Thần Y Trọng Sinh
Chương 725
Thời cơ ông ta lựa chọn, là sau khi Mạc Phàm rơi vào bẫy của Âu Dương Minh Nhật và Tống gia.
Lúc này chắc chắn Mạc Phàm bị vây trong trận pháp, ngoại trừ giận dữ thì không làm gì được.
- Anh trai tôi làm sao?
Tiểu Vũ hơi sửng sốt, hỏi.
- Anh trai nhóc bị một đám cao thủ dụ vào bẫy, lúc này chắc bị giam bên trong rồi.
La Thành cười âm hiểm nói, chậm rãi đi về phía Tiểu Vũ, tay ở sau lưng cử động một cách bí ẩn.
Từng sợi tơ vàng mắt thường không thấy được chui từ trong nhẫn trên ngón tay ông ta ra, thông qua quần áo ông ta xuôi xuống, biến mất vào trong mặt đất dưới chân ông ta không thấy.
- Tiểu Vũ, đừng nghe ông ta, anh trai em không sao đâu.
Thỏ Tử nhíu mày nói.
La Thành nhíu ày, lạnh lùng liếc Thỏ Tử một cái nói.
- Không phải người Long Tổ không tham gia vào tranh chấp của Hoa Hạ sao, cô ở đây không hợp quy củ đâu?
- Tôi ở đây là quy củ của Long Tổ.
Thỏ Tử nhìn chằm chằm La Thành thờ ơ nói.
- A… Thì ra là thế, xem ra tiểu tử kia thành Long Vương tiểu đội Thanh Long của Long Tổ các cô, nhưng rất đáng tiếc, tiểu đội Thanh Long các cô phải đổi Long Vương nữa rồi.
La Thành mỉm cười nói.
Thỏ Tử ở đây, vậy chỉ có một lý do, Mạc Phàm là tân Long Vương của tiểu đội Thanh Long.
Ô- Ông!
Thỏ Tử nhíu mày,không hề bận tâm trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh.
- Ông nói linh tinh, chỉ dựa vào những người như ông, anh trai tôi không sao đâu.
Tiểu Vũ không tin nói, mắt hơi đỏ lên.
Tuy ngoài miệng cô nói không tin, nhưng trong lòng biết Mạc Phàm đã xảy ra chuyện.
Cô dùng thần niệm gọi vài lần, Huyết Hồn Thạch đều không có phản ứng, chưa bao giờ có chuyện như vậy.
- Tạm thời anh trai nhóc không sao, nhưng sẽ có chuyện nhanh thôi, trái lại là nhóc, bây giờ có chuyện rồi.
Bỗng nhiên tươi cười của La Thành dữ dằn, năm ngón tay giấu ra sau lưng nắm chặt.
Sắc mặt Moria, Thỏ Tử lập tức thay đổi, bọn họ vội vàng nắm lấy Tiểu Vũ.
Chỉ thấy dưới chân Tiểu Vũ, tơ vàng chui từ dưới đất ra, giống như xúc tua vồ lấy Tiểu Vũ, vô cùng bí ẩn.
Nếu không phải La Thành mở miệng, hai bọn họ đều không phát hiện ra âm mưu của La Thành.
Vẻ mặt Tiểu Vũ cũng ngẩn ra, trong chớp mắt phản ứng kịp, mũi chân điểm xuống đất, thân thể nhỏ xinh bay lên trời, muốn thoát khỏi trói buộc của tơ vàng.
- Tiểu nha đầu, nhóc thoát được sao?
La Thành hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.
Tiểu Vũ mới 12, 13 tuổi đã có tốc độ phản ứng nhanh như vậy, sau này tất như Mạc Phàm, tuyệt đối không kém quá nhiều.
Nhưng hiện giờ muốn thoát khỏi tay ông ta khó như lên trời.
Bàn tay gầy khô của ông ta mở ra, năm ngón tay nhảy múa như đánh đàn tranh.
Những sợi tơ vàng như dây đàn lay động trong không trung, vậy mà không thấy nữa.
Không đợi Moria và Thỏ Tử đến bên cạnh Tiểu Vũ, không đợi Tiểu Vũ chạy đi, tơ vàng xuất hiện xung quanh Tiểu Vũ, lập tức nhiều hơn.
Những tơ vàng này giống như còn sống, quấn lên tay chân Tiểu Vũ.
Trong đó có mất sợi tơ vàng quấn lấy cổ Tiểu Vũ, trên mặt Tiểu Vũ lập tức lộ ra vẻ thống khổ.
- A, Moria tỷ, Thỏ Tử tỷ…
- Hai người tiến lên trước nửa bước, tôi lập tức khiến tiểu nha đầu này đầu thân hai nơi, tuy y thuật của Mạc thần y cao minh, chắc không cứu được người mất đầu đâu?
La Thành cười âm hiểm nói.
Ý niệm ông ta vừa động, tơ vàng trên cổ Tiểu Vũ lại quấn chặt hơn, không nói được nên lời.
Một linh hồ cùng lắm chỉ là sủng vật ở Mạc gia, phân lượng vẫn quá nhỏ, không đủ để khiến Mạc Phàm cúi đầu.
Sở dĩ ông ta ở đây không đi, là muốn tìm cơ hội bắt Tiểu Vũ.
Có nha đầu này, Mạc Phàm còn không ngoan ngoãn nghe lời.
Có Mạc Phàm làm nô, sau này còn ai dám mạo phạm La gia ông ta?
Sắc mặt đám Moria khó coi, vội vàng dừng bước, lông mày nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm La Thành với vẻ hung dữ.
- La Thành, ông ngay cả một đứa bé cũng không chịu buông tha, ông còn là người không?
Moria trầm giọng nói.
- Moria, cô cũng giết không ít người, cô đánh giá lão phu như vậy không thấy thẹn với lòng à?
La Thành cười nói, không cảm thấy việc làm của mình có gì không đúng.
Được làm vua thua làm giặc, nói những đạo lý này với ông ta làm gì, tìm lầm đối tượng rồi.
- La Thành, ông chỉ muốn bắt con tin, ông tha cho Tiểu Vũ đi, tôi đi theo ông.
Moria nheo mắt, sắc bén lóe lên.
Lúc trước cô còn không phục Mạc Phàm, nhưng thời gian tiếp xúc càng lâu, cô chỉ có một chữ hình dung Mạc Phàm: Thần.
Nếu bây giờ Mạc Phàm bảo cô bồi ngủ, thậm chí bồi đàn ông khác ngủ, cô cũng không nhíu mày.
Nếu Mạc Phàm giao cô thủ hộ Đông Hải, cô không thể để Đông Hải xảy ra chuyện.
- Cô sao?
La Thành lắc đầu cười khinh thường.
- Phân lượng của cô không khác con tiểu hồ ly kia lắm, tôi cần cô có ích gì, còn nữa, tôi bắt cô còn lo cô chạy bất cứ lúc nào, tôi không ngu ngốc như thế.
Ông ta từng giao thủ với Moria rồi, thực lực của Moria lúc trước không mạnh như bây giờ, sao ông ta có thể đồng ý với Moria.
Moria nhíu mày thành chữ “Hỏa”, hai tay nắm lấy đoản kiếm phát ra âm thanh kẽo kẹt, nhưng không có biện pháp.
Khoảng cách này trái lại cô có thể trốn vào hư không chém tơ vàng của La Thành, nhưng La Thành giết Tiểu Vũ chỉ là chuyện một ý niệm, quá mạo hiểm.
- Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước, bảo Mạc Phàm tới tìm tôi đi.
La Thành cười nham hiểm, dùng lực kéo, giống như nắm con chó nhỏ muốn rời đi.
Bắt được nha đầu này, ông ta xem như đại công cáo thành.
Đám người Tống gia, Âu Dương gia có thể giam Mạc Phàm, nhưng giam không lâu, đợi Mạc Phàm phá ra được, còn không cúi đầu trước cậu ta?
Dưới tơ vàng trói buộc, hai mắt Tiểu Vũ nén lệ, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng, miệng giật giật, nhưng không phát ra tiếng, tràn đầy ấm ức, hai tay vươn về phía đám Moria.
Moria và Thỏ Tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp, rời khỏi Tụ Linh Đại Trận bọn họ đều không phải đối thủ của La Thành, hơn nữa bây giờ Tiểu Vũ đang ở trong tay La Thành.
- Tiểu Vũ!
Tiểu Ngọc và Tiểu Khương Nguyệt đỏ mắt muốn lao ra, bị Moria và Thỏ Tử giữ chặt.
Hai bọn họ không thể làm gì, hai đứa bé qua đó, sẽ khiến La Thành có thêm con tin.
La Thành thấy hai đứa bé muốn nhào qua, ông ta dừng bước, xoay người lại cười lạnh lùng.
- Hai người muốn đồng cam cộng khổ với nha đầu này sao, nếu muốn tôi có thể dẫn hai người đi cùng.
- La Thành, tốt nhất là ông đừng làm Tiểu Vũ bị thương, nếu không cho dù La gia ông chạy trốn tới chân trời góc bể, tôi cũng giết sạch các người không còn một mống.
Moria ôm chặt Tiểu Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hô hô, cô đừng nghĩ tới chuyện này, đợi Mạc Phàm ra ngoài, cô sẽ thành nữ nô của La gia tôi, mặc cho đàn ông La gia chúng tôi đùa giỡn, đợi xem.
Trong mắt La Thành hiện lên chút dâm sắc, cười nói.
Có một số phụ nữ đứng trong Hắc Bảng, Moria mỹ nữ hỗn huyết là xinh đẹp nhất, ông ta thèm muốn Moria không phải ngày một ngày hai, chỉ là không bắt được Moria.
Đợi Mạc Phàm thành nô lệ của La gia bọn họ, Moria còn không ngoan ngoãn nghe lời, trở thành người mặc người La gia bắt nạt…
Ánh mắt Moria dữ dằn, kình phong thổi tới.
- Cô cẩn thận chút, nhỡ đâu tôi cho rằng cô muốn giết tôi, tôi không cẩn thận giết nha đầu này mất.
La Thành không sợ hãi cười nói.
Ông ta cử động ngón tay, tơ vàng trên cổ Tiểu Vũ chặt hơn một chút.
Đám Moria bị chọc giận đến điên rồi, hai mắt đỏ bừng.
Đúng lúc này, huyết khí cường đại tỏa ra từ người Tiểu Vũ, một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.
- Mạc Phàm tôi ghét nhất có người làm hai người nhà tôi, nhưng luôn có người trêu chọc, xem ra tôi quá nhân từ.
Giọng nói này vừa vang lên, nhiệt độ xung quanh giảm đi, sau đó nhiệt độ lại tăng lên, huyết khí như ngọn lửa tỏa ra từ người Tiểu Vũ.
Lúc này chắc chắn Mạc Phàm bị vây trong trận pháp, ngoại trừ giận dữ thì không làm gì được.
- Anh trai tôi làm sao?
Tiểu Vũ hơi sửng sốt, hỏi.
- Anh trai nhóc bị một đám cao thủ dụ vào bẫy, lúc này chắc bị giam bên trong rồi.
La Thành cười âm hiểm nói, chậm rãi đi về phía Tiểu Vũ, tay ở sau lưng cử động một cách bí ẩn.
Từng sợi tơ vàng mắt thường không thấy được chui từ trong nhẫn trên ngón tay ông ta ra, thông qua quần áo ông ta xuôi xuống, biến mất vào trong mặt đất dưới chân ông ta không thấy.
- Tiểu Vũ, đừng nghe ông ta, anh trai em không sao đâu.
Thỏ Tử nhíu mày nói.
La Thành nhíu ày, lạnh lùng liếc Thỏ Tử một cái nói.
- Không phải người Long Tổ không tham gia vào tranh chấp của Hoa Hạ sao, cô ở đây không hợp quy củ đâu?
- Tôi ở đây là quy củ của Long Tổ.
Thỏ Tử nhìn chằm chằm La Thành thờ ơ nói.
- A… Thì ra là thế, xem ra tiểu tử kia thành Long Vương tiểu đội Thanh Long của Long Tổ các cô, nhưng rất đáng tiếc, tiểu đội Thanh Long các cô phải đổi Long Vương nữa rồi.
La Thành mỉm cười nói.
Thỏ Tử ở đây, vậy chỉ có một lý do, Mạc Phàm là tân Long Vương của tiểu đội Thanh Long.
Ô- Ông!
Thỏ Tử nhíu mày,không hề bận tâm trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh.
- Ông nói linh tinh, chỉ dựa vào những người như ông, anh trai tôi không sao đâu.
Tiểu Vũ không tin nói, mắt hơi đỏ lên.
Tuy ngoài miệng cô nói không tin, nhưng trong lòng biết Mạc Phàm đã xảy ra chuyện.
Cô dùng thần niệm gọi vài lần, Huyết Hồn Thạch đều không có phản ứng, chưa bao giờ có chuyện như vậy.
- Tạm thời anh trai nhóc không sao, nhưng sẽ có chuyện nhanh thôi, trái lại là nhóc, bây giờ có chuyện rồi.
Bỗng nhiên tươi cười của La Thành dữ dằn, năm ngón tay giấu ra sau lưng nắm chặt.
Sắc mặt Moria, Thỏ Tử lập tức thay đổi, bọn họ vội vàng nắm lấy Tiểu Vũ.
Chỉ thấy dưới chân Tiểu Vũ, tơ vàng chui từ dưới đất ra, giống như xúc tua vồ lấy Tiểu Vũ, vô cùng bí ẩn.
Nếu không phải La Thành mở miệng, hai bọn họ đều không phát hiện ra âm mưu của La Thành.
Vẻ mặt Tiểu Vũ cũng ngẩn ra, trong chớp mắt phản ứng kịp, mũi chân điểm xuống đất, thân thể nhỏ xinh bay lên trời, muốn thoát khỏi trói buộc của tơ vàng.
- Tiểu nha đầu, nhóc thoát được sao?
La Thành hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.
Tiểu Vũ mới 12, 13 tuổi đã có tốc độ phản ứng nhanh như vậy, sau này tất như Mạc Phàm, tuyệt đối không kém quá nhiều.
Nhưng hiện giờ muốn thoát khỏi tay ông ta khó như lên trời.
Bàn tay gầy khô của ông ta mở ra, năm ngón tay nhảy múa như đánh đàn tranh.
Những sợi tơ vàng như dây đàn lay động trong không trung, vậy mà không thấy nữa.
Không đợi Moria và Thỏ Tử đến bên cạnh Tiểu Vũ, không đợi Tiểu Vũ chạy đi, tơ vàng xuất hiện xung quanh Tiểu Vũ, lập tức nhiều hơn.
Những tơ vàng này giống như còn sống, quấn lên tay chân Tiểu Vũ.
Trong đó có mất sợi tơ vàng quấn lấy cổ Tiểu Vũ, trên mặt Tiểu Vũ lập tức lộ ra vẻ thống khổ.
- A, Moria tỷ, Thỏ Tử tỷ…
- Hai người tiến lên trước nửa bước, tôi lập tức khiến tiểu nha đầu này đầu thân hai nơi, tuy y thuật của Mạc thần y cao minh, chắc không cứu được người mất đầu đâu?
La Thành cười âm hiểm nói.
Ý niệm ông ta vừa động, tơ vàng trên cổ Tiểu Vũ lại quấn chặt hơn, không nói được nên lời.
Một linh hồ cùng lắm chỉ là sủng vật ở Mạc gia, phân lượng vẫn quá nhỏ, không đủ để khiến Mạc Phàm cúi đầu.
Sở dĩ ông ta ở đây không đi, là muốn tìm cơ hội bắt Tiểu Vũ.
Có nha đầu này, Mạc Phàm còn không ngoan ngoãn nghe lời.
Có Mạc Phàm làm nô, sau này còn ai dám mạo phạm La gia ông ta?
Sắc mặt đám Moria khó coi, vội vàng dừng bước, lông mày nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm La Thành với vẻ hung dữ.
- La Thành, ông ngay cả một đứa bé cũng không chịu buông tha, ông còn là người không?
Moria trầm giọng nói.
- Moria, cô cũng giết không ít người, cô đánh giá lão phu như vậy không thấy thẹn với lòng à?
La Thành cười nói, không cảm thấy việc làm của mình có gì không đúng.
Được làm vua thua làm giặc, nói những đạo lý này với ông ta làm gì, tìm lầm đối tượng rồi.
- La Thành, ông chỉ muốn bắt con tin, ông tha cho Tiểu Vũ đi, tôi đi theo ông.
Moria nheo mắt, sắc bén lóe lên.
Lúc trước cô còn không phục Mạc Phàm, nhưng thời gian tiếp xúc càng lâu, cô chỉ có một chữ hình dung Mạc Phàm: Thần.
Nếu bây giờ Mạc Phàm bảo cô bồi ngủ, thậm chí bồi đàn ông khác ngủ, cô cũng không nhíu mày.
Nếu Mạc Phàm giao cô thủ hộ Đông Hải, cô không thể để Đông Hải xảy ra chuyện.
- Cô sao?
La Thành lắc đầu cười khinh thường.
- Phân lượng của cô không khác con tiểu hồ ly kia lắm, tôi cần cô có ích gì, còn nữa, tôi bắt cô còn lo cô chạy bất cứ lúc nào, tôi không ngu ngốc như thế.
Ông ta từng giao thủ với Moria rồi, thực lực của Moria lúc trước không mạnh như bây giờ, sao ông ta có thể đồng ý với Moria.
Moria nhíu mày thành chữ “Hỏa”, hai tay nắm lấy đoản kiếm phát ra âm thanh kẽo kẹt, nhưng không có biện pháp.
Khoảng cách này trái lại cô có thể trốn vào hư không chém tơ vàng của La Thành, nhưng La Thành giết Tiểu Vũ chỉ là chuyện một ý niệm, quá mạo hiểm.
- Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước, bảo Mạc Phàm tới tìm tôi đi.
La Thành cười nham hiểm, dùng lực kéo, giống như nắm con chó nhỏ muốn rời đi.
Bắt được nha đầu này, ông ta xem như đại công cáo thành.
Đám người Tống gia, Âu Dương gia có thể giam Mạc Phàm, nhưng giam không lâu, đợi Mạc Phàm phá ra được, còn không cúi đầu trước cậu ta?
Dưới tơ vàng trói buộc, hai mắt Tiểu Vũ nén lệ, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng, miệng giật giật, nhưng không phát ra tiếng, tràn đầy ấm ức, hai tay vươn về phía đám Moria.
Moria và Thỏ Tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp, rời khỏi Tụ Linh Đại Trận bọn họ đều không phải đối thủ của La Thành, hơn nữa bây giờ Tiểu Vũ đang ở trong tay La Thành.
- Tiểu Vũ!
Tiểu Ngọc và Tiểu Khương Nguyệt đỏ mắt muốn lao ra, bị Moria và Thỏ Tử giữ chặt.
Hai bọn họ không thể làm gì, hai đứa bé qua đó, sẽ khiến La Thành có thêm con tin.
La Thành thấy hai đứa bé muốn nhào qua, ông ta dừng bước, xoay người lại cười lạnh lùng.
- Hai người muốn đồng cam cộng khổ với nha đầu này sao, nếu muốn tôi có thể dẫn hai người đi cùng.
- La Thành, tốt nhất là ông đừng làm Tiểu Vũ bị thương, nếu không cho dù La gia ông chạy trốn tới chân trời góc bể, tôi cũng giết sạch các người không còn một mống.
Moria ôm chặt Tiểu Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hô hô, cô đừng nghĩ tới chuyện này, đợi Mạc Phàm ra ngoài, cô sẽ thành nữ nô của La gia tôi, mặc cho đàn ông La gia chúng tôi đùa giỡn, đợi xem.
Trong mắt La Thành hiện lên chút dâm sắc, cười nói.
Có một số phụ nữ đứng trong Hắc Bảng, Moria mỹ nữ hỗn huyết là xinh đẹp nhất, ông ta thèm muốn Moria không phải ngày một ngày hai, chỉ là không bắt được Moria.
Đợi Mạc Phàm thành nô lệ của La gia bọn họ, Moria còn không ngoan ngoãn nghe lời, trở thành người mặc người La gia bắt nạt…
Ánh mắt Moria dữ dằn, kình phong thổi tới.
- Cô cẩn thận chút, nhỡ đâu tôi cho rằng cô muốn giết tôi, tôi không cẩn thận giết nha đầu này mất.
La Thành không sợ hãi cười nói.
Ông ta cử động ngón tay, tơ vàng trên cổ Tiểu Vũ chặt hơn một chút.
Đám Moria bị chọc giận đến điên rồi, hai mắt đỏ bừng.
Đúng lúc này, huyết khí cường đại tỏa ra từ người Tiểu Vũ, một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.
- Mạc Phàm tôi ghét nhất có người làm hai người nhà tôi, nhưng luôn có người trêu chọc, xem ra tôi quá nhân từ.
Giọng nói này vừa vang lên, nhiệt độ xung quanh giảm đi, sau đó nhiệt độ lại tăng lên, huyết khí như ngọn lửa tỏa ra từ người Tiểu Vũ.