Thánh Vương
Chương 93: Càn rỡ
Thành viên của Thái Tử hội nói động thủ là động thủ, quả thực không kiêng nể gì cả.
"Phá Quân Quyền!"
Một đạo quyền phong mãnh liệt lao tới, đánh thẳng vào đầu Dương Kỳ, quyền kình này có thể khiến cho một tảng đá lớn nổ thành bụi phấn, hơn nữa quyền phong của nó còn mang theo lực lượng phá chân khí hộ thân của đối phương, cho dù bất cứ cái gì có tính chất phòng hộ đều bị phá hỏng.
Thành viên của Thái Tử hội luôn có ánh mắt cao cao tại thượng, họ chẳng thèm để ý tới Dương Kỳ, cho dù có bị đánh chết tại chỗ cũng không sao.
Bởi vậy có thể thấy được, thế lực của Thái Tử hội ở trong học viện Thiên Vị ra sao.
"Quả thực vô pháp vô thiên!" Sát ý trong lòng Dương Kỳ bốc lên, trực tiếp đánh ra một chưởng, nhất thời chân khí ngưng tụ thành một cự chưởng ở trước mặt, tỏa ra khí tức vương giả, lấp lánh quang huy.
Tất cả quyền phong của Phá Quân Quyền gặp phải cự chưởng này đều bị nát bấy, chân khí màu vàng kim đẩy tới, khiến cho tên kia liên tiếp lui về phía sau, miệng thì phun máu.
"Làm càn! Dám ra tay với Thái Tử hội chúng ta, chết tới nơi rồi!"
Các thành viên của Thái Tử hội ở xung quanh lập tức nổi giận, ai nấy đều triển khai công kích mạnh nhất với Dương Kỳ, muốn cho Dương Kỳ bị loạn đao phân thây.
Chân khí ba động, chấn động toàn trường.
Hơn 10 cao thủ Khí Tông của Thái Tử hội thi triển công kích sắc bén, nào là kiếm khí, đao mang, quyền kình... tất cả giống như bão tố lao tới.
Tất cả những đệ tử đứng xem liên tiếp lui về phía sau, họ đang suy đoán xem Dương Kỳ này là ai mà dám trêu chọc vào Thái Tử hội.
"Chiến Vô Bất Thắng! Công Vô Bất Khắc!"
Dương Kỳ tùy ý thi triển, sau lưng hắn có mấy cánh tay mộc ra, chân khí không chỉ ngưng tụ thành 6 cánh tay, mà còn ngưng tụ thành hai cái đầu, một cái hung ác, một cái hiền lành.
Hiện giờ, có thể nói hắn có ba đầu 6 tay
Bất Bại Vương Quyền đã được thi triển
A! A! A...
Liên tục có những tiếng kêu thảm thiết truyền lại, hơn 10 thành viên của Thái Tử hội toàn bộ đều bị đánh bay, từng ngươi một rơi xuống bậc thang của Thánh Học đường, có thanh âm gãy xương vang lên canh cách.
Toàn bộ đều bị một kích của Dương Kỳ đánh bại.
"Cảnh giới Đoạt Mệnh! Hắn là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh...."
Một đệ tử kêu lên, thanh âm thanh thúy bén nhọn, đó là một nữ đệ tử mặc áo xanh lục, chính là người lúc nãy dùng khuôn mặt cao ngạo nói chuyện với Dương Kỳ.
Hiện giờ trên mặt nàng ta toàn là sự kinh ngạc, không ngờ bản thân mình lại đi khinh thường một đệ tử ngoại viện đã có tu vi cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Cảnh giới Đoạt Mệnh! Đúng là cảnh giới Đoạt Mệnh..."
Trong lúc này có một giọng nói giống như ôn dịch truyền từ trong ra ngoài, rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía Dương Kỳ, nhìn xem phong thái của một đệ tử mới tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Một đệ tử ngoại viện lại có thể tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thật sự là lợi hại, ta mặc dù là Khí Tông nhưng muốn tấn chức không biết tới năm nào tháng nào?"
"Một bước lên trời, thực sự hãnh diện, trở nên nổi bật."
"Nhưng mà hắn cứ kiêu ngạo như vậy, sợ rằng hậu quả sẽ không tốt, đắc tội với Thái Tử hội, ta thấy hắn không biết chữ chết viết như thế nào rồi. Thành viên của Thái Tử hội sẽ không bỏ qua cho hắn."
"Vậy cũng chưa chắc, ngươi có biết hắn ở trong hội nào không? Cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh thế lực nào chẳng muốn lôi kéo. Thái Tử hội đối nghịch với hắn, hắn có thể gia nhập Quân Tử hội."
"Cũng đúng."
......
Trong những ánh mắt khiếp sợ của thành viên Thái Tử hội, Dương Kỳ sải bước tiến vào trong đại điện của Thánh Học đường.
Lúc này, động tĩnh lớn ngoài cửa đã kinh động tới những người làm lễ bên trong, ánh mắt của họ đều nhìn tới đây.
Dương Kỳ cảm giác như mình đang bị trăm mặt trời cùng chiếu vào.
Người đứng trong đại điện này đều là cao thủ, ánh mắt bọn họ nóng như mặt trời, mỗi một ánh mắt đều có thể khiến một Khí Tông tan vỡ.
Nhưng mà Dương Kỳ chỉ nhún vai một cái, hồn nhiên không thèm để ý.
Ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn vào nhân vật chính hôm nay, Vân Hải Lam.
Vân Hải Lam cũng nhìn tới nơi này, nàng ta nhận ra người tới chính là Dương Kỳ, hơn nữa từ ba động khí tức trên người hắn nàng ta đã nhận ra, nam nhân này cũng đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Vân Hải Lam, ngươi không ngờ ta chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh đúng không."
Dương Kỳ cười lạnh liên tục:
"Xem ra không bao lâu sau, ngươi sẽ biết, tất cả âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng với ta. Cho dù ngươi có muôn vàn quỷ kế, tất cả âm mưu đều bị thực lực tuyệt đối chà đạp."
"Ngươi có thể tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh..."
Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên bình thản:
"Vậy phải chúc mừng ngươi, xem ra ta đúng là đã nhìn nhầm tốc độ tu luyện của ngươi. Nhưng cho dù ngươi có đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, tu vi càng cao, tai họa càng lớn, tính mạng ngươi không cao như tu vi của ngươi đâu, muốn cho cả đời bình an, tốt nhất nên về thành Yến Đô đóng cửa không ra ngoài, làm một người bình thường là tốt nhất."
"Khiến ngươi thất vọng rồi, ta sẽ không chỉ làm một người bình thường mà còn có thể trở thành đại nhân vật oai phong một cõi."
Dương Kỳ lúc này muốn đi tới, triển khai thủ đoạn công kích mãnh liệt giết chết Vân Hải Lam.
Hắn biết, mình bây giờ có cảnh giới Đoạt Mệnh, Vân Hải Lam cũng tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, việc này hắn đã chiếm một chút ưu thế.
"Chờ xem, sau khi ta tấn chức trở thành đệ tử tinh anh, nếu có cơ hội gặp mặt nhau đơn độc, ta sẽ cho ngươi thấy lực lượng chân chính của ta."
Dương Kỳ bàn tay hơi khẽ động, thu chân khí lại, kiếm chế ý muốn xuất thủ.
"Vân Hải Lam, người kia là ai mà dám quấy rầy khánh điển của Thái Tử hội chúng ta?"
Trong lúc Dương Kỳ và Vân Hải Lam đang đối thoại, một nam tử tiến lên cắt ngang.
Nam tử này thân hình cao lớn, lông mi như kiếm, ánh mắt sắc bén, da mặt trong như ngọc, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác âm hiểm, có tính cách cực đoan.
Nhân vật kiểu này thường là những người làm đại sự.
"Ngươi là ai?"
Dương Kỳ nhìn nam tử này, khí thế trên người hắn không dươi Sở Thiên Ca, là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, đệ tử tinh anh, tầng lớp cấp cao của Thái Tử hội.
"Ta là ai, ngươi chưa cần phải biết, hiện giờ ta cho ngươi thời gian là ba hơi thở để làm hai việc, đầu tiên là xin lỗi Vân Hải Lam sư muội, sau đó cút ra ngoài, thứ nhì là bị ta đánh chết tại chỗ, ngươi tự mình chọn đi."
Nam tử này thản nhiên nói, ngữ khí tôn quý như đế vương:
"Nhớ kỹ, ta bảo ngươi cút ra, chứ không bảo ngươi đi ra, nếu như ngươi dùng hai chân đi ra ngoài, ta sẽ cứt đứt chúng."
"Cốc Phần Tiên, không nên làm quá mức, người này có cảnh giới Đoạt Mệnh, cho hắn một chút thể diện, bảo hắn ra ngoài là được rồi."
Một cao thủ của Thái Tử hội khoát khoát tay:
"Tiểu tử, ra ngoài chờ khi nghi lễ này hoàn thành, ngươi có thể tới tấn chức thành đệ tử tinh anh, còn nữa, nếu ngươi có thể gia nhập Thái Tử hội chúng ta, chuyện hôm nay coi như không có."
"Nghe thấy gì không? Cút ra ngoài cho ta."
Cốc Phần Tiên vung tay áo, một cỗ khí tức bay tới hóa thành lốc xoáy, muốn đánh Dương Kỳ bay ra ngoài.
Ông!
Khí thế trên người Dương Kỳ rung lên như chuông lớn, chân khí của Cốc Phần Tiên đụng vào hắn hoàn toàn biến mất.
"Bảo ta cút ra ngoài? Khẩu khí của các ngươi thật lớn."
Dương Kỳ nổi giận, hắn cực kỳ phản cảm đối với sự kiêu ngạo của Thái Tử hội, hắn chỉ một ngón tay vào tên nam tử Cốc Phần Tiên nói:
"Chỉ cần ngươi có thực lực thì có thể bảo ta cút ra, nhưng ta thấy ngươi không có."
Trong tòa nhà này còn có mấy lão giả của học viện, tiên phong đạo cốt, địa vị cao thượng, là trưởng lão chủ trì lễ tấn chức cho đệ tử tinh anh, nhưng khi thấy Dương Kỳ xung đột với Thái Tử hội, họ không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười nhìn xem ai cao ai thấp.
"Làm càn!"
Nghe thấy Dương Kỳ nói như vậy, Cốc Phần Tiên giận dữ hét lên, song chưởng của hắn tung ra, một khí lưu từ trong cơ thể bộc phát, biến thành vô số con ngựa lửa, quạ lửa, chuột lửa, hổ lửa, rắn lửa...
Lửa cháy đốt không khí, ngọn lửa bay múa đánh về phía Dương Kỳ.
Dương Kỳ cũng chẳng thèm nhìn, chân khí vận chuyển tạo thành một dòng suối khí lưu, nhất thời vô số ngựa lửa, quạ lửa, chuột lửa, hổ lửa, rắn lửa... đều bị hút vào trong dòng suối, toàn bộ nát bấy, hóa thành tàn lửa rơi xuống mặt đất.
Tảng đá dưới đất bị những tàn lửa này đục thành những cái lỗ thủng, có thể nhận ra uy lực của ngọn lửa này.
"Hỏa Kỳ Lân!"
Trong ánh mắt của Cốc Phần Tiên bắn ra một ngọn lửa chân khí cháy bừng bừng, sau đó biến thành một con Hỏa Kỳ Lân cực lớn, rống lên giận dữ, công kích về phía Dương Kỳ.
Hỏa Kỳ Lân khẽ chuyển động, há mồm phun lửa, hỏa lôi bạo phát, hàng loạt phun ra, muốn thiêu cháy Dương Kỳ.
Tất cả mọi người đều nhận thấy, mặt đất bị ngọn lửa này hòa tan, sụp đổ xuống dưới, đá biến thành dung nham.
Nhưng mà toàn trường chẳng ai cảm thấy chút nóng nào, có thể nhận ra, Cốc Phần Tiên thao túng ngọn lửa tinh diệu tới mức nào, không lãng phí một chút năng lượng thừa.
Thế nhưng trước ngọn lửa, Dương Kỳ vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như vàng thật không sợ lửa, khí thế toàn thân tăng lên, đột nhiên năm ngón tay hắn cong lại tạo thành trảo, một dòng suối lại xuất hiện, vẫn là Bất Bại Vương Quyền, sáu chiêu hợp nhất, ngưng tụ thành lốc xoáy, vương giả bất bại.
Ầm ầm!
Hắn mang theo dòng suối khí lưu, đánh mạnh vào đầu của Hỏa Kỳ Lân, khiến cho nó kêu thảm một tiếng, tan vỡ tại chỗ.
Bịch, bịch, bịch...
Cốc Phần Tiên lui về phía sau mấy bước mới đứng vững gót chân, sắc mặt tái nhợt.
"Phá Quân Quyền!"
Một đạo quyền phong mãnh liệt lao tới, đánh thẳng vào đầu Dương Kỳ, quyền kình này có thể khiến cho một tảng đá lớn nổ thành bụi phấn, hơn nữa quyền phong của nó còn mang theo lực lượng phá chân khí hộ thân của đối phương, cho dù bất cứ cái gì có tính chất phòng hộ đều bị phá hỏng.
Thành viên của Thái Tử hội luôn có ánh mắt cao cao tại thượng, họ chẳng thèm để ý tới Dương Kỳ, cho dù có bị đánh chết tại chỗ cũng không sao.
Bởi vậy có thể thấy được, thế lực của Thái Tử hội ở trong học viện Thiên Vị ra sao.
"Quả thực vô pháp vô thiên!" Sát ý trong lòng Dương Kỳ bốc lên, trực tiếp đánh ra một chưởng, nhất thời chân khí ngưng tụ thành một cự chưởng ở trước mặt, tỏa ra khí tức vương giả, lấp lánh quang huy.
Tất cả quyền phong của Phá Quân Quyền gặp phải cự chưởng này đều bị nát bấy, chân khí màu vàng kim đẩy tới, khiến cho tên kia liên tiếp lui về phía sau, miệng thì phun máu.
"Làm càn! Dám ra tay với Thái Tử hội chúng ta, chết tới nơi rồi!"
Các thành viên của Thái Tử hội ở xung quanh lập tức nổi giận, ai nấy đều triển khai công kích mạnh nhất với Dương Kỳ, muốn cho Dương Kỳ bị loạn đao phân thây.
Chân khí ba động, chấn động toàn trường.
Hơn 10 cao thủ Khí Tông của Thái Tử hội thi triển công kích sắc bén, nào là kiếm khí, đao mang, quyền kình... tất cả giống như bão tố lao tới.
Tất cả những đệ tử đứng xem liên tiếp lui về phía sau, họ đang suy đoán xem Dương Kỳ này là ai mà dám trêu chọc vào Thái Tử hội.
"Chiến Vô Bất Thắng! Công Vô Bất Khắc!"
Dương Kỳ tùy ý thi triển, sau lưng hắn có mấy cánh tay mộc ra, chân khí không chỉ ngưng tụ thành 6 cánh tay, mà còn ngưng tụ thành hai cái đầu, một cái hung ác, một cái hiền lành.
Hiện giờ, có thể nói hắn có ba đầu 6 tay
Bất Bại Vương Quyền đã được thi triển
A! A! A...
Liên tục có những tiếng kêu thảm thiết truyền lại, hơn 10 thành viên của Thái Tử hội toàn bộ đều bị đánh bay, từng ngươi một rơi xuống bậc thang của Thánh Học đường, có thanh âm gãy xương vang lên canh cách.
Toàn bộ đều bị một kích của Dương Kỳ đánh bại.
"Cảnh giới Đoạt Mệnh! Hắn là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh...."
Một đệ tử kêu lên, thanh âm thanh thúy bén nhọn, đó là một nữ đệ tử mặc áo xanh lục, chính là người lúc nãy dùng khuôn mặt cao ngạo nói chuyện với Dương Kỳ.
Hiện giờ trên mặt nàng ta toàn là sự kinh ngạc, không ngờ bản thân mình lại đi khinh thường một đệ tử ngoại viện đã có tu vi cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Cảnh giới Đoạt Mệnh! Đúng là cảnh giới Đoạt Mệnh..."
Trong lúc này có một giọng nói giống như ôn dịch truyền từ trong ra ngoài, rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía Dương Kỳ, nhìn xem phong thái của một đệ tử mới tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Một đệ tử ngoại viện lại có thể tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thật sự là lợi hại, ta mặc dù là Khí Tông nhưng muốn tấn chức không biết tới năm nào tháng nào?"
"Một bước lên trời, thực sự hãnh diện, trở nên nổi bật."
"Nhưng mà hắn cứ kiêu ngạo như vậy, sợ rằng hậu quả sẽ không tốt, đắc tội với Thái Tử hội, ta thấy hắn không biết chữ chết viết như thế nào rồi. Thành viên của Thái Tử hội sẽ không bỏ qua cho hắn."
"Vậy cũng chưa chắc, ngươi có biết hắn ở trong hội nào không? Cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh thế lực nào chẳng muốn lôi kéo. Thái Tử hội đối nghịch với hắn, hắn có thể gia nhập Quân Tử hội."
"Cũng đúng."
......
Trong những ánh mắt khiếp sợ của thành viên Thái Tử hội, Dương Kỳ sải bước tiến vào trong đại điện của Thánh Học đường.
Lúc này, động tĩnh lớn ngoài cửa đã kinh động tới những người làm lễ bên trong, ánh mắt của họ đều nhìn tới đây.
Dương Kỳ cảm giác như mình đang bị trăm mặt trời cùng chiếu vào.
Người đứng trong đại điện này đều là cao thủ, ánh mắt bọn họ nóng như mặt trời, mỗi một ánh mắt đều có thể khiến một Khí Tông tan vỡ.
Nhưng mà Dương Kỳ chỉ nhún vai một cái, hồn nhiên không thèm để ý.
Ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn vào nhân vật chính hôm nay, Vân Hải Lam.
Vân Hải Lam cũng nhìn tới nơi này, nàng ta nhận ra người tới chính là Dương Kỳ, hơn nữa từ ba động khí tức trên người hắn nàng ta đã nhận ra, nam nhân này cũng đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Vân Hải Lam, ngươi không ngờ ta chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh đúng không."
Dương Kỳ cười lạnh liên tục:
"Xem ra không bao lâu sau, ngươi sẽ biết, tất cả âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng với ta. Cho dù ngươi có muôn vàn quỷ kế, tất cả âm mưu đều bị thực lực tuyệt đối chà đạp."
"Ngươi có thể tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh..."
Vân Hải Lam nhìn Dương Kỳ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên bình thản:
"Vậy phải chúc mừng ngươi, xem ra ta đúng là đã nhìn nhầm tốc độ tu luyện của ngươi. Nhưng cho dù ngươi có đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, tu vi càng cao, tai họa càng lớn, tính mạng ngươi không cao như tu vi của ngươi đâu, muốn cho cả đời bình an, tốt nhất nên về thành Yến Đô đóng cửa không ra ngoài, làm một người bình thường là tốt nhất."
"Khiến ngươi thất vọng rồi, ta sẽ không chỉ làm một người bình thường mà còn có thể trở thành đại nhân vật oai phong một cõi."
Dương Kỳ lúc này muốn đi tới, triển khai thủ đoạn công kích mãnh liệt giết chết Vân Hải Lam.
Hắn biết, mình bây giờ có cảnh giới Đoạt Mệnh, Vân Hải Lam cũng tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, việc này hắn đã chiếm một chút ưu thế.
"Chờ xem, sau khi ta tấn chức trở thành đệ tử tinh anh, nếu có cơ hội gặp mặt nhau đơn độc, ta sẽ cho ngươi thấy lực lượng chân chính của ta."
Dương Kỳ bàn tay hơi khẽ động, thu chân khí lại, kiếm chế ý muốn xuất thủ.
"Vân Hải Lam, người kia là ai mà dám quấy rầy khánh điển của Thái Tử hội chúng ta?"
Trong lúc Dương Kỳ và Vân Hải Lam đang đối thoại, một nam tử tiến lên cắt ngang.
Nam tử này thân hình cao lớn, lông mi như kiếm, ánh mắt sắc bén, da mặt trong như ngọc, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác âm hiểm, có tính cách cực đoan.
Nhân vật kiểu này thường là những người làm đại sự.
"Ngươi là ai?"
Dương Kỳ nhìn nam tử này, khí thế trên người hắn không dươi Sở Thiên Ca, là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, đệ tử tinh anh, tầng lớp cấp cao của Thái Tử hội.
"Ta là ai, ngươi chưa cần phải biết, hiện giờ ta cho ngươi thời gian là ba hơi thở để làm hai việc, đầu tiên là xin lỗi Vân Hải Lam sư muội, sau đó cút ra ngoài, thứ nhì là bị ta đánh chết tại chỗ, ngươi tự mình chọn đi."
Nam tử này thản nhiên nói, ngữ khí tôn quý như đế vương:
"Nhớ kỹ, ta bảo ngươi cút ra, chứ không bảo ngươi đi ra, nếu như ngươi dùng hai chân đi ra ngoài, ta sẽ cứt đứt chúng."
"Cốc Phần Tiên, không nên làm quá mức, người này có cảnh giới Đoạt Mệnh, cho hắn một chút thể diện, bảo hắn ra ngoài là được rồi."
Một cao thủ của Thái Tử hội khoát khoát tay:
"Tiểu tử, ra ngoài chờ khi nghi lễ này hoàn thành, ngươi có thể tới tấn chức thành đệ tử tinh anh, còn nữa, nếu ngươi có thể gia nhập Thái Tử hội chúng ta, chuyện hôm nay coi như không có."
"Nghe thấy gì không? Cút ra ngoài cho ta."
Cốc Phần Tiên vung tay áo, một cỗ khí tức bay tới hóa thành lốc xoáy, muốn đánh Dương Kỳ bay ra ngoài.
Ông!
Khí thế trên người Dương Kỳ rung lên như chuông lớn, chân khí của Cốc Phần Tiên đụng vào hắn hoàn toàn biến mất.
"Bảo ta cút ra ngoài? Khẩu khí của các ngươi thật lớn."
Dương Kỳ nổi giận, hắn cực kỳ phản cảm đối với sự kiêu ngạo của Thái Tử hội, hắn chỉ một ngón tay vào tên nam tử Cốc Phần Tiên nói:
"Chỉ cần ngươi có thực lực thì có thể bảo ta cút ra, nhưng ta thấy ngươi không có."
Trong tòa nhà này còn có mấy lão giả của học viện, tiên phong đạo cốt, địa vị cao thượng, là trưởng lão chủ trì lễ tấn chức cho đệ tử tinh anh, nhưng khi thấy Dương Kỳ xung đột với Thái Tử hội, họ không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười nhìn xem ai cao ai thấp.
"Làm càn!"
Nghe thấy Dương Kỳ nói như vậy, Cốc Phần Tiên giận dữ hét lên, song chưởng của hắn tung ra, một khí lưu từ trong cơ thể bộc phát, biến thành vô số con ngựa lửa, quạ lửa, chuột lửa, hổ lửa, rắn lửa...
Lửa cháy đốt không khí, ngọn lửa bay múa đánh về phía Dương Kỳ.
Dương Kỳ cũng chẳng thèm nhìn, chân khí vận chuyển tạo thành một dòng suối khí lưu, nhất thời vô số ngựa lửa, quạ lửa, chuột lửa, hổ lửa, rắn lửa... đều bị hút vào trong dòng suối, toàn bộ nát bấy, hóa thành tàn lửa rơi xuống mặt đất.
Tảng đá dưới đất bị những tàn lửa này đục thành những cái lỗ thủng, có thể nhận ra uy lực của ngọn lửa này.
"Hỏa Kỳ Lân!"
Trong ánh mắt của Cốc Phần Tiên bắn ra một ngọn lửa chân khí cháy bừng bừng, sau đó biến thành một con Hỏa Kỳ Lân cực lớn, rống lên giận dữ, công kích về phía Dương Kỳ.
Hỏa Kỳ Lân khẽ chuyển động, há mồm phun lửa, hỏa lôi bạo phát, hàng loạt phun ra, muốn thiêu cháy Dương Kỳ.
Tất cả mọi người đều nhận thấy, mặt đất bị ngọn lửa này hòa tan, sụp đổ xuống dưới, đá biến thành dung nham.
Nhưng mà toàn trường chẳng ai cảm thấy chút nóng nào, có thể nhận ra, Cốc Phần Tiên thao túng ngọn lửa tinh diệu tới mức nào, không lãng phí một chút năng lượng thừa.
Thế nhưng trước ngọn lửa, Dương Kỳ vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như vàng thật không sợ lửa, khí thế toàn thân tăng lên, đột nhiên năm ngón tay hắn cong lại tạo thành trảo, một dòng suối lại xuất hiện, vẫn là Bất Bại Vương Quyền, sáu chiêu hợp nhất, ngưng tụ thành lốc xoáy, vương giả bất bại.
Ầm ầm!
Hắn mang theo dòng suối khí lưu, đánh mạnh vào đầu của Hỏa Kỳ Lân, khiến cho nó kêu thảm một tiếng, tan vỡ tại chỗ.
Bịch, bịch, bịch...
Cốc Phần Tiên lui về phía sau mấy bước mới đứng vững gót chân, sắc mặt tái nhợt.