Tháng Năm Đổi Dời
Chương 5: Ngoại truyện - Hoàn toàn văn
Năm mười tuổi, ta gặp một người đối xử với ta rất tốt.
Năm hai mươi tuổi, ta đánh mất nàng.
1. Mùa xuân thứ hai sau khi A Ly đi, ta trúng loại độc giống với nàng đã từng trúng.
Lúc đó ta mới biết, khi độc phát tác lại đau đớn đến vậy, như thể lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, gãy từng đoạn xương, máu chảy không ngừng.
Nàng là một người chỉ bị đứt tay đã khóc lóc, là cô nương thấy máu đã sợ, sao có thể chịu đựng được những ngày như vậy?
Ta không biết, bởi khi đó tất cả sự chú ý của ta đều đặt lên người đích nữ phủ Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.
Nàng ta và A Ly không giống nhau. Tô Nguyệt Nguyệt dịu dàng,, yếu đuối, khuynh quốc khuynh thành. Từ trên người nàng, ta thấy được bóng dáng mẫu thân ta.
Vị mẫu thân đã mất năm ta chín tuổi.
Nàng bị đại phu nhân hãm hại tội thông dâm, bị tra tấn đến ch.ết.
Ta tuổi nhỏ không thể làm gì được, dập đầu đến tóe máu trước mặt phụ thân cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị đại phu nhân mang đi.
Cuối cùng lại nhìn thấy bà thì hai mắt đã bị móc, đầu lưỡi bị cắt, mười ngón tay bị bấm gãy, như bị vớt ra từ vũng máu.
Khi đó, ta vô cùng bình tĩnh. Ta biết, người mẫu thân dịu dàng dạy dỗ ta, cùng ta đọc sách viết chữ sẽ không trở lại được nữa.
Từ đó về sau, ta phải chịu đựng vô số trào phúng và nhục mạ ở trong phủ. Ta hiểu được một việc rằng chỉ có thể trở nên thật mạnh mẽ mới có thể đạp hết bọn họ dưới bàn chân, mới có thể báo thù cho mẫu thân ta.
Ngày A Ly xuất hiện chính là ngày ta không khống chế được mà ra tay đánh trưởng huynh đã nhục mạ mẫu thân ta rồi bị phạt quỳ.
Thật ra từ khi mẫu thân mất, trong mắt ta cũng chẳng còn màu sắc gì nữa, cho tới khi A Ly mặc bộ y phục lộng lẫy như bướm chui sang từ lỗ chó đó rồi đứng trước mặt ta mới khiến cho thế giới của ta một lần nữa có màu sắc trở lại.
Nàng mở to đôi mắt, ngồi xổm trước mặt ta ăn điểm tâm nhìn thật ghét.
Vì thế ta cướp điểm tâm của nàng.
Sau này nàng luôn tới tìm ta nhưng ta chẳng muốn nhìn thấy nàng. Sự tốt đẹp và ngây thơ trên người nàng làm ta cảm thấy bỏng rát.
Một ngày tháng tám, nàng chui sang từ lỗ chó, đem theo xôi gà hạt dẻ gói lá sen thì trông thấy ta bị thương nằm trên mặt đất, kết quả của việc ẩu đả với huynh trưởng.
Ta càng phản kháng thì hắn càng vui vẻ.
A Ly vội chạy đến bên ta đến mức ngã lăn quay, vừa khóc vừa hỏi ta có đau không, rồi cẩn thận thổi thổi vết thương cho ta.
Hơi thở ấm áp lướt qua miệng vết thương, dường như men theo miệng vết thương đó chui vào đầu quả tim, vừa buồn vừa ngứa, rất khó hình dung.
Thổi xong nàng tiến sát lại trước mặt ta, lẩm bẩm:
“Đến lượt ngươi đấy.”
Ta nhìn trán nàng sưng lên một cục, đơ ra một lúc rồi vẫn nhẹ nhàng thổi cho nàng.
Ngày hôm sau nàng cho ta rất nhiều chai lọ, bình thuốc.
Ta nhìn nàng một tay cầm bánh hạt dẻ, một tay cầm bình thuốc nghiêm túc dặn dò rồi buột miệng: “Ta là con vợ lẽ của Hầu phủ.”
Nàng chớp chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi có phải cảm thấy phụ thân ta chỉ có chức quan nhỏ như hạt mè, so ra kém phụ thân ngươi nên không xứng để chơi với ngươi có phải không?”
Chức quan bé như hạt mè?
Ta cười tự giễu, nhìn nàng: “Không phải, ngươi đừng khóc.”
Là ta không xứng với ngươi.
Tuổi càng lớn, A Ly lại bắt đầu bắc thang trèo tường, thích nhất là ngồi trên bờ tường nhìn ta tập võ.
Thời gian lâu dần ta cũng đã thành thói quen trước khi tập võ sẽ ngẩng đầu nhìn về bờ tường xem có tiểu cô nương kia hay không.
A Ly, thích trèo tường, thích bánh hạt dẻ và xôi gà lá sen…
Cũng thích ta.
Sau khi gặp Tô Nguyệt Nguyệt, ta bị nàng hấp dẫn như thôi miên, không muốn nàng ta rơi vào nguy hiểm, chỉ muốn bảo vệ nàng ta thật tốt.
Sau này, ta quả thực bảo vệ nàng ta rất tốt, cũng vĩnh viễn mất đi A Ly.
Mất đi cô nương ở đêm tết Thượng Tị ấy đeo mặt nạ sói lớn quay về phía ta mà kêu “Grừ”.
2. Ta dọn vào sân của A Ly.
Nửa đêm độc phát, đau đớn tới tận bình minh, máu tươi nhuộm hồng y phục.
Khi mặt trời ló dạng ta cảm giác như mình đã ch.ết một lần rồi. Ta bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng nhưng cũng không thể cảm nhận được vị thơm ngọt trong trí nhớ nữa.
Sau lần đầu độc phát thì vị giác đã mất.
A Ly thích ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen và bánh hạt dẻ như vậy mà sau ngày đó, nàng ấy chẳng thể nếm được những hương vị ấy nữa.
Tuế Tuế chui từ góc bàn ra mang theo một tờ giấy nhăn dúm dó. Ta nhấc nó lên thuận tay nhặt cả tờ giấy đó rồi mở ra. Trên giấy có sáu chữ viết rất tinh tế: Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.
Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt nét mực khô kia mà muốn cười, cười đến mức rơi lệ.
Mùa xuân rất nhanh đã trôi qua. Mùa hè vừa tới, Tuế Tuế đã sinh bệnh, không ăn uống gì.
Ta trơ mắt nhìn nó càng ngày càng yếu, cuối cùng ch.ết trong ngực ta.
Ta nhớ A Ly đã làm cho Niên Niên một ngôi mộ nhỏ. Sau khi tìm thấy ta đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.
Trên đường trở về, ta nhớ A Ly từng nói:
“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”
“Niên Niên đã ch.ết, Tuế Tuế có khổ sở không?”
Ta ho ra một búng máu, tạng phủ như nứt ra.
Niên Niên đã ch.ết, Tuế Tuế cũng sẽ ch.ết.
Tối đó, ta lại nằm trên giường trải qua một cơn đau tận xương tủy. Trong mơ hồ dường như quay về sinh nhật năm mười một tuổi.
A Li thật cẩn thận mà bưng một bát mì trường thọ sang, nàng nói:
“Phụ thân ta nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn xong có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ phải sống lâu trăm tuổi.”
Đó là lần đầu tiên sau khi mẫu thân ta ch.ết có người nói với ta rằng Thiên Từ phải sống lâu trăm tuổi.
Còn những kẻ khác chỉ muốn ta ch.ết.
Để có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể gi.ết ch.ết bọn họ.
A Ly còn nói:
“Mỗi lần sinh nhật sau này của Thiên Từ, ta sẽ ở cạnh ngươi, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh ngươi.”
Kẻ lừa đảo.
Tháng chín, ta gặp tỳ nữ Tiểu Lục Lạc của A Ly ở Túy Hương Lầu, bên cạnh nàng ta còn có một cậu bé.
Cách một tấm bình phong, ta nghe tiếng cậu bé kia thở dài:
“Tiểu Lục Lạc tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh thành đại phú quý mới đến thăm ta sao?”
“Ai, ta phải đợi thật là lâu rồi.”
Ta không biết Tiểu Lục Lạc khoa tay múa chân với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ hẳn lên:
“Thật không? Nàng sẽ viết thư cho ta sao?”
Cả người đau đến tê dại, ta thấp giọng cười ra tiếng. Nàng thật chu đáo, để thư lại cho Phú Quý, để của hồi môn cho Tiểu Lục Lạc.
Chỉ có mình ta chỉ lưu lại thống khổ.
Ra khỏi tửu lầu, ta suýt ngất xỉu dưới ánh nắng, may mà có người đỡ phía sau ta, quay đầu lại chính là cậu bé kia.
Tiểu Lục Lạc thấy ta thì biến sắc, vội lôi kéo thằng bé rời đi.
Giọng thằng bé dần nhỏ lại: “Tiểu Lục Lạc tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi. Đột nhiên nhớ tới Niên Niên, lúc ấy nàng ấy cũng luôn thấy chóng mặt…”
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta chống tường đi đến một góc nôn ra một búng máu, sau đó dựa tường ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, dường như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:
“Thiên Từ, ngươi có đau không?”
Ta đau, ta rất đau, A Ly.
3. Ta đại khái cũng sắp ch·ết rồi.
Sau trận tuyết đầu đông năm ấy, ta trở lại Giang phủ vốn đã bỏ hoang từ lâu, đi đến dưới tàng cây hoa hòe năm ấy.
Nơi nào lọt vào tầm mắt ta đều xuất hiện bóng dáng A Ly, chỉ là hiện tại lại không còn nàng nữa rồi.
Ta mệt mỏi ngồi dựa vào cây cổ thụ, lại phát hiện một góc đồ vật chôn dưới gốc cây bị lộ ra.
Là một cái hộp gỗ. Tay ta run rẩy mở ra.
Bên trong hộp có một con diều hồ điệp, hai chiếc mặt nạ và một cây trâm gỗ bị gãy.
Ta nắm chặt hai mảnh trâm trong tay, trâm đâm vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn.
A Ly ngày xưa thích nhất quấn lấy ta hỏi:
“Thiên Từ, ngươi có thích ta không?”
“Ta thích Thiên Từ, ta thích Thẩm Thiên Từ.”
“Thiên Từ, ngươi cũng thích ta đi!”
Ngày xuân năm ấy, A Ly nằm trên cây xem thoại bản rồi rơi vào lòng ta. Sau đó không biết nàng nhớ tới cái gì mà gương mặt bỗng đỏ lên, ôm quyển thoại bản ngượng ngùng chạy mất.
Ta níu nàng lại, lấy ra chiếc trâm gỗ đã thất bại rất nhiều lần mới làm được cài vào trong búi tóc của nàng.
Cúi đầu nhìn nàng hai má ửng đỏ, vốn dĩ chỉ giả vờ bình tĩnh thì giờ ta lại khẩn trương hơn.
“Thiên Từ, ngươi đâm ta đau rồi.”
Nghe giọng nàng, ta theo bản năng ôm lấy hai vai nàng, ảo não xin lỗi:
“Xin, xin lỗi, A Ly.”
Người đối diện không nói gì, ta nhìn nàng gắt gao nắm lấy quyển thoại bản, muốn hỏi nàng đang đọc cái gì, không ngờ vừa hỏi xong thì nàng như con mèo giấu đuôi.
“Không, không có gì, Thiên Từ, ta có việc về trước đây.”
Thấy nàng muốn chạy, ta buột miệng:
“A Ly, ta thích ngươi.”
Đó là lần đầu tiên ta biểu đạt tình ý với một cô nương. Tuy không biết có phải thực sự thích nàng hay không, nhưng ta muốn nàng luôn bên cạnh ta.
Ta muốn thấy nàng cười, nghe nàng lải nhải bên tai, muốn ở bên nàng cả đời.
Nàng kinh ngạc mở mắt nhìn ta, sau đó như một con thỏ vọt đến ôm lấy ta.
Đêm thành thân, ta nhìn nàng một thân áo cưới, trong lòng nổi lên từng đợt ấm áp, vui mừng ôm lấy nàng:
“A Ly, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Không ai được bắt nạt A Ly, ai bắt nạt nàng đều đáng ch.ết.
Ta cũng nên ch.ết đi.
Tiếng tuyết rơi bên tai ngày càng mơ hồ. Ta dường như nghe thấy tiếng A Ly nức nở, lập tức một cơn đau xuyên tim ập đến làm ta nôn ra một búng máu.
Ta ôm hộp gỗ, dựa vào gốc cây, nỉ non:
“Đừng khóc mà, A Ly.”
Về sau sẽ không còn ai bắt nạt A Ly nữa.
[Ừ thì bắt nạt thế nào được bả ngủm rồi còn đâu -,-]
Năm hai mươi tuổi, ta đánh mất nàng.
1. Mùa xuân thứ hai sau khi A Ly đi, ta trúng loại độc giống với nàng đã từng trúng.
Lúc đó ta mới biết, khi độc phát tác lại đau đớn đến vậy, như thể lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, gãy từng đoạn xương, máu chảy không ngừng.
Nàng là một người chỉ bị đứt tay đã khóc lóc, là cô nương thấy máu đã sợ, sao có thể chịu đựng được những ngày như vậy?
Ta không biết, bởi khi đó tất cả sự chú ý của ta đều đặt lên người đích nữ phủ Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.
Nàng ta và A Ly không giống nhau. Tô Nguyệt Nguyệt dịu dàng,, yếu đuối, khuynh quốc khuynh thành. Từ trên người nàng, ta thấy được bóng dáng mẫu thân ta.
Vị mẫu thân đã mất năm ta chín tuổi.
Nàng bị đại phu nhân hãm hại tội thông dâm, bị tra tấn đến ch.ết.
Ta tuổi nhỏ không thể làm gì được, dập đầu đến tóe máu trước mặt phụ thân cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị đại phu nhân mang đi.
Cuối cùng lại nhìn thấy bà thì hai mắt đã bị móc, đầu lưỡi bị cắt, mười ngón tay bị bấm gãy, như bị vớt ra từ vũng máu.
Khi đó, ta vô cùng bình tĩnh. Ta biết, người mẫu thân dịu dàng dạy dỗ ta, cùng ta đọc sách viết chữ sẽ không trở lại được nữa.
Từ đó về sau, ta phải chịu đựng vô số trào phúng và nhục mạ ở trong phủ. Ta hiểu được một việc rằng chỉ có thể trở nên thật mạnh mẽ mới có thể đạp hết bọn họ dưới bàn chân, mới có thể báo thù cho mẫu thân ta.
Ngày A Ly xuất hiện chính là ngày ta không khống chế được mà ra tay đánh trưởng huynh đã nhục mạ mẫu thân ta rồi bị phạt quỳ.
Thật ra từ khi mẫu thân mất, trong mắt ta cũng chẳng còn màu sắc gì nữa, cho tới khi A Ly mặc bộ y phục lộng lẫy như bướm chui sang từ lỗ chó đó rồi đứng trước mặt ta mới khiến cho thế giới của ta một lần nữa có màu sắc trở lại.
Nàng mở to đôi mắt, ngồi xổm trước mặt ta ăn điểm tâm nhìn thật ghét.
Vì thế ta cướp điểm tâm của nàng.
Sau này nàng luôn tới tìm ta nhưng ta chẳng muốn nhìn thấy nàng. Sự tốt đẹp và ngây thơ trên người nàng làm ta cảm thấy bỏng rát.
Một ngày tháng tám, nàng chui sang từ lỗ chó, đem theo xôi gà hạt dẻ gói lá sen thì trông thấy ta bị thương nằm trên mặt đất, kết quả của việc ẩu đả với huynh trưởng.
Ta càng phản kháng thì hắn càng vui vẻ.
A Ly vội chạy đến bên ta đến mức ngã lăn quay, vừa khóc vừa hỏi ta có đau không, rồi cẩn thận thổi thổi vết thương cho ta.
Hơi thở ấm áp lướt qua miệng vết thương, dường như men theo miệng vết thương đó chui vào đầu quả tim, vừa buồn vừa ngứa, rất khó hình dung.
Thổi xong nàng tiến sát lại trước mặt ta, lẩm bẩm:
“Đến lượt ngươi đấy.”
Ta nhìn trán nàng sưng lên một cục, đơ ra một lúc rồi vẫn nhẹ nhàng thổi cho nàng.
Ngày hôm sau nàng cho ta rất nhiều chai lọ, bình thuốc.
Ta nhìn nàng một tay cầm bánh hạt dẻ, một tay cầm bình thuốc nghiêm túc dặn dò rồi buột miệng: “Ta là con vợ lẽ của Hầu phủ.”
Nàng chớp chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi có phải cảm thấy phụ thân ta chỉ có chức quan nhỏ như hạt mè, so ra kém phụ thân ngươi nên không xứng để chơi với ngươi có phải không?”
Chức quan bé như hạt mè?
Ta cười tự giễu, nhìn nàng: “Không phải, ngươi đừng khóc.”
Là ta không xứng với ngươi.
Tuổi càng lớn, A Ly lại bắt đầu bắc thang trèo tường, thích nhất là ngồi trên bờ tường nhìn ta tập võ.
Thời gian lâu dần ta cũng đã thành thói quen trước khi tập võ sẽ ngẩng đầu nhìn về bờ tường xem có tiểu cô nương kia hay không.
A Ly, thích trèo tường, thích bánh hạt dẻ và xôi gà lá sen…
Cũng thích ta.
Sau khi gặp Tô Nguyệt Nguyệt, ta bị nàng hấp dẫn như thôi miên, không muốn nàng ta rơi vào nguy hiểm, chỉ muốn bảo vệ nàng ta thật tốt.
Sau này, ta quả thực bảo vệ nàng ta rất tốt, cũng vĩnh viễn mất đi A Ly.
Mất đi cô nương ở đêm tết Thượng Tị ấy đeo mặt nạ sói lớn quay về phía ta mà kêu “Grừ”.
2. Ta dọn vào sân của A Ly.
Nửa đêm độc phát, đau đớn tới tận bình minh, máu tươi nhuộm hồng y phục.
Khi mặt trời ló dạng ta cảm giác như mình đã ch.ết một lần rồi. Ta bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ cho vào miệng nhưng cũng không thể cảm nhận được vị thơm ngọt trong trí nhớ nữa.
Sau lần đầu độc phát thì vị giác đã mất.
A Ly thích ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen và bánh hạt dẻ như vậy mà sau ngày đó, nàng ấy chẳng thể nếm được những hương vị ấy nữa.
Tuế Tuế chui từ góc bàn ra mang theo một tờ giấy nhăn dúm dó. Ta nhấc nó lên thuận tay nhặt cả tờ giấy đó rồi mở ra. Trên giấy có sáu chữ viết rất tinh tế: Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.
Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt nét mực khô kia mà muốn cười, cười đến mức rơi lệ.
Mùa xuân rất nhanh đã trôi qua. Mùa hè vừa tới, Tuế Tuế đã sinh bệnh, không ăn uống gì.
Ta trơ mắt nhìn nó càng ngày càng yếu, cuối cùng ch.ết trong ngực ta.
Ta nhớ A Ly đã làm cho Niên Niên một ngôi mộ nhỏ. Sau khi tìm thấy ta đào một cái hố bên cạnh chôn Tuế Tuế xuống.
Trên đường trở về, ta nhớ A Ly từng nói:
“Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.”
“Niên Niên đã ch.ết, Tuế Tuế có khổ sở không?”
Ta ho ra một búng máu, tạng phủ như nứt ra.
Niên Niên đã ch.ết, Tuế Tuế cũng sẽ ch.ết.
Tối đó, ta lại nằm trên giường trải qua một cơn đau tận xương tủy. Trong mơ hồ dường như quay về sinh nhật năm mười một tuổi.
A Li thật cẩn thận mà bưng một bát mì trường thọ sang, nàng nói:
“Phụ thân ta nói sinh nhật phải ăn mì trường thọ, ăn xong có thể sống lâu trăm tuổi, Thiên Từ phải sống lâu trăm tuổi.”
Đó là lần đầu tiên sau khi mẫu thân ta ch.ết có người nói với ta rằng Thiên Từ phải sống lâu trăm tuổi.
Còn những kẻ khác chỉ muốn ta ch.ết.
Để có thể sống lâu trăm tuổi, ta chỉ có thể gi.ết ch.ết bọn họ.
A Ly còn nói:
“Mỗi lần sinh nhật sau này của Thiên Từ, ta sẽ ở cạnh ngươi, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh ngươi.”
Kẻ lừa đảo.
Tháng chín, ta gặp tỳ nữ Tiểu Lục Lạc của A Ly ở Túy Hương Lầu, bên cạnh nàng ta còn có một cậu bé.
Cách một tấm bình phong, ta nghe tiếng cậu bé kia thở dài:
“Tiểu Lục Lạc tỷ tỷ, Niên Niên thật sự nói chờ ta thi đậu công danh thành đại phú quý mới đến thăm ta sao?”
“Ai, ta phải đợi thật là lâu rồi.”
Ta không biết Tiểu Lục Lạc khoa tay múa chân với nó cái gì, nó bỗng vui vẻ hẳn lên:
“Thật không? Nàng sẽ viết thư cho ta sao?”
Cả người đau đến tê dại, ta thấp giọng cười ra tiếng. Nàng thật chu đáo, để thư lại cho Phú Quý, để của hồi môn cho Tiểu Lục Lạc.
Chỉ có mình ta chỉ lưu lại thống khổ.
Ra khỏi tửu lầu, ta suýt ngất xỉu dưới ánh nắng, may mà có người đỡ phía sau ta, quay đầu lại chính là cậu bé kia.
Tiểu Lục Lạc thấy ta thì biến sắc, vội lôi kéo thằng bé rời đi.
Giọng thằng bé dần nhỏ lại: “Tiểu Lục Lạc tỷ tỷ, ta chỉ thuận tay thôi. Đột nhiên nhớ tới Niên Niên, lúc ấy nàng ấy cũng luôn thấy chóng mặt…”
Trong lòng khí huyết cuồn cuộn, ta chống tường đi đến một góc nôn ra một búng máu, sau đó dựa tường ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, dường như nghe thấy A Ly đang hỏi ta:
“Thiên Từ, ngươi có đau không?”
Ta đau, ta rất đau, A Ly.
3. Ta đại khái cũng sắp ch·ết rồi.
Sau trận tuyết đầu đông năm ấy, ta trở lại Giang phủ vốn đã bỏ hoang từ lâu, đi đến dưới tàng cây hoa hòe năm ấy.
Nơi nào lọt vào tầm mắt ta đều xuất hiện bóng dáng A Ly, chỉ là hiện tại lại không còn nàng nữa rồi.
Ta mệt mỏi ngồi dựa vào cây cổ thụ, lại phát hiện một góc đồ vật chôn dưới gốc cây bị lộ ra.
Là một cái hộp gỗ. Tay ta run rẩy mở ra.
Bên trong hộp có một con diều hồ điệp, hai chiếc mặt nạ và một cây trâm gỗ bị gãy.
Ta nắm chặt hai mảnh trâm trong tay, trâm đâm vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn.
A Ly ngày xưa thích nhất quấn lấy ta hỏi:
“Thiên Từ, ngươi có thích ta không?”
“Ta thích Thiên Từ, ta thích Thẩm Thiên Từ.”
“Thiên Từ, ngươi cũng thích ta đi!”
Ngày xuân năm ấy, A Ly nằm trên cây xem thoại bản rồi rơi vào lòng ta. Sau đó không biết nàng nhớ tới cái gì mà gương mặt bỗng đỏ lên, ôm quyển thoại bản ngượng ngùng chạy mất.
Ta níu nàng lại, lấy ra chiếc trâm gỗ đã thất bại rất nhiều lần mới làm được cài vào trong búi tóc của nàng.
Cúi đầu nhìn nàng hai má ửng đỏ, vốn dĩ chỉ giả vờ bình tĩnh thì giờ ta lại khẩn trương hơn.
“Thiên Từ, ngươi đâm ta đau rồi.”
Nghe giọng nàng, ta theo bản năng ôm lấy hai vai nàng, ảo não xin lỗi:
“Xin, xin lỗi, A Ly.”
Người đối diện không nói gì, ta nhìn nàng gắt gao nắm lấy quyển thoại bản, muốn hỏi nàng đang đọc cái gì, không ngờ vừa hỏi xong thì nàng như con mèo giấu đuôi.
“Không, không có gì, Thiên Từ, ta có việc về trước đây.”
Thấy nàng muốn chạy, ta buột miệng:
“A Ly, ta thích ngươi.”
Đó là lần đầu tiên ta biểu đạt tình ý với một cô nương. Tuy không biết có phải thực sự thích nàng hay không, nhưng ta muốn nàng luôn bên cạnh ta.
Ta muốn thấy nàng cười, nghe nàng lải nhải bên tai, muốn ở bên nàng cả đời.
Nàng kinh ngạc mở mắt nhìn ta, sau đó như một con thỏ vọt đến ôm lấy ta.
Đêm thành thân, ta nhìn nàng một thân áo cưới, trong lòng nổi lên từng đợt ấm áp, vui mừng ôm lấy nàng:
“A Ly, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Không ai được bắt nạt A Ly, ai bắt nạt nàng đều đáng ch.ết.
Ta cũng nên ch.ết đi.
Tiếng tuyết rơi bên tai ngày càng mơ hồ. Ta dường như nghe thấy tiếng A Ly nức nở, lập tức một cơn đau xuyên tim ập đến làm ta nôn ra một búng máu.
Ta ôm hộp gỗ, dựa vào gốc cây, nỉ non:
“Đừng khóc mà, A Ly.”
Về sau sẽ không còn ai bắt nạt A Ly nữa.
[Ừ thì bắt nạt thế nào được bả ngủm rồi còn đâu -,-]