Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ
Chương 12: Chuyện chăn gối không hòa hợp
Đây là lần đầu tiên Hứa Tư sống chung với người khác sau 13 tuổi.
Cảm giác ngủ trong chiếc chăn được ủ ấm, lúc nấu cơm thêm hai đấu gạo này rất mới mẻ.
Cô xin nghỉ kết hôn một khoảng thời gian để trải nghiệm cuộc sống của bà Lục, mà Lục Đằng cũng không bận mấy, nên hai người chỉ ru rú trong nhà tận hưởng tuần trăng mật của họ.
Một ngày nọ, Hứa Tư bỗng phát hiện cả hai đều không thích rửa chén, trong bếp lại có một khoảng trống, nên cô đã vui vẻ đặt một cái máy rửa chén, rồi chuyển phát nhanh đến nhà họ.
Tuy buổi sáng mới đặt hàng, nhưng sau khi ăn trưa xong, Hứa Tư lại cảm thấy vô cùng buồn phiền khi thấy đống chén trên bàn: “Biết vậy thì em đã mua nó sớm hơn rồi.”
Lục Đằng buồn cười nhìn dáng vẻ thù hằn của cô: “Lẽ nào trước kia em toàn dùng chén xài một lần rồi bỏ à?”
Cô lắc đầu: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng em quá nghèo để làm vậy.”
Dứt lời, cô mím môi, ngại ngùng hỏi anh: “Anh có thấy em lười quá không?”
Anh bưng chén đũa vào bếp: “Anh chỉ cảm thấy mình rất may mắn khi tìm được một cô vợ biết nấu ăn thôi.”
Cô nghĩ thầm cũng đúng. Phải công nhận rằng cô nấu ăn siêu ngon, làm đầu bếp vẫn còn dư sức ấy chứ.
Sau đó, cô tung tăng đi vào bếp, lấy tạp dề treo sau cửa xuống rồi nhón chân mặc vào cho anh.
Ôi chao, tạp dề thuỷ thủ mặt trăng hường phấn trông đẹp ghê!
Vì Lục Đằng cao hơn cô quá nhiều, nên dù anh đã cúi đầu, cô vẫn phải nhón chân mặc tạp dề cho anh.
Lúc cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua tai anh, anh cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp này.
Trông họ bây giờ chẳng khác nào đang ôm nhau cả.
Cô vợ mới cưới nhào vào lòng mình, nếu anh không làm gì thì có còn là đàn ông nữa không?
Hầu kết của Lục Đằng khẽ nhúc nhích, nắm eo cô rồi kéo cô về phía mình.
Chỉ trong nháy mắt, chút khoảng cách giữa họ liền biến mất.
Đầu cô đập vào ngực chồng khiến cô ngơ ngẩn trong chốc lát. Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của anh.
Sau mấy ngày sống chung với nhau, cô đã quá quen với ánh mắt muốn làm chuyện ấy của ai kia.
Lúc muốn lăn lên giường, ánh mắt của anh sẽ sâu thăm thẳm, mãnh liệt lại không kém phần áp lực.
Thấy anh như vậy, cô vô thức túm chặt lấy cái nơ sau cổ anh.
Khi khuôn mặt của họ chỉ còn cách nhau 0,01 cm thì tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.
Hứa Tư mở choàng mắt, đẩy Lục Đằng ra, vội vàng chạy ra ngoài: “Máy rửa chén đến rồi! Máy rửa chén của chị đã đến rồi!”
Tạp dề chưa mặc đàng hoàng đã bị rơi xuống đất.
Lục Đằng: “…”
Hứa Tư chạy đến huyền quan liền che mặt vì ngại ngùng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô không chịu nổi cảnh chồng mình cứ đột nhiên đòi lăn giường đâu…
Kỹ thuật viên lắp ráp rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã làm xong.
Hứa Tư nghiên cứu cái máy này trong chốc lát với vẻ tò mò: “Nó rửa chén sạch bong sáng bóng luôn kìa!”
Lục Đằng tựa vào cửa, lơ đãng đáp lại cô.
Sau đó, anh nhìn thời gian trong đồng hồ, gõ cửa dò hỏi: “Em có ngủ trưa không?”
Cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày đều phải uống một ly sữa rồi ngủ trưa một tiếng vào giờ này.
Cô lắc đầu đáp: “Cái hộp đựng đồ em mới mua giao đến nơi rồi, để em đi sắp xếp lại tủ quần áo đã. Anh cứ ngủ trước đi.”
Anh cụp mắt, hàng mi rũ xuống tựa như che khuất đi suy nghĩ của mình.
Hứa Tư ngồi xếp bằng trước tủ quần áo vào thời điểm tuyệt vời nhất để ngủ trưa, sau đó nghiêm túc lấy toàn bộ quần áo của họ ra để phân loại.
Vì cái hộp đựng đồ lót mới mua của cô có màu sáng nên cô có thể nhét nó vào ngăn cuối.
Cô lấy đồ lót ra từ trong đống đồ, cuộn tròn chúng nó lại như sushi.
Sau khi xếp xong đồ, cô liếc qua chồng quần áo sẫm màu của anh, liếm môi rồi lén lút nhét quần lót của chồng vào giữa đống đồ.
Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh bỗng nhiên lên tiếng: “Em để vậy thì anh sẽ không tìm thấy nó mất.”
Cô giật mình, suýt nữa là đâm đầu vào ngăn tủ.
Hứa Tư quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn về phía mình.
“Không phải anh ngủ rồi à?”
Lục Đằng vỗ vào cái giường: “Anh không quen ngủ một mình.”
Sau đó, anh vòng lại đề tài ban nãy: “Sao em không xếp quần lót của anh?”
Nghe vậy, mặt cô đỏ bừng, vội vàng đáp: “Em đã xếp xong rồi mà.”
Anh chỉ vào cái hộp đã được sắp xếp xong xuôi trong tay cô: “Anh cũng muốn được cuộn lại như sushi cơ.”
“…”
Ngón tay của Hứa Tư khẽ động đậy, định giấu chồng đồ lót kia thì tay anh đã nắm lấy eo cô, sau đó kéo cô lên giường.
“Để anh tự làm được rồi, giờ em ngủ trưa với anh nhé?”
Mấy bữa ngủ trưa “thê thảm” vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí của cô, khiến cô vô cùng ám ảnh với hai chữ “ngủ trưa” này.
Cô vội vàng đẩy tay anh ra: “Em còn chưa giặt đồ nữa.”
Anh ung dung đáp: “Anh giặt xong rồi.”
Hứa Tư: “Em phải soạn bài.”
“Em đang nghỉ phép mà, làm gì có lớp để soạn bài chứ?”
“…”
Cô hết cách rồi.
Lục Đằng cụp mắt, im lặng trong chốc lát rồi ngập ngừng hỏi: “Kỹ thuật của anh không được tốt à?”
Anh hỏi vậy là vì thấy biểu hiện mâu thuẫn của cô mỗi khi nhắc đến chuyện ấy.
Theo như anh nhớ thì ngoại trừ lần đầu tiên không được ổn thì những lần sau đều có vẻ bình thường mà… Nhỉ?
Quay trở lại với hiện thực thôi nào, sau n lần bị vợ từ chối lời mời gọi uyển chuyển của mình, anh cảm thấy vô cùng buồn bã, đè cô xuống giường, kiên cường hỏi tiếp: “Kém đến cỡ nào? Có phải rất kém không?”
Hứa Tư không biết vì sao chủ đề ngủ trưa lại biến thành kỹ thuật chăn gối. Sau khi hoàn hồn, mặt cô đỏ bừng, sau đó lan đến tận cổ, lúng túng đến mức muốn đập cho anh ngất đi luôn ấy chứ.
Lục Đằng không nghe được câu trả lời của vợ, nghĩ thầm vừa làm vừa nói chuyện có vẻ hiệu quả hơn, ôm eo cô rồi cởi áo ngủ ra…
Đúng lúc này, Tống Viện Viện lại gọi điện đến, cũng vô tình giải cứu Hứa Tư.
Cô bò xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau đó, cô ló đầu ra nhìn thì thấy anh đang nằm giang tay giang chân trên giường, một tay che mắt, thở hổn hển hạ hoả.
Thấy anh như vậy, cô bỗng cảm thấy mình hơi quá đáng. Cô cũng từng nghe nói đàn ông vừa khai trai sẽ nghiện làm chuyện ấy, có lẽ cô nên thông cảm cho anh, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách hay.
Sau khi thay quần áo xong, cô ngồi xổm bên mép giường, nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Xin lỗi anh. Lâu rồi em không gặp Viện Viện, em hứa sau khi uống trà chiều xong thì em sẽ về ngay.”
Lục Đằng vẫn không nhúc nhích, rầu rĩ nói: “Khi nào em về thì tụi mình sẽ tiếp tục.”
Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Ba lần.”
Cô cạn lời, ném gối vào mặt anh rồi cầm túi xách chạy mất.
Sau đó truyền đến tiếng đóng cửa.
Lục Đằng mất vài phút để dập lửa, sau đó bỏ tay xuống, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Hai giây sau, anh lấy điện thoại để cạnh gối rồi tra Baidu: “Làm sao để đàn ông nâng cao kỹ thuật phòng the?”
Sau khi ấn tìm kiếm, anh nhìn thấy vô số chủ đề tương tự câu hỏi của mình, trong lòng thoáng được an ủi.
Lúc ấn vào xem thì thấy đa số các câu trả lời chỉ toàn về thực phẩm chức năng bổ thận tráng dương.
À, còn có hai câu trả lời được rất nhiều người like, chính là: “Luyện tập thêm với bạn gái là sẽ ổn thôi” và “Kỹ thuật không quan trọng, cái quan trọng là thời gian bắn tinh.”
Lục Đằng: “…”
Trong lúc anh đang nghi ngờ năng lực của bản thân, chuông cửa bỗng vang lên.
Vì mấy ngày nay Hứa Tư đặt mua rất nhiều đồ trên mạng nên anh cứ tưởng người đến là shipper.
Anh mặc đại một cái áo thun vào, rồi bò dậy mở cửa.
Cửa còn chưa mở hẳn, giọng của người phụ nữ đã vang lên: “Con còn định trốn mẹ đến khi nào nữa hả?”
Cảm giác ngủ trong chiếc chăn được ủ ấm, lúc nấu cơm thêm hai đấu gạo này rất mới mẻ.
Cô xin nghỉ kết hôn một khoảng thời gian để trải nghiệm cuộc sống của bà Lục, mà Lục Đằng cũng không bận mấy, nên hai người chỉ ru rú trong nhà tận hưởng tuần trăng mật của họ.
Một ngày nọ, Hứa Tư bỗng phát hiện cả hai đều không thích rửa chén, trong bếp lại có một khoảng trống, nên cô đã vui vẻ đặt một cái máy rửa chén, rồi chuyển phát nhanh đến nhà họ.
Tuy buổi sáng mới đặt hàng, nhưng sau khi ăn trưa xong, Hứa Tư lại cảm thấy vô cùng buồn phiền khi thấy đống chén trên bàn: “Biết vậy thì em đã mua nó sớm hơn rồi.”
Lục Đằng buồn cười nhìn dáng vẻ thù hằn của cô: “Lẽ nào trước kia em toàn dùng chén xài một lần rồi bỏ à?”
Cô lắc đầu: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng em quá nghèo để làm vậy.”
Dứt lời, cô mím môi, ngại ngùng hỏi anh: “Anh có thấy em lười quá không?”
Anh bưng chén đũa vào bếp: “Anh chỉ cảm thấy mình rất may mắn khi tìm được một cô vợ biết nấu ăn thôi.”
Cô nghĩ thầm cũng đúng. Phải công nhận rằng cô nấu ăn siêu ngon, làm đầu bếp vẫn còn dư sức ấy chứ.
Sau đó, cô tung tăng đi vào bếp, lấy tạp dề treo sau cửa xuống rồi nhón chân mặc vào cho anh.
Ôi chao, tạp dề thuỷ thủ mặt trăng hường phấn trông đẹp ghê!
Vì Lục Đằng cao hơn cô quá nhiều, nên dù anh đã cúi đầu, cô vẫn phải nhón chân mặc tạp dề cho anh.
Lúc cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua tai anh, anh cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp này.
Trông họ bây giờ chẳng khác nào đang ôm nhau cả.
Cô vợ mới cưới nhào vào lòng mình, nếu anh không làm gì thì có còn là đàn ông nữa không?
Hầu kết của Lục Đằng khẽ nhúc nhích, nắm eo cô rồi kéo cô về phía mình.
Chỉ trong nháy mắt, chút khoảng cách giữa họ liền biến mất.
Đầu cô đập vào ngực chồng khiến cô ngơ ngẩn trong chốc lát. Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của anh.
Sau mấy ngày sống chung với nhau, cô đã quá quen với ánh mắt muốn làm chuyện ấy của ai kia.
Lúc muốn lăn lên giường, ánh mắt của anh sẽ sâu thăm thẳm, mãnh liệt lại không kém phần áp lực.
Thấy anh như vậy, cô vô thức túm chặt lấy cái nơ sau cổ anh.
Khi khuôn mặt của họ chỉ còn cách nhau 0,01 cm thì tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.
Hứa Tư mở choàng mắt, đẩy Lục Đằng ra, vội vàng chạy ra ngoài: “Máy rửa chén đến rồi! Máy rửa chén của chị đã đến rồi!”
Tạp dề chưa mặc đàng hoàng đã bị rơi xuống đất.
Lục Đằng: “…”
Hứa Tư chạy đến huyền quan liền che mặt vì ngại ngùng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô không chịu nổi cảnh chồng mình cứ đột nhiên đòi lăn giường đâu…
Kỹ thuật viên lắp ráp rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã làm xong.
Hứa Tư nghiên cứu cái máy này trong chốc lát với vẻ tò mò: “Nó rửa chén sạch bong sáng bóng luôn kìa!”
Lục Đằng tựa vào cửa, lơ đãng đáp lại cô.
Sau đó, anh nhìn thời gian trong đồng hồ, gõ cửa dò hỏi: “Em có ngủ trưa không?”
Cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày đều phải uống một ly sữa rồi ngủ trưa một tiếng vào giờ này.
Cô lắc đầu đáp: “Cái hộp đựng đồ em mới mua giao đến nơi rồi, để em đi sắp xếp lại tủ quần áo đã. Anh cứ ngủ trước đi.”
Anh cụp mắt, hàng mi rũ xuống tựa như che khuất đi suy nghĩ của mình.
Hứa Tư ngồi xếp bằng trước tủ quần áo vào thời điểm tuyệt vời nhất để ngủ trưa, sau đó nghiêm túc lấy toàn bộ quần áo của họ ra để phân loại.
Vì cái hộp đựng đồ lót mới mua của cô có màu sáng nên cô có thể nhét nó vào ngăn cuối.
Cô lấy đồ lót ra từ trong đống đồ, cuộn tròn chúng nó lại như sushi.
Sau khi xếp xong đồ, cô liếc qua chồng quần áo sẫm màu của anh, liếm môi rồi lén lút nhét quần lót của chồng vào giữa đống đồ.
Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh bỗng nhiên lên tiếng: “Em để vậy thì anh sẽ không tìm thấy nó mất.”
Cô giật mình, suýt nữa là đâm đầu vào ngăn tủ.
Hứa Tư quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn về phía mình.
“Không phải anh ngủ rồi à?”
Lục Đằng vỗ vào cái giường: “Anh không quen ngủ một mình.”
Sau đó, anh vòng lại đề tài ban nãy: “Sao em không xếp quần lót của anh?”
Nghe vậy, mặt cô đỏ bừng, vội vàng đáp: “Em đã xếp xong rồi mà.”
Anh chỉ vào cái hộp đã được sắp xếp xong xuôi trong tay cô: “Anh cũng muốn được cuộn lại như sushi cơ.”
“…”
Ngón tay của Hứa Tư khẽ động đậy, định giấu chồng đồ lót kia thì tay anh đã nắm lấy eo cô, sau đó kéo cô lên giường.
“Để anh tự làm được rồi, giờ em ngủ trưa với anh nhé?”
Mấy bữa ngủ trưa “thê thảm” vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí của cô, khiến cô vô cùng ám ảnh với hai chữ “ngủ trưa” này.
Cô vội vàng đẩy tay anh ra: “Em còn chưa giặt đồ nữa.”
Anh ung dung đáp: “Anh giặt xong rồi.”
Hứa Tư: “Em phải soạn bài.”
“Em đang nghỉ phép mà, làm gì có lớp để soạn bài chứ?”
“…”
Cô hết cách rồi.
Lục Đằng cụp mắt, im lặng trong chốc lát rồi ngập ngừng hỏi: “Kỹ thuật của anh không được tốt à?”
Anh hỏi vậy là vì thấy biểu hiện mâu thuẫn của cô mỗi khi nhắc đến chuyện ấy.
Theo như anh nhớ thì ngoại trừ lần đầu tiên không được ổn thì những lần sau đều có vẻ bình thường mà… Nhỉ?
Quay trở lại với hiện thực thôi nào, sau n lần bị vợ từ chối lời mời gọi uyển chuyển của mình, anh cảm thấy vô cùng buồn bã, đè cô xuống giường, kiên cường hỏi tiếp: “Kém đến cỡ nào? Có phải rất kém không?”
Hứa Tư không biết vì sao chủ đề ngủ trưa lại biến thành kỹ thuật chăn gối. Sau khi hoàn hồn, mặt cô đỏ bừng, sau đó lan đến tận cổ, lúng túng đến mức muốn đập cho anh ngất đi luôn ấy chứ.
Lục Đằng không nghe được câu trả lời của vợ, nghĩ thầm vừa làm vừa nói chuyện có vẻ hiệu quả hơn, ôm eo cô rồi cởi áo ngủ ra…
Đúng lúc này, Tống Viện Viện lại gọi điện đến, cũng vô tình giải cứu Hứa Tư.
Cô bò xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau đó, cô ló đầu ra nhìn thì thấy anh đang nằm giang tay giang chân trên giường, một tay che mắt, thở hổn hển hạ hoả.
Thấy anh như vậy, cô bỗng cảm thấy mình hơi quá đáng. Cô cũng từng nghe nói đàn ông vừa khai trai sẽ nghiện làm chuyện ấy, có lẽ cô nên thông cảm cho anh, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách hay.
Sau khi thay quần áo xong, cô ngồi xổm bên mép giường, nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Xin lỗi anh. Lâu rồi em không gặp Viện Viện, em hứa sau khi uống trà chiều xong thì em sẽ về ngay.”
Lục Đằng vẫn không nhúc nhích, rầu rĩ nói: “Khi nào em về thì tụi mình sẽ tiếp tục.”
Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Ba lần.”
Cô cạn lời, ném gối vào mặt anh rồi cầm túi xách chạy mất.
Sau đó truyền đến tiếng đóng cửa.
Lục Đằng mất vài phút để dập lửa, sau đó bỏ tay xuống, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Hai giây sau, anh lấy điện thoại để cạnh gối rồi tra Baidu: “Làm sao để đàn ông nâng cao kỹ thuật phòng the?”
Sau khi ấn tìm kiếm, anh nhìn thấy vô số chủ đề tương tự câu hỏi của mình, trong lòng thoáng được an ủi.
Lúc ấn vào xem thì thấy đa số các câu trả lời chỉ toàn về thực phẩm chức năng bổ thận tráng dương.
À, còn có hai câu trả lời được rất nhiều người like, chính là: “Luyện tập thêm với bạn gái là sẽ ổn thôi” và “Kỹ thuật không quan trọng, cái quan trọng là thời gian bắn tinh.”
Lục Đằng: “…”
Trong lúc anh đang nghi ngờ năng lực của bản thân, chuông cửa bỗng vang lên.
Vì mấy ngày nay Hứa Tư đặt mua rất nhiều đồ trên mạng nên anh cứ tưởng người đến là shipper.
Anh mặc đại một cái áo thun vào, rồi bò dậy mở cửa.
Cửa còn chưa mở hẳn, giọng của người phụ nữ đã vang lên: “Con còn định trốn mẹ đến khi nào nữa hả?”