Thần Y Trọng Sinh
Chương 622
Trong chiếc xe Maybach ở phía trước, Lâm Khuynh Thiên ngồi trên ghế sau, nhìn chiếc xe Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ đang ngồi ở trước, ánh mắt âm tình bất định, giống như độc long nhìn chằm chằm con mồi.
- Lâm thiếu, có cần ra tay không?
Phạm Nhất Trần hỏi.
Lâm Khuynh Thiên không nói gì, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Rất lâu sau, khóe miệng Lâm Khuynh Thiên mới nhếch lên, tựa như độc long nhìn chằm chằm con mồi hơn một tiếng, bỗng nhiên không có hứng thú.
- Quay về, điều tra thật kỹ cho tôi người tên Mạc Phàm, ngay cả bạn bè cậu ta là ai cũng không được bỏ qua, đúng rồi, nhất là Mộc Phong Nhạc có quan hệ gì với Mạc Phàm, điều tra cẩn thận cho tôi.
Lâm Khuynh Thiên nói với người lái xe.
Anh ta đã xem nhẹ mối quan hệ giữa Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc, lúc này mới không công mà lui, tất nhiên phải điều tra rõ ràng.
Bầu không khí vô cùng khẩn trương trong xe bỗng nhiên buông lỏng.
- Lâm thiếu, đây là?
Phạm Nhất Trần khó hiểu nói.
Anh ta đi theo Lâm Khuynh Thiên không phải ngày một ngày hai, nếu là bình thường, có người dám làm trái Lâm Khuynh Thiên như Mạc Phàm, chắc chắn người này sẽ sống không quá đêm nay.
Vậy mà lần này Lâm Khuynh Thiên tha cho người ta rồi.
Chỉ cần một câu của Lâm Khuynh Thiên, hai Tiên Thiên Tông Sư ở xe phía sau sẽ lập tức đè bẹp xe Mạc Phàm.
- Nhất Trần, cậu từng thấy lão hổ ăn thịt người bao giờ chưa?
Lâm Khuynh Thiên không đáp hỏi ngược lại.
- Địa vị của em hèn mọn, còn chưa có cơ hội nhìn thấy.
Phạm Nhất Trần lắc đầu.
Nếu lão hổ Hoa Hạ không ở trong rừng sâu núi thẳm, thì ở trong vườn bách thú, không cho phép người nuôi nhốt riêng, tất nhiên anh ta không có cơ hội nhìn thấy.
- Lão hổ ăn thịt người như mèo vờn chuột, sau khi chơi ngán mới ăn đối phương, Mạc Phàm này, đợi tôi chơi ngán rồi, sau đó giết cậu ta cũng không muộn.
Lâm Khuynh Thiên cười mỉa nói, trong đôi mắt đều là thờ ơ.
Anh ta có quan hệ không tệ với mấy phú nhị đại, anh ta tận mắt nhìn thấy một phú nhị đại ném hạ nhân phạm sai lầm cho lão hổ mình nuôi.
Mỗi lần lão hổ cắn đều không nguy hiểm đến tính mạng, đợi hạ nhân kia bị dọa ngất đi, nó mới tẻ nhạt vô vị ăn luôn hạ nhân kia.
Ở trong mắt anh ta, Mạc Phàm như hạ nhân kia.
Dù sao anh ta có nhiều thời gian, có một người bình thường chơi đùa với anh ta, cũng là một loại lạc thú.
Giết Mạc Phàm lúc này, quá đáng tiếc rồi.
- Cảnh giới của Lâm thiếu đúng là cao, loại người như em khó mà lý giải được, em lập tức cho người đi điều tra về Mạc Phàm này.
Phạm Nhất Trần khiêm tốn nói.
“Ha ha.” Lâm Khuynh Thiên cười đắc ý, hiển nhiên là vô cùng thoải mái với việc Phạm Nhất Trần vỗ mông ngựa.- Đúng rồi, bên phía Viên Gia Trang thế nào?
- Bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, đợi ngày mai bắt đầu hội đấu giá.
- Ừm, được, nhất định không được làm hỏng chuyện này.
Lâm Khuynh Thiên dặn dò, cho dù là anh ta, lúc này trên mặt cũng hiện lên vẻ thận trọng, giống như vô cùng coi trọng chuyện này.
- Lâm thiếu, Viên Gia Trang này là?
Phạm Nhất Trần tò mò hỏi.
Chỉ là bán đấu giá một trang viên vứt đi, vậy mà khiến Lâm Khuynh Thiên coi trọng như thế, chuyện này không đơn giản.
- Trang viên này là…
Hai chiếc xe của Lâm Khuynh Thiên đi theo Mạc Phàm một đoạn, liền rẽ ngoặt rời đi.
Trên xe Mạc Phàm ngồi, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười lạnh lùng.
Hắn đưa Lưu Phỉ Phỉ quay về ký túc xá, sau đó quay về ký túc xá của mình.
…
Mạc Phàm vừa vào phòng ngủ, Sử Hàng liền dùng ánh mắt cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, đi về phía hắn.
- Lão đại, cả ngày nay cậu không về, đi đâu thế, từ tối qua đến hôm nay có mỹ nữ cấp bậc hoa hậu giảng đường tới tìm cậu nhiều lần.
Sử Hàng cười không có ý tốt nói.
- Xem ra hôm nay cậu huấn luyện quân sự thực nhẹ nhàng, có cần tôi lên tiếng với huấn luyện viên phụ trách huấn luyện quân sự không?
Mạc Phàm tức giận nói.
- Ha ha, lão đại, đừng, coi như tôi chưa hỏi gì, nhưng mà vị mỹ nữ kia có quan hệ gì với cậu thế?
Sử Hàng cười đê tiện hỏi.
- Bạn học trung học, bạn thân của chị họ tôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Sử Hàng một cái, giải thích.
- Cậu về muộn như thế, trên người còn có mùi nước hoa mà mỹ nữ kia dùng, hai người không có quan hệ sâu hơn một tầng nữa sao?
Sử Hàng ngửi người Mạc Phàm một phen, cười xấu xa nói.
- Tôi cảm thấy tôi cần phải gọi điện thoại cho viện trưởng Chương.
Mạc Phàm giơ tay muốn lấy điện thoại.
- Lão đại, tôi sai rồi, chỗ tôi có tin tức tốt, cậu ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại.
Sử Hàng vội vàng xin tha.
Mấy ngày nay huấn luyện viên huấn luyện quân sự bọn họ rất tốt, tuy vẫn vô cùng nghiêm khắc, nhưng huấn luyện mệt mỏi sẽ cho bọn họ chơi trò chơi, quan hệ hữu nghị với đội nữ sinh, thả lỏng một phen.
Đây mới là huấn luyện quân sự trong tưởng tượng của anh ta, Mạc Phàm điện thoại qua đó, chắc là anh ta phải làm bạn với chạy marathon rồi.
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Chuyện biệt thự có tin tức rồi sao?
Hắn cho rằng phải đợi mấy ngày mới có tin tức, ai biết mới qua một ngày, bên Sử Hàng đã tìm được nơi thích hợp.
Nếu có thể tìm được biệt thự thích hợp, hắn có thể nhị chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, sau đó mượn cơ hội trùng kích cảnh giới Tiên Thiên.
- Có nơi rất phù hợp với yêu cầu của cậu, giá cũng không cao, ngày mai bán đấu giá, chỉ là trang viên này có chút vấn đề, tôi dẫn cậu đi xem sẽ biết.
Sử Hàng gãi đầu nói.
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức khôi phục như thường.
- Được.
Hắn lên tiếng chào hỏi Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu nằm trên giường, hai người ra khỏi trường học, ngồi lên chiếc xe BMW mà Sử Hàng đã chuẩn bị trước.
Xe lái về phía đông, lái đến vùng ngoại thành cách trường học không xa.
Nửa tiếng sau, xe dừng bên cạnh tiểu hồ giáp hai tiểu sơn.
Hồ nước như bảo thạch, thông qua ánh trăng phản xạ, có thể nhìn thấy một trang viên trên trăm mẫu được xây giữa hai núi, trên hồ nước.
- Là trang viên này, buổi tối không có biện pháp đi vào, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài.
Sử Hàng chỉ trang viên cách đó không xa nói.
Mạc Phàm nhìn lướt qua trang viên này, nhướn mày, sau đó trong mắt hiện lên kinh ngạc vui mừng, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục như thường.
- Trang viên này có vấn đề gì?
Mạc Phàm hỏi.
- Trang viên này tên là Viên Gia Trang, là tổ địa của Viên gia Giang Nam, nghe nói có quan hệ với Viên Thiên Cương đại sư phong thủy nổi tiếng thời Tùy, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.
- Viên gia ở trong tổ trạch này rất thịnh vượng, tuy không cường đại như Lâm gia, nhưng cũng là đại gia tộc nổi tiếng ở Giang Nam, nhưng 10 năm trước, bỗng nhiên người của Viên gia chết lượng lớn một cách ly kỳ, một số người Viên gia cho rằng nơi này có điềm xấu gì đó, vội vàng di chuyển ra ngoài.
- Người Viên gia chính thống cảm thấy đây là tổ trạch, không thể bỏ dễ dàng, liền tìm đại sư phong thủy sửa phong thủy, còn ở trong đó, nhưng vẫn không có tác dụng gì, vào năm trước, người Viên gia cuối cùng ở bên trong bị bệnh qua đời, chỉ còn lại một quả phụ, sau đó cha mẹ quả phụ này chuyển vào sống cùng con gái, cùng song song bệnh nặng, quả phụ kia nhất quyết bán đấu giá trang viên này.
- Tôi đã bảo cao nhân nhà tôi xem qua, phong thủy nơi này vô cùng tốt, một nước giáp hai núi, tuy là thổ sơn, nhưng cũng là bảo địa khó có được, giá cũng rẻ, 1000 vạn, nếu cậu không tin những chuyện này, trái lại có thể ra tay, cho dù không được, thì tăng giá lên.
Sử Hàng nói đạo lý rõ ràng.
Mạc Phàm nheo hai mắt, cười khẽ.
- Nơi này đâu chỉ là bảo địa, rõ ràng là long địa.
Hắn vừa nói những lời này, mắt Sử Hàng mở to, trong mắt đều là khó mà tin.
- Cái gì, long địa, lão đại, cậu không lầm đấy chứ?
- Lâm thiếu, có cần ra tay không?
Phạm Nhất Trần hỏi.
Lâm Khuynh Thiên không nói gì, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Rất lâu sau, khóe miệng Lâm Khuynh Thiên mới nhếch lên, tựa như độc long nhìn chằm chằm con mồi hơn một tiếng, bỗng nhiên không có hứng thú.
- Quay về, điều tra thật kỹ cho tôi người tên Mạc Phàm, ngay cả bạn bè cậu ta là ai cũng không được bỏ qua, đúng rồi, nhất là Mộc Phong Nhạc có quan hệ gì với Mạc Phàm, điều tra cẩn thận cho tôi.
Lâm Khuynh Thiên nói với người lái xe.
Anh ta đã xem nhẹ mối quan hệ giữa Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc, lúc này mới không công mà lui, tất nhiên phải điều tra rõ ràng.
Bầu không khí vô cùng khẩn trương trong xe bỗng nhiên buông lỏng.
- Lâm thiếu, đây là?
Phạm Nhất Trần khó hiểu nói.
Anh ta đi theo Lâm Khuynh Thiên không phải ngày một ngày hai, nếu là bình thường, có người dám làm trái Lâm Khuynh Thiên như Mạc Phàm, chắc chắn người này sẽ sống không quá đêm nay.
Vậy mà lần này Lâm Khuynh Thiên tha cho người ta rồi.
Chỉ cần một câu của Lâm Khuynh Thiên, hai Tiên Thiên Tông Sư ở xe phía sau sẽ lập tức đè bẹp xe Mạc Phàm.
- Nhất Trần, cậu từng thấy lão hổ ăn thịt người bao giờ chưa?
Lâm Khuynh Thiên không đáp hỏi ngược lại.
- Địa vị của em hèn mọn, còn chưa có cơ hội nhìn thấy.
Phạm Nhất Trần lắc đầu.
Nếu lão hổ Hoa Hạ không ở trong rừng sâu núi thẳm, thì ở trong vườn bách thú, không cho phép người nuôi nhốt riêng, tất nhiên anh ta không có cơ hội nhìn thấy.
- Lão hổ ăn thịt người như mèo vờn chuột, sau khi chơi ngán mới ăn đối phương, Mạc Phàm này, đợi tôi chơi ngán rồi, sau đó giết cậu ta cũng không muộn.
Lâm Khuynh Thiên cười mỉa nói, trong đôi mắt đều là thờ ơ.
Anh ta có quan hệ không tệ với mấy phú nhị đại, anh ta tận mắt nhìn thấy một phú nhị đại ném hạ nhân phạm sai lầm cho lão hổ mình nuôi.
Mỗi lần lão hổ cắn đều không nguy hiểm đến tính mạng, đợi hạ nhân kia bị dọa ngất đi, nó mới tẻ nhạt vô vị ăn luôn hạ nhân kia.
Ở trong mắt anh ta, Mạc Phàm như hạ nhân kia.
Dù sao anh ta có nhiều thời gian, có một người bình thường chơi đùa với anh ta, cũng là một loại lạc thú.
Giết Mạc Phàm lúc này, quá đáng tiếc rồi.
- Cảnh giới của Lâm thiếu đúng là cao, loại người như em khó mà lý giải được, em lập tức cho người đi điều tra về Mạc Phàm này.
Phạm Nhất Trần khiêm tốn nói.
“Ha ha.” Lâm Khuynh Thiên cười đắc ý, hiển nhiên là vô cùng thoải mái với việc Phạm Nhất Trần vỗ mông ngựa.- Đúng rồi, bên phía Viên Gia Trang thế nào?
- Bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, đợi ngày mai bắt đầu hội đấu giá.
- Ừm, được, nhất định không được làm hỏng chuyện này.
Lâm Khuynh Thiên dặn dò, cho dù là anh ta, lúc này trên mặt cũng hiện lên vẻ thận trọng, giống như vô cùng coi trọng chuyện này.
- Lâm thiếu, Viên Gia Trang này là?
Phạm Nhất Trần tò mò hỏi.
Chỉ là bán đấu giá một trang viên vứt đi, vậy mà khiến Lâm Khuynh Thiên coi trọng như thế, chuyện này không đơn giản.
- Trang viên này là…
Hai chiếc xe của Lâm Khuynh Thiên đi theo Mạc Phàm một đoạn, liền rẽ ngoặt rời đi.
Trên xe Mạc Phàm ngồi, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười lạnh lùng.
Hắn đưa Lưu Phỉ Phỉ quay về ký túc xá, sau đó quay về ký túc xá của mình.
…
Mạc Phàm vừa vào phòng ngủ, Sử Hàng liền dùng ánh mắt cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, đi về phía hắn.
- Lão đại, cả ngày nay cậu không về, đi đâu thế, từ tối qua đến hôm nay có mỹ nữ cấp bậc hoa hậu giảng đường tới tìm cậu nhiều lần.
Sử Hàng cười không có ý tốt nói.
- Xem ra hôm nay cậu huấn luyện quân sự thực nhẹ nhàng, có cần tôi lên tiếng với huấn luyện viên phụ trách huấn luyện quân sự không?
Mạc Phàm tức giận nói.
- Ha ha, lão đại, đừng, coi như tôi chưa hỏi gì, nhưng mà vị mỹ nữ kia có quan hệ gì với cậu thế?
Sử Hàng cười đê tiện hỏi.
- Bạn học trung học, bạn thân của chị họ tôi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Sử Hàng một cái, giải thích.
- Cậu về muộn như thế, trên người còn có mùi nước hoa mà mỹ nữ kia dùng, hai người không có quan hệ sâu hơn một tầng nữa sao?
Sử Hàng ngửi người Mạc Phàm một phen, cười xấu xa nói.
- Tôi cảm thấy tôi cần phải gọi điện thoại cho viện trưởng Chương.
Mạc Phàm giơ tay muốn lấy điện thoại.
- Lão đại, tôi sai rồi, chỗ tôi có tin tức tốt, cậu ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại.
Sử Hàng vội vàng xin tha.
Mấy ngày nay huấn luyện viên huấn luyện quân sự bọn họ rất tốt, tuy vẫn vô cùng nghiêm khắc, nhưng huấn luyện mệt mỏi sẽ cho bọn họ chơi trò chơi, quan hệ hữu nghị với đội nữ sinh, thả lỏng một phen.
Đây mới là huấn luyện quân sự trong tưởng tượng của anh ta, Mạc Phàm điện thoại qua đó, chắc là anh ta phải làm bạn với chạy marathon rồi.
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Chuyện biệt thự có tin tức rồi sao?
Hắn cho rằng phải đợi mấy ngày mới có tin tức, ai biết mới qua một ngày, bên Sử Hàng đã tìm được nơi thích hợp.
Nếu có thể tìm được biệt thự thích hợp, hắn có thể nhị chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, sau đó mượn cơ hội trùng kích cảnh giới Tiên Thiên.
- Có nơi rất phù hợp với yêu cầu của cậu, giá cũng không cao, ngày mai bán đấu giá, chỉ là trang viên này có chút vấn đề, tôi dẫn cậu đi xem sẽ biết.
Sử Hàng gãi đầu nói.
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức khôi phục như thường.
- Được.
Hắn lên tiếng chào hỏi Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu nằm trên giường, hai người ra khỏi trường học, ngồi lên chiếc xe BMW mà Sử Hàng đã chuẩn bị trước.
Xe lái về phía đông, lái đến vùng ngoại thành cách trường học không xa.
Nửa tiếng sau, xe dừng bên cạnh tiểu hồ giáp hai tiểu sơn.
Hồ nước như bảo thạch, thông qua ánh trăng phản xạ, có thể nhìn thấy một trang viên trên trăm mẫu được xây giữa hai núi, trên hồ nước.
- Là trang viên này, buổi tối không có biện pháp đi vào, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài.
Sử Hàng chỉ trang viên cách đó không xa nói.
Mạc Phàm nhìn lướt qua trang viên này, nhướn mày, sau đó trong mắt hiện lên kinh ngạc vui mừng, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục như thường.
- Trang viên này có vấn đề gì?
Mạc Phàm hỏi.
- Trang viên này tên là Viên Gia Trang, là tổ địa của Viên gia Giang Nam, nghe nói có quan hệ với Viên Thiên Cương đại sư phong thủy nổi tiếng thời Tùy, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.
- Viên gia ở trong tổ trạch này rất thịnh vượng, tuy không cường đại như Lâm gia, nhưng cũng là đại gia tộc nổi tiếng ở Giang Nam, nhưng 10 năm trước, bỗng nhiên người của Viên gia chết lượng lớn một cách ly kỳ, một số người Viên gia cho rằng nơi này có điềm xấu gì đó, vội vàng di chuyển ra ngoài.
- Người Viên gia chính thống cảm thấy đây là tổ trạch, không thể bỏ dễ dàng, liền tìm đại sư phong thủy sửa phong thủy, còn ở trong đó, nhưng vẫn không có tác dụng gì, vào năm trước, người Viên gia cuối cùng ở bên trong bị bệnh qua đời, chỉ còn lại một quả phụ, sau đó cha mẹ quả phụ này chuyển vào sống cùng con gái, cùng song song bệnh nặng, quả phụ kia nhất quyết bán đấu giá trang viên này.
- Tôi đã bảo cao nhân nhà tôi xem qua, phong thủy nơi này vô cùng tốt, một nước giáp hai núi, tuy là thổ sơn, nhưng cũng là bảo địa khó có được, giá cũng rẻ, 1000 vạn, nếu cậu không tin những chuyện này, trái lại có thể ra tay, cho dù không được, thì tăng giá lên.
Sử Hàng nói đạo lý rõ ràng.
Mạc Phàm nheo hai mắt, cười khẽ.
- Nơi này đâu chỉ là bảo địa, rõ ràng là long địa.
Hắn vừa nói những lời này, mắt Sử Hàng mở to, trong mắt đều là khó mà tin.
- Cái gì, long địa, lão đại, cậu không lầm đấy chứ?