Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thần Y Trọng Sinh

Chương 45



- Vương đại sư, là tên nhóc này, không chỉ lừa gạt kẻ tiện nhân kia nói có thể chữa bệnh, còn mở miệng chửi bới người khác, nói ông là đại sư vô dụng, ngoại trừ giả thần giả quỷ ra thì không làm được gì, chỉ cần một ngón út của nó là thu phục được ông, những lời này đều là tên nhóc này nói… Bà béo hung hãn chỉ Mạc Phàm nói, không ngừng thêm mắm thêm muối.   
Chỉ có một mình bà ta thì chắc chắn không dám tới, nhưng có Vương đại sư ở phía sau, tất cả xóm trọ ai dám làm bừa.   
Vương đại sư là ai, có thể thông quỷ thần, chú ngũ hành, biết được thiên ý, nhắm mắt hiểu lòng người, niết phù sinh hỏa.   
Không ai từng thấy chuyện này, nhưng lan truyền vô cùng kỳ diệu trong xóm trọ, tất cả xã hội đen trong xóm trọ đều kính như thần linh, càng không nói đến người bình thường trong xóm trọ nghèo.   
- Vương đại sư tới rồi, tên nhóc này còn không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì có lỗi với thịt béo trên người bà ta.   
Bà béo nhìn chằm chằm Mạc Phàm cười thầm nói.   
Bà béo lải nhải xong, trong giữa đám người có một người tiến về phía trước một bước.   
Người này khoảng gần 60 tuổi, gầy khô, mặc trên người trang phục màu vàng, tuy tóc đã hoa râm, nhưng hai mắt lóe lên ánh sáng, cho dù là người trẻ tuổi cũng không sáng như vậy, sáng đến mức làm đáy lòng người ta phát lạnh.   
- Là cậu nói có thể chữa trị được bệnh cho Bạch thị sao?   
Vương đại sư nói với Mạc Phàm.   
Mạc Phàm đánh giá Vương đại sư, trong mắt hiện lên chút khác thường.   
Người hắn gặp lúc trước, chỉ giống như A Hào và Lưu Tam học qua chút võ, hoặc chịu huấn luyện đặc biệt, đâu biết vận dụng lực lượng như thế nào, một người chỉ có thể đánh mười mấy người.   
Người này thì khác, trên người không chỉ có âm khí dày đặc, còn có chút linh lực thuộc tính âm dao động.   
- Tu Đạo Giả sao?   
Cảnh giới cụ thể là gì, hắn còn chưa nhìn ra được.   
Một ngày chỉ có thể dùng thần giám một lần, nếu không liếc mắt một cái là có thể biết tu vi của đối phương.   
Nhưng cao cũng không cao đến đâu.   
Mới trọng sinh vài ngày liền gặp được Tu Đạo Giả, hắn không có chút kinh hoảng nào, trái lại trong lòng vui vẻ, đúng lúc hắn cần suy nghĩ hệ thống tu luyện và cấp bậc ở Địa Cầu.   
- Vậy thì sao chứ?   
Mạc Phàm hỏi ngược lại.   
Mắt Vương đại sư nhíu lại, vẫn không nóng không lạnh như trước, giống hệt điệu bộ của đại sư.   
- Là cậu đánh Vương Phi Yến sao?   
- Vương Phi Yến là ai tôi không biết, Triệu Phi Yến thì tôi còn biết.   
Mạc Phàm cười nhạt nói.   
- Mày cái tên tiểu hổ lốn này!   
Bà béo trừng mắt, lại gào với Mạc Phàm:   
- Vương đại sư ông thấy rồi đấy, tên nhóc này quá kiêu ngạo, ông tốt bụng bảo vệ hai mẹ con kia, tên nhóc này lại không tôn kính ông như vậy, nếu là tôi sẽ không nói lời vô nghĩa với cậu ta, trực tiếp phế cậu ta rồi.   
Nếu lần này có thể mượn tay Vương đại sư phế tiểu hổ lốn này, bên xóm trọ nghèo này còn ai dám bất kính với bà ta nữa chứ?   
Vẻ mặt Vương đại sư vẫn không đổi, chỉ hừ lạnh một tiếng.   
- Nhóc con, cậu quá ngông cuồng rồi, cậu biết đây là nơi nào không?   
- Ngông cuồng sao?   
Mạc Phàm cười, hắn đã rất khiêm tốn rồi đó?   
Kiếp trước hắn làm y tiên bất tử, tuy tu vi chỉ có Kim Đan, nhưng y thuật đứng đầu Tu Chân giới làm không ít người tôn kính hắn như thần, cho dù là cao thủ Đại Thừa cũng vô cùng khách sáo với hắn.   
Nếu đây gọi là ngông cuồng, vậy trước đây hắn là vô pháp vô thiên.   
Mạc Phàm cảm thấy như vậy, nhưng những người khác lại không cho là vậy.   
- Tên nhóc này bị bệnh à, không biết sự lợi hại của Vương đại sư sao?   
- Tôi thấy cậu ta muốn tự tìm chết rồi, lát nữa cậu ta sẽ đẹp mặt thôi.   
Người trong xóm trọ nghèo không ai không biết, nơi này có thế lực xã hội đen tên là Hắc Long hội, bây giờ xã hội đen này đã không còn lão đại, đang rơi vào trạng thái rắn mất đầu, nguyên nhân là vì Vương đại sư.   
Lão đại lúc trước của Hắc Long tên là Bạo ca, một tình nhân của anh ta bị Vương đại sư nhìn trúng, không biết Vương đại sư dùng pháp thuật gì với nhân tình của anh ta, vậy mà làm nhân tình của anh ta say mê đến thần hồn điên đảo, tự mình bò lên giường của Vương đại sư.   
Sau khi Bạo ca biết liền mang người tới đạo quán của ông ta, kết quả một đi không trở lại.   
Thuộc hạ của Bạo ca đi tìm Vương đại sư tính sổ, đi một người biến mất một người.   
Sau khi biến mất liên tiếp 18 người, tất cả xóm nghèo đều không dám bất kính với Vương đại sư.   
Người phụ nữ mà Vương đại sư nhìn trúng, cũng không ai dám động vào.   
Ngay cả người phụ nữ của Bạo ca hơn trăm thuộc hạ cũng bị đoạt, bọn họ là cái thá gì?   
Cho nên mẹ Tiểu Ngọc bị Vương đại sư nhìn trúng, cho dù người nơi này có tà tâm cũng không có tặc đảm.   
- Mạc Phàm dám nói chuyện với Vương đại sư như vậy, nói không chừng hôm nay có cơ hội nhìn thấy pháp thuật chân chính của Vương đại sư.   
…   
“Rầm!”   
Cửa phòng phía sau Mạc Phàm mở ra.   
Tiểu Ngọc vốn đang lau mồ hôi cho mẹ, nghe thấy bên ngoài có người nói Vương đại sư, mặt tái mét chạy ra.   
- Tiểu ca ca, anh nhanh đi đi, đừng đến xóm nghèo nữa.   
Tiểu Ngọc kéo Mạc Phàm nói.   
Mạc Phàm vì chữa bệnh cho mẹ cô mới đến đây, cũng vì không quen nhìn bà béo hung hãn ương ngạnh mới đánh bà béo, cô không muốn Mạc Phàm vì bọn họ mà bị Vương đại sư làm biến mất.   
Tiểu ca ca lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vương đại sư.   
- Nhóc con, lần này biết tôi là ai chưa?   
Vương đại sư vung tay lên, lộ ra vẻ tự đắc, bộ dạng cao cao tại thượng.   
Ngay cả tiểu nha đầu Tiểu Ngọc này cũng sợ ông ta, tên nhóc này lại hung hãn trước mặt ông ta, không phải ngu ngốc thì là gì?   
- Vậy sao?   
Mạc Phàm vẫn không thay đổi sắc mặt.   
Tiểu Ngọc thấy không kéo được Mạc Phàm, vội vàng cầu xin:   
- Vương đại sư, tiểu ca ca là người tốt, cầu xin ông bỏ qua cho anh ấy?   
Vương đại sư liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc một cái, trong mắt hiện lên chút hung ác nham hiểm, cười âm hiểm nói:   
- Không phải là không thể được, tôi thấy khung xương mẹ con cô rất được, là người thích hợp tu đạo, chỉ cần cô và mẹ cô theo tôi lên núi học đạo, tôi sẽ không so đo với cậu ta, thế nào?   
Có thể tu đạo gì chứ, cô nàng này và mẹ cô không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, còn là cực âm chi thể, trong cơ thể tích lũy lượng âm khí rất lớn.   
Nhất là mẹ cô, cực âm chi thể 36 năm, có thể sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì.   
Nếu mang lên núi làm đỉnh lô, lập tức có thể đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, trở thành Tu Đạo Giả chân chính, ông ta còn cần trốn ở xóm nghèo rách nát này sao?   
Sở dĩ lúc trước không đưa hai mẹ con này lên núi là vì ông ta đang trong thời khắc quan trọng luyện chế một pháp khí.   
Mới luyện chế thành công, liền nghe Vương Phi Yến bà chủ cho thuê nhà nói có người muốn chữa bệnh cho mẹ Tiểu Ngọc, lúc này mới nhanh chóng xuống núi.   
Đỉnh lô tốt như vậy, được người ta chữa khỏi ông ta đi đâu tìm người thứ hai, thấy đối phương là tên nhóc 16, 17 tuổi, lúc này ông ta mới yên tâm.   
Nhân cơ hội này mang hai mẹ con lên trên núi, tránh để đêm dài lắm mộng.   
- Chuyện này?   
Tiểu Ngọc lộ ra vẻ khó xử.   
Cô không muốn liên lụy đến Mạc Phàm, nhưng cô và mẹ cũng không muốn lên núi với Vương đại sư.   
Trước đây tình nhân của Bạo ca được Vương đại sư mang lên núi, khi xuống núi chỉ còn xương bọc da, không khác gì quỷ, không lâu sau liền chết rồi.   
Vương đại sư làm gì trên người cô ta thì không ai biết, dù sao cũng không phải là chuyện tốt.   
Chỉ sợ thu đồ đệ là giả.   
- Tiểu nha đầu, đại sư muốn thu các người làm đồ đệ, là phúc lớn của hai mẹ con cô, cũng không phải thu các người làm tình nhân, đừng áp đặt ý nghĩ xấu xa của các người lên người đại sư, nếu bà đây có căn cốt như các người, cho dù bà đây quỳ xuống cũng muốn lên núi, đừng có mà không biết điều, còn không mau đồng ý với đại sư, cô có muốn cứu tiểu hổ lốn này hay không?   
Bà béo không kiên nhẫn chen miệng nói.   
Tiểu Ngọc nén lệ, nhìn Mạc Phàm, lại nhìn mẹ ngủ say trong phòng, trên mặt đều là không muốn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...