Thần Y Trọng Sinh
Chương 701
Những lời này vừa vang lên, cả phòng khách như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
- Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Có người thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói.
Một người vô danh, dám bảo Tống Tử Duyệt quỳ xuống học chó sủa ở Giang Nam, không chỉ chọc giận Tống Tử Duyệt, còn không khác gì vả mặt Tốnveargia.
Chỉ cần tiểu tử này báo tên ra, cho dù đào ba thước đất, cũng phải khiến Mạc Phàm trả giá thật lớn.
Mạc Phàm dừng bước, không quay đầu lại.
- Cô muốn biết tên tôi sao?
Mạc Phàm thản nhiên hỏi.
- Tôi không chỉ muốn biết tên của anh, tôi còn muốn anh hối hận vì hôm nay đến đây, còn cả An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết, hai người cũng đợi đó cho tôi.
Tống Tử Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói, ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Mạc Phàm.
Cô ta nghĩ mình có thể ngược An Hiểu Hiên một phen, thuận tiện khoe khoang tài phú của mình.
Kết quả cô ta quỳ xuống học chó sủa, bảo vật của cô ta cũng là một tà vật, điều này làm cô ta tức điên rồi.
- Cô vốn không có tư cách biết tên của tôi, nhưng cô đã có can đảm hỏi, tôi nói cho cô biết, tôi tên là Mạc Phàm, tự cô đi thăm dò đi, mặc kệ cô tra được gì, nói cho cô một câu, đừng động vào hai bọn họ, nếu không cô không chịu được đâu.
Mạc Phàm thản nhiên nói, trên mặt không có một chút gợn sóng.
Hắn đối với Tống Tử Duyệt không giống Lâm Khuynh Thiên, không có thù hận gì lớn.
Tống Tử Duyệt không tìm chết hắn sẽ không để ý, nếu Tống Tử Duyệt dám đến trêu chọc hắn, hắn không ngại khiến Tống gia thành Lâm gia thứ hai.
Trong phòng khách, mọi người nhìn Mạc Phàm bàn tán xôn xao.
- Mạc Phàm, sao cái tên này nghe quen thế.
Triệu Lâm lúc trước mở miệng hỏi.
- Thần y Đông Hải tên là Mạc Phàm, có lời đồn Mạc đại sư Đông Hải cũng tên này, còn có lời đồn hai người là một, gần đây tên này gần như không ai không biết ở Giang Nam, cô nói xem có quen hay không?
Vẻ mặt người bên cạnh nghiêm trọng nói.
- Cậu ta trẻ tuổi như thế không có khả năng là hai người kia, chẳng lẽ là tộc nhân của Mạc đại sư Đông Hải, người của Mạc gia Đông Hải mới diệt Lâm gia?
Có người khiếp sợ nói.
Mạc gia là một tiểu gia tộc Đông Hải, chỉ trong một tháng diệt Lâm gia, không có nhiều người chứng kiến chuyện này, nhưng chuyện này đã lan truyền khắp Hoa Hạ, những phú thiếu thiên kim Giang Nam đều biết chuyện này.
- Nếu là người Mạc gia Đông Hải, vậy chuyện này càng thú vị.
Tân quý Giang Nam gặp Tống gia Giang Nam.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt đều nhướng mày, lửa giận trên mặt biến mất không ít.
Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm là người bình thường, không ngờ là người Mạc gia.
- Tiểu tử, anh là tộc nhân của Mạc đại sư Đông Hải sao?
Tống Tử Duyệt hỏi.
Mạc Phàm lắc đầu, cười không nói gì.
- Tôi không phải tộc nhân của Mạc đại sư, còn lại các người tự đi thăm dò!
Nghe Mạc Phàm nói vậy, gần như mọi người đều lộ ra ánh mắt nhìn người chết.
Nếu tiểu tử này là người Mạc gia, còn có thể sống lâu một thời gian, dù sao có Mạc gia ở đây, Tống gia cũng sẽ e ngại.
Mạc Phàm không phải, vậy thì phiền phức rồi.
- Được lắm, không thể không nói anh rất can đảm, anh đợi đó, không lâu sau, hôm nay anh cho tôi, tôi sẽ trả hết cho anh.
Trong mắt Tống Tử Duyệt chớp lóe sắc bén, tức giận nói.
Mạc Phàm cười khinh thường, nếu Tống Tử Duyệt nghĩ sâu hơn, có lẽ không nói những lời này.
Hắn không nói thêm một câu, hắn và Bạch Tiểu Tuyết, An Hiểu Hiên lên xe Cayenne Porsche A Hào lái tới rời khỏi biệt thự.
… S
au khi Mạc Phàm rời đi, party cũng tan rã trong không vui, chỉ còn lại Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt cùng với vài người ít ỏi.
“Rầm!” Tống Tử Duyệt dùng hai tay đẩy, cốc chén trên bàn rơi hết xuống đất, rơi vỡ nát.
Chỉ trong chốc lát, mặt đất đầy thủy tinh.
Tống Tử Duyệt liên tục đập vỡ tất cả đồ đạc, vẫn không hết giận như trước, ngực và bả vai không ngừng lên xuống, trong mắt tràn đầy lửa giận.
- Lập tức điều tra cho tôi, tra cho rõ mười tám đời tổ tông của anh ta.
Tống Tử Duyệt tức giận nói.
- Tử Duyệt, em đừng nóng giận, tiểu tử kia không đáng để em tức giận như vậy.
Thu Minh Nguyệt đi lên khuyên.
- Còn cả anh nữa, vì sao anh không nói cho em biết đây là thứ gì?
Tống Tử Duyệt lạnh lùng liếc Thu Minh Nguyệt một cái nói.
Nếu không phải đồ của Thu Minh Nguyệt bị Mạc Phàm vạch trần, sao cô ta có thể mất mặt như vậy?
- Anh cũng không biết thứ này.
Trong mắt Thu Minh Nguyệt hiện lên chút chán ghét, lập tức giải thích.
Nếu không phải Thu gia bọn họ nhìn trúng Tống gia nhà giàu có Giang Nam này, anh ta đâu đối xử với Thu Minh Nguyệt kiên nhẫn như thế?
Đổi thành là người phụ nữ khác, anh ta chơi xong đã sớm quăng rồi.
- Anh thật sự không biết sao, em ghét nhất là bị người khác lừa gạt, không phải là anh không biết?
Tống Tử Duyệt lạnh giọng hỏi.
Tính tình cô ta không tốt, nhưng không ngu ngốc, chắc chắn Thu Minh Nguyệt biết, nhưng không muốn nói cho cô ta.
- Được rồi, chuyện này là lỗi của anh, anh sợ nói cho em em sẽ không chịu ăn, nên không nói cho em biết, nhưng em yên tâm, anh đã có biện pháp, không cần em phải phí sức, có thể khiến tiểu tử kia trả giá thật đắt.
Thu Minh Nguyệt chớp mắt, vội vàng ăn nói khép nép.
- Lần này thì bỏ qua, nếu có lần sau, anh rời khỏi Giang Nam đi.
Tống Tử Duyệt lạnh lùng nói.
- Được, đừng tức giận.
Thu Minh Nguyệt cười nói.
- Nói đi, anh có biện pháp tốt gì.Tống Tử Duyệt tức giận nói.
- Tên tiểu tử kia hẳn là võ giả, cậu ta tự mình thừa nhận mình không phải người Mạc gia, vậy thì không có bối cảnh gì, người như vậy, em cảm thấy Bạch gia sẽ đồng ý để cậu ta hẹn hò với Bạch Tiểu Tuyết sao?
Thu Minh Nguyệt híp mắt nói.
Bạch gia tồn tại ngàn năm ở Giang Nam, quy củ gia tộc vô cùng nghiêm khắc, phụ nữ căn bản có rất ít quyền lợi.
Tuy Bạch Tiểu Tuyết là đại tiểu thư Bạch gia, cũng không có khả năng tự do yêu đương.
Lúc trước người có khả năng lấy Bạch Tiểu Tuyết là Lâm Khuynh Thiên đã chết, nhưng chắc chắn Bạch gia sẽ lựa chọn người thích hợp, chắc chắn người này không phải người bình thường.
Nếu như nói tin tức này cho Bạch gia, chắc chắn Bạch gia sẽ ra mặt ngăn cản, Bạch gia giỏi làm chuyện này nhất.
- Ý của anh là tố cáo việc này cho Bạch gia sao?
Lúc này lông mày Tống Tử Duyệt mới giãn ra.
- Không sai, nói như vậy, không cần chúng ta ra tay, có thể khiến tên tiểu tử kia đấu với Bạch gia một trận trước, để bọn họ tự giết lẫn nhau, em không cảm thấy như vậy sẽ hết giận sao?
Thu Minh Nguyệt nịnh nọt nói.
Biện pháp báo thù tốt nhất là để bọn họ tự giết lẫn nhau, sau đó một lưới bắt hết tất cả.
- Đúng là biện pháp tốt.
Khóe miệng Tống Tử Duyệt nhếch lên tươi cười hung ác nham hiểm.
- Anh lập tức phái người đi báo cho Bạch gia.
Thu Minh Nguyệt thấy Tống Tử Duyệt nguôi giận, cười nói.
- Không cần anh phải phái người, em có người càng thích hợp hơn.
Tống Tử Duyệt cười nói.
Nếu muốn báo thù, đương nhiên là cô ta tự mình đi làm.
Cô ta quen một số đệ tử của Bạch gia, chỉ là chuyện gọi một cuộc điện thoại.
Cô ta cười lạnh lùng, giơ tay ấn một số điện thoại.
- Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Có người thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói.
Một người vô danh, dám bảo Tống Tử Duyệt quỳ xuống học chó sủa ở Giang Nam, không chỉ chọc giận Tống Tử Duyệt, còn không khác gì vả mặt Tốnveargia.
Chỉ cần tiểu tử này báo tên ra, cho dù đào ba thước đất, cũng phải khiến Mạc Phàm trả giá thật lớn.
Mạc Phàm dừng bước, không quay đầu lại.
- Cô muốn biết tên tôi sao?
Mạc Phàm thản nhiên hỏi.
- Tôi không chỉ muốn biết tên của anh, tôi còn muốn anh hối hận vì hôm nay đến đây, còn cả An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết, hai người cũng đợi đó cho tôi.
Tống Tử Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói, ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Mạc Phàm.
Cô ta nghĩ mình có thể ngược An Hiểu Hiên một phen, thuận tiện khoe khoang tài phú của mình.
Kết quả cô ta quỳ xuống học chó sủa, bảo vật của cô ta cũng là một tà vật, điều này làm cô ta tức điên rồi.
- Cô vốn không có tư cách biết tên của tôi, nhưng cô đã có can đảm hỏi, tôi nói cho cô biết, tôi tên là Mạc Phàm, tự cô đi thăm dò đi, mặc kệ cô tra được gì, nói cho cô một câu, đừng động vào hai bọn họ, nếu không cô không chịu được đâu.
Mạc Phàm thản nhiên nói, trên mặt không có một chút gợn sóng.
Hắn đối với Tống Tử Duyệt không giống Lâm Khuynh Thiên, không có thù hận gì lớn.
Tống Tử Duyệt không tìm chết hắn sẽ không để ý, nếu Tống Tử Duyệt dám đến trêu chọc hắn, hắn không ngại khiến Tống gia thành Lâm gia thứ hai.
Trong phòng khách, mọi người nhìn Mạc Phàm bàn tán xôn xao.
- Mạc Phàm, sao cái tên này nghe quen thế.
Triệu Lâm lúc trước mở miệng hỏi.
- Thần y Đông Hải tên là Mạc Phàm, có lời đồn Mạc đại sư Đông Hải cũng tên này, còn có lời đồn hai người là một, gần đây tên này gần như không ai không biết ở Giang Nam, cô nói xem có quen hay không?
Vẻ mặt người bên cạnh nghiêm trọng nói.
- Cậu ta trẻ tuổi như thế không có khả năng là hai người kia, chẳng lẽ là tộc nhân của Mạc đại sư Đông Hải, người của Mạc gia Đông Hải mới diệt Lâm gia?
Có người khiếp sợ nói.
Mạc gia là một tiểu gia tộc Đông Hải, chỉ trong một tháng diệt Lâm gia, không có nhiều người chứng kiến chuyện này, nhưng chuyện này đã lan truyền khắp Hoa Hạ, những phú thiếu thiên kim Giang Nam đều biết chuyện này.
- Nếu là người Mạc gia Đông Hải, vậy chuyện này càng thú vị.
Tân quý Giang Nam gặp Tống gia Giang Nam.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt đều nhướng mày, lửa giận trên mặt biến mất không ít.
Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm là người bình thường, không ngờ là người Mạc gia.
- Tiểu tử, anh là tộc nhân của Mạc đại sư Đông Hải sao?
Tống Tử Duyệt hỏi.
Mạc Phàm lắc đầu, cười không nói gì.
- Tôi không phải tộc nhân của Mạc đại sư, còn lại các người tự đi thăm dò!
Nghe Mạc Phàm nói vậy, gần như mọi người đều lộ ra ánh mắt nhìn người chết.
Nếu tiểu tử này là người Mạc gia, còn có thể sống lâu một thời gian, dù sao có Mạc gia ở đây, Tống gia cũng sẽ e ngại.
Mạc Phàm không phải, vậy thì phiền phức rồi.
- Được lắm, không thể không nói anh rất can đảm, anh đợi đó, không lâu sau, hôm nay anh cho tôi, tôi sẽ trả hết cho anh.
Trong mắt Tống Tử Duyệt chớp lóe sắc bén, tức giận nói.
Mạc Phàm cười khinh thường, nếu Tống Tử Duyệt nghĩ sâu hơn, có lẽ không nói những lời này.
Hắn không nói thêm một câu, hắn và Bạch Tiểu Tuyết, An Hiểu Hiên lên xe Cayenne Porsche A Hào lái tới rời khỏi biệt thự.
… S
au khi Mạc Phàm rời đi, party cũng tan rã trong không vui, chỉ còn lại Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt cùng với vài người ít ỏi.
“Rầm!” Tống Tử Duyệt dùng hai tay đẩy, cốc chén trên bàn rơi hết xuống đất, rơi vỡ nát.
Chỉ trong chốc lát, mặt đất đầy thủy tinh.
Tống Tử Duyệt liên tục đập vỡ tất cả đồ đạc, vẫn không hết giận như trước, ngực và bả vai không ngừng lên xuống, trong mắt tràn đầy lửa giận.
- Lập tức điều tra cho tôi, tra cho rõ mười tám đời tổ tông của anh ta.
Tống Tử Duyệt tức giận nói.
- Tử Duyệt, em đừng nóng giận, tiểu tử kia không đáng để em tức giận như vậy.
Thu Minh Nguyệt đi lên khuyên.
- Còn cả anh nữa, vì sao anh không nói cho em biết đây là thứ gì?
Tống Tử Duyệt lạnh lùng liếc Thu Minh Nguyệt một cái nói.
Nếu không phải đồ của Thu Minh Nguyệt bị Mạc Phàm vạch trần, sao cô ta có thể mất mặt như vậy?
- Anh cũng không biết thứ này.
Trong mắt Thu Minh Nguyệt hiện lên chút chán ghét, lập tức giải thích.
Nếu không phải Thu gia bọn họ nhìn trúng Tống gia nhà giàu có Giang Nam này, anh ta đâu đối xử với Thu Minh Nguyệt kiên nhẫn như thế?
Đổi thành là người phụ nữ khác, anh ta chơi xong đã sớm quăng rồi.
- Anh thật sự không biết sao, em ghét nhất là bị người khác lừa gạt, không phải là anh không biết?
Tống Tử Duyệt lạnh giọng hỏi.
Tính tình cô ta không tốt, nhưng không ngu ngốc, chắc chắn Thu Minh Nguyệt biết, nhưng không muốn nói cho cô ta.
- Được rồi, chuyện này là lỗi của anh, anh sợ nói cho em em sẽ không chịu ăn, nên không nói cho em biết, nhưng em yên tâm, anh đã có biện pháp, không cần em phải phí sức, có thể khiến tiểu tử kia trả giá thật đắt.
Thu Minh Nguyệt chớp mắt, vội vàng ăn nói khép nép.
- Lần này thì bỏ qua, nếu có lần sau, anh rời khỏi Giang Nam đi.
Tống Tử Duyệt lạnh lùng nói.
- Được, đừng tức giận.
Thu Minh Nguyệt cười nói.
- Nói đi, anh có biện pháp tốt gì.Tống Tử Duyệt tức giận nói.
- Tên tiểu tử kia hẳn là võ giả, cậu ta tự mình thừa nhận mình không phải người Mạc gia, vậy thì không có bối cảnh gì, người như vậy, em cảm thấy Bạch gia sẽ đồng ý để cậu ta hẹn hò với Bạch Tiểu Tuyết sao?
Thu Minh Nguyệt híp mắt nói.
Bạch gia tồn tại ngàn năm ở Giang Nam, quy củ gia tộc vô cùng nghiêm khắc, phụ nữ căn bản có rất ít quyền lợi.
Tuy Bạch Tiểu Tuyết là đại tiểu thư Bạch gia, cũng không có khả năng tự do yêu đương.
Lúc trước người có khả năng lấy Bạch Tiểu Tuyết là Lâm Khuynh Thiên đã chết, nhưng chắc chắn Bạch gia sẽ lựa chọn người thích hợp, chắc chắn người này không phải người bình thường.
Nếu như nói tin tức này cho Bạch gia, chắc chắn Bạch gia sẽ ra mặt ngăn cản, Bạch gia giỏi làm chuyện này nhất.
- Ý của anh là tố cáo việc này cho Bạch gia sao?
Lúc này lông mày Tống Tử Duyệt mới giãn ra.
- Không sai, nói như vậy, không cần chúng ta ra tay, có thể khiến tên tiểu tử kia đấu với Bạch gia một trận trước, để bọn họ tự giết lẫn nhau, em không cảm thấy như vậy sẽ hết giận sao?
Thu Minh Nguyệt nịnh nọt nói.
Biện pháp báo thù tốt nhất là để bọn họ tự giết lẫn nhau, sau đó một lưới bắt hết tất cả.
- Đúng là biện pháp tốt.
Khóe miệng Tống Tử Duyệt nhếch lên tươi cười hung ác nham hiểm.
- Anh lập tức phái người đi báo cho Bạch gia.
Thu Minh Nguyệt thấy Tống Tử Duyệt nguôi giận, cười nói.
- Không cần anh phải phái người, em có người càng thích hợp hơn.
Tống Tử Duyệt cười nói.
Nếu muốn báo thù, đương nhiên là cô ta tự mình đi làm.
Cô ta quen một số đệ tử của Bạch gia, chỉ là chuyện gọi một cuộc điện thoại.
Cô ta cười lạnh lùng, giơ tay ấn một số điện thoại.