Thần Y Vô Song
Chương 36: 36: Ý Của Tôi Không Phải Vậy
"Đỗ Kỷ, để tôi nói cho anh biết, cha mẹ của Dương Nhạc, tức là cô họ và chú họ của tôi đều là những người yêu tiền.
Nếu anh không có tài sản khoảng năm sáu trăm vạn, họ nhất định sẽ không cho phép anh kết hôn với Dương Nhạc”
Tô Lệ vừa nói vừa nhìn những chiếc nhẫn kim cương.
Đỗ Kỷ không gật đầu thì cũng cười khổ.
Dương Nhạc lại có chút không hài lòng với Tô Lệ.
Lúc này Tô Lệ đã chọn một chiếc vòng cổ kim cương.
Người hướng dẫn mua sảm vội vàng khen ngợi: “Phu nhân thật có mắt thẩm mỹ mà.
Chiếc vòng cổ này là món trang sức được ưa chuộng nhất trong cửa hàng chúng tôi đó, giá cũng rất đẹp, 201314, từ đồng âm là yêu em một đời một kiếp.
Rất là may mắn đó ạ.
Chồng ngài nếu mua về tặng cho ngài làm quà thì hôn nhân của ngài sẽ hạnh phúc, viên mãn trọn đời đó.”
Chậc chậc, kỹ năng bán hàng này cũng ấn tượng thật đấy.
“Chồng ơi, em rất thích chiếc vòng cổ này, anh mua cho em đi mà.” Tô Lệ nũng nịu làm nũng.
“Có thể...!có thể được giảm giá không thế?” Trịnh Cương cảm thấy rất đau ví.
Gia đình anh ta chỉ kinh doanh nhỏ thôi, chỉ có một ít tiền, gia đình chỉ tính là khá giả.
Bỏ hai mươi vạn tệ chỉ để mua một chiếc vòng cổ cũng đủ khiến anh ta đau đớn suốt một năm.
"Giảm giá gì mà giảm? Giảm giá thì xấu hổ biết bao?"
Tô Lệ trừng mắt nhìn Trịnh Cương, thấp giọng nói: “Dương Nhạc và Đỗ Kỷ còn đang nhìn chúng ta đó.”
Nghe vậy, Trịnh Cương nghiến răng nghiến lợi mua chiếc vòng cổ kim cương này.
Dù có mất cái gì cũng không thể mất mặt trước mặt Dương Nhạc và Đỗ Kỷ được.
“Chồng ơi, anh đối xử với em thật tốt mà”
Sau khi lấy được chiếc vòng cổ kim cương, Tô Lệ đã chủ động hôn lên mặt Trịnh Cương một cái.
Trịnh Cương đắc ý hỏi Đỗ Kỷ: “Anh có muốn mua một món đồ trang sức tặng cho Dương Nhạc không? Tôi nhớ vài ngày nữa là sinh nhật của Dương Nhạc rồi đó.”
“Nếu anh không mang đủ tiền thì chồng tôi có thể cho anh mượn tiền đó” Tô Lệ đạo đức giả nói.
Nếu Đỗ Kỷ thực sự yêu cầu Trịnh Cương cho mình mượn.
tiền, điều đó chứng tỏ rằng chồng của Tô Lệ đã hoàn toàn đè bẹp bạn trai của Dương Nhạc.
Nhìn thấy đôi bạn trẻ này song kiếm hợp bích để sỉ nhục Đỗ Kỷ, sắc mặt Dương Nhạc trở nên vô cùng xấu.
Cô biết thực ra Đỗ Kỷ rất có bản lĩnh.
Nếu Đỗ Kỷ đồng ý với điều kiện của chủ tịch Diêu mà bán bí quyết nấu ăn của mình cho họ thì bây giờ Đỗ Kỷ đã có ba trăm vạn rồi.
Ba trăm vạn đã đủ để đánh sưng mặt Trịnh Cương và Tô Lệ rồi!
Đáng tiếc Đỗ Kỷ không đồng ý với yêu cầu của chủ tịch Diêu.
Anh không kiếm được ba trăm vạn.
Với tiền lương và tiền tiết kiệm của chính mình, anh thậm chí còn không thể mua được món đồ trang sức rẻ nhất ở trong cửa hàng này!
Ngay khi Dương Nhạc cho răng Đỗ Kỷ không thể chống cự nổi nữa, Đỗ Kỷ đã nói với người hướng dẫn mua sắm: “Lấy chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô ra cho tôi xem.”
Những lời này vừa nói ra, giống như vừa có một quả bom nguyên tử nổ tung, tất cả mọi người trong cửa hàng ngoại trừ Đỗ Kỷ đều sững sờ!
Anh vừa nói gì cơ?
Anh muốn mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng này sao?
Anh là một tên nghèo kiết xác đó, làm sao mà anh có đủ tiên để mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng này được?
“Thưa ngài, ngài có chắc là ngài không phải đang đùa không?” Người hướng dẫn mua sảm cười lạnh hỏi.
“Tôi không đùa cô đâu.”
Đỗ Kỷ cười nhạt nói: “Sao vậy, cô nghỉ ngờ tôi không có tiền để mua trang sức sao?”
"Ý của tôi không phải vậy.
Xin đợi một chút.
Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi do chính người quản lý giữ.
Tôi cần xin phép cô ấy một chút."
Vài phút sau, người hướng dẫn mua sắm quay lại cùng với một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp.
“Quản lý Nguy, vị khách hàng này muốn xem chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta.”
Người hướng dẫn mua sắm chỉ vào Đỗ Kỷ rồi giải thích cho người phụ nữ xinh đẹp.
“Thưa ngài, ngài đang đùa tôi phải không ạ?” Ngụy Hồng liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, khinh thường
nói: “Chúng tôi đang kinh doanh, mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, không có thời gian đùa giỡn với ngài đâu.”
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi không đủ khả năng để mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô thế?”
Đỗ Kỷ lạnh lùng nói: “Chỉ vì tôi mặc quần áo rất bình thường, mà cô đã cho rằng tôi là người nghèo sao?”
Ngụy Hồng sửng sốt một lát, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi vặn lại: "Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta tên là Chân Ái Vĩnh Hãng.
Giá bán là 5.201.314.
Ngài có chắc mình có đủ khả năng mua nó không?".