Thần Y Trọng Sinh
Chương 697
Mọi người nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.
- Người này là ai thế?
- Tôi cũng không biết, chưa từng gặp, bạn trai của Bạch Tiểu Tuyết sao?
- Không thể nào, người như vậy mà là bạn Bạch Tiểu Tuyết à?
Có người khinh bỉ nói.
Mạc Phàm mặc trang phục thoải mái, bộ dạng vô cùng thanh tú, nhưng không tính là vô cùng đẹp trai.
Bạch Tiểu Tuyết từ chối một hàng dài nam minh tinh, công tử phú gia, bất luận là ai đều là nhân trung chi long, ánh mắt còn cao hơn Tống Tử Duyệt, sao lại nhìn trúng người đàn ông bình thường.
Tống Tử Duyệt và Thu thiếu kia nhìn thấy Mạc Phàm cũng nhíu mày trước, sau đó lông mày giãn ra, cuối cùng là cười lạnh lùng.
- Tiểu Tuyết, người này là ai thế, không phải là bạn trên mạng đấy chứ?
Tống Tử Duyệt nhếch miệng cười hỏi.
Trang phục và trang sức Mạc Phàm mặc nhìn thế nào cũng giống như diaosi [(điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại], chắc chắn là gặp trên mạng.
Không ngờ Bạch Tiểu Tuyết hẹn người đàn ông như vậy tới đây, hôm nay càng có trò hay hơn rồi.
An Hiểu Hiên thấy là Mạc Phàm, không lập tức nhận thua với Tống Tử Duyệt, trái lại miệng bĩu càng cao.
Cô sắp bị xấu mặt, lúc này Mạc Phàm đến đây, không khác gì đến nhìn cô xấu mặt.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, không quan tâm Tống Tử Duyệt.
- Tôi còn chút chuyện, xử lý xong, chúng ta sẽ đi.
Bạch Tiểu Tuyết cười với Mạc Phàm nói.
- Chuyện gì cần xử lý?
Mạc Phàm nhìn Bạch Tiểu Tuyết, lại nhìn thoáng qua Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt bên cạnh cô ta.
Người này là bạn trai của Tống Tử Duyệt, thiếu gia Thu gia Hải Châu, nếu dùng bốn chữ hình dung anh ta, chắc chắn là âm hiểm giả dối, anh ta giúp Tống Tử Duyệt nghĩ ra không ít biện pháp đối phó Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên.
Xem ra Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lại tìm Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên gây phiền phức rồi.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Mạc Phàm hỏi.
- Không có gì, xong ngay thôi.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày nói.
Dù sao cô chỉ gặp Mạc Phàm một lần, còn nợ Mạc Phàm ơn cứu mạng, không thể để Mạc Phàm dính vào chuyện này.
Lúc này Thu Minh Nguyệt mỉm cười, nói xen vào một câu.
- Thế nào, vị tiên sinh này, cậu muốn nhúng tay sao?
Bỗng nhiên có người khiến bọn họ có thể giẫm Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên dưới chân xuất hiện, sao có thể bỏ qua?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt liếc Thu Minh Nguyệt một cái.
- Có vấn đề gì sao?
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt lộ ra lạnh lùng.
Tiểu tử này ăn mặc chẳng ra gì, khẩu khí cũng không nhỏ.
- Không có vấn đề, chỉ sợ tôi nói cậu không dám nhúng tay.
Thu Minh Nguyệt thu lại sắc bén trong mắt, cười mỉa nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, kiếp trước hắn tay trói gà không chặt, dám đứng ra ăn cá nóc có độc cho Tuyết Nhi, thiếu chút nữa chết ở bệnh viện.
Cũng vì chuyện này, An Hiểu Hiên mới đồng ý cho hắn và Tuyết Nhi đến với nhau.
Hiện giờ, hắn có gì không dám?
- Chúng ta đi thôi, không cần xử lý chuyện liên quan đến hai bọn họ.
Mạc Phàm thản nhiên nói, căn bản không để Thu Minh Nguyệt và Tống Tử Duyệt vào mắt.
Kiếp trước hắn vẫn chơi trò chơi nhỏ với bọn họ.
Hiện giờ sao, chuyện nhỏ như thế, hắn căn bản không có hứng thú gì.
Hắn vừa mở miệng nói câu này, phòng khách trong biệt thự lập tức xôn xao.
- Khẩu khí của tiểu tử này đúng là không nhỏ.
- Cậu ta nghĩ mình là ai, dám nói không cần xử lý chuyện liên quan đến Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt.
- Chỉ sợ tiểu tử này không biết Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt là ai, đúng là không biết sống chết.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, trong mắt hiện lên lo lắng.
Lúc trước Mạc Phàm cứu cô, thực lực không thể nghi ngờ, nhưng Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt không phải người bình thường.
Tống Tử Duyệt thì không cần nhiều lời, đại tiểu thư Tống gia là đủ rồi, thân phận còn trên cô.
Tuy Thu Minh Nguyệt không phải tứ thiếu Giang Nam, nhưng có danh xưng hải thiếu ở Hải Châu, thế lực ở Hải Châu to lớn, nghĩ là biết, nếu không sao Tống gia có thể đồng ý cho Tống Tử Duyệt hẹn hò với Thu Minh Nguyệt?
Sắc mặt Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt khó coi, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm lần nữa, bọn họ biết gần hết phú thiếu nổi tiếng ở Giang Nam, chắc chắn không có Mạc Phàm này.
Một tiểu tử vô danh ở tỉnh Giang Nam, vậy mà nói không cần để ý đến bọn họ.
Đúng là buồn cười!
- Tiểu tử, khẩu khí của cậu đúng là không nhỏ.
Trong mắt Thu Minh Nguyệt lóe sáng ánh sáng lạnh nói.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời này, tiếp tục nói với Tuyết Nhi:
- Chúng ta đi thôi.
Nếu hai người kia biết thân phận của hắn, nhất định sẽ không cảm thấy khẩu khí của hắn lớn, chỉ tiếc bọn họ không biết hắn là ai.
- Được, Hiên Hiên, chúng ta đi.
Bạch Tiểu Tuyết vội vàng nói với An Hiểu Hiên.
Mạc Phàm ầm ĩ như thế, trái lại cho bọn họ cơ hội rời đi.
An Hiểu Hiên ngực lớn nhưng không ngu ngốc, sao không nhìn ra cơ hội này, nhìn thoáng qua Tống Tử Duyệt, sau đó rời đi với Mạc Phàm và Tuyết Nhi.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lập tức nhíu mày, bọn họ vốn muốn An Hiểu Hiên xấu mặt, một đệ tử vô danh đến, trực tiếp đưa An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết đi, chuyện này không khác gì vịt đưa đến miệng bị con kiến hôi lấy đi.
Không đợi Mạc Phàm ra khỏi phòng khách, Thu Minh Nguyệt ra hiệu bằng mắt với một công tử đeo kính.
Vị công tử kia hiểu ý, cười khanh khách đi ra.
- Ba người thua cuộc mà thôi, Tống tiểu thư để bọn họ đi đi.
- Đúng vậy, Tống tiểu thư cứ để bọn họ đi đi.
Một người khác phụ họa.
- Tôi còn đợi An tiểu thư nói cho tôi biết đây là thứ gì, vẫn nên để Tống tiểu thư nói cho chúng ta biết thì hơn.
…
Xung quanh, không ít người lộ ra vẻ thất vọng.
Nghe thấy giọng nói này, An Hiểu Hiên dừng bước.
Bạch Tiểu Tuyết cũng dừng lại.
Mạc Phàm nhíu mày, cũng dừng lại theo.
Hắn hẹn đi ăn cơm với Tuyết Nhi, cho nên hắn không muốn để ý đến hai người nhàm chán này.
Nếu hai người muốn mất mặt, vậy thì ban thưởng cho bọn họ mấy cái tát.
- Các người muốn chơi sao?
Mạc Phàm xoay người hỏi.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lập tức nhíu mày, nhìn nhau cười.
- Thế nào, không phải vị tiên sinh này vô cùng thanh cao, nói không cần để ý chúng tôi sao, muốn để ý đến chúng tôi rồi à?
Thu Minh Nguyệt cười nói.
Con vịt đã tới tay muốn thoát khỏi anh ta, đâu dễ như vậy?
ầ ể ế ấ ấ ế ể ố ế- Quả thật không cần để ý đến các người, nhưng thấy các người vất vả tìm đường chết, không phải không thể chơi đùa với các người, nói đi, các người muốn chơi thế nào?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn vừa nói câu này xong, không ít người nở nụ cười, Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt cũng nở nụ cười.
Mạc Phàm dừng bước là tự tìm đường chết, vậy mà nói Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt vất vả tìm đường chết, tiểu tử này đúng là ghê gớm.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên nhướn mày, không nói gì.
- Nếu vị tiên sinh này tự tin như thế, vậy thì xem giúp An đại tiểu thư thứ này là gì, nếu cậu biết thứ này là gì, cũng nói tên nó ra, thì coi như các cậu thắng, không nói được thì các cậu thua, người thua sau này nhìn thấy người thắng phải quỳ xuống học chó sủa, vốn là người khác không được giúp, nhưng vị tiên sinh này là bạn của An tiểu thư, chúng tôi cũng không có ý kiến.
Thu Minh Nguyệt cười nói, giống như mình rất rộng lượng.
An Hiểu Hiên đã không biết, một tên tiểu tử vô danh có thể biết được sao?
- Thế nào, vị tiên sinh này, cậu có dám đánh cược không?
Thu Minh Nguyệt nói thêm một câu.
- Người này là ai thế?
- Tôi cũng không biết, chưa từng gặp, bạn trai của Bạch Tiểu Tuyết sao?
- Không thể nào, người như vậy mà là bạn Bạch Tiểu Tuyết à?
Có người khinh bỉ nói.
Mạc Phàm mặc trang phục thoải mái, bộ dạng vô cùng thanh tú, nhưng không tính là vô cùng đẹp trai.
Bạch Tiểu Tuyết từ chối một hàng dài nam minh tinh, công tử phú gia, bất luận là ai đều là nhân trung chi long, ánh mắt còn cao hơn Tống Tử Duyệt, sao lại nhìn trúng người đàn ông bình thường.
Tống Tử Duyệt và Thu thiếu kia nhìn thấy Mạc Phàm cũng nhíu mày trước, sau đó lông mày giãn ra, cuối cùng là cười lạnh lùng.
- Tiểu Tuyết, người này là ai thế, không phải là bạn trên mạng đấy chứ?
Tống Tử Duyệt nhếch miệng cười hỏi.
Trang phục và trang sức Mạc Phàm mặc nhìn thế nào cũng giống như diaosi [(điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại], chắc chắn là gặp trên mạng.
Không ngờ Bạch Tiểu Tuyết hẹn người đàn ông như vậy tới đây, hôm nay càng có trò hay hơn rồi.
An Hiểu Hiên thấy là Mạc Phàm, không lập tức nhận thua với Tống Tử Duyệt, trái lại miệng bĩu càng cao.
Cô sắp bị xấu mặt, lúc này Mạc Phàm đến đây, không khác gì đến nhìn cô xấu mặt.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, không quan tâm Tống Tử Duyệt.
- Tôi còn chút chuyện, xử lý xong, chúng ta sẽ đi.
Bạch Tiểu Tuyết cười với Mạc Phàm nói.
- Chuyện gì cần xử lý?
Mạc Phàm nhìn Bạch Tiểu Tuyết, lại nhìn thoáng qua Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt bên cạnh cô ta.
Người này là bạn trai của Tống Tử Duyệt, thiếu gia Thu gia Hải Châu, nếu dùng bốn chữ hình dung anh ta, chắc chắn là âm hiểm giả dối, anh ta giúp Tống Tử Duyệt nghĩ ra không ít biện pháp đối phó Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên.
Xem ra Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lại tìm Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên gây phiền phức rồi.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Mạc Phàm hỏi.
- Không có gì, xong ngay thôi.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày nói.
Dù sao cô chỉ gặp Mạc Phàm một lần, còn nợ Mạc Phàm ơn cứu mạng, không thể để Mạc Phàm dính vào chuyện này.
Lúc này Thu Minh Nguyệt mỉm cười, nói xen vào một câu.
- Thế nào, vị tiên sinh này, cậu muốn nhúng tay sao?
Bỗng nhiên có người khiến bọn họ có thể giẫm Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên dưới chân xuất hiện, sao có thể bỏ qua?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt liếc Thu Minh Nguyệt một cái.
- Có vấn đề gì sao?
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt lộ ra lạnh lùng.
Tiểu tử này ăn mặc chẳng ra gì, khẩu khí cũng không nhỏ.
- Không có vấn đề, chỉ sợ tôi nói cậu không dám nhúng tay.
Thu Minh Nguyệt thu lại sắc bén trong mắt, cười mỉa nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, kiếp trước hắn tay trói gà không chặt, dám đứng ra ăn cá nóc có độc cho Tuyết Nhi, thiếu chút nữa chết ở bệnh viện.
Cũng vì chuyện này, An Hiểu Hiên mới đồng ý cho hắn và Tuyết Nhi đến với nhau.
Hiện giờ, hắn có gì không dám?
- Chúng ta đi thôi, không cần xử lý chuyện liên quan đến hai bọn họ.
Mạc Phàm thản nhiên nói, căn bản không để Thu Minh Nguyệt và Tống Tử Duyệt vào mắt.
Kiếp trước hắn vẫn chơi trò chơi nhỏ với bọn họ.
Hiện giờ sao, chuyện nhỏ như thế, hắn căn bản không có hứng thú gì.
Hắn vừa mở miệng nói câu này, phòng khách trong biệt thự lập tức xôn xao.
- Khẩu khí của tiểu tử này đúng là không nhỏ.
- Cậu ta nghĩ mình là ai, dám nói không cần xử lý chuyện liên quan đến Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt.
- Chỉ sợ tiểu tử này không biết Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt là ai, đúng là không biết sống chết.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, trong mắt hiện lên lo lắng.
Lúc trước Mạc Phàm cứu cô, thực lực không thể nghi ngờ, nhưng Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt không phải người bình thường.
Tống Tử Duyệt thì không cần nhiều lời, đại tiểu thư Tống gia là đủ rồi, thân phận còn trên cô.
Tuy Thu Minh Nguyệt không phải tứ thiếu Giang Nam, nhưng có danh xưng hải thiếu ở Hải Châu, thế lực ở Hải Châu to lớn, nghĩ là biết, nếu không sao Tống gia có thể đồng ý cho Tống Tử Duyệt hẹn hò với Thu Minh Nguyệt?
Sắc mặt Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt khó coi, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm lần nữa, bọn họ biết gần hết phú thiếu nổi tiếng ở Giang Nam, chắc chắn không có Mạc Phàm này.
Một tiểu tử vô danh ở tỉnh Giang Nam, vậy mà nói không cần để ý đến bọn họ.
Đúng là buồn cười!
- Tiểu tử, khẩu khí của cậu đúng là không nhỏ.
Trong mắt Thu Minh Nguyệt lóe sáng ánh sáng lạnh nói.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời này, tiếp tục nói với Tuyết Nhi:
- Chúng ta đi thôi.
Nếu hai người kia biết thân phận của hắn, nhất định sẽ không cảm thấy khẩu khí của hắn lớn, chỉ tiếc bọn họ không biết hắn là ai.
- Được, Hiên Hiên, chúng ta đi.
Bạch Tiểu Tuyết vội vàng nói với An Hiểu Hiên.
Mạc Phàm ầm ĩ như thế, trái lại cho bọn họ cơ hội rời đi.
An Hiểu Hiên ngực lớn nhưng không ngu ngốc, sao không nhìn ra cơ hội này, nhìn thoáng qua Tống Tử Duyệt, sau đó rời đi với Mạc Phàm và Tuyết Nhi.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lập tức nhíu mày, bọn họ vốn muốn An Hiểu Hiên xấu mặt, một đệ tử vô danh đến, trực tiếp đưa An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết đi, chuyện này không khác gì vịt đưa đến miệng bị con kiến hôi lấy đi.
Không đợi Mạc Phàm ra khỏi phòng khách, Thu Minh Nguyệt ra hiệu bằng mắt với một công tử đeo kính.
Vị công tử kia hiểu ý, cười khanh khách đi ra.
- Ba người thua cuộc mà thôi, Tống tiểu thư để bọn họ đi đi.
- Đúng vậy, Tống tiểu thư cứ để bọn họ đi đi.
Một người khác phụ họa.
- Tôi còn đợi An tiểu thư nói cho tôi biết đây là thứ gì, vẫn nên để Tống tiểu thư nói cho chúng ta biết thì hơn.
…
Xung quanh, không ít người lộ ra vẻ thất vọng.
Nghe thấy giọng nói này, An Hiểu Hiên dừng bước.
Bạch Tiểu Tuyết cũng dừng lại.
Mạc Phàm nhíu mày, cũng dừng lại theo.
Hắn hẹn đi ăn cơm với Tuyết Nhi, cho nên hắn không muốn để ý đến hai người nhàm chán này.
Nếu hai người muốn mất mặt, vậy thì ban thưởng cho bọn họ mấy cái tát.
- Các người muốn chơi sao?
Mạc Phàm xoay người hỏi.
Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt lập tức nhíu mày, nhìn nhau cười.
- Thế nào, không phải vị tiên sinh này vô cùng thanh cao, nói không cần để ý chúng tôi sao, muốn để ý đến chúng tôi rồi à?
Thu Minh Nguyệt cười nói.
Con vịt đã tới tay muốn thoát khỏi anh ta, đâu dễ như vậy?
ầ ể ế ấ ấ ế ể ố ế- Quả thật không cần để ý đến các người, nhưng thấy các người vất vả tìm đường chết, không phải không thể chơi đùa với các người, nói đi, các người muốn chơi thế nào?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn vừa nói câu này xong, không ít người nở nụ cười, Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt cũng nở nụ cười.
Mạc Phàm dừng bước là tự tìm đường chết, vậy mà nói Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt vất vả tìm đường chết, tiểu tử này đúng là ghê gớm.
Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên nhướn mày, không nói gì.
- Nếu vị tiên sinh này tự tin như thế, vậy thì xem giúp An đại tiểu thư thứ này là gì, nếu cậu biết thứ này là gì, cũng nói tên nó ra, thì coi như các cậu thắng, không nói được thì các cậu thua, người thua sau này nhìn thấy người thắng phải quỳ xuống học chó sủa, vốn là người khác không được giúp, nhưng vị tiên sinh này là bạn của An tiểu thư, chúng tôi cũng không có ý kiến.
Thu Minh Nguyệt cười nói, giống như mình rất rộng lượng.
An Hiểu Hiên đã không biết, một tên tiểu tử vô danh có thể biết được sao?
- Thế nào, vị tiên sinh này, cậu có dám đánh cược không?
Thu Minh Nguyệt nói thêm một câu.