Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
Chương 42: 42: Mát Xa
Bầu không khí có chút xấu hổ, Thời Tiến cúi đầu sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, rồi xoay người đối diện với giường mát xa, nhìn chân Liêm Quân như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Liêm Quân rất gầy, điều này không có gì phải nghi ngờ nữa.
Ngay từ trước khi quyết định mát xa cho Liêm Quân, Thời Tiến đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thấy một cặp chân gầy da bọc xương, có thể cũng sẽ không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy chân Liêm Quân, hắn vẫn choáng váng cả người.
Chân Liêm Quân quả thực rất gầy, khi nằm xuống trông lại càng thon gầy hơn.
Song chân của anh không hề khó coi chút nào, dáng chân rất thẳng, những chỗ nên có da thịt như bắp chân vẫn có da thịt, tỉ lệ chân cũng rất cân đối, da dẻ càng đẹp khỏi phải nói.
Có lẽ do sức khỏe yếu, nên lông cũng rất nhạt, ngoại trừ hơi gầy và làn da tái nhợt quá mức đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới da, thì chẳng có khuyết điểm gì như trong dự đoán cả.
Tỉ lệ này, chiều dài này, trái ngược hẳn so với tưởng tượng, nếu không đòi hỏi kiểu thẩm mỹ "Đàn ông nên có cơ bắp rắn chắc", thậm chí sẽ cảm thấy chân Liêm Quân quá đẹp.
"Xấu lắm à?" Liêm Quân nhìn chằm chằm vẻ mặt Thời Tiến, trầm giọng hỏi.
Thời Tiến hoàn hồn, lắc đầu nguầy nguậy, không nhịn được đưa tay ra sờ, còn nắn bóp bắp chân Liêm Quân, nhằm xác nhận phía trên kia có thật sự có thịt hay không.
Sự thật chứng minh, thật sự có, chân Liêm Quân đích thị là đẹp đến chân thực.
Xúc giác ở chân Liêm Quân rất nhạy cảm, Thời Tiến xoa bóp không nhẹ cũng chẳng mạnh như thế, anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần, liền co chân theo phản xạ, lông mày cũng nhíu lại.
Thời Tiến tức tốc hoàn hồn, lại nhẹ nhàng sờ lên phần bụng bắp chân, lo lắng hỏi: "Làm anh đau hả? Xin lỗi nha, vừa rồi tôi không khống chế lực."
"Không sao." Liêm Quân giãn mày ra, khẽ giật giật chân, tránh khỏi bàn tay ấm áp khô ráo của hắn, có chút không quen với việc bị người khác tiếp xúc da thịt trực tiếp.
Thời Tiến lại hiểu lầm động tác của anh, tưởng rằng chân anh chỉ đụng nhẹ là thấy đau.
Hàng lông mày xoắn lại, hắn hỏi nhóc Chết trong đầu: "Chân Liêm Quân nhạy cảm hơn cả dự liệu, nếu mát xa, anh ấy có chịu nổi không?"
"Chịu nổi, dùng lực nhẹ hơn là được, mát xa có lợi cho cục cưng mà." Nhóc Chết đáp bằng giọng chắc nịch, thậm chí thấp thoáng vẻ háo hức muốn thử, "Tiến Tiến đừng sợ, lên đi! Tui xem trọng bẹn! Tóm lấy cục cưng! Cơ thể của cục cưng thuộc về bẹn!"
Thời Tiến: "..."
Xem ra cái bàn tay vàng này đã bị sắc đẹp làm cho đầu óc mụ mị rồi, tạm thời không trông cậy nổi.
Thời Tiến dời mắt về cặp chân của Liêm Quân, do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thử xoa bóp trước xem sao.
Tuy nhìn sơ qua chân Liêm Quân không có di chứng không tốt cho việc di chuyển, nhưng thời gian lâu không hoạt động, chắc hẳn cơ bắp đã chết cứng, xoa bóp thư giãn chút cũng tốt.
Nghĩ thế, hắn quay người lấy một tấm khăn tắm đắp lên eo Liêm Quân, che đi chỗ quan trọng, sau đó đặt tay lên vạt áo tắm buông lơi trên giường, nhìn về phía Liêm Quân nói: "Vậy ta bắt đầu nhé.
Anh Quân nếu thấy đau thì nói một tiếng, tôi sẽ giảm lực tay."
Thực chất Liêm Quân không hề quen với kiểu nằm im mặc cho người ta xâu xé, còn phô bày cơ thể cho người khác xem như thế này, song gương mặt chẳng tỏ vẻ gì, anh gật gật đầu, thậm chí nhắm chặt mắt lại, ra vẻ chuẩn bị hưởng thụ.
Như vậy trông có vẻ khá phối hợp đấy.
Thời Tiến càng vui hơn, nhanh chóng kéo vạt áo tắm của Liêm Quân ra một cách dứt khoát, để lộ toàn bộ chân của anh ra, sau đó quay người cầm lấy dầu thuốc chú Long cho, đổ một ít vào lòng bàn tay, cẩn thận chà cho nóng lên, rồi từ từ xoa vào bắp chân Liêm Quân.
Lòng bàn tay đã bôi thuốc nóng hơn hẳn lòng bàn tay của ngày thường, cảm giác ở chân Liêm Quân lại nhạy, sau khi hai tay Thời Tiến áp lên, anh chỉ có cảm giác như có hai cái khăn mềm nóng đắp lên da, thoạt đầu hơi khó thích ứng, qua hai giây liền thấy đúng đắn và khoan khoái hơn, như thể lỗ chân lông đều được hun nở bởi hơi ấm này.
Sau đó này hơi ấm bắt đầu di chuyển, đi lên phía trên dọc theo bắp chân.
Da thịt ma sát với da thịt, để lại cảm giác nhẵn mịn trên những nơi dầu thuốc đi qua.
Bỗng có gió biển len lỏi qua rèm cửa chui vào phòng, mơn man trên thân thể, hạ nhiệt cho dầu thuốc, thế là lại mang đến cảm giác mát mẻ thoang thoảng cho làn da.
Cảm giác mát mẻ sau cơn nóng càng khiến cho người ta sung sướng hơn việc cảm nhận sự mát mẻ trực tiếp.
Hàng mi rung rung, hơi thở chậm rãi thả nhẹ, Liêm Quân cảm giác được bàn tay của Thời Tiến chà xát qua bắp chân, xoa nhẹ qua đầu gối, rồi rời đi ngay lập tức.
Qua một đợt dầu thuốc lai láng cùng tiếng ma sát của bàn tay, vùng đầu gối lại nóng lên lần thứ hai, sau đó hơi nóng chầm chậm tiến về phía đùi, lướt qua bẹn(腿面?), vòng quanh mặt bên chân, trượt đến giữa hai chân(腿心??)...
Liêm Quân mở mắt cái xoạch, nửa chống người lên, co chân ngăn tay Thời Tiến lại, hầu kết chuyển động, nói: "Tôi muốn uống nước, nước đá."
Thời Tiến đúng lúc đã xoa xong dầu thuốc lên chân anh, thấy anh bất thình lình bật dậy, bèn thuận thế thu tay về, nhìn anh vẻ không đồng ý, nói: "Nước đá không được, tổn hại đến dạ dày.
Tôi đi rót cho anh ly nước ấm nha."
Nước ấm làm quái gì có tác dụng hạ nhiệt.
"...!Vậy bỏ đi." Liêm Quân lặng lẽ gập chân lại, nằm trở lại lên giường, ra hiệu về phía cửa sổ bên cạnh, "Mở lớn cửa sổ một chút, gió biển hôm nay rất thoải mái."
Thời Tiến nhìn về phía cửa sổ sát đất mở hé, cảm nhận được cường độ của gió biển ngày hôm nay, thấy cũng không tệ lắm, vì vậy cầm lấy một cái khăn lông lau dầu thuốc trên tay đi, rồi tiến tới mở rộng cửa sổ hơn.
Liêm Quân nhân cơ hội kéo cái khăn khoác trên eo xuống, che bớt đi da thịt.
Mát xa tiếp tục, Liêm Quân lại nhắm mắt, nhưng không ngửa mặt lên nữa, mà quay đầu về hướng cửa sổ, cảm nhận gió biển dịu dàng trực diện, mái tóc đã khô phân nửa phất phơ theo làn gió, nhẹ nhàng quét qua tai, trông đẹp như một bức họa.
Thời Tiến nhìn thấy lại cau mày, buông dầu thuốc vừa mới cầm lên, quay người lấy một cái máy sấy tóc, đi vòng qua, đứng ở đầu giường giúp Liêm Quân sấy tóc.
Liêm Quân mở mắt nhìn hắn, không nói gì.
"Tuy nhiệt độ trên đảo cao, nhưng tốt hơn hết vẫn nên sấy tóc ngay sau khi tắm xong." Thời Tiến nói, ngón tay luồn vào tóc Liêm Quân, vừa gãi vừa dùng máy sấy tóc thổi vào những chỗ còn ẩm ướt, thần sắc chăm chú và nghiêm túc.
Liêm Quân vừa nhìn cằm và đôi môi khép mở của hắn từ dưới lên, vừa hưởng thụ cảm giác ngón tay mơn trớn da đầu cùng luồn gió nóng dịu dàng thổi qua, trái tim xao động bỗng chốc lắng dịu từng chút, từng chút một.
Cầm lòng chẳng đặng, anh vươn tay nắm nhẹ sợi dây điện thõng xuống của máy sấy, cảm thụ sự chuyển động của sợi dây theo động tác đung đưa máy sấy của Thời Tiến, có cảm giác như đang cầm tay hắn.
"Thời Tiến, tóc cậu dài ra rồi." Anh cất lời, giọng không còn lạnh lùng, có chút khàn khàn.
"Thế à." Thời Tiến thu bàn tay đang vuốt tóc Liêm Quân lại, đưa lên vuốt tóc mình, đoạn nói, "Hình như dài ra thật này, trên đảo có chỗ cắt tóc không, mai tôi đi cắt."
Liêm Quân ngắm nghía tay hắn, nghĩ đến bàn tay ấy vừa mới luồn qua những sợi tóc của mình, khóe miệng hơi nhoẻn lên, anh ừ một tiếng khe khẽ, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Sấy tóc cho Liêm Quân xong, Thời Tiến vòng về bên cạnh giường, thấy dầu thuốc trên đùi Liêm Quân đã hơi khô lại, bèn đổ thêm một chút giúp Liêm Quân xoa lần nữa, sau đó bảo nhóc Chết tiếp quản cơ thể của mình, bắt đầu giúp Liêm Quân mát xa.
Mát xa mặt trước của chân đơn giản hơn mặt sau, đa phần là nắn bóp một vài huyệt vị.
Thời Tiến cùng nhóc Chết phối hợp, cẩn thận kiểm soát lực tay, vừa ấn vừa hỏi cảm nhận của Liêm Quân, cho đến khi đã tìm được cường độ không làm Liêm Quân thấy quá khó chịu, mới yên tâm to gan xoa nắn.
Cơ bắp chân của Liêm Quân quả thật đã hơi xơ cứng, nếu sờ kĩ, sẽ cảm nhận được cơ bắp đã có phần teo lại.
Thời Tiến nhíu mày, càng xoa bóp càng chú tâm, đồng thời không quên hỏi: "Anh Quân, anh từng tự mình điều dưỡng hai chân đúng không?"
Nếu không điều dưỡng, hai chân tuyệt đối sẽ không có tình trạng như bây giờ.
Liêm Quân dường như không cam chịu từ bỏ như hắn đã tưởng.
Hàng lông mày của Liêm Quân vẫn luôn nhăn nhíu, rõ ràng có chút không chịu.
Dù rằng Thời Tiến đã cố gắng nhẹ tay hết sức có thể, nhưng cảm giác đau đớn mà sự nhạy cảm của đôi chân mang đến không phải cứ nhẹ tay là có thể giảm bớt.
May thay, mức độ đau đớn vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu được.
Vả lại, có thể do kĩ thuật xoa bóp của Thời Tiến thật sự đúng chỗ, sau cơn đau nhói lên lúc ban đầu, máu trong chân bắt đầu tuần hoàn, cơn đau dần dịu đi, rồi biến thành vừa nóng vừa mỏi, trái lại có chút thoải mái kì lạ giống như tự hành hạ mình.
"Ừm." Liêm Quân khẽ đáp một tiếng, không biết là trả lời hay chỉ là tiếng hừ nhẹ phát ra do khó chịu.
Anh cảm nhận được động tác của Thời Tiến thoáng khựng lại trong chớp mắt, vội giãn mày ra, mở mắt nghiêng đầu nhìn Thời Tiến, trả lời, "Chân của tôi không giống tàn tật bình thường, hoàn toàn không phải bại liệt mất hẳn cảm giác, nếu có thể bảo đảm lượng đi bộ mỗi ngày, kỳ thật không cần phải đặc biệt điều dưỡng, chú Long quan tâm quá hóa loạn rồi."
Bảo đảm lượng đi bộ?
Thời Tiến nghe thế cau mày, hỏi: "Làm sao để bảo đảm lượng đi bộ? Anh Quân, anh từng lén đi bộ một mình à?" Cứ thế gồng cơn đau bước đi mà không hề làm công tác chăm sóc và chuẩn bị ư? Thế thì đau biết nhường nào.
Liêm Quân liền nhắm tịt mắt lại, trả lời: "Không phải lén...!Việc đi đứng ngồi nằm của tôi không thể nào nhờ cậy người khác đỡ đần mãi được, có lúc bắt buộc phải đứng lên và bước đi, thi thoảng tắm xong tôi cũng sẽ tự mình đi lại một chốc."
Thời Tiến nghe mà bất lực: "Anh muốn hoạt động hai chân là chuyện tốt, nhưng tốt hơn hết vẫn nên để chú Long giúp anh giãn cơ đã rồi hẵng đi, cũng có thể nhờ chú Long đứng bên quan sát, như vậy anh sẽ thoải mái hơn."
"Nhưng quá khó coi." Liêm Quân vẫn nhắm mắt, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng đều đều, dùng ngữ điệu thản nhiên để thổ lộ những điều trước nay luôn giấu kín trong lòng mình, "Đi được hai bước phải nghỉ một lúc, mồ hôi ướt đẫm người, có lúc còn bị ngã...Diệt không cần một người lãnh đạo vô dụng và thảm hại như vậy.
Tôi là trụ cột tinh thần của chú Long và đám Quái Nhất, không thể để họ lo lắng ngược lại cho tôi."
Thời Tiến lặng thinh, muốn nói bọn Quái Nhất chắc chắn không thèm bận tâm đến việc anh có thảm hại hay không trong lúc chữa bệnh đâu, song lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt ngược về.
Suy cho cùng, tổ chức bạo lực khác với công ty bình thường.
Thân là ông trùm của "Diệt", Liêm Quân đã chẳng có ưu thế và khả năng để người ta tín phục về mặt vũ lực, nếu còn để mọi người thấy một hình tượng cực kì thảm hại vô dụng nữa, có lẽ ngoài mặt họ không biểu hiện gì, vẫn sẽ tôn kính Liêm Quân, thậm chí càng thêm quan tâm anh, nhưng vô hình trung, tâm lý của họ đối với Liêm Quân, đối với sự tin tưởng, sự mến phục, sự dựa dẫm và cảm giác an toàn dành cho "Diệt" ít nhiều sẽ vơi bớt đi.
Đây thật sự là vấn đề bất lực, bởi lòng người và tiềm thức hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của lý trí.
Liêm Quân đang tận lực dùng sức mạnh tinh thần để dựng nên một thanh "Định hải thần châm" vững chãi trong lòng mọi người, cái giá phải trả là anh không thể thể hiện bất cứ sự yếu mềm và thảm hại nào, sức khỏe kém dường như chỉ là cái mác bên ngoài, tuyệt không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Thời Tiến cẩn thận hồi tưởng, phát hiện Liêm Quân thật sự chưa bao giờ bộc lộ dáng vẻ di chuyển khó khăn thảm hại ở trước mặt mọi người.
Cuộc sống thường ngày của anh chưa từng cần đến kẻ hầu người hạ, mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác đều ở trong vẻ chỉn chu, điềm đạm và mưu lược, thậm chí rất ít chủ động nhờ người khác giúp anh đẩy xe lăn, có thể tự làm thì sẽ tự làm.
Anh không hề giống bệnh nhân chút nào cả.
Ngoại trừ dùng xe lăn thay cho đi bộ, anh gần như chưa từng tạo cho mọi người ấn tượng là một bệnh nhân đi lại khó khăn, đem đến phiền phức và bất tiện cho người khác.
"Vậy thì để tôi giúp anh nhé.
Nếu anh muốn luyện tập, cứ gọi tôi đến, tôi giúp anh mát xa giãn cơ, hơn nữa tôi bảo đảm không nói cho người khác biết chuyện anh tự đi bộ, miệng tôi kín lắm." Thời Tiến nuốt lời động viên xuống, trái lại xung phong nhận việc, giọng cũng cao lên, giúp Liêm Quân hướng về tương lai, "Đợi đến khi anh có thể tự mình bước đi, chúng ta cùng đi doạ bọn Quái Nhị, cho bọn họ hết hồn!"
Liêm Quân lắng nghe giọng nói đầy hưng phấn, luôn tràn trề sức sống của hắn, mở mắt ra nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhoẻn, đáp: "Được." Con người này, dù trong bất cứ chuyện gì, thật sự chưa bao giờ khiến anh thất vọng.
Thời Tiến "không khiến anh thất vọng" vui vẻ vỗ tay đứng lên, hưng phấn nói: "Được rồi, mát xa mặt trước đã xong, mặt sau mới là phần đặc sắc này.
Nào, anh Quân, lật người." Dứt lời, hắn vươn tay giật khăn tắm trên eo Liêm Quân ra.
Áo tắm làm bằng lụa, rất nhẹ, rất trơn; khăn tắm làm bằng sợi bông, lực ma sát rất lớn.
Bằng sức kéo của Thời Tiến, lớp vải dưới áo tắm tức khắc chệch đi, thế là những phần không nên lộ của Liêm Quân đều bị lộ sạch sành sanh.
"Thế mà là màu đen..." Thời Tiến đần mặt ra, nhìn mảnh vải tứ giác phía dưới áo tắm, tầm mắt không tự chủ mà dịch đến chỗ "e hèm" nào đó.
Nhóc Chết chợt đứng máy một cách quái lạ, sau đó hưng phấn điều khiển cơ thể Thời Tiến, duỗi tay vỗ cái bép vào đùi Liêm Quân...!Nơi rất gần với vùng giữa hai chân.
Ấn đường Liêm Quân nảy lên một cái, anh vươn tay giật khăn tắm trong tay Thời Tiến lại, ném phắt lên đầu hắn.
Bị khăn tắm trùm kín mặt, Thời Tiến liền hoàn hồn, sau đó tức tốc thu tay về, không dám tin chất vấn trong đầu: "Nhóc Chết, mày đang làm gì vậy? Mày điên à!" Giọng nói vì kích động mà lệch cả tông.
Nhóc Chết lấy làm thích chí lắm, chẳng buồn để tâm mà trả lời: "Trượt tay, trượt tay...!À thì, Tiến Tiến nè, cái khăn tắm này dùng để che chỗ đó của cục cưng á, cậu có chắc là muốn đội hoài trên đầu hong~"
Giọng điệu mờ ám của nó làm Thời Tiến dựng cả tóc gáy lên.
Hắn vội giơ tay kéo khăn tắm xuống, nhìn về phía Liêm Quân đã ngồi dậy cột áo lại đàng hoàng, mặt lạnh tanh dòm mình lom lom.
Hắn lúng túng cười một tiếng, gượng gạo giải thích: "Tôi...!bị trượt tay, trượt tay tí."
Liêm Quân lạnh nhạt liếc hắn, rồi trở mình, nằm sấp lên giường.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, vội đắp khăn tắm lại cho anh.
Phần mát xa sau đó, nhóc Chết không còn giở trò bậy bạ, Liêm Quân cũng không nói gì thêm, hoàn thành một cách vô cùng thuận lợi.
Thời Tiến rửa tay, đưa Liêm Quân vào buồng tắm, pha nước nóng cho anh, sau đó giúp anh sấy tóc, chúc ngủ ngon, rồi ôm dụng cụ lỉnh đi mất.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn một mình Liêm Quân.
Anh ngồi dựa vào đầu giường, cử động đôi chân đã thoải mái hơn.
Đoạn, anh nhìn về phía giường mát xa bên cửa sổ, bất chợt cúi đầu bật cười khe khẽ, sau đó ngắm nghía cảnh biển đêm êm đềm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt dần sâu hơn.
"Là cậu chủ động tiếp cận...!Thế nên, đừng trách tôi."
...
Ngày nghỉ rất vui, nếu không phải đi học thì tốt biết bao.
Ngày thứ ba lên đảo, giáo viên mà Liêm Quân mời cho Thời Tiến cuối cùng đã tới.
Tổng cộng có ba giáo viên, nghe nói tất cả đều là những nhà giáo đã từng dạy dỗ Liêm Quân và bọn Quái Nhất, địa vị cực kì cao trong "Diệt".
"Thế mà lại kêu tôi tới để dạy cấp ba..." Giáo viên dẫn đầu là một ông lão nhỏ người có mái tóc hoa râm, tính tình không tốt mấy, cực kì gai mắt với tiến độ học tập gay go của Thời Tiến, nhưng kì lạ là khi trông thấy hắn lại chẳng càm ràm gì, chỉ cẩn thận quan sát hắn, sau đó trịnh trọng khuyên nhủ, "Thế này không được đâu con ạ.
Những tri thức đã học phải khắc sâu vào trong não, cái cần nâng cao là thực lực của con, con phải chủ động, phải cố gắng hơn, chớ uổng phí tâm sức của cậu Quân."
Thời Tiến - học sinh "già đầu" sống hai đời nghe vậy liền vội vàng gật đầu dạ vâng.
"Ừ, thái độ cũng không tệ lắm." Thầy giáo họ Phùng, mọi người đều gọi ông là thầy Phùng.
Thầy Phùng thấy Thời Tiến chịu nghe vào tai, tâm lý miễn cưỡng hài lòng, đánh xoẹt ra một tấm lịch làm việc và nghỉ ngơi, nói, "Vậy chúng ta cứ dựa theo lịch này lên lớp nhé, thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày bảy tiết, sáng bốn tiết, chiều ba tiết, hai ngày cuối tuần nghỉ, không có ý kiến đúng không? Nếu không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định như thế, bắt đầu vào học thôi."
Thời Tiến nín thinh, muốn nói tốc độ bắn chữ của thầy nhanh như vậy, rõ là không cho hắn cơ hội để nêu ý kiến và phản bác, nhưng thấy thầy nghiêm túc và có trách nghiệm như vậy, cuối cùng đành thành thật ngậm miệng, mở sách giáo khoa ra.
...
Thời Tiến đau khổ lắm.
Bọn Quái Nhất ngày nào cũng chạy khắp đảo ăn chơi, thi thoảng còn lái thuyền đi câu cá và ngụp lặn, chỉ có hắn bị nhốt trong phòng học, thảm thương không kể xiết.
Ấy, không đúng, cũng không phải chỉ có một mình hắn thảm, người thảm còn có Liêm Quân nữa.
Thân là ông trùm của "Diệt", ngày thường của Liêm Quân chính là làm việc làm việc làm việc, chẳng có nổi hai ngày cuối tuần.
Hai người một kẻ làm việc trong thư phòng lớn, một kẻ học bài trong thư phòng nhỏ, quả thật là một đôi uyên ương số khổ – ấy là nhóc Chết nói vậy.
Thời Tiến kiên quyết không đếm xỉa tới bàn tay vàng động kinh.
Nghĩ đến cường độ làm việc của Liêm Quân, hắn không đành lòng, bèn đến thư phòng Liêm Quân tìm anh tám chuyện, quấy rầy anh một lúc mỗi giờ giải lao, giúp anh thư giãn một chút, đợi đến khi gần vào học mới trở về thư phòng nhỏ của mình.
Ngày vui luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết một tuần.
Hôm nay là cuối tuần, Thời Tiến không có tiết, liền dậy sớm, cố ý mặc áo ba lỗ rộng rãi và quần cộc lớn thích hợp để đi chơi, cười tươi rói gõ cửa phòng Liêm Quân, dự định đưa Liêm Quân ra ngoài đi dạo hóng mát.
Liêm Quân nhanh chóng mở cửa, quét mắt nhìn cái áo ba lỗ rộng đến lộ cả xương quai xanh và một chút chút phần ngực của Thời Tiến, không nói gì, nghiêng người ra hiệu cho Thời Tiến đi vào, đoạn nói: "Thứ cậu muốn đã điều tra ra rồi, tài liệu vừa được gửi đến, vào đi."
Thời Tiến nghe vậy sững người, sự thư thái và ý cười trên gương mặt bỗng chốc biến mất thấy rõ.
Hắn gật đầu đáp lại một tiếng, theo chân anh vào phòng.
Hai người ngồi ở ghế mây ngoài ban công phòng, Liêm Quân đưa chai nước trái cây cho Thời Tiến, sau đó đem một cái máy tính bảng tới, nói: "Tất cả đều ở trong này, cậu tự xem đi."
"Cảm ơn." Thời Tiến nói cám ơn, rồi cúi đầu ấn nút bật máy, mở phần tài liệu được mã hóa duy nhất trong máy tính bảng.
Tài liệu được chia làm sáu phần, Thời Tiến mở phần đầu tiên trước.
Tài liệu vừa được mở ra, hai bức ảnh liền hiện lên, một bức là Thời Vĩ Sùng, bức còn lại là một người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp, biểu cảm có phần nghiêm túc.
Ở góc hai bức ảnh đều viết ngày, hẳn là thời gian chụp.
Xét theo thời gian, bức ảnh người phụ nữ hẳn đã được chụp từ rất lâu, tuổi tác của người phụ nữ hiện tại đã không còn trẻ nữa.
Thời Tiến lập tức nhận ra, người phụ nữ này chắc hẳn là mẹ của Thời Vĩ Sùng, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên được Thời Hành Thụy tán tỉnh.
Hắn quan sát thật kĩ mặt mũi của người phụ nữ, hàng lông mày từ từ nhíu lại.
Thật kì lạ.
Mẹ của Thời Vĩ Sùng cùng mẹ của Lê Cửu Tranh và nguyên chủ thế mà hoàn toàn không giống nhau chút nào, cho dù là dung mạo hay khí chất, đều thuộc những phong cách khác nhau.
Mẹ của Thời Vĩ Sùng vẻ ngoài xinh đẹp, mặt mũi nghiêm túc, thoạt nhìn không phải kiểu người dễ ở chung, còn mẹ của Lê Cửu Tranh và mẹ nguyên chủ lại toát lên vẻ đẹp dịu dàng và sâu sắc.
Trước kia hắn đã phỏng đoán mơ hồ rằng Thời Hành Thụy tìm phụ nữ phải chăng đều theo một phong cách, kết quả bây giờ nhìn lại, hình như không phải vậy.
Chẳng lẽ đoán sai rồi ư?
Hắn lắc đầu, tiếp tục lướt xuống.
Mẹ của Thời Vĩ Sùng tên là Từ Khiết, sinh ra ở thành phố B, tài cao học rộng, gia cảnh giàu có, cha mẹ một người giữ chức vụ cấp cao trong doanh nghiệp nhà nước, một người giảng viên đại học, tất cả đều bưng trên tay chiếc "bát sắt"(1).
(1)Bát sắt (铁饭碗): công ăn việc làm ổn định với chức vụ, nghề nghiệp vững chắc.
Từ Khiết tốt nghiệp trường đại học hàng đầu trong nước, sau đó đi du học ở nước Y hai năm, về nước gia nhập vào Thụy Hành, làm trợ lý cho Thời Hành Thụy.
Thời Tiến thấy thế sửng sốt, xem đi xem lại đoạn tài liệu này mấy lần, hơi kinh ngạc.
Mẹ Thời Vĩ Sùng thế mà từng làm trợ lý cho Thời Hành Thụy? Vậy là Thời Hành Thụy "ăn cỏ gần hang"? Đây...!đây quả thật...hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn đó.
Hắn tiêu hóa hết thông tin này, rồi tiếp tục lướt xuống phần dưới.
Từ Khiết làm trợ lý cho Thời Hành Thụy mấy năm liền, có thể xem là nhân vật bậc lão thành chứng kiến Thụy Hành bước đầu phát triển.
Mãi đến tận khi mang thai ngoài ý muốn, bà mới rút khỏi cương vị công tác, bắt đầu chung sống với Thời Hành Thụy.
Sau đó mấy tháng sau khi sinh ra Thời Vĩ Sùng, bà đột nhiên chuyển ra khỏi nơi ở của Thời Hành Thụy, đến đây cắt đứt quan hệ ngoài mặt với Thời Hành Thụy.
Cũng chính kể từ lúc này, cha của Từ Khiết đột nhiên từ chức, xuống biển bắt đầu làm ăn, thành lập một công ty gia đình, Từ Khiết dẫn theo Thời Vĩ Sùng về nhà mẹ, trở thành phó chủ tịch công ty gia đình.
Từ đó về sau, Từ Khiết bắt đầu tập trung vào sự nghiệp gia tộc, không còn bận tâm đến chuyện tình cảm, không tái hôn, không hẹn hò, trở thành nữ doanh nhân tài giỏi quyền lực, mãi cho đến khi Thời Vĩ Sùng bắt đầu có thể một mình đảm đương mới lui về sau hậu trường, bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới, hưởng thụ cuộc sống về hưu.
Thời Tiến mở bức ảnh hiện tại của Từ Khiết ra, nhìn người phụ nữ trông nhã nhặn thân thiết, đã giấu đi vẻ nghiêm nghị và khó gần thời trẻ, thầm cảm thán.
Nếu bỏ qua những vướng mặc về lợi ích bên trong, chỉ đơn thuần xem câu chuyện giữa Thời Hành Thụy và Từ Khiết từ góc nhìn của khán giả, thì Từ Khiết quả thực chính là kiểu mẫu cho người phụ nữ ưu tú bỏ rơi tên sở khanh vô trách nhiệm, tự tại sống cuộc đời của chính mình, đồng thời nuôi dưỡng con trai nên người.
Chẳng trách Thời Vĩ Sùng giỏi kinh doanh đến thế.
Có một người cha như này, lại có một người mẹ như kia, nếu y là đồ phế vật, vậy thì quá có lỗi với cái gien cha mẹ đã truyền lại cho mình.
–––––––––
Cá Chết: há há há lúc gõ tới đoạn vỗ lên đùi toi vừa ngồi trong phòng tối vừa cười dằm khăm vãi các bác ạ:))))))) người ta nhìn lại tưởng mình đang làm chuyện gì xấu xa:)))
Bạn Tiến lại từng chút một bóc tách bí ẩn năm xưa rồi, không biết có gì ghê gớm không ????
P/s: Thật ra mấy tên nước A B C là nước có thiệt hết á, nhưng mà tui không rõ là tác giả đang dùng chữ đầu của tên nước trong tiếng Anh hay tiếng Hán nữa nên để vậy luôn ????.