Thần Y Trọng Sinh
Chương 548
- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn đã chết.
Lưu Kiếm Phong liếc mắt nhìn người kia với vẻ khinh bỉ nói.
Thanh thế này, đừng nói là người, cho dù là Transformes cũng bị nổ thành mảnh nhỏ.
- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình.
Khóe miệng Từ Minh Huy nhếch lên, thở phào một hơi.
Quả thật bản lĩnh vừa rồi của Mạc Phàm dọa anh ta sợ, anh ta còn tưởng hôm nay mình gặp phải vận phân chó, đá trúng tấm thép, cuối cùng anh ta không cần phải lo lắng nữa rồi.
Một người chết, không có gì phải sợ.
“Haizz…” Có người tiếc nuối nói.
Mạc Phàm nhìn chưa đến 20 tuổi, có thể mạnh dần theo thời gian.
Nếu không phải cậu ta tự làm tự chịu, chắc chắn sẽ không có kết cục này.
- Tiên Thiên Tông Sư đúng là lợi hại.
Có người cảm thán.
Một kích của La Phong không kém uy lực một trái bom, người như vậy không thể trêu chọc.
Cho dù là đại lão giá trị con người trăm triệu, trêu chọc vào người như vậy, sẽ bị gi ết chết dễ như giết con kiến.
Trong lúc này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sắc mặt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ trắng bệch, không do dự chạy về phía bụi rậm.
Không đợi bọn họ chạy hai bước, có hai người ngăn cản bọn họ.
- Lưu tiểu thư, Lý tiểu thư, hai người đi đâu thế, hai người quên đánh cược vừa rồi giữa chúng ta sao?
Từ Minh Huy cười quỷ dị nói.
Mạc Phàm vừa chết, hai cô bé này còn không phải mặc bọn họ sắp xếp?
Chơi hai người này trước, lại quay cảnh giường chiếu, anh ta không tin bọn họ sẽ không thành thật nghe lời.
- Tránh ra, chúng tôi không đồng ý với hai người.
Lý Thi Vũ nhíu mày nói.
- Cô không đồng ý với chúng tôi, nhưng tên tiểu tử kia đả thương hai thuộc hạ của tôi, hai người phải nên bồi thường chứ, có phải không?
Lưu Kiếm Phong cười nói, trên mặt đều là đắc ý.
- Hai người?
Lý Thi Vũ nghiến răng, lạnh lùng nhìn hai người.
- Chúng tôi làm sao, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên.
Từ Minh Huy cười vô sỉ nói.
Người vây xem xung quanh lắc đầu thở dài.
Lưu Kiếm Phong vốn không thể trêu chọc, cho dù tiểu tử kia lợi hại, kết quả vẫn không thể thay đổi.
“Haizz…” Không ít người lại thở dài, xoay người đi vào trong hội triển lãm.
Đây đều là tiểu tử kia tự chuốc lấy phiền phức, bọn họ không có biện pháp.
Nếu Mạc Phàm nghe La Phong khuyên, rời khỏi hội triển lãm, chắc chắn sẽ không như vậy.
- Chúng ta đi thôi, hai vị mỹ nữ, tên tiểu tử kia căn bản không có khả năng sống sót.
Lưu Kiếm Phong nhìn chằm chằm Lưu Phỉ Phỉ, cười dâm nói.
Ông ta vừa mới nói xong, đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.
- Mọi người mau nhìn, đó là?
Không ít người nhíu mày, nhìn về phía giữa khu đất trống.
Bụi đất chậm rãi rơi xuống, lộ ra hai bóng người, một người là La Phong.
Một người khác là Mạc Phàm, hắn đứng tại chỗ, giống như Bồ Tát từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Trong lúc này, vẻ mặt mọi người ngẩn ra, trong mắt đều là không thể tin được.
- Chuyện này…
- Sao lại có chuyện này?
- Tiểu tử này là người sao?
Uy lực nổ mạnh cỡ này, người bình thường cuốn vào chắc chắn sẽ không tìm được xương cốt, vậy mà không giế t chết được Mạc Phàm?
- Tiểu Phàm?
Mắt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ mở to, vui mừng ch ảy nước mắt.
Vừa rồi quá dọa người, có cảm giác như bom nổ trên TV, bọn họ đều cho rằng Mạc Phàm đã chết.
- Lừa gạt ai thế, chắc chắn tiểu tử kia ngay cả xương cốt cũng không còn, hai người nên thành thật đi theo chúng tôi thôi, đừng ảo tưởng nữa.
Lưu Kiếm Phong khinh thường nói.
Nhưng ngay sau đó, ông ta và Từ Minh Huy cũng cảm nhận được không thích hợp.
Nếu chỉ là một hai người khiếp sợ thì không sao, nhưng những người khác đều có biểu cảm tương tự.
Hai người nhìn nhau, chậm rãi quay đầu nhìn về phía khu đất trống, mắt bọn họ mở to, giống như nhìn thấy ác quỷ địa ngục, sắc mặt xanh mét.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng từ trán bọn họ xuống, cơ thể bọn họ run rẩy liên tục, nhất là hai chân, run rẩy đến mức muốn ngã xuống đất.
- Không, không, vì sao cậu ta còn sống?
Từ Minh Huy khiếp sợ kêu lên.
Một kích đáng sợ như vậy mà không chết, quả thực giết bọn họ dễ như giết một con kiến.
“Bụp!” Lưu Kiếm Phong đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng nuốt nước bọt, mặt không còn chút máu.
Giữa đất trống, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, nhìn về phía chỗ ngực mình, ánh sáng ngũ sắc như đồ sứ bị nghiền nát, xuất hiện đường rãnh.
Một kích vừa rồi của La Phong thật sự rất mạnh, ép chân khí đến mức tận cùng, mượn chân khí nổ tung để tăng tốc, tốc độ gần như vượt qua vận tốc âm thanh, khi chân nguyên nổ mạnh, lại càng như đạn pháo.
Tiên Thiên Tông Sư bình thường, chắc chắn sẽ bị nổ tung thành mảnh nhỏ.
Nếu hắn chỉ là Tiên Thiên Ngọc Cốt, cũng sẽ bị thương nặng.
Đáng tiếc hắn đã đến Kim Cương Bất Diệt Thể.
Một kích kia chỉ khiến ngũ sắc trên người hắn xuất hiện khe hở, không thể đánh nát ngũ sắc.
Ý niệm của hắn khẽ động, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra, khe hở biến mất, ánh sáng ngũ sắc biến mất trong cơ thể hắn.
Đối diện cách Mạc Phàm không xa, La Phong vô cùng khiếp sợ…
Một kích của anh ta rất mạnh, vậy mà không làm thương tổn được Mạc Phàm, tiểu tử này mạnh cỡ nào?
Phải biết rằng nếu cho anh ta đủ thời gian, anh ta có thể dựa vào một chiêu đó lọt top 50 trên Hắc Bảng.
Tiểu tử này còn chưa sử dụng chân khí và pháp thuật, nếu cậu ta sử dụng mà nói, anh ta càng không phải là đối thủ của Mạc Phàm.
Cũng may anh ta không đỡ một chiêu của Mạc Phàm, nếu không anh ta chết cũng không biết mình chết thế nào.
Ngay vừa rồi anh ta đối chiếu người trước 50 với Mạc Phàm một lần, không một ai tương tự với Mạc Phàm.
Chưa tới 20 tuổi, Hoành Luyện tông sư, nói chính xác là Hoành Luyện tông sư đỉnh phong.
Anh ta từng g iết chết một Hoành Luyện tông sư trung kỳ, thân thể tuyệt đối không đáng sợ như Mạc Phàm.
- Tại hạ Phong Thần, xếp thứ 60 trên Hắc Bảng, xin hỏi tiền bối là ai?La Phong vô cùng cung kính nói.
Ngay cả xưng hô cũng biến từ các hạ thành tiền bối.
- Với thực lực của anh, hẳn là có thể lọt vào trước 50 đi?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
La Phong nhíu mày, vẫn gật đầu.
- Vậy anh cảm thấy tôi nên đứng thứ bao nhiêu?
Mạc Phàm hỏi.
- Với thực lực thâm bất khả trắc của tiền bối, La Phong không dám suy đoán, nhưng dựa vào cơ thể, tiền bối đã tiến vào trong vòng trước 40.
La Phong cẩn thận nói.
Người có thể lọt vào Hắc Bảng, mỗi người đều không theo lẽ thường, hơi vô ý sẽ gi ết chết anh ta, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.
- Bây giờ tôi đang ở vị trí thứ 61, còn đứng phía sau anh.
Mạc Phàm cười to nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt La Phong sửng sốt, gương mặt đỏ bừng trong phút chốc, như bị người ta tát mấy cái.
Đứng thứ 61, vậy không phải là Mạc đại sư Đông Hải mới nổi tiếng gần đây sao?
Nghĩ đến chuyện này, anh ta ước gì có thể tìm cái lỗ chui xuống.
Lúc trước anh ta còn nói rất chắc chắn, cho dù là Mạc đại sư Đông Hải cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Có ai ngờ người đứng trước mặt anh ta lại là Mạc đại sư Đông Hải, chuyện này đúng là mất mặt.
- La Phong lỗ m ãng, mong Mạc đại sư chớ trách tội.
La Phong vội vàng nói.
Tông sư như long, mạo phạm sẽ phải chết.
Chỉ dựa vào một câu này, bây giờ Mạc Phàm có thể g iết chết anh ta bất cứ lúc nào.
Mạc Phàm cười khẽ, bàn tay hắn vung lên, bụi đất rơi xuống đất.
Hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt phát lạnh, hắn đi về phía Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy, La Phong theo sát phía sau.
Lưu Kiếm Phong liếc mắt nhìn người kia với vẻ khinh bỉ nói.
Thanh thế này, đừng nói là người, cho dù là Transformes cũng bị nổ thành mảnh nhỏ.
- Tiểu tử không biết tự lượng sức mình.
Khóe miệng Từ Minh Huy nhếch lên, thở phào một hơi.
Quả thật bản lĩnh vừa rồi của Mạc Phàm dọa anh ta sợ, anh ta còn tưởng hôm nay mình gặp phải vận phân chó, đá trúng tấm thép, cuối cùng anh ta không cần phải lo lắng nữa rồi.
Một người chết, không có gì phải sợ.
“Haizz…” Có người tiếc nuối nói.
Mạc Phàm nhìn chưa đến 20 tuổi, có thể mạnh dần theo thời gian.
Nếu không phải cậu ta tự làm tự chịu, chắc chắn sẽ không có kết cục này.
- Tiên Thiên Tông Sư đúng là lợi hại.
Có người cảm thán.
Một kích của La Phong không kém uy lực một trái bom, người như vậy không thể trêu chọc.
Cho dù là đại lão giá trị con người trăm triệu, trêu chọc vào người như vậy, sẽ bị gi ết chết dễ như giết con kiến.
Trong lúc này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sắc mặt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ trắng bệch, không do dự chạy về phía bụi rậm.
Không đợi bọn họ chạy hai bước, có hai người ngăn cản bọn họ.
- Lưu tiểu thư, Lý tiểu thư, hai người đi đâu thế, hai người quên đánh cược vừa rồi giữa chúng ta sao?
Từ Minh Huy cười quỷ dị nói.
Mạc Phàm vừa chết, hai cô bé này còn không phải mặc bọn họ sắp xếp?
Chơi hai người này trước, lại quay cảnh giường chiếu, anh ta không tin bọn họ sẽ không thành thật nghe lời.
- Tránh ra, chúng tôi không đồng ý với hai người.
Lý Thi Vũ nhíu mày nói.
- Cô không đồng ý với chúng tôi, nhưng tên tiểu tử kia đả thương hai thuộc hạ của tôi, hai người phải nên bồi thường chứ, có phải không?
Lưu Kiếm Phong cười nói, trên mặt đều là đắc ý.
- Hai người?
Lý Thi Vũ nghiến răng, lạnh lùng nhìn hai người.
- Chúng tôi làm sao, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên.
Từ Minh Huy cười vô sỉ nói.
Người vây xem xung quanh lắc đầu thở dài.
Lưu Kiếm Phong vốn không thể trêu chọc, cho dù tiểu tử kia lợi hại, kết quả vẫn không thể thay đổi.
“Haizz…” Không ít người lại thở dài, xoay người đi vào trong hội triển lãm.
Đây đều là tiểu tử kia tự chuốc lấy phiền phức, bọn họ không có biện pháp.
Nếu Mạc Phàm nghe La Phong khuyên, rời khỏi hội triển lãm, chắc chắn sẽ không như vậy.
- Chúng ta đi thôi, hai vị mỹ nữ, tên tiểu tử kia căn bản không có khả năng sống sót.
Lưu Kiếm Phong nhìn chằm chằm Lưu Phỉ Phỉ, cười dâm nói.
Ông ta vừa mới nói xong, đúng lúc này, không biết người nào kêu lên.
- Mọi người mau nhìn, đó là?
Không ít người nhíu mày, nhìn về phía giữa khu đất trống.
Bụi đất chậm rãi rơi xuống, lộ ra hai bóng người, một người là La Phong.
Một người khác là Mạc Phàm, hắn đứng tại chỗ, giống như Bồ Tát từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Trong lúc này, vẻ mặt mọi người ngẩn ra, trong mắt đều là không thể tin được.
- Chuyện này…
- Sao lại có chuyện này?
- Tiểu tử này là người sao?
Uy lực nổ mạnh cỡ này, người bình thường cuốn vào chắc chắn sẽ không tìm được xương cốt, vậy mà không giế t chết được Mạc Phàm?
- Tiểu Phàm?
Mắt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ mở to, vui mừng ch ảy nước mắt.
Vừa rồi quá dọa người, có cảm giác như bom nổ trên TV, bọn họ đều cho rằng Mạc Phàm đã chết.
- Lừa gạt ai thế, chắc chắn tiểu tử kia ngay cả xương cốt cũng không còn, hai người nên thành thật đi theo chúng tôi thôi, đừng ảo tưởng nữa.
Lưu Kiếm Phong khinh thường nói.
Nhưng ngay sau đó, ông ta và Từ Minh Huy cũng cảm nhận được không thích hợp.
Nếu chỉ là một hai người khiếp sợ thì không sao, nhưng những người khác đều có biểu cảm tương tự.
Hai người nhìn nhau, chậm rãi quay đầu nhìn về phía khu đất trống, mắt bọn họ mở to, giống như nhìn thấy ác quỷ địa ngục, sắc mặt xanh mét.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng từ trán bọn họ xuống, cơ thể bọn họ run rẩy liên tục, nhất là hai chân, run rẩy đến mức muốn ngã xuống đất.
- Không, không, vì sao cậu ta còn sống?
Từ Minh Huy khiếp sợ kêu lên.
Một kích đáng sợ như vậy mà không chết, quả thực giết bọn họ dễ như giết một con kiến.
“Bụp!” Lưu Kiếm Phong đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng nuốt nước bọt, mặt không còn chút máu.
Giữa đất trống, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, nhìn về phía chỗ ngực mình, ánh sáng ngũ sắc như đồ sứ bị nghiền nát, xuất hiện đường rãnh.
Một kích vừa rồi của La Phong thật sự rất mạnh, ép chân khí đến mức tận cùng, mượn chân khí nổ tung để tăng tốc, tốc độ gần như vượt qua vận tốc âm thanh, khi chân nguyên nổ mạnh, lại càng như đạn pháo.
Tiên Thiên Tông Sư bình thường, chắc chắn sẽ bị nổ tung thành mảnh nhỏ.
Nếu hắn chỉ là Tiên Thiên Ngọc Cốt, cũng sẽ bị thương nặng.
Đáng tiếc hắn đã đến Kim Cương Bất Diệt Thể.
Một kích kia chỉ khiến ngũ sắc trên người hắn xuất hiện khe hở, không thể đánh nát ngũ sắc.
Ý niệm của hắn khẽ động, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra, khe hở biến mất, ánh sáng ngũ sắc biến mất trong cơ thể hắn.
Đối diện cách Mạc Phàm không xa, La Phong vô cùng khiếp sợ…
Một kích của anh ta rất mạnh, vậy mà không làm thương tổn được Mạc Phàm, tiểu tử này mạnh cỡ nào?
Phải biết rằng nếu cho anh ta đủ thời gian, anh ta có thể dựa vào một chiêu đó lọt top 50 trên Hắc Bảng.
Tiểu tử này còn chưa sử dụng chân khí và pháp thuật, nếu cậu ta sử dụng mà nói, anh ta càng không phải là đối thủ của Mạc Phàm.
Cũng may anh ta không đỡ một chiêu của Mạc Phàm, nếu không anh ta chết cũng không biết mình chết thế nào.
Ngay vừa rồi anh ta đối chiếu người trước 50 với Mạc Phàm một lần, không một ai tương tự với Mạc Phàm.
Chưa tới 20 tuổi, Hoành Luyện tông sư, nói chính xác là Hoành Luyện tông sư đỉnh phong.
Anh ta từng g iết chết một Hoành Luyện tông sư trung kỳ, thân thể tuyệt đối không đáng sợ như Mạc Phàm.
- Tại hạ Phong Thần, xếp thứ 60 trên Hắc Bảng, xin hỏi tiền bối là ai?La Phong vô cùng cung kính nói.
Ngay cả xưng hô cũng biến từ các hạ thành tiền bối.
- Với thực lực của anh, hẳn là có thể lọt vào trước 50 đi?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
La Phong nhíu mày, vẫn gật đầu.
- Vậy anh cảm thấy tôi nên đứng thứ bao nhiêu?
Mạc Phàm hỏi.
- Với thực lực thâm bất khả trắc của tiền bối, La Phong không dám suy đoán, nhưng dựa vào cơ thể, tiền bối đã tiến vào trong vòng trước 40.
La Phong cẩn thận nói.
Người có thể lọt vào Hắc Bảng, mỗi người đều không theo lẽ thường, hơi vô ý sẽ gi ết chết anh ta, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.
- Bây giờ tôi đang ở vị trí thứ 61, còn đứng phía sau anh.
Mạc Phàm cười to nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt La Phong sửng sốt, gương mặt đỏ bừng trong phút chốc, như bị người ta tát mấy cái.
Đứng thứ 61, vậy không phải là Mạc đại sư Đông Hải mới nổi tiếng gần đây sao?
Nghĩ đến chuyện này, anh ta ước gì có thể tìm cái lỗ chui xuống.
Lúc trước anh ta còn nói rất chắc chắn, cho dù là Mạc đại sư Đông Hải cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Có ai ngờ người đứng trước mặt anh ta lại là Mạc đại sư Đông Hải, chuyện này đúng là mất mặt.
- La Phong lỗ m ãng, mong Mạc đại sư chớ trách tội.
La Phong vội vàng nói.
Tông sư như long, mạo phạm sẽ phải chết.
Chỉ dựa vào một câu này, bây giờ Mạc Phàm có thể g iết chết anh ta bất cứ lúc nào.
Mạc Phàm cười khẽ, bàn tay hắn vung lên, bụi đất rơi xuống đất.
Hắn hơi híp mắt lại, ánh mắt phát lạnh, hắn đi về phía Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy, La Phong theo sát phía sau.