Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trọng Sinh

Chương 857



Tỏa liên màu vàng tụ vào nhau, từng hắc thiết màu đen gắn với trận pháp lập tức xuất hiện trên không trang viên, trong chớp mắt bầu trời trong xanh tối sầm lại.  
Những hắc thiết này như đám xà quấn lấy tỏa liên màu vàng chui từ trong đất ra.  
Nhưng không đợi những hắc thiết này đến trên tỏa liên màu vàng.  
Hào quang trên tỏa liên màu vàng đại phóng, hắc thiết giống như bóng ma dưới ánh mặt trời, lập tức biến mất không thấy.  
“Keng!” Tỏa liên màu vàng cắm thẳng vào trong hắc thiết chi chít bầu trời.  
Kim sắc như thủy triều lan tràn ra hắc thiết.  
Đến chỗ nào, hắc thiết đều biến thành tỏa liên màu vàng, tập hợp lại.  
Trong chớp mắt bầu trời bị màu vàng bao phủ.  
- Tiểu tử, sao cậu còn dùng được pháp thuật?  
Huyền Linh Tử đứng dậy, vô cùng khiếp sợ nói.  
Dưới Cửu Trọng Tù Long Trận, vận dụng một chút chân khí đều khó hơn những nơi khác mấy trăm lần.  
Mạc Phàm ở bên trong trận pháp này, vậy mà còn xây trận khác được.  
- Nếu Cửu Trọng Tù Long Trận của ông mạnh gấp mười lần, có lẽ có thể giam được tôi một chút, chỉ có vậy thì kém xa lắm.  
Mạc Phàm thản nhiên nói.  
Cửu Trọng Tù Long Trận mà thôi, vây khốn hắn chưa ngưng tụ Thần Nguyên có lẽ còn được.  
Hiện giờ sao, chỉ có thể nói là nằm mơ.  
- Xem ra Long Đảm Xà cũng vô dụng với cậu.  
Mặt Tôn Bán Y khó coi nói.  
Nếu Mạc Phàm trúng Long Đảm Xà, cho dù Mạc Phàm có thể thoát khỏi Cửu Trọng Tù Long Trận, cũng không có nhiều chân khí có thể dùng.  
- Tôn Bán Y, ông còn tự mình hiểu hơn Huyền Linh Tử.  
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Huyền Linh Tử một cái nói.  
Hắn không biết ai là Tôn Bán Y, nhưng trên người ông già này nồng đậm dược khí, chỉ có thể là Tôn Bán Y rồi.  
- Cậu…  
Gương mặt già nua của Huyền Linh Tử lập tức như gan heo phơi vài ngày.  
Ông ta đường đường là pháp sư số một thủ đô, sao có thể tài trí bình thường?  
Không chỉ có Hộ Trang Trận Pháp này giam Lâm Thiên Nam là ông ta chủ trì, cả trận pháp phòng hộ ở Tử Cấm Thành thủ đô cũng có sự tham dự của ông ta, ngay cả Tỏa Long Tỉnh thần bí nhất thủ đô cũng do ông ta động, ông ta nói trình độ trận pháp của mình thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.  
Nhưng lại bị Mạc Phàm khinh thường như thế, sao ông ta có thể chịu đựng được?  
- Tiểu tử, hôm nay lão phu liều chết với cậu.  
Huyền Linh Tử đứng dậy, tức giận nói.  
Hai tay ông ta nhanh chóng tạo kết ấn, một đám ấn phù màu máu bay ra.  
Ấn phù bay ra không xa, chỉ trong giây lát đã chui vào trong long trụ ở đại điện.  
Ngoại trừ giam Tần Kiệt và A Hào ra, hồng quang màu màu trong mắt long điêu trên long trụ nở rộ, long điêu chậm rãi ngẩng đầu, long trảo to lớn vừa động, hạt châu do gỗ lim ngàn năm tạo thành lập tức bị dập nát.  
Ngay sau đó, bỗng nhiên con rồng chuyển động, tựa như thương long xuất hải, trong chớp mắt đã xuyên qua nhà giam màu đen đến trước người Mạc Phàm, long trảo to lớn vồ về phía Mạc Phàm.  
Mạc Phàm nhìn lướt qua những cự long này, cười nhạt.  
- Cho dù ông liều mạng cũng không làm gì được, ông cảm thấy thêm mấy con cá chạch nhỏ này, có thể mạnh gấp mười lần sao?  
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  
Mạc Phàm giơ tay về phía trước nắm chặt lấy, tỏa liên đầy trời rung động “rầm rầm”, lập tức bay về phía hắn.  
Chỉ trong phút chốc, tỏa liên hóa thành thần long màu vàng.  
Kim long lượn một vòng quanh không trung, sau đó lao xuống đến bên cạnh Mạc Phàm, miệng rồng há to.  
“Rống…” Một tiếng long ngâm lập tức vang lên.  
Sóng âm cường đại như long toàn phong xuất hiện.  
Những cự long đó còn chưa tóm được Mạc Phàm, dưới sóng âm này liền hóa thành mảnh nhỏ như giấy.  
Không chỉ những cự long đó, ngay cả cung điện tráng lệ cũng bị tàn phá.  
Sàn nhà bị nhấc lên, cột bị dập nát, vách tường vỡ ra, đồ đạc và đồ trang trí bên trong đều hóa thành hư ảo.  
Chỉ có đám Dạ Vô Nhai ngồi yên trên ghế dựa, một đám màn hào quang sáng lên, bảo vệ bọn họ ở bên trong.  
Tuy đã làm như vậy, nhưng sắc mặt không ít người khó coi.  
Đuôi rồng như sao chổi nhảy lên trên.  
Chín cái lồng sắt giam Mạc Phàm đều bay lên rơi xuống phía Huyền Linh Tử.  
Huyền Linh Tử nhíu mày, một ấn ký trong lòng bàn tay sáng lên.  
Dưới hào quang của ấn ký này, chín cái lồng sắt còn chưa rơi xuống người ông ta, đã nhanh chóng nhỏ đi, biến mất trong lòng bàn tay ông ta.  
Ông ta lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt vô cùng khó coi.  
Lồng sắt không giam được Huyền Linh Tử, Mạc Phàm cũng không sốt ruột.  
- Đi đi!  
Hắn khẽ quát một câu, chỉ về phía Huyền Linh Tử ở xa.  
Thần long phía sau hắn nheo mắt lại, thân thể khổng lồ của nó biến mất, khi xuất hiện đã đến trước người Huyền Linh Tử.  
Sắc mặt Huyền Linh Tử thay đổi, ấn ký trong lòng bàn tay lại sáng lên, chín cái lồng sắt xuất hiện trong tay ông ta, trong chớp mắt to ra rơi xuống con rồng kia.  
Chín cái lồng sắt còn chưa động tới con rồng kia, con rồng ngửa đầu rống to, bỗng nhiên biến thành một đống tỏa liên màu vàng, chỉ trong giây lát tỏa liên màu vàng xuyên qua chín cái lồng sắt kia, quấn chắc mấy lồng sắt đó.  
“Rầm rầm…”  
Tỏa liên màu vàng cộng cả lồng sắt vốn là trận pháp dùng để khóa Mạc Phàm, lại giam Huyền Linh Tử vào bên trong.  
Sắc mặt Huyền Linh Tử vô cùng khó coi, như giông bão sắp tới trên bầu trời.  
- Tôn Bán Y, các ông còn chưa ra tay, muốn để cậu ta chạy trốn sao?  
Trong tỏa liên và nhà giam, Huyền Linh Tử tức giận nói.  
Mạc Phàm không ra tay thì không biết, Mạc Phàm vừa ra tay mới biết Mạc Phàm đáng sợ thế nào.  
Trận pháp bọn họ có thể giam Lâm Thiên Nam, chỉ trong chốc lát Mạc Phàm đã có thể sử dụng, còn muốn giam ông ta.  
Ông ta chưa từng thấy trận pháp sư như vậy, có thể đoạt trận pháp của người khác một cách dễ dàng.  
Tuy trận pháp không phải chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, nhưng cứ tiếp tục như vậy, Mạc Phàm có thể rời khỏi nơi này nhanh thôi.  
Nói thế bọn họ phải dựa theo lời Mạc Phàm nói mà làm.  
Ở đây Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên đều không cử động, vẫn ngồi yên tại chỗ dùng trà.  
Chỉ có Tôn Bán Y chậm rãi đứng dậy, trên mặt không có chút bối rối.  
- Yên tâm đi, cho dù cậu ta có bản lĩnh thông thiên, hôm nay cũng đừng mơ rời khỏi nơi này.  
Tôn Bán Y lạnh lùng nói.  
Mạc Phàm giống như không nghe thấy lời Tôn Bán Y nói, ngón tay khẽ gảy, hai đạo hồng quang bay về phía long trụ trói Tần Kiệt và A Hào.  
Hồng quang rơi xuống hai người, trong chớp mắt tỏa liên hóa thành tro tàn, hai người rơi xuống khỏi cây cột.Ngón tay Mạc Phàm lại khẽ gảy, một đạo hào quang lại bắn về phía Sử Hàng đang trợn mắt há miệng, bao anh ta ở bên trong.  
- Hai người lui xuống trước đi.  
Mạc Phàm nói với hai người.  
- Dạ.  
Hai người đáp, lùi sang một bên với Sử Hàng.  
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Tôn Bán Y, cười nhạt.  
- Kế tiếp đến lượt ông rồi.  
Tôn Bán Y cũng không nói gì, trực tiếp lấy một cốt địch trong ống tay áo ra.  
Ông ta để cốt địch trên bờ môi, trên cốt địch [Ống sáo bằng xương] lập tức xuất hiện ô quang, tiếng sáo sắc bén, chói tai lập tức vang lên.  
Tiếng sáo này vừa vang lên, từng vùng hắc vụ lập tức dâng lên bên cạnh trang viên, tràn đầy trời đất hội tụ lại với nhau.  
Trong hắc vụ, có thể mơ hồ thấy được vô số độc trùng, độc điểu, độc xà huyền ảo có cánh, số lượng rất nhiều, hình dạng kỳ lạ ít khi nhìn thấy.  
Những trùng tử kỳ lạ này phát ra âm thanh chói tai như gió thét, còn chưa tới trước đám người Mạc Phàm, chỉ riêng âm thanh này đã khiến da đầu người ta run lên, tâm phiền ý loạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...