Thần Y Trọng Sinh
Chương 736
- Tống tiểu thư, cửa hàng này là nhà cô mở thật sao?
Miyamoto Kawa nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Không sai.
Tống Tử Duyệt cười gật đầu.
- Vậy khối Thiên Địa Nguyên Thạch này?
Miyamoto Kawa hỏi.
Anh ta còn chưa dứt lời, nhưng ý trong đó không nói cũng hiểu, muốn đạt được khối Thiên Địa Nguyên Thạch.
- Miyamoto Kawa yên tâm, với quan hệ của chúng ta, chuyện này không thành vấn đề, đợi tôi lấy lại khối Thiên Địa Nguyên Thạch, chúng ta sẽ bàn chuyện này.
Tống Tử Duyệt mỉm cười nói.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi điện.
Chỉ trong phút chốc, một lão nhân gầy khô mặc cổ trang, đeo kính lão chạy như điên từ ngoài vào, đúng là lão Chu ông chủ của Cổ Nguyệt.
Lão Chu nhìn thấy Tống Tử Duyệt, vội vàng đến đón, vẻ mặt nịnh nọt.
- Đại tiểu thư, ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy, sao cô tới không thông báo trước cho tôi một tiếng, tôi phái người qua đón.
- Đón tôi thì không cần, người này tự tiện mở đá trong tiệm chúng ta, ông xem rồi làm đi.
Trong mắt Tống Tử Duyệt hiện lên chút ánh sáng lạnh, chỉ Mạc Phàm nói.
Lão Chu nhíu mày, nâng kính nhìn theo ngón tay Tống Tử Duyệt, ánh mắt nhìn Thiên Địa Nguyên Thạch lóe sáng kim quang trên tay Mạc Phàm.
Trong chớp mắt ông ta hiểu rõ ý của Tống Tử Duyệt, hơi nhếch miệng cười lạnh lùng.
- Vị tiên sinh này, theo tôi được biết, cậu còn chưa trả tiền thứ này, nếu không trả tiền, thì là đồ của cửa hàng chúng tôi, có thể trả cho chúng tôi hay không?
- Các người!
An Hiểu Hiên nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Cô tới cửa hàng này nhiều lần, hôm nay mới biết cửa hàng này nhà Tống Tử Duyệt.
Nói như vậy, chỉ sợ Mạc Phàm không lấy được khối Thiên Địa Nguyên Thạch.
Cô trà trộn giới đổ thạch không phải ngày một ngày hai, từng thấy chuyện như vậy vài lần.
Nhất thời sơ suất, không trả tiền tảng đá mở ra, kết quả ông chủ cửa hàng muốn lấy lại tảng đá, cho dù có lý cũng không nói rõ được.
- Không ngờ tới đúng không?
Một tay Tống Tử Duyệt nắm eo, nhìn bộ dạng An Hiểu Hiên tức giận, cười đắc ý nói.
Tuy cô ta đánh cược thua Mạc Phàm, nhưng so với việc đoạt Thiên Địa Nguyên Thạch trong tay Mạc Phàm, như vậy không tính là thua, đây chính là một khối tảng đá vô giá.
- Không ngờ cô đê tiện như vậy.
An Hiểu Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Chuyện như vậy ai bị cùng đều sốt ruột, nhất là Mạc Phàm mở ra một khối Thiên Địa Nguyên Thạch như vậy.
- Ha ha, là các người không cẩn thận, còn trách tôi sao?
Tống Tử Duyệt cũng không tức giận, vô tội nói.
- Cô!
An Hiểu Hiên nhíu mày, ước gì có thể đi lên cho Tống Tử Duyệt một quyền, lại bị Mạc Phàm giữ chặt.
- Anh kéo tôi làm gì, đó là Thiên Địa Nguyên Thạch đấy.
An Hiểu Hiên không cam lòng nói.
Mạc Phàm chỉ cười khẽ, cho dù cửa hàng này của Tống gia, Tống gia cũng phải có lá gan lấy đi mới được.
- Không phải không thể cho các người khối Thiên Địa Nguyên Thạch này, bảo Tống Minh Huy tới tìm tôi lấy đi, nhưng nếu các người tìm Tống Minh Huy, có khả năng 1000 khối nguyên thạch đều không lấy được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tống Minh Huy cúi đầu làm nô của hắn, từ đó Mạc gia vẫn là Mạc gia, Tống gia cũng là Mạc gia, hắn thật sự muốn nhìn xem Tống Minh Huy có dám tới lấy tảng đá này không.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, trái lại Bạch Tiểu Tuyết không có quá nhiều biểu cảm, An Hiểu Hiên thì sửng sốt.
Tống Minh Huy là ai sao cô có thể không biết, gia chủ đương nhiệm của Tống gia.
Nhưng ở trong miệng Mạc Phàm, không khác gì một nô tài.
- Anh khiêm tốn một chút sẽ chết sao?
An Hiểu Hiên nghiến răng nhỏ giọng nói.
Tống Tử Duyệt và lão nhân đều nhíu mày, cười lạnh lùng.
- Tiểu tử, anh biết người anh nói là ai không?
Tống Tử Duyệt hỏi.
Mạc Phàm mở miệng là Tống Minh Huy, ngậm miệng cũng là Tống Minh Huy, chắc là anh ta không biết Tống Minh Huy là ai.
- Cô nói cho tôi biết ông ta là ai?
Mạc Phàm cười nói.
- Ông ấy là cha tôi, muốn tìm cha tôi, anh còn chưa có tư cách này, anh nên thành thật trả đồ cho Tống gia chúng tôi đi.
Tống Tử Duyệt cười mỉa nói.
Mạc Phàm quá coi trọng mình rồi, bảo cha cô ta tìm anh ta, anh ta nghĩ mình là ai.
Cho dù là Mạc đại sư danh chấn một thời lúc này cũng bị mọi người bao vây, Mạc Phàm là cái thá gì?
- Tống tiểu thư, cần tôi giúp gì không?
Miyamoto Kawa liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hỏi.
Chính vì Mạc Phàm, khiến anh ta vô duyên với Bạch Tiểu Tuyết và Thiên Địa Nguyên Thạch.
Nếu anh ta nhịn xuống, anh ta không phải thiếu chủ nhà Miyamoto Nhật quốc.
Tống Tử Duyệt cười mỉa, nếu là lúc trước, trái lại cô ta rất vui vẻ đối phó Mạc Phàm với Miyamoto Kawa, dù sao Âm Dương Sư chỉ là một tài hoa nhỏ bé không đáng kể của Miyamoto Kawa.
Nhà Miyamoto là kiếm đạo thế gia ở Nhật quốc, kiếm thuật mới là vũ khí chân chính của anh ta.
Hiện giờ sao, vốn dĩ không cần thiết.
- Miyamoto Kawa, từ trước đến nay Tống gia chúng tôi không gạt già trẻ, lấy đức thu phục lòng người, nếu Mạc tiên sinh thanh toán tiền, cho dù là vô giá chúng tôi cũng không thèm nhìn một cái, nếu chưa trả tiền cho dù chỉ là sợi tóc cũng đừng nghĩ lấy được, cho nên cảm ơn ý tốt của anh, tôi nói không sai chứ, lão Chu.
Tống Tử Duyệt cười nói với lão nhân.
- Đại tiểu thư nói không sai, cho đến bây giờ Tống gia chúng ta đều giảng đạo lý, cho đến bây giờ cũng không sợ không giảng đạo lý.
Lão nhân cười nham hiểm, ấn một cái nút màu đỏ trong quầy.
Cửa hàng Tống gia bọn họ, sao lại không có biện pháp bảo vệ?
Không nghe thấy âm thanh gì, nhưng chỉ trong phút chốc, vài bóng người chớp lóe, xuất hiện ở cửa hàng.
Trong mắt mỗi người đều chớp lóe tinh quang, bộ dạng hùng hổ.
Cùng lúc đó, mấy sợi đỏ chiếu từ cửa sổ vào, lượn một vòng trong tiệm, cuối cùng chiếu lên trái tim, mi tâm Mạc Phàm.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên thấy một màn này, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Tống Tử Duyệt, cô muốn làm gì?
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi.
Mạc Phàm đối phó những người này thì không thành vấn đề, nhưng những tên bắn tỉa ở bên ngoài thì hơi phiền phức.
Võ giả mạnh đến mấy, thân thể vẫn là phàm thai, khó mà đối kháng được uy lực của vũ khí tiên tiến.
- Không có gì, có người muốn lấy đồ của Tống gia chúng tôi, chúng tôi chỉ cầm lại mà thôi, Tiểu Tuyết, nếu anh ta thích cô, sẽ nghe lời cô nói, cô khuyên nhủ anh ta giúp tôi, nếu không những người bên ngoài lỡ sẩy tay, tôi không có biện pháp trả lại cho cô một người luôn đánh cược thắng rồi.
Hai tay Tống Tử Duyệt ôm ngực cười đắc ý nói.
Bạch Tiểu Tuyết lộ vẻ khó xử, quả thật Thiên Địa Nguyên Thạch rất trân quý, nếu ném vào trong võ đạo thế gia và pháp đạo thế gia, chắc chắn sẽ khiến người ta tranh giành.
Bảo Mạc Phàm từ bỏ tảng đá này, quả thật làm khó Mạc Phàm.
Nhưng nơi này là địa bàn của Tống gia, chắc chắn Tống Tử Duyệt sẽ không để Mạc Phàm cầm đi.
Mạc Phàm không thèm nhìn người ngoài cửa, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua điểm đỏ trước ngực, không chỉ không sợ, trái lại còn hơi nhếch miệng.
Nếu hắn vẫn còn ở Trúc Cơ, thứ này sẽ tạo thành chút uy hiếp với hắn.
Hiện giờ sao, binh khí này ngay cả linh khí hộ thể của hắn cũng không phá được, cho dù phá được linh khí hộ thể của hắn, Kim Cương Bất Diệt Thể để không sao?
Hắn lắc đầu cười, tay vừa động.
Tống Tử Duyệt tìm hắn gây phiền phức nhiều lần, hắn đã không để ý đến Tống Tử Duyệt rồi.
Vậy mà lần này dám dùng súng chĩa vào hắn, nếu Tống Tử Duyệt không muốn sống, vậy thì đừng sống.
Hắn đang định ra tay, đúng lúc này, bỗng nhiên di động của hắn vang lên.
Hắn nhíu mày, dừng động tác lại.
Miyamoto Kawa nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Không sai.
Tống Tử Duyệt cười gật đầu.
- Vậy khối Thiên Địa Nguyên Thạch này?
Miyamoto Kawa hỏi.
Anh ta còn chưa dứt lời, nhưng ý trong đó không nói cũng hiểu, muốn đạt được khối Thiên Địa Nguyên Thạch.
- Miyamoto Kawa yên tâm, với quan hệ của chúng ta, chuyện này không thành vấn đề, đợi tôi lấy lại khối Thiên Địa Nguyên Thạch, chúng ta sẽ bàn chuyện này.
Tống Tử Duyệt mỉm cười nói.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi điện.
Chỉ trong phút chốc, một lão nhân gầy khô mặc cổ trang, đeo kính lão chạy như điên từ ngoài vào, đúng là lão Chu ông chủ của Cổ Nguyệt.
Lão Chu nhìn thấy Tống Tử Duyệt, vội vàng đến đón, vẻ mặt nịnh nọt.
- Đại tiểu thư, ngọn gió nào thổi cô tới đây vậy, sao cô tới không thông báo trước cho tôi một tiếng, tôi phái người qua đón.
- Đón tôi thì không cần, người này tự tiện mở đá trong tiệm chúng ta, ông xem rồi làm đi.
Trong mắt Tống Tử Duyệt hiện lên chút ánh sáng lạnh, chỉ Mạc Phàm nói.
Lão Chu nhíu mày, nâng kính nhìn theo ngón tay Tống Tử Duyệt, ánh mắt nhìn Thiên Địa Nguyên Thạch lóe sáng kim quang trên tay Mạc Phàm.
Trong chớp mắt ông ta hiểu rõ ý của Tống Tử Duyệt, hơi nhếch miệng cười lạnh lùng.
- Vị tiên sinh này, theo tôi được biết, cậu còn chưa trả tiền thứ này, nếu không trả tiền, thì là đồ của cửa hàng chúng tôi, có thể trả cho chúng tôi hay không?
- Các người!
An Hiểu Hiên nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Cô tới cửa hàng này nhiều lần, hôm nay mới biết cửa hàng này nhà Tống Tử Duyệt.
Nói như vậy, chỉ sợ Mạc Phàm không lấy được khối Thiên Địa Nguyên Thạch.
Cô trà trộn giới đổ thạch không phải ngày một ngày hai, từng thấy chuyện như vậy vài lần.
Nhất thời sơ suất, không trả tiền tảng đá mở ra, kết quả ông chủ cửa hàng muốn lấy lại tảng đá, cho dù có lý cũng không nói rõ được.
- Không ngờ tới đúng không?
Một tay Tống Tử Duyệt nắm eo, nhìn bộ dạng An Hiểu Hiên tức giận, cười đắc ý nói.
Tuy cô ta đánh cược thua Mạc Phàm, nhưng so với việc đoạt Thiên Địa Nguyên Thạch trong tay Mạc Phàm, như vậy không tính là thua, đây chính là một khối tảng đá vô giá.
- Không ngờ cô đê tiện như vậy.
An Hiểu Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Chuyện như vậy ai bị cùng đều sốt ruột, nhất là Mạc Phàm mở ra một khối Thiên Địa Nguyên Thạch như vậy.
- Ha ha, là các người không cẩn thận, còn trách tôi sao?
Tống Tử Duyệt cũng không tức giận, vô tội nói.
- Cô!
An Hiểu Hiên nhíu mày, ước gì có thể đi lên cho Tống Tử Duyệt một quyền, lại bị Mạc Phàm giữ chặt.
- Anh kéo tôi làm gì, đó là Thiên Địa Nguyên Thạch đấy.
An Hiểu Hiên không cam lòng nói.
Mạc Phàm chỉ cười khẽ, cho dù cửa hàng này của Tống gia, Tống gia cũng phải có lá gan lấy đi mới được.
- Không phải không thể cho các người khối Thiên Địa Nguyên Thạch này, bảo Tống Minh Huy tới tìm tôi lấy đi, nhưng nếu các người tìm Tống Minh Huy, có khả năng 1000 khối nguyên thạch đều không lấy được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tống Minh Huy cúi đầu làm nô của hắn, từ đó Mạc gia vẫn là Mạc gia, Tống gia cũng là Mạc gia, hắn thật sự muốn nhìn xem Tống Minh Huy có dám tới lấy tảng đá này không.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, trái lại Bạch Tiểu Tuyết không có quá nhiều biểu cảm, An Hiểu Hiên thì sửng sốt.
Tống Minh Huy là ai sao cô có thể không biết, gia chủ đương nhiệm của Tống gia.
Nhưng ở trong miệng Mạc Phàm, không khác gì một nô tài.
- Anh khiêm tốn một chút sẽ chết sao?
An Hiểu Hiên nghiến răng nhỏ giọng nói.
Tống Tử Duyệt và lão nhân đều nhíu mày, cười lạnh lùng.
- Tiểu tử, anh biết người anh nói là ai không?
Tống Tử Duyệt hỏi.
Mạc Phàm mở miệng là Tống Minh Huy, ngậm miệng cũng là Tống Minh Huy, chắc là anh ta không biết Tống Minh Huy là ai.
- Cô nói cho tôi biết ông ta là ai?
Mạc Phàm cười nói.
- Ông ấy là cha tôi, muốn tìm cha tôi, anh còn chưa có tư cách này, anh nên thành thật trả đồ cho Tống gia chúng tôi đi.
Tống Tử Duyệt cười mỉa nói.
Mạc Phàm quá coi trọng mình rồi, bảo cha cô ta tìm anh ta, anh ta nghĩ mình là ai.
Cho dù là Mạc đại sư danh chấn một thời lúc này cũng bị mọi người bao vây, Mạc Phàm là cái thá gì?
- Tống tiểu thư, cần tôi giúp gì không?
Miyamoto Kawa liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hỏi.
Chính vì Mạc Phàm, khiến anh ta vô duyên với Bạch Tiểu Tuyết và Thiên Địa Nguyên Thạch.
Nếu anh ta nhịn xuống, anh ta không phải thiếu chủ nhà Miyamoto Nhật quốc.
Tống Tử Duyệt cười mỉa, nếu là lúc trước, trái lại cô ta rất vui vẻ đối phó Mạc Phàm với Miyamoto Kawa, dù sao Âm Dương Sư chỉ là một tài hoa nhỏ bé không đáng kể của Miyamoto Kawa.
Nhà Miyamoto là kiếm đạo thế gia ở Nhật quốc, kiếm thuật mới là vũ khí chân chính của anh ta.
Hiện giờ sao, vốn dĩ không cần thiết.
- Miyamoto Kawa, từ trước đến nay Tống gia chúng tôi không gạt già trẻ, lấy đức thu phục lòng người, nếu Mạc tiên sinh thanh toán tiền, cho dù là vô giá chúng tôi cũng không thèm nhìn một cái, nếu chưa trả tiền cho dù chỉ là sợi tóc cũng đừng nghĩ lấy được, cho nên cảm ơn ý tốt của anh, tôi nói không sai chứ, lão Chu.
Tống Tử Duyệt cười nói với lão nhân.
- Đại tiểu thư nói không sai, cho đến bây giờ Tống gia chúng ta đều giảng đạo lý, cho đến bây giờ cũng không sợ không giảng đạo lý.
Lão nhân cười nham hiểm, ấn một cái nút màu đỏ trong quầy.
Cửa hàng Tống gia bọn họ, sao lại không có biện pháp bảo vệ?
Không nghe thấy âm thanh gì, nhưng chỉ trong phút chốc, vài bóng người chớp lóe, xuất hiện ở cửa hàng.
Trong mắt mỗi người đều chớp lóe tinh quang, bộ dạng hùng hổ.
Cùng lúc đó, mấy sợi đỏ chiếu từ cửa sổ vào, lượn một vòng trong tiệm, cuối cùng chiếu lên trái tim, mi tâm Mạc Phàm.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên thấy một màn này, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Tống Tử Duyệt, cô muốn làm gì?
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi.
Mạc Phàm đối phó những người này thì không thành vấn đề, nhưng những tên bắn tỉa ở bên ngoài thì hơi phiền phức.
Võ giả mạnh đến mấy, thân thể vẫn là phàm thai, khó mà đối kháng được uy lực của vũ khí tiên tiến.
- Không có gì, có người muốn lấy đồ của Tống gia chúng tôi, chúng tôi chỉ cầm lại mà thôi, Tiểu Tuyết, nếu anh ta thích cô, sẽ nghe lời cô nói, cô khuyên nhủ anh ta giúp tôi, nếu không những người bên ngoài lỡ sẩy tay, tôi không có biện pháp trả lại cho cô một người luôn đánh cược thắng rồi.
Hai tay Tống Tử Duyệt ôm ngực cười đắc ý nói.
Bạch Tiểu Tuyết lộ vẻ khó xử, quả thật Thiên Địa Nguyên Thạch rất trân quý, nếu ném vào trong võ đạo thế gia và pháp đạo thế gia, chắc chắn sẽ khiến người ta tranh giành.
Bảo Mạc Phàm từ bỏ tảng đá này, quả thật làm khó Mạc Phàm.
Nhưng nơi này là địa bàn của Tống gia, chắc chắn Tống Tử Duyệt sẽ không để Mạc Phàm cầm đi.
Mạc Phàm không thèm nhìn người ngoài cửa, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua điểm đỏ trước ngực, không chỉ không sợ, trái lại còn hơi nhếch miệng.
Nếu hắn vẫn còn ở Trúc Cơ, thứ này sẽ tạo thành chút uy hiếp với hắn.
Hiện giờ sao, binh khí này ngay cả linh khí hộ thể của hắn cũng không phá được, cho dù phá được linh khí hộ thể của hắn, Kim Cương Bất Diệt Thể để không sao?
Hắn lắc đầu cười, tay vừa động.
Tống Tử Duyệt tìm hắn gây phiền phức nhiều lần, hắn đã không để ý đến Tống Tử Duyệt rồi.
Vậy mà lần này dám dùng súng chĩa vào hắn, nếu Tống Tử Duyệt không muốn sống, vậy thì đừng sống.
Hắn đang định ra tay, đúng lúc này, bỗng nhiên di động của hắn vang lên.
Hắn nhíu mày, dừng động tác lại.