Thần Y Trọng Sinh
Chương 902
Lúc này bên cạnh hồ nhỏ dưới núi Phú Sĩ Nhật quốc.
Hồ nước xanh biếc như một cái gương, chiếu rõ phòng ốc tinh xảo xung quanh, phong cảnh như vẽ, tuyết trắng quanh năm trên núi Phú Sĩ ở bên trong.
Xung quanh hoa anh đào rực rỡ rơi xuống theo gió, tựa như tuyết rơi, còn có thêm mùi hoa rất thơm.
Rõ ràng là đặt mình trong cảnh sắc, nhưng khiến người ta có cảm giác như rơi vào trong tranh.
Lúc này, trong lương đình bên cạnh hồ nhỏ.
Một lão giả mặc trường bào màu trắng, râu tóc trắng muốt đang chơi cờ với một người trung niên.
Bên cạnh bàn cờ, hai mỹ nữ mặc kimono đang dốc lòng pha trà, nhất cử nhất động đều như tôi luyện trăm ngàn lần, không chỉ giống nhau như đúc, còn mang khí tức nghi thức nồng đậm và nghệ thuật.
Giống như không phải đang pha trà, mà đang mời trà.
Không lâu sau, mùi thơm ngát bay vào trong không khí, xen lẫn vào trong mùi hoa ở xung quanh.
- Đại nhân, mời dùng trà?
Mỹ nữ mặc kimono màu xanh biếc đỏ trà vào trong hai cái chén sứ Thanh Hoa, đưa cho hai người đang chơi cờ.
Lão giả và người trung niên kia mỗi người cầm một chén, lão giả kia nhấp một ngụm.
- Ngon…
Ông ta vừa nói một nửa, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.
Ông ta đặt chén trà lên trên bàn, trên mặt hiện lên vẻ thận trọng, đôi mắt thâm thúy như vì sao nhìn về phía Tây.
Người đàn ông trung niên thấy lão giả để chén trà xuống, sắc mặt khẽ đổi.
- Seimei đại nhân, có phải trà không hợp khẩu vị với ông khôn?
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, sắc mặt hai mỹ nữ mặc kimono tái mét, vội vàng quỳ trên đất.
- Đại nhân tha mạng!
- Đứng dậy đi, không liên quan đến các cô, trà rất ngon, lui ra đi.
Abe Seimei vẫy tay nói.
Lúc này hai mỹ nữ mặc kimono như được đại xá, không dám lau mồ hôi trên trán, vội vàng rời khỏi lương đình.
- Nếu trà không có vấn đề, chẳng lẽ người nọ xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông trung niên suy đoán.
Hướng Abe Seimei đại nhân nhìn, đúng là Hoa Hạ.
Lúc này con gái ông ta đang chấp hành nhiệm vụ thả và vây bắt, Abe Seimei là người thích trà như thế mà bỏ chén trà đang nhấm nháp xuống, chắc chắn là vì chuyện này.
- Không sai, Seiten và phân thân trước đây của tôi đã bị giết.
Abe Seimei nói.
Tuy phân thân của ông ta và một hậu bối bị giết, nhưng trong mắt ông ta ngoại trừ một chút bi thương ra, thì không có một chút phẫn nộ.
- Người nào ở Hoa Hạ lợi hại như vậy, chẳng lẽ gặp Lâm Thiên Nam?
Người đàn ông trung niên nhướn mày, khiếp sợ nói.
Abe Seiten mà Abe Seimei kí gửi vốn là Âm Dương Sư cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, một chút phân thân của Abe Seimei đại nhân ở trên người ông ta, ít nhất có thể phát huy ra một phần thực lực của Abe Seimei.
Tuy chỉ là một phần, nhưng đủ để đối phó phần lớn mọi người.
Cho dù là Long Vương U Châu kia, nếu không phải ở thời kỳ mạnh nhất, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Abe Seiten.
Nhưng phân thân của Abe Seimei lại bị người ta chém.
Cả Hoa Hạ có thể làm được chuyện này, chỉ sợ chỉ có Lâm Thiên Nam.
- Cậu đã quên còn một người khác sao?
Abe Seimei cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm nói.
- Seimei đại nhân, ông nói xem không phải Mạc Phàm là quái thai đấy chứ?
Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên dị sắc, nói.
Ngoại trừ Lâm Thiên Nam, vậy chỉ có Mạc Phàm vừa giết Vạn Thiên Tuyệt thôi.
- Không sai.
Abe Seimei gật đầu.
- Vậy mà tên tiểu tử kia có thực lực mạnh như vậy?
Người đàn ông trung niên cảm thấy khó hiểu nói.
Ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, nhưng dựa theo tin tức mà ông ta đạt được, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.
Người ở tuổi này, thiên phú tốt nhất chỉ là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, đã giật nảy mình rồi.
Nhưng có thể giết Vạn Thiên Tuyệt, hẳn là đã tới Thần Cảnh.
Cho nên ông ta không xem trọng Mạc Phàm, chắc chắn phía sau Mạc Phàm có cất giấu thứ gì đó.
- Không nên coi thường cậu ta, cậu ta đánh bại con rồng kia mới giết phân thân của tôi.
Abe Seimei không nóng không lạnh nói.
Lúc đó ông ta và phân thần liên kết với nhau, ngay khi phân thần bị chém, phân thần đã chuyển hết thông tin cho ông ta.
- Không chỉ như vậy, ngay sáng hôm đó, Mạc Phàm còn đánh bại Long Hoa Hội, lấy Tam Thư của Long Hoa Hội đi.
Abe Seimei lại nói tiếp.
- Cái gì?
Người đàn ông trung niên kia đang chuẩn bị dùng trà, chén trà để bên miệng, mãi mà không uống vào.
Mạc Phàm chém phân thân của Abe Seimei đã đủ lợi hại, ai biết Mạc Phàm còn đánh bại liên tục Long Hoa Hội và Long Vương U Châu trước đó.
Phải biết rằng bất luận là Long Hoa Hội có được Tam Thư và Long Vương U Châu, đều có thể tiêu diệt cao thủ Thần Cảnh.
Bất luận đối phó người nào, đều cần tiêu hao rất lớn.
Sau khi Mạc Phàm đánh bại Long Hoa Hội và Long Vương U Châu xong, còn chém được phân thân của Abe Seimei, lần này đáng sợ rồi.
- Xem ra đúng là tôi khinh thường tiểu tử này.
Người đàn ông trung niên uống một hớp trà, thận trọng nói.
- Tiểu tử Hoa Hạ này đúng là khác biệt, khó trách cậu sẽ khinh thường cậu ta.
Abe Seimei cười nói.
Ông ta thân là nhân yêu hỗn huyết, được người ta gọi là Bạch Hồ công tử, 20 tuổi nổi tiếng ở Nhật quốc, bị vô số người khinh thường và cảm thấy khó hiểu.
Thiên phú của Mạc Phàm còn đáng sợ hơn ông ta, bị khinh thường rất bình thường.
- Nếu tên tiểu tử kia đến đây, Seimei đại nhân nắm chắc bao nhiêu phần trăm đối phó được cậu ta?
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đầy chờ mong hỏi.
Mạc Phàm đến Nhật quốc, đây là chuyện chắc chắn.
Huống chi ông ta còn bắt nhiều người Bạch gia như vậy, chắc chắn mục tiêu kế tiếp là nhà Miyamoto bọn họ.
Abe Seimei hơi nhếch miệng, bưng chén trà đi đến bên cạnh lương đình, nhìn về phía đỉnh núi Phú Sĩ.
- Nếu đợi Mạc Phàm tới 20 tuổi, có khả năng tôi không phải đối thủ của cậu ta.
Lúc này Mạc Phàm mới tu luyện 1 năm, đã có thành tựu như vậy, tốc độ tăng thực lực quá nhanh, cho Mạc Phàm thêm chút thời gian nữa, chắc chắn ông ta không phải đối thủ của Mạc Phàm.
- Nếu đến ngoài Nhật quốc, tôi không có nắm chắc thắng được tiểu tử này.
Abe Seimei nói.
Ông ta đã là quỷ thần, trừ phi có vật dẫn, nếu không không thể rời khỏi đền thờ của ông ta quá xa.
Vật dẫn bình thường không thể chịu được toàn bộ thực lực của ông ta, cố rót thực lực vào sẽ khiến vật dẫn nổ tung.
Cho nên ngoài Nhật quốc, thực lực của ông ta bị hạn chế rất lớn.- Vậy nếu ở gần đây, dưới núi Phú Sĩ thì sao?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Nếu là ở đây, ở trong này, cậu ta đến đây thì ở lại đi.
Abe Seimei cười nói.
Ông ta vừa nói xong, gió ở xung quanh cuốn lấy hoa anh đào, nước ở xung quanh cuốn lấy cá chép, chuyển động xung quanh ông ta.
Giữa hoa gió và cá nước, bỗng nhiên cơ thể Abe Seimei mọc lên từ mặt đất.
Chỉ trong phút chốc, Abe Seimei cao như núi Phú Sĩ, đôi mắt đen nhìn xuống mặt đất, giống như thần linh nhìn xuống chúng sinh.
Người đàn ông trung niên nhướn mày, trên mặt đều là vui mừng sợ hãi.
Hồ nước xanh biếc như một cái gương, chiếu rõ phòng ốc tinh xảo xung quanh, phong cảnh như vẽ, tuyết trắng quanh năm trên núi Phú Sĩ ở bên trong.
Xung quanh hoa anh đào rực rỡ rơi xuống theo gió, tựa như tuyết rơi, còn có thêm mùi hoa rất thơm.
Rõ ràng là đặt mình trong cảnh sắc, nhưng khiến người ta có cảm giác như rơi vào trong tranh.
Lúc này, trong lương đình bên cạnh hồ nhỏ.
Một lão giả mặc trường bào màu trắng, râu tóc trắng muốt đang chơi cờ với một người trung niên.
Bên cạnh bàn cờ, hai mỹ nữ mặc kimono đang dốc lòng pha trà, nhất cử nhất động đều như tôi luyện trăm ngàn lần, không chỉ giống nhau như đúc, còn mang khí tức nghi thức nồng đậm và nghệ thuật.
Giống như không phải đang pha trà, mà đang mời trà.
Không lâu sau, mùi thơm ngát bay vào trong không khí, xen lẫn vào trong mùi hoa ở xung quanh.
- Đại nhân, mời dùng trà?
Mỹ nữ mặc kimono màu xanh biếc đỏ trà vào trong hai cái chén sứ Thanh Hoa, đưa cho hai người đang chơi cờ.
Lão giả và người trung niên kia mỗi người cầm một chén, lão giả kia nhấp một ngụm.
- Ngon…
Ông ta vừa nói một nửa, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.
Ông ta đặt chén trà lên trên bàn, trên mặt hiện lên vẻ thận trọng, đôi mắt thâm thúy như vì sao nhìn về phía Tây.
Người đàn ông trung niên thấy lão giả để chén trà xuống, sắc mặt khẽ đổi.
- Seimei đại nhân, có phải trà không hợp khẩu vị với ông khôn?
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, sắc mặt hai mỹ nữ mặc kimono tái mét, vội vàng quỳ trên đất.
- Đại nhân tha mạng!
- Đứng dậy đi, không liên quan đến các cô, trà rất ngon, lui ra đi.
Abe Seimei vẫy tay nói.
Lúc này hai mỹ nữ mặc kimono như được đại xá, không dám lau mồ hôi trên trán, vội vàng rời khỏi lương đình.
- Nếu trà không có vấn đề, chẳng lẽ người nọ xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông trung niên suy đoán.
Hướng Abe Seimei đại nhân nhìn, đúng là Hoa Hạ.
Lúc này con gái ông ta đang chấp hành nhiệm vụ thả và vây bắt, Abe Seimei là người thích trà như thế mà bỏ chén trà đang nhấm nháp xuống, chắc chắn là vì chuyện này.
- Không sai, Seiten và phân thân trước đây của tôi đã bị giết.
Abe Seimei nói.
Tuy phân thân của ông ta và một hậu bối bị giết, nhưng trong mắt ông ta ngoại trừ một chút bi thương ra, thì không có một chút phẫn nộ.
- Người nào ở Hoa Hạ lợi hại như vậy, chẳng lẽ gặp Lâm Thiên Nam?
Người đàn ông trung niên nhướn mày, khiếp sợ nói.
Abe Seiten mà Abe Seimei kí gửi vốn là Âm Dương Sư cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, một chút phân thân của Abe Seimei đại nhân ở trên người ông ta, ít nhất có thể phát huy ra một phần thực lực của Abe Seimei.
Tuy chỉ là một phần, nhưng đủ để đối phó phần lớn mọi người.
Cho dù là Long Vương U Châu kia, nếu không phải ở thời kỳ mạnh nhất, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Abe Seiten.
Nhưng phân thân của Abe Seimei lại bị người ta chém.
Cả Hoa Hạ có thể làm được chuyện này, chỉ sợ chỉ có Lâm Thiên Nam.
- Cậu đã quên còn một người khác sao?
Abe Seimei cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm nói.
- Seimei đại nhân, ông nói xem không phải Mạc Phàm là quái thai đấy chứ?
Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên dị sắc, nói.
Ngoại trừ Lâm Thiên Nam, vậy chỉ có Mạc Phàm vừa giết Vạn Thiên Tuyệt thôi.
- Không sai.
Abe Seimei gật đầu.
- Vậy mà tên tiểu tử kia có thực lực mạnh như vậy?
Người đàn ông trung niên cảm thấy khó hiểu nói.
Ông ta chưa từng gặp Mạc Phàm, nhưng dựa theo tin tức mà ông ta đạt được, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.
Người ở tuổi này, thiên phú tốt nhất chỉ là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, đã giật nảy mình rồi.
Nhưng có thể giết Vạn Thiên Tuyệt, hẳn là đã tới Thần Cảnh.
Cho nên ông ta không xem trọng Mạc Phàm, chắc chắn phía sau Mạc Phàm có cất giấu thứ gì đó.
- Không nên coi thường cậu ta, cậu ta đánh bại con rồng kia mới giết phân thân của tôi.
Abe Seimei không nóng không lạnh nói.
Lúc đó ông ta và phân thần liên kết với nhau, ngay khi phân thần bị chém, phân thần đã chuyển hết thông tin cho ông ta.
- Không chỉ như vậy, ngay sáng hôm đó, Mạc Phàm còn đánh bại Long Hoa Hội, lấy Tam Thư của Long Hoa Hội đi.
Abe Seimei lại nói tiếp.
- Cái gì?
Người đàn ông trung niên kia đang chuẩn bị dùng trà, chén trà để bên miệng, mãi mà không uống vào.
Mạc Phàm chém phân thân của Abe Seimei đã đủ lợi hại, ai biết Mạc Phàm còn đánh bại liên tục Long Hoa Hội và Long Vương U Châu trước đó.
Phải biết rằng bất luận là Long Hoa Hội có được Tam Thư và Long Vương U Châu, đều có thể tiêu diệt cao thủ Thần Cảnh.
Bất luận đối phó người nào, đều cần tiêu hao rất lớn.
Sau khi Mạc Phàm đánh bại Long Hoa Hội và Long Vương U Châu xong, còn chém được phân thân của Abe Seimei, lần này đáng sợ rồi.
- Xem ra đúng là tôi khinh thường tiểu tử này.
Người đàn ông trung niên uống một hớp trà, thận trọng nói.
- Tiểu tử Hoa Hạ này đúng là khác biệt, khó trách cậu sẽ khinh thường cậu ta.
Abe Seimei cười nói.
Ông ta thân là nhân yêu hỗn huyết, được người ta gọi là Bạch Hồ công tử, 20 tuổi nổi tiếng ở Nhật quốc, bị vô số người khinh thường và cảm thấy khó hiểu.
Thiên phú của Mạc Phàm còn đáng sợ hơn ông ta, bị khinh thường rất bình thường.
- Nếu tên tiểu tử kia đến đây, Seimei đại nhân nắm chắc bao nhiêu phần trăm đối phó được cậu ta?
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đầy chờ mong hỏi.
Mạc Phàm đến Nhật quốc, đây là chuyện chắc chắn.
Huống chi ông ta còn bắt nhiều người Bạch gia như vậy, chắc chắn mục tiêu kế tiếp là nhà Miyamoto bọn họ.
Abe Seimei hơi nhếch miệng, bưng chén trà đi đến bên cạnh lương đình, nhìn về phía đỉnh núi Phú Sĩ.
- Nếu đợi Mạc Phàm tới 20 tuổi, có khả năng tôi không phải đối thủ của cậu ta.
Lúc này Mạc Phàm mới tu luyện 1 năm, đã có thành tựu như vậy, tốc độ tăng thực lực quá nhanh, cho Mạc Phàm thêm chút thời gian nữa, chắc chắn ông ta không phải đối thủ của Mạc Phàm.
- Nếu đến ngoài Nhật quốc, tôi không có nắm chắc thắng được tiểu tử này.
Abe Seimei nói.
Ông ta đã là quỷ thần, trừ phi có vật dẫn, nếu không không thể rời khỏi đền thờ của ông ta quá xa.
Vật dẫn bình thường không thể chịu được toàn bộ thực lực của ông ta, cố rót thực lực vào sẽ khiến vật dẫn nổ tung.
Cho nên ngoài Nhật quốc, thực lực của ông ta bị hạn chế rất lớn.- Vậy nếu ở gần đây, dưới núi Phú Sĩ thì sao?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Nếu là ở đây, ở trong này, cậu ta đến đây thì ở lại đi.
Abe Seimei cười nói.
Ông ta vừa nói xong, gió ở xung quanh cuốn lấy hoa anh đào, nước ở xung quanh cuốn lấy cá chép, chuyển động xung quanh ông ta.
Giữa hoa gió và cá nước, bỗng nhiên cơ thể Abe Seimei mọc lên từ mặt đất.
Chỉ trong phút chốc, Abe Seimei cao như núi Phú Sĩ, đôi mắt đen nhìn xuống mặt đất, giống như thần linh nhìn xuống chúng sinh.
Người đàn ông trung niên nhướn mày, trên mặt đều là vui mừng sợ hãi.