Thần Y Trọng Sinh
Chương 773
Hai loại thuật pháp Sơn Hà Trấn Pháp và Thiên Địa Ma Diệt này là bí mật lớn nhất của La gia bọn họ.
Dùng thi cốt, vong hồn và huyết dịch của đệ tử La gia tế tự thiên địa, sơn hà, do đó phóng thích lực lượng vô cùng cường đại.
Dựa vào hai thuật pháp này, trăm năm trước La gia bọn họ từng Ma Diệt một nhân vật truyền kỳ chiếm lấy vị trí số một Hắc Bảng hai trăm năm, người này còn là cao thủ thần cấp.
Vì người này quá mạnh, La gia bọn họ Ma Diệt cao thủ này, đồng thời cũng mất đi Sơn Hà Ấn, mới không thể không ngủ đông trăm năm.
Ngay cả cao thủ Thần Cảnh số một Hắc Bảng đều bị Ma Diệt, Mạc Phàm là cái thá gì?
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, lam quang trong mắt thu lại.
- La gia các ông có quan hệ gì với Sơn Hà Ma Tông?
Hai loại thuật pháp này tương tự Thiên Địa Sơn Hà phương pháp trấn phái của Sơn Hà Ma Tông, chẳng qua Thiên Địa Sơn Hà được La gia tách ra, thành hai thuật pháp.
Nghe lời Mạc Phàm nói, La Thành hơi híp mắt, lộ ra chút dị sắc.
Tất cả những thứ La gia có được đều nhờ bí cảnh kia, quả thật trong bí cảnh có chữ Sơn Hà Ma Tông.
Nhưng sao một người ngoài như Mạc Phàm lại biết?
- Phải thì sao, mà không phải thì sao, cậu cảm thấy hôm nay cậu có thể sống sót rời đi à?
La Thành lạnh lùng nói.
- Ông có thể thử xem.
Trên mặt Mạc Phàm không có một chút lo lắng, thản nhiên nói.
La Thành nhíu mày, hai tay giống như xoay van, hai màu hắc bạch đại mài nhanh chóng chuyển động, không khí xung quanh Mạc Phàm vặn vẹo.
“Bùm!” Không gian bị nghiền nát như thủy tinh, cơ thể Mạc Phàm cũng xuất hiện từng vết rạn, hóa thành mấy khối.
Đại mài lại chuyển động, Mạc Phàm và vùng không gian quanh hắn bị mài nhỏ, hóa thành cát mềm, rơi xuống núi sông.
La Yên và những người La gia lập tức vui vẻ.
Bọn họ ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng Mạc Phàm vẫn bị gi ết chết, sau này còn ai dám chọc La gia bọn họ?
Vì lớn mạnh của La gia bọn họ, hi sinh một số người và một số đồ rất đáng.
- Tông chủ uy vũ!
Đệ tử La gia nịnh nọt La Thành.
La Thành phóng ra thần thức, nhìn chỗ Mạc Phàm biến mất vài lần, xác nhận không có khí tức của Mạc Phàm, lúc này mới cười thoải mái, lạc ấn chỗ mi tâm sáng lên.
- Đi, bắt đồ đệ của Mạc Phàm và tất cả mọi người lại đây, nhất là nữ đồ đệ của cậu ta, tôi muốn đích thân thẩm vấn.
La Thành mở Thuấn Di Chi Thuật lần nữa, ra lệnh.
- Dạ!
Mấy đệ tử La gia cúi đầu với La Thành, lao về phái đám Chu Hiệt, Lưu Phỉ Phỉ ở xa.
Ở nơi xa, vẻ mặt Chu Hiệt, Lưu Phỉ Phỉ sửng sốt, đôi mắt đảo liên tục, lắc đầu không tin vào mắt mình.
Vừa rồi Mạc Phàm còn ở thế thượng phong, bỗng nhiên bị chết?
- Chuyện này…
Chu Hiệt nắm chặt kiếm, nhìn chằm chằm người La gia trên cửa thành, ánh mắt như hàn băng lợi kiếm.
Sắc mặt Hứa Bình, Trương Tĩnh Như cũng thay đổi, trong mắt hiện lên thất vọng.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nếu không phải ở Mạc Bắc, mười La gia cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.
Nhưng Mạc Phàm xem thường thực lực của La gia rồi, cậu ta không thể đấu lại pháp thuật của La gia.
- Chu Hiệt, cô nhanh mang Phỉ Phỉ và Tĩnh Như rời đi.
Hứa Bình thấy người La gia chạy đến, vội vàng nói.
Mạc Phàm vừa chết, chắc chắn người La gia sẽ không tha cho Chu Hiệt và Lưu Phỉ Phỉ.
Trương Tĩnh Như cũng đối đầu La gia, nếu để La gia biết, chắc chắn sẽ bị La gia gi ết chết, vẫn nên nhanh chóng rời đi tốt hơn.
Chu Hiệt nhìn thoáng qua phía thành cổ của La gia với vẻ không cam lòng, mở cửa một chiếc xe việt dã.
- Lên xe!
Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như vừa định lên xe, Thôi Tường nháy mắt ra hiệu với mấy nữ minh tinh kia, vài người vội vàng tiến lên giữ chặt Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như.
- Bọn họ đã đánh xong, sắp lấy cảnh được rồi, các cô đi gì chứ?
Thôi Tường cười âm hiểm nói.
Dù sao Mạc Phàm đã chết, lúc này không bỏ đá xuống giếng, thì đợi khi nào?
- Biến, nếu không tôi giết các người.
Chu Hiệt nhíu mày, rút kiếm ra tức giận nói.
- Cô giết đi, cô ra tay với người bình thường như chúng tôi thử xem, tôi trên còn có mẹ già, dưới còn hai con nhỏ đó.
Thôi Tường không sợ hãi, cười nói.
Bình thường anh ta nhìn người rất chuẩn, Chu Hiệt nhìn có vẻ hung ác, thực ra nội tâm rất thiện lương, chắc chắn không dám ra tay với bọn họ.
- Các người…
Chu Hiệt tức đến mức nghiến răng, muốn ra tay mà không làm được.
- Mạc Phàm đã chết rồi, các người còn muốn chạy, đâu dễ như thế.
La Thành thấy đám Chu Hiệt muốn rời đi, hừ lạnh một tiếng, từng đạo tường đá cao hơn ba thước chui từ dưới đất ra, vây thành nửa vòng tròn, ngăn cản đường đi của đám Chu Hiệt.
Mạc Phàm đã chết, sao ông ta có thể tha cho đồ đệ của Mạc Phàm?
- Chuyện này…
Chu Hiệt nhíu mày, vừa tức vừa giận.
Mạc Phàm bảo cô bảo vệ Lưu Phỉ Phỉ, như vậy chỉ sợ bọn họ không đi được rồi.
Thấy người La gia sắp chạy tới, một đạo kiếm khí huyết sắc 10 trượng đột nhiên xuất hiện, tốc độ rất nhanh.- Một pháp thuật như thế đã muốn gi ết chết tôi, cho dù người của Sơn Hà Ma Tông tới, cũng không dám nghĩ như vậy.
“Vèo!” Những đệ tử La gia tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, đâu thể tránh thoát đạo kiếm khí này, mấy đệ tử La gia bị chém ngang hết.
Những đệ tử La gia vừa chết, kiếm khí thu lại, lộ ra Mạc Phàm.
- Mạc Phàm?
Trước mắt đám Chu Hiệt, Lưu Phỉ Phỉ sáng lên, kích động nói.
Giọng nói và thanh kiếm rất quen thuộc, chắc chắn là Mạc Phàm.
Mọi người lại thất thần nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Trong không gian giống như bị người ta mở ra một khe hở, có bàn tay lưu chuyển ba loại hào quang vươn ra, liên tục xé mở không gian, một bóng dáng mặc áo bào trắng, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt đi từ trong ra.
Một tay hắn vươn ra, đại kiếm huyết sắc nghe lời bay vào trong tay hắn.
Thôi Tường và mấy nữ minh tinh kéo đám Lưu Phỉ Phỉ, buông ra thì không phải, không buông ra cũng không phải.
Người La gia mới cao hứng một nửa, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhất là La Thành, ông ta tưởng rằng Mạc Phàm bị thiên địa mài thành mảnh nhỏ, ai biết Mạc Phàm lại chui ra.
Sao lại có chuyện này?
Ngay cả cao thủ Thần Cảnh đều chết dưới pháp thuật này, vậy mà Mạc Phàm có thể sống sót.
- Mạc Phàm, sao cậu có thể không chết?
La Thành khó có thể tin nói.
- Muốn dùng pháp thuật giết tôi, ông tìm lầm người rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Cho dù La Thành thi triển Thiên Địa Sơn Hà của Sơn Hà Ma Tông cũng không giết được hắn, cùng lắm thì giam được hắn một lát.
Huống chi Thiên Địa Sơn Hà còn bị La gia chia làm hai pháp thuật, uy lực nhỏ đi nhiều, cũng nhiều lỗ hổng hơn, sao có thể giết được hắn?
- Cậu đừng kiêu ngạo, lần một không giết được cậu, vậy thì lần hai.
Sắc mặt La Thành nham hiểm, nghiến răng nói.
Pháp thuật có thể giết cao thủ Thần Cảnh, ông ta không tin không giết được Mạc Phàm.
Ý niệm ông ta vừa động, trên Sơn Hà Ấn lại tỏa ra ánh sáng như thác nước, bao phủ lấy Mạc Phàm.
Hai cối xay hắc bạch cũng bắt đầu chuyển động, muốn Ma Diệt Mạc Phàm lần nữa.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khẽ.
Lần đầu tiên vô dụng, lần thứ hai có tác dụng sao.
Không đợi ánh sáng trên Sơn Hà Ấn chiếu vào người hắn, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến bên cạnh Sơn Hà Ấn.
Dùng thi cốt, vong hồn và huyết dịch của đệ tử La gia tế tự thiên địa, sơn hà, do đó phóng thích lực lượng vô cùng cường đại.
Dựa vào hai thuật pháp này, trăm năm trước La gia bọn họ từng Ma Diệt một nhân vật truyền kỳ chiếm lấy vị trí số một Hắc Bảng hai trăm năm, người này còn là cao thủ thần cấp.
Vì người này quá mạnh, La gia bọn họ Ma Diệt cao thủ này, đồng thời cũng mất đi Sơn Hà Ấn, mới không thể không ngủ đông trăm năm.
Ngay cả cao thủ Thần Cảnh số một Hắc Bảng đều bị Ma Diệt, Mạc Phàm là cái thá gì?
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, lam quang trong mắt thu lại.
- La gia các ông có quan hệ gì với Sơn Hà Ma Tông?
Hai loại thuật pháp này tương tự Thiên Địa Sơn Hà phương pháp trấn phái của Sơn Hà Ma Tông, chẳng qua Thiên Địa Sơn Hà được La gia tách ra, thành hai thuật pháp.
Nghe lời Mạc Phàm nói, La Thành hơi híp mắt, lộ ra chút dị sắc.
Tất cả những thứ La gia có được đều nhờ bí cảnh kia, quả thật trong bí cảnh có chữ Sơn Hà Ma Tông.
Nhưng sao một người ngoài như Mạc Phàm lại biết?
- Phải thì sao, mà không phải thì sao, cậu cảm thấy hôm nay cậu có thể sống sót rời đi à?
La Thành lạnh lùng nói.
- Ông có thể thử xem.
Trên mặt Mạc Phàm không có một chút lo lắng, thản nhiên nói.
La Thành nhíu mày, hai tay giống như xoay van, hai màu hắc bạch đại mài nhanh chóng chuyển động, không khí xung quanh Mạc Phàm vặn vẹo.
“Bùm!” Không gian bị nghiền nát như thủy tinh, cơ thể Mạc Phàm cũng xuất hiện từng vết rạn, hóa thành mấy khối.
Đại mài lại chuyển động, Mạc Phàm và vùng không gian quanh hắn bị mài nhỏ, hóa thành cát mềm, rơi xuống núi sông.
La Yên và những người La gia lập tức vui vẻ.
Bọn họ ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng Mạc Phàm vẫn bị gi ết chết, sau này còn ai dám chọc La gia bọn họ?
Vì lớn mạnh của La gia bọn họ, hi sinh một số người và một số đồ rất đáng.
- Tông chủ uy vũ!
Đệ tử La gia nịnh nọt La Thành.
La Thành phóng ra thần thức, nhìn chỗ Mạc Phàm biến mất vài lần, xác nhận không có khí tức của Mạc Phàm, lúc này mới cười thoải mái, lạc ấn chỗ mi tâm sáng lên.
- Đi, bắt đồ đệ của Mạc Phàm và tất cả mọi người lại đây, nhất là nữ đồ đệ của cậu ta, tôi muốn đích thân thẩm vấn.
La Thành mở Thuấn Di Chi Thuật lần nữa, ra lệnh.
- Dạ!
Mấy đệ tử La gia cúi đầu với La Thành, lao về phái đám Chu Hiệt, Lưu Phỉ Phỉ ở xa.
Ở nơi xa, vẻ mặt Chu Hiệt, Lưu Phỉ Phỉ sửng sốt, đôi mắt đảo liên tục, lắc đầu không tin vào mắt mình.
Vừa rồi Mạc Phàm còn ở thế thượng phong, bỗng nhiên bị chết?
- Chuyện này…
Chu Hiệt nắm chặt kiếm, nhìn chằm chằm người La gia trên cửa thành, ánh mắt như hàn băng lợi kiếm.
Sắc mặt Hứa Bình, Trương Tĩnh Như cũng thay đổi, trong mắt hiện lên thất vọng.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nếu không phải ở Mạc Bắc, mười La gia cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.
Nhưng Mạc Phàm xem thường thực lực của La gia rồi, cậu ta không thể đấu lại pháp thuật của La gia.
- Chu Hiệt, cô nhanh mang Phỉ Phỉ và Tĩnh Như rời đi.
Hứa Bình thấy người La gia chạy đến, vội vàng nói.
Mạc Phàm vừa chết, chắc chắn người La gia sẽ không tha cho Chu Hiệt và Lưu Phỉ Phỉ.
Trương Tĩnh Như cũng đối đầu La gia, nếu để La gia biết, chắc chắn sẽ bị La gia gi ết chết, vẫn nên nhanh chóng rời đi tốt hơn.
Chu Hiệt nhìn thoáng qua phía thành cổ của La gia với vẻ không cam lòng, mở cửa một chiếc xe việt dã.
- Lên xe!
Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như vừa định lên xe, Thôi Tường nháy mắt ra hiệu với mấy nữ minh tinh kia, vài người vội vàng tiến lên giữ chặt Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như.
- Bọn họ đã đánh xong, sắp lấy cảnh được rồi, các cô đi gì chứ?
Thôi Tường cười âm hiểm nói.
Dù sao Mạc Phàm đã chết, lúc này không bỏ đá xuống giếng, thì đợi khi nào?
- Biến, nếu không tôi giết các người.
Chu Hiệt nhíu mày, rút kiếm ra tức giận nói.
- Cô giết đi, cô ra tay với người bình thường như chúng tôi thử xem, tôi trên còn có mẹ già, dưới còn hai con nhỏ đó.
Thôi Tường không sợ hãi, cười nói.
Bình thường anh ta nhìn người rất chuẩn, Chu Hiệt nhìn có vẻ hung ác, thực ra nội tâm rất thiện lương, chắc chắn không dám ra tay với bọn họ.
- Các người…
Chu Hiệt tức đến mức nghiến răng, muốn ra tay mà không làm được.
- Mạc Phàm đã chết rồi, các người còn muốn chạy, đâu dễ như thế.
La Thành thấy đám Chu Hiệt muốn rời đi, hừ lạnh một tiếng, từng đạo tường đá cao hơn ba thước chui từ dưới đất ra, vây thành nửa vòng tròn, ngăn cản đường đi của đám Chu Hiệt.
Mạc Phàm đã chết, sao ông ta có thể tha cho đồ đệ của Mạc Phàm?
- Chuyện này…
Chu Hiệt nhíu mày, vừa tức vừa giận.
Mạc Phàm bảo cô bảo vệ Lưu Phỉ Phỉ, như vậy chỉ sợ bọn họ không đi được rồi.
Thấy người La gia sắp chạy tới, một đạo kiếm khí huyết sắc 10 trượng đột nhiên xuất hiện, tốc độ rất nhanh.- Một pháp thuật như thế đã muốn gi ết chết tôi, cho dù người của Sơn Hà Ma Tông tới, cũng không dám nghĩ như vậy.
“Vèo!” Những đệ tử La gia tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, đâu thể tránh thoát đạo kiếm khí này, mấy đệ tử La gia bị chém ngang hết.
Những đệ tử La gia vừa chết, kiếm khí thu lại, lộ ra Mạc Phàm.
- Mạc Phàm?
Trước mắt đám Chu Hiệt, Lưu Phỉ Phỉ sáng lên, kích động nói.
Giọng nói và thanh kiếm rất quen thuộc, chắc chắn là Mạc Phàm.
Mọi người lại thất thần nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Trong không gian giống như bị người ta mở ra một khe hở, có bàn tay lưu chuyển ba loại hào quang vươn ra, liên tục xé mở không gian, một bóng dáng mặc áo bào trắng, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt đi từ trong ra.
Một tay hắn vươn ra, đại kiếm huyết sắc nghe lời bay vào trong tay hắn.
Thôi Tường và mấy nữ minh tinh kéo đám Lưu Phỉ Phỉ, buông ra thì không phải, không buông ra cũng không phải.
Người La gia mới cao hứng một nửa, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhất là La Thành, ông ta tưởng rằng Mạc Phàm bị thiên địa mài thành mảnh nhỏ, ai biết Mạc Phàm lại chui ra.
Sao lại có chuyện này?
Ngay cả cao thủ Thần Cảnh đều chết dưới pháp thuật này, vậy mà Mạc Phàm có thể sống sót.
- Mạc Phàm, sao cậu có thể không chết?
La Thành khó có thể tin nói.
- Muốn dùng pháp thuật giết tôi, ông tìm lầm người rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Cho dù La Thành thi triển Thiên Địa Sơn Hà của Sơn Hà Ma Tông cũng không giết được hắn, cùng lắm thì giam được hắn một lát.
Huống chi Thiên Địa Sơn Hà còn bị La gia chia làm hai pháp thuật, uy lực nhỏ đi nhiều, cũng nhiều lỗ hổng hơn, sao có thể giết được hắn?
- Cậu đừng kiêu ngạo, lần một không giết được cậu, vậy thì lần hai.
Sắc mặt La Thành nham hiểm, nghiến răng nói.
Pháp thuật có thể giết cao thủ Thần Cảnh, ông ta không tin không giết được Mạc Phàm.
Ý niệm ông ta vừa động, trên Sơn Hà Ấn lại tỏa ra ánh sáng như thác nước, bao phủ lấy Mạc Phàm.
Hai cối xay hắc bạch cũng bắt đầu chuyển động, muốn Ma Diệt Mạc Phàm lần nữa.
Mạc Phàm lắc đầu, cười khẽ.
Lần đầu tiên vô dụng, lần thứ hai có tác dụng sao.
Không đợi ánh sáng trên Sơn Hà Ấn chiếu vào người hắn, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến bên cạnh Sơn Hà Ấn.