Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料
Chương 30
Trời lạnh buốt, nhưng trong lòng ta lại nóng rực như lửa, hơi thở bốc thành khói trắng.
Yến Đế, kẻ đang hoảng sợ bỏ chạy, chính là từ mật đạo này chui ra. Ông ta gầy gò, má hóp lại, chỉ có đôi mắt phượng vẫn sáng quắc. Nghe nói từ nhỏ ông ta đã mắc bệnh hiểm nghèo, bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc chữa trị.
Hận, hận, hận! Và giờ đây, kẻ ta hận nhất đang ở ngay trước mắt, niềm hạnh phúc này làm ta choáng ngợp, suýt chút nữa đứng không vững.
Ta thực sự muốn từ từ hành hạ Yến Đế, nhưng lại sợ đêm dài lắm mộng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cứ dứt khoát giải quyết cho xong.
Thấy có người canh gác, Yến Đế lộ vẻ kinh ngạc trên gương mặt hốc hác, ông ta cẩn thận rụt người vào trong mật đạo: “Ngươi là ai?”
“Là ta.” Ta không tiếng động mở miệng, cố gắng để khẩu hình rõ ràng, dễ hiểu. “Ta là đại phu đến chữa bệnh cho ngài.”
“Trẫm chưa từng gặp ngươi.” Ông ta khó mà nhận ra, lùi lại vào mật đạo: “...Nếu là đại phu, tại sao không chữa bệnh câm của ngươi trước?”
Ta cười lớn, đúng hơn là ta há miệng hít thở, đây là cách cười của người câm, nụ cười của một bệnh nhân.
Cười một lúc, ta kéo lê chiếc rìu bước vào mật đạo, ông ta bắt đầu chạy, ta bắt đầu đuổi theo, chiếc rìu kéo lê trên đất tóe ra tia lửa.
Ta đuổi kịp ông ta, nắm lấy tóc ông ta, ông ta đau đớn kêu lên: “Trẫm, trẫm... Ngươi là Yến — Cứu mạng!”
Cái thứ óc bã đậu này, ăn óc mà làm hỏng cả đầu lẫn thân, khiến bổn đại phu phải tới kê cho ngươi một đơn thuốc: Quỳ xuống, nghển cổ, chịu ch.
Giống như cưa gỗ vậy, ta chậm rãi cưa xương cốt ông ta. Cuối cùng, đầu Yến Đế gục xuống, tiếng rên rỉ cũng dần nhỏ lại.
Ngươi thấy không? Ta đâu có lừa ngươi, ta đúng là đại phu mà. Nhìn đôi tay kỳ diệu của ta mà xem, c.h.é.m ch ngươi như vậy, chẳng phải ngươi hết bệnh rồi sao?
69
Ta xách đầu của Yến Đế, cuộn tròn trong mật đạo ở Trích Tinh Các, chờ đợi suốt ba ngày ba đêm.
Mãi đến khi Yến Trạm lật nắp sắt của mật đạo lên, đứng ngược sáng, đưa tay về phía ta:
“Quan Kỳ, kết thúc rồi, ta đã thắng.”
Đó là điều hiển nhiên. Yến Trạm thu phục được Lâm Quốc Kiêu, mà Yến Từ chỉ có một thân một mình, một chọi hai sao mà thắng nổi?
Ta nắm lấy tay hắn bước ra ngoài, vứt đầu của Yến Đế sang một bên, rồi kéo lê chiếc rìu nặng nề, chầm chậm đi về phía trước.
Những gì ta nhìn thấy đều là hoang tàn, Yến cung xưa kia vốn tráng lệ rộng lớn, nay đã trở thành ngục luyện của trần gian.
Những binh sĩ tử trận nằm la liệt như những bông lúa bị gió thổi gập, không còn sự sống mà nằm sấp trên mặt đất, một hàng kiến bò ra từ hốc mắt của người ch.
Mùi thối của thịt đang phân hủy len lỏi vào từng ngóc ngách trong người ta, kền kền bay lượn, gọi đàn tụ hội.
Các binh sĩ thắng trận kéo xe bò đến vận chuyển xác ch, tiếng hô vang dậy hết đợt này đến đợt khác, họ cúi xuống nhấc xác người lên như những người nông dân đang cấy lúa.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chiếc rìu của ta kéo lê trên mặt đất, để lại một rãnh sâu trên lớp đất mềm thấm đẫm máu, m.á.u chảy rỉ ra từ đó.
Mặt trời khổng lồ đỏ rực đang ở phía Tây dần dần chìm xuống, cả Yến Cung chìm ngập trong ánh sáng màu cam đỏ ấy, tràn đầy vẻ u ám nhưng vẫn lấp lánh huy hoàng.
Những rặng mây đỏ rực ở phía góc chân trời như đang sôi sùng sục, tầng mây sắc vàng ép sát xuống cực điểm, như thể ngọn lửa ấy sắp thiêu rụi những mái ngói của cung điện.
“Quan Kỳ!” Yến Trạm nắm tay ta, đến trước điện Kim Loan. “Ta đã gi*t tất cả hoàng tử, ngoại trừ hoàng đệ của ta, Yến Từ.”
“Ngươi từng nói với ta, Yến Từ đã hạ cổ mẫu tử trên người ngươi, liên kết sinh tử nên ta không gi*t hắn.”
“Hắn ép ngươi làm kẻ câm, ép ngươi làm chó săn, ép ngươi gi*t người thân … Nếu ta là ngươi, nhất định ta sẽ hận hắn thấu xương.”
Yến Trạm đứng lại trước điện, duỗi tay đẩy cửa: “Cho nên ta bắt sống Yến Từ, làm sính lễ cưới ngươi.”
Yến Đế, kẻ đang hoảng sợ bỏ chạy, chính là từ mật đạo này chui ra. Ông ta gầy gò, má hóp lại, chỉ có đôi mắt phượng vẫn sáng quắc. Nghe nói từ nhỏ ông ta đã mắc bệnh hiểm nghèo, bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc chữa trị.
Hận, hận, hận! Và giờ đây, kẻ ta hận nhất đang ở ngay trước mắt, niềm hạnh phúc này làm ta choáng ngợp, suýt chút nữa đứng không vững.
Ta thực sự muốn từ từ hành hạ Yến Đế, nhưng lại sợ đêm dài lắm mộng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cứ dứt khoát giải quyết cho xong.
Thấy có người canh gác, Yến Đế lộ vẻ kinh ngạc trên gương mặt hốc hác, ông ta cẩn thận rụt người vào trong mật đạo: “Ngươi là ai?”
“Là ta.” Ta không tiếng động mở miệng, cố gắng để khẩu hình rõ ràng, dễ hiểu. “Ta là đại phu đến chữa bệnh cho ngài.”
“Trẫm chưa từng gặp ngươi.” Ông ta khó mà nhận ra, lùi lại vào mật đạo: “...Nếu là đại phu, tại sao không chữa bệnh câm của ngươi trước?”
Ta cười lớn, đúng hơn là ta há miệng hít thở, đây là cách cười của người câm, nụ cười của một bệnh nhân.
Cười một lúc, ta kéo lê chiếc rìu bước vào mật đạo, ông ta bắt đầu chạy, ta bắt đầu đuổi theo, chiếc rìu kéo lê trên đất tóe ra tia lửa.
Ta đuổi kịp ông ta, nắm lấy tóc ông ta, ông ta đau đớn kêu lên: “Trẫm, trẫm... Ngươi là Yến — Cứu mạng!”
Cái thứ óc bã đậu này, ăn óc mà làm hỏng cả đầu lẫn thân, khiến bổn đại phu phải tới kê cho ngươi một đơn thuốc: Quỳ xuống, nghển cổ, chịu ch.
Giống như cưa gỗ vậy, ta chậm rãi cưa xương cốt ông ta. Cuối cùng, đầu Yến Đế gục xuống, tiếng rên rỉ cũng dần nhỏ lại.
Ngươi thấy không? Ta đâu có lừa ngươi, ta đúng là đại phu mà. Nhìn đôi tay kỳ diệu của ta mà xem, c.h.é.m ch ngươi như vậy, chẳng phải ngươi hết bệnh rồi sao?
69
Ta xách đầu của Yến Đế, cuộn tròn trong mật đạo ở Trích Tinh Các, chờ đợi suốt ba ngày ba đêm.
Mãi đến khi Yến Trạm lật nắp sắt của mật đạo lên, đứng ngược sáng, đưa tay về phía ta:
“Quan Kỳ, kết thúc rồi, ta đã thắng.”
Đó là điều hiển nhiên. Yến Trạm thu phục được Lâm Quốc Kiêu, mà Yến Từ chỉ có một thân một mình, một chọi hai sao mà thắng nổi?
Ta nắm lấy tay hắn bước ra ngoài, vứt đầu của Yến Đế sang một bên, rồi kéo lê chiếc rìu nặng nề, chầm chậm đi về phía trước.
Những gì ta nhìn thấy đều là hoang tàn, Yến cung xưa kia vốn tráng lệ rộng lớn, nay đã trở thành ngục luyện của trần gian.
Những binh sĩ tử trận nằm la liệt như những bông lúa bị gió thổi gập, không còn sự sống mà nằm sấp trên mặt đất, một hàng kiến bò ra từ hốc mắt của người ch.
Mùi thối của thịt đang phân hủy len lỏi vào từng ngóc ngách trong người ta, kền kền bay lượn, gọi đàn tụ hội.
Các binh sĩ thắng trận kéo xe bò đến vận chuyển xác ch, tiếng hô vang dậy hết đợt này đến đợt khác, họ cúi xuống nhấc xác người lên như những người nông dân đang cấy lúa.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chiếc rìu của ta kéo lê trên mặt đất, để lại một rãnh sâu trên lớp đất mềm thấm đẫm máu, m.á.u chảy rỉ ra từ đó.
Mặt trời khổng lồ đỏ rực đang ở phía Tây dần dần chìm xuống, cả Yến Cung chìm ngập trong ánh sáng màu cam đỏ ấy, tràn đầy vẻ u ám nhưng vẫn lấp lánh huy hoàng.
Những rặng mây đỏ rực ở phía góc chân trời như đang sôi sùng sục, tầng mây sắc vàng ép sát xuống cực điểm, như thể ngọn lửa ấy sắp thiêu rụi những mái ngói của cung điện.
“Quan Kỳ!” Yến Trạm nắm tay ta, đến trước điện Kim Loan. “Ta đã gi*t tất cả hoàng tử, ngoại trừ hoàng đệ của ta, Yến Từ.”
“Ngươi từng nói với ta, Yến Từ đã hạ cổ mẫu tử trên người ngươi, liên kết sinh tử nên ta không gi*t hắn.”
“Hắn ép ngươi làm kẻ câm, ép ngươi làm chó săn, ép ngươi gi*t người thân … Nếu ta là ngươi, nhất định ta sẽ hận hắn thấu xương.”
Yến Trạm đứng lại trước điện, duỗi tay đẩy cửa: “Cho nên ta bắt sống Yến Từ, làm sính lễ cưới ngươi.”