Thần Y Trọng Sinh
Chương 435
Vu Nha là bí mật của Vu Thần Giáo bọn họ, cho dù là ở Vu Thần Giáo, cũng có rất ít người biết đến sự tồn tại của Vu Nha.
Rốt cuộc tiểu tử này là ai, vậy mà biết Vu Nha.
- Tôi là ai cô không cần biết, Vu Thần Giáo các cô dùng Vu Nha này làm gì?
Mạc Phàm hỏi.
Lông mày Hà Thi Thi nhíu chặt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Nếu cậu biết Vu Nha này, vậy mà không biết Vu Thần Giáo chúng tôi tìm Vu Nha về làm gì sao?
- Cô không muốn nói đúng không?
Mạc Phàm nhướn mày hỏi.
- Nếu tôi nói, có phải cậu có thể tha cho tôi không.
Hà Thi Thi do dự một lát, hỏi.
Mạc Phàm này tuyệt đối không phải người cô ta có thể đối phó, chạy thoát khỏi cậu ta đã rồi nói, Vu Nha và thù này ngày sau nghĩ biện pháp.
- Cho dù cô nói hay không, tôi đều không bỏ qua cho cô.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cậu!
Vẻ mặt Hà Thi Thi sửng sốt, trong đôi mắt bùng cháy lửa giận.
Mạc Phàm này cũng quá cuồng vọng rồi, vậy mà cô ta nói hay không nói đều không bỏ qua cho cô ta.
- Vậy cậu đừng nghĩ đến chuyện muốn biết về Vu Nha.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Tôi nói cho cô biết hai chuyện, thứ nhất, nếu cô không hạ Huyết Hàng với tôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết chuyện Vu Nha, có lẽ tôi có thể tha cho cô một mạng, nhưng hiện giờ không còn cơ hội này nữa.
ắ ồ ấ ầ ổLúc hắn nói chuyện, đồng thời một ấn ký hình đầu lâu màu đen sáng lên ở cổ, vô cùng tiên diễm.
Sau đó ngọn lửa màu cam dấy lên trên đầu lâu màu đen, đầu lâu màu đen nhanh chóng biến mất.
Muốn hạ Huyết Hàng với hắn, thực sự hạ sai người rồi, huyết mạch Hồng Liên của hắn dễ bị hạ thuật như vậy sao?
Sắc mặt Hà Thi Thi trầm xuống, giận dữ trong mắt lại dày đặc hơn chút.
Đây là khi Mạc Phàm tiến vào trong tường lửa, cô ta dùng một chút tinh huyết hạ thuật Mạc Phàm.
Chỉ cần hạ xuống, Mạc Phàm sẽ biến thành một vũng máu loãng, đây là quân bài thứ hai cô ta chưa lật, ai biết hàng thuật còn chưa thành liền bị Mạc Phàm phát hiện, giải trừ được ngay lập tức.
- Thứ hai, cô cho rằng cô không nói, tôi không có biện pháp bắt cô nói sao, cho dù giết cô, tôi cũng có biện pháp để cô nói.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Hà Thi Thi nắm chặt, trong mắt đầy lửa giận, ước gì có thể hút khô toàn bộ tinh huyết của Mạc Phàm.
Người đàn ông này quá đáng sợ, cũng quá đáng ghét.
- Mạc Phàm, tôi cũng nói cho cậu biết, cậu giết tôi, cậu nhất định sẽ hối hận, còn nữa, cậu giết tôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện biết được bí mật Vu Nha.
Cô ta từng chịu huấn luyện đặc biệt, muốn moi thông tin từ chỗ cô ta, không có khả năng.
- Vậy cô dám liếc mắt nhìn tôi không?
Mạc Phàm cười hỏi.
Hà Thi Thi nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Mạc Phàm.
Hà Thi Thi vừa mới nhìn về phía Mạc Phàm, Mạc Phàm khẽ quát một câu:
- Nhiếp Hồn!
Đồng tử của hắn lập tức biến thành màu đỏ, như trăng máu treo cao trong đêm đen, vô cùng yêu dị.
Hà Thi Thi nhìn thấy mắt Mạc Phàm, vẻ mặt khiếp sợ, cả người lập tức ngây ra, như tượng gỗ.
- Nói đi, các người muốn Vu Nha làm gì?
- Tế Tự!
Hà Thi Thi thành thật nói.
Mạc Phàm nhướn mày, tiếp tục hỏi:
- Tế Tự người nào?
- Vu tổ?
- Để làm gì?
Tế Tự bình thường đều là lấy vật trao đổi, nói đơn giản là trao đổi đồng giá, đưa thứ càng giá trị, sẽ đổi được thứ tốt.
- Vì đắp nặn vu thể cho thiếu vu chủ.
Mạc Phàm nhướn mày, hắn cũng biết vu thể, là một thể chất vô cùng đặc biệt của vu tộc.
Loại thể chất này không chỉ khiến thân thể vô cùng cường hãn, khi sử dụng vu thuật, uy lực cũng tăng lên gấp đôi thậm chí còn hơn nữa.
Ở trong vu tộc, rất ít gặp vu thể hoàn chỉnh, không ít người có vu thể đều là thiên tài trong vu tộc.
Vậy mà Vu Thần Giáo đắp nặn vu thể vì thiếu vu chủ, nếu thành thiếu vu chủ này rất đáng sợ.
- Không phải chỉ có Vu Nha này là tế phẩm đấy chứ?
Mạc Phàm hỏi.
Tế Tự cần ít nhất 3 thứ, tế phẩm, tế đàn và môi giới.
Vu Nha này hẳn là môi giới, tế phẩm chắc là thứ khác.
- Tôi không rõ tế phẩm lắm, chắc chắn không thể thiếu nhân tế.
- Nhân tế?
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang trong mắt hắn b ắn ra.
Trên Địa Cầu hiện giờ, linh khí thiếu thốn nhất, thứ có thể coi là tế phẩm vô cùng hiếm thấy, không thiếu duy nhất là người.
Xem ra Tế Tự lần này còn cần lượng lớn hơn Vạn Linh Huyết Trận.
- Ở nơi nào?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Ở Vu Thần Sơn sát tây nam Hoa Hạ, ở đó có một tòa tế đàn từ xưa của Vu Thần Giáo chúng tôi.
- Vu Thần Sơn, Hoa Hạ?
Mạc Phàm nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Kiếp trước ở đó từng xảy ra một huyết án vô cùng bi thảm, 10 vạn người biến mất ở đây, người biến mất ở đó phần lớn là người Hoa Hạ, cũng có không ít người một số quốc gia Đông Nam Á.
Tin tức này không có nhiều người biết đến, không lan truyền ra ở Hoa Hạ, sở dĩ hắn biết chuyện này là do Bàn Tử nói cho hắn.
Trong khoảng thời gian đó một nhà Bàn Tử đi du lịch, lúc này mới biết được tin tức đó.
Thời gian không khác lắm cũng ở ngay gần đó.
Xem ra 10 vạn người đó thành tế phẩm để thiếu vu chủ đắp nặn vu thể.
Vu Thần Giáo này vì đắp nặn vu thể cho thiếu vu chủ liền tế 10 vạn người, không biết số người chết trong tay Vu Thần Giáo là bao nhiêu, trăm vạn?
- Vu Thần Giáo các cô đúng là đủ hung tàn.
- Phàm nhân mà thôi, bọn họ đều sinh ra vì Vu Thần chúng tôi, chết vì Vu Thần Giáo chúng tôi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hà Thi Thi kiêu ngạo nói, giống như những phàm nhân này nên là tế phẩm của Vu Thần Giáo bọn họ, Vu Thần Giáo bọn họ là thần sáng thế, nên hưởng thụ cao cao tại thượng này.
Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.
Vu Thần Giáo cảm thấy bọn họ là thần, những người khác đều là phàm nhân?
Ở trong mắt hắn, Vu Thần Giáo này còn không bằng phàm nhân.
Hắn vừa có ý nghĩ này, huyết sắc trong mắt biến mất.
Lúc này sắc mặt Hà Thi Thi mới khôi phục bình thường, nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.
- Cậu đã làm gì tôi?
- Cô không thiết phải biết nữa.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Chuyện nên biết hắn đã biết, Hà Thi Thi này có thể đi chết đi.
Hắn vươn một tay ra, giơ về phía Hà Thi Thi nắm chặt.
- Ngưng!
Năm bức tường lửa nhanh chóng thu nhỏ lại, di chuyển về phía Hà Thi Thi.
Trên mặt Hà Thi Thi hiện lên hoảng loạn, đôi mắt nhìn Mạc Phàm chăm chú với vẻ hung dữ, nghiến răng nói:
- Mạc đại sư, cậu đợi đó, chỉ cần một ngày cậu không giao Vu Nha cho Vu Thần Giáo tôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn, chúng ta còn gặp lại.
- Hửm?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra chút bất ngờ, rất nhanh liền thoải mái.
- Sẽ, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại, các người hãy đợi ở Vu Thần Sơn.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Vu Thần Sơn?
Lông mày Hà Thi Thi nhíu lại, không đợi cô ta nói gì nữa, năm bức tường lửa hoàn toàn bao quanh cô ta bên trong.
“A…” Tiếng kêu thê lương vang lên trong tường lửa.
- Mạc Phàm, Mạc gia các cậu và Lỗ gia đợi đó, lần sau gặp mặt cậu nhất định sẽ hối hận cả đời.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, giống như không nghe thấy.
Chỉ trong phút chốc, Mộc Phong Nhạc và tiểu hồ ly đều chạy ra.
- Mộc Đầu, người phụ nữ đó chết rồi sao?
Tiểu hồ ly tò mò hỏi.
Rõ ràng là bị hỏa thiêu, vậy mà người phụ nữ này còn nói lần sau gặp lại, chẳng lẽ người bị thiêu bên trong là giải?
- Không tính là như vậy.
Mạc Phàm thần bí nói.
Tay hắn tạo pháp ấn, đánh vào trong ngọn lửa kia.
Rốt cuộc tiểu tử này là ai, vậy mà biết Vu Nha.
- Tôi là ai cô không cần biết, Vu Thần Giáo các cô dùng Vu Nha này làm gì?
Mạc Phàm hỏi.
Lông mày Hà Thi Thi nhíu chặt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Nếu cậu biết Vu Nha này, vậy mà không biết Vu Thần Giáo chúng tôi tìm Vu Nha về làm gì sao?
- Cô không muốn nói đúng không?
Mạc Phàm nhướn mày hỏi.
- Nếu tôi nói, có phải cậu có thể tha cho tôi không.
Hà Thi Thi do dự một lát, hỏi.
Mạc Phàm này tuyệt đối không phải người cô ta có thể đối phó, chạy thoát khỏi cậu ta đã rồi nói, Vu Nha và thù này ngày sau nghĩ biện pháp.
- Cho dù cô nói hay không, tôi đều không bỏ qua cho cô.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Cậu!
Vẻ mặt Hà Thi Thi sửng sốt, trong đôi mắt bùng cháy lửa giận.
Mạc Phàm này cũng quá cuồng vọng rồi, vậy mà cô ta nói hay không nói đều không bỏ qua cho cô ta.
- Vậy cậu đừng nghĩ đến chuyện muốn biết về Vu Nha.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Tôi nói cho cô biết hai chuyện, thứ nhất, nếu cô không hạ Huyết Hàng với tôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết chuyện Vu Nha, có lẽ tôi có thể tha cho cô một mạng, nhưng hiện giờ không còn cơ hội này nữa.
ắ ồ ấ ầ ổLúc hắn nói chuyện, đồng thời một ấn ký hình đầu lâu màu đen sáng lên ở cổ, vô cùng tiên diễm.
Sau đó ngọn lửa màu cam dấy lên trên đầu lâu màu đen, đầu lâu màu đen nhanh chóng biến mất.
Muốn hạ Huyết Hàng với hắn, thực sự hạ sai người rồi, huyết mạch Hồng Liên của hắn dễ bị hạ thuật như vậy sao?
Sắc mặt Hà Thi Thi trầm xuống, giận dữ trong mắt lại dày đặc hơn chút.
Đây là khi Mạc Phàm tiến vào trong tường lửa, cô ta dùng một chút tinh huyết hạ thuật Mạc Phàm.
Chỉ cần hạ xuống, Mạc Phàm sẽ biến thành một vũng máu loãng, đây là quân bài thứ hai cô ta chưa lật, ai biết hàng thuật còn chưa thành liền bị Mạc Phàm phát hiện, giải trừ được ngay lập tức.
- Thứ hai, cô cho rằng cô không nói, tôi không có biện pháp bắt cô nói sao, cho dù giết cô, tôi cũng có biện pháp để cô nói.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Hà Thi Thi nắm chặt, trong mắt đầy lửa giận, ước gì có thể hút khô toàn bộ tinh huyết của Mạc Phàm.
Người đàn ông này quá đáng sợ, cũng quá đáng ghét.
- Mạc Phàm, tôi cũng nói cho cậu biết, cậu giết tôi, cậu nhất định sẽ hối hận, còn nữa, cậu giết tôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện biết được bí mật Vu Nha.
Cô ta từng chịu huấn luyện đặc biệt, muốn moi thông tin từ chỗ cô ta, không có khả năng.
- Vậy cô dám liếc mắt nhìn tôi không?
Mạc Phàm cười hỏi.
Hà Thi Thi nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Mạc Phàm.
Hà Thi Thi vừa mới nhìn về phía Mạc Phàm, Mạc Phàm khẽ quát một câu:
- Nhiếp Hồn!
Đồng tử của hắn lập tức biến thành màu đỏ, như trăng máu treo cao trong đêm đen, vô cùng yêu dị.
Hà Thi Thi nhìn thấy mắt Mạc Phàm, vẻ mặt khiếp sợ, cả người lập tức ngây ra, như tượng gỗ.
- Nói đi, các người muốn Vu Nha làm gì?
- Tế Tự!
Hà Thi Thi thành thật nói.
Mạc Phàm nhướn mày, tiếp tục hỏi:
- Tế Tự người nào?
- Vu tổ?
- Để làm gì?
Tế Tự bình thường đều là lấy vật trao đổi, nói đơn giản là trao đổi đồng giá, đưa thứ càng giá trị, sẽ đổi được thứ tốt.
- Vì đắp nặn vu thể cho thiếu vu chủ.
Mạc Phàm nhướn mày, hắn cũng biết vu thể, là một thể chất vô cùng đặc biệt của vu tộc.
Loại thể chất này không chỉ khiến thân thể vô cùng cường hãn, khi sử dụng vu thuật, uy lực cũng tăng lên gấp đôi thậm chí còn hơn nữa.
Ở trong vu tộc, rất ít gặp vu thể hoàn chỉnh, không ít người có vu thể đều là thiên tài trong vu tộc.
Vậy mà Vu Thần Giáo đắp nặn vu thể vì thiếu vu chủ, nếu thành thiếu vu chủ này rất đáng sợ.
- Không phải chỉ có Vu Nha này là tế phẩm đấy chứ?
Mạc Phàm hỏi.
Tế Tự cần ít nhất 3 thứ, tế phẩm, tế đàn và môi giới.
Vu Nha này hẳn là môi giới, tế phẩm chắc là thứ khác.
- Tôi không rõ tế phẩm lắm, chắc chắn không thể thiếu nhân tế.
- Nhân tế?
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang trong mắt hắn b ắn ra.
Trên Địa Cầu hiện giờ, linh khí thiếu thốn nhất, thứ có thể coi là tế phẩm vô cùng hiếm thấy, không thiếu duy nhất là người.
Xem ra Tế Tự lần này còn cần lượng lớn hơn Vạn Linh Huyết Trận.
- Ở nơi nào?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Ở Vu Thần Sơn sát tây nam Hoa Hạ, ở đó có một tòa tế đàn từ xưa của Vu Thần Giáo chúng tôi.
- Vu Thần Sơn, Hoa Hạ?
Mạc Phàm nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Kiếp trước ở đó từng xảy ra một huyết án vô cùng bi thảm, 10 vạn người biến mất ở đây, người biến mất ở đó phần lớn là người Hoa Hạ, cũng có không ít người một số quốc gia Đông Nam Á.
Tin tức này không có nhiều người biết đến, không lan truyền ra ở Hoa Hạ, sở dĩ hắn biết chuyện này là do Bàn Tử nói cho hắn.
Trong khoảng thời gian đó một nhà Bàn Tử đi du lịch, lúc này mới biết được tin tức đó.
Thời gian không khác lắm cũng ở ngay gần đó.
Xem ra 10 vạn người đó thành tế phẩm để thiếu vu chủ đắp nặn vu thể.
Vu Thần Giáo này vì đắp nặn vu thể cho thiếu vu chủ liền tế 10 vạn người, không biết số người chết trong tay Vu Thần Giáo là bao nhiêu, trăm vạn?
- Vu Thần Giáo các cô đúng là đủ hung tàn.
- Phàm nhân mà thôi, bọn họ đều sinh ra vì Vu Thần chúng tôi, chết vì Vu Thần Giáo chúng tôi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hà Thi Thi kiêu ngạo nói, giống như những phàm nhân này nên là tế phẩm của Vu Thần Giáo bọn họ, Vu Thần Giáo bọn họ là thần sáng thế, nên hưởng thụ cao cao tại thượng này.
Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.
Vu Thần Giáo cảm thấy bọn họ là thần, những người khác đều là phàm nhân?
Ở trong mắt hắn, Vu Thần Giáo này còn không bằng phàm nhân.
Hắn vừa có ý nghĩ này, huyết sắc trong mắt biến mất.
Lúc này sắc mặt Hà Thi Thi mới khôi phục bình thường, nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.
- Cậu đã làm gì tôi?
- Cô không thiết phải biết nữa.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Chuyện nên biết hắn đã biết, Hà Thi Thi này có thể đi chết đi.
Hắn vươn một tay ra, giơ về phía Hà Thi Thi nắm chặt.
- Ngưng!
Năm bức tường lửa nhanh chóng thu nhỏ lại, di chuyển về phía Hà Thi Thi.
Trên mặt Hà Thi Thi hiện lên hoảng loạn, đôi mắt nhìn Mạc Phàm chăm chú với vẻ hung dữ, nghiến răng nói:
- Mạc đại sư, cậu đợi đó, chỉ cần một ngày cậu không giao Vu Nha cho Vu Thần Giáo tôi, cậu đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn, chúng ta còn gặp lại.
- Hửm?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lộ ra chút bất ngờ, rất nhanh liền thoải mái.
- Sẽ, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại, các người hãy đợi ở Vu Thần Sơn.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Vu Thần Sơn?
Lông mày Hà Thi Thi nhíu lại, không đợi cô ta nói gì nữa, năm bức tường lửa hoàn toàn bao quanh cô ta bên trong.
“A…” Tiếng kêu thê lương vang lên trong tường lửa.
- Mạc Phàm, Mạc gia các cậu và Lỗ gia đợi đó, lần sau gặp mặt cậu nhất định sẽ hối hận cả đời.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, giống như không nghe thấy.
Chỉ trong phút chốc, Mộc Phong Nhạc và tiểu hồ ly đều chạy ra.
- Mộc Đầu, người phụ nữ đó chết rồi sao?
Tiểu hồ ly tò mò hỏi.
Rõ ràng là bị hỏa thiêu, vậy mà người phụ nữ này còn nói lần sau gặp lại, chẳng lẽ người bị thiêu bên trong là giải?
- Không tính là như vậy.
Mạc Phàm thần bí nói.
Tay hắn tạo pháp ấn, đánh vào trong ngọn lửa kia.