Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料
Chương 14
Nửa tháng trôi qua, Yến Từ bình an vô sự ra khỏi ngục, bởi vì Yến Đế thực sự rất cần hắn.
Yến Đế cần m.á.u Yến Từ, cần Yến Từ mở toang đầu mỹ nhân, cần Yến Từ lấp đầy chỗ của Yến Thanh.
Về phần Yến Thanh, hắn lạm quyền cưỡng bức lương dân khiến Yến Đế nổi giận, phế truất vị trí Thái tử của hắn.
Bị biếm thành thường dân, Yến Thanh trở nên phát điên, điên cuồng gào thét trong ngục: "Yến Từ! Yến Từ! Ngươi ra đây cho ta!"
Yến Từ thương hại, đã gặp hắn một lần, sau đêm gặp mặt đó, Yến Thanh tự sát trong ngục tối.
Nghe nói hắn cởi y phục nhà lao, buộc quanh rào giếng trời, rồi giẫm lên bó rơm xếp chồng, tự treo cổ lên rồi ch.
Yến nô chịu nhục mà ch, Yến Đế thương tiếc nàng, ban sắc chỉ khôi phục danh phận Quý phi cho nàng.
Đã hai tháng trôi qua ta không gặp Yến Từ.
Khi màn đêm buông xuống, thánh chỉ liền được ban, Yến Từ mang rượu đến tìm ta, uống hết vò này rồi đến vò khác.
Hắn nói đã làm chó gần mười năm, cuối cùng cũng được khoác triều phục, làm Thập Tam Điện Hạ giả nhân giả nghĩa.
Vẫn như suốt bốn năm qua, hắn đẩy cửa nhà bếp, ngồi trên bậc cửa, cùng ta san sẻ khoai mật cùng trăng đêm trên cao.
Ta đặt rìu lên bậc thang, trên cán rìu buộc một sợi tua đỏ, gió thổi làm lay động, tựa như m.á.u đang chảy thành dòng.
Yến Từ vươn tay, đầu ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt ta, những vết chai cọ vào khiến da mặt ta bất giác giật giật, khiến hắn cười lớn, nốt chu sa giữa chân mày hắn rung rinh, diễm đỏ đến mê hồn. Nửa chiếc răng nanh thấp thoáng dưới làn môi đỏ của hắn.
"Bí mật thứ ba …." Yến Từ đưa ta củ khoai đã lột vỏ: "Ta đã nói cho Yến Thanh, giờ …. ta sẽ kể cho ngươi nghe."
33
Yến Từ nằm xuống, gối đầu lên đùi ta, nghịch sợi tua trên cán rìu:
"Năm ấy, Tĩnh Hoàng Hậu mở một buổi trà đạo, mời mẫu tử ta đến Đình Minh Hạc, thưởng trà ngắm hoa."
"Tĩnh Hoàng Hậu đuổi hết cung nhân, tự tay châm trà, nàng uống trước một ly để chứng minh trà không có vấn đề gì."
"Yến Thanh hái hoa hồng bị gai đ.â.m vào tay, khóc nháo không ngừng. Tĩnh Hoàng Hậu quay lại xem. Lúc đó, một con côn trùng bay vào ly trà của nàng."
"Mẫu phi có ý tốt gạt con côn trùng đi, đổi ly trà. Không ngờ rằng, Tĩnh Hoàng Hậu đã bôi độc lên miệng ly."
"Gậy ông đập lưng ông, Tĩnh Hoàng Hậu ch bởi chính chất độc của mình. Nhưng Yến Thanh lại không ngừng đổ lỗi, luôn khẳng định rằng mẫu phi ta đã hạ độc."
"Phụ vương định ban rượu độc cho mẫu phi, ta đã liều mình tranh cãi, vì nàng biện bạch, ngươi đoán xem, sau đó chuyện gì đã xảy ra?"
Ta khoa tay múa chân: "Điện hạ là đứa con của nghi phạm, dù có lý đến đâu, vẫn bị nghi ngờ bao che người thân. Hoàng Thượng không tin ngài, mà tin Thái tử."
"Thực ra không phải vậy." Yến Từ cười nhẹ:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Ta quỳ gối dập đầu khắp Yến Cung, để chứng minh với phụ vương rằng lời ta nói là sự thật."
“Xương cốt đầu gối ta bị mài đến chảy máu, không thể đi lại, đành phải dùng tay chống lên mặt đất để kéo lê thân mình, còn không bằng lợn bằng chó. Cuối cùng phụ vương cũng chịu tin ta, thả mẫu phi ra khỏi lãnh cung. Đến thời khắc quan trọng, mẫu phi lại thú nhận với phụ vương rằng chính nàng đã hạ độc.”
Vì cái gì? Tay ta nhanh hơn não, ngón tay múa máy, khoa tay múa chân: “Bởi vì nương nương cảm thấy tội Thái tử?”
“Đúng vậy.” Yến Từ lạnh lùng cười: “Bà ấy được như ý nguyện, còn ta thì trở thành một kẻ đồng phạm nói dối.”
“Ngươi xem bà ấy đi, muốn thiện còn chẳng được, muốn ác cũng không xong, vừa muốn không thẹn với lòng, lại vừa muốn sống, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.”
“Vì lương tâm, bà ấy đã hy sinh.” Yến Từ nói:
“Và sự hy sinh đó …chính là ta…”
Yến Từ muốn quyền lực, nhưng mẫu phi lại luôn cản trở. Vừa lúc, Yến Thanh bày mưu, phái một thư đồng yếu ớt đến thăm dò Yến Từ. Yến Từ nhìn ra ý định khiêu khích của hắn, nhưng vẫn gi*t thư đồng đó.
Có lẽ hắn vốn muốn đẩy ta ra làm kẻ chịu tội, nhưng thoạt nhìn ta có vẻ dễ sử dụng hơn mẫu phi. Thế nên hắn thay đổi kế hoạch, dựng lên vở kịch lớn này. Gi*t mẫu phi, vu oan giá họa, rồi cắn ngược lại cổ họng của Yến Thanh, khiến hắn không có đường phản bác, có nỗi khổ mà không thể nói.
Nước mắt nóng bỏng của Yến Từ nhỏ từng giọt lên cổ ta, hắn cúi đầu ngửi hương dầu hoa quế trên tóc mai của ta, khẽ nói: “Đừng dùng nữa.”
Yến Đế cần m.á.u Yến Từ, cần Yến Từ mở toang đầu mỹ nhân, cần Yến Từ lấp đầy chỗ của Yến Thanh.
Về phần Yến Thanh, hắn lạm quyền cưỡng bức lương dân khiến Yến Đế nổi giận, phế truất vị trí Thái tử của hắn.
Bị biếm thành thường dân, Yến Thanh trở nên phát điên, điên cuồng gào thét trong ngục: "Yến Từ! Yến Từ! Ngươi ra đây cho ta!"
Yến Từ thương hại, đã gặp hắn một lần, sau đêm gặp mặt đó, Yến Thanh tự sát trong ngục tối.
Nghe nói hắn cởi y phục nhà lao, buộc quanh rào giếng trời, rồi giẫm lên bó rơm xếp chồng, tự treo cổ lên rồi ch.
Yến nô chịu nhục mà ch, Yến Đế thương tiếc nàng, ban sắc chỉ khôi phục danh phận Quý phi cho nàng.
Đã hai tháng trôi qua ta không gặp Yến Từ.
Khi màn đêm buông xuống, thánh chỉ liền được ban, Yến Từ mang rượu đến tìm ta, uống hết vò này rồi đến vò khác.
Hắn nói đã làm chó gần mười năm, cuối cùng cũng được khoác triều phục, làm Thập Tam Điện Hạ giả nhân giả nghĩa.
Vẫn như suốt bốn năm qua, hắn đẩy cửa nhà bếp, ngồi trên bậc cửa, cùng ta san sẻ khoai mật cùng trăng đêm trên cao.
Ta đặt rìu lên bậc thang, trên cán rìu buộc một sợi tua đỏ, gió thổi làm lay động, tựa như m.á.u đang chảy thành dòng.
Yến Từ vươn tay, đầu ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt ta, những vết chai cọ vào khiến da mặt ta bất giác giật giật, khiến hắn cười lớn, nốt chu sa giữa chân mày hắn rung rinh, diễm đỏ đến mê hồn. Nửa chiếc răng nanh thấp thoáng dưới làn môi đỏ của hắn.
"Bí mật thứ ba …." Yến Từ đưa ta củ khoai đã lột vỏ: "Ta đã nói cho Yến Thanh, giờ …. ta sẽ kể cho ngươi nghe."
33
Yến Từ nằm xuống, gối đầu lên đùi ta, nghịch sợi tua trên cán rìu:
"Năm ấy, Tĩnh Hoàng Hậu mở một buổi trà đạo, mời mẫu tử ta đến Đình Minh Hạc, thưởng trà ngắm hoa."
"Tĩnh Hoàng Hậu đuổi hết cung nhân, tự tay châm trà, nàng uống trước một ly để chứng minh trà không có vấn đề gì."
"Yến Thanh hái hoa hồng bị gai đ.â.m vào tay, khóc nháo không ngừng. Tĩnh Hoàng Hậu quay lại xem. Lúc đó, một con côn trùng bay vào ly trà của nàng."
"Mẫu phi có ý tốt gạt con côn trùng đi, đổi ly trà. Không ngờ rằng, Tĩnh Hoàng Hậu đã bôi độc lên miệng ly."
"Gậy ông đập lưng ông, Tĩnh Hoàng Hậu ch bởi chính chất độc của mình. Nhưng Yến Thanh lại không ngừng đổ lỗi, luôn khẳng định rằng mẫu phi ta đã hạ độc."
"Phụ vương định ban rượu độc cho mẫu phi, ta đã liều mình tranh cãi, vì nàng biện bạch, ngươi đoán xem, sau đó chuyện gì đã xảy ra?"
Ta khoa tay múa chân: "Điện hạ là đứa con của nghi phạm, dù có lý đến đâu, vẫn bị nghi ngờ bao che người thân. Hoàng Thượng không tin ngài, mà tin Thái tử."
"Thực ra không phải vậy." Yến Từ cười nhẹ:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Ta quỳ gối dập đầu khắp Yến Cung, để chứng minh với phụ vương rằng lời ta nói là sự thật."
“Xương cốt đầu gối ta bị mài đến chảy máu, không thể đi lại, đành phải dùng tay chống lên mặt đất để kéo lê thân mình, còn không bằng lợn bằng chó. Cuối cùng phụ vương cũng chịu tin ta, thả mẫu phi ra khỏi lãnh cung. Đến thời khắc quan trọng, mẫu phi lại thú nhận với phụ vương rằng chính nàng đã hạ độc.”
Vì cái gì? Tay ta nhanh hơn não, ngón tay múa máy, khoa tay múa chân: “Bởi vì nương nương cảm thấy tội Thái tử?”
“Đúng vậy.” Yến Từ lạnh lùng cười: “Bà ấy được như ý nguyện, còn ta thì trở thành một kẻ đồng phạm nói dối.”
“Ngươi xem bà ấy đi, muốn thiện còn chẳng được, muốn ác cũng không xong, vừa muốn không thẹn với lòng, lại vừa muốn sống, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.”
“Vì lương tâm, bà ấy đã hy sinh.” Yến Từ nói:
“Và sự hy sinh đó …chính là ta…”
Yến Từ muốn quyền lực, nhưng mẫu phi lại luôn cản trở. Vừa lúc, Yến Thanh bày mưu, phái một thư đồng yếu ớt đến thăm dò Yến Từ. Yến Từ nhìn ra ý định khiêu khích của hắn, nhưng vẫn gi*t thư đồng đó.
Có lẽ hắn vốn muốn đẩy ta ra làm kẻ chịu tội, nhưng thoạt nhìn ta có vẻ dễ sử dụng hơn mẫu phi. Thế nên hắn thay đổi kế hoạch, dựng lên vở kịch lớn này. Gi*t mẫu phi, vu oan giá họa, rồi cắn ngược lại cổ họng của Yến Thanh, khiến hắn không có đường phản bác, có nỗi khổ mà không thể nói.
Nước mắt nóng bỏng của Yến Từ nhỏ từng giọt lên cổ ta, hắn cúi đầu ngửi hương dầu hoa quế trên tóc mai của ta, khẽ nói: “Đừng dùng nữa.”