Thần Y Trọng Sinh
Chương 766
Mấy ngàn Hạn Bạt cùng cử động, không ít người La gia mỉm cười.
La gia bọn họ thả gần hết Hạn Bạt ra rồi, cho dù là bộ đôi đặc chủng giỏi nhất đến, chỉ có thể bị diệt toàn quân.
Một mình Mạc Phàm có thể làm gì, cho dù chồng tất cả Hạn Bạt lại cũng có thể đè chết Mạc Phàm.
- Xem ra những thứ chúng ta chuẩn bị không cần dùng nữa.
La Yên đứng trên tường thành cười mỉa nói.
La Thành không nói gì thêm, nhìn Mạc Phàm dưới thành.
Hạn Bạt cách Mạc Phàm mười thước, đối với người bình thường là chuyện vài bước, nhưng đối với Hạn Bạt chỉ là chuyện một giây.
Chỉ trong chớp mắt, Hạn Bạt dẫn đầu đã đến trước người Mạc Phàm, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao vồ lấy Mạc Phàm.
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt hắn nở rộ tinh quang.
Tuy nhiều con kiến, nhưng tụ cùng một chỗ chỉ là đám kiến, có ích lợi gì?
Hắn xoa hai tay, Phạn văn màu vàng xuất hiện trên cánh tay hắn, tụ tập vào trong hai tay.
Hắn tách hai tay ra, một thanh kiếm màu vàng xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm dài bảy thước, kim quang lưu chuyển, kinh văn phía trên cũng lưu chuyển, vô cùng rực rỡ.
- Trảm!
Hắn khẽ quát.
Không đợi Hạn Bạt động vào hắn, hắn cắm mạnh kim kiếm xuống dưới chân.
Kim kiếm biến mất vào trong sông bảo vệ thành, chỉ có gợn sóng nổi lên, không còn gì.
Nhưng lúc Hạn Bạt muốn nắm lấy mặt Mạc Phàm, xé rách mặt hắn ra.
“Bùm!” Kiếm khí màu vàng hình thành chín lỗ ống kính, xuất hiện dưới chân Mạc Phàm, như đạn hạt nhân bất chợt nổ tung, kim quang tỏa ra bốn phía.
Một đạo kình phong như bão tới xuất hiện.
Hạn Bạt đến bên cạnh Mạc Phàm trước tiên, sắp xé nát Mạc Phàm, trong chớp mắt bị kim quang và kình phong cuốn đi, lập tức như đạn bắ n ra, bay về phía sau.
“Rầm!” Không ít Hạn Bạt đụng vào tường thành, để lại đại động hình người trên vách tường.
Thế đi của kiếm quang màu vàng không giảm, tiếp tục càn quét Hạn Bạt.
Sau đó là nhóm thứ hai.
- Trảm!
Sau đó là nhóm thứ ba.
- Trảm!
…
ắ ấ ề ầ ấ ể ềChỉ trong chớp mắt, mấy ngàn Hạn Bạt như thuyền nhỏ gặp phải sóng thần dời núi lấp biển, toàn bộ đều bay ra ngoài.
“Rầm rầm rầm…”
Hạn Bạt ngã mạnh xuống đất, không động vào được một sợi tóc của Mạc Phàm.
Một khắc trước bên ngoài thành cổ còn gào thét liên tục, lập tức yên tĩnh lại.
Không chỉ những Hạn Bạt không còn gào thét, đám người La gia trên tường thành và đám Hứa Bình đều không nói nên lời.
Đừng nói là hơn một ngàn Hạn Bạt, cho dù hơn một ngàn người cũng khó đối phó.
Nhưng hơn một ngàn Hạn Bạt ở trước mặt Mạc Phàm, còn chưa dùng đến công phu, đã bị một kiếm chém hết.
La Thành nhíu mày, ông ta biết Mạc Phàm rất lợi hại, những Hạn Bạt này khó mà đối phó được.
Ông ta để những Hạn Bạt này lên sân khấu, vì muốn tiêu hao nội khí của Mạc Phàm, để dễ đối phó.
Ai biết một kiếm của Mạc Phàm có thể đối phó những Hạn Bạt này, không có thêm một động tác dư thừa.
- Mạc Phàm, cậu nghĩ Hạn Bạt quá đơn giản rồi.
La Thành quát.
Kim thương trong tay ông ta lại gõ xuống, kim quang nở rộ.
Điểm đáng sợ nhất của Hạn Bạt là không sợ chết, cũng rất khó chết.
Cho dù Mạc Phàm chém Hạn Bạt thành bảy tám đoạn, những Hạn Bạt này vẫn có thể đứng dậy giết người.
Không ít người đều cho rằng g iết chết Hạn Bạt, không ngờ bị Hạn Bạt đứng dậy lần nữa gi ết chết.
- Vậy sao, vậy ông bảo bọn họ đứng dậy thử xem.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nói.
Chỉ là Hạn Bạt, có gì phức tạp?
Sắc mặt La Thành và người La gia thay đổi, vội vàng nhìn xuống Hạn Bạt dưới thành.
Những Hạn Bạt đó không bị kiếm khí của Mạc Phàm chém thành mấy cánh hoa, nhưng khi La Thành ra lệnh, vậy mà bọn chúng không nhúc nhích.
- Sao có chuyện này được?
Linh hồn những Hạn Bạt này bị La gia bọn họ lấy bí pháp khóa vào trong thân thể, trừ phi thiêu Hạn Bạt thành tro tàn, nếu không bọn họ gần như bất tử bất diệt.
Chỉ cần linh hồn bất diệt, Hạn Bạt phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Vì sao bị Mạc Phàm chém một kiếm, những Hạn Bạt này không có một người đứng dậy.
- Đều xuất hiện cả đi.
Mạc Phàm không để ý đến La Thành, thản nhiên nói.
Hắn vừa nói những lời này, một đám bóng dáng mơ hồ bay từ trên người Hạn Bạt ra, trôi nổi trên không thi thể.
Hư ảnh vừa ra, thân thể Hạn Bạt nhanh chóng biến thành như hạt cát, biến mất theo gió.
- Chuyện này…
Sắc mặt đám người La gia lập tức thay đổi.
Những Hạn Bạt này là La gia bọn họ lấy bí pháp luyện chế, phương pháp giải trừ cũng chỉ La gia bọn họ mới có.
Vậy mà một kiếm của Mạc Phàm có thể há giải bí pháp trên người những Hạn Bạt này.
Đây là chuyện chưa bao giờ có, nếu không Hạn Bạt của La gia bọn họ sẽ không càng ngày càng nhiều.
- Mạc Phàm, sao cậu có thể biết bí pháp luyện thi của La gia tôi?
- Chuyện này rất khó sao?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Bí pháp luyện chế Hạn Bạt mà thôi, quả thật có vô số loại, mỗi một chủng loại đều không có cùng phương pháp phá giải, phương pháp không đúng sẽ không phá giải được.
Nhưng cho dù là bí pháp luyện thi gì, dù thay đổi muôn lần bản chất vẫn không thay đổi, chỉ cần nắm giữ nguồn gốc là được, muốn phá giải chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.
Nắm giữ nguồn gốc này, rất khó với y tiên bất tử hắn sao?
Sắc mặt La Thành xanh mét, tựa như bị người ta tát ngay tại chỗ.
Mạc Phàm không thèm nhìn La Thành, tay vung lên, hắc khí lượn lờ tạo ra đại môn cổ xưa, xuất hiện bên cạnh hắn.
Bên trái đại môn là hai chữ “lục đạo”, bên phải là “luân hồi”.
- Nên đi đâu thì đi đó đi?
Cánh cửa này là cánh cửa con người đi qua sau khi chết, dù sao đã cho bọn họ tự do, đơn giản là đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.
Mạc Phàm vừa nói xong, không ít hư ảnh nhìn thấy cửa đá này, trước mắt sáng lên.
Không có Mạc Phàm bọn họ sẽ bị La gia nô dịch đời đời kiếp kiếp, không có cơ hội tiến vào lục đạo luân hồi, vậy mà Mạc Phàm lại mở cánh cửa này giúp bọn họ.
Không ít hư ảnh cung kính bái lạy Mạc Phàm, nhao nhao biến mất vào trong cửa đá hắc khí lượn lờ.
Có một đám hư ảnh bay đến bên cạnh Trương Tĩnh Như cách đó không xa, nói nhỏ vài câu bên tai Trương Tĩnh Như, cũng biến mất vào bên trong.
Chỉ trong phút chốc, hơn một ngàn Hạn Bạt không chỉ bị hủy đi, ngay cả linh hồn đều được Mạc Phàm siêu độ, sắc mặt đám người La gia vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, ước gì có thể xé Mạc Phàm ra thành mảnh nhỏ.
Những Hạn Bạt này được Mạc Phàm siêu độ nhìn rất đơn giản, nhưng luyện chế thì vô cùng phiền phức.
Mỗi một cụ Hạn Bạt cần 5 năm trở lên, thực lực mạnh một chút phải cần 10 năm, 20 năm.
La gia bọn họ luyện chế vài chục năm mới tạo thành lợi khí giết người, tích lũy mấy trăm năm, lại bị một kiếm của Mạc Phàm hủy đi toàn bộ như thế.
Nếu chỉ bị cắt thành mấy khối, bọn họ có thể nối Hạn Bạt lại, tiếp tục sử dụng.
Hiện giờ không còn gì rồi.
- Mạc Phàm, cậu dám hủy đồ của La gia chúng tôi, tôi muốn giết cậu thành nô lệ của La gia thay bọn họ.
La Thành nhíu mày, giận dữ hét.
Mạc Phàm thấy tất cả linh hồn đều đi qua cửa lục đạo luân hồi, tay hắn vung lên, hắc khí biến mất, cửa lục đạo luân hồi biến mất theo.
- Giao tiểu hồ ly ra đây, nếu không tôi cũng sẽ chém sạch các người.
Mạc Phàm khẽ nâng mắt, nhìn về phía tường thành, lạnh lùng nói.
La gia bọn họ thả gần hết Hạn Bạt ra rồi, cho dù là bộ đôi đặc chủng giỏi nhất đến, chỉ có thể bị diệt toàn quân.
Một mình Mạc Phàm có thể làm gì, cho dù chồng tất cả Hạn Bạt lại cũng có thể đè chết Mạc Phàm.
- Xem ra những thứ chúng ta chuẩn bị không cần dùng nữa.
La Yên đứng trên tường thành cười mỉa nói.
La Thành không nói gì thêm, nhìn Mạc Phàm dưới thành.
Hạn Bạt cách Mạc Phàm mười thước, đối với người bình thường là chuyện vài bước, nhưng đối với Hạn Bạt chỉ là chuyện một giây.
Chỉ trong chớp mắt, Hạn Bạt dẫn đầu đã đến trước người Mạc Phàm, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao vồ lấy Mạc Phàm.
Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt hắn nở rộ tinh quang.
Tuy nhiều con kiến, nhưng tụ cùng một chỗ chỉ là đám kiến, có ích lợi gì?
Hắn xoa hai tay, Phạn văn màu vàng xuất hiện trên cánh tay hắn, tụ tập vào trong hai tay.
Hắn tách hai tay ra, một thanh kiếm màu vàng xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm dài bảy thước, kim quang lưu chuyển, kinh văn phía trên cũng lưu chuyển, vô cùng rực rỡ.
- Trảm!
Hắn khẽ quát.
Không đợi Hạn Bạt động vào hắn, hắn cắm mạnh kim kiếm xuống dưới chân.
Kim kiếm biến mất vào trong sông bảo vệ thành, chỉ có gợn sóng nổi lên, không còn gì.
Nhưng lúc Hạn Bạt muốn nắm lấy mặt Mạc Phàm, xé rách mặt hắn ra.
“Bùm!” Kiếm khí màu vàng hình thành chín lỗ ống kính, xuất hiện dưới chân Mạc Phàm, như đạn hạt nhân bất chợt nổ tung, kim quang tỏa ra bốn phía.
Một đạo kình phong như bão tới xuất hiện.
Hạn Bạt đến bên cạnh Mạc Phàm trước tiên, sắp xé nát Mạc Phàm, trong chớp mắt bị kim quang và kình phong cuốn đi, lập tức như đạn bắ n ra, bay về phía sau.
“Rầm!” Không ít Hạn Bạt đụng vào tường thành, để lại đại động hình người trên vách tường.
Thế đi của kiếm quang màu vàng không giảm, tiếp tục càn quét Hạn Bạt.
Sau đó là nhóm thứ hai.
- Trảm!
Sau đó là nhóm thứ ba.
- Trảm!
…
ắ ấ ề ầ ấ ể ềChỉ trong chớp mắt, mấy ngàn Hạn Bạt như thuyền nhỏ gặp phải sóng thần dời núi lấp biển, toàn bộ đều bay ra ngoài.
“Rầm rầm rầm…”
Hạn Bạt ngã mạnh xuống đất, không động vào được một sợi tóc của Mạc Phàm.
Một khắc trước bên ngoài thành cổ còn gào thét liên tục, lập tức yên tĩnh lại.
Không chỉ những Hạn Bạt không còn gào thét, đám người La gia trên tường thành và đám Hứa Bình đều không nói nên lời.
Đừng nói là hơn một ngàn Hạn Bạt, cho dù hơn một ngàn người cũng khó đối phó.
Nhưng hơn một ngàn Hạn Bạt ở trước mặt Mạc Phàm, còn chưa dùng đến công phu, đã bị một kiếm chém hết.
La Thành nhíu mày, ông ta biết Mạc Phàm rất lợi hại, những Hạn Bạt này khó mà đối phó được.
Ông ta để những Hạn Bạt này lên sân khấu, vì muốn tiêu hao nội khí của Mạc Phàm, để dễ đối phó.
Ai biết một kiếm của Mạc Phàm có thể đối phó những Hạn Bạt này, không có thêm một động tác dư thừa.
- Mạc Phàm, cậu nghĩ Hạn Bạt quá đơn giản rồi.
La Thành quát.
Kim thương trong tay ông ta lại gõ xuống, kim quang nở rộ.
Điểm đáng sợ nhất của Hạn Bạt là không sợ chết, cũng rất khó chết.
Cho dù Mạc Phàm chém Hạn Bạt thành bảy tám đoạn, những Hạn Bạt này vẫn có thể đứng dậy giết người.
Không ít người đều cho rằng g iết chết Hạn Bạt, không ngờ bị Hạn Bạt đứng dậy lần nữa gi ết chết.
- Vậy sao, vậy ông bảo bọn họ đứng dậy thử xem.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nói.
Chỉ là Hạn Bạt, có gì phức tạp?
Sắc mặt La Thành và người La gia thay đổi, vội vàng nhìn xuống Hạn Bạt dưới thành.
Những Hạn Bạt đó không bị kiếm khí của Mạc Phàm chém thành mấy cánh hoa, nhưng khi La Thành ra lệnh, vậy mà bọn chúng không nhúc nhích.
- Sao có chuyện này được?
Linh hồn những Hạn Bạt này bị La gia bọn họ lấy bí pháp khóa vào trong thân thể, trừ phi thiêu Hạn Bạt thành tro tàn, nếu không bọn họ gần như bất tử bất diệt.
Chỉ cần linh hồn bất diệt, Hạn Bạt phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Vì sao bị Mạc Phàm chém một kiếm, những Hạn Bạt này không có một người đứng dậy.
- Đều xuất hiện cả đi.
Mạc Phàm không để ý đến La Thành, thản nhiên nói.
Hắn vừa nói những lời này, một đám bóng dáng mơ hồ bay từ trên người Hạn Bạt ra, trôi nổi trên không thi thể.
Hư ảnh vừa ra, thân thể Hạn Bạt nhanh chóng biến thành như hạt cát, biến mất theo gió.
- Chuyện này…
Sắc mặt đám người La gia lập tức thay đổi.
Những Hạn Bạt này là La gia bọn họ lấy bí pháp luyện chế, phương pháp giải trừ cũng chỉ La gia bọn họ mới có.
Vậy mà một kiếm của Mạc Phàm có thể há giải bí pháp trên người những Hạn Bạt này.
Đây là chuyện chưa bao giờ có, nếu không Hạn Bạt của La gia bọn họ sẽ không càng ngày càng nhiều.
- Mạc Phàm, sao cậu có thể biết bí pháp luyện thi của La gia tôi?
- Chuyện này rất khó sao?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Bí pháp luyện chế Hạn Bạt mà thôi, quả thật có vô số loại, mỗi một chủng loại đều không có cùng phương pháp phá giải, phương pháp không đúng sẽ không phá giải được.
Nhưng cho dù là bí pháp luyện thi gì, dù thay đổi muôn lần bản chất vẫn không thay đổi, chỉ cần nắm giữ nguồn gốc là được, muốn phá giải chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.
Nắm giữ nguồn gốc này, rất khó với y tiên bất tử hắn sao?
Sắc mặt La Thành xanh mét, tựa như bị người ta tát ngay tại chỗ.
Mạc Phàm không thèm nhìn La Thành, tay vung lên, hắc khí lượn lờ tạo ra đại môn cổ xưa, xuất hiện bên cạnh hắn.
Bên trái đại môn là hai chữ “lục đạo”, bên phải là “luân hồi”.
- Nên đi đâu thì đi đó đi?
Cánh cửa này là cánh cửa con người đi qua sau khi chết, dù sao đã cho bọn họ tự do, đơn giản là đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.
Mạc Phàm vừa nói xong, không ít hư ảnh nhìn thấy cửa đá này, trước mắt sáng lên.
Không có Mạc Phàm bọn họ sẽ bị La gia nô dịch đời đời kiếp kiếp, không có cơ hội tiến vào lục đạo luân hồi, vậy mà Mạc Phàm lại mở cánh cửa này giúp bọn họ.
Không ít hư ảnh cung kính bái lạy Mạc Phàm, nhao nhao biến mất vào trong cửa đá hắc khí lượn lờ.
Có một đám hư ảnh bay đến bên cạnh Trương Tĩnh Như cách đó không xa, nói nhỏ vài câu bên tai Trương Tĩnh Như, cũng biến mất vào bên trong.
Chỉ trong phút chốc, hơn một ngàn Hạn Bạt không chỉ bị hủy đi, ngay cả linh hồn đều được Mạc Phàm siêu độ, sắc mặt đám người La gia vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, ước gì có thể xé Mạc Phàm ra thành mảnh nhỏ.
Những Hạn Bạt này được Mạc Phàm siêu độ nhìn rất đơn giản, nhưng luyện chế thì vô cùng phiền phức.
Mỗi một cụ Hạn Bạt cần 5 năm trở lên, thực lực mạnh một chút phải cần 10 năm, 20 năm.
La gia bọn họ luyện chế vài chục năm mới tạo thành lợi khí giết người, tích lũy mấy trăm năm, lại bị một kiếm của Mạc Phàm hủy đi toàn bộ như thế.
Nếu chỉ bị cắt thành mấy khối, bọn họ có thể nối Hạn Bạt lại, tiếp tục sử dụng.
Hiện giờ không còn gì rồi.
- Mạc Phàm, cậu dám hủy đồ của La gia chúng tôi, tôi muốn giết cậu thành nô lệ của La gia thay bọn họ.
La Thành nhíu mày, giận dữ hét.
Mạc Phàm thấy tất cả linh hồn đều đi qua cửa lục đạo luân hồi, tay hắn vung lên, hắc khí biến mất, cửa lục đạo luân hồi biến mất theo.
- Giao tiểu hồ ly ra đây, nếu không tôi cũng sẽ chém sạch các người.
Mạc Phàm khẽ nâng mắt, nhìn về phía tường thành, lạnh lùng nói.