Thánh Vương
Chương 120: Đầu danh trạng
Hiện giờ tình thế đã nghịch chuyển.
Lúc đầu, một đám thành viên Thái Tử hội hùng hổ bao vây Dương Kỳ, hô đánh gọi giết, thế nhưng Cốc Phần Tiên bị đánh bại, Giang Phàm bị đạp dưới chân, Tống Hải Sơn bị đánh ngã.
Toàn bộ trận thế của đám thành viên của Thái Tử hội đã tan rã.
Đám người này muốn chạy trốn, nhưng khi nghe thấy Dương Kỳ nói câu đó, thân hình bọn họ cứng ngắc, không dám nhúc nhích, ngoại trừ họ bị câu nói của Dương Kỳ làm cho kinh sợ, thì còn bị một đạo chân khí hình người của Dương Kỳ xông ra cản.
Đám chân khí hình người này giống như một thích khách, nhằm chăm chú vào mấy người bọn họ.
Bằng vào trực giác, đám người này họ cảm thấy mình không thể chiến thắng.
"Ta phải đi, ai ngăn cản được ta!"
Một cao thủ bay lên lao vút đi, thế nhưng ngay sau đó, bên người của hắn có một đạo chân khí hình người giơ tay tát cho hắn một cái, thiếu chút nữa làm cho hắn ngã chết.
Một cường giả đoạt mệnh lần 3 vọng tưởng bỏ trốn, bí một đạo chân khí hình người xông tới đánh ngã, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lúc Dương Kỳ tấn chức đoạt mệnh lần 3 đã có thể giết cao thủ đoạt mệnh lần 5 Giao Vô Phong, sau khi tấn chức còn luyện hóa rất nhiều yêu hạch, ngay cả yêu hạch đoạt mệnh lần 5 của bị Lý Hạc, thực lực bản thân đã lên tới 60 viễn cổ cự tượng, Giang Phàm chẳng qua mới đoạt mệnh lần 4, làm sao có thể chịu nổi một kích của Dương Kỳ.
"Một đám rơm rác mà dám ép ta."
Dương Kỳ đảo qua bốn phía nhìn đám thành viên Thái Tử hội đang sợ hãi không dám nhúc nhích, một sự vui vẻ xuất hiện trong đầu hắn.
Đây là lực lượng.
Cũng chính là tôn nghiêm.
Trên thế giới này chỉ có lực lượng mới có thể mang đến tôn nghiêm.
Hắn thoả mãn gật đầu, bỏ chân ra khỏi người Giang Phàm.
Giang Phàm liều mạng đứng dậy rũ bỏ đất trên đầu, trông hắn chật vật như một tên ăn mày.
"Đây là loại khí công gì?"
Hắn không sao tin được mình thất bại, thậm chí còn chẳng biết mình bại như thế nào:
"Khí công Thiên Hà Đấu Chuyển của ta nổi tiếng là hùng hậu, cho dù cao thủ đoạt mệnh lần 5 cũng không thể đánh bại ta nhanh chóng như vậy, ngươi rốt cuộc là ai? Một kẻ bình dân ti tiện, lại có thể có được lực lượng này! Khẳng định là bị yêu nghiệt hoặc ma đầu phụ thể, ta phải bẩm báo cho học viện biết để điều tra!"
"Đến bây giờ ngươi còn vọng tưởng? Chắc là ngươi không thấy rõ tình hình hiện giờ."
Dương Kỳ tung một chân đạp Giang Phàm một cái, một đạo chân khí chui vào trong người hắn khiến cho hắn đau đớn vô cùng, rống lên như lợn bị chọc tiết:
"Có tin ta phế khí công của ngươi hay không, cho tu vi bản thân ngươi biến thành nước chảy về đông?"
Giang Phàm thấy vậy, lại cảm thấy chân khí của đối phương di chuyển trong người, sợ hãi:
"Chuyện gì cũng từ từ nói, chuyện gì cũng từ từ nói, ta là thành viên của Thái Tử hội, lẽ nào ngươi không sợ Thái tử?"
"Thái tử? Lẽ nào ta sợ Thái tử thì hắn không gây phiền toái cho ta nữa? Ta và Thái Tử hội các ngươi không oán không cừu, vậy sao các ngươi luôn muốn ta thê thảm? Vậy thì không bằng ta hạ thủ tàn nhẫn một chút!"
Dương Kỳ lạnh nhạt nói.
"Ta đảm bảo sau này không tìm ngươi gây chuyện nữa."
Giang Phàm thề thốt:
"Chuyện hôm nay là một sự sỉ nhục cho chúng ta, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Giang Phàm sư huynh, không nên buông tha cho hắn!"
Tống Hải Sơn đột nhiên gào lên:
"Ta không tin hắn dám huỷ bỏ khí công của huynh. Lẽ nào hắn sẽ không sợ học viện nghiêm phạt? Gây tổn thương cho đồng môn là một tội ác lớn."
Bốp!
Dương Kỳ vung tay bạt tai Tống Hải Sơn một cái, đánh cho hắn phun ra mấy cái răng, nói:
"Tống Hải Sơn, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, chờ ta thu thập Giang Phàm xong sẽ tới phiên ngươi, ta không dám phế khí công của Giang Phàm? Chuyện hôm nay là các ngươi gây ra, ta chỉ tự vệ, hơn nữa, một khi học viện biết được tu vi và thiên tài của ta, họ sẽ phế bỏ ta sao? Về phần Thái Tử hội các ngươi, ta chỉ tùy tiện gia nhập một hội nào đó cũng có thể chống lại các ngươi. Lẽ nào Thái tử cả các ngươi dám coi thường thiên hạ to lớn, giết ta trong học viện?"
Dương Kỳ vừa nói chuyện vừa đưa một đạo khí công vào trong.
Bùm
Trong cơ thể Giang Phàm giống như có một tiếng pháo nổ, một kinh mạch của hắn đã bị phế.
Trong mắt Giang Phàm toàn là tro tàn, hắn đã hiểu Dương Kỳ thực sự dám phế bỏ khí công của hắn, khí công bị phế sẽ thành phế nhân, còn khó chịu hơn chết.
"Dương Kỳ, ngươi nói đi, phải thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta."
Đột nhiên, hắn dùng hết sức hét lớn, hắn không muốn Dương Kỳ phế bỏ Khí Hải của hắn rồi mới nói câu này.
Kinh mạch bị hỏng còn có thể dùng linh dược và công pháp khôi phục, nếu Khí Hải bị vỡ thì hoàn toàn mất đi hi vọng.
"A?"
Dương Kỳ ngừng phá hủy kinh mạch của hắn, nói:
"Bảo ta buông tha cho ngươi, không phải là không được."
"Muốn ta làm gì."
Giang Phàm hi vọng tăng mạnh:
"Chúng ta có thể phát thệ tuyệt đối không trả thù, cũng không đem chuyện hôm nay nói ra ngoài."
"Nói câu này ta không tin, nhưng ngươi chỉ cần lập công cho ta là ta tin."
Dương Kỳ nói.
"Lập công?"
Giang Phàm sửng sốt.
"Đúng vậy, lập công."
Ánh mắt Dương Kỳ chợt lóe lên:
"Hiện giờ ta cho các ngươi một lựa chọn, một là ta sẽ phế bỏ khí công của các ngươi, chuyện đã tới mức này, Dương Kỳ ta đương nhiên không phải một người nhân từ, đương nhiên là phải trảm thảo trừ căn, giết toàn bộ các ngươi. Thế nhưng ta không muốn gây ra nhiều sát nghiệt, cho nên các ngươi phải làm một chuyện cho ta tin, để ta nắm được nhược điểm của các ngươi."
"Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì."
Trong lòng Giang Phàm trầm xuống.
"Giết Tống Hải Sơn! Cốc Phần Tiên! Ngươi tự mình ra tay, giết họ, còn các ngươi nữa... Các ngươi phải cùng nhau ra tay giết họ."
Dương Kỳ đột nhiên hét lớn một tiếng:
"Đúng là lập công, chỉ có các ngươi đích thân giết hai người này, ta mới tin tưởng các ngươi không tiết lộ chuyện hôm nay, bằng không các ngươi đừng mơ tưởng rời đi."
"Cái gì?"
Giang Phàm nghe thấy vậy thì khiếp sợ dại ra, hắn vạn lần không ngờ Dương Kỳ lại có thể ác độc như vậy! Có thể nói là vô độc bất trượng phu, bảo hắn giết Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên, nếu không sẽ giết mình, hắn làm gì có đường lui.
"Dương Kỳ! Ngươi lòng lang dạ thú, dám bảo chúng ta lập công như vậy, nếu như chúng ta giết Cốc Phần Tiên và Tống Hải Sơn, vậy thì làm gì có đất dung thân, chỉ còn cách giấu diếm chân tướng, thậm chí sau này còn bị ngươi sai khiến và uy hiếp! Điểm này, chúng ta kiên quyết không đáp ứng."
Đột nhiên, một cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh lần thứ hai gào lên:
"Hoàng Hồng ta sẽ không giết người, có bản lĩnh thì ngươi phế võ công của ta đi. Ta không tin ngươi dám làm, có bản lĩnh thì làm đi?"
Cao thủ này tên là Hoàng Hồng.
"Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa xem?"
Dương Kỳ cắt ngang lời nói của Dương Kỳ
Hoàng Hồng lúc này vô cùng kiên cường, mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Dương Kỳ:
"Dương Kỳ, chiêu này của ngươi chúng ta đã dùng nhiều lần rồi, hôm nay ta muốn xem ngươi sẽ làm gì. Ngươi đừng tưởng rằng mình nói lời hung ác thì chúng ta sẽ sợ ngươi, lập công như ngươi nói. Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không làm gì được chúng ta đâu, Thái Tử hội, học viện sẽ không bỏ qua ngươi. Một mình ngươi có thể bỏ mạng nơi hang cùng ngõ hẻm, thế nhưng người nhà, huynh đệ, bằng hữu, thậm chí cô cô Dương Tố Tố của ngươi cũng sẽ bị nghiêm phạt. Ta không tin, ngươi dám ra tay."
"Đúng vậy!"
Tống Hải Sơn rống lên:
"Hắn không dám đâu, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, 81 cái mạng cũng không dám đả thương chúng ta. Mọi người đừng bị hắn lừa gạt, chúng ta cứ nhìn xem hắn dám làm gì."
"Dương Kỳ, ngươi thật độc ác, dám giết thành viên của Thái Tử hội, Cốc gia ta sẽ tiêu diệt Dương gia của ngươi."
Cốc Phần Tiên nghe thấy nội dung của việc lập công thì lửa giận trong mắt tóe ra. Hắn hận Dương Kỳ không còn nào hóa giải nổi nữa rồi.
"Dương Kỳ, ngươi ra tay đi? Có bản lĩnh ngươi thì ngươi giết ta đi."
Hoàng Hồng cười ha ha:
"Ta biết ngươi tu luyện một số ma công, ẩn tàng thực lực, thế nhưng quy định của học viện đã chỉ rõ, động vào ta, bằng hữu của ngươi cũng bị liên lụy. Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, chúng ta bây giờ vẫn cho ngươi cơ hội, giao nộp bí mật của ngươi ra đây."
Bụp!
Trong lúc hắn đang cười thì một cây trường mâu đã đâm vào ngực.
Tiếng cười dừng lại, hắn ngơ ngác nhìn trường mâu trong ngực của mình, lại nhìn Dương Kỳ, trên mặt ngơ ngác không dám tin, một cảm giác đau đớn truyền tới khiến cho hắn nói không nổi:
"Ngươi...... Ngươi thật sự dám giết ta..."
"Ngươi nói năng lợi hại nhất, không giết ngươi thì giết ai?"
Minh Thần Chi Mâu chấn động, chân khí mạnh mẽ rót vào trong cơ thể Hoàng Hồng.
Nhất thời, thân thể Hoàng Hồng nổ tung, thân hình vỡ vụn, chân khí khổng lồ không tỏa ra mà bị trường mâu hút sạch.
Đệ tử tinh anh đoạt mệnh lần 2 cứ như vậy mà chết dưới trường mâu của Dương Kỳ, hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Ở dưới trường mâu của Dương Kỳ, căn bản không có một chút năng lực phản kháng.
Tất cả mọi người sợ hãi ngây người, ngơ ngác nhìn Hoàng Hồng bị một mâu đánh chết, hoàn toàn biến mất, vừa này còn hăng hái bây giờ đã biến thành tro bụi.
Dương Kỳ thi triển thủ đoạn độc ác đã khiến cho mọi người kinh sợ.
Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi đã không chịu lập công cho ta, vậy thì ta lôi ngươi ra giết trước."
Dương Kỳ thu hồi Minh Thần Chi Mâu, nói:
"Chắc các ngươi cho rằng ta phải kiêng kỵ nhiều điều, không dám giết người, nhưng ta nói cho các ngươi biết, ta chẳng kiêng kỵ điều gì cả."
Lúc đầu, một đám thành viên Thái Tử hội hùng hổ bao vây Dương Kỳ, hô đánh gọi giết, thế nhưng Cốc Phần Tiên bị đánh bại, Giang Phàm bị đạp dưới chân, Tống Hải Sơn bị đánh ngã.
Toàn bộ trận thế của đám thành viên của Thái Tử hội đã tan rã.
Đám người này muốn chạy trốn, nhưng khi nghe thấy Dương Kỳ nói câu đó, thân hình bọn họ cứng ngắc, không dám nhúc nhích, ngoại trừ họ bị câu nói của Dương Kỳ làm cho kinh sợ, thì còn bị một đạo chân khí hình người của Dương Kỳ xông ra cản.
Đám chân khí hình người này giống như một thích khách, nhằm chăm chú vào mấy người bọn họ.
Bằng vào trực giác, đám người này họ cảm thấy mình không thể chiến thắng.
"Ta phải đi, ai ngăn cản được ta!"
Một cao thủ bay lên lao vút đi, thế nhưng ngay sau đó, bên người của hắn có một đạo chân khí hình người giơ tay tát cho hắn một cái, thiếu chút nữa làm cho hắn ngã chết.
Một cường giả đoạt mệnh lần 3 vọng tưởng bỏ trốn, bí một đạo chân khí hình người xông tới đánh ngã, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lúc Dương Kỳ tấn chức đoạt mệnh lần 3 đã có thể giết cao thủ đoạt mệnh lần 5 Giao Vô Phong, sau khi tấn chức còn luyện hóa rất nhiều yêu hạch, ngay cả yêu hạch đoạt mệnh lần 5 của bị Lý Hạc, thực lực bản thân đã lên tới 60 viễn cổ cự tượng, Giang Phàm chẳng qua mới đoạt mệnh lần 4, làm sao có thể chịu nổi một kích của Dương Kỳ.
"Một đám rơm rác mà dám ép ta."
Dương Kỳ đảo qua bốn phía nhìn đám thành viên Thái Tử hội đang sợ hãi không dám nhúc nhích, một sự vui vẻ xuất hiện trong đầu hắn.
Đây là lực lượng.
Cũng chính là tôn nghiêm.
Trên thế giới này chỉ có lực lượng mới có thể mang đến tôn nghiêm.
Hắn thoả mãn gật đầu, bỏ chân ra khỏi người Giang Phàm.
Giang Phàm liều mạng đứng dậy rũ bỏ đất trên đầu, trông hắn chật vật như một tên ăn mày.
"Đây là loại khí công gì?"
Hắn không sao tin được mình thất bại, thậm chí còn chẳng biết mình bại như thế nào:
"Khí công Thiên Hà Đấu Chuyển của ta nổi tiếng là hùng hậu, cho dù cao thủ đoạt mệnh lần 5 cũng không thể đánh bại ta nhanh chóng như vậy, ngươi rốt cuộc là ai? Một kẻ bình dân ti tiện, lại có thể có được lực lượng này! Khẳng định là bị yêu nghiệt hoặc ma đầu phụ thể, ta phải bẩm báo cho học viện biết để điều tra!"
"Đến bây giờ ngươi còn vọng tưởng? Chắc là ngươi không thấy rõ tình hình hiện giờ."
Dương Kỳ tung một chân đạp Giang Phàm một cái, một đạo chân khí chui vào trong người hắn khiến cho hắn đau đớn vô cùng, rống lên như lợn bị chọc tiết:
"Có tin ta phế khí công của ngươi hay không, cho tu vi bản thân ngươi biến thành nước chảy về đông?"
Giang Phàm thấy vậy, lại cảm thấy chân khí của đối phương di chuyển trong người, sợ hãi:
"Chuyện gì cũng từ từ nói, chuyện gì cũng từ từ nói, ta là thành viên của Thái Tử hội, lẽ nào ngươi không sợ Thái tử?"
"Thái tử? Lẽ nào ta sợ Thái tử thì hắn không gây phiền toái cho ta nữa? Ta và Thái Tử hội các ngươi không oán không cừu, vậy sao các ngươi luôn muốn ta thê thảm? Vậy thì không bằng ta hạ thủ tàn nhẫn một chút!"
Dương Kỳ lạnh nhạt nói.
"Ta đảm bảo sau này không tìm ngươi gây chuyện nữa."
Giang Phàm thề thốt:
"Chuyện hôm nay là một sự sỉ nhục cho chúng ta, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Giang Phàm sư huynh, không nên buông tha cho hắn!"
Tống Hải Sơn đột nhiên gào lên:
"Ta không tin hắn dám huỷ bỏ khí công của huynh. Lẽ nào hắn sẽ không sợ học viện nghiêm phạt? Gây tổn thương cho đồng môn là một tội ác lớn."
Bốp!
Dương Kỳ vung tay bạt tai Tống Hải Sơn một cái, đánh cho hắn phun ra mấy cái răng, nói:
"Tống Hải Sơn, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, chờ ta thu thập Giang Phàm xong sẽ tới phiên ngươi, ta không dám phế khí công của Giang Phàm? Chuyện hôm nay là các ngươi gây ra, ta chỉ tự vệ, hơn nữa, một khi học viện biết được tu vi và thiên tài của ta, họ sẽ phế bỏ ta sao? Về phần Thái Tử hội các ngươi, ta chỉ tùy tiện gia nhập một hội nào đó cũng có thể chống lại các ngươi. Lẽ nào Thái tử cả các ngươi dám coi thường thiên hạ to lớn, giết ta trong học viện?"
Dương Kỳ vừa nói chuyện vừa đưa một đạo khí công vào trong.
Bùm
Trong cơ thể Giang Phàm giống như có một tiếng pháo nổ, một kinh mạch của hắn đã bị phế.
Trong mắt Giang Phàm toàn là tro tàn, hắn đã hiểu Dương Kỳ thực sự dám phế bỏ khí công của hắn, khí công bị phế sẽ thành phế nhân, còn khó chịu hơn chết.
"Dương Kỳ, ngươi nói đi, phải thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta."
Đột nhiên, hắn dùng hết sức hét lớn, hắn không muốn Dương Kỳ phế bỏ Khí Hải của hắn rồi mới nói câu này.
Kinh mạch bị hỏng còn có thể dùng linh dược và công pháp khôi phục, nếu Khí Hải bị vỡ thì hoàn toàn mất đi hi vọng.
"A?"
Dương Kỳ ngừng phá hủy kinh mạch của hắn, nói:
"Bảo ta buông tha cho ngươi, không phải là không được."
"Muốn ta làm gì."
Giang Phàm hi vọng tăng mạnh:
"Chúng ta có thể phát thệ tuyệt đối không trả thù, cũng không đem chuyện hôm nay nói ra ngoài."
"Nói câu này ta không tin, nhưng ngươi chỉ cần lập công cho ta là ta tin."
Dương Kỳ nói.
"Lập công?"
Giang Phàm sửng sốt.
"Đúng vậy, lập công."
Ánh mắt Dương Kỳ chợt lóe lên:
"Hiện giờ ta cho các ngươi một lựa chọn, một là ta sẽ phế bỏ khí công của các ngươi, chuyện đã tới mức này, Dương Kỳ ta đương nhiên không phải một người nhân từ, đương nhiên là phải trảm thảo trừ căn, giết toàn bộ các ngươi. Thế nhưng ta không muốn gây ra nhiều sát nghiệt, cho nên các ngươi phải làm một chuyện cho ta tin, để ta nắm được nhược điểm của các ngươi."
"Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì."
Trong lòng Giang Phàm trầm xuống.
"Giết Tống Hải Sơn! Cốc Phần Tiên! Ngươi tự mình ra tay, giết họ, còn các ngươi nữa... Các ngươi phải cùng nhau ra tay giết họ."
Dương Kỳ đột nhiên hét lớn một tiếng:
"Đúng là lập công, chỉ có các ngươi đích thân giết hai người này, ta mới tin tưởng các ngươi không tiết lộ chuyện hôm nay, bằng không các ngươi đừng mơ tưởng rời đi."
"Cái gì?"
Giang Phàm nghe thấy vậy thì khiếp sợ dại ra, hắn vạn lần không ngờ Dương Kỳ lại có thể ác độc như vậy! Có thể nói là vô độc bất trượng phu, bảo hắn giết Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên, nếu không sẽ giết mình, hắn làm gì có đường lui.
"Dương Kỳ! Ngươi lòng lang dạ thú, dám bảo chúng ta lập công như vậy, nếu như chúng ta giết Cốc Phần Tiên và Tống Hải Sơn, vậy thì làm gì có đất dung thân, chỉ còn cách giấu diếm chân tướng, thậm chí sau này còn bị ngươi sai khiến và uy hiếp! Điểm này, chúng ta kiên quyết không đáp ứng."
Đột nhiên, một cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh lần thứ hai gào lên:
"Hoàng Hồng ta sẽ không giết người, có bản lĩnh thì ngươi phế võ công của ta đi. Ta không tin ngươi dám làm, có bản lĩnh thì làm đi?"
Cao thủ này tên là Hoàng Hồng.
"Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa xem?"
Dương Kỳ cắt ngang lời nói của Dương Kỳ
Hoàng Hồng lúc này vô cùng kiên cường, mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Dương Kỳ:
"Dương Kỳ, chiêu này của ngươi chúng ta đã dùng nhiều lần rồi, hôm nay ta muốn xem ngươi sẽ làm gì. Ngươi đừng tưởng rằng mình nói lời hung ác thì chúng ta sẽ sợ ngươi, lập công như ngươi nói. Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không làm gì được chúng ta đâu, Thái Tử hội, học viện sẽ không bỏ qua ngươi. Một mình ngươi có thể bỏ mạng nơi hang cùng ngõ hẻm, thế nhưng người nhà, huynh đệ, bằng hữu, thậm chí cô cô Dương Tố Tố của ngươi cũng sẽ bị nghiêm phạt. Ta không tin, ngươi dám ra tay."
"Đúng vậy!"
Tống Hải Sơn rống lên:
"Hắn không dám đâu, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, 81 cái mạng cũng không dám đả thương chúng ta. Mọi người đừng bị hắn lừa gạt, chúng ta cứ nhìn xem hắn dám làm gì."
"Dương Kỳ, ngươi thật độc ác, dám giết thành viên của Thái Tử hội, Cốc gia ta sẽ tiêu diệt Dương gia của ngươi."
Cốc Phần Tiên nghe thấy nội dung của việc lập công thì lửa giận trong mắt tóe ra. Hắn hận Dương Kỳ không còn nào hóa giải nổi nữa rồi.
"Dương Kỳ, ngươi ra tay đi? Có bản lĩnh ngươi thì ngươi giết ta đi."
Hoàng Hồng cười ha ha:
"Ta biết ngươi tu luyện một số ma công, ẩn tàng thực lực, thế nhưng quy định của học viện đã chỉ rõ, động vào ta, bằng hữu của ngươi cũng bị liên lụy. Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, chúng ta bây giờ vẫn cho ngươi cơ hội, giao nộp bí mật của ngươi ra đây."
Bụp!
Trong lúc hắn đang cười thì một cây trường mâu đã đâm vào ngực.
Tiếng cười dừng lại, hắn ngơ ngác nhìn trường mâu trong ngực của mình, lại nhìn Dương Kỳ, trên mặt ngơ ngác không dám tin, một cảm giác đau đớn truyền tới khiến cho hắn nói không nổi:
"Ngươi...... Ngươi thật sự dám giết ta..."
"Ngươi nói năng lợi hại nhất, không giết ngươi thì giết ai?"
Minh Thần Chi Mâu chấn động, chân khí mạnh mẽ rót vào trong cơ thể Hoàng Hồng.
Nhất thời, thân thể Hoàng Hồng nổ tung, thân hình vỡ vụn, chân khí khổng lồ không tỏa ra mà bị trường mâu hút sạch.
Đệ tử tinh anh đoạt mệnh lần 2 cứ như vậy mà chết dưới trường mâu của Dương Kỳ, hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Ở dưới trường mâu của Dương Kỳ, căn bản không có một chút năng lực phản kháng.
Tất cả mọi người sợ hãi ngây người, ngơ ngác nhìn Hoàng Hồng bị một mâu đánh chết, hoàn toàn biến mất, vừa này còn hăng hái bây giờ đã biến thành tro bụi.
Dương Kỳ thi triển thủ đoạn độc ác đã khiến cho mọi người kinh sợ.
Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi đã không chịu lập công cho ta, vậy thì ta lôi ngươi ra giết trước."
Dương Kỳ thu hồi Minh Thần Chi Mâu, nói:
"Chắc các ngươi cho rằng ta phải kiêng kỵ nhiều điều, không dám giết người, nhưng ta nói cho các ngươi biết, ta chẳng kiêng kỵ điều gì cả."