Thánh Vương
Chương 134: Một mâu đánh ba người
"Đắc thủ."
Không cần phải nói, người đánh lén Lôi Đào chính là Dương Kỳ
Hắn dùng đạo lý ám sát một chiêu đắc thủ, dùng thế lôi đình vạn quân bức lui Lôi Đào, nhân lúc hắn dùng kiếm thuật Đại Lôi Âm hộ thân, hắn nắm lấy cơ hội cướp hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Trong nháy mắt cái hồ lô bị ném vào trong giới chỉ Hải Dương Chi Tâm.
Nếu không, với sức nặng như núi của cái hồ lô này, hắn không bị đè chết cũng sẽ bị mùi sinh mệnh nồng đậm dẫn đường cho đám Lôi Đào.
Đồ hắn đã cướp được cho nên hắn không có hứng thú đại chiến với ba người kia, bởi vì có chiến cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cũng là đệ tử của học viện Thiên Vị, giết bọn họ học viện rung động, không giết bọn họ thì hành tung dễ bị bại lộ, tốt nhất là bỏ đi.
Dù sao bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ của Thái tử giao cho, phiền phức cũng kéo đến không ngừng.
Một hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền lớn như thế này cũng đủ giúp cho Dương Kỳ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không cần mở hồ lô cũng cảm thấy sự sảng khoái do khí tức sinh mệnh mang lại, khiến cho các vi hạt trong cơ thể hắn không ngừng chấn động, cái cảm giác thức tỉnh không ngừng truyền tới.
Nó chính là ngọn nguồn của sinh mệnh.
Nó là thánh thủy nuôi dưỡng toàn bộ sinh cơ, nó là Sinh Mệnh Chi Tuyền.
"Muốn chết."
Lôi Đào vừa lùi lại đã thấy hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền bị người ta cướp đi, nhất thời giận dữ đùng đùng, tức tới mức nổ phổi.
Việc này không phải chuyện đùa, không chỉ chứng minh hắn tổn thất thảm trọng, hơn nữa còn liên quan tới việc không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thái tử giao, thể diện ở trong Thái Tử hội sẽ mất hết, từ nay về sau sẽ không ngốc đầu lên được.
Hắn thực sự nổi giận, giống như phát cuồng lên.
Chưa từng có chuyện như thế này xảy ra trên người của hắn.
"Lôi âm chi biến, vạn lôi hoá sinh, giết chết tất cả."
Kiếm quang của hắn tuôn ra, nhất thời sét đánh tứ tung, vạn đạo Lôi Hỏa bao cuốn lấy điện quang, khiến cho đầm máu nổ tung, thân hình hắn chui xuống truy sát Dương Kỳ.
Trông cái khí thế này cho dù Dương Kỳ chạy trốn đến chân trời góc biển, hắn cũng sẽ truy sát. Đúng là lên trời không lối, xuống đất không cửa.
Dương Kỳ vừa mới tiến vào trong lòng đất thì đã cảm thấy sau lưng có khí tức của những tia sét truyền tới, một đạo điện quang sắc bén vô cùng, xé rách tầng tầng tà khí và máu tươi bùn nhão, bắn thẳng tới sau lưng hắn.
Trong bùn lầy, một cỗ chân khí cứng rắn giống như bức tường thép ngăn cản hắn tiếp tục tiến lên.
Keng!
Hắn trở tay đâm một mâu vào thẳng đạo kiếm quang, hai đạo chân khí nổ tung khiến cho vô số bùn nhão máu tươi bắn lên trời.
Dương Kỳ lao ra khỏi lòng đất, lơ lửng trên không trung.
Lôi Đào cũng vọt ra, toàn thân đều là kiếm khí tơ nhện, số kiếm khí tơ nhện này có thanh âm của sấm vang vọng.
Mỗi một đạo kiếm khí đều là lôi âm, số kiếm khí lôi âm này có thể cắt phá thần giáp, không gì không phá nổi.
Nhưng mà, Lôi Đào chỉ nhìn Dương Kỳ mà không ra tay, hắn vung tay lên, một nam một nữ khác di chuyển tạo thành Tam Tài trận, vây Dương Kỳ vào giữa.
"Vị bằng hữu kia, chúng ta là đệ tử hạch tâm của học viện Thiên Vị, ta chính là Lôi Đào, vị này chính là Khúc Linh, còn đây Tần Huy, được người khác gọi là Thiên Địa Nhân Tam Kiệt. Ngươi là một cao thủ, chắc đã nghe qua tên tuổi của chúng ta, cũng hiểu đoạt đồ trong tay chúng ta là đoạt thức ăn trong miệng hổ, hậu quả vô cùng. Hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, đem Sinh Mệnh Chi Tuyền giao cho ta, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, thế nào?"
Lôi Đào dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dương Kỳ, chỉ cần Dương Kỳ hơi động đậy là hắn xuất sát chiêu, dùng toàn lực không một chút lưu tình.
Ba tên đại cao thủ là đệ tử hạch tâm.
Nhưng mà cái tên Thiên Địa tam kiệt hắn chưa từng nghe tới, bởi vì thời gian hắn tiến vào học viện Thiên Vị quá ngắn, nếu như đám người Lý Hạc ở đây chắc chắn sẽ khiếp sợ tột đỉnh.
Bởi vì, ba người này chính là nhân vật truyền thuyết trong đám đệ tử, họ sáng lập ra không biết bao nhiêu kỳ tích.
Nếu không họ cũng không tạo ra cái danh xưng lớn như Thiên Địa tam kiệt.
"Lôi sư huynh nói nhiều với hắn làm gì? Ba người chúng ta đã vây khốn hắn, dùng thiên địa nhân Tam Tài trận giết hắn, đốt thành tro bụi. Chỉ nhìn việc hắn đánh lén chúng ta, cướp giật Sinh Mệnh Chi Tuyền thì đã chứng tỏ thân phận hắn không tốt và cũng không đáng sống."
Nữ tử Khúc Linh tính khí nóng nảy muốn động thủ.
"Mặc cho các ngươi nói gì, ta cũng không đem Sinh Mệnh Chi Tuyền trả lại cho các ngươi, các ngươi muốn chiến, ta đồng ý chiến, ta cũng muốn xem Thiên Địa tam kiệt các ngươi có bản lĩnh gì?"
Trường mâu trong tay Dương Kỳ dựng lên, mũi mâu dần dần hướng về phía trước, đâm rách trời cao, ngọn lửa chân khí bạch kim bắt đầu chuyển hóa thành màu sắc trong vắt như ngọc lưu ly, ngọn lửa đã biến thành tịnh hỏa.
Thanh âm của hắn khàn khàn, không giống tiếng người mà là thanh âm ba động của khí công.
Tam kiệt kia cũng thật sự lợi hại, bức hắn không thể bỏ chạy, chỉ còn nước đánh một trận.
Nhưng mà hắn tuyệt đối không luống cuống, bởi vì hiện giờ tu vi hắn đã có sự tiến bộ lớn.
"Ngươi đã không đồng ý, vậy thì có chết cũng không trách được ta"
Lôi Đào đột nhiên thi triển kiếm thuật, lúc nãy hắn nói chuyện là muốn tích lũy lực lượng.
"Lôi Hành Thiên Hạ."
Hắn tung toàn bộ lực lượng, trực tiếp thi triển tuyệt thế sát chiêu, một kiếm bổ tới, mây trên trời kéo tới ùn ùn, sét đánh chấn động, Lôi hỏa cuộn trào mãnh liệt, giống như lấy lực lượng bản thân dẫn dắt lực lượng thiên địa, lấy hắn làm trung tâm, lôi kiếm dựng đứng, thanh âm như thiên cổ (trống trời), như thiên quân vạn mã cuồn cuộn giết tới.
Một kiếm này giống như sấm trời nổ vang, tiếng truyền thiên hạ, uy thế quả nhiên là khủng bố
Thế nhưng, uy thế của Dương Kỳ còn lớn hơn, thân thể chấn động, hét dài liên tục, xương cốt trong cơ thể kêu lên canh cách, cự tượng hí dài, trường mâu san sát, mâu ảnh tầng tầng đâm tới, mang theo khí tức địa ngục, lao vút tạo một đường thẳng tắp trên không trung, đâm thẳng vào kiếm ảnh.
Mâu kiếm giao nhau, va chạm chan chát.
Lôi Đào hét lớn một tiếng, thanh âm đủ giết một đàn yêu thú, nếu như ở trong rừng núi mà gầm lên kiểu này, dã thú trong vòng trăm dặm sẽ bị chấn cho hôn mê.
"Lôi Thần Chi Nộ."
Kiếm chiêu của hắn biến đổi, sắc bén hơn trước nhiều lần, rất nhiều kiếm khí lôi âm bốc lên ngưng tụ thành một hình thể thân người đầu chim ở trên đỉnh đầu, giống như hình tượng Lôi thần mình quấn lôi xà, Lôi Thần này cầm trong tay một cái trống lớn bằng chân khí, thùng thùng thùng thùng, thùng thùng thùng…
Mỗi một lần đánh là lôi quang tóe ra, trái tim người nghe giật lên thon thót.
Kiếm quang sắc bén giống như lửa giận của trời sanh, chém tới Dương Kỳ.
Một kích này vô cùng thảm liệt, cương mãnh, thế không thể đỡ, cho dù là ai cũng có một ý niệm trong đầu, đó là tạm lánh phong mang (thế công dữ tợn).
Thế nhưng Dương Kỳ không né tránh, hắn lựa chọn cứng đối cứng, đâm thẳng một mâu.
Trường mâu đâm thẳng, cự tượng hí dài, sau lưng hắn giống như xuất hiện một bầy voi, bước chân của nó chấn vỡ không khí, khiến cho mặt đất run rẩy, chân khí trong không gian vặn vẹo, Thần Tượng Trấn Ngục Kình được vận chuyển tới cực hạn, lực lượng của chín chín tám mươi mốt viễn cổ cự tượng tập trung vào một điểm.
Trên Minh Thần Chi Mâu lại biến thành hình bóng của Gia Thần Tịnh Thổ, như thật dường như huyễn, ảo ảnh vô cùng.
Không có một chút lo lắng, Minh Thần Chi Mâu lại va chạm với kiếm thuật Đại Lôi Âm.
Rầm....
Thanh âm như mưa lớn, trường mâu của Dương Kỳ đánh cho trường kiếm của kiếm thuật Đại Lôi Âm gãy nát từng khúc, hình tượng Lôi thần phía sau đối phương sụp đổ một chút.
So bì lực lượng, Lôi Đào đã ở thế hạ phong.
Kiếm thuật Đại Lôi Âm chỉ là một môn vương cấp khí công mà thôi, mà Thần Tượng Trấn Ngục Kình lại là thần cấp khí công, hai người sao có thể giống nhau?
Lôi Đào liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt biến đổi không ngừng, Khúc Linh, Tần Huy thấy thế lao lên.
Nữ tử Khúc Linh này cầm trên tay một binh khí sắc bén, đó là một cái Luân (hình tròn), hai tay của nàng chấn động, vô số mặt trăng hiện lên, sau đó đổi thành mặt trời chói chang vây quanh Dương Kỳ.
"Phong Lâm Hỏa Sơn "
Đây cũng là tuyệt sát đại chiêu.
Nam tử Tần Huy kia thì nhíu chặt mặt, trong tay xuất hiện một cây trường thương, bay tới đâm thẳng.
"Phi Hỏa Lưu Tinh "
Trong cùng một lúc, hai đại cao thủ nối tiếp thế tiến công của Lôi Đào, liên hoàn không thôi, biến hóa không ngừng, muốn bức cho Dương Kỳ không có thời gian vận chuyển không ngừng, khiến hắn thất bại
Ba người liên thủ triển khai xa luân chiến pháp, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho đối phương không cách nào phục hồi chân khí.
Thế nhưng, bọn họ đã nhầm.
Dương Kỳ đối mặt với hai đại sát chiêu, lạnh lùng cười nói một câu "tới hay lắm".
Trường mâu trong tay của hắn một lần nữa đâm tới, lực lượng của một chiêu này đã có thể so với hai chiêu kia.
"Đại Địa Chi Lực "
Hắn chọc ra mâu đầu tiên giống như huy động toàn bộ lực lượng của mặt đất, dung nhập chúng vào trong trường mâu, khiến cho nó vô cùng nặng nề và dày.
Chân khí nổ vang, khí thế của mặt đất giống như có thể chèn ép tâm hồn, giờ khắc này, Dương Kỳ là chúa tể của thiên địa.
Đây là khí thế của thần cấp khí công.
Cái gì là thần?
Toàn trí toàn năng, không gì không làm được, vĩnh hằng vĩnh sinh, tồn tại vĩ đại, đó mới gọi là thần.
Khí công dành cho thiên thần tu luyện, cho nên phải có khí phách của thần.
Dương Kỳ tu luyện môn khí công này, mặc dù không có khí thế giống như chúa tể sinh linh, thế nhưng cũng dần dần loại bỏ khí tức của người phàm, không thuộc về thế gian.
Ầm ầm!
Dương Kỳ chọc ra một mâu khiến cho thiên địa cùng hưởng, phong vân biến sắc, trong một chiêu này đã nghiền nát toàn bộ đao Luân. Khúc Linh sắc mặt trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà Dương Kỳ không đâm tiếp một mâu, mà quay đầu chống lại Phi Hỏa Lưu Tinh của Tần Huy.
Hắn lại đâm ra một mâu nữa, trực tiếp dùng lực áp Tần Huy, đệ tử hạch tâm kiệt xuất của học viện Thiên Vị, khiến cho chân khí của hắn nổ tung.
Trong mắt hắn hiện lên sự kinh hoàng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, trên thế giới này lại có người mạnh mẽ như vậy, có chân khí mạnh mẽ tới mức này.
"Các ngươi quá yếu, học viện Thiên Vị... Thái Tử hội... chỉ có Thái tử của các ngươi mới có tư cách đánh với ta một trận, các ngươi bây giờ không có tư cách."
Trường mâu của Dương Kỳ biến mất.
Ba người chân khí không đủ, cho nên không dám đuổi theo.
Không cần phải nói, người đánh lén Lôi Đào chính là Dương Kỳ
Hắn dùng đạo lý ám sát một chiêu đắc thủ, dùng thế lôi đình vạn quân bức lui Lôi Đào, nhân lúc hắn dùng kiếm thuật Đại Lôi Âm hộ thân, hắn nắm lấy cơ hội cướp hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Trong nháy mắt cái hồ lô bị ném vào trong giới chỉ Hải Dương Chi Tâm.
Nếu không, với sức nặng như núi của cái hồ lô này, hắn không bị đè chết cũng sẽ bị mùi sinh mệnh nồng đậm dẫn đường cho đám Lôi Đào.
Đồ hắn đã cướp được cho nên hắn không có hứng thú đại chiến với ba người kia, bởi vì có chiến cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cũng là đệ tử của học viện Thiên Vị, giết bọn họ học viện rung động, không giết bọn họ thì hành tung dễ bị bại lộ, tốt nhất là bỏ đi.
Dù sao bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ của Thái tử giao cho, phiền phức cũng kéo đến không ngừng.
Một hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền lớn như thế này cũng đủ giúp cho Dương Kỳ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không cần mở hồ lô cũng cảm thấy sự sảng khoái do khí tức sinh mệnh mang lại, khiến cho các vi hạt trong cơ thể hắn không ngừng chấn động, cái cảm giác thức tỉnh không ngừng truyền tới.
Nó chính là ngọn nguồn của sinh mệnh.
Nó là thánh thủy nuôi dưỡng toàn bộ sinh cơ, nó là Sinh Mệnh Chi Tuyền.
"Muốn chết."
Lôi Đào vừa lùi lại đã thấy hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền bị người ta cướp đi, nhất thời giận dữ đùng đùng, tức tới mức nổ phổi.
Việc này không phải chuyện đùa, không chỉ chứng minh hắn tổn thất thảm trọng, hơn nữa còn liên quan tới việc không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thái tử giao, thể diện ở trong Thái Tử hội sẽ mất hết, từ nay về sau sẽ không ngốc đầu lên được.
Hắn thực sự nổi giận, giống như phát cuồng lên.
Chưa từng có chuyện như thế này xảy ra trên người của hắn.
"Lôi âm chi biến, vạn lôi hoá sinh, giết chết tất cả."
Kiếm quang của hắn tuôn ra, nhất thời sét đánh tứ tung, vạn đạo Lôi Hỏa bao cuốn lấy điện quang, khiến cho đầm máu nổ tung, thân hình hắn chui xuống truy sát Dương Kỳ.
Trông cái khí thế này cho dù Dương Kỳ chạy trốn đến chân trời góc biển, hắn cũng sẽ truy sát. Đúng là lên trời không lối, xuống đất không cửa.
Dương Kỳ vừa mới tiến vào trong lòng đất thì đã cảm thấy sau lưng có khí tức của những tia sét truyền tới, một đạo điện quang sắc bén vô cùng, xé rách tầng tầng tà khí và máu tươi bùn nhão, bắn thẳng tới sau lưng hắn.
Trong bùn lầy, một cỗ chân khí cứng rắn giống như bức tường thép ngăn cản hắn tiếp tục tiến lên.
Keng!
Hắn trở tay đâm một mâu vào thẳng đạo kiếm quang, hai đạo chân khí nổ tung khiến cho vô số bùn nhão máu tươi bắn lên trời.
Dương Kỳ lao ra khỏi lòng đất, lơ lửng trên không trung.
Lôi Đào cũng vọt ra, toàn thân đều là kiếm khí tơ nhện, số kiếm khí tơ nhện này có thanh âm của sấm vang vọng.
Mỗi một đạo kiếm khí đều là lôi âm, số kiếm khí lôi âm này có thể cắt phá thần giáp, không gì không phá nổi.
Nhưng mà, Lôi Đào chỉ nhìn Dương Kỳ mà không ra tay, hắn vung tay lên, một nam một nữ khác di chuyển tạo thành Tam Tài trận, vây Dương Kỳ vào giữa.
"Vị bằng hữu kia, chúng ta là đệ tử hạch tâm của học viện Thiên Vị, ta chính là Lôi Đào, vị này chính là Khúc Linh, còn đây Tần Huy, được người khác gọi là Thiên Địa Nhân Tam Kiệt. Ngươi là một cao thủ, chắc đã nghe qua tên tuổi của chúng ta, cũng hiểu đoạt đồ trong tay chúng ta là đoạt thức ăn trong miệng hổ, hậu quả vô cùng. Hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, đem Sinh Mệnh Chi Tuyền giao cho ta, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, thế nào?"
Lôi Đào dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dương Kỳ, chỉ cần Dương Kỳ hơi động đậy là hắn xuất sát chiêu, dùng toàn lực không một chút lưu tình.
Ba tên đại cao thủ là đệ tử hạch tâm.
Nhưng mà cái tên Thiên Địa tam kiệt hắn chưa từng nghe tới, bởi vì thời gian hắn tiến vào học viện Thiên Vị quá ngắn, nếu như đám người Lý Hạc ở đây chắc chắn sẽ khiếp sợ tột đỉnh.
Bởi vì, ba người này chính là nhân vật truyền thuyết trong đám đệ tử, họ sáng lập ra không biết bao nhiêu kỳ tích.
Nếu không họ cũng không tạo ra cái danh xưng lớn như Thiên Địa tam kiệt.
"Lôi sư huynh nói nhiều với hắn làm gì? Ba người chúng ta đã vây khốn hắn, dùng thiên địa nhân Tam Tài trận giết hắn, đốt thành tro bụi. Chỉ nhìn việc hắn đánh lén chúng ta, cướp giật Sinh Mệnh Chi Tuyền thì đã chứng tỏ thân phận hắn không tốt và cũng không đáng sống."
Nữ tử Khúc Linh tính khí nóng nảy muốn động thủ.
"Mặc cho các ngươi nói gì, ta cũng không đem Sinh Mệnh Chi Tuyền trả lại cho các ngươi, các ngươi muốn chiến, ta đồng ý chiến, ta cũng muốn xem Thiên Địa tam kiệt các ngươi có bản lĩnh gì?"
Trường mâu trong tay Dương Kỳ dựng lên, mũi mâu dần dần hướng về phía trước, đâm rách trời cao, ngọn lửa chân khí bạch kim bắt đầu chuyển hóa thành màu sắc trong vắt như ngọc lưu ly, ngọn lửa đã biến thành tịnh hỏa.
Thanh âm của hắn khàn khàn, không giống tiếng người mà là thanh âm ba động của khí công.
Tam kiệt kia cũng thật sự lợi hại, bức hắn không thể bỏ chạy, chỉ còn nước đánh một trận.
Nhưng mà hắn tuyệt đối không luống cuống, bởi vì hiện giờ tu vi hắn đã có sự tiến bộ lớn.
"Ngươi đã không đồng ý, vậy thì có chết cũng không trách được ta"
Lôi Đào đột nhiên thi triển kiếm thuật, lúc nãy hắn nói chuyện là muốn tích lũy lực lượng.
"Lôi Hành Thiên Hạ."
Hắn tung toàn bộ lực lượng, trực tiếp thi triển tuyệt thế sát chiêu, một kiếm bổ tới, mây trên trời kéo tới ùn ùn, sét đánh chấn động, Lôi hỏa cuộn trào mãnh liệt, giống như lấy lực lượng bản thân dẫn dắt lực lượng thiên địa, lấy hắn làm trung tâm, lôi kiếm dựng đứng, thanh âm như thiên cổ (trống trời), như thiên quân vạn mã cuồn cuộn giết tới.
Một kiếm này giống như sấm trời nổ vang, tiếng truyền thiên hạ, uy thế quả nhiên là khủng bố
Thế nhưng, uy thế của Dương Kỳ còn lớn hơn, thân thể chấn động, hét dài liên tục, xương cốt trong cơ thể kêu lên canh cách, cự tượng hí dài, trường mâu san sát, mâu ảnh tầng tầng đâm tới, mang theo khí tức địa ngục, lao vút tạo một đường thẳng tắp trên không trung, đâm thẳng vào kiếm ảnh.
Mâu kiếm giao nhau, va chạm chan chát.
Lôi Đào hét lớn một tiếng, thanh âm đủ giết một đàn yêu thú, nếu như ở trong rừng núi mà gầm lên kiểu này, dã thú trong vòng trăm dặm sẽ bị chấn cho hôn mê.
"Lôi Thần Chi Nộ."
Kiếm chiêu của hắn biến đổi, sắc bén hơn trước nhiều lần, rất nhiều kiếm khí lôi âm bốc lên ngưng tụ thành một hình thể thân người đầu chim ở trên đỉnh đầu, giống như hình tượng Lôi thần mình quấn lôi xà, Lôi Thần này cầm trong tay một cái trống lớn bằng chân khí, thùng thùng thùng thùng, thùng thùng thùng…
Mỗi một lần đánh là lôi quang tóe ra, trái tim người nghe giật lên thon thót.
Kiếm quang sắc bén giống như lửa giận của trời sanh, chém tới Dương Kỳ.
Một kích này vô cùng thảm liệt, cương mãnh, thế không thể đỡ, cho dù là ai cũng có một ý niệm trong đầu, đó là tạm lánh phong mang (thế công dữ tợn).
Thế nhưng Dương Kỳ không né tránh, hắn lựa chọn cứng đối cứng, đâm thẳng một mâu.
Trường mâu đâm thẳng, cự tượng hí dài, sau lưng hắn giống như xuất hiện một bầy voi, bước chân của nó chấn vỡ không khí, khiến cho mặt đất run rẩy, chân khí trong không gian vặn vẹo, Thần Tượng Trấn Ngục Kình được vận chuyển tới cực hạn, lực lượng của chín chín tám mươi mốt viễn cổ cự tượng tập trung vào một điểm.
Trên Minh Thần Chi Mâu lại biến thành hình bóng của Gia Thần Tịnh Thổ, như thật dường như huyễn, ảo ảnh vô cùng.
Không có một chút lo lắng, Minh Thần Chi Mâu lại va chạm với kiếm thuật Đại Lôi Âm.
Rầm....
Thanh âm như mưa lớn, trường mâu của Dương Kỳ đánh cho trường kiếm của kiếm thuật Đại Lôi Âm gãy nát từng khúc, hình tượng Lôi thần phía sau đối phương sụp đổ một chút.
So bì lực lượng, Lôi Đào đã ở thế hạ phong.
Kiếm thuật Đại Lôi Âm chỉ là một môn vương cấp khí công mà thôi, mà Thần Tượng Trấn Ngục Kình lại là thần cấp khí công, hai người sao có thể giống nhau?
Lôi Đào liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt biến đổi không ngừng, Khúc Linh, Tần Huy thấy thế lao lên.
Nữ tử Khúc Linh này cầm trên tay một binh khí sắc bén, đó là một cái Luân (hình tròn), hai tay của nàng chấn động, vô số mặt trăng hiện lên, sau đó đổi thành mặt trời chói chang vây quanh Dương Kỳ.
"Phong Lâm Hỏa Sơn "
Đây cũng là tuyệt sát đại chiêu.
Nam tử Tần Huy kia thì nhíu chặt mặt, trong tay xuất hiện một cây trường thương, bay tới đâm thẳng.
"Phi Hỏa Lưu Tinh "
Trong cùng một lúc, hai đại cao thủ nối tiếp thế tiến công của Lôi Đào, liên hoàn không thôi, biến hóa không ngừng, muốn bức cho Dương Kỳ không có thời gian vận chuyển không ngừng, khiến hắn thất bại
Ba người liên thủ triển khai xa luân chiến pháp, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho đối phương không cách nào phục hồi chân khí.
Thế nhưng, bọn họ đã nhầm.
Dương Kỳ đối mặt với hai đại sát chiêu, lạnh lùng cười nói một câu "tới hay lắm".
Trường mâu trong tay của hắn một lần nữa đâm tới, lực lượng của một chiêu này đã có thể so với hai chiêu kia.
"Đại Địa Chi Lực "
Hắn chọc ra mâu đầu tiên giống như huy động toàn bộ lực lượng của mặt đất, dung nhập chúng vào trong trường mâu, khiến cho nó vô cùng nặng nề và dày.
Chân khí nổ vang, khí thế của mặt đất giống như có thể chèn ép tâm hồn, giờ khắc này, Dương Kỳ là chúa tể của thiên địa.
Đây là khí thế của thần cấp khí công.
Cái gì là thần?
Toàn trí toàn năng, không gì không làm được, vĩnh hằng vĩnh sinh, tồn tại vĩ đại, đó mới gọi là thần.
Khí công dành cho thiên thần tu luyện, cho nên phải có khí phách của thần.
Dương Kỳ tu luyện môn khí công này, mặc dù không có khí thế giống như chúa tể sinh linh, thế nhưng cũng dần dần loại bỏ khí tức của người phàm, không thuộc về thế gian.
Ầm ầm!
Dương Kỳ chọc ra một mâu khiến cho thiên địa cùng hưởng, phong vân biến sắc, trong một chiêu này đã nghiền nát toàn bộ đao Luân. Khúc Linh sắc mặt trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà Dương Kỳ không đâm tiếp một mâu, mà quay đầu chống lại Phi Hỏa Lưu Tinh của Tần Huy.
Hắn lại đâm ra một mâu nữa, trực tiếp dùng lực áp Tần Huy, đệ tử hạch tâm kiệt xuất của học viện Thiên Vị, khiến cho chân khí của hắn nổ tung.
Trong mắt hắn hiện lên sự kinh hoàng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, trên thế giới này lại có người mạnh mẽ như vậy, có chân khí mạnh mẽ tới mức này.
"Các ngươi quá yếu, học viện Thiên Vị... Thái Tử hội... chỉ có Thái tử của các ngươi mới có tư cách đánh với ta một trận, các ngươi bây giờ không có tư cách."
Trường mâu của Dương Kỳ biến mất.
Ba người chân khí không đủ, cho nên không dám đuổi theo.