Thần Y Trọng Sinh
Chương 872
Mọi người nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía đám Mạc Phàm.
- Mấy người này là ai, lá gan lớn như vậy?
Có người nhíu mày hỏi.
- Ai biết tên hai lúa từ đâu tới, muốn anh hùng cứu mỹ nhân tới điên rồi, nếu thật sự dễ như vậy, đâu đến lượt bọn họ, ha ha.
Có người khinh thường nói.
Dạ Tình là mỹ nữ số một thủ đô, có không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn lấy cô về nhà, ngay cả đại lão tam thê tứ thiếp nhìn thấy Dạ Tình cũng ước gì mang được cô về làm vợ, ném hết đám tình nhân.
Nếu Dạ Tình gặp phiền phức gì, ít có người nhìn mà không làm gì.
Cơ hội tiếp xúc với mỹ nữ số một như vậy, ai sẽ bỏ qua?
Nhưng anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nhìn đối thủ và địa điểm.
Đối thủ hiện giờ là Thượng Quan Vân Phi, nhị thái tử của Long Hoa Hội, thực lực không dưới Tiêu Vấn Triều.
Địa điểm là Tử Nguyệt Trai, trên tầng nhìn chỉ có Thượng Quan Vân Phi và mấy tên thuộc hạ, thực ra xung quanh có rất nhiều cao thủ ẩn trong phòng VIP.
Rõ ràng hôm nay Thượng Quan Vân Phi đã có chuẩn bị, người nào dám cứu Dạ Tình người đó sẽ chết.
- Đợi coi đi, mấy tên tiểu tử này chết chắc rồi.
Dạ Tình và Tiểu Lan nhìn thấy đám Mạc Phàm, lông mày nhíu lại, nhìn đám Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.
Cô không biết đám Mạc Phàm, nhưng mấy người này lại ra mặt giúp đỡ.
Ánh mắt thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi phát lạnh, quát đám Mạc Phàm:
- Tiểu tử, các người ăn tim gấu mật hổ à, dám ở đây xen vào việc của người khác, lập tức…
Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, ngắt lời người đàn ông kia nói, không thèm nhìn Mạc Phàm, ánh mắt nhìn về phía Tần Kiệt.
- Đây không phải là Tần Kiệt Tần thiếu gia tiểu nhân vương thủ đô chúng ta sao, cậu đến nơi này làm gì, muốn tham gia chuyện của Long Hoa Hội chúng ta à?
Thượng Quan Vân Phi thản nhiên nói.
- Tần Kiệt?
Không ít người hơi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Tần Kiệt, trong chớp mắt nhận ra được.
- Đúng là Tần Kiệt, cậu ta tới xem náo nhiệt làm gì?
- Mấy người bên cạnh cậu ta là ai?
Trong Tử Nguyệt Trai tràn đầy tiếng bàn tán xôn xao.
Tần Kiệt không để ý đến Thượng Quan Vân Phi, mà tiến đến bên tai Mạc Phàm.
- Sư phụ, người này tên là Thượng Quan Vân Phi, nhị thái tử Long Hoa Hội.
Tần Kiệt nhỏ giọng nói.
Mạc Phàm cười nhạt, sao hắn có thể không biết Thượng Quan Vân Phi, vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của Dạ Tình, một người phong lưu thành tính ăn chơi trác táng.
Ôm mỹ nữ số một thủ đô, còn thích thông đồng với bạn gái và vợ người khác.
Sau khi Dạ Tình gả cho anh ta, bởi vì anh ta không cạnh tranh được với Tiêu Vấn Triều, cho nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dạ Tình, thái độ đối với Dạ Tình không chỉ vô cùng tệ, còn thường xuyên mang những người phụ nữ khác về nhà ngủ.
Dạ Tình vốn không có bất luận hi vọng gì với cuộc hôn nhân này, Thượng Quan Vân Phi còn cố ý ra tay hạ độc Dạ Tình.
Anh ta biết rõ Dạ Tình thể hàn không thể ăn hải sản, khi anh ta tham gia tiệc rượu với Dạ Tình, cố ý gọi đồ hải sản.
Dạ Tình không ăn thì hơi thất lễ, ăn thì nguy hiểm đến tính mạng.
Cuối cùng Thượng Quan Vân Phi thành công khiến bệnh của Dạ Tình nặng hơn, Dạ Tình bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi, không lâu sau phát bệnh mà chết, những chuyện này đều do Thượng Quan Vân Phi làm.
Thượng Quan Vân Phi cũng không có kết cục tốt, sau khi Dạ Vô Nhai xuất quan biết được Dạ Tình chết, cố gắng chống lại đám đông chém Thượng Quan Vân Phi thành sáu khối.
Thượng Quan Vân Phi làm nhiều chuyện tốt như vậy, nếu hắn không biết thì hơi lạ.
Thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Vân Phi thấy Tần Kiệt không để ý đến Thượng Quan Vân Phi, còn nhỏ giọng nói thầm với Mạc Phàm, anh ta nhíu mày.
- Tần Kiệt, không nghe thấy thiếu gia nói chuyện với cậu sao?
Thượng Quan Vân Phi vẫy ta, ý bảo thuộc hạ câm miệng, mới tò mò nhìn Mạc Phàm.
Lúc này anh ta chỉ mong sao có người giúp Dạ Tình, không ai giúp sẽ giống như anh ta bắt nạt phụ nữ, không thú vị lắm, có người đứng ra mới vui.
- Tiểu tử, vừa rồi cậu nói tôi không dám làm gì tiểu nha đầu này sao?
ể ấ ể ế- Anh có thể thử xem, anh động vào một sợi lông tơ của cô ấy, tôi đánh gãy một cái xương của anh, Tiểu Kiệt, con đếm cho sư phụ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói với Tần Kiệt.
Hắn không chỉ quen Dạ Tình, quen Thượng Quan Vân Phi, hắn còn biết cả Tiểu Lan.
Kiếp trước khi hắn bị Lâm Khuynh Thiên đánh trọng thương, người thay thuốc, sắc thuốc cho hắn là Tiểu Lan.
Thượng Quan Vân Phi dám động vào Tiểu Lan thử xem?
Mạc Phàm vừa nói xong, không ít người nở nụ cười.
- Động vào một sợi lông tơ của nha đầu này, thì đánh gãy một cái xương của Thượng Quan Vân Phi, tôi không nghe lầm chứ?
Ở thủ đô, ngay cả thái tử gia Tiêu Vấn Triều nhìn thấy cũng phải mở một mắt nhắm một mắt, không dám làm như vậy.
- Khẩu khí của tiểu tử này lớn thật, cậu ta là ai thế?
- Khẩu âm của cậu ta là Giang Nam, lại có quan hệ không tệ với Tần Kiệt, không phải là thái tử Giang Nam đấy chứ?
Có người suy đoán.
Tần Kiệt là người Giang Nam, chắc chắn Mạc Phàm là người Giang Nam.
- Thái tử Giang Nam cũng không có tư cách nói những lời này.
Có người cười khinh thường nói.
Thủ đô mới đúng là đế đô, thái tử Giang Nam chỉ xem như là Giao Long, nhưng thái tử thủ đô mới là Chân Long.
Giao Long có tư cách kêu gào trước mặt Chân Long sao?
- Tiểu từ này đang tìm chết rồi!
Một người khác nói.
Câu nói vừa rồi của Mạc Phàm đã đi trên đường chết, hiện giờ lại càng như đi gần đến cuối đường chết.
Dạ Tình cũng nhíu mày, trong mắt chớp lóe vẻ lo lắng.
- Tần Kiệt, mang bạn anh rời đi đi, đây là chuyện của Long Hoa Hội chúng tôi, không liên quan gì đến các anh.
Tuy đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Kiệt, nhưng cô có biết anh ta, cháu nội và cháu ngoại của tướng quân khai quốc, thiếu niên tông sư.
Cô không biết vì sao Mạc Phàm lại giúp mình, nhưng cô biết Mạc Phàm không giúp được cô, cho dù có Tần Kiệt cũng vậy.
Thay vì làm chuyện vô ích, không bằng tiếng thêm một bước bảo bọn họ rời đi.
- Dạ tiểu thư, chuyện này tôi khó mà tuân mệnh.
Tần Kiệt nói.
Anh ta không biết Mạc Phàm có quan hệ gì với Dạ Tình mỹ nữ số một thủ đô, nhưng rất rõ ràng Mạc Phàm tới vì Dạ Tình, Dạ Tình xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể đi.
Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú.
Dạo này không có mấy ai ở thủ đô dám nói chuyện với anh ta như vậy, bây giờ lại thêm một người.
- Thú vị.
- Tiểu tử, cậu chắc chắn những lời vừa nói không phải nói đùa, nếu nói đùa thì cậu học vài tiếng chó sủa, cậu có thể cút đi.
Thượng Quan Vân Phi cười mỉa nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, Dạ Vô Nhai đã quỳ xuống trước mặt hắn, hắn sẽ nói đùa với Thượng Quan Vân Phi sao, Thượng Quan Vân Phi quá coi trọng mình rồi.
- Tôi nói đùa, anh còn chưa có tư cách này.
- A… Phải không, khá lắm, khá lắm!
Thượng Quan Vân Phi không giận, trái lại còn nở nụ cười.
Anh ta nói xong ánh mắt phát lạnh, một cái tát như trời giáng đánh vào mặt Tiểu Lan.
“Bốp!” Tiếng tát thanh thúy vang lên trong Tử Nguyệt Trai.
Tiểu Lan lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, khóe miệng có máu tươi trào ra.
- Tần Kiệt, một cái tát này của tôi tính bao nhiêu sợi lông tóc, các cậu định đánh gãy bao nhiêu cái xương của tôi đây?
Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, nhìn tay mình cười nói.
- Mấy người này là ai, lá gan lớn như vậy?
Có người nhíu mày hỏi.
- Ai biết tên hai lúa từ đâu tới, muốn anh hùng cứu mỹ nhân tới điên rồi, nếu thật sự dễ như vậy, đâu đến lượt bọn họ, ha ha.
Có người khinh thường nói.
Dạ Tình là mỹ nữ số một thủ đô, có không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn lấy cô về nhà, ngay cả đại lão tam thê tứ thiếp nhìn thấy Dạ Tình cũng ước gì mang được cô về làm vợ, ném hết đám tình nhân.
Nếu Dạ Tình gặp phiền phức gì, ít có người nhìn mà không làm gì.
Cơ hội tiếp xúc với mỹ nữ số một như vậy, ai sẽ bỏ qua?
Nhưng anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nhìn đối thủ và địa điểm.
Đối thủ hiện giờ là Thượng Quan Vân Phi, nhị thái tử của Long Hoa Hội, thực lực không dưới Tiêu Vấn Triều.
Địa điểm là Tử Nguyệt Trai, trên tầng nhìn chỉ có Thượng Quan Vân Phi và mấy tên thuộc hạ, thực ra xung quanh có rất nhiều cao thủ ẩn trong phòng VIP.
Rõ ràng hôm nay Thượng Quan Vân Phi đã có chuẩn bị, người nào dám cứu Dạ Tình người đó sẽ chết.
- Đợi coi đi, mấy tên tiểu tử này chết chắc rồi.
Dạ Tình và Tiểu Lan nhìn thấy đám Mạc Phàm, lông mày nhíu lại, nhìn đám Mạc Phàm với vẻ khó hiểu.
Cô không biết đám Mạc Phàm, nhưng mấy người này lại ra mặt giúp đỡ.
Ánh mắt thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi phát lạnh, quát đám Mạc Phàm:
- Tiểu tử, các người ăn tim gấu mật hổ à, dám ở đây xen vào việc của người khác, lập tức…
Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, ngắt lời người đàn ông kia nói, không thèm nhìn Mạc Phàm, ánh mắt nhìn về phía Tần Kiệt.
- Đây không phải là Tần Kiệt Tần thiếu gia tiểu nhân vương thủ đô chúng ta sao, cậu đến nơi này làm gì, muốn tham gia chuyện của Long Hoa Hội chúng ta à?
Thượng Quan Vân Phi thản nhiên nói.
- Tần Kiệt?
Không ít người hơi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Tần Kiệt, trong chớp mắt nhận ra được.
- Đúng là Tần Kiệt, cậu ta tới xem náo nhiệt làm gì?
- Mấy người bên cạnh cậu ta là ai?
Trong Tử Nguyệt Trai tràn đầy tiếng bàn tán xôn xao.
Tần Kiệt không để ý đến Thượng Quan Vân Phi, mà tiến đến bên tai Mạc Phàm.
- Sư phụ, người này tên là Thượng Quan Vân Phi, nhị thái tử Long Hoa Hội.
Tần Kiệt nhỏ giọng nói.
Mạc Phàm cười nhạt, sao hắn có thể không biết Thượng Quan Vân Phi, vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của Dạ Tình, một người phong lưu thành tính ăn chơi trác táng.
Ôm mỹ nữ số một thủ đô, còn thích thông đồng với bạn gái và vợ người khác.
Sau khi Dạ Tình gả cho anh ta, bởi vì anh ta không cạnh tranh được với Tiêu Vấn Triều, cho nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dạ Tình, thái độ đối với Dạ Tình không chỉ vô cùng tệ, còn thường xuyên mang những người phụ nữ khác về nhà ngủ.
Dạ Tình vốn không có bất luận hi vọng gì với cuộc hôn nhân này, Thượng Quan Vân Phi còn cố ý ra tay hạ độc Dạ Tình.
Anh ta biết rõ Dạ Tình thể hàn không thể ăn hải sản, khi anh ta tham gia tiệc rượu với Dạ Tình, cố ý gọi đồ hải sản.
Dạ Tình không ăn thì hơi thất lễ, ăn thì nguy hiểm đến tính mạng.
Cuối cùng Thượng Quan Vân Phi thành công khiến bệnh của Dạ Tình nặng hơn, Dạ Tình bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi, không lâu sau phát bệnh mà chết, những chuyện này đều do Thượng Quan Vân Phi làm.
Thượng Quan Vân Phi cũng không có kết cục tốt, sau khi Dạ Vô Nhai xuất quan biết được Dạ Tình chết, cố gắng chống lại đám đông chém Thượng Quan Vân Phi thành sáu khối.
Thượng Quan Vân Phi làm nhiều chuyện tốt như vậy, nếu hắn không biết thì hơi lạ.
Thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Vân Phi thấy Tần Kiệt không để ý đến Thượng Quan Vân Phi, còn nhỏ giọng nói thầm với Mạc Phàm, anh ta nhíu mày.
- Tần Kiệt, không nghe thấy thiếu gia nói chuyện với cậu sao?
Thượng Quan Vân Phi vẫy ta, ý bảo thuộc hạ câm miệng, mới tò mò nhìn Mạc Phàm.
Lúc này anh ta chỉ mong sao có người giúp Dạ Tình, không ai giúp sẽ giống như anh ta bắt nạt phụ nữ, không thú vị lắm, có người đứng ra mới vui.
- Tiểu tử, vừa rồi cậu nói tôi không dám làm gì tiểu nha đầu này sao?
ể ấ ể ế- Anh có thể thử xem, anh động vào một sợi lông tơ của cô ấy, tôi đánh gãy một cái xương của anh, Tiểu Kiệt, con đếm cho sư phụ.
Mạc Phàm lạnh lùng nói với Tần Kiệt.
Hắn không chỉ quen Dạ Tình, quen Thượng Quan Vân Phi, hắn còn biết cả Tiểu Lan.
Kiếp trước khi hắn bị Lâm Khuynh Thiên đánh trọng thương, người thay thuốc, sắc thuốc cho hắn là Tiểu Lan.
Thượng Quan Vân Phi dám động vào Tiểu Lan thử xem?
Mạc Phàm vừa nói xong, không ít người nở nụ cười.
- Động vào một sợi lông tơ của nha đầu này, thì đánh gãy một cái xương của Thượng Quan Vân Phi, tôi không nghe lầm chứ?
Ở thủ đô, ngay cả thái tử gia Tiêu Vấn Triều nhìn thấy cũng phải mở một mắt nhắm một mắt, không dám làm như vậy.
- Khẩu khí của tiểu tử này lớn thật, cậu ta là ai thế?
- Khẩu âm của cậu ta là Giang Nam, lại có quan hệ không tệ với Tần Kiệt, không phải là thái tử Giang Nam đấy chứ?
Có người suy đoán.
Tần Kiệt là người Giang Nam, chắc chắn Mạc Phàm là người Giang Nam.
- Thái tử Giang Nam cũng không có tư cách nói những lời này.
Có người cười khinh thường nói.
Thủ đô mới đúng là đế đô, thái tử Giang Nam chỉ xem như là Giao Long, nhưng thái tử thủ đô mới là Chân Long.
Giao Long có tư cách kêu gào trước mặt Chân Long sao?
- Tiểu từ này đang tìm chết rồi!
Một người khác nói.
Câu nói vừa rồi của Mạc Phàm đã đi trên đường chết, hiện giờ lại càng như đi gần đến cuối đường chết.
Dạ Tình cũng nhíu mày, trong mắt chớp lóe vẻ lo lắng.
- Tần Kiệt, mang bạn anh rời đi đi, đây là chuyện của Long Hoa Hội chúng tôi, không liên quan gì đến các anh.
Tuy đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Kiệt, nhưng cô có biết anh ta, cháu nội và cháu ngoại của tướng quân khai quốc, thiếu niên tông sư.
Cô không biết vì sao Mạc Phàm lại giúp mình, nhưng cô biết Mạc Phàm không giúp được cô, cho dù có Tần Kiệt cũng vậy.
Thay vì làm chuyện vô ích, không bằng tiếng thêm một bước bảo bọn họ rời đi.
- Dạ tiểu thư, chuyện này tôi khó mà tuân mệnh.
Tần Kiệt nói.
Anh ta không biết Mạc Phàm có quan hệ gì với Dạ Tình mỹ nữ số một thủ đô, nhưng rất rõ ràng Mạc Phàm tới vì Dạ Tình, Dạ Tình xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể đi.
Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, nhìn Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú.
Dạo này không có mấy ai ở thủ đô dám nói chuyện với anh ta như vậy, bây giờ lại thêm một người.
- Thú vị.
- Tiểu tử, cậu chắc chắn những lời vừa nói không phải nói đùa, nếu nói đùa thì cậu học vài tiếng chó sủa, cậu có thể cút đi.
Thượng Quan Vân Phi cười mỉa nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, Dạ Vô Nhai đã quỳ xuống trước mặt hắn, hắn sẽ nói đùa với Thượng Quan Vân Phi sao, Thượng Quan Vân Phi quá coi trọng mình rồi.
- Tôi nói đùa, anh còn chưa có tư cách này.
- A… Phải không, khá lắm, khá lắm!
Thượng Quan Vân Phi không giận, trái lại còn nở nụ cười.
Anh ta nói xong ánh mắt phát lạnh, một cái tát như trời giáng đánh vào mặt Tiểu Lan.
“Bốp!” Tiếng tát thanh thúy vang lên trong Tử Nguyệt Trai.
Tiểu Lan lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, khóe miệng có máu tươi trào ra.
- Tần Kiệt, một cái tát này của tôi tính bao nhiêu sợi lông tóc, các cậu định đánh gãy bao nhiêu cái xương của tôi đây?
Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, nhìn tay mình cười nói.