Thần Y Trọng Sinh
Chương 875
- Người này cũng đến đây, chắc chuyện lần này thay đổi rồi.
Có người nói.
Mạc Phàm còn trẻ tuổi mà phế được đám Hoàng Phủ Tà một cách dễ dàng, chắc chắn thực lực trên Tần Kiệt tiểu nhân vương, tuyệt đối không phải người bình thường.
Tuy cậu ta làm Thượng Quan Vân Phi bị thương, chỉ cần cậu ta rời đi đúng lúc, ra khỏi thủ đô sẽ không sao.
Nhưng người này đến đây, Mạc Phàm muốn chạy cũng không dễ vậy.
Không ít người lắc đầu, thở dài, nhìn về phía người đi đầu đám người.
Người đi đầu râu tóc đều trắng, mặc đạo bào, ăn mặc theo phong cách đạo sĩ, không khác gì thầy bói trên đường.
Nhưng không một ai ở đây dám khinh thường lão giả này.
Lão giả mặc đạo bào cảm nhận được có nhiều ánh mắt nhìn mình, thì nhíu mày.
Không đợi ông ta làm rõ tình hình, giọng như vịt đực của Hoàng Phủ Tà lập tức nổ tung.
- Thượng Quan Vô Kỵ, không phải ông nói Dạ Vô Nhai đang bận bàn chính sự, sẽ không phái cao thủ tới Tử Nguyệt Trai sao?
Ông ta luôn mãi xác nhận với Thượng Quan Vô Kỵ, Dạ Vô Nhai không phái cao thủ tới, ông ta mới bằng lòng giúp Thượng Quan Vô Kỵ.
Ai biết nửa đường có tiểu tử đáng sợ như thế.
Theo ý ông ta, chắc chắn Mạc Phàm do Dạ Vô Nhai phái tới, nếu không ai sẽ vô duyên vô cớ là địch với Long Hoa Hội?
Hoàng Phủ Tà vừa nói những lời này, ở tầng 9 Tử Nguyệt Trai, vẻ mặt Thượng Quan Vân Phi vốn đang khiếp sợ, lông mày lập tức nhướn cao.
Mạc Phàm cường đại vượt ngoài dự kiến của anh ta, nhưng hiện giờ Mạc Phàm mạnh đến mấy cũng không có tác dụng.
Trong mắt anh ta xuất hiện vẻ đắc ý, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, tôi mặc kệ cậu là ai, hôm nay đều đừng mơ rời khỏi đây.
Thượng Quan Vân Phi nghiến răng, nói vô cùng chắc chắn.
Mạc Phàm phóng thần thức ra, nhìn lướt qua lão giả mặc đạo bào vừa vào, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười khinh thường.
- Vậy sao, tôi muốn xem anh để tôi không thể rời đi thế nào.
Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, nhẫn nhịn cảm giác đau nhức trên tay, đi về phía cầu thang.
Cách đó không xa, Dạ Tình cau chặt mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ lo lắng.
Mạc Phàm không biết Thượng Quan Vô Kỵ là ai, sao cô có thể không biết.
Trưởng lão tiền nhiệm của Long Hoa Hội, lực ảnh hưởng ở Long Hoa Hội không kém hội trưởng cha của cô.
Thượng Quan Vô Kỵ đến đây, chuyện này lập tức đến tình hình súng thật đạn thật.
Nếu Mạc Phàm là người cha cô phái tới, vậy thì dễ nói.
Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói cha cô phái một cao thủ như vậy bảo vệ cô.
- Vị tiên sinh này, ý tốt của anh Dạ Tình xin nhận, anh nhanh rời đi đi.Dạ Tình vội vàng nói.
- Cần phải rời đi không phải chúng tôi, mà là Thượng Quan Vân Phi.
Mạc Phàm nhìn Dạ Tình, thu lại sắc bén trong mắt, cười nói.
Thượng Quan Vân Phi vẫn chưa đi đến cầu thang, nghe Mạc Phàm nói vậy thì dừng bước.
Mạc Phàm chết đến nơi rồi, còn dám mạnh miệng như thế.
Nếu Mạc Phàm do Dạ Vô Nhai phái tới, có khả năng anh ta phải âm thầm chịu đựng, nhưng Dạ Tình đều không biết Mạc Phàm, chắc chắc Mạc Phàm không phải người của Long Hoa Hội.
Nói như vậy, Mạc Phàm còn không chết?
- Tôi phải rời đi sao? Tiểu tử, cậu nhìn cho kỹ, tôi đánh nát xương toàn thân cậu thế nào.
Anh ta bước đến gần lan can, nhìn Thượng Quan Vô Kỵ ở dưới lầu, khóe miệng nhếch lên tươi cười.
- Ông nội, tiểu tử này phế tay của cháu, còn muốn giết cháu nữa, ông mau thu thập tiểu tử này giúp cháu đi.
Thượng Quan Vân Phi kêu lên với dưới lầu, giống như sắp bị Mạc Phàm gi ết chết.
Thượng Quan Vô Kỵ nghe Hoàng Phủ Tà kêu lên, đã biết mọi chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng, nghe thấy lời Thượng Quan Vân Phi nói, sắc mặt ông ta thay đổi, khẽ điểm dưới chân, thân thể như mũi tên nhọn bay nhanh, bay lên tầng 9 Tử Nguyệt Trai.
Thượng Quan gia ông ta đến thế hệ Thượng Quan Vân Phi, chỉ có mình Thượng Quan Vân Phi, hiện giờ rất có khả năng trở thành hội trưởng Long Hoa Hội, sao có thể để nó xảy ra chuyện.
Vài người phía sau ông ta cũng bay lên tầng 9.
Mấy người còn chưa tới, giọng Thượng Quan Vô Kỵ lập tức vang lên.
- Ai dám động vào cháu nội tôi, không muốn sống nữa à?
Âm thanh như sư tử rống không chỉ tạo nên kình phong, ngay cả sóng âm trong Tử Nguyệt Trai cũng rung rung, giống như sợ thực lực của Thượng Quan Vô Kỵ.
Sắc mặt mọi người ở đây lại càng thay đổi.
Thượng Quan Vô Kỵ xuất thân từ Chính Nhất Giáo của Long Hoa Sơn, luận về bối phận, còn là sư tổ của giáo chủ hiện giờ ở Chính Nhất Giáo.
Thượng Quan Vô Kỵ không chỉ có tu vi thông thần, phương diện kỳ môn huyền thuật cũng rất lợi hại.
Trong thời chiến tranh, những đại lão nắm giữ quân quyền vì mời Thượng Quan Vô Kỵ giúp đỡ, ước gì có thể đưa vợ, tiểu thiếp của mình cho ông ta.
Đã nhiều năm như vậy, Thượng Quan Vô Kỵ đã ít khi ra tay, thực lực của ông ta giống như không yếu.
Giọng nói vừa vang lên, “bùm” một tiếng, đám Thượng Quan Vô Kỵ rơi xuống tầng 9, ánh mắt như đao phong liếc mắt nhìn từng người trên tầng 9.
Không đợi ánh mắt ông ta nhìn về phía Mạc Phàm, giọng nói lạnh nhạt của Mạc Phàm vang lên.
- Là tôi động vào cháu nội ông, ông muốn ra tay với tôi thế nào?
Mạc Phàm vừa nói câu này, thân thể Thượng Quan Vô Kỵ run lên bần bật, giống như bị điện giật, biểu cảm quắc mắt nhìn trừng trừng biến mất, thay vào đó là hoảng sợ.
Ông ta chậm rãi quay đầu, nhìn nơi phát ra âm thanh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt gương mặt già nua trắng bệch, tựa như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Ông ta rất quen thuộc với gương mặt này, hơn một giờ trước ông ta còn bàn bạc nói chuyện với Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm rời khỏi căn cứ của Long Hoa Hội, không ngờ lại gặp Mạc Phàm ở đây.
Chuyện này còn chưa tính, vậy mà Thượng Quan Vân Phi còn chọc Mạc Phàm.
- Chuyện này…
- Đúng là cậu ta đó?
Thượng Quan Vân Phi không thấy sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ thay đổi, trong mắt anh ta lóe lên âm độc nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nhếch môi cười nham hiểm.
- Ông nội, là tên tiểu tử này, nếu không vì cậu ta, cháu đã lấy được Tử Nguyệt Trai rồi.
Thượng Quan Vân Phi còn chưa nói xong, anh ta mới mở miệng, trong chớp mắt sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi hơn.
Mạc Phàm nhìn biểu cảm của Thượng Quan Vô Kỵ thay đổi, cười nhạt.
Kiếp trước hắn chỉ biết Thượng Quan Vân Phi, không biết Thượng Quan Vô Kỵ.
Hắn thật sự không ngờ, lão giả hắn vừa gặp ở Long Hoa Hội lại là ông nội của Thượng Quan Vân Phi.
- Đúng là khéo thật!
- Ông nội, ông mau giết cậu ta đi, tiểu tử này không có một chút quan hệ gì với Dạ Vô Nhai, giết cậu ta Dạ Vô Nhai sẽ không nói gì.
Thượng Quan Vân Phi thấy Thượng Quan Vô Kỵ không ra tay, nhíu mày, vội vàng nói.
Một người không có quan hệ với Long Hoa Hội, có gì phải sợ?
Anh ta vừa mới nói xong, Thượng Quan Vô Kỵ nhíu chặt mày lại, chân khẽ nâng lên, khi hạ xuống đã đến bên cạnh Thượng Quan Vân Phi.
Ông ta giơ tay lên, không đợi Thượng Quan Vân Phi phản ứng kịp, một cái tát lập tức đánh về phía Thượng Quan Vân Phi.
“Bốp!” Tiếng tát thanh thúy vang lên, trong chớp mắt cả Tử Nguyệt Trai yên tĩnh lại, xung quanh đều lặng ngắt như tờ.
Có người nói.
Mạc Phàm còn trẻ tuổi mà phế được đám Hoàng Phủ Tà một cách dễ dàng, chắc chắn thực lực trên Tần Kiệt tiểu nhân vương, tuyệt đối không phải người bình thường.
Tuy cậu ta làm Thượng Quan Vân Phi bị thương, chỉ cần cậu ta rời đi đúng lúc, ra khỏi thủ đô sẽ không sao.
Nhưng người này đến đây, Mạc Phàm muốn chạy cũng không dễ vậy.
Không ít người lắc đầu, thở dài, nhìn về phía người đi đầu đám người.
Người đi đầu râu tóc đều trắng, mặc đạo bào, ăn mặc theo phong cách đạo sĩ, không khác gì thầy bói trên đường.
Nhưng không một ai ở đây dám khinh thường lão giả này.
Lão giả mặc đạo bào cảm nhận được có nhiều ánh mắt nhìn mình, thì nhíu mày.
Không đợi ông ta làm rõ tình hình, giọng như vịt đực của Hoàng Phủ Tà lập tức nổ tung.
- Thượng Quan Vô Kỵ, không phải ông nói Dạ Vô Nhai đang bận bàn chính sự, sẽ không phái cao thủ tới Tử Nguyệt Trai sao?
Ông ta luôn mãi xác nhận với Thượng Quan Vô Kỵ, Dạ Vô Nhai không phái cao thủ tới, ông ta mới bằng lòng giúp Thượng Quan Vô Kỵ.
Ai biết nửa đường có tiểu tử đáng sợ như thế.
Theo ý ông ta, chắc chắn Mạc Phàm do Dạ Vô Nhai phái tới, nếu không ai sẽ vô duyên vô cớ là địch với Long Hoa Hội?
Hoàng Phủ Tà vừa nói những lời này, ở tầng 9 Tử Nguyệt Trai, vẻ mặt Thượng Quan Vân Phi vốn đang khiếp sợ, lông mày lập tức nhướn cao.
Mạc Phàm cường đại vượt ngoài dự kiến của anh ta, nhưng hiện giờ Mạc Phàm mạnh đến mấy cũng không có tác dụng.
Trong mắt anh ta xuất hiện vẻ đắc ý, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, tôi mặc kệ cậu là ai, hôm nay đều đừng mơ rời khỏi đây.
Thượng Quan Vân Phi nghiến răng, nói vô cùng chắc chắn.
Mạc Phàm phóng thần thức ra, nhìn lướt qua lão giả mặc đạo bào vừa vào, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười khinh thường.
- Vậy sao, tôi muốn xem anh để tôi không thể rời đi thế nào.
Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, nhẫn nhịn cảm giác đau nhức trên tay, đi về phía cầu thang.
Cách đó không xa, Dạ Tình cau chặt mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ lo lắng.
Mạc Phàm không biết Thượng Quan Vô Kỵ là ai, sao cô có thể không biết.
Trưởng lão tiền nhiệm của Long Hoa Hội, lực ảnh hưởng ở Long Hoa Hội không kém hội trưởng cha của cô.
Thượng Quan Vô Kỵ đến đây, chuyện này lập tức đến tình hình súng thật đạn thật.
Nếu Mạc Phàm là người cha cô phái tới, vậy thì dễ nói.
Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói cha cô phái một cao thủ như vậy bảo vệ cô.
- Vị tiên sinh này, ý tốt của anh Dạ Tình xin nhận, anh nhanh rời đi đi.Dạ Tình vội vàng nói.
- Cần phải rời đi không phải chúng tôi, mà là Thượng Quan Vân Phi.
Mạc Phàm nhìn Dạ Tình, thu lại sắc bén trong mắt, cười nói.
Thượng Quan Vân Phi vẫn chưa đi đến cầu thang, nghe Mạc Phàm nói vậy thì dừng bước.
Mạc Phàm chết đến nơi rồi, còn dám mạnh miệng như thế.
Nếu Mạc Phàm do Dạ Vô Nhai phái tới, có khả năng anh ta phải âm thầm chịu đựng, nhưng Dạ Tình đều không biết Mạc Phàm, chắc chắc Mạc Phàm không phải người của Long Hoa Hội.
Nói như vậy, Mạc Phàm còn không chết?
- Tôi phải rời đi sao? Tiểu tử, cậu nhìn cho kỹ, tôi đánh nát xương toàn thân cậu thế nào.
Anh ta bước đến gần lan can, nhìn Thượng Quan Vô Kỵ ở dưới lầu, khóe miệng nhếch lên tươi cười.
- Ông nội, tiểu tử này phế tay của cháu, còn muốn giết cháu nữa, ông mau thu thập tiểu tử này giúp cháu đi.
Thượng Quan Vân Phi kêu lên với dưới lầu, giống như sắp bị Mạc Phàm gi ết chết.
Thượng Quan Vô Kỵ nghe Hoàng Phủ Tà kêu lên, đã biết mọi chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng, nghe thấy lời Thượng Quan Vân Phi nói, sắc mặt ông ta thay đổi, khẽ điểm dưới chân, thân thể như mũi tên nhọn bay nhanh, bay lên tầng 9 Tử Nguyệt Trai.
Thượng Quan gia ông ta đến thế hệ Thượng Quan Vân Phi, chỉ có mình Thượng Quan Vân Phi, hiện giờ rất có khả năng trở thành hội trưởng Long Hoa Hội, sao có thể để nó xảy ra chuyện.
Vài người phía sau ông ta cũng bay lên tầng 9.
Mấy người còn chưa tới, giọng Thượng Quan Vô Kỵ lập tức vang lên.
- Ai dám động vào cháu nội tôi, không muốn sống nữa à?
Âm thanh như sư tử rống không chỉ tạo nên kình phong, ngay cả sóng âm trong Tử Nguyệt Trai cũng rung rung, giống như sợ thực lực của Thượng Quan Vô Kỵ.
Sắc mặt mọi người ở đây lại càng thay đổi.
Thượng Quan Vô Kỵ xuất thân từ Chính Nhất Giáo của Long Hoa Sơn, luận về bối phận, còn là sư tổ của giáo chủ hiện giờ ở Chính Nhất Giáo.
Thượng Quan Vô Kỵ không chỉ có tu vi thông thần, phương diện kỳ môn huyền thuật cũng rất lợi hại.
Trong thời chiến tranh, những đại lão nắm giữ quân quyền vì mời Thượng Quan Vô Kỵ giúp đỡ, ước gì có thể đưa vợ, tiểu thiếp của mình cho ông ta.
Đã nhiều năm như vậy, Thượng Quan Vô Kỵ đã ít khi ra tay, thực lực của ông ta giống như không yếu.
Giọng nói vừa vang lên, “bùm” một tiếng, đám Thượng Quan Vô Kỵ rơi xuống tầng 9, ánh mắt như đao phong liếc mắt nhìn từng người trên tầng 9.
Không đợi ánh mắt ông ta nhìn về phía Mạc Phàm, giọng nói lạnh nhạt của Mạc Phàm vang lên.
- Là tôi động vào cháu nội ông, ông muốn ra tay với tôi thế nào?
Mạc Phàm vừa nói câu này, thân thể Thượng Quan Vô Kỵ run lên bần bật, giống như bị điện giật, biểu cảm quắc mắt nhìn trừng trừng biến mất, thay vào đó là hoảng sợ.
Ông ta chậm rãi quay đầu, nhìn nơi phát ra âm thanh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt gương mặt già nua trắng bệch, tựa như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Ông ta rất quen thuộc với gương mặt này, hơn một giờ trước ông ta còn bàn bạc nói chuyện với Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm rời khỏi căn cứ của Long Hoa Hội, không ngờ lại gặp Mạc Phàm ở đây.
Chuyện này còn chưa tính, vậy mà Thượng Quan Vân Phi còn chọc Mạc Phàm.
- Chuyện này…
- Đúng là cậu ta đó?
Thượng Quan Vân Phi không thấy sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ thay đổi, trong mắt anh ta lóe lên âm độc nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nhếch môi cười nham hiểm.
- Ông nội, là tên tiểu tử này, nếu không vì cậu ta, cháu đã lấy được Tử Nguyệt Trai rồi.
Thượng Quan Vân Phi còn chưa nói xong, anh ta mới mở miệng, trong chớp mắt sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi hơn.
Mạc Phàm nhìn biểu cảm của Thượng Quan Vô Kỵ thay đổi, cười nhạt.
Kiếp trước hắn chỉ biết Thượng Quan Vân Phi, không biết Thượng Quan Vô Kỵ.
Hắn thật sự không ngờ, lão giả hắn vừa gặp ở Long Hoa Hội lại là ông nội của Thượng Quan Vân Phi.
- Đúng là khéo thật!
- Ông nội, ông mau giết cậu ta đi, tiểu tử này không có một chút quan hệ gì với Dạ Vô Nhai, giết cậu ta Dạ Vô Nhai sẽ không nói gì.
Thượng Quan Vân Phi thấy Thượng Quan Vô Kỵ không ra tay, nhíu mày, vội vàng nói.
Một người không có quan hệ với Long Hoa Hội, có gì phải sợ?
Anh ta vừa mới nói xong, Thượng Quan Vô Kỵ nhíu chặt mày lại, chân khẽ nâng lên, khi hạ xuống đã đến bên cạnh Thượng Quan Vân Phi.
Ông ta giơ tay lên, không đợi Thượng Quan Vân Phi phản ứng kịp, một cái tát lập tức đánh về phía Thượng Quan Vân Phi.
“Bốp!” Tiếng tát thanh thúy vang lên, trong chớp mắt cả Tử Nguyệt Trai yên tĩnh lại, xung quanh đều lặng ngắt như tờ.