Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ
Chương 2: Người đàn ông đen tối lừa gạt cô vô cùng chuyên nghiệp
Gần đây Lục Đằng hơi buồn phiền vì vấn đề giục hôn mà những thanh niên lớn tuổi hay gặp phải.
Anh không chịu trở về, thì mẹ anh giục từ bàn ăn đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến gara, quay đi quay lại vẫn là câu nói đấy.
“Con trai, chừng nào con mới dẫn con dâu về cho mẹ đây?”
Lục Đằng tùy ý chọn chiếc Grand Cherokee, đèn xe lóe lên hai lần. Anh kéo cửa xe ra, thuận miệng đáp: “Nhanh thôi ạ.”
Mắt bà Lý sáng lên: “Con có đối tượng rồi hả?”
Lục Đằng liếc bà một cái, cúi đầu thắt dây an toàn, hàm hồ nói: “Dạ, ở đâu đó.”
“Sao con bé không cùng về với con? Cô gái nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì?”
Lục Đằng nắm tay lái, nhếch môi nói: “Năm nay cô gái nhỏ 38 tuổi, là Tổng giám đốc tự mở công ty, rất giỏi đúng không? Mẹ có thấy tự hào về con trai mẹ không?”
Bà Lý: “…”
Mặt bà hết đỏ lại xanh, từ xanh chuyển sang trắng, sau một lúc lâu, dường như sợ con trai không vui, ngập ngừng đáp: “Con trai à… Mẹ tự nhận mình không cổ hủ, nhưng mẹ sợ ba con không chịu nổi khi con đưa bạn gái về ra mắt ba mẹ mất…”
Lục Đằng nhịn cười, “Dạ” một tiếng, vẫy tay đi ra ngoài.
Bà Lý nhìn xe ra khỏi gara, ỉu xìu nói thầm: “Ít ra thì con trai không phải gay.”
***
Lục Đằng vừa lái xe đến chợ đồ cổ, vừa nghe đứa em họ khóc thảm thiết ở đầu bên kia điện thoại: “Anh ơi! Anh ruột của em ơi! Anh nhanh đến đây đi! Em trai anh sắp chết rồi!”
Lục Đằng đang chờ đèn đỏ, ngón trỏ gõ gõ tay lái, chậm rãi nói: “Đừng sợ, đợi khi nào người chú lạnh rồi anh đi nhặt xác cho.”
Lục Sam Xuyên rú lên một tiếng: “Anh! Anh quên ai đã giúp anh trốn học, rồi làm đệm thịt à! Trong lòng em rất khổ sở đó! Em chỉ còn biết trông cậy vào anh thôi!”
Vì đang giữa trưa nên ngã tư nhộn nhịp, xe cũng không vào được.
Lục Đằng dừng lại ở lề đường, đóng cửa xe, đôi chân dài đi về phía cửa tiệm của Lục Sam Xuyên.
Bên tai là tiếng quỷ khóc sói gào xen lẫn tiếng ồn ào hối hả ngoài đường, cả hai đã tạo thành một âm thanh cực kỳ chói tai.
Anh chặc lưỡi rồi nói: “Anh ghi âm lại rồi, mai gửi cho cô bạn gái của chú nhé?”
Đầu bên kia điện thoại đang kêu rên lập tức im bặt, yên tĩnh như gà con.
Lục Đằng rất hài lòng, cất điện thoại rồi đi xuyên qua dòng người.
Lục Sam Xuyên vừa mới tốt nghiệp đại học vào năm ngoái. Vì muốn gây dựng sự nghiệp nên xin ba mẹ mở một cửa tiệm trên con phố này, bình thường hay mặc trường bào mã quái đen để buôn bán.
Vì chuyện này mà chú và dì đã kể khổ với anh không ít lần.
Mấy ngày trước, Lục Sam Xuyên gặp một người sưu tầm đồ cổ bị phá sản. Lúc đấy cậu hào hứng nói rằng mình đã nhận được một lô hàng tốt với giá rẻ, trong đó còn có một bảo vật được khai quật vào cuối đời Đường nữa chứ.
Ai dè hôm qua bỗng nhiên bị người ta đập cửa, nói cậu bán hàng giả, suýt nữa đã dẫn người đến đập phá cửa tiệm.
Cậu khóc đến mức Lục Đằng không còn cách nào khác, đành đồng ý đến đây xem.
Anh vừa mới đi vào thì đột nhiên có người xông ra, ôm lấy anh: “Ba! Về sau anh chính là ba em!”
Lục Đằng: “…”
Tên nhóc này lại lên cơn rồi.
Lục Đằng đẩy cậu ra, nhìn cửa tiệm cổ xưa lịch sự tao nhã, tháo cái kính râm kiểu Tây chẳng ra gì xuống khỏi mặt cậu ta: “Đồ đâu?”
Lục Sam Xuyên nịnh nọt lấy một hộp dài dưới quầy, rồi mở ra, bên trong bày năm sáu món đồ sứ đủ chủng loại, nào là sứ men xanh, sứ trắng,…
Lục Đằng nhìn kỹ từng cái một, không cần thiết bị chuyên nghiệp thì anh cũng đã phân biệt được thật giả.
Lục Sam Xuyên tránh sang một bên, nhìn chằm chằm anh với đôi mắt cún con đầy tội nghiệp.
Ngón tay Lục Đằng gõ lên mặt bàn, chỉ vào cái bát miệng rộng làm bằng men ngọc được “khai quật vào cuối đời Đường”, hỏi: “Chú tốn hết bao nhiêu tiền rồi?”
Lục Sam Xuyên run rẩy duỗi ra ba ngón tay: “Nói là được làm từ lò nung, đòi em hai mươi tám vạn*.”
*Hai mươi tám vạn tệ = 989.193.299,36 VNĐ.
Lục Đằng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ba đầu ngón tay của cậu.
Lục Sam Xuyên: “Sao vậy? Rốt cuộc thì nó có phải là đồ thật không?”
“Chú thấy sao? Có phải lúc dì sinh ra đã để quên não chú trong bụng rồi không? Dùng hai mươi tám vạn để mua cái bát xin cơm bị mẻ, sao chú không dán một tờ giấy viết “Kẻ ngốc nhiều tiền” lên trán luôn đi?”
Lục Sam Xuyên khóc lóc: “Sao em biết được chuyện này chứ? Lão ta tự xưng là chuyên gia về đồ sứ Giang Nam mà! Sao em lường trước được chuyện lão ta bán hàng giả chứ!”
Lục Đằng sờ trán, không muốn nói chuyện với tên nhóc ngốc nghếch này.
“Toi đời rồi, Viên Viên đã dặn em trước rồi. Hu hu, cô ấy sắp bỏ em rồi.”
Nhìn cậu ta ngồi xổm trên mặt đất với dáng vẻ ỉu xìu, tình anh em đã chết nhiều năm trong Lục Đằng bỗng sống dậy.
Anh trầm ngâm một lát, gõ vào mép hộp: “Như vậy đi, anh sẽ mua sáu món đồ sứ với giá hai vạn*.”
*Hai vạn tệ = 70.656.664,24 VNĐ.
Nghe vậy, hai mắt Lục Sam Xuyên mở to: “Hai vạn thôi sao! Ba à, sao ba nỡ làm vậy với con???”
“Nếu anh nhẫn tâm, thì chú chẳng được cắc nào đâu.” Anh hơi dừng lại, an ủi cậu: “Bánh sinh nhật của dì vào tháng sau do bạn gái cậu làm nên không lo bị đá đâu. Còn về cái tiệm tồi tàn này, chú cứ dẹp sớm đi cho đỡ phiền phức.”
Lục Sam Xuyên khóc hu hu.
Sau một lúc mè nheo, Lục Sam Xuyên đành khuất phục trước sự nghèo khổ, không tình nguyện lấy mã QR của tiệm ra: “Sao con lại có người cha keo kiệt như vậy chứ!”
“Ba cũng không có đứa con kém thông minh như vậy đâu.”
“…”
Khi nhận được thông báo chuyển nhượng, Lục Sam Xuyên bỗng giật mình, bỗng đứng thẳng lên: “Có phải anh lừa em không? Trong phim đều có kịch bản là anh nói dối với em rằng bảo vật một triệu chỉ là vật không có giá trị, sau đó mua với giá bèo bọt để đi đầu cơ trục lợi!”
Cậu càng nói càng hăng, ôm lấy “Bảo vật cuối đời Đường”: “Không ngờ ba lại là loại người như vậy! Con không bán nữa!”
Lục Đằng bị cậu làm cho tức đến phát cười, tùy tiện lấy một bình sứ màu trắng ngọc bích ra: “Được rồi, vậy chú nhìn xem ngoài chú ra thì còn có kẻ ngốc nào tiêu 10000 USD để mua cái đồ dỏm này không.”
Lục Sam Xuyên liếc cái bình trong tay anh, nói thầm: “Cái này khá đẹp, Viên Viên cũng thích mà.”
Rốt cuộc cậu vẫn ỉu xìu gói đồ lại cho anh.
Lục Đằng hừ một tiếng, xoay người đánh giá những thứ khác trong tiệm.
Vì anh không biết phía sau có một cô gái nhỏ nhắn đang đứng, nên lúc quay người lại, khuỷu tay vô tình đụng mạnh vào bả vai cô, đẩy cô lùi ra sau nửa mét.
Lục Đằng vô thức vươn tay túm lấy tay cô.
Người phụ nữ mặc chiếc áo măng tô ngắn phối với quần bút chì, đôi giày gót nhọn càng tôn lên đôi chân dài của cô.
Khi cô ngẩng đầu lên, Lục Đằng liền nheo mắt.
Đây không phải là người phụ nữ bị hắt ly cà phê lên mặt hôm qua sao?
Hôm qua, Lục Đằng hẹn khách hàng bàn chuyện ở đó, còn chưa nói được hai câu thì phía sau ghế đã trở nên xôn xao.
Nghe thì có vẻ như bên nữ muốn chia tay, bên nam không chấp nhận nên đã giận dữ tạt ly cà phê vào mặt bên nữ.
Tuy Lục Đằng đã từng thấy nhiều tình huống tương tự, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp được người phụ nữ bình tĩnh như vậy. Ảnh chụp rơi đầy dưới chân, trong ảnh là người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào ngực người phụ nữ kia.
Tuy rất bực mình khi đối tượng xem mắt và bạn gái cũ còn dây dưa, nhưng ngoại trừ mặt đạo đức ra thì cô ấy không có lập trường gì để chỉ trích gã cả, dù sao thì họ vẫn chưa phải là người yêu.
Giọng nói lạnh lùng như ngọc rơi lên đĩa của người phụ nữ khi vạch rõ giới hạn với đối phương nghe vô cùng dứt khoát.
Cuối cùng Lục Đằng cũng không nhịn được mà quay lại, nhưng anh chỉ kịp thấy dáng người cao gầy, bóng lưng thẳng tắp và khí chất cao quý của cô.
Khi cô đẩy cửa đi ra ngoài, vô tình lộ hơn nửa khuôn mặt.
Lục Đằng nhướng mày, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là người đàn ông này bị mù rồi. Còn suy nghĩ thứ hai là người phụ nữ như vậy mà cũng cần xem mắt à?
Không ngờ sau cái nhìn thoáng qua để lại cho anh ấn tượng sâu đậm ấy, hai người lại gặp lại nhanh đến vậy.
Nhưng lúc này đây, cô từ một người bình tĩnh quả quyết biến thành kẻ ăn vạ có diễn xuất vụng về.
Anh nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng lương thiện: “Nếu cô thích, thì tôi sẽ chuyển nhượng với giá gốc cho cô.”
Khuôn mặt người phụ nữ không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt sáng lên: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Nụ cười của Lục Đằng càng thêm dịu dàng: “Hai vạn hai.”
Lục Sâm Xuyên chứng kiến tất cả: “… Mợ nó!”
Người phụ nữ liền kết bạn với anh trên WeChat rồi chuyển khoản.
Lục Đằng thừa dịp liếc vòng bạn bè của cô. Cô không đăng nhiều, đa số mấy tấm ảnh trên đó đều là những em bé đang tập múa.
Lục Đằng cũng đoán được công việc của cô.
Ngón tay lướt lên trên rồi dừng lại.
Người phụ nữ mặc đồ múa ép chân lên xà đơn, vô tình đã tôn lên đường cong lả lướt của cô. Có một cô bé ngồi trên sàn, ngửa đầu nhìn cô.
Không biết có phải chụp lén hay không mà người phụ nữ hơi cúi đầu, cười rất dịu dàng.
Lục Đằng mím môi, cảm thấy đôi mắt người phụ nữ này sáng như sao.
Anh không chịu trở về, thì mẹ anh giục từ bàn ăn đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến gara, quay đi quay lại vẫn là câu nói đấy.
“Con trai, chừng nào con mới dẫn con dâu về cho mẹ đây?”
Lục Đằng tùy ý chọn chiếc Grand Cherokee, đèn xe lóe lên hai lần. Anh kéo cửa xe ra, thuận miệng đáp: “Nhanh thôi ạ.”
Mắt bà Lý sáng lên: “Con có đối tượng rồi hả?”
Lục Đằng liếc bà một cái, cúi đầu thắt dây an toàn, hàm hồ nói: “Dạ, ở đâu đó.”
“Sao con bé không cùng về với con? Cô gái nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì?”
Lục Đằng nắm tay lái, nhếch môi nói: “Năm nay cô gái nhỏ 38 tuổi, là Tổng giám đốc tự mở công ty, rất giỏi đúng không? Mẹ có thấy tự hào về con trai mẹ không?”
Bà Lý: “…”
Mặt bà hết đỏ lại xanh, từ xanh chuyển sang trắng, sau một lúc lâu, dường như sợ con trai không vui, ngập ngừng đáp: “Con trai à… Mẹ tự nhận mình không cổ hủ, nhưng mẹ sợ ba con không chịu nổi khi con đưa bạn gái về ra mắt ba mẹ mất…”
Lục Đằng nhịn cười, “Dạ” một tiếng, vẫy tay đi ra ngoài.
Bà Lý nhìn xe ra khỏi gara, ỉu xìu nói thầm: “Ít ra thì con trai không phải gay.”
***
Lục Đằng vừa lái xe đến chợ đồ cổ, vừa nghe đứa em họ khóc thảm thiết ở đầu bên kia điện thoại: “Anh ơi! Anh ruột của em ơi! Anh nhanh đến đây đi! Em trai anh sắp chết rồi!”
Lục Đằng đang chờ đèn đỏ, ngón trỏ gõ gõ tay lái, chậm rãi nói: “Đừng sợ, đợi khi nào người chú lạnh rồi anh đi nhặt xác cho.”
Lục Sam Xuyên rú lên một tiếng: “Anh! Anh quên ai đã giúp anh trốn học, rồi làm đệm thịt à! Trong lòng em rất khổ sở đó! Em chỉ còn biết trông cậy vào anh thôi!”
Vì đang giữa trưa nên ngã tư nhộn nhịp, xe cũng không vào được.
Lục Đằng dừng lại ở lề đường, đóng cửa xe, đôi chân dài đi về phía cửa tiệm của Lục Sam Xuyên.
Bên tai là tiếng quỷ khóc sói gào xen lẫn tiếng ồn ào hối hả ngoài đường, cả hai đã tạo thành một âm thanh cực kỳ chói tai.
Anh chặc lưỡi rồi nói: “Anh ghi âm lại rồi, mai gửi cho cô bạn gái của chú nhé?”
Đầu bên kia điện thoại đang kêu rên lập tức im bặt, yên tĩnh như gà con.
Lục Đằng rất hài lòng, cất điện thoại rồi đi xuyên qua dòng người.
Lục Sam Xuyên vừa mới tốt nghiệp đại học vào năm ngoái. Vì muốn gây dựng sự nghiệp nên xin ba mẹ mở một cửa tiệm trên con phố này, bình thường hay mặc trường bào mã quái đen để buôn bán.
Vì chuyện này mà chú và dì đã kể khổ với anh không ít lần.
Mấy ngày trước, Lục Sam Xuyên gặp một người sưu tầm đồ cổ bị phá sản. Lúc đấy cậu hào hứng nói rằng mình đã nhận được một lô hàng tốt với giá rẻ, trong đó còn có một bảo vật được khai quật vào cuối đời Đường nữa chứ.
Ai dè hôm qua bỗng nhiên bị người ta đập cửa, nói cậu bán hàng giả, suýt nữa đã dẫn người đến đập phá cửa tiệm.
Cậu khóc đến mức Lục Đằng không còn cách nào khác, đành đồng ý đến đây xem.
Anh vừa mới đi vào thì đột nhiên có người xông ra, ôm lấy anh: “Ba! Về sau anh chính là ba em!”
Lục Đằng: “…”
Tên nhóc này lại lên cơn rồi.
Lục Đằng đẩy cậu ra, nhìn cửa tiệm cổ xưa lịch sự tao nhã, tháo cái kính râm kiểu Tây chẳng ra gì xuống khỏi mặt cậu ta: “Đồ đâu?”
Lục Sam Xuyên nịnh nọt lấy một hộp dài dưới quầy, rồi mở ra, bên trong bày năm sáu món đồ sứ đủ chủng loại, nào là sứ men xanh, sứ trắng,…
Lục Đằng nhìn kỹ từng cái một, không cần thiết bị chuyên nghiệp thì anh cũng đã phân biệt được thật giả.
Lục Sam Xuyên tránh sang một bên, nhìn chằm chằm anh với đôi mắt cún con đầy tội nghiệp.
Ngón tay Lục Đằng gõ lên mặt bàn, chỉ vào cái bát miệng rộng làm bằng men ngọc được “khai quật vào cuối đời Đường”, hỏi: “Chú tốn hết bao nhiêu tiền rồi?”
Lục Sam Xuyên run rẩy duỗi ra ba ngón tay: “Nói là được làm từ lò nung, đòi em hai mươi tám vạn*.”
*Hai mươi tám vạn tệ = 989.193.299,36 VNĐ.
Lục Đằng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ba đầu ngón tay của cậu.
Lục Sam Xuyên: “Sao vậy? Rốt cuộc thì nó có phải là đồ thật không?”
“Chú thấy sao? Có phải lúc dì sinh ra đã để quên não chú trong bụng rồi không? Dùng hai mươi tám vạn để mua cái bát xin cơm bị mẻ, sao chú không dán một tờ giấy viết “Kẻ ngốc nhiều tiền” lên trán luôn đi?”
Lục Sam Xuyên khóc lóc: “Sao em biết được chuyện này chứ? Lão ta tự xưng là chuyên gia về đồ sứ Giang Nam mà! Sao em lường trước được chuyện lão ta bán hàng giả chứ!”
Lục Đằng sờ trán, không muốn nói chuyện với tên nhóc ngốc nghếch này.
“Toi đời rồi, Viên Viên đã dặn em trước rồi. Hu hu, cô ấy sắp bỏ em rồi.”
Nhìn cậu ta ngồi xổm trên mặt đất với dáng vẻ ỉu xìu, tình anh em đã chết nhiều năm trong Lục Đằng bỗng sống dậy.
Anh trầm ngâm một lát, gõ vào mép hộp: “Như vậy đi, anh sẽ mua sáu món đồ sứ với giá hai vạn*.”
*Hai vạn tệ = 70.656.664,24 VNĐ.
Nghe vậy, hai mắt Lục Sam Xuyên mở to: “Hai vạn thôi sao! Ba à, sao ba nỡ làm vậy với con???”
“Nếu anh nhẫn tâm, thì chú chẳng được cắc nào đâu.” Anh hơi dừng lại, an ủi cậu: “Bánh sinh nhật của dì vào tháng sau do bạn gái cậu làm nên không lo bị đá đâu. Còn về cái tiệm tồi tàn này, chú cứ dẹp sớm đi cho đỡ phiền phức.”
Lục Sam Xuyên khóc hu hu.
Sau một lúc mè nheo, Lục Sam Xuyên đành khuất phục trước sự nghèo khổ, không tình nguyện lấy mã QR của tiệm ra: “Sao con lại có người cha keo kiệt như vậy chứ!”
“Ba cũng không có đứa con kém thông minh như vậy đâu.”
“…”
Khi nhận được thông báo chuyển nhượng, Lục Sam Xuyên bỗng giật mình, bỗng đứng thẳng lên: “Có phải anh lừa em không? Trong phim đều có kịch bản là anh nói dối với em rằng bảo vật một triệu chỉ là vật không có giá trị, sau đó mua với giá bèo bọt để đi đầu cơ trục lợi!”
Cậu càng nói càng hăng, ôm lấy “Bảo vật cuối đời Đường”: “Không ngờ ba lại là loại người như vậy! Con không bán nữa!”
Lục Đằng bị cậu làm cho tức đến phát cười, tùy tiện lấy một bình sứ màu trắng ngọc bích ra: “Được rồi, vậy chú nhìn xem ngoài chú ra thì còn có kẻ ngốc nào tiêu 10000 USD để mua cái đồ dỏm này không.”
Lục Sam Xuyên liếc cái bình trong tay anh, nói thầm: “Cái này khá đẹp, Viên Viên cũng thích mà.”
Rốt cuộc cậu vẫn ỉu xìu gói đồ lại cho anh.
Lục Đằng hừ một tiếng, xoay người đánh giá những thứ khác trong tiệm.
Vì anh không biết phía sau có một cô gái nhỏ nhắn đang đứng, nên lúc quay người lại, khuỷu tay vô tình đụng mạnh vào bả vai cô, đẩy cô lùi ra sau nửa mét.
Lục Đằng vô thức vươn tay túm lấy tay cô.
Người phụ nữ mặc chiếc áo măng tô ngắn phối với quần bút chì, đôi giày gót nhọn càng tôn lên đôi chân dài của cô.
Khi cô ngẩng đầu lên, Lục Đằng liền nheo mắt.
Đây không phải là người phụ nữ bị hắt ly cà phê lên mặt hôm qua sao?
Hôm qua, Lục Đằng hẹn khách hàng bàn chuyện ở đó, còn chưa nói được hai câu thì phía sau ghế đã trở nên xôn xao.
Nghe thì có vẻ như bên nữ muốn chia tay, bên nam không chấp nhận nên đã giận dữ tạt ly cà phê vào mặt bên nữ.
Tuy Lục Đằng đã từng thấy nhiều tình huống tương tự, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp được người phụ nữ bình tĩnh như vậy. Ảnh chụp rơi đầy dưới chân, trong ảnh là người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào ngực người phụ nữ kia.
Tuy rất bực mình khi đối tượng xem mắt và bạn gái cũ còn dây dưa, nhưng ngoại trừ mặt đạo đức ra thì cô ấy không có lập trường gì để chỉ trích gã cả, dù sao thì họ vẫn chưa phải là người yêu.
Giọng nói lạnh lùng như ngọc rơi lên đĩa của người phụ nữ khi vạch rõ giới hạn với đối phương nghe vô cùng dứt khoát.
Cuối cùng Lục Đằng cũng không nhịn được mà quay lại, nhưng anh chỉ kịp thấy dáng người cao gầy, bóng lưng thẳng tắp và khí chất cao quý của cô.
Khi cô đẩy cửa đi ra ngoài, vô tình lộ hơn nửa khuôn mặt.
Lục Đằng nhướng mày, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là người đàn ông này bị mù rồi. Còn suy nghĩ thứ hai là người phụ nữ như vậy mà cũng cần xem mắt à?
Không ngờ sau cái nhìn thoáng qua để lại cho anh ấn tượng sâu đậm ấy, hai người lại gặp lại nhanh đến vậy.
Nhưng lúc này đây, cô từ một người bình tĩnh quả quyết biến thành kẻ ăn vạ có diễn xuất vụng về.
Anh nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng lương thiện: “Nếu cô thích, thì tôi sẽ chuyển nhượng với giá gốc cho cô.”
Khuôn mặt người phụ nữ không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt sáng lên: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Nụ cười của Lục Đằng càng thêm dịu dàng: “Hai vạn hai.”
Lục Sâm Xuyên chứng kiến tất cả: “… Mợ nó!”
Người phụ nữ liền kết bạn với anh trên WeChat rồi chuyển khoản.
Lục Đằng thừa dịp liếc vòng bạn bè của cô. Cô không đăng nhiều, đa số mấy tấm ảnh trên đó đều là những em bé đang tập múa.
Lục Đằng cũng đoán được công việc của cô.
Ngón tay lướt lên trên rồi dừng lại.
Người phụ nữ mặc đồ múa ép chân lên xà đơn, vô tình đã tôn lên đường cong lả lướt của cô. Có một cô bé ngồi trên sàn, ngửa đầu nhìn cô.
Không biết có phải chụp lén hay không mà người phụ nữ hơi cúi đầu, cười rất dịu dàng.
Lục Đằng mím môi, cảm thấy đôi mắt người phụ nữ này sáng như sao.