Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
Chương 50: 50: Câu Hỏi Tặng Điểm
Đồ thần kinh.
Thời Tiến không thể ngửi nổi cái cách chọc người ta khó chịu quá sức bỉ ổi này của Tả Dương, bèn bật thốt lên: "Anh đang ghen tị với tôi à?"
Lời nói của hắn đầy dõng dạc và hùng hồn, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở chung quanh.
Một số người đã sớm chú ý đến động tĩnh bên này cũng nhờ câu hỏi của hắn mà quang minh chính đại lia mắt sang, hóng hớt trò vui.
Nụ cười ma lanh trên gương mặt Tả Dương sượng ngắt, gã cau mày nhìn hắn, nói: "Cậu nói gì cơ?"
Thời Tiến cố tình bày ra biểu cảm "Tôi cũng đã nhìn thấu tất cả", đẩy giọng lên: "Tôi nói là anh ghen tị với tôi, ghen tị vì tôi trẻ trung, ghen tị vì tôi có thể ở bên anh Quân.
Anh yêu thầm anh Quân chứ gì? Nếu không phải yêu thầm, vậy mắc mớ gì anh cứ như một cô công chúa đỏng đảnh cố gắng thu hút sự chú ý của chàng trai mình thích, mỗi ngày nói mấy lời quái đản trước mặt anh Quân.
Lúc thì bảo anh Quân đẹp, lúc thì ghen tị vì anh Quân trước đây có người mến, bây giờ còn ngứa mắt tôi, anh bị dở hơi à? Neo tàu cứ phải neo bên cạnh chỗ bọn tôi, lại còn áp sát vào, anh còn dám nói anh không có ý đồ mờ ám à? Anh bảo người trẻ tuổi vì yêu sinh hận rất đáng sợ, tôi lại thấy kiểu vì yêu sinh hận của con trâu già như anh cũng tởm lợm lắm đó, sau này bớt lượn lờ trước mặt anh Quân đi, xốn con mắt."
Tất cả những ai nghe xong đều bị logic "yêu bất chấp"(1) không chê vào đâu được trong lời hắn nói dọa cho kinh hãi, đến cả bọn Quái Nhất cũng đồng loạt quay ngoắt sang nhìn Thời Tiến, vẻ mặt như đang trông thấy người ngoài hành tinh.
(1)Nguyên văn là "恋爱脑": tức là kiểu yêu điên dại, tôn sùng tình yêu lên trên hết.
Những người yêu kiểu này thường sẵn sàng đánh đổi mọi thứ (đến mức khó tin) vì tình yêu, thậm chí là vứt bỏ cả người thân và bạn bè.
Bạn có thể bắt gặp kiểu yêu khùng yêu điên này trong các bộ tiểu thuyết marry sue/teenfic não tàn:)))
Liêm Quân cũng lẳng lặng rụt bàn tay toan kéo Thời Tiến ra sau lại.
Thấy Thời Tiến không chịu thiệt, anh còn phối hợp nói một câu với Tả Dương: "Xin lỗi, tôi không biết anh có ý đó với tôi.
Nếu biết sớm, phát súng hôm tôi đã nhắm chuẩn hơn rồi."
Bọn Quái Nhất: "..." Cậu Quân, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu không như thế.
"Phì." Lỗ San đang đứng trong góc hóng trò vui đột nhiên cười lớn, còn vỗ tay, "Thật là một màn kịch hay! Hóa ra Cửu Ưng cố gắng phát triển như vậy là để giúp ông trùm của bọn họ chinh phục đóa hoa trên đỉnh núi khó nhất hái trong giới ta.
Tả Dương, tiền bối ở đây khuyên cậu một câu, hãy nghĩ cho hai lạng thịt vì dưới quần cậu, tốt nhất đừng mơ mộng viễn vông nữa, thời giờ không còn lưu hành tiết mục hoàng hậu thế giới ngầm nữa đâu."
Lời vừa dứt, vẻ mặt của những thủ lĩnh tổ chức khác vốn đang yên lặng hóng chuyện bỗng trở nên kì lạ.
Trong hội nghị hôm qua, vì cái tên "vua thế giới ngầm" mà Tả Dương mới bị chính phủ hẹn đi uống trà, ăn quả đắng ra trò, hôm nay Lỗ San lại nói Tả Dương đang diễn vở hoàng hậu thế giới ngầm, ám chỉ Liêm Quân mới là vua, mà Tả Dương còn chẳng xứng để mơ mộng làm hoàng hậu thế giới ngầm.
Không hổ danh thủ lĩnh tổ chức kì cựu, khả năng mỉa mai quá ư là xịn xò.
Vốn dĩ lúc Lỗ San nói câu ấy, mọi người ít nhiều đều có phần khó chịu, dù sao cũng chẳng có ai thích có thêm một vị vua trong thế giới ngầm, đặc biệt là khi vị vua ấy ám chỉ Liêm Quân.
Song sau khi bại lộ chuyện Thiên Mã, so với chút khó chịu ấy, mọi người càng vui khi thấy Tả Dương ăn quả đắng hơn.
Vì vậy, trong một thoáng, những người khác trên boong tuy không nói chuyện, nhưng bầu không khí lại tỏa ra hơi thở vui vẻ một cách rõ ràng.
Mặt mày Tả Dương đã sớm đen thui từ khi Thời Tiến sổ một tràng dài, sau đó Liêm Quân và Lỗ San lại bồi thêm một cú, thái độ như thể gã thật sự vì yêu Liêm Quân nên luôn nhắm đến anh, khiến gã tức giận đến thiếu điều nã súng đùng đùng toàn bộ người trên boong tàu.
Nhưng cuối cùng gã vẫn nhịn.
Đây là tàu của chính phủ, gã tuyệt đối không thể làm xằng làm bậy.
Nhịn tới nhịn lui, gã bỗng trở nên tức giận đến cực điểm.
Và gã lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Gã đánh mắt nhìn quanh một vòng, rồi chăm chăm vào Thời Tiến, cười khẩy một tiếng.
Gã móc một thứ gì đó từ trong ngực ra, ném về phía Liêm Quân, lạnh lùng nói: "Tôi cứ mặc các người chiếm hời ngoài miệng đấy thì làm sao? Nhìn cho kĩ vật này đi, đừng có đến cầu xin tôi nhanh quá nhé." Dứt lời, gã phất tay, dẫn đám thuộc hạ nhanh chân bỏ đi, vẫn với bộ dạng khệnh khạng.
Thứ Tả Dương ném qua không lớn, nhỏ xíu, màu trắng, có chút chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Cậy đứng trước mặt Liêm Quân, Thời Tiến liền giơ chụp lấy món đồ.
Là một hộp các tông hình chữ nhật nhỏ cỡ ngón tay.
Hắn lật qua lật lại ngắm nghía, sau khi xác định thanh tiến độ của mình không di chuyển, hẳn là thứ không nguy hiểm, mới trao lại cho Liêm Quân.
Liêm Quân thuận tay nhận lấy, không mở trước mặt mọi người, nói: "Về phòng."
Thế là Thời Tiến vội đẩy xe lăn, tiến về phía khoang tàu dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người trên boong.
Đợi đến khi xung quanh đã ít người, Quái Nhị không nhịn được nói với Thời Tiến: "Mồm miệng của tên nhóc nhà cậu quả là vũ khí có tính sát thương đấy.
Tôi còn tưởng chúng ta phải đánh nhau với bọn Cửu Ưng nữa kia.
Lúc đó làm sao cậu nghĩ được phải nói như vậy thế? Lại còn bảo Tả Dương yêu thầm...!Khụ, cậu đáo để thật, Tả Dương xưa nay chưa từng bị chọc tức đến vậy đâu."
Thời Tiến kín đáo nịnh hót: "Đâu, đâu, nhờ anh Quân đào tạo tốt."
Liêm Quân đột nhiên hừ khẽ.
Thời Tiến liền rùng mình, cuống cuồng bẻ cua: "Thật ra tôi vốn không định nói vậy, loại người như Tả Dương sao mà xứng yêu anh Quân được.
Chẳng qua tôi muốn chọc tức hắn, xem có thể khích hắn dời tàu đi không.
Tôi cứ có cảm giác, hắn neo tàu gần sát tau ta như vậy là để âm mưu chuyện gì đó."
Lời hắn nói không phải là đang bắn tên không đích(2).
Buổi sáng lúc Liêm Quân họp, hắn đã nhân cơ hội nghiên cứu sơ đồ bên trong tàu Cửu Ưng mà nhóc Chết quét được, kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình, tàu Cửu Ưng kia hóa ra là một con tàu quân dụng đội lốt dân dụng, tạo hình tàu dân dụng bên ngoài chỉ là lớp vỏ ngụy trang, bên trong thực chất là lõi chiến hạm.
(2)Bắn tên không đích (无的放矢): ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế.
Tình huống này quá bất thường.
Khi nãy Tả Dương đê tiện như thế, trong lòng hắn chợt nhớ đến vụ này, bèn đánh liều nói mò.
Quái Nhị không ngờ sẽ nghe được lời giải thích như thế, không kìm lòng nổi, vươn tay chọt trán Thời Tiến, lẩm bẩm: "Sao tự dưng trông hết ngốc rồi? Còn thông minh ra phết đấy."
Thời Tiến tức giận giật phắt tay anh ta ra, lườm mắt nhìn.
"Đừng lườm! Đừng lườm! Nhìn đường cho cẩn thận kìa." Quái Nhị vội cười đầu hàng.
Thấy Liêm Quân và Quái Nhất đều không có ý phản đối chủ đề tán gẫu của mình với Thời Tiến, anh ta thuận miệng nói, "Việc Cửu Ưng neo tàu bên cạnh chúng ta, cậu cũng đừng lo quá.
Quái Ngũ đang giám sát đấy, hơn nữa tàu nhà chúng ta cũng không kém cạnh, dù cho Cửu Ưng có âm mưu gì, chưa chắc đã có thể chiếm hời."
Thời Tiến lập tức hiểu ý anh ta, bất ngờ hỏi: "Tàu của chúng ta là đồ cải trang à?" Trước đó hắn trú ở bên trong mấy ngày, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì.
Quái Nhị cười cười, chẳng ừ hử gì, đáp án không cần nói cũng biết.
...
Sau khi về phòng, Liêm Quân ném hộp giấy của Tả Dương lên bàn.
Quái Nhất vươn tay mở hộp, cẩn thận nhìn thứ đồ bên trong.
Rồi gã cau mày, lấy một cái hộp nhựa sạch lớn từ trong tủ, đổ hết đồ bên trong ra.
Ào ào ào, mười cái móng tay dính máu rơi xuống hộp, hình ảnh vô cùng tởm lợm, khiến người ta tê cả da đầu.
Thời Tiến chưa từng trông thấy cảnh tượng như thế này, mặt mày liền nhăn nhúm.
Hắn dời mắt đi một lúc, chờ đến khi tiêu hóa được một chút mới quay trở lại, hỏi: "Đây là...!móng tay của Long Thế?"
"Khả năng lớn là vậy." Liêm Quân vươn tay che hộp lại, nhìn về phía Quái Nhị, "Gửi đồ về tàu, bảo chú...!bảo Quái Ngũ tìm người kiểm tra, xem có phải là của Long Thế không."
Quái Nhị dạ vâng, hỏi: "Cần giấu chú Long không ạ?"
Liêm Quân nghĩ ngợi một chốc, rồi lắc đầu đáp: "Không cần, chú Long có quyền biết tình trạng hiện tại và tung tích của Long Thế."
Quái Nhị gật đầu, cầm hộp nhựa lên.
Thời Tiến nhanh tay nhanh mắt cầm cái hộp các tông màu trắng rỗng tuếch sau khi đã đổ hết móng tay ra, vặn nắp, nói: "Tôi đi đốt cái này, kinh tởm quá đi mất."
Hộp các tông nhỏ đã thành đồ vô dụng, mọi người cũng không ngăn cản hắn, Liêm Quân thậm chí còn chu đáo nói: "Nếu không thích, có thể để Quái Nhất xử lý."
"Không sao, để tôi." Thời Tiến lắc đầu, đi lại ngồi xổm trước thùng rác, mượn bật lửa từ Quái Nhị, ấn nút bật lửa ngay trước mặt mọi người.
Mọi người chỉ cho rằng hắn buồn nôn với mấy cái móng tay, muốn mau chóng xử lý đồ, thấy hắn như vậy thì lần lượt dời mắt đi.
Thời Tiến vội nhân cơ hội giả vờ trượt tay, đánh rơi hộp các tông vào trong thùng rác, sau đó vói tay vào, vò dập đốm lửa vừa hơ lên hộp.
Hắn vặn mở hộp, dằn xuống cảm giác ơn ớn mà bôi chút máu còn sót lại lên ngón tay, rồi hỏi nhóc Chết trong đầu: "Cái làm vật môi giới định vị được không?"
"Được, tôi thử xem." Nhóc Chết đáp, sau đó Thời Tiến chỉ thấy ngón tay tê rần, vết máu dính trên da tức thì biến mất.
Thời Tiến ớn lạnh rùng mình, có ảo giác máu của Long Thế chui vào cơ thể mình.
Cuối cùng hắn cũng đốt hết cái hộp.
Đốt xong, hắn vứt luôn bật lửa, nhanh nhảu vọt vào phòng vệ sinh rửa tay thật kĩ mấy lần liền, cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn mới lau khô tay rồi đi ra.
Liêm Quân chờ hắn ngồi xuống, sờ nắn bàn tay đỏ ửng của hắn, cau mày nói: "Sau này không thích thì khỏi đụng vào là được.
Tôi cũng không sợ thứ đó, cậu không cần cố xử lý nó đâu."
"Nhỡ để kẻ có ý đồ lấy được sẽ không hay." Thời Tiến chột dạ trả lời, đoạn lảng sang chuyện khác, "Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Lần này Tả Dương đưa ra bằng chứng cho thấy Long Thế thật sự đang ở trong tay hắn, chúng ta nên phản ứng như thế nào?"
Liêm Quân trả lời: "Tiếp tục lờ đi là được.
Lần này nếu chúng ta tiếp tục không có động tĩnh, lần sau Tả Dương có thể sẽ không nhịn được đưa Long Thế đến trước mặt tôi, khi đó mới là thời cơ cướp người tốt nhất."
Thời Tiến gật gù, trong lòng đã hiểu đại khái.
Trong hội nghị chiều, Tả Dương luôn nhìn Liêm Quân bằng ánh mắt "Đến cầu xin tôi đi! Sao anh còn chưa đến cầu xin tôi!", những thủ lĩnh khác trong phòng họp nhìn ra run run khóe miệng, thậm chí bắt đầu hoài nghi phải chăng Tả Dương thật sự có ý đó với Liêm Quân.
Suốt quá trình, Liêm Quân lơ đẹp tín hiệu của Tả Dương, chuyên tâm vào hội nghị, chỉ bằng vài câu đã moi được vài tổ chức "chó săn" Cửu Ưng lén lút bồi dưỡng từ hàng đống tổ chức bạo lực không hợp pháp trong danh sách, dùng đủ mọi lý do để đưa chúng vào danh sách thanh trừ trọng điểm năm sau của chính phủ.
Sự chú ý của Tả Dương dần dần bị kéo về, vẻ mặt gã ngày càng khó coi.
Cuối cùng khi quân cờ thứ sáu bị Liêm Quân điểm mặt, gã tức giận rủa thầm một tiếng, cầm tài liệu hội nghị luôn ném một bên lên, bắt đầu nghĩ cách bảo vệ những quân cờ còn lại.
Buổi chiều hôm ấy, Cửu Ưng tổn thất nặng nề, thủ lĩnh của những tổ chức khác nhìn ra được chút manh mối từ biểu hiện khi đối thoại của Liêm Quân và Tả Dương.
Đáng chú ý là khi Liêm Quân nhắc đến các tổ chức bạo lực không hợp pháp, họ phát hiện tất cả đều là "bọ xít" trong giới, những ánh mắt nhìn Tả Dương liền ngày càng bất thiện.
Rốt cuộc mọi người đã nhận ra, các tổ chức mà Liêm Quân điểm mặt gọi tên chiều nay, chắc hẳn phần lớn đều có liên quan đến Tả Dương! Quả nhiên trong lòng Tả Dương đang nuôi mộng làm vua một cõi, dã tâm lớn tột cùng!
Sau khi hội nghị buổi chiều kết thúc, Tả Dương âm u nhìn Liêm Quân thật lâu rồi mới đứng dậy rời khỏi tàu chính phủ, đương nhiên Liêm Quân vẫn làm lơ gã, đến một cái liếc cũng chẳng buồn cho.
Thủ lĩnh của những tổ chức khác thấy thế, trong bụng vừa sảng khoái vừa thấy kì cục, sảng khoái vì Tả Dương ăn quả đắng, kì cục là vì, thực chất xét ở một góc độ nào đó, gã Tả Dương này giống như yêu Liêm Quân mà không được đáp lại, vì thế sinh hận...
Sau bữa cơm tối, kết quả định vị Long Thế đã có.
Y quả thật ở trên tàu Cửu Ưng, đã vậy vị trí rất quái đản – thế mà lại bị nhốt trong phòng của Tả Dương.
Thời Tiến so sánh sơ đồ bên trong tàu Cửu Ưng với vị trí của Long Thế, chau mày, hỏi: "Mày xác định nơi đó là phòng của Tả Dương?"
"Một căn phòng với tiêu chuẩn và mức độ an toàn như thế, trên tàu Cửu Ưng chỉ có một, nhất định là phòng của Tả Dương." Nhóc Chết trả lời, vẫn rất tự tin với kết quá quét hình của mình.
Thời Tiến có chút nhụt chí, ngồi phịch xuống giường: "Vậy thì toi rồi, kế hoạch lẻn vào cướp người chắc chắn không thể nào áp dụng được, dù cho có buff của mày hỗ trợ cũng không được.
Ví trị phòng của Tả Dương quá sâu, một mình tao không chui vào được."
Nhóc Chết vội nhân cơ hội nói: "Tôi không kiến nghị cậu lẻn vào cướp người, quá nguy hiểm, cục cưng cũng sẽ không đồng ý."
"Tao cũng biết là rất nguy hiểm, nhưng vẫn cứ muốn..." Thời Tiến nhìn trần nhà, ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi, giơ tay ấn lên trán, "Không được, bây giờ tao nghĩ quá sẽ đâm rối.
Trước tiên xem hành động của Tả Dương đi, Liêm Quân từng nói, Tả Dương nhất định sẽ không nhịn được mang Long Thế ra ngoài, chúng ta chỉ cần chờ là được."
Nhóc Chết vội vã phụ họa, bày tỏ ngàn vạn lần tán thành với việc hắn từ bỏ kế hoạch nguy hiểm.
Trước khi ngủ, Liêm Quân đột nhiên đến gõ cửa.
Thời Tiến mới vừa tắm xong, thấy anh đến tìm, liền lấy làm lạ: "Anh Quân có việc gì không?"
Liêm Quân quét mắt nhìn mái tóc tí tách nước của hắn, ra hiệu cho hắn vào phòng, rồi nói: "Tôi đến hỏi cậu về chuyện ván cược.
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của hội nghị, tôi muốn hỏi xem cậu đã có đáp án chưa."
Thời Tiến sửng sốt, hỏi: "Vụ cược vẫn còn hiệu lực ư? Lão quỷ đã đến tận cửa tiết lộ mục đích, tôi cứ tưởng vụ cược đã sớm mất hiệu lực rồi."
"Tất nhiên vẫn còn hiệu lực." Liêm Quân đóng cửa, trước tiên trượt xe vào buồng tắm lấy máy sấy tóc, sau đó tìm ổ cắm ở đầu giường và cắm vào, rồi nhìn về phía Thời Tiến đứng ngơ ngác một bên, vẫy tay, "Qua đây ngồi, tắm xong phải sấy tóc ngay, kẻo bị lạnh."
"Đây chẳng phải những lời tôi từng dặn dò anh sao." Thời Tiến có chút buồn cười, thành thật ngồi xuống, vươn tay về phía Liêm Quân, "Để tôi tự làm, miễn cho tay anh dính nước."
Liêm Quân liếc hắn, chẳng nói chẳng rằng, trượt xe lăn tới gần hắn, vươn tay ấn vai hắn rồi kéo đến trước người mình, tay còn lại mở máy sấy, dùng hành động tỏ ý từ chối.
Thời Tiến bị động áp sát lại, cảm giác được bàn tay ấn trên vai dời lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng ấn đầu hắn xuống.
Hắn biết mình không thể lay chuyển Liêm Quân, đành thỏa hiệp: "Được rồi, được rồi, tôi giúp anh sấy một lần, anh cũng giúp tôi sấy một lần, chúng ta hòa nhau rồi." Nói đoạn, hắn phối hợp cúi đầu, giúp anh tiện hoạt động hơn.
"Chưa hòa đâu." Liêm Quân nắm tóc hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa da đầu hắn, vừa đung đưa máy sấy tóc vừa hỏi, "Vậy suy đoán của cậu là gì?"
Đây hoàn toàn là một câu hỏi tặng điểm.
Thời Tiến chống tay lên đầu gối, do cúi đầu nên chỉ có thể nhìn thấy cằm và đường nét trên cổ Liêm Quân.
Tầm mắt vô thức dính chặt tại đó, hắn trả lời: "Suy đoán của tôi là, lần này Quỷ Quái đột nhiên đến địa điểm hội nghị sớm là để quan sát chúng ta, đồng thời tìm cơ hội nói chuyện với chúng ta, tìm chúng ta cầu viện."
Đầu ngón tay Liêm Quân lướt qua tai hắn, anh đáp lại: "Chỉ trả lời đúng một nửa."
"Hả? Một nửa?" Thời Tiến không nhịn được ngẩng đầu lên.
Liêm Quân không kịp chuẩn bị, bàn tay đặt chếch trên đầu hắn tuột xuống vì động tác này, rơi lên mặt hắn, tay kia cầm máy sấy tóc lại kịp thời duỗi xa ra, tránh cho đụng phải hắn.
Hai người đối mặt với nhau, vẻ ấm áp trong mắt Liêm Quân còn chưa kịp giấu đi, Thời Tiến liền ngẩn ngơ.
"Đừng lộn xộn." Liêm Quân thuận thế nhéo mặt Thời Tiến, rồi đè đầu hắn xuống, nói, "Quỷ Quái đến sớm, không chỉ là để quan sát chúng ta, mà còn quan sát chính phủ.
Mục đích của Lão Quỷ không đơn thuần chỉ là cầu viện chúng ta, hắn mong muốn bắt tay với chính phủ thông qua ta.
Nói một cách nghiêm túc, thậm chí cầu viện cũng chỉ là thứ yếu, điều mà Lão Quỷ thật sự muốn, là thông qua ta, bày tỏ quyết tâm quy hàng của hắn với chính phủ, đạt được sự nâng đỡ của chính phủ.
Nhưng ý định của hắn không thành công rồi, chính phủ không cần một Diệt thứ hai, vì rất khó kiểm soát."
Lần này Thời Tiến bị đè xuống thấp hơn, đầu gần như đụng vào ngực Liêm Quân, tầm mắt theo đó rơi xuống hai chân Liêm Quân.
Hắn nhìn độ cong hai chân được phác họa bởi vạt áo choàng, chợt nhớ tới cảm giác lúc mát xa, thế là không nhịn được mà vươn tay chạm vào, nhẹ nhàng nắn bóp, đáp: "Vậy đúng là một nửa thật, câu trả lời của tôi không đủ trọn vẹn.
Đã thế, vụ cược nên tính sao đây?"
Động tác đung đưa máy sấy tóc của Liêm Quân thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng tiếp tục.
Anh mặc kệ bàn tay đang nắn bóp loạn xạ, tầm mắt hướng về cái tai vểnh ra khỏi mái tóc của Thời Tiến, không nhịn được kề sát hơn, trả lời: "Xem như hòa, tiền cược thay đổi, cậu có thể đưa ra một yêu cầu với tôi, tôi cũng có thể đưa ra một yêu cầu với cậu.
Cậu thấy thế nào?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai, hoàn toàn khác với khí nóng do máy sấy tóc tỏa ra, mang theo hương vị thân mật thoang thoảng.
Thân thể Thời Tiến vô thức run lên, gai ốc sởn khắp người, đầu cũng nghiêng sang một bên, hắn trả lời: "Được, vậy xác định tiền cược?"
Liêm Quân đúng lúc ngả người, thế là cái đầu nghiên nghiêng của Thời Tiến đụng phải ngực anh, gò má kề sát rạt vào.
Đây là một khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, Thời Tiến hơi choáng váng.
Liêm Quân điềm nhiên thu máy sấy tóc lại như không có chuyện gì xảy ra, giữ nguyên tư thế ấy sờ mái tóc ngắn đã khô của Thời Tiến, nói: "Xác định.
Được rồi, tóc khô rồi." Dứt lời, anh đẩy cái "tay thả dê" của Thời Tiến ra, lùi người lại.
Thời Tiến vẫn giữ tư thế nghiêng người, ngước mắt nhìn Liêm Quân.
"Đi ngủ sớm chút đi." Liêm Quân không ở lại lâu, sau khi buông máy sấy xuống liền rời đi, như thể thật sự đến đây chỉ để nói chuyện cá cược.
Thời Tiến ngơ ngác nhìn anh rời đi, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa "cạch" mới hoàn hồn.
Hắn đưa tay chà xát tai và phần mặt vừa đụng vào ngực Liêm Quân, đoạn liếc nhìn máy sấy tóc, mơ màng nói: "Sao tao thấy Liêm Quân mới nãy quái quái thế nào ấy..."
Nhóc Chết mừng húm, vội hỏi: "Quái chỗ nào?"
"Cứ thấy hơi..." Thời Tiến vô thức cử động bàn tay vừa nắn bóp chân Liêm Quân, lại lắc đầu, "Hơi khó nói rõ...!Bỏ đi, bỏ đi, ngủ, muộn rồi." Nói rồi, hắn nằm lên giường, mãn nguyện nhắm hai mắt lại.
Nhóc Chết nghẹn muốn chết máy, hận không thể lôi đầu hắn dậy, ép hắn nghĩ cho ra mới thôi.
...
Bữa sáng ngày hôm sau, kết quả giám định móng tay được gửi đến.
Chúng đích thực là móng tay của Long Thế.
Mà đi cùng với kết quả, còn có chú Long với hai quầng mắt thâm đen.
Liêm Quân khẽ nhướng mày, nói: "Chú Long, thật ra chú có thể không làm việc này, cháu hiểu mà."
Tuy nét mặt uể oải là thế, song thái độ của chú Long lại rất kiên quyết, ông nói: "Người do tôi dạy dỗ, tôi cũng là kẻ có tội trong đó.
Cậu Quân không truy cứu trách nhiệm của tôi, là do cậu nhân từ, nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc tôi có thể tiếp tục chạy trốn.
Hơn hai mươi năm làm cha con, tôi muốn có một cái kết với nó."
Đã nói đến mức này, Liêm Quân cũng không thể khuyên ông được nữa, ngầm cho phép ông ở lại.
Hội nghị đúng giờ bắt đầu, chú Long không nghe theo đề xuất của Quái Nhất vào khoang tàu nghỉ ngơi, mà cùng Thời Tiến đứng ở góc boong tàu, nhìn chằm chằm Tả Dương đối diện Liêm Quân.
Ánh mắt chú đầy những cảm xúc phức tạp, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thời Tiến muốn an ủi chú, song chẳng biết nên nói gì, vẻ mặt xoắn xuýt thấy rõ.
Có lẽ nhận thấy được sự xoắn xuýt của hắn, chú Long bỗng dưng cất lời: "Long Thế do chú mềm lòng nhặt về.
Cha mẹ nó kẻ buôn ma túy, kẻ là sâu rượu, cả hai đều có nhân phẩm tồi tệ, cũng chết sớm.
Chú sợ Long Thế đi theo vết xe đổ của cha mẹ mình, thế nên luôn đối xử nghiêm khắc với nó."
Thời Tiến ngoảnh đầu nhìn ông, yên lặng lắng nghe.
"Từ nhỏ, nó đã rất lầm lì, thủ lĩnh tiền nhiệm từng khuyên chú đưa nó đến viện mồ côi của tổ chức, để nó cùng trưởng thành với những đứa trẻ khác, chú sợ nó bị bắt nạt, thế là từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, đề nghị của thủ lĩnh tiền nhiệm đã đúng, lớn lên trong môi trường không có bạn bè cùng trang lứa, quả thật rất không tốt cho sức khỏe tâm lí của trẻ nhỏ." Chú Long thở dài, giơ tay xoa ấn đường, "Có lẽ chú đã quá nghiêm khắc với nó, nên mới để nó nuôi ý nghĩ không nên có với cậu Quân ngay lần đầu tiên gặp cậu ấy...!Thời Tiến, chú xin lỗi."
Thời Tiến khó hiểu: "Chú Long, sao chú lại xin lỗi cháu?"
Chú Long thả tay xuống, nhìn về phía Liêm Quân đang thờ ơ lạnh nhạt nhìn các thủ lĩnh khác tranh luận trong phòng hội nghị, giọng nhỏ đi: "Bởi nếu không phải chú cho Long Thế cơ hội tiếp cận cậu Quân, chắc chắn cậu Quân sẽ không có dáng vẻ như hiện tại.
Trước đây cậu Quân rất dịu dàng, cũng rất hay cười, nếu nhóc gặp được cậu Quân của năm đó, chắc hẳn..."
Một Liêm Quân dịu dàng và thích cười?
Trong đầu Thời Tiến bỗng dưng lướt qua hình ảnh Liêm Quân giúp hắn sấy tóc tối qua, tiếng vù vù của máy sấy thấp thoáng vang bên tai, hắn không nhịn được giơ tay xoa tai, hỏi: "Chắc hẳn gì cơ?"
Chú Long ngoảnh đầu liếc hắn, toan nói gì đó, rồi lại nhịn xuống, trả lời: "Chắc hẳn đã trở nên thông minh từ lâu." Chứ không phải ngu ngốc đến tận bây giờ mà vẫn chưa chịu thông suốt, phí hoài bao tình cảm của cậu Quân.
–––––––––
Cá Chết: toi thích xem bạn Tiến phản dame vl =)))) chí tử luôn =))))))))))))).