Thần Y Trọng Sinh
Chương 618
Mạc Phàm nghe Lâm Khuynh Thiên nói, sắc mặt không chút thay đổi.
Nếu là kiếp trước, hắn nghe thấy Lâm Khuynh Thiên nói những lời này, chắc chắn sẽ bị dọa hoang mang lo sợ, đêm không thể say giấc.
Dù sao chuyện này liên quan đến người nhà hắn, bạn bè, những người mà hắn để ý nhất.
Nếu có thể, hắn không hi vọng một trong những người này bị thương.
Nhưng hiện giờ việc này như chuyện cười đối với hắn.
Muốn không ai hỏi thăm y thuật của hắn, trừ phi Lâm Khuynh Thiên có thể là địch với cả thiên hạ.
Thế lực Lâm gia mạnh đến mấy cũng chỉ cường đại ở Giang Nam, cao thủ cực mạnh sau lưng cũng chỉ có Lâm Thiên Nam, hoàn toàn không có bản lĩnh là địch với thiên hạ.
Muốn xưởng dược nhà hắn phá sản, gánh nợ nần kếch xù thì lại càng không thể, tiền bạc đối với hắn chỉ là một con số, hắn giơ tay là lấy được.
Muốn lấy vai diễn của Lưu Phỉ Phỉ đi, nhất định phải trải qua đồng ý của Hứa Bình trước.
Hắn nhớ rõ kiếp trước sau khi Hứa Bình bị bác sĩ kia lừa gạt hết gia sản, vẫn một lưới bắt hết tên lừa gạt và thế lực sau lưng.
Còn đuổi hắn đi, ở đây không có một ai có thể đuổi y tiên bất tử hắn đi được.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Nếu cậu cảm thấy những chuyện này chưa đủ, còn có rất nhiều chuyện cậu không tưởng tượng được, thế nào, cậu muốn tôi thử lần lượt thủ đoạn của tôi không?
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, cũng không tức giận, giống như xác nhận hỏi.
Không thể không nói, Mạc Phàm là liệt mã, dũng mãnh hơn anh ta nghĩ nhiều.
Nhưng càng như thế anh ta càng hưng phấn.
Đứng ở vị trí này của anh ta, trên thế giới này người và chuyện khiến hắn hứng thú, ít đi rất nhiều so với người bình thường, phần lớn mọi thứ anh ta giơ tay là lấy được.
Chinh phục phụ nữ thích xem như là một chuyện.
Khiến một đám người thần phục cúi đầu, giẫm nát bọn họ dưới chân cũng là một chuyện.
Mạc Phàm hiện giờ là mục tiêu kế tiếp của anh ta, Mạc Phàm càng không chịu thần phục, anh ta càng muốn giẫm Mạc Phàm dưới chân, ra sức chà đạp tôn nghiêm của người đó.
- Cậu có thể thử một lần, nhưng mà tôi muốn nói với cậu, cậu đang chơi với lửa đó.
Mạc Phàm híp mắt, vô cùng bình tĩnh nói.
- Nghịch lửa sao?Lâm Khuynh Thiên cười to, giống như nghe được một chuyện cười.
- Vậy chúng ta chơi thử xem, xem ngọn lửa này đốt trúng người nào, cậu dám không?
Cơ thể Lâm Khuynh Thiên ngửa ra sau, dựa lưng vào ghế sô pha, đầy hứng thú nói.
Trên gương mặt anh tuấn của anh ta không có một chút lo lắng.
Mạc Phàm chỉ là bác sĩ có chút y thuật, có lẽ còn là pháp sư.
Thân phận như vậy, chỉ cần một câu của anh ta, vệ sĩ của anh ta sẽ xé Mạc Phàm thành mảnh.
Mạc Phàm dám nói anh ta chơi đùa với lửa, đúng là buồn cười.
Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.
Xem ra Lâm Khuynh Thiên chỉ biết thân phận thần y Đông Hải của hắn, không biết hắn là Mạc đại sư.
Một người ngay cả hắn là ai cũng không biết, vậy mà dám hẹn hắn đến chỗ này, đúng là không biết sống chết.
- Thôi vậy, để cậu ta mở mang kiến thức nghịch lửa chân chính là gì.
Mạc Phàm thở dài, nghĩ thầm.
Hắn vốn suy nghĩ rất nhiều biện pháp trả thù Lâm Khuynh Thiên, nhưng gặp mặt Lâm Khuynh Thiên, bỗng nhiên hắn không có hứng thú gì.
Nhưng nếu Lâm Khuynh Thiên dám lấy người nhà, người thân hắn để áp chế, tuy hắn không muốn làm gì, nhưng cũng sẽ dùng lửa.
Hỏa diệt, ân oán kiếp trước, cuối cùng không tồn tại nữa.
Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa màu cam xuất hiện trong đáy mắt hắn, muốn thiêu Lâm Khuynh Thiên thành tro tàn.
Lúc này đám Tần San San và Phạm Nhất Trần đi tới, nhìn thấy Lâm Khuynh Thiên ngồi trong phòng, lập tức kinh hãi kêu lên.
- Đây không phải là Lâm thiếu sao, vậy mà anh ta cũng ở bữa tiệc này.
Một trong tứ thiếu tỉnh Giang Nam, hiện giờ là sinh viên khoa tài chính ở đại học Đông Hải, sao bọn họ có thể không biết.
Tuy Lâm gia không có nhiều sản nghiệp về phương diện giải trí, nhưng tài sản nhiều dọa người.
Nếu có thể quyến rũ Lâm Khuynh Thiên, muốn trở thành nữthần quốc dân chỉ là chuyện một câu của Lâm Khuynh Thiên.
- Không chỉ có Lâm thiếu ở đây, Mạc Phàm cũng ở đây này.
Âu Dương Tuyết nhìn Mạc Phàm ngồi đối diện Lâm Khuynh Thiên, trên mặt hiện lên chút không vui, nói tiếp.
- Chẳng lẽ Mạc Phàm là bạn với Lâm thiếu?
Trên khuôn mặt tinh xảo của Tề Vũ tràn đầy vẻ lo lắng.
Lúc trước bọn họ ép Mạc Phàm, thân phận thần y Đông Hải của Mạc Phàm đã khiến bọn họ mất đi vai diễn.
Nếu Mạc Phàm có quan hệ không tệ với Lâm thiếu, sau này bọn họ gặp phiền phức ở đại học Đông Hải rồi.
- Không phải chứ, Nhất Trần?
Sắc mặt Tần San San khó coi, có chút nghĩ mà sợ nhìn Phạm Nhất Trần nói.
- Lâm thiếu có rất nhiều bạn, Mạc Phàm không chỉ không nằm ở trong số đó, trái lại còn đứng đối diện Lâm thiếu?
Phạm Nhất Trần nâng kính nói.
- Có ý gì?
Tần San San trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi.
- Dư Bân và Phương Tử Phong bị người ta phế ở Vọng Giang Lâu, Phương Tử Nhạc là giáo viên phụ trách huấn luyện quân sự ở trường học, lại bị một sinh viên quốc phòng năm nhất đánh gãy chân, các em không biết chuyện này sao?
Phạm Nhất Trần cười nói.
- Thanh danh của sinh viên đại học năm nhất lên cao ở trường, không phải là Mạc Phàm đấy chứ?
Tần San San liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ quái dị, nói.
Gần đây chuyện này lan truyền như điên ở trường, trên cơ bản mọi người đều nghị luận về sinh viên đại học năm nhất.
Bởi vì không truyền tên, cho nên bọn họ chỉ biết chuyện này, nhưng không biết là ai làm.
Chỉ là không ngờ tới sinh viên đại học năm nhất đó là Mạc Phàm.
- Không sai, chính là cậu ta.
Phạm Nhất Trần nói.
Phạm Nhất Trần vừa nói xong, ánh mắt đám Tần San San nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
Cho dù Mạc Phàm là thần y danh chấn Đông Hải cũng vô dụng, thân phận này không đáng một đồng trước mặt Lâm thiếu.
Lúc trước bọn họ còn có chút hối hận vì không làm thân với Mạc Phàm, hâm mộ Lưu Phỉ Phỉ lấy được vai nữ chính, hiện giờ lại cảm thấy có chút may mắn.
Nếu bọn họ đi nhầm một bước, đứng bên cạnh Mạc Phàm, thì là đối nghịch với Lâm thiếu.
Ở tỉnh Giang Nam đối nghịch với Lâm thiếu, chỉ có đường chết.
- Mạc Phàm dám đả thương người của Lâm thiếu, đúng là tìm sai đối thủ.
Tần San San cười mỉa nói.
Dư Bân và anh em Phương gia đều là người của Lâm thiếu, đây không phải là bí mật gì ở trường.
Phạm Nhất Trần cười, không trả lời.
Nhưng hai chữ “không sai” viết rõ trong mắt anh ta.
Trong phòng kế, Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Ngọn lửa màu cam sắp phun từ trong đồng tử ra dừng lại, trong chớp mắt biến mất vào sâu trong đồng tử.
Vừa rồi hắn muốn dùng lửa thiêu chết Lâm Khuynh Thiên, nghe thấy lời Tần San San nói, bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý.
Nếu đám Tần San San cảm thấy hắn tìm lầm đối thủ, vậy thì để Lâm Khuynh Thiên sống lâu một thời gian nữa, để những người này biết ai mới tìm lầm đối thủ.
- Cậu đã muốn chơi như vậy, tôi phụng bồi tới cùng, nhưng chơi như vậy không thú vị lắm, hay là chúng ta thêm đặt cược đi.
Mạc Phàm uống một ngụm rượu vang, nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên nói.
- Đặt cược gì?
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, cười nói.
Mạc Phàm dám nghịch lửa với anh ta đã là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy mà còn muốn đặt cược thêm.
Anh ta cảm thấy Mạc Phàm Đông Hải này càng ngày càng thú vị rồi.
- Cho cậu một tháng, nếu cậu có thể làm được những chuyện lúc trước nói, tôi sẽ nhảy từ tháp Đông Phương xuống, nếu cậu không làm được thì tự mình nhảy đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tháp Đông Phương là kiến trúc của tỉnh Giang Nam, cao hơn 400 mét.
Kiếp trước Lâm Khuynh Thiên ép hắn nhảy xuống dốc núi Huyền Vũ, một đời này không cần lửa, để Lâm Khuynh Thiên tự mình nhảy xuống tháp Đông Phương đi.
- Cái gì?
Mạc Phàm vừa nói câu này xong, mấy người xung quanh đều khiếp sợ.
Nếu là kiếp trước, hắn nghe thấy Lâm Khuynh Thiên nói những lời này, chắc chắn sẽ bị dọa hoang mang lo sợ, đêm không thể say giấc.
Dù sao chuyện này liên quan đến người nhà hắn, bạn bè, những người mà hắn để ý nhất.
Nếu có thể, hắn không hi vọng một trong những người này bị thương.
Nhưng hiện giờ việc này như chuyện cười đối với hắn.
Muốn không ai hỏi thăm y thuật của hắn, trừ phi Lâm Khuynh Thiên có thể là địch với cả thiên hạ.
Thế lực Lâm gia mạnh đến mấy cũng chỉ cường đại ở Giang Nam, cao thủ cực mạnh sau lưng cũng chỉ có Lâm Thiên Nam, hoàn toàn không có bản lĩnh là địch với thiên hạ.
Muốn xưởng dược nhà hắn phá sản, gánh nợ nần kếch xù thì lại càng không thể, tiền bạc đối với hắn chỉ là một con số, hắn giơ tay là lấy được.
Muốn lấy vai diễn của Lưu Phỉ Phỉ đi, nhất định phải trải qua đồng ý của Hứa Bình trước.
Hắn nhớ rõ kiếp trước sau khi Hứa Bình bị bác sĩ kia lừa gạt hết gia sản, vẫn một lưới bắt hết tên lừa gạt và thế lực sau lưng.
Còn đuổi hắn đi, ở đây không có một ai có thể đuổi y tiên bất tử hắn đi được.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Nếu cậu cảm thấy những chuyện này chưa đủ, còn có rất nhiều chuyện cậu không tưởng tượng được, thế nào, cậu muốn tôi thử lần lượt thủ đoạn của tôi không?
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, cũng không tức giận, giống như xác nhận hỏi.
Không thể không nói, Mạc Phàm là liệt mã, dũng mãnh hơn anh ta nghĩ nhiều.
Nhưng càng như thế anh ta càng hưng phấn.
Đứng ở vị trí này của anh ta, trên thế giới này người và chuyện khiến hắn hứng thú, ít đi rất nhiều so với người bình thường, phần lớn mọi thứ anh ta giơ tay là lấy được.
Chinh phục phụ nữ thích xem như là một chuyện.
Khiến một đám người thần phục cúi đầu, giẫm nát bọn họ dưới chân cũng là một chuyện.
Mạc Phàm hiện giờ là mục tiêu kế tiếp của anh ta, Mạc Phàm càng không chịu thần phục, anh ta càng muốn giẫm Mạc Phàm dưới chân, ra sức chà đạp tôn nghiêm của người đó.
- Cậu có thể thử một lần, nhưng mà tôi muốn nói với cậu, cậu đang chơi với lửa đó.
Mạc Phàm híp mắt, vô cùng bình tĩnh nói.
- Nghịch lửa sao?Lâm Khuynh Thiên cười to, giống như nghe được một chuyện cười.
- Vậy chúng ta chơi thử xem, xem ngọn lửa này đốt trúng người nào, cậu dám không?
Cơ thể Lâm Khuynh Thiên ngửa ra sau, dựa lưng vào ghế sô pha, đầy hứng thú nói.
Trên gương mặt anh tuấn của anh ta không có một chút lo lắng.
Mạc Phàm chỉ là bác sĩ có chút y thuật, có lẽ còn là pháp sư.
Thân phận như vậy, chỉ cần một câu của anh ta, vệ sĩ của anh ta sẽ xé Mạc Phàm thành mảnh.
Mạc Phàm dám nói anh ta chơi đùa với lửa, đúng là buồn cười.
Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.
Xem ra Lâm Khuynh Thiên chỉ biết thân phận thần y Đông Hải của hắn, không biết hắn là Mạc đại sư.
Một người ngay cả hắn là ai cũng không biết, vậy mà dám hẹn hắn đến chỗ này, đúng là không biết sống chết.
- Thôi vậy, để cậu ta mở mang kiến thức nghịch lửa chân chính là gì.
Mạc Phàm thở dài, nghĩ thầm.
Hắn vốn suy nghĩ rất nhiều biện pháp trả thù Lâm Khuynh Thiên, nhưng gặp mặt Lâm Khuynh Thiên, bỗng nhiên hắn không có hứng thú gì.
Nhưng nếu Lâm Khuynh Thiên dám lấy người nhà, người thân hắn để áp chế, tuy hắn không muốn làm gì, nhưng cũng sẽ dùng lửa.
Hỏa diệt, ân oán kiếp trước, cuối cùng không tồn tại nữa.
Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa màu cam xuất hiện trong đáy mắt hắn, muốn thiêu Lâm Khuynh Thiên thành tro tàn.
Lúc này đám Tần San San và Phạm Nhất Trần đi tới, nhìn thấy Lâm Khuynh Thiên ngồi trong phòng, lập tức kinh hãi kêu lên.
- Đây không phải là Lâm thiếu sao, vậy mà anh ta cũng ở bữa tiệc này.
Một trong tứ thiếu tỉnh Giang Nam, hiện giờ là sinh viên khoa tài chính ở đại học Đông Hải, sao bọn họ có thể không biết.
Tuy Lâm gia không có nhiều sản nghiệp về phương diện giải trí, nhưng tài sản nhiều dọa người.
Nếu có thể quyến rũ Lâm Khuynh Thiên, muốn trở thành nữthần quốc dân chỉ là chuyện một câu của Lâm Khuynh Thiên.
- Không chỉ có Lâm thiếu ở đây, Mạc Phàm cũng ở đây này.
Âu Dương Tuyết nhìn Mạc Phàm ngồi đối diện Lâm Khuynh Thiên, trên mặt hiện lên chút không vui, nói tiếp.
- Chẳng lẽ Mạc Phàm là bạn với Lâm thiếu?
Trên khuôn mặt tinh xảo của Tề Vũ tràn đầy vẻ lo lắng.
Lúc trước bọn họ ép Mạc Phàm, thân phận thần y Đông Hải của Mạc Phàm đã khiến bọn họ mất đi vai diễn.
Nếu Mạc Phàm có quan hệ không tệ với Lâm thiếu, sau này bọn họ gặp phiền phức ở đại học Đông Hải rồi.
- Không phải chứ, Nhất Trần?
Sắc mặt Tần San San khó coi, có chút nghĩ mà sợ nhìn Phạm Nhất Trần nói.
- Lâm thiếu có rất nhiều bạn, Mạc Phàm không chỉ không nằm ở trong số đó, trái lại còn đứng đối diện Lâm thiếu?
Phạm Nhất Trần nâng kính nói.
- Có ý gì?
Tần San San trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi.
- Dư Bân và Phương Tử Phong bị người ta phế ở Vọng Giang Lâu, Phương Tử Nhạc là giáo viên phụ trách huấn luyện quân sự ở trường học, lại bị một sinh viên quốc phòng năm nhất đánh gãy chân, các em không biết chuyện này sao?
Phạm Nhất Trần cười nói.
- Thanh danh của sinh viên đại học năm nhất lên cao ở trường, không phải là Mạc Phàm đấy chứ?
Tần San San liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ quái dị, nói.
Gần đây chuyện này lan truyền như điên ở trường, trên cơ bản mọi người đều nghị luận về sinh viên đại học năm nhất.
Bởi vì không truyền tên, cho nên bọn họ chỉ biết chuyện này, nhưng không biết là ai làm.
Chỉ là không ngờ tới sinh viên đại học năm nhất đó là Mạc Phàm.
- Không sai, chính là cậu ta.
Phạm Nhất Trần nói.
Phạm Nhất Trần vừa nói xong, ánh mắt đám Tần San San nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
Cho dù Mạc Phàm là thần y danh chấn Đông Hải cũng vô dụng, thân phận này không đáng một đồng trước mặt Lâm thiếu.
Lúc trước bọn họ còn có chút hối hận vì không làm thân với Mạc Phàm, hâm mộ Lưu Phỉ Phỉ lấy được vai nữ chính, hiện giờ lại cảm thấy có chút may mắn.
Nếu bọn họ đi nhầm một bước, đứng bên cạnh Mạc Phàm, thì là đối nghịch với Lâm thiếu.
Ở tỉnh Giang Nam đối nghịch với Lâm thiếu, chỉ có đường chết.
- Mạc Phàm dám đả thương người của Lâm thiếu, đúng là tìm sai đối thủ.
Tần San San cười mỉa nói.
Dư Bân và anh em Phương gia đều là người của Lâm thiếu, đây không phải là bí mật gì ở trường.
Phạm Nhất Trần cười, không trả lời.
Nhưng hai chữ “không sai” viết rõ trong mắt anh ta.
Trong phòng kế, Mạc Phàm hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Ngọn lửa màu cam sắp phun từ trong đồng tử ra dừng lại, trong chớp mắt biến mất vào sâu trong đồng tử.
Vừa rồi hắn muốn dùng lửa thiêu chết Lâm Khuynh Thiên, nghe thấy lời Tần San San nói, bỗng nhiên hắn thay đổi chủ ý.
Nếu đám Tần San San cảm thấy hắn tìm lầm đối thủ, vậy thì để Lâm Khuynh Thiên sống lâu một thời gian nữa, để những người này biết ai mới tìm lầm đối thủ.
- Cậu đã muốn chơi như vậy, tôi phụng bồi tới cùng, nhưng chơi như vậy không thú vị lắm, hay là chúng ta thêm đặt cược đi.
Mạc Phàm uống một ngụm rượu vang, nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên nói.
- Đặt cược gì?
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, cười nói.
Mạc Phàm dám nghịch lửa với anh ta đã là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy mà còn muốn đặt cược thêm.
Anh ta cảm thấy Mạc Phàm Đông Hải này càng ngày càng thú vị rồi.
- Cho cậu một tháng, nếu cậu có thể làm được những chuyện lúc trước nói, tôi sẽ nhảy từ tháp Đông Phương xuống, nếu cậu không làm được thì tự mình nhảy đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tháp Đông Phương là kiến trúc của tỉnh Giang Nam, cao hơn 400 mét.
Kiếp trước Lâm Khuynh Thiên ép hắn nhảy xuống dốc núi Huyền Vũ, một đời này không cần lửa, để Lâm Khuynh Thiên tự mình nhảy xuống tháp Đông Phương đi.
- Cái gì?
Mạc Phàm vừa nói câu này xong, mấy người xung quanh đều khiếp sợ.