Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trọng Sinh

Chương 763



- Nơi này là Lâu Lan Cổ Thành sao?  
Không ít người nhìn một vòng xung quanh, cau mày nói.  
Bọn họ ở trong sa mạc hơn một ngày, thì đến nơi quái quỷ này, chỉ là một vùng hắc sơn.  
Bốn phía núi có một vết nứt, giống như bị người ta dùng Thập Tử Trảm chém đứt.  
Núi như vậy ở sa mạc lấy màu vàng làm chủ rất ít, bên trong còn là vùng sa mạc.  
Thành cổ bình thường, ít nhất phải có tường chắn, nơi này ngay cả viên gạch cũng không có.  
- Có phải chúng ta đến nhầm nơi rồi không?  
Một nữ diễn viên trong đó đeo khẩu trang và kính, mặc quần áo phòng hộ đi về trước một bước.  
Một bước này của cô ta, chân giống như giẫm lên cơ quan, hạt cát phía dưới chân nữ diễn viên này lún xuống.  
Mới đầu chỉ là một vùng nhỏ.  
Chỉ trong phút chốc, tất cả cát xung quanh hắc sơn chảy xuống, như Hoàng Hà lao nhanh.  
Không ít người che miệng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, vội vàng lùi về sau.  
- Cát chảy, mau đỡ cô ấy.  
Sắc mặt Hứa Bình thay đổi, vội vàng kêu lên.  
Trong chớp mắt bắp đùi thon dài của nữ diễn viên đã lún xuống nửa, cả người hãm sâu vào trong cát.  
Hai nam diễn viên đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giơ tay kéo. Nữ diễn viên chưa tới 50 cân lún vào trong cát nặng hơn nhiều.  
Hai người không giữ chặt, thiếu chút nữa ngã luôn vào trong.  
Không đợi hai người rơi vào trong, hai tay Mạc Phàm nắm lấy hai nam diễn viên, kéo luôn cả nữ diễn viên kia lên.  
- Cảm ơn Mạc tiên sinh.  
Trên mặt ba người lộ vẻ kỳ lạ, nói.  
Mạc Phàm không để ý đến ba người này, nâng mắt nhìn cát chảy và sơn mạch màu đen, ánh sáng lạnh xuất hiện trong mắt hắn.  
Thôi Tường giống như sớm dự đoán được, cười lạnh lùng.  
- Đều cẩn thận một chút, nơi này là tổ địa La gia, Lâu Lan Cổ Thành trong truyền thuyết.  
- Đây là Lâu Lan Cổ Thành, không có khả năng, thành cổ đâu?  
Không ít người cảm thấy khó hiểu nói.  
Nơi này không có gì, chỉ có vùng lớn cát chảy, lấy đâu ra Lâu Lan Cổ Thành.  
Lưu Phỉ Phỉ cũng nhíu mày, nhìn hắc sơn và cát chảy với vẻ nghi ngờ.  
- Nơi này thật sự là Lâu Lan Cổ Thành sao?  
- Không sai.  
Mạc Phàm gật đầu.  
Nếu nhìn thấy được Lâu Lan Cổ Thành bằng mắt thường, vậy thì không phải vô số người tìm mấy trăm năm còn không tìm được thành cổ.  
- Vì sao chúng ta không nhìn thấy?  
Vẻ mặt Lưu Phỉ Phỉ mờ mịt, hỏi.  
- Lát nữa cô sẽ thấy được.  
Mạc Phàm cười thần bí nói.  
Mạc Phàm vừa nói xong, không biết ai kêu lên.  
- Hình như trên núi có người.  
Mọi người nhìn theo người kia nói, liền thấy trên khúc bị chém hắc sơn đối diện bọn họ, hai bên mỗi bên có một người nhảy xuống, cát vàng như sóng biển lập tức nâng lên.  
Vậy mà hai người không biến mất vào trong cát như nữ diễn viên kia, trái lại đạp cát đi về phía đám Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh.  
Rõ ràng là hai người nhưng giống như hai chiếc xe BMW chạy băng băng trong sa mạc, bốn đạo cát được nâng lên, càng ngày càng gần.  
- Bọn họ là người sao?  
Vẻ mặt không ít diễn viên thay đổi.  
Bình thường bọn họ sẽ lướt sóng mà đi, đi trên nước, hay bay vào đất, nhưng hiệu ứng kém xa, chưa từng thấy công phu chân chính.  
Hai người vừa xuất hiện, sắc mặt Hứa Bình và Trương Tĩnh Như thay đổi, Thôi Tường liếc nhìn Mạc Phàm một cái, cười nham hiểm.  
Trên người Mạc Phàm có Ác Quỷ Phù anh ta đưa, anh ta lại thông báo cho La Phong, còn lại phải xem Mạc Phàm bị La gia thu thập thế nào.  
Chỉ trong vài giây, hai người liền từ hắc sơn trăm mét đến trước mặt bọn họ.  
Hai người khoảng 30 tuổi, cao cao gầy gầy, mặc tây trang, trước ngực thêu chữ “La”, trên khuôn mặt như đao chém gọt tràn đầy kiêu ngạo, tinh quang bắ n ra bốn phía liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái.  
- Các người là ai, vì sao lại cầm bùa hộ mệnh của La gia chúng tôi đến đây?  
Một người đàn ông đeo kính râm trong đó lạnh giọng hỏi.  
Nếu không có bùa hộ mệnh của La gia, bọn họ vốn dĩ không xuất hiện.  
- Chúng tôi là người của đoàn làm phim, tôi tên là Thôi Tường, đây là Hứa Bình đạo diễn của chúng tôi, chúng tôi tới La gia đã được sự cho phép của La Phong La thiếu, tiến vào trong thành cổ lấy cảnh.  
Thôi Tường hơi ôm quyền với hai người, mỉm cười nói.  
Người đàn ông đeo kính liếc mắt nhìn đám người phía sau Thôi Tường một cái, khi ánh mắt nhìn đám Lưu Phỉ Phỉ, trong mắt xuất hiện dâm sắc.  
- Lấy cảnh, sao chúng tôi không biết?  
- La thiếu không nói với các anh sao?  
Tươi cười trên mặt Thôi Tường cứng đờ, nói.  
- Chuyện của La thiếu chúng tôi, chuyện gì cũng cần phải nói với những người như chúng tôi sao?  
Sắc mặt người nọ thay đổi, bất mãn quát.  
- Vậy có thể thông báo cho La thiếu một phen, nếu anh ấy biết chúng tôi đến, nhất định sẽ đón chúng tôi vào.  
Thôi Tường cố nặn ra nụ cười vui vẻ nói.  
- La thiếu không ở trong thành, nếu cậu muốn lấy cảnh, vậy để mấy cô gái này theo chúng tôi vào thành, còn lại cút hết đi.  
Người nọ cười mỉa chỉ Lưu Phỉ Phỉ, Chu Hiệt, Trương Tĩnh Như, mỹ nữ trang điểm đậm và mấy người.  
La thiếu bọn họ không có hứng thú với đóng phim, chỉ có hứng thú đùa giỡn minh tinh điện ảnh.  
Muốn lấy cảnh, đợi La thiếu bọn họ trở về, để mấy nữ diễn viên này hầu hạ La thiếu bọn họ xong đã.  
Sắc mặt Thôi Tường khó coi, quả thật anh ta đồng ý đưa mấy nữ diễn viên cho La Phong chơi đùa, anh ta đều thử nghiệm rồi.  
Nhưng nếu chỉ tặng nữ diễn viên cho La Phong chơi đùa, anh ta sẽ không lấy được cảnh, sau này anh ta đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn bên cạnh Hứa Bình.  
- Tôi và La thiếu đã thương lượng xong rồi, anh xem có thể châm chước một phen không, quan hệ của tôi và La thiếu rất tốt, nếu La thiếu quay về phát hiện chúng tôi rời đi, các anh sẽ không dễ báo cáo kết quả công việc đâu.  
Thôi Tường nhìn lướt qua Hứa Bình sắc mặt không tốt lắm, cố nặn ra tươi cười nói.  
Chuyện đã đến nước này, anh ta chỉ có thể uy hiếp một phen.  
Hai người La gia nhìn nhau cười, ánh mắt phát lạnh.  
- Cậu đang uy hiếp chúng tôi sao?  
- Không dám, không dám, tôi chỉ nói thật mà thôi, nếu hai vị đại sư nhìn trúng người nào, cũng có thể…  
Thôi Tường nháy mắt ra hiệu với hai người, anh ta còn chưa nói xong, nhưng không nói cũng hiểu.  
- Thôi Tường, cậu đang nói gì thế?  
Hứa Bình trầm giọng nói.  
Cô có thanh danh như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải phụ nữ ngốc.  
Thôi Tường đã nói với người La gia đến mức này, cô không hiểu thì đúng là kẻ ngốc.  
- Muốn hối lộ chúng tôi, nếu là bình thường thì không sao, gần đây La gia chúng tôi đang đợi một kẻ địch, để mấy mỹ nữ lại, những người khác nhanh cút đi, không cút sẽ ném các người vào trong biển cát cho chuột ăn.  
Người đàn ông đeo kính lạnh lùng nói, trong giọng nói đều là không thể làm trái.  
Quả thật chất lượng đám nữ minh tinh này rất cao, nhưng tới không đúng thời điểm.  
Nhỡ đâu người kia tới, bọn họ đều không chịu nổi.  
- Chuyện này…  
Sắc mặt Thôi Tường thay đổi, không biết làm gì.  
Có thể thu thập Mạc Phàm hay không không biết được, quay về như vậy, con đường sau này của anh ta xong rồi, lại không thể xông vào La gia.  
Sắc mặt đám Lưu Phỉ Phỉ thay đổi, trong mắt hiện lên bối rối.  
Lúc này sắc mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, dời mắt nhìn Chu Hiệt.  
- Tiểu Hiệt, con bảo vệ Phỉ Phỉ, đạo diễn Hứa lùi ra ngoài cây số.  
- Dạ, sư phụ.  
Chu Hiệt gật đầu không do dự.  
- Mạc Phàm, anh cẩn thận một chút.  
Lưu Phỉ Phỉ biết Mạc Phàm sắp ra tay, lo lắng nói.  
Mạc Phàm đáp, đi về phía hai người La gia.  
Chu Hiệt bảo vệ đám Lưu Phỉ Phỉ muốn rời đi.  
Hai người La gia thấy đám Lưu Phỉ Phỉ rời đi, lông mày nhíu lại.  
Lưu Phỉ Phỉ là nữ diễn viên chất lượng cao nhất trong đoàn, anh ta đã bảo để Lưu Phỉ Phỉ lại, vậy mà còn dám đi, đúng là buồn cười.  
- Ai cho các người đi.  
Mạc Phàm tiến lên trước một bước, ngăn cản trước người hai người.  
- Tôi!  
Một chữ một câu, sắc mặt mọi người thay đổi, gió ở vùng sa mạc này cũng thổi nhanh hơn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...