Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
Chương 14
“Đêm mộng ảo”, rượu như tên, màu sắc xác thực rất mộng ảo, phô bày ra một màu băng lam đẹp đẽ, đựng trong một cái ly coctail tam giác, trên mặt rượu còn có một quả anh đào còn cuống lơ lửng, băng lam điểm thêm anh đào hồng, pha trộn vào nhau nhìn rất đẹp.
Chỉ tiếc rượu này có thể nhìn không thể uống, gọi tới chỉ để dùng làm đạo cụ tăng cường độ tao khí cho Thời Tiến.
“Nhớ là cách một đoạn thời gian thì lén lút hắt rượu ra ngoài một chút, làm bộ như có uống, đừng để lòi.” Quẻ Nhị kề sát vào nhắc nhở.
Thời Tiến bưng chén rượu lên, mười phần phong phạm tay chơi lão luyện mà quơ quơ, dùng thân thể che chắn làm cái dấu OK với Quẻ Nhị.
Hai người làm ra vẻ ve vãn uống rượu ở trên quầy bar, lẳng lặng chờ đợi cá lớn mắc câu. Đại khái qua ba vòng rượu, một trong những nhân vật mục tiêu xuất hiện —— thọ tinh đêm nay mang theo một đám bạn bè xuất hiện ở cửa quán bar.
* thọ tinh: người có sinh nhật vào ngày đó.
Quẻ Nhị liếc mắt ra hiệu cho Thời Tiến, làm cái khẩu hình “phóng túng một chút”.
Thời Tiến đè xuống kích động dựng ngón giữa với hắn, để chén rượu xuống, dựa theo kế hoạch đi vào sàn nhảy ‘phóng túng’.
Thân là một cảnh sát nhỏ thích xoa mạt chược, Thời Tiến tất nhiên là không biết khiêu vũ, tuy cậu không biết, nhưng Tiểu Tử có thể thêm buff làm cho cậu biết, còn có thể làm cho cậu nhảy đến đặc biệt tao khí!
“Oa, Tiến Tiến cậu nhảy thiệt đẹp, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu!” Tiểu Tử kích động hoan hô ở trong đầu, dường như cũng cảm thấy vinh quang.
Thời Tiến tức ngực đến muốn hộc máu, thôi miên chính mình người xung quanh chỉ là một đám bắp cải củ cải trắng, dựa theo động tác Tiểu Tử chỉ dẫn cùng cảm giác thân thể dẫn dắt mà nhảy theo bản năng, còn thỉnh thoảng hất tóc một cái, xả cổ áo một chút.
“Tiểu Tiến Tiến không tệ nha, không nghĩ tới cậu khiêu vũ lợi hại như vậy.” Bên trong hoa tai kim cương trên lỗ tai truyền ra âm thanh của Quẻ Nhị, Thời Tiến trợn trắng mắt, không muốn để ý đến hắn.
Quẻ Nhị lại không buông tha cậu, bắt đầu dài dòng lải nhải tường thuật trực tiếp tình huống cho cậu: “Thọ tinh mang theo bạn bè tới ghế dài đối diện sàn nhảy, như là đang chờ người nào… Bọn họ nhìn tới cậu… Thọ tinh lấy điện thoại di động chụp cậu một tấm, giống như phát hình của cậu cho ai đó… Ai nha tại sao tôi lại không nghĩ tới chứ, Tiểu Tiến Tiến khiêu vũ tốt đến như vậy, nhất định phải chụp lại cho Quân thiếu bọn họ nhìn một chút.” Nói xong một tràng âm thanh chụp ảnh tanh tách truyền đến.
Thời Tiến rốt cục nhịn không nổi, quay người đưa lưng về phía đoàn người thọ tinh, đằng đằng sát khí kêu lên với khuy áo lúa mạch trên y phục: “Quẻ, Nhị!”
“Cái gì Quẻ Nhị Quẻ Tam, bây giờ tôi là Trần Nhị, cậu phải gọi tôi là anh Nhị, lát nữa đừng gọi sai nha.” Ngữ khí của Quẻ Nhị vẫn đặc biệt muốn ăn đòn, nhưng có điều tiếng chụp ảnh đã ngừng. Cứ tường thuật như vậy một hồi, Thời Tiến rốt cục nghe được nội dung mình muốn nghe, “Từ Hoài đến, cậu nhảy năm thêm phút đồng hồ, sau đó xuống dưới về chỗ tôi.”
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, trả lời một câu đã biết, né tránh người thứ N xáp lại gần muốn thi nhảy* với mình, tiếp tục nhảy một hồi, sau đó làm ra bộ dáng mệt mỏi, nhảy xuống sàn nhảy về bên cạnh Quẻ Nhị.
* raw là ‘giới vũ’[尬舞]: nghĩa là khiêu chiến 1 ng nào đó nhảy thi, cứ 1 bên làm 1 vài động tác nhảy có kỹ thuật khó rồi thách thức bên còn lại và cứ tiếp tục như thế. (thường nhảy đường phố hay thấy ấy)
Quẻ Nhị mang vẻ mặt cười chảy mỡ “Tiểu bảo bối của tôi sao em lại dụ người như vậy, tôi thực sự là không chịu được”, duỗi cánh tay khoác vai Thời Tiến, nghiêng đầu dùng sức cọ lên tai cậu một chút.
“Mùi mồ hôi của tôi dễ ngửi sao?” Thời Tiến ngoài cười nhưng trong không cười.
“Tạm được, có mùi thuốc nhuộm tóc.” Quẻ Nhị trả lời, trên mặt vẫn cười đến chảy mỡ như cũ, còn bưng chén rượu lên đưa cho Thời Tiến, hạ thấp giọng, “Từ Hoài đang nhìn bên này, tao khí một chút.”
Thời Tiến nhận chén rượu, cúi đầu cắn cuống anh đào trên mặt rượu, ngậm anh đào lên, ngậm một chút liền phun ra, ngửa đầu xáp lại gần Quẻ Nhị, cũng hạ thấp giọng, tràn đầy ác ý hỏi: “Như vậy đủ tao khí chưa? Này, anh đào, cho anh ăn.”
Quẻ Nhị là sắt thép thẳng nam, chưa từng bị người cùng giới đùa giỡn như thế. Hắn thấy trên anh đào có thứ như là nước miếng, rốt cuộc không hạ miệng được, vẻ mặt nhăn nhó trong nháy mắt, nói rằng: “Xem như cậu lợi hại.”
“Giống nhau thôi.” Thời Tiến hài lòng, dịch mặt ra kê đầu lên bả vai Quẻ Nhị, làm ra bộ dáng thân mật với hắn, tự ăn anh đào, vừa mới ăn xong chuẩn bị lùi người lại, liền đối diện với tầm mắt của một người đàn ông ngồi ở trong góc.
Người đàn ông có chút quen mắt, giống như đã gặp nhau ở đâu rồi.
Tiểu Tử kinh ngạc thốt lên: “Tiến Tiến, sao thanh tiến độ của cậu lại đột nhiên tăng, 760 rồi!”
Thời Tiến vội vàng tránh né tầm mắt của người đàn ông, mơ hồ cảm thấy không ổn, vội vã nói ở trong đầu: “Tôi cũng không biết, Tiểu Tử cậu tra người đàn ông ngồi đối diện tôi ở góc kia một chút, cái người mặc áo khoác màu lam đậm đó, sao tôi cảm thấy hắn ta có chút quen mắt.”
Tiểu Tử nghe vậy vội vã làm việc, rất nhanh liền cho ra kết quả: “Trong bản ghi chép sử dụng rượu thì thấy hắn ta gọi là Long Thạch, là của một công ty giải trí… A a a, Tiến Tiến, hắn ta là người đại diện của Dung Châu Trung anh ba cậu! Quan hệ cực kỳ tốt với Dung Châu Trung!”
Đệt! Quả nhiên nhìn quen mắt không phải chuyện tốt!
Mồ hôi Thời Tiến ầm một cái chảy xuống, vội lui người lại để Quẻ Nhị ngăn cho mình.
Thế nhưng đã chậm, người đàn ông kia đứng dậy đi tới, lễ phép đứng ở cách hai người khoảng hai bước, hiền lành nói: “Chào các cậu, tôi là Long Thạch, người đại diện cho ban nghệ sĩ của công ty truyền hình Trung Giai, là như vầy, vừa nãy tôi nhìn thấy vũ đạo của vị tiểu tiên sinh này, cảm thấy cậu ấy rất thích hợp phát triển trong vòng giải trí, không biết tiểu tiên sinh có hứng thú trở thành minh tinh hay không? Yên tâm, tôi không phải tên lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi.” Nói rồi móc ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa tới trước mặt Thời Tiến.
Quẻ Nhị nghe vậy sửng sốt một chút, đợi hiểu rõ ý của Long Thạch, thiếu chút nữa liền trực tiếp cười ra tiếng, vội khụ một tiếng đè ý cười xuống, thấy Thời Tiến bất động nhìn danh thiếp, còn tưởng rằng cậu cũng bị doạ ngây ngẩn cả người, đưa tay nhận danh thiếp thay cậu, trả lời: “Xin lỗi, chuyện này tôi và bạn tôi cần phải suy xét kỹ một chút, ngài —— “
“Không cần suy xét!” Thời Tiến hoàn hồn, đoạt lấy danh thiếp trong tay Quẻ Nhị trực tiếp nhét về tay Long Thạch, nặn ra một nụ cười khô cằn với Long Thạch, cự tuyệt: “Tôi không có hứng thú trở thành minh tinh một chút nào, đa tạ ngài thưởng thức, tạm biệt!” Nói xong liền muốn kéo Quẻ Nhị đi.
Lần này đổi thành Long Thạch ngây ngẩn cả người, trước đó hắn ta thấy Thời Tiến giống như đặc biệt hưởng thụ trở thành tiêu điểm của vũ đài, còn tưởng rằng cậu cũng là loại người trẻ tuổi yêu thích nổi bật, không nghĩ rằng vậy mà cậu lại từ chối lời mời một cách thẳng thắn như vậy.
Do dự vài giây, hắn ta vẫn là không đành lòng bỏ qua mầm tốt như Thời Tiến, liền đuổi lên trước một bước, nói rằng: “Tiểu tiên sinh có thể suy nghĩ thêm một chút, tôi thật sự không phải là kẻ lừa đảo, nếu như cậu không tin, tôi có thể cho nghệ sĩ Dung Châu Trung của tôi gọi điện thoại cho cậu, hẳn là cậu không thể không biết hắn —— “
“Tôi không biết!” Tóc Thời Tiến cũng muốn xù lên, thấy Long Thạch này không thuận theo là không bỏ qua, sợ hắn ta dẫn Dung Châu Trung lại đây thật, quay người ngăn cản bước chân của hắn ta, thành khẩn nói, “Long tiên sinh, đừng theo, thật sự, tôi không muốn làm minh tinh, minh tinh mệt gần chết còn không có riêng tư, quá khổ, so với minh tinh, tôi càng thích làm tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm nằm thôi cũng có tiền, nhìn thấy vị kim chủ bên cạnh tôi không? Hắn siêu cấp có tiền, tôi cực kỳ yêu thích đi theo hắn.” Nói rồi kéo Quẻ Nhị bên cạnh một chút.
Quẻ Nhị tíc tắc đã hiểu ý cậu, phối hợp nắm bờ vai cậu giúp cậu diễn kịch, nói rằng: “Đương nhiên rồi bảo bối, tôi thích em nhất, em muốn cái gì tôi đều cho em, làm minh tinh nào thoải mái bằng làm tình nhân của tôi.”
“Đúng vậy, làm minh tinh có cái gì tốt, Dung Châu Trung đúng không, không phải là hắn có một bà mẹ biết ngủ sao, có gì đặc biệt hơn người, một con hát nam mà thôi.” Một giọng nam hơi thô hung hăng chen vào đề tài, cấp tốc kéo bạo không khí.
Biểu tình Long Thạch chìm xuống, nghiêng đầu nhìn sang.
Quẻ Nhị và Thời Tiến cũng cùng nhìn sang, ngoài ý muốn phát hiện người giúp bọn họ nói chuyện kia không phải ai khác, mà là mục tiêu cuối cùng bọn họ cần tiếp cận đêm nay —— Từ Hoài.
“Cậu nói chuyện chú ý một chút.” Long Thạch không vui mở miệng.
Từ Hoài đưa cho Thời Tiến một cái ánh mắt “vấn đề nhỏ, anh giúp cưng giải quyết”, ỷ vào thịt trên người nhiều, khí thế hung hăng đi tới trước mặt Long Thạch nhìn hắn ta, ngang ngược nói: “Tại địa bàn của tao mà mày còn dám lớn lối như vậy, cút mau, đừng ép tao phái người ném mày ra ngoài.”
Long Thạch lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, tự nhận là tính khí đã đủ tốt, mà lúc này cũng khó tránh khỏi tức giận. Hắn ta nặng nề nhìn Từ Hoài, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Chậc, làm sao, đây là chuẩn bị trở về tìm bảo kê? Vậy mày cần phải nhớ rõ tên của ông, Từ Hoài, ông là Từ Hoài, tao chờ mày tới tìm tao tính sổ.” Từ Hoài dùng sức vỗ ngực Long Thạch, vỗ Long Thạch lui về sau một bước dài.
Biểu tình Long Thạch càng khó coi hơn, nhìn ngực một chút, nói rằng: “Tôi nhớ kỹ cậu, Từ Hoài.” Nói xong chỉ tiếc mài sắt không nên kim cùng tiếc nuối thoáng nhìn Thời Tiến, mặt tối sầm lại quay người đi.
Thời Tiến nhìn theo Long Thạch rời đi, ở trong lòng thắp nến cho Từ Hoài—— đắc tội Long Thạch chẳng khác nào đắc tội Dung Châu Trung, biệt danh diêm vương giới giải trí của Dung Châu Trung không phải là làm màu, tác phong có thù tất báo kia, quả thực là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, Từ Hoài này hơn nửa là sắp teo đời.
Tiểu Tử có chút muốn khóc: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu cao lên tới 770, ngay sau khi Long Thạch đi qua liếc mắt nhìn cậu một cái.”
Thời Tiến nghe vậy sững sờ, lập tức cũng muốn khóc.
Thực sự là ngàn phòng vạn phòng, không phòng được đồng đội heo đột nhiên xuất hiện, Từ Hoài đúng không, cậu nhớ kỹ!
Tuy rằng quá trình hoàn toàn không đúng theo kế hoạch, nhưng nhiệm vụ tối nay của Quẻ Nhị cuối cùng vẫn hoàn thành. Thông qua một trận “anh hùng cứu mỹ nhân” này, cậu thành công tiếp cận Từ Hoài, cũng thuận tiện đi cùng Từ Hoài tới phòng riêng bạn gã tổ chức sinh nhật.
Thời Tiến sinh không thể luyến, càng cảm thấy vẫn là lưu lại bên cạnh Liêm Quân tốt, vừa an toàn vừa thanh tịnh, sau đó đối mặt với Từ Hoài cố ý rót rượu, cậu không nhịn được có chút giận chó đánh mèo, bảo Tiểu Tử bỏ thêm cho mình cái buff “Ngàn chén không say”, vô cùng hào khí chuốc ngược lại.
Từ Hoài chưa từng thấy người như Thời Tiến, tướng mạo lanh lợi tuấn tú, nhảy múa nóng bỏng quyến rũ, tính cách phóng khoáng hảo sảng, ngay cả hám giàu cũng hám đến đặc biệt trắng trợn, quả thực là không chỗ nào không mâu thuẫn, không nơi nào không hấp dẫn, khiến lòng người ngứa mà muốn xem càng nhiều bộ dáng của cậu.
Gã càng tiếp xúc cùng Thời Tiến càng thích, cơ hồ quên mất bên cạnh Thời Tiến còn có kim chủ Quẻ Nhị, chỗ ngồi dời từ đối diện Quẻ Nhị sang đối diện Thời Tiến, lại từ đối diện Thời Tiến dời đến bên cạnh Thời Tiến, con ngươi còn kém dính vào trên người Thời Tiến.
Quẻ Nhị không nghĩ rằng sau khi Thời Tiến vào phòng riêng vậy mà lại lạc quan như thế, trạng thái cũng cực kỳ tốt, đơn giản mặc cho cậu phát huy, không dấu vết thu nhỏ độ tồn tại —— nhiệm vụ hôm nay cũng chỉ là tranh thủ làm quen với Từ Hoài mà thôi, để sau đó càng tiếp xúc sâu hơn, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, nên cũng không cần Thời Tiến vẫn luôn làm theo kịch bản, uống rượu liền uống rượu đi, ngược lại có hắn ở bên cạnh nhìn, không có chuyện gì.
Chỉ tiếc rượu này có thể nhìn không thể uống, gọi tới chỉ để dùng làm đạo cụ tăng cường độ tao khí cho Thời Tiến.
“Nhớ là cách một đoạn thời gian thì lén lút hắt rượu ra ngoài một chút, làm bộ như có uống, đừng để lòi.” Quẻ Nhị kề sát vào nhắc nhở.
Thời Tiến bưng chén rượu lên, mười phần phong phạm tay chơi lão luyện mà quơ quơ, dùng thân thể che chắn làm cái dấu OK với Quẻ Nhị.
Hai người làm ra vẻ ve vãn uống rượu ở trên quầy bar, lẳng lặng chờ đợi cá lớn mắc câu. Đại khái qua ba vòng rượu, một trong những nhân vật mục tiêu xuất hiện —— thọ tinh đêm nay mang theo một đám bạn bè xuất hiện ở cửa quán bar.
* thọ tinh: người có sinh nhật vào ngày đó.
Quẻ Nhị liếc mắt ra hiệu cho Thời Tiến, làm cái khẩu hình “phóng túng một chút”.
Thời Tiến đè xuống kích động dựng ngón giữa với hắn, để chén rượu xuống, dựa theo kế hoạch đi vào sàn nhảy ‘phóng túng’.
Thân là một cảnh sát nhỏ thích xoa mạt chược, Thời Tiến tất nhiên là không biết khiêu vũ, tuy cậu không biết, nhưng Tiểu Tử có thể thêm buff làm cho cậu biết, còn có thể làm cho cậu nhảy đến đặc biệt tao khí!
“Oa, Tiến Tiến cậu nhảy thiệt đẹp, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu!” Tiểu Tử kích động hoan hô ở trong đầu, dường như cũng cảm thấy vinh quang.
Thời Tiến tức ngực đến muốn hộc máu, thôi miên chính mình người xung quanh chỉ là một đám bắp cải củ cải trắng, dựa theo động tác Tiểu Tử chỉ dẫn cùng cảm giác thân thể dẫn dắt mà nhảy theo bản năng, còn thỉnh thoảng hất tóc một cái, xả cổ áo một chút.
“Tiểu Tiến Tiến không tệ nha, không nghĩ tới cậu khiêu vũ lợi hại như vậy.” Bên trong hoa tai kim cương trên lỗ tai truyền ra âm thanh của Quẻ Nhị, Thời Tiến trợn trắng mắt, không muốn để ý đến hắn.
Quẻ Nhị lại không buông tha cậu, bắt đầu dài dòng lải nhải tường thuật trực tiếp tình huống cho cậu: “Thọ tinh mang theo bạn bè tới ghế dài đối diện sàn nhảy, như là đang chờ người nào… Bọn họ nhìn tới cậu… Thọ tinh lấy điện thoại di động chụp cậu một tấm, giống như phát hình của cậu cho ai đó… Ai nha tại sao tôi lại không nghĩ tới chứ, Tiểu Tiến Tiến khiêu vũ tốt đến như vậy, nhất định phải chụp lại cho Quân thiếu bọn họ nhìn một chút.” Nói xong một tràng âm thanh chụp ảnh tanh tách truyền đến.
Thời Tiến rốt cục nhịn không nổi, quay người đưa lưng về phía đoàn người thọ tinh, đằng đằng sát khí kêu lên với khuy áo lúa mạch trên y phục: “Quẻ, Nhị!”
“Cái gì Quẻ Nhị Quẻ Tam, bây giờ tôi là Trần Nhị, cậu phải gọi tôi là anh Nhị, lát nữa đừng gọi sai nha.” Ngữ khí của Quẻ Nhị vẫn đặc biệt muốn ăn đòn, nhưng có điều tiếng chụp ảnh đã ngừng. Cứ tường thuật như vậy một hồi, Thời Tiến rốt cục nghe được nội dung mình muốn nghe, “Từ Hoài đến, cậu nhảy năm thêm phút đồng hồ, sau đó xuống dưới về chỗ tôi.”
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, trả lời một câu đã biết, né tránh người thứ N xáp lại gần muốn thi nhảy* với mình, tiếp tục nhảy một hồi, sau đó làm ra bộ dáng mệt mỏi, nhảy xuống sàn nhảy về bên cạnh Quẻ Nhị.
* raw là ‘giới vũ’[尬舞]: nghĩa là khiêu chiến 1 ng nào đó nhảy thi, cứ 1 bên làm 1 vài động tác nhảy có kỹ thuật khó rồi thách thức bên còn lại và cứ tiếp tục như thế. (thường nhảy đường phố hay thấy ấy)
Quẻ Nhị mang vẻ mặt cười chảy mỡ “Tiểu bảo bối của tôi sao em lại dụ người như vậy, tôi thực sự là không chịu được”, duỗi cánh tay khoác vai Thời Tiến, nghiêng đầu dùng sức cọ lên tai cậu một chút.
“Mùi mồ hôi của tôi dễ ngửi sao?” Thời Tiến ngoài cười nhưng trong không cười.
“Tạm được, có mùi thuốc nhuộm tóc.” Quẻ Nhị trả lời, trên mặt vẫn cười đến chảy mỡ như cũ, còn bưng chén rượu lên đưa cho Thời Tiến, hạ thấp giọng, “Từ Hoài đang nhìn bên này, tao khí một chút.”
Thời Tiến nhận chén rượu, cúi đầu cắn cuống anh đào trên mặt rượu, ngậm anh đào lên, ngậm một chút liền phun ra, ngửa đầu xáp lại gần Quẻ Nhị, cũng hạ thấp giọng, tràn đầy ác ý hỏi: “Như vậy đủ tao khí chưa? Này, anh đào, cho anh ăn.”
Quẻ Nhị là sắt thép thẳng nam, chưa từng bị người cùng giới đùa giỡn như thế. Hắn thấy trên anh đào có thứ như là nước miếng, rốt cuộc không hạ miệng được, vẻ mặt nhăn nhó trong nháy mắt, nói rằng: “Xem như cậu lợi hại.”
“Giống nhau thôi.” Thời Tiến hài lòng, dịch mặt ra kê đầu lên bả vai Quẻ Nhị, làm ra bộ dáng thân mật với hắn, tự ăn anh đào, vừa mới ăn xong chuẩn bị lùi người lại, liền đối diện với tầm mắt của một người đàn ông ngồi ở trong góc.
Người đàn ông có chút quen mắt, giống như đã gặp nhau ở đâu rồi.
Tiểu Tử kinh ngạc thốt lên: “Tiến Tiến, sao thanh tiến độ của cậu lại đột nhiên tăng, 760 rồi!”
Thời Tiến vội vàng tránh né tầm mắt của người đàn ông, mơ hồ cảm thấy không ổn, vội vã nói ở trong đầu: “Tôi cũng không biết, Tiểu Tử cậu tra người đàn ông ngồi đối diện tôi ở góc kia một chút, cái người mặc áo khoác màu lam đậm đó, sao tôi cảm thấy hắn ta có chút quen mắt.”
Tiểu Tử nghe vậy vội vã làm việc, rất nhanh liền cho ra kết quả: “Trong bản ghi chép sử dụng rượu thì thấy hắn ta gọi là Long Thạch, là của một công ty giải trí… A a a, Tiến Tiến, hắn ta là người đại diện của Dung Châu Trung anh ba cậu! Quan hệ cực kỳ tốt với Dung Châu Trung!”
Đệt! Quả nhiên nhìn quen mắt không phải chuyện tốt!
Mồ hôi Thời Tiến ầm một cái chảy xuống, vội lui người lại để Quẻ Nhị ngăn cho mình.
Thế nhưng đã chậm, người đàn ông kia đứng dậy đi tới, lễ phép đứng ở cách hai người khoảng hai bước, hiền lành nói: “Chào các cậu, tôi là Long Thạch, người đại diện cho ban nghệ sĩ của công ty truyền hình Trung Giai, là như vầy, vừa nãy tôi nhìn thấy vũ đạo của vị tiểu tiên sinh này, cảm thấy cậu ấy rất thích hợp phát triển trong vòng giải trí, không biết tiểu tiên sinh có hứng thú trở thành minh tinh hay không? Yên tâm, tôi không phải tên lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi.” Nói rồi móc ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa tới trước mặt Thời Tiến.
Quẻ Nhị nghe vậy sửng sốt một chút, đợi hiểu rõ ý của Long Thạch, thiếu chút nữa liền trực tiếp cười ra tiếng, vội khụ một tiếng đè ý cười xuống, thấy Thời Tiến bất động nhìn danh thiếp, còn tưởng rằng cậu cũng bị doạ ngây ngẩn cả người, đưa tay nhận danh thiếp thay cậu, trả lời: “Xin lỗi, chuyện này tôi và bạn tôi cần phải suy xét kỹ một chút, ngài —— “
“Không cần suy xét!” Thời Tiến hoàn hồn, đoạt lấy danh thiếp trong tay Quẻ Nhị trực tiếp nhét về tay Long Thạch, nặn ra một nụ cười khô cằn với Long Thạch, cự tuyệt: “Tôi không có hứng thú trở thành minh tinh một chút nào, đa tạ ngài thưởng thức, tạm biệt!” Nói xong liền muốn kéo Quẻ Nhị đi.
Lần này đổi thành Long Thạch ngây ngẩn cả người, trước đó hắn ta thấy Thời Tiến giống như đặc biệt hưởng thụ trở thành tiêu điểm của vũ đài, còn tưởng rằng cậu cũng là loại người trẻ tuổi yêu thích nổi bật, không nghĩ rằng vậy mà cậu lại từ chối lời mời một cách thẳng thắn như vậy.
Do dự vài giây, hắn ta vẫn là không đành lòng bỏ qua mầm tốt như Thời Tiến, liền đuổi lên trước một bước, nói rằng: “Tiểu tiên sinh có thể suy nghĩ thêm một chút, tôi thật sự không phải là kẻ lừa đảo, nếu như cậu không tin, tôi có thể cho nghệ sĩ Dung Châu Trung của tôi gọi điện thoại cho cậu, hẳn là cậu không thể không biết hắn —— “
“Tôi không biết!” Tóc Thời Tiến cũng muốn xù lên, thấy Long Thạch này không thuận theo là không bỏ qua, sợ hắn ta dẫn Dung Châu Trung lại đây thật, quay người ngăn cản bước chân của hắn ta, thành khẩn nói, “Long tiên sinh, đừng theo, thật sự, tôi không muốn làm minh tinh, minh tinh mệt gần chết còn không có riêng tư, quá khổ, so với minh tinh, tôi càng thích làm tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm nằm thôi cũng có tiền, nhìn thấy vị kim chủ bên cạnh tôi không? Hắn siêu cấp có tiền, tôi cực kỳ yêu thích đi theo hắn.” Nói rồi kéo Quẻ Nhị bên cạnh một chút.
Quẻ Nhị tíc tắc đã hiểu ý cậu, phối hợp nắm bờ vai cậu giúp cậu diễn kịch, nói rằng: “Đương nhiên rồi bảo bối, tôi thích em nhất, em muốn cái gì tôi đều cho em, làm minh tinh nào thoải mái bằng làm tình nhân của tôi.”
“Đúng vậy, làm minh tinh có cái gì tốt, Dung Châu Trung đúng không, không phải là hắn có một bà mẹ biết ngủ sao, có gì đặc biệt hơn người, một con hát nam mà thôi.” Một giọng nam hơi thô hung hăng chen vào đề tài, cấp tốc kéo bạo không khí.
Biểu tình Long Thạch chìm xuống, nghiêng đầu nhìn sang.
Quẻ Nhị và Thời Tiến cũng cùng nhìn sang, ngoài ý muốn phát hiện người giúp bọn họ nói chuyện kia không phải ai khác, mà là mục tiêu cuối cùng bọn họ cần tiếp cận đêm nay —— Từ Hoài.
“Cậu nói chuyện chú ý một chút.” Long Thạch không vui mở miệng.
Từ Hoài đưa cho Thời Tiến một cái ánh mắt “vấn đề nhỏ, anh giúp cưng giải quyết”, ỷ vào thịt trên người nhiều, khí thế hung hăng đi tới trước mặt Long Thạch nhìn hắn ta, ngang ngược nói: “Tại địa bàn của tao mà mày còn dám lớn lối như vậy, cút mau, đừng ép tao phái người ném mày ra ngoài.”
Long Thạch lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, tự nhận là tính khí đã đủ tốt, mà lúc này cũng khó tránh khỏi tức giận. Hắn ta nặng nề nhìn Từ Hoài, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Chậc, làm sao, đây là chuẩn bị trở về tìm bảo kê? Vậy mày cần phải nhớ rõ tên của ông, Từ Hoài, ông là Từ Hoài, tao chờ mày tới tìm tao tính sổ.” Từ Hoài dùng sức vỗ ngực Long Thạch, vỗ Long Thạch lui về sau một bước dài.
Biểu tình Long Thạch càng khó coi hơn, nhìn ngực một chút, nói rằng: “Tôi nhớ kỹ cậu, Từ Hoài.” Nói xong chỉ tiếc mài sắt không nên kim cùng tiếc nuối thoáng nhìn Thời Tiến, mặt tối sầm lại quay người đi.
Thời Tiến nhìn theo Long Thạch rời đi, ở trong lòng thắp nến cho Từ Hoài—— đắc tội Long Thạch chẳng khác nào đắc tội Dung Châu Trung, biệt danh diêm vương giới giải trí của Dung Châu Trung không phải là làm màu, tác phong có thù tất báo kia, quả thực là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, Từ Hoài này hơn nửa là sắp teo đời.
Tiểu Tử có chút muốn khóc: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu cao lên tới 770, ngay sau khi Long Thạch đi qua liếc mắt nhìn cậu một cái.”
Thời Tiến nghe vậy sững sờ, lập tức cũng muốn khóc.
Thực sự là ngàn phòng vạn phòng, không phòng được đồng đội heo đột nhiên xuất hiện, Từ Hoài đúng không, cậu nhớ kỹ!
Tuy rằng quá trình hoàn toàn không đúng theo kế hoạch, nhưng nhiệm vụ tối nay của Quẻ Nhị cuối cùng vẫn hoàn thành. Thông qua một trận “anh hùng cứu mỹ nhân” này, cậu thành công tiếp cận Từ Hoài, cũng thuận tiện đi cùng Từ Hoài tới phòng riêng bạn gã tổ chức sinh nhật.
Thời Tiến sinh không thể luyến, càng cảm thấy vẫn là lưu lại bên cạnh Liêm Quân tốt, vừa an toàn vừa thanh tịnh, sau đó đối mặt với Từ Hoài cố ý rót rượu, cậu không nhịn được có chút giận chó đánh mèo, bảo Tiểu Tử bỏ thêm cho mình cái buff “Ngàn chén không say”, vô cùng hào khí chuốc ngược lại.
Từ Hoài chưa từng thấy người như Thời Tiến, tướng mạo lanh lợi tuấn tú, nhảy múa nóng bỏng quyến rũ, tính cách phóng khoáng hảo sảng, ngay cả hám giàu cũng hám đến đặc biệt trắng trợn, quả thực là không chỗ nào không mâu thuẫn, không nơi nào không hấp dẫn, khiến lòng người ngứa mà muốn xem càng nhiều bộ dáng của cậu.
Gã càng tiếp xúc cùng Thời Tiến càng thích, cơ hồ quên mất bên cạnh Thời Tiến còn có kim chủ Quẻ Nhị, chỗ ngồi dời từ đối diện Quẻ Nhị sang đối diện Thời Tiến, lại từ đối diện Thời Tiến dời đến bên cạnh Thời Tiến, con ngươi còn kém dính vào trên người Thời Tiến.
Quẻ Nhị không nghĩ rằng sau khi Thời Tiến vào phòng riêng vậy mà lại lạc quan như thế, trạng thái cũng cực kỳ tốt, đơn giản mặc cho cậu phát huy, không dấu vết thu nhỏ độ tồn tại —— nhiệm vụ hôm nay cũng chỉ là tranh thủ làm quen với Từ Hoài mà thôi, để sau đó càng tiếp xúc sâu hơn, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, nên cũng không cần Thời Tiến vẫn luôn làm theo kịch bản, uống rượu liền uống rượu đi, ngược lại có hắn ở bên cạnh nhìn, không có chuyện gì.