Thần Y Trọng Sinh
Chương 497
Thiên Thành Diệt vừa chết, sóng biển xung quanh được chân khí của Thiên Thành Diệt kích khởi, chảy ngược như thác nước Cửu Thiên.
“Bùm!” Nước biển cao mấy chục mét đánh xuống, tạo ra gợn sóng mãnh liệt trên mặt biển.
Không đợi mặt biển yên tĩnh trở lại, người trên du thuyền và phi cơ trực thăng vội vàng nhìn về phía Thiên Thành Diệt và Mạc Phàm.
Chỉ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, đạp sóng mà đứng.
Thiên Thành Diệt thì không thấy tung tích, nhưng lần này trên mặt biển có một vùng màu đỏ, trắng, còn có thứ gì đó tương tự như xương đầu.
Trong chớp mắt, trên biển lại vô cùng khiếp sợ.
- Thiên Thành Diệt chết rồi sao?
Có người dụi mắt, nghi ngờ hỏi.
- Chuyện đó không có khả năng đâu?
Sóng biển cuối cùng mà Thiên Thành Diệt tạo ra, khiến bọn họ không thể thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhưng rõ ràng Thiên Thành Diệt dùng Nhiên Huyết Công, thực lực cao hơn người bình thường gấp bội lần, vẫn chết trên tay Mạc Phàm sao?
- Làm sao có thể?
Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ tiếng sóng biển, tiếng động cơ, tiếng gió ra, thì không còn âm thanh gì khác, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm và mặt biển xung quanh hắn.
Có người nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh, có người không thể tin đây là sự thật.
Lúc này Mạc Phàm mới 17, 18 tuổi, lúc trước diệt Hoàng gia, lại hủy Vu Thần Giáo ngàn năm.
Hai thế lực này mấy năm gần đây hơi yếu thế, bị Mạc Phàm hủy cũng không có gì lạ.
Nhưng hiện giờ Mạc Phàm g iết chết Thiên Thành Diệt Tiên Thiên Tông Sư, chuyện này rất khó.
Tông sư như long, một khi trở thành tông sư, liền có được thiên quân vạn mã, bất luận là một vị tông sư nào muốn giết một tông sư khác đều khó như lên trời, Thiên Thành Diệt là loại khó càng thêm khó.
Mười mấy năm trước, 20 Tiên Thiên Tông Sư cũng không thể ngăn lại Thiên Thành Diệt.
Cho dù là Lâm Thiên Nam được xưng thiên hạ vô địch, muốn diệt Thiên Thành Diệt cũng không dễ dàng gì.
Hôm nay Thiên Thành Diệt lại bị Mạc Phàm gi ết chết.
- Tôi không tin, nhất định là Thiên Thành Diệt chạy thoát rồi.
Nam Cung Thiên lắc đầu nói.
Rõ ràng Mạc Phàm chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, sao có thể kh ủng bố như vậy?
Lúc này “rầm” một tiếng.
Một thi thể không đầu chui từ trong nước ra, bay cao ba thước so với mặt biển, liền ngã xuống biển, nước chảy bèo trôi.
Thi thể này ngoại trừ Thiên Thành Diệt, còn có thể là ai?
Nhìn thấy thi thể này, khuôn mặt Nam Cung Thiên đỏ bừng, giống như bị người ta tát vài cái, lập tức câm miệng.
Lúc trước ông ta có thể không tin, nhưng thi thể của Thiên Thành Diệt còn đây, ông ta không tin nữa thì đúng là ngốc.
Thi thể Thiên Thành Diệt vừa xuất hiện, gần như ánh mắt tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Mạc Phàm tràn đầy kính sợ, sùng bái.
Lúc này Mạc Phàm mới 17, 18 tuổi, đợi một thời gian nữa, thiên hạ này, trên mặt đất, trong ngũ hành còn ai là đối thủ của Mạc Phàm?
- Chúc mừng Mạc đại sư!
Một lão giả đứng dậy chúc mừng Mạc Phàm.
Những người khác cũng đều đứng dậy, cúi người chúc mừng, Nam Cung Thiên là một trong số đó.
- Chúc mừng Mạc đại sư!
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, một tay vươn ra, lôi kiếm bay vào trong tay hắn, hắn đi về phía du thuyền của Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng.
Trên du thuyền, Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng mới bị lôi điện đánh trúng, tứ chi như nhũn ra bây giờ còn chưa khôi phục lại.
Mạc Phàm cầm lôi kiếm trong tay đi đến trước hai người, điện quang nuốt nhả bất định, hứng khởi rung động, làm toàn thân người ta nổi da gà.
- Hai người còn muốn nói gì?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
- Mạc đại sư, cậu tha cho tôi đi, tôi bị kẻ tiện nhân này bị ma quỷ ám ảnh, lúc này mới đối nghịch với cậu, nói cách khác, cậu lại cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám.
Liễu Như Tùng chớp mắt, vội vàng nói.
Mạc Phàm ngay cả Thiên Thành Diệt đều giết được, Liễu Như Phong gia chủ nhà họ chưa hẳn là đối thủ của Mạc Phàm, không đẩy trách nhiệm đi thì chỉ có đường chết.
- Ông nội Liễu, ông nói gì thế?
Vẻ mặt Hoàng Thiếu Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Liễu Như Tùng vô cùng xa lạ.
Nếu không phải Liễu gia nhìn trúng gia sản Hoàng gia cô ta và công pháp, y thuật trên người Mạc Phàm, sao Liễu gia có thể phái Liễu Như Tùng tới?
Liễu Như Tùng lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người cô ta.
- Chẳng lẽ không đúng à, nếu không phải cô hạ dược trong ly rượu sắc dụ lão phu, còn dùng ảnh chụp uy hiếp lão phu nữa, sao lão phu có thể mắc mưu của cô?
Liễu Như Tùng cười dâm nói.
- Ông…
Hoàng Thiếu Nguyệt tức đến mức nghiến chặt răng, nhưng không nói gì thêm.
- Nói xong rồi sao, Liễu Như Tùng?
- Mạc đại sư tha mạng, chỉ cần cậu tha cho tôi, Liễu gia thủ đô chúng tôi sẽ có cảm tạ.
Liễu Như Tùng ăn nói khép nép.
- Cảm tạ thì chắc chắn, Liễu gia các ông vẫn sợ tôi.
Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động.
Người muốn cảm tạ hắn, nói không chừng sẽ phản hắn một ngày nào đó, giống như những ngư dân này, vẫn nên sợ hắn tốt hơn.
Trời sợ hắn không dám mưa, đất sợ hắn không dám rung chuyển, người sợ hắn không dám phản kháng.
Mạc Phàm vừa mới nói xong, trên mặt Liễu Như Tùng là kỳ lạ.
- Không, tôi…
Ông ta còn chưa nói xong, “bùm” một tiếng, giống như có trái bom nổ tung trong cơ thể ông ta.
Cơ thể ông ta bị nổ tung, ngọn lửa màu trắng chui từ trong cơ thể ông ta ra, trong chớp mắt bao phủ cả người ông ta.
- Cô không cần phải nói gì nữa, tôi đã cho cô cơ hội, cho nên cô đi gặp những người Hoàng gia khác đi.
Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Nguyệt một cái nói.
Hoàng Thiếu Nguyệt không giống người Hoàng gia khác làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng nếu cô ta đã muốn chết, vậy thì chết đi.
Ấn ký ngọn lửa chớp lóe chỗ mi tâm cô ta, ngọn lửa màu đỏ chui từ trong tai mắt mũi miệng Hoàng Thiếu Nguyệt ra, ngọn lửa hừng hực dấy lên trên người hai người.
Ngọn lửa dấy lên, Mạc Phàm khẽ nhảy lên, đến trên phi cơ trực thăng chìm vào trong nước biển hơn nữa.
Bạch Vô Hận nằm sấp trên cabin như chó chết, không khá hơn Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng dưới điện kiếm của Mạc Phàm bao nhiêu.
Bạch Vô Hận thấy Mạc Phàm cầm kiếm đi tới, sắc mặt trắng bệch.
- Mạc đại sư tha mạng, chỉ cần cậu thả tôi, tôi có thể tặng hết mẹ con Bạch Vô Song, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh cho cậu, cậu muốn phụ nữ khác ở Bạch gia cũng được.
- Ông không báo thù thay con trai mình sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Không, không báo thù nữa.
Bạch Vô Hận vội vàng nói.
Một con trai thì tính là gì, ở ngoài ông ta chỉ có một đứa con trai là Bạch Tiểu Long, thực ra ông ta có năm sáu đứa con riêng ở ngoài, chết một người lại tìm đứa khác bồi dưỡng là được.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể vì con trai mà đền mạng mình vào.
- Ông không báo thù, tôi muốn báo thù.Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Y tiên bất tử hắn, có thể tùy tiện mạo phạm sao?
Mắt Bạch Vô Hận mở to, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm, trong chớp mắt con ngươi màu đen biến thành màu trắng.
- Cậu đã không cho tôi sống, tôi sẽ không để cậu được sống, những người mắt nhìn thấy được, đều bị gi ết chết.
Nếu không trốn thoát, liều mạng đánh cược, khoảng cách gần như vậy, nói không chừng…
Hai đạo bạch sắc dao động, nhanh chóng bay về phía Mạc Phàm, rất nhanh.
Không đợi dao động đánh trúng Mạc Phàm, Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lôi kiếm vung lên.
Tiếng “Chiêm chiếp…” như trăm chim kêu vang lên.
Đầu Bạch Vô Hận như quả bóng lăn sang một bên, rơi vào trong nước, máu tươi bắ n ra.
“Bùm!” Đầu Bạch Vô Hận rơi vào trong nước, trong con ngươi màu trắng ánh sáng nhanh chóng mất đi.
“Bùm!” Nước biển cao mấy chục mét đánh xuống, tạo ra gợn sóng mãnh liệt trên mặt biển.
Không đợi mặt biển yên tĩnh trở lại, người trên du thuyền và phi cơ trực thăng vội vàng nhìn về phía Thiên Thành Diệt và Mạc Phàm.
Chỉ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, đạp sóng mà đứng.
Thiên Thành Diệt thì không thấy tung tích, nhưng lần này trên mặt biển có một vùng màu đỏ, trắng, còn có thứ gì đó tương tự như xương đầu.
Trong chớp mắt, trên biển lại vô cùng khiếp sợ.
- Thiên Thành Diệt chết rồi sao?
Có người dụi mắt, nghi ngờ hỏi.
- Chuyện đó không có khả năng đâu?
Sóng biển cuối cùng mà Thiên Thành Diệt tạo ra, khiến bọn họ không thể thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhưng rõ ràng Thiên Thành Diệt dùng Nhiên Huyết Công, thực lực cao hơn người bình thường gấp bội lần, vẫn chết trên tay Mạc Phàm sao?
- Làm sao có thể?
Chỉ trong phút chốc, ngoại trừ tiếng sóng biển, tiếng động cơ, tiếng gió ra, thì không còn âm thanh gì khác, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm và mặt biển xung quanh hắn.
Có người nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh, có người không thể tin đây là sự thật.
Lúc này Mạc Phàm mới 17, 18 tuổi, lúc trước diệt Hoàng gia, lại hủy Vu Thần Giáo ngàn năm.
Hai thế lực này mấy năm gần đây hơi yếu thế, bị Mạc Phàm hủy cũng không có gì lạ.
Nhưng hiện giờ Mạc Phàm g iết chết Thiên Thành Diệt Tiên Thiên Tông Sư, chuyện này rất khó.
Tông sư như long, một khi trở thành tông sư, liền có được thiên quân vạn mã, bất luận là một vị tông sư nào muốn giết một tông sư khác đều khó như lên trời, Thiên Thành Diệt là loại khó càng thêm khó.
Mười mấy năm trước, 20 Tiên Thiên Tông Sư cũng không thể ngăn lại Thiên Thành Diệt.
Cho dù là Lâm Thiên Nam được xưng thiên hạ vô địch, muốn diệt Thiên Thành Diệt cũng không dễ dàng gì.
Hôm nay Thiên Thành Diệt lại bị Mạc Phàm gi ết chết.
- Tôi không tin, nhất định là Thiên Thành Diệt chạy thoát rồi.
Nam Cung Thiên lắc đầu nói.
Rõ ràng Mạc Phàm chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, sao có thể kh ủng bố như vậy?
Lúc này “rầm” một tiếng.
Một thi thể không đầu chui từ trong nước ra, bay cao ba thước so với mặt biển, liền ngã xuống biển, nước chảy bèo trôi.
Thi thể này ngoại trừ Thiên Thành Diệt, còn có thể là ai?
Nhìn thấy thi thể này, khuôn mặt Nam Cung Thiên đỏ bừng, giống như bị người ta tát vài cái, lập tức câm miệng.
Lúc trước ông ta có thể không tin, nhưng thi thể của Thiên Thành Diệt còn đây, ông ta không tin nữa thì đúng là ngốc.
Thi thể Thiên Thành Diệt vừa xuất hiện, gần như ánh mắt tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Mạc Phàm tràn đầy kính sợ, sùng bái.
Lúc này Mạc Phàm mới 17, 18 tuổi, đợi một thời gian nữa, thiên hạ này, trên mặt đất, trong ngũ hành còn ai là đối thủ của Mạc Phàm?
- Chúc mừng Mạc đại sư!
Một lão giả đứng dậy chúc mừng Mạc Phàm.
Những người khác cũng đều đứng dậy, cúi người chúc mừng, Nam Cung Thiên là một trong số đó.
- Chúc mừng Mạc đại sư!
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, một tay vươn ra, lôi kiếm bay vào trong tay hắn, hắn đi về phía du thuyền của Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng.
Trên du thuyền, Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng mới bị lôi điện đánh trúng, tứ chi như nhũn ra bây giờ còn chưa khôi phục lại.
Mạc Phàm cầm lôi kiếm trong tay đi đến trước hai người, điện quang nuốt nhả bất định, hứng khởi rung động, làm toàn thân người ta nổi da gà.
- Hai người còn muốn nói gì?
Mạc Phàm trầm giọng hỏi.
- Mạc đại sư, cậu tha cho tôi đi, tôi bị kẻ tiện nhân này bị ma quỷ ám ảnh, lúc này mới đối nghịch với cậu, nói cách khác, cậu lại cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám.
Liễu Như Tùng chớp mắt, vội vàng nói.
Mạc Phàm ngay cả Thiên Thành Diệt đều giết được, Liễu Như Phong gia chủ nhà họ chưa hẳn là đối thủ của Mạc Phàm, không đẩy trách nhiệm đi thì chỉ có đường chết.
- Ông nội Liễu, ông nói gì thế?
Vẻ mặt Hoàng Thiếu Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Liễu Như Tùng vô cùng xa lạ.
Nếu không phải Liễu gia nhìn trúng gia sản Hoàng gia cô ta và công pháp, y thuật trên người Mạc Phàm, sao Liễu gia có thể phái Liễu Như Tùng tới?
Liễu Như Tùng lại đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người cô ta.
- Chẳng lẽ không đúng à, nếu không phải cô hạ dược trong ly rượu sắc dụ lão phu, còn dùng ảnh chụp uy hiếp lão phu nữa, sao lão phu có thể mắc mưu của cô?
Liễu Như Tùng cười dâm nói.
- Ông…
Hoàng Thiếu Nguyệt tức đến mức nghiến chặt răng, nhưng không nói gì thêm.
- Nói xong rồi sao, Liễu Như Tùng?
- Mạc đại sư tha mạng, chỉ cần cậu tha cho tôi, Liễu gia thủ đô chúng tôi sẽ có cảm tạ.
Liễu Như Tùng ăn nói khép nép.
- Cảm tạ thì chắc chắn, Liễu gia các ông vẫn sợ tôi.
Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động.
Người muốn cảm tạ hắn, nói không chừng sẽ phản hắn một ngày nào đó, giống như những ngư dân này, vẫn nên sợ hắn tốt hơn.
Trời sợ hắn không dám mưa, đất sợ hắn không dám rung chuyển, người sợ hắn không dám phản kháng.
Mạc Phàm vừa mới nói xong, trên mặt Liễu Như Tùng là kỳ lạ.
- Không, tôi…
Ông ta còn chưa nói xong, “bùm” một tiếng, giống như có trái bom nổ tung trong cơ thể ông ta.
Cơ thể ông ta bị nổ tung, ngọn lửa màu trắng chui từ trong cơ thể ông ta ra, trong chớp mắt bao phủ cả người ông ta.
- Cô không cần phải nói gì nữa, tôi đã cho cô cơ hội, cho nên cô đi gặp những người Hoàng gia khác đi.
Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Nguyệt một cái nói.
Hoàng Thiếu Nguyệt không giống người Hoàng gia khác làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng nếu cô ta đã muốn chết, vậy thì chết đi.
Ấn ký ngọn lửa chớp lóe chỗ mi tâm cô ta, ngọn lửa màu đỏ chui từ trong tai mắt mũi miệng Hoàng Thiếu Nguyệt ra, ngọn lửa hừng hực dấy lên trên người hai người.
Ngọn lửa dấy lên, Mạc Phàm khẽ nhảy lên, đến trên phi cơ trực thăng chìm vào trong nước biển hơn nữa.
Bạch Vô Hận nằm sấp trên cabin như chó chết, không khá hơn Hoàng Thiếu Nguyệt và Liễu Như Tùng dưới điện kiếm của Mạc Phàm bao nhiêu.
Bạch Vô Hận thấy Mạc Phàm cầm kiếm đi tới, sắc mặt trắng bệch.
- Mạc đại sư tha mạng, chỉ cần cậu thả tôi, tôi có thể tặng hết mẹ con Bạch Vô Song, Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh cho cậu, cậu muốn phụ nữ khác ở Bạch gia cũng được.
- Ông không báo thù thay con trai mình sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Không, không báo thù nữa.
Bạch Vô Hận vội vàng nói.
Một con trai thì tính là gì, ở ngoài ông ta chỉ có một đứa con trai là Bạch Tiểu Long, thực ra ông ta có năm sáu đứa con riêng ở ngoài, chết một người lại tìm đứa khác bồi dưỡng là được.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể vì con trai mà đền mạng mình vào.
- Ông không báo thù, tôi muốn báo thù.Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Y tiên bất tử hắn, có thể tùy tiện mạo phạm sao?
Mắt Bạch Vô Hận mở to, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm, trong chớp mắt con ngươi màu đen biến thành màu trắng.
- Cậu đã không cho tôi sống, tôi sẽ không để cậu được sống, những người mắt nhìn thấy được, đều bị gi ết chết.
Nếu không trốn thoát, liều mạng đánh cược, khoảng cách gần như vậy, nói không chừng…
Hai đạo bạch sắc dao động, nhanh chóng bay về phía Mạc Phàm, rất nhanh.
Không đợi dao động đánh trúng Mạc Phàm, Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lôi kiếm vung lên.
Tiếng “Chiêm chiếp…” như trăm chim kêu vang lên.
Đầu Bạch Vô Hận như quả bóng lăn sang một bên, rơi vào trong nước, máu tươi bắ n ra.
“Bùm!” Đầu Bạch Vô Hận rơi vào trong nước, trong con ngươi màu trắng ánh sáng nhanh chóng mất đi.