được vấn đề! Sao con không đi tìm chú Tư giúp đỡ?"
"Anh họ nói chú Tư cũng bị con chọc tức, nên con không dám."
"Vậy là con dám tìm chú?" Chú Năm xoa mi tâm, "Tưởng Tiểu Mễ, kiếp trước chắc chú thiếu nợ con và Tưởng Bách Xuyên, nên kiếp này cứ phải giải quyết mọi chuyện giúp tụi con!"
Tưởng Tiểu Mễ thở phào, nghe giọng điệu của chú Năm là biết chú đã đồng ý, "Cám ơn chú Năm, sau này con nhất định sẽ nghe lời, không gây phiền phức nữa."
"Nói cũng như không, con và Tưởng Bách Xuyên toàn biết nói ngon nói ngọt, chứ năm nào chẳng gây chuyện cho chú giải quyết? Cúp máy đây." Chú Năm cũng không quên dặn dò, "Đừng đi lung tung, tìm chỗ nào ấm mà ngồi."
Quý Vân Phi biết cô sẽ không về nhà ngay nên tiếp tục sạc pin điện thoại giúp cô. Tưởng Tiểu Mễ ngồi lên ghế sôpha, hai chân đều nhũn ra. Quý Vân Phi ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, ánh mắt cậu tràn ngập sự áy náy.
Tưởng Tiểu Mễ an ủi cậu, "Mình không sao, thật đó, lúc nhỏ mình cũng quậy lắm, bị đánh hoài." Cô cũng tự an ủi bản thân, "Sớm nhất cũng phải chiều này ba mình mới về tới nhà, lúc đó ba cũng bớt giận rồi, chắc không đánh mình đâu."
Trầm mặc một lát, Quý Vân Phi thốt lên, "Xin lỗi, mình không thể bảo vệ cậu."
Nếu bây giờ cậu là một thanh niên hai mươi sáu tuổi thì tốt rồi, cậu có tiền có năng lực để bảo vệ cô, nhưng lúc này đây, cậu chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành.
"Tiểu Mễ."
"Sao."
"Sau này vào trường mới phải chăm chỉ học hành."
Tưởng Tiểu Mễ gắng gượng gật đầu.
Và rồi sự im lặng bao trùm không gian, ngay cả không khí dường như cũng lắng đọng.
Quý Vân Phi nửa đứng dậy, tay chống lên ghế sôpha, chậm rãi tới gần Tưởng Tiểu Mễ. Cô ý thức được cậu muốn làm gì, nên không nhúc nhích, cơ thể hơi căng cứng, ngón tay co lại. Quý Vân Phi hôn lên trán cô, một nụ hôn nhẹ nhàng xao xuyến. Nụ hôn nhẹ như hạt mưa tí tách rơi, đẹp đẽ như một giấc mộng.
Thế nhưng, mưa đã rơi, mộng cũng phải tỉnh.
"Đi thôi, tớ tiễn cậu về nhà." Quý Vân Phi kéo cô đứng dậy, dù mang nhiều theo nhiều đồ ăn vặt nhưng bây giờ không cách nào cho cô được, cậu bèn lấy vài thanh sôcôla từ trong vali ra nhét vào túi của cô.
Tưởng Tiểu Mễ nói, "Lát hẵng về, ba mình giờ không ở nhà."
Quý Vân Phi, "Chúng ta cùng về nhà cậu." Không còn nhiều thời gian nữa.
Bao niềm vui, sự hạnh phúc đã tan biến mất rồi. Hai người đi sát nhau nhưng không nắm tay, mỗi người đều mang trong lòng một nỗi niềm. Khi Quý Vân Phi nhìn Tưởng Tiểu Mễ, ánh mắt của cô đang nhìn sang hướng khác, không biết đang suy nghĩ gì. Cậu lấy điện thoại ra lén chụp một tấm hình.
Tưởng Tiểu Mễ không ngờ khi về đến nhà đã thấy xe của ba đậu ở trong sân.
Tưởng Mộ Bình đã trở về từ sớm, ông giận đến nỗi cơm cũng không ăn. Bây giờ, ông đang xem đoạn video mà chú Năm của Tiểu Mễ kêu người đưa cho ông.
Trước khi tìm thấy Tiểu Mễ, cảnh sát cũng đã kiểm tra máy quay an ninh, nhưng khoảng cách thời gian rộng, chưa kịp tìm được đoạn video Tiểu Mễ và Quý Vân Phi ở bệnh viện thì Tiểu Mễ đã tự mình gọi điện về nhà. Đã tìm được người cần tìm, cảnh sát cũng không tiếp tục kiểm tra máy quay an ninh nữa, còn chuyện Tiểu Mễ và Quý Vân Phi đã ở đâu suốt một đêm, ai cũng không biết.
Ông không ngờ chú Năm của Tiểu Mễ lại cho người kiểm tra toàn bộ video giám sát, bao gồm video của khu truyền dịch.
Điện thoại của Tưởng Mộ Bình vang lên, là chú Năm gọi đến, "Tiểu Ngũ."
Chú Năm không nói năng ngọt xớt như thường ngày, giọng điệu rất nghiêm túc, "Anh Hai, video em gửi anh, anh coi chưa?"
"Ừ." Tưởng Mộ Bình không có thời gian coi từng giây một, chỉ coi đại khái, ngoài việc tay nắm tay, hai đứa nhỏ không hề có hành vi nào quá mức.
Chú Năm nói, "Video này em nhờ người bạn cảnh sát tìm giúp, họ cho rằng Tiểu Mễ và cậu thanh niên kia có thể đã qua đêm ở đâu đó, anh nghe xong chắc cũng rất tức giận."
Đến bây giờ Tưởng Mộ Bình vẫn còn thấy tức ngực, ông cũng không cắt ngang lời chú Năm.
Chú Năm tiếp tục, "Bây giờ phía cảnh sát đã biết rõ mọi chuyện, còn nói hai đứa nó thật khờ, có khách sạn không dám ở, lại chạy tới sảnh truyền dịch qua đêm."
Chú cố ý dừng lại rồi mới nói tiếp, "Anh Hai, mặt mũi anh bị mất, em lấy về hết cho anh rồi."
Tưởng Mộ Bình thở hổn hển, vẫn còn buồn bực, "Thì sao?"
Chú Năm, "Đừng đánh Tiểu Mễ."
"Chú cảm thấy có khả năng không?"
"Con bé còn nhỏ, bây giờ cũng bị doạ sợ rồi, đừng đánh nó nữa."
"Hiện tại không dạy cho nó bài học, mai mốt nó sẽ dám qua đêm ở khách sạn."
"Không đâu, em cam đoan Tiểu Mễ sẽ không làm chuyện đó."
"Tưởng Tiểu Ngũ, chú lấy cái gì cam đoan?!" Tưởng Mộ Bình phát cáu, "Đến bản thân còn lo không xong, suốt ngày lo chuyện bao đồng!" Ông trực tiếp ngắt điện thoại.
Chú Năm, "..." Sao lần nào cũng bị mắng vô tội vạ thế này!
Tuy chú biết lần này Tưởng Tiểu Mễ không tránh khỏi bị ăn đòn, nhưng đã có đoạn video kia, ít nhất cũng chứng minh con bé không làm chuyện quá phận, sẽ không bị đánh đến tàn phế.
"Ba." Tiếng của Tưởng Tiểu Mễ truyền đến.
Tưởng Mộ Bình vừa ngẩng đầu đã hơi sững sờ, ông không ngờ Quý Vân Phi cũng sẽ cùng về với con gái, tính ra cũng đáng mặt đàn ông.
"Chào chú, con là Quý Vân Phi, là bạn cùng lớp với Tưởng Tiểu Mễ." Quý Vân Phi khom người, "Con xin lỗi chú, là lỗi của con, để chú phải lo lắng cho Tiểu Mễ."
Tưởng Tiểu Mễ hít một hơi thật sâu, căng thẳng đến tim như muốn ngừng đập.
Tưởng Mộ Bình ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó cầm điện thoại gửi hai tin nhắn. Gửi xong, ông mới nhìn lướt qua Tưởng Tiểu Mễ, rồi nhìn sang Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi lập tức đứng lên, "Chú, chú cứ đánh con đi, con không nên để rủ rê Tưởng Tiểu Mễ trò chuyện thâu đêm không về nhà."
Tưởng Tiểu Mễ cũng đứng lên theo, cô không dám lên tiếng, ánh mắt rất tội nghiệp.
Tưởng Mộ Bình không hề nhìn con gái, chỉ bình tĩnh nói với Quý Vân Phi, "Con trai, con không cần xin lỗi chú, chú không có tư cách để đánh hay mắng con, người có thể làm điều đó chính là ba mẹ của con. Việc tới nông nỗi này, chú cũng phải chịu trách nhiệm, do chú không dạy dỗ tốt con gái mình."
Quý Vân Phi thừ người, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Cậu không ngốc, vẫn nghe được hàm ý trong lời nói của Tưởng Mộ Bình. Trước một Tưởng Mộ Bình cứng cỏi và từng trải, cậu dĩ nhiên yếu thế hơn, thoáng cái, cậu không biết trả lời thế nào.
Lúc này, dì giúp việc đi từ phòng bếp lên.
Quý Vân Phi hoảng sợ trong lòng, dì ấy đang cầm một cây chày cán bột rất dày trong tay.
Tưởng Mộ Bình hất cằm về phía bàn, "Để lên đó." Rồi ông nhìn về phía Tưởng Tiểu Mễ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc lạnh, "Còn nhớ ba đã quy định thời gian về nhà không?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Dạ nhớ, sau khi tan học, trong vòng ba mươi phút phải về đến nhà, cuối tuần muốn đi chơi với bạn thì phải có người đưa đón, trước tám giờ tối phải về đến nhà."
"Vẫn còn nhớ à?"
Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu, "Dạ."
"Khi đi học, không được phép làm chuyện gì, con còn nhớ được bao nhiêu?"
"Không được khoe khoang với bạn bè về gia đình, không được... yêu sớm." Hai chữ cuối cùng, cô chỉ nói lí nhí, âm thanh nhỏ đến nỗi như tiếng muỗi bay vo ve.
Tưởng Mộ Bình gật đầu, "Đúng vậy, không quên điều nào hết, vậy là con biết rõ nhưng vẫn cố tình vi phạm?"
"Con..." Tưởng Tiểu Mễ siết chặt hai tay, "Không có."
Tưởng Mộ Bình không muốn tốn thời gian nói chuyện với cô, "Lát nữa ba sẽ con thêm vài bài học, để con nhớ được lâu hơn, cho con biết hậu quả của việc làm trái lời của cha mẹ là gì."
Có người tiến vào phòng khách, Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn, là chú tài xế trong nhà.
Tưởng Mộ Bình nói với Quý Vân Phi, "Không giữ con lại được rồi", sau đó quay sang người tài xế, "Đưa đứa nhỏ này về khách sạn, nếu cậu ta muốn về nhà thì đưa cậu ấy ra sân bay."
"Vâng, bí thư Tưởng."
Quý Vân Phi lo lắng, cậu biết lần này chỉ cần cậu đi, Tưởng Tiểu Mễ sẽ bị đánh, chày cán bột kia nhất định dùng để đánh cô. Song, đây là nhà của Tưởng Tiểu Mễ, cậu không thể mặt dày ở lại không đi.
Thở một hơi thật dài, Quý Vân Phi tiến lên hai bước, "Chú, con xin chú đừng đánh Tiểu Mễ, được không ạ?"
Cậu nghẹn ngào, "Chú, chú tin hay không cũng được, từ nhỏ đến lớn, con đã hứa gì thì chắc chắn sẽ làm được, con hứa với chú, từ này về sau con sẽ không lén đến Bắc Kinh tìm Tiểu Mễ nữa, sẽ không gặp bạn ấy nữa, cũng sẽ không chủ động liên lạc với bạn ấy."
Quý Vân Phi lấy điện thoại di động ra, xoá hết các số liên lạc của Tưởng Tiểu Mễ, "Chú, sau này con sẽ không làm phiền Tiểu Mễ nữa, con xin chú đừng đánh Tiểu Mễ, con sẽ đi khỏi đây ngay."
Nói xong, cậu cúi chào, rồi quay người rời khỏi, không hề nhìn Tưởng Tiểu Mễ lần cuối.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn dõi mắt theo bóng lưng của Quý Vân Phi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tưởng Mộ Bình dang tay, "Đưa di động cho ba."
Tưởng Tiểu Mễ không lấy điện thoại ra liền, ngập ngừng vài giây rồi mới đưa cho ông.
Tưởng Mộ Bình lập tức tắt máy, nói với cô, "Từ ngày mai, tài xế chở con lẫn dì giúp việc nấu cơm cho con đều đổi hết. Đi lên lầu."
Ông còn có công vụ phải xử lý, nên cùng thư ký rời đi.
Tưởng Tiểu Mễ về phòng, nằm trên giường khóc không thành tiếng.
Elvie: gừng càng già càng cay, nói một lời mà ám chỉ ba mẹ bé Bay không biết dạy con = =" còn cả làm trò chày cán bột để bé Bay tự cắt đứt quan hệ với bé Gạo!
Chương trước Chương tiếp
Loading...