Thánh Vương
Chương 1489: Người tộc Linh Lung
Thấy người bộ tộc Linh Lung, trong lòng Dương Kỳ không sợ mà còn lấy làm mừng, hắn thừa cơ một lưới bắt hết.
Nơi này không có cao thủ 10 tỷ khắc độ tinh thần, vừa lúc có thể để hắn thi triển các kế hoạch. Chẳng qua hắn vẫn không làm bừa, dù sao nơi này là Thần điện Số Mệnh, là nơi điều hòa số mệnh của môn phái, lưới phép nơi này dày đặc hơn, một khi có động tĩnh gì, hắn khó mà chạy khỏi Vô Địch Môn.
Lưới phép Vô Địch Môn như rút giây động rừng, hơi động đậy một chút, thiên địa biến đổi, sẽ lập tức ngưng tụ vô số công kích, người như rơi vào trong mạng nhện, không thể thoát ra được.
Cùng đạo lý, nếu người khác vào trong Vạn long sào của Dương Kỳ, làm như vậy khẳng định là phải chết.
Đối với lời chất vấn của nữ Tế ti Độc Cô Vãn Tình, Dương Kỳ biểu hiện nghiêm chỉnh:
- Hồi bẩm Tế ti đại nhân, lần này ta đi ra ngoài là vì mở rộng lãnh thổ cho Vô Địch Môn cho chúng ta, nhìn xem có đại đế quốc nào để chinh phục, đang muốn có chút thành tựu trở về thương lượng chút chuyện, nhưng lại bị ngài gọi đến, không biết có chuyện gì?
- To gan!
Một cái nữ Tế ti quát, giọng sắc bén, đứng vụt lên, một cỗ hơi thở nặng nề ập xuống như thần sơn thái cổ đè nén, muốn làm Dương Kỳ quỳ xuống:
- Ngươi dám nói với chúng ta như thế, còn biết tôn ti hay không? Quỳ xuống!
Rắc!
Thần lực trên người Dương Kỳ hơi phát ra âm thanh, cũng không quỳ xuống, chỉ nói:
- Môn phái triều đình đều có quy củ, ta chính là Tổng đốc, dường như chỉ cần hành lễ với các vị là đủ rồi, không cần quỳ xuống. Các vị muốn vượt quyền làm việc hay sao?
- Thật to gan!
Nữ Tế ti này lại cười:
- Ngươi nói chuyện ngày càng to gan, có phải nghĩ rằng có người chống sau lưng là có thể vô lễ với chúng ta? Đừng quên, số mệnh lãnh địa của ngươi không tầm thường, chúng ta phải điều tra rõ ràng, điều này nằm trong chức trách của ta. Được rồi, ta không muốn nói lời thừa, một câu thôi, bây giờ vạch rõ giới hạn với những người lập công cửu đỉnh sau lưng ngươi, gia nhập về phía chúng ta. Đồng thời, kính dâng ra phương pháp gia tăng số mệnh của ngươi, cùng với Pháp bảo lấy được bên trong vùng cấm Thượng Đế. Trở thành người của chúng ta, chúng ta ban cho ngươi Trung tâm đan, sử dụng nó, tự nhiên ngươi sẽ trung thành hết mực.
- Cái gì? Vương triều Vô Địch không có quy củ hay sao?
Dương Kỳ quát lớn:
- Các ngươi hãm hại trung lương ngay giữa ban ngày, không sợ số mệnh cắn trả hay sao?
Lúc hắn nói chuyện, số mệnh dao động từng đợt, dường như tụ tập lấy hắn làm trung tâm.
Quả thật, bây giờ lời nói hành vi của hắn đều hiên ngang lẫm liệt, số mệnh lấy hắn làm trung tâm, tuy rằng nữ Tế ti trước mặt là người bề trên, nhưng hành vi lại trái với ích lợi môn phái, bỏ qua quy củ, số mệnh sẽ không nương theo các nàng.
Chẳng qua số mệnh ở trong này dường như rất loãng, bị người ta thi triển pháp thuật, điều khiển một chút, số mệnh Vô Địch Môn không ảnh hưởng được tới đây.
- Số mệnh cắn trả?
Độc Cô Vãn Tình cười:
- Thần điện Số Mệnh Vô Địch Môn chúng ta tồn tại vì điều khiển số mệnh, hơi thay đổi một chút thì có sao? Hơn nữa ngươi cũng không phải đại nhân vật gì, chẳng qua là một tên Tổng đốc nho nhỏ, cho dù là chúng ta phạm phải chút sao lầm cũng có thể đuổi ngươi xuống. Chuyện này cũng không có gì, quy tắc ngầm trên quan trường mà thôi, chẳng qua đối với ngươi, thì lại là họa tới tính mạng.
- Các vị, vì cái gì để mắt ta như thế.
Dương Kỳ bình tĩnh lại:
- Ta chẳng qua là một Tổng đốc nho nhỏ, có thể khiến Thần điện Số Mệnh đối phó ta như vậy, có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng?
- Ngươi tuyệt đối không đơn giản.
Mấy nữ Tế ti không nói, một người bộ tộc Linh Lung lại nói, là một nam, người nam có dáng người hoàn mỹ kia, là cao thủ vô địch đạt tới 9 tỷ khắc độ tinh thần.
Hắn chậm rãi đứng lên, bước xuống ghế khách khanh, tới gần Dương Kỳ, dừng bước, mắt nhấp nháy như muốn nhìn thấu hết thảy về Dương Kỳ, trên mặt hiện lên tươi cười:
- Ngươi rất trấn tĩnh, bất cứ Tổng đốc nào đến đây đều sẽ không bình tĩnh được, huống chi tu vi của ngươi không cao, chẳng qua là Chí cao thần hậu kỳ, khắc độ tinh thần cũng chỉ mấy trăm triệu. Ngươi nhất định che giấu rất nhiều thứ, hơn nữa ta cũng nghiên cứu qua đạo trị quốc của ngươi, lại khiến cho số mệnh trong sáng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể quản lý rõ ràng. Ngoài ra, trong một năm này lãnh địa của ngươi tăng thêm rất nhiều sư gia. Ngươi nói là hoạn binh của ngươi, nhưng hoạn binh đều cực kỳ ngu xuẩn, chỉ biết chiến đấu. Cho dù là Thiên sứ thái cổ, hoạn binh thượng cổ mạnh nhất, cũng không thể biết quản lý quốc gia. Nhưng hoạn binh của ngươi quản lý quốc gia cẩn thận tỉ mỉ, các loại chính sách ban bố xuống lập tức có hiệu quả ngay, đó không thể nào là hoạn binh.
- Ngươi là ai?
Dương Kỳ ngẩng cao đầu hỏi.
- Bổn tọa chính là đại tướng bộ tộc Linh Lung, Linh Lung Cổ Nguyên.
Cao thủ trẻ tuổi này chắp tay sau lưng, vẻ mặt cười lạnh:
- Vô Địch Môn quả nhiên ngọa hổ tàng long, người tài giỏi như thế không thể nào ngủ đông ở một vị trí Tổng đốc nho nhỏ. Ngươi nói, có mục đích gì? Vì sao phải ẩn nấp vào trong Vô Địch Môn?
- Vì sao ta phải trả lời ngươi?
Dương Kỳ lạnh băng nói:
- Chỗ này là Vô Địch Môn, ta là Tổng đốc Vô Địch Môn, tự nhiên sẽ phụ trách đế quốc, phụ trách với nhân dân, phụ trách triều đình Hoàng đế. Ngươi là người ngoài, không có tư cách hỏi tới bổn Tổng đốc. Ta là quan, ngươi là cái gì? Chẳng qua là một phụ thuộc, bây giờ hỏi ta như thẩm vấn phạm nhân, là ai cho ngươi quyền đó?
Lời của Dương Kỳ như dao kiếm, cực kỳ sắc bén, nhất thời đập cho Linh Lung Cổ Nguyên thẹn quá thành giận, nói không ra lời.
- Ngươi! Muốn chết!
Linh Lung Cổ Nguyên cuối cùng không nhịn nổi:
- Tiểu bối, hôm nay ta chém ngươi, để cho ngươi biết cái giá của những gì ngươi đã nói.
- Ngươi to gan!
Dương Kỳ lớn tiếng hét lên:
- Ngươi dám xuống tay với một vị Tổng đốc ở bên trong Vô Địch Môn, ngươi còn là người ngoài, đúng là phản rồi, đây là tạo phản! Các ngươi, người Thần điện Số Mệnh này, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục làm ác?
- Tướng quân Linh Lung Cổ Nguyên, ngài cứ việc ra tay, chúng ta đều không nhìn thấy.
Mấy nữ Tế ti đều mỉm cười:
- Tiểu bối, ngươi thật nghĩ rằng đế quốc quy củ nghiêm khắc, không thể phá hoại? Nói cho ngươi, người bề trên vĩnh viễn có quyền lớn hơn người bên dưới, quy củ là do chúng ta đặt ra. Hơn nữa Linh Lung Cổ Nguyên giết ngươi, xong chuyện chỉ nói là hai bên tỉ thí, nhất thời sẩy tay mà thôi, không tính là chuyện gì lớn. Hơn nữa Linh Lung Tố Tố vương nữ bộ tộc Linh Lung sẽ gả cho Độc Cô Vân Không đại nhân, trở thành phi tử. Đại tướng quân Linh Lung Cổ Nguyên cũng sẽ trở thành đại tướng quân Vương triều Vô Địch, ngươi thì tính là gì?
- Các ngươi thật sự không để ý quy củ, phá hoại số mệnh đế quốc?
Dương Kỳ âm thầm quan sát xung quanh, phát hiện nơi này ngăn cách mọi thứ, không liên hệ được với bên ngoài, sâu trong lòng bắt đầu muốn cười.
Đây đúng là điều hắn muốn.
- Tiểu bối, chỉ dựa vào những lời ngươi vừa nói, ta quyết định không hỏi ngươi nữa, mà giết ngươi rồi luyện chế hồn phách, sẽ có được bí mật của ngươi.
Linh Lung Cổ Nguyên nói:
- Ngươi cho rằng mình làm Tổng đốc, vậy là không dám giết ngươi? Ngươi đã chọc giận ta thành công.
Hắn không để ý nữa.
Giống như một con hổ dữ đang nhìn một con thỏ trắng, căn bản sẽ không tin Dương Kỳ có cơ hội trở mình.
Vừa nói, hắn vươn ra một tay, lóe lên hào quang như cầu vồng:
- Chiêu này của ta tên là Hồng ma ác mộng thủ, cam đoan bắt được ngươi, sẽ làm ngươi sa đọa vào trong ác mộng vô tận, muốn sống không được. Bây giờ ta sẽ không cho ngươi tan thành mây khói nữa.
Bốp!
Ngay lúc lời của hắn còn chưa tan hết.
Tiếng vang giòn giả dội lên, một cái bạt tai thật mạnh quất lên mặt hắn, cả hắn bay bay vọt ra, nện lên cửa thần điện, phát ra tiếng nổ vang rền, sau đó là tiếng hét thảm thiết, máu tươi phun trào.
Đúng thế! Linh Lung Cổ Nguyên mới vừa nãy còn oai phong lẫm liệt, nắm mọi thứ trong tay, cường giả 9 tỷ khắc độ tinh thần, bây giờ không có chút phát giác bị người ta tát một cái đánh bay.
Dương Kỳ ra tay như tia chớp, thậm chí mấy nữ Tế ti còn không nhìn rõ ràng là chuyện gì, đã thấy Linh Lung Cổ Nguyên bay ra ngoài, thậm chí còn có người nghĩ rằng hắn tu luyện khí công đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma.
- Đúng là không biết tự lượng sức.
Dương Kỳ lắc đầu:
- Các ngươi tự che chắn số mệnh chỗ này, không muốn cho chuyện trong này bị bên ngoài biết. Vậy thì đừng trách ta, chỉ một tên đại tướng bộ tộc Linh Lung nho nhỏ mà muốn chống lại ta?
Dương Kỳ cũng không thu bàn tay về, vẫn duy trì tư thế tát ra, lại chụp một cái, Linh Lung Cổ Nguyên như bị bàn tay vô hình kéo lên, bóp chặt cổ họng, bay trên không quay về bên cạnh Dương Kỳ. Bị Dương Kỳ nắm xách lên như một con vịt, nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Linh Lung Cổ Nguyên, tu vi của ngươi quá yếu ớt, đúng là không chịu nổi một đòn, làm sao mà đấu được với ta?
- Ngươi...
Nhìn cảnh này, mọi người, bao gồm các nữ Tế ti đều sợ tới choáng váng, qua hồi lâu, mấy nữ Tế ti kia mới đột nhiên thúc đẩy pháp thuật, muốn phát ra cảnh báo mở ra phong tỏa chỗ này. Đáng tiếc, không gian nơi này như ngưng tụ thành một cái tinh bích hệ, không chút động đậy, pháp thuật của các nàng đều bị bắn ngược trở về, không có được chút tác dụng, nơi này đã thành một thế giới ngăn cách.
- Các vị, vô dụng thôi, ta đã ngưng tụ thành thế giới của ta ở trong này, đây là vùng đất Niết bàn của ta. Là các ngươi tự ngăn cách số mệnh nơi này, bằng không ta còn khó khăn mới thi triển được Niết bàn, là các ngươi mua dây buộc mình.
Dương Kỳ vung tay lên, một gốc Thần thụ xuất hiện, mặt đất bắt đầu diễn sinh vô hạn, xung quanh là tinh tú bao la rộng lớn, không thấy bờ bến.
- Rốt cuộc ngươi là ai, lại có được thủ đoạn như thế, ngươi ẩn nấp vào Vô Địch Môn chúng ta để làm gì?
Nữ Tế ti Độc Cô Vãn Tình bỗng nói, lúc này nàng bình tĩnh lại, biết đang bị vây trong nguy hiểm, không có khả năng đánh bừa, chỉ có nói chuyện với Dương Kỳ trước, ổn định cục diện rồi mới tính tiếp.
- Ta là người nào?
Dương Kỳ cười ha hả:
- Sư phụ của ta tên Độc Cô Vô Địch, các ngươi nói ta là ai?
Lần này hắn cũng không nói dối, đây là lời thật.
- Cái gì?
Độc Cô Vãn Tình nói:
- Vớ vẩn, Vô Địch lão tổ của chúng ta đã ngủ say từ thời đại thái cổ, bây giờ chín đại lão tổ mới là đời sau của ngài ấy, ngài ấy cũng không nói có đệ tử gì.
Nơi này không có cao thủ 10 tỷ khắc độ tinh thần, vừa lúc có thể để hắn thi triển các kế hoạch. Chẳng qua hắn vẫn không làm bừa, dù sao nơi này là Thần điện Số Mệnh, là nơi điều hòa số mệnh của môn phái, lưới phép nơi này dày đặc hơn, một khi có động tĩnh gì, hắn khó mà chạy khỏi Vô Địch Môn.
Lưới phép Vô Địch Môn như rút giây động rừng, hơi động đậy một chút, thiên địa biến đổi, sẽ lập tức ngưng tụ vô số công kích, người như rơi vào trong mạng nhện, không thể thoát ra được.
Cùng đạo lý, nếu người khác vào trong Vạn long sào của Dương Kỳ, làm như vậy khẳng định là phải chết.
Đối với lời chất vấn của nữ Tế ti Độc Cô Vãn Tình, Dương Kỳ biểu hiện nghiêm chỉnh:
- Hồi bẩm Tế ti đại nhân, lần này ta đi ra ngoài là vì mở rộng lãnh thổ cho Vô Địch Môn cho chúng ta, nhìn xem có đại đế quốc nào để chinh phục, đang muốn có chút thành tựu trở về thương lượng chút chuyện, nhưng lại bị ngài gọi đến, không biết có chuyện gì?
- To gan!
Một cái nữ Tế ti quát, giọng sắc bén, đứng vụt lên, một cỗ hơi thở nặng nề ập xuống như thần sơn thái cổ đè nén, muốn làm Dương Kỳ quỳ xuống:
- Ngươi dám nói với chúng ta như thế, còn biết tôn ti hay không? Quỳ xuống!
Rắc!
Thần lực trên người Dương Kỳ hơi phát ra âm thanh, cũng không quỳ xuống, chỉ nói:
- Môn phái triều đình đều có quy củ, ta chính là Tổng đốc, dường như chỉ cần hành lễ với các vị là đủ rồi, không cần quỳ xuống. Các vị muốn vượt quyền làm việc hay sao?
- Thật to gan!
Nữ Tế ti này lại cười:
- Ngươi nói chuyện ngày càng to gan, có phải nghĩ rằng có người chống sau lưng là có thể vô lễ với chúng ta? Đừng quên, số mệnh lãnh địa của ngươi không tầm thường, chúng ta phải điều tra rõ ràng, điều này nằm trong chức trách của ta. Được rồi, ta không muốn nói lời thừa, một câu thôi, bây giờ vạch rõ giới hạn với những người lập công cửu đỉnh sau lưng ngươi, gia nhập về phía chúng ta. Đồng thời, kính dâng ra phương pháp gia tăng số mệnh của ngươi, cùng với Pháp bảo lấy được bên trong vùng cấm Thượng Đế. Trở thành người của chúng ta, chúng ta ban cho ngươi Trung tâm đan, sử dụng nó, tự nhiên ngươi sẽ trung thành hết mực.
- Cái gì? Vương triều Vô Địch không có quy củ hay sao?
Dương Kỳ quát lớn:
- Các ngươi hãm hại trung lương ngay giữa ban ngày, không sợ số mệnh cắn trả hay sao?
Lúc hắn nói chuyện, số mệnh dao động từng đợt, dường như tụ tập lấy hắn làm trung tâm.
Quả thật, bây giờ lời nói hành vi của hắn đều hiên ngang lẫm liệt, số mệnh lấy hắn làm trung tâm, tuy rằng nữ Tế ti trước mặt là người bề trên, nhưng hành vi lại trái với ích lợi môn phái, bỏ qua quy củ, số mệnh sẽ không nương theo các nàng.
Chẳng qua số mệnh ở trong này dường như rất loãng, bị người ta thi triển pháp thuật, điều khiển một chút, số mệnh Vô Địch Môn không ảnh hưởng được tới đây.
- Số mệnh cắn trả?
Độc Cô Vãn Tình cười:
- Thần điện Số Mệnh Vô Địch Môn chúng ta tồn tại vì điều khiển số mệnh, hơi thay đổi một chút thì có sao? Hơn nữa ngươi cũng không phải đại nhân vật gì, chẳng qua là một tên Tổng đốc nho nhỏ, cho dù là chúng ta phạm phải chút sao lầm cũng có thể đuổi ngươi xuống. Chuyện này cũng không có gì, quy tắc ngầm trên quan trường mà thôi, chẳng qua đối với ngươi, thì lại là họa tới tính mạng.
- Các vị, vì cái gì để mắt ta như thế.
Dương Kỳ bình tĩnh lại:
- Ta chẳng qua là một Tổng đốc nho nhỏ, có thể khiến Thần điện Số Mệnh đối phó ta như vậy, có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng?
- Ngươi tuyệt đối không đơn giản.
Mấy nữ Tế ti không nói, một người bộ tộc Linh Lung lại nói, là một nam, người nam có dáng người hoàn mỹ kia, là cao thủ vô địch đạt tới 9 tỷ khắc độ tinh thần.
Hắn chậm rãi đứng lên, bước xuống ghế khách khanh, tới gần Dương Kỳ, dừng bước, mắt nhấp nháy như muốn nhìn thấu hết thảy về Dương Kỳ, trên mặt hiện lên tươi cười:
- Ngươi rất trấn tĩnh, bất cứ Tổng đốc nào đến đây đều sẽ không bình tĩnh được, huống chi tu vi của ngươi không cao, chẳng qua là Chí cao thần hậu kỳ, khắc độ tinh thần cũng chỉ mấy trăm triệu. Ngươi nhất định che giấu rất nhiều thứ, hơn nữa ta cũng nghiên cứu qua đạo trị quốc của ngươi, lại khiến cho số mệnh trong sáng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể quản lý rõ ràng. Ngoài ra, trong một năm này lãnh địa của ngươi tăng thêm rất nhiều sư gia. Ngươi nói là hoạn binh của ngươi, nhưng hoạn binh đều cực kỳ ngu xuẩn, chỉ biết chiến đấu. Cho dù là Thiên sứ thái cổ, hoạn binh thượng cổ mạnh nhất, cũng không thể biết quản lý quốc gia. Nhưng hoạn binh của ngươi quản lý quốc gia cẩn thận tỉ mỉ, các loại chính sách ban bố xuống lập tức có hiệu quả ngay, đó không thể nào là hoạn binh.
- Ngươi là ai?
Dương Kỳ ngẩng cao đầu hỏi.
- Bổn tọa chính là đại tướng bộ tộc Linh Lung, Linh Lung Cổ Nguyên.
Cao thủ trẻ tuổi này chắp tay sau lưng, vẻ mặt cười lạnh:
- Vô Địch Môn quả nhiên ngọa hổ tàng long, người tài giỏi như thế không thể nào ngủ đông ở một vị trí Tổng đốc nho nhỏ. Ngươi nói, có mục đích gì? Vì sao phải ẩn nấp vào trong Vô Địch Môn?
- Vì sao ta phải trả lời ngươi?
Dương Kỳ lạnh băng nói:
- Chỗ này là Vô Địch Môn, ta là Tổng đốc Vô Địch Môn, tự nhiên sẽ phụ trách đế quốc, phụ trách với nhân dân, phụ trách triều đình Hoàng đế. Ngươi là người ngoài, không có tư cách hỏi tới bổn Tổng đốc. Ta là quan, ngươi là cái gì? Chẳng qua là một phụ thuộc, bây giờ hỏi ta như thẩm vấn phạm nhân, là ai cho ngươi quyền đó?
Lời của Dương Kỳ như dao kiếm, cực kỳ sắc bén, nhất thời đập cho Linh Lung Cổ Nguyên thẹn quá thành giận, nói không ra lời.
- Ngươi! Muốn chết!
Linh Lung Cổ Nguyên cuối cùng không nhịn nổi:
- Tiểu bối, hôm nay ta chém ngươi, để cho ngươi biết cái giá của những gì ngươi đã nói.
- Ngươi to gan!
Dương Kỳ lớn tiếng hét lên:
- Ngươi dám xuống tay với một vị Tổng đốc ở bên trong Vô Địch Môn, ngươi còn là người ngoài, đúng là phản rồi, đây là tạo phản! Các ngươi, người Thần điện Số Mệnh này, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục làm ác?
- Tướng quân Linh Lung Cổ Nguyên, ngài cứ việc ra tay, chúng ta đều không nhìn thấy.
Mấy nữ Tế ti đều mỉm cười:
- Tiểu bối, ngươi thật nghĩ rằng đế quốc quy củ nghiêm khắc, không thể phá hoại? Nói cho ngươi, người bề trên vĩnh viễn có quyền lớn hơn người bên dưới, quy củ là do chúng ta đặt ra. Hơn nữa Linh Lung Cổ Nguyên giết ngươi, xong chuyện chỉ nói là hai bên tỉ thí, nhất thời sẩy tay mà thôi, không tính là chuyện gì lớn. Hơn nữa Linh Lung Tố Tố vương nữ bộ tộc Linh Lung sẽ gả cho Độc Cô Vân Không đại nhân, trở thành phi tử. Đại tướng quân Linh Lung Cổ Nguyên cũng sẽ trở thành đại tướng quân Vương triều Vô Địch, ngươi thì tính là gì?
- Các ngươi thật sự không để ý quy củ, phá hoại số mệnh đế quốc?
Dương Kỳ âm thầm quan sát xung quanh, phát hiện nơi này ngăn cách mọi thứ, không liên hệ được với bên ngoài, sâu trong lòng bắt đầu muốn cười.
Đây đúng là điều hắn muốn.
- Tiểu bối, chỉ dựa vào những lời ngươi vừa nói, ta quyết định không hỏi ngươi nữa, mà giết ngươi rồi luyện chế hồn phách, sẽ có được bí mật của ngươi.
Linh Lung Cổ Nguyên nói:
- Ngươi cho rằng mình làm Tổng đốc, vậy là không dám giết ngươi? Ngươi đã chọc giận ta thành công.
Hắn không để ý nữa.
Giống như một con hổ dữ đang nhìn một con thỏ trắng, căn bản sẽ không tin Dương Kỳ có cơ hội trở mình.
Vừa nói, hắn vươn ra một tay, lóe lên hào quang như cầu vồng:
- Chiêu này của ta tên là Hồng ma ác mộng thủ, cam đoan bắt được ngươi, sẽ làm ngươi sa đọa vào trong ác mộng vô tận, muốn sống không được. Bây giờ ta sẽ không cho ngươi tan thành mây khói nữa.
Bốp!
Ngay lúc lời của hắn còn chưa tan hết.
Tiếng vang giòn giả dội lên, một cái bạt tai thật mạnh quất lên mặt hắn, cả hắn bay bay vọt ra, nện lên cửa thần điện, phát ra tiếng nổ vang rền, sau đó là tiếng hét thảm thiết, máu tươi phun trào.
Đúng thế! Linh Lung Cổ Nguyên mới vừa nãy còn oai phong lẫm liệt, nắm mọi thứ trong tay, cường giả 9 tỷ khắc độ tinh thần, bây giờ không có chút phát giác bị người ta tát một cái đánh bay.
Dương Kỳ ra tay như tia chớp, thậm chí mấy nữ Tế ti còn không nhìn rõ ràng là chuyện gì, đã thấy Linh Lung Cổ Nguyên bay ra ngoài, thậm chí còn có người nghĩ rằng hắn tu luyện khí công đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma.
- Đúng là không biết tự lượng sức.
Dương Kỳ lắc đầu:
- Các ngươi tự che chắn số mệnh chỗ này, không muốn cho chuyện trong này bị bên ngoài biết. Vậy thì đừng trách ta, chỉ một tên đại tướng bộ tộc Linh Lung nho nhỏ mà muốn chống lại ta?
Dương Kỳ cũng không thu bàn tay về, vẫn duy trì tư thế tát ra, lại chụp một cái, Linh Lung Cổ Nguyên như bị bàn tay vô hình kéo lên, bóp chặt cổ họng, bay trên không quay về bên cạnh Dương Kỳ. Bị Dương Kỳ nắm xách lên như một con vịt, nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Linh Lung Cổ Nguyên, tu vi của ngươi quá yếu ớt, đúng là không chịu nổi một đòn, làm sao mà đấu được với ta?
- Ngươi...
Nhìn cảnh này, mọi người, bao gồm các nữ Tế ti đều sợ tới choáng váng, qua hồi lâu, mấy nữ Tế ti kia mới đột nhiên thúc đẩy pháp thuật, muốn phát ra cảnh báo mở ra phong tỏa chỗ này. Đáng tiếc, không gian nơi này như ngưng tụ thành một cái tinh bích hệ, không chút động đậy, pháp thuật của các nàng đều bị bắn ngược trở về, không có được chút tác dụng, nơi này đã thành một thế giới ngăn cách.
- Các vị, vô dụng thôi, ta đã ngưng tụ thành thế giới của ta ở trong này, đây là vùng đất Niết bàn của ta. Là các ngươi tự ngăn cách số mệnh nơi này, bằng không ta còn khó khăn mới thi triển được Niết bàn, là các ngươi mua dây buộc mình.
Dương Kỳ vung tay lên, một gốc Thần thụ xuất hiện, mặt đất bắt đầu diễn sinh vô hạn, xung quanh là tinh tú bao la rộng lớn, không thấy bờ bến.
- Rốt cuộc ngươi là ai, lại có được thủ đoạn như thế, ngươi ẩn nấp vào Vô Địch Môn chúng ta để làm gì?
Nữ Tế ti Độc Cô Vãn Tình bỗng nói, lúc này nàng bình tĩnh lại, biết đang bị vây trong nguy hiểm, không có khả năng đánh bừa, chỉ có nói chuyện với Dương Kỳ trước, ổn định cục diện rồi mới tính tiếp.
- Ta là người nào?
Dương Kỳ cười ha hả:
- Sư phụ của ta tên Độc Cô Vô Địch, các ngươi nói ta là ai?
Lần này hắn cũng không nói dối, đây là lời thật.
- Cái gì?
Độc Cô Vãn Tình nói:
- Vớ vẩn, Vô Địch lão tổ của chúng ta đã ngủ say từ thời đại thái cổ, bây giờ chín đại lão tổ mới là đời sau của ngài ấy, ngài ấy cũng không nói có đệ tử gì.