Thần Y Trọng Sinh
Chương 408
Hoàng Kình Thương đắc ý một lát, kiêu ngạo liếc nhìn Mộc Phong Nhạc bên cạnh khói độc.
- Cậu là tiểu tử Mộc gia đúng không, cậu biết mục đích Phạm Nhất Trần tới Hoàng gia chúng tôi là gì không, nói cho tôi biết, tôi sẽ cho cậu chết thoải mái chút.
Giết người Hoàng gia còn dám ở Hoàng gia, chắc chắn có mục đích.
Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, mắt đảo liên tục, nước mắt gợn sóng bên trong.
Anh ta từng nghe nói đến Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia rồi, vừa rồi anh ta cho rằng mình sắp chết, ai biết Mạc Phàm thêm pháp thuật với anh ta, cứu anh ta một mạng, còn Mạc Phàm thì rơi vào trong khói độc.
Anh ta xem như bị Mộc gia vứt bỏ, cơ bản là một phế vật, từng giúp Hoàng gia tính kế Mạc gia, nhưng Mạc Phàm lại xả thân cứu anh ta.
- Chuyện này, chuyện này…
Anh ta không thể hiểu nổi.
- Tiểu tử, cậu không nghe thấy tôi nói chuyện với cậu sao, có phải cậu muốn nếm thử tư vị ngũ độc cắn tim như tiểu tử này đúng không?
Hoàng Kình Thương thấy Mộc Phong Nhạc không trả lời, lông mày tuyết trắng nhíu lại, phẫn nộ hỏi, giọng như sư tử rống.
Lúc này Mộc Phong Nhạc mới ngây ngốc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hoàng Kình Thương chăm chú.
- Ông giết tôi là được, tôi không biết gì cả.
Anh ta và Mạc Phàm không tính là bạn, thậm chí bọn họ còn là kẻ thù.
Nhưng Mạc Phàm cứu anh ta một mạng, anh ta phải trả Mạc Phàm một mạng.
Nếu anh ta nói Phạm Nhất Trần là Mạc Phàm, cả Mạc gia sẽ bị Hoàng gia trả thù, dù sao cũng chết một lần, chết thì chết đi.
Có thể biết được Tô Nhã Hân vẫn yêu anh ta từ chỗ Mạc Phàm, video clip trong tay Tiêu Dật Trần đều là giả, anh ta đến Hoàng gia một chuyến không vô ích.
- Cho dù không thể gặp mặt nói với Tô Nhã Hân, anh đã tin tưởng cô, vẫn yêu cô, cũng đáng, nhân sinh đâu thể hoàn mỹ như vậy, có chút khuyết điểm cũng được, kiếp sau bù lại, khà khà!
Trên đầu Mộc Phong Nhạc có màn hào quang, vẻ mặt anh ta thoải mái đứng dậy, lúc này anh ta thấy cái chết không còn đáng sợ.
- Sống có gì vui, chết có gì buồn, hỉ nhạc sầu bi đều thuộc về bụi đất, lão bất tử Hoàng gia, ông giết tôi đi, tôi chúc ông và trùng ngàn năm khiến người ta ghê tởm của Hoàng gia ông sống lâu trăm tuổi.
Mọi người sửng sốt, mấy phú thiếu có quan hệ không tệ với Mộc Phong Nhạc đều lắc đầu đầy tiếc hận.
- Mộc Phong Nhạc tự làm khổ mình làm gì, là một người chết đắc tội Hoàng gia như vậy, chỉ sợ muốn chết cũng không dễ dàng.
Hoàng Kình Thương nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.
- Muốn chết không dễ như vậy, cậu không chịu nói cũng không sao, tôi có biện pháp khiến cậu mở miệng.
Một tiểu bối Mộc gia dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là không biết mức độ, Hoàng gia bọn họ có không ít phương pháp khiến người ta nói chuyện.
- Tôi sẽ không cho ông cơ hội hành hạ tôi.
Mộc Phong Nhạc cười, lấy một con dao nhỏ bằng lòng bàn tay ra, trên chuôi đao khảm viên ngọc lục bảo.
Đây là khi Tô Nhã Hân đi tham gia một show catwalk ở Damascus, mua bên đó về cho anh ta.
Nghe nói thép Damascus là thép tốt nhất trên thế giới, chém sắt như chém bùn, là lợi khí giết người.
Anh ta luôn muốn dùng con dao này giết Tiêu Dật Trần, bây giờ không cần nữa.
Anh ta chậm rãi rút dao ra, trên thân dao tràn đầy hoa vệ duy nhất của thép Damascus, dao phong mang tất lộ, nhìn khiến người ta sởn gai ốc.
- Tiểu tử, cậu dám, Trương Chân Nhân mau ngăn cậu ta lại, tôi muốn khiến tiểu tử này sống không bằng chết!
Hoàng Kình Thương tức giận nói.
Hai ngón tay Trương Vấn Thiên giơ lên, Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm chém về phía Mộc Phong Nhạc.
- Dao đâm vào trái tim nhanh như vậy, hẳn là không quá đau đớn?
Mộc Phong Nhạc không thèm quan tâm lý lẽ, cười để mũi dao ở ngực, muốn tự sát.
Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm của Trương Vấn Thiên bay đến bên ngoài màn hào quang trên người Mộc Phong Nhạc, một giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.
- Dao của anh quá mỏng quá ngắn, đâm xuống sẽ không chết ngay được, ở chỗ tôi có cái đao tốt hơn anh muốn thử một lần không, đảm bảo đâm một đao xuống, sẽ lập tức chết ngay.
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, quay đầu nhìn Mạc Phàm trong khói độc.
Anh ta nghe giọng nói này nhiều lần như vậy, sao có thể không biết là ai, ngoại trừ Mạc Phàm ra còn có ai?
Không chỉ an ta, mọi người ở đây đều khiếp sợ, nhìn về phía khói độc với vẻ khó tin.
- Không chết sao?
Ngũ Độc Phiên này đã phá hủy một tiểu trấn trăm năm.
Cho dù Mạc Phàm là Hoành Luyện tông sư, cũng không có đạo lý không chết.
Nhưng Mạc Phàm lại không chết.
- Mau nhìn, khói độc nhỏ đi rồi.
Không biết ai kêu lên một tiếng, mọi người đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy Ngũ Độc Tinh Hồn bay lượn bên ngoài khói độc kêu lên quái dị, bị lực lượng vô hình kéo vào trong khói độc, khói độc nhanh chóng thu nhỏ lại mắt thường có thể thấy được.
Chỉ chưa đầy hút xong điếu thuốc, trong khói độc lộ ra bóng dáng Mạc Phàm.
Một tay hắn cầm quạt, một tay vươn ra, năm hạt châu màu sắc khác nhau bay trên tay hắn, khói độc ngũ sắc nhanh chóng bị năm hạt châu này phân chia, hấp thu.
Đợi khói độc chui hết vào trong, hắn quát một tiếng:
- Ngưng!
Hào quang lóe lên trên hạt châu ngũ sắc, từng cái đều như bảo thạch, bên trong có các hư ảnh của rắn, bò cạp,…
Hào quang trên hạt châu thu lại, rơi vào tay Mạc Phàm.
“Leng keng…” Mộc Phong Nhạc nhìn thoáng qua Mạc Phàm bình yên vô sự, đao Damascus rơi xuống đất, phát ra âm thanh êm tai.
- Mạc tiên sinh, cậu không sao chứ?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Mộc Phong Nhạc một cái, không để ý đến Mộc Phong Nhạc, thu năm hạt châu vào trong nhẫn trữ vật.
Vẻ mặt Hoàng Kình Thương là không tin, Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia bọn họ lại bị tên này phá, tiểu tử này không trúng một chút độc nào?
Ông ta ném Ngũ Độc Phiên lên không trung, muốn thu Ngũ Độc Phiên lại.
“Lạch cạch!” Ngũ Độc Phiên rơi xuống đất, không có một chút phản ứng.
Hoàng Kình Thương nhìn chăm chú, trên Ngũ Độc Phiên vốn có ngũ độc, bây giờ chỉ còn lại lá cờ nhỏ màu vàng.
Không chỉ sắc mặt Hoàng Kình Thương thay đổi, vẻ mặt mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Ngũ Độc Phiên hoàng đế ngự tứ lại bị người ta phá dễ như vậy, người này còn là một đứa con nít.
- Tiểu tử, sao cậu dám hủy Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia chúng tôi?
Hai mắt Hoàng Kình Thương như muốn phun lửa, phẫn nộ nói.
Vật báu bị phá hủy, ông ta có thể không tức sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, trên mặt đều là khinh thường.
Chơi độc với y tiên bất tử hắn, giống như nghịch đại đao trước mặt Quan Công, có khác gì ở trước mặt lão tử xưng lão tử, không biết tự lượng sức mình.
Chỉ là Ngũ Độc Phiên còn muốn giết hắn, hắn có thể nghĩ ra ngàn biện pháp phá giải.
Hắn không để ý đến Hoàng Kình Thương, mà nhìn thoáng qua Trương Vấn Thiên.
- Ông vừa đâm tôi một kiếm, ông còn nợ tôi một kiếm.
Ngón tay hắn vẽ trên không trung.
“Vèo” một tiếng, kiếm khí như Tú Hoa Châm bay về phía Trương Vấn Thiên.
Không đợi Trương Vấn Thiên phản ứng kịp, kiếm khí Tiên Thiên đã bay qua mi tâm Trương Vấn Thiên, bay ra sau đầu, mang theo giọt máu tươi quay về cây quạt trong tay Mạc Phàm, vẽ lên chuôi kiếm chút huyết khí.
Sau đầu Trương Vấn Thiên có một cái lỗ, mắt ông ta mở to, huyết sắc hiện lên từ đáy mắt ông ta, thần quang trong mắt nhanh chóng biến mất.“Phịch!” Sau Tôn Vô Địch, Trương Vấn Thiên Thiên Cơ Chân Nhân ngã xuống đất, huyết dịch chảy từ sau đầu ông ta ra, không còn hơi thở.
Mạc Phàm nắm lấy Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm vô chủ, cho vào trong nhẫn trữ vật, lúc này hắn dời mắt nhìn Hoàng Kình Thương và đám người Hoàng gia.
Mắt hắn nheo lại, sát khí tỏa từ người hắn ra, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm đi nhiều.
- Không phải các người muốn biết mục đích tôi tới đây sao, tôi nói cho các người biết.
- Cậu là tiểu tử Mộc gia đúng không, cậu biết mục đích Phạm Nhất Trần tới Hoàng gia chúng tôi là gì không, nói cho tôi biết, tôi sẽ cho cậu chết thoải mái chút.
Giết người Hoàng gia còn dám ở Hoàng gia, chắc chắn có mục đích.
Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, mắt đảo liên tục, nước mắt gợn sóng bên trong.
Anh ta từng nghe nói đến Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia rồi, vừa rồi anh ta cho rằng mình sắp chết, ai biết Mạc Phàm thêm pháp thuật với anh ta, cứu anh ta một mạng, còn Mạc Phàm thì rơi vào trong khói độc.
Anh ta xem như bị Mộc gia vứt bỏ, cơ bản là một phế vật, từng giúp Hoàng gia tính kế Mạc gia, nhưng Mạc Phàm lại xả thân cứu anh ta.
- Chuyện này, chuyện này…
Anh ta không thể hiểu nổi.
- Tiểu tử, cậu không nghe thấy tôi nói chuyện với cậu sao, có phải cậu muốn nếm thử tư vị ngũ độc cắn tim như tiểu tử này đúng không?
Hoàng Kình Thương thấy Mộc Phong Nhạc không trả lời, lông mày tuyết trắng nhíu lại, phẫn nộ hỏi, giọng như sư tử rống.
Lúc này Mộc Phong Nhạc mới ngây ngốc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hoàng Kình Thương chăm chú.
- Ông giết tôi là được, tôi không biết gì cả.
Anh ta và Mạc Phàm không tính là bạn, thậm chí bọn họ còn là kẻ thù.
Nhưng Mạc Phàm cứu anh ta một mạng, anh ta phải trả Mạc Phàm một mạng.
Nếu anh ta nói Phạm Nhất Trần là Mạc Phàm, cả Mạc gia sẽ bị Hoàng gia trả thù, dù sao cũng chết một lần, chết thì chết đi.
Có thể biết được Tô Nhã Hân vẫn yêu anh ta từ chỗ Mạc Phàm, video clip trong tay Tiêu Dật Trần đều là giả, anh ta đến Hoàng gia một chuyến không vô ích.
- Cho dù không thể gặp mặt nói với Tô Nhã Hân, anh đã tin tưởng cô, vẫn yêu cô, cũng đáng, nhân sinh đâu thể hoàn mỹ như vậy, có chút khuyết điểm cũng được, kiếp sau bù lại, khà khà!
Trên đầu Mộc Phong Nhạc có màn hào quang, vẻ mặt anh ta thoải mái đứng dậy, lúc này anh ta thấy cái chết không còn đáng sợ.
- Sống có gì vui, chết có gì buồn, hỉ nhạc sầu bi đều thuộc về bụi đất, lão bất tử Hoàng gia, ông giết tôi đi, tôi chúc ông và trùng ngàn năm khiến người ta ghê tởm của Hoàng gia ông sống lâu trăm tuổi.
Mọi người sửng sốt, mấy phú thiếu có quan hệ không tệ với Mộc Phong Nhạc đều lắc đầu đầy tiếc hận.
- Mộc Phong Nhạc tự làm khổ mình làm gì, là một người chết đắc tội Hoàng gia như vậy, chỉ sợ muốn chết cũng không dễ dàng.
Hoàng Kình Thương nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.
- Muốn chết không dễ như vậy, cậu không chịu nói cũng không sao, tôi có biện pháp khiến cậu mở miệng.
Một tiểu bối Mộc gia dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là không biết mức độ, Hoàng gia bọn họ có không ít phương pháp khiến người ta nói chuyện.
- Tôi sẽ không cho ông cơ hội hành hạ tôi.
Mộc Phong Nhạc cười, lấy một con dao nhỏ bằng lòng bàn tay ra, trên chuôi đao khảm viên ngọc lục bảo.
Đây là khi Tô Nhã Hân đi tham gia một show catwalk ở Damascus, mua bên đó về cho anh ta.
Nghe nói thép Damascus là thép tốt nhất trên thế giới, chém sắt như chém bùn, là lợi khí giết người.
Anh ta luôn muốn dùng con dao này giết Tiêu Dật Trần, bây giờ không cần nữa.
Anh ta chậm rãi rút dao ra, trên thân dao tràn đầy hoa vệ duy nhất của thép Damascus, dao phong mang tất lộ, nhìn khiến người ta sởn gai ốc.
- Tiểu tử, cậu dám, Trương Chân Nhân mau ngăn cậu ta lại, tôi muốn khiến tiểu tử này sống không bằng chết!
Hoàng Kình Thương tức giận nói.
Hai ngón tay Trương Vấn Thiên giơ lên, Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm chém về phía Mộc Phong Nhạc.
- Dao đâm vào trái tim nhanh như vậy, hẳn là không quá đau đớn?
Mộc Phong Nhạc không thèm quan tâm lý lẽ, cười để mũi dao ở ngực, muốn tự sát.
Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm của Trương Vấn Thiên bay đến bên ngoài màn hào quang trên người Mộc Phong Nhạc, một giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.
- Dao của anh quá mỏng quá ngắn, đâm xuống sẽ không chết ngay được, ở chỗ tôi có cái đao tốt hơn anh muốn thử một lần không, đảm bảo đâm một đao xuống, sẽ lập tức chết ngay.
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, quay đầu nhìn Mạc Phàm trong khói độc.
Anh ta nghe giọng nói này nhiều lần như vậy, sao có thể không biết là ai, ngoại trừ Mạc Phàm ra còn có ai?
Không chỉ an ta, mọi người ở đây đều khiếp sợ, nhìn về phía khói độc với vẻ khó tin.
- Không chết sao?
Ngũ Độc Phiên này đã phá hủy một tiểu trấn trăm năm.
Cho dù Mạc Phàm là Hoành Luyện tông sư, cũng không có đạo lý không chết.
Nhưng Mạc Phàm lại không chết.
- Mau nhìn, khói độc nhỏ đi rồi.
Không biết ai kêu lên một tiếng, mọi người đều quay lại nhìn.
Chỉ thấy Ngũ Độc Tinh Hồn bay lượn bên ngoài khói độc kêu lên quái dị, bị lực lượng vô hình kéo vào trong khói độc, khói độc nhanh chóng thu nhỏ lại mắt thường có thể thấy được.
Chỉ chưa đầy hút xong điếu thuốc, trong khói độc lộ ra bóng dáng Mạc Phàm.
Một tay hắn cầm quạt, một tay vươn ra, năm hạt châu màu sắc khác nhau bay trên tay hắn, khói độc ngũ sắc nhanh chóng bị năm hạt châu này phân chia, hấp thu.
Đợi khói độc chui hết vào trong, hắn quát một tiếng:
- Ngưng!
Hào quang lóe lên trên hạt châu ngũ sắc, từng cái đều như bảo thạch, bên trong có các hư ảnh của rắn, bò cạp,…
Hào quang trên hạt châu thu lại, rơi vào tay Mạc Phàm.
“Leng keng…” Mộc Phong Nhạc nhìn thoáng qua Mạc Phàm bình yên vô sự, đao Damascus rơi xuống đất, phát ra âm thanh êm tai.
- Mạc tiên sinh, cậu không sao chứ?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Mộc Phong Nhạc một cái, không để ý đến Mộc Phong Nhạc, thu năm hạt châu vào trong nhẫn trữ vật.
Vẻ mặt Hoàng Kình Thương là không tin, Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia bọn họ lại bị tên này phá, tiểu tử này không trúng một chút độc nào?
Ông ta ném Ngũ Độc Phiên lên không trung, muốn thu Ngũ Độc Phiên lại.
“Lạch cạch!” Ngũ Độc Phiên rơi xuống đất, không có một chút phản ứng.
Hoàng Kình Thương nhìn chăm chú, trên Ngũ Độc Phiên vốn có ngũ độc, bây giờ chỉ còn lại lá cờ nhỏ màu vàng.
Không chỉ sắc mặt Hoàng Kình Thương thay đổi, vẻ mặt mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Ngũ Độc Phiên hoàng đế ngự tứ lại bị người ta phá dễ như vậy, người này còn là một đứa con nít.
- Tiểu tử, sao cậu dám hủy Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia chúng tôi?
Hai mắt Hoàng Kình Thương như muốn phun lửa, phẫn nộ nói.
Vật báu bị phá hủy, ông ta có thể không tức sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, trên mặt đều là khinh thường.
Chơi độc với y tiên bất tử hắn, giống như nghịch đại đao trước mặt Quan Công, có khác gì ở trước mặt lão tử xưng lão tử, không biết tự lượng sức mình.
Chỉ là Ngũ Độc Phiên còn muốn giết hắn, hắn có thể nghĩ ra ngàn biện pháp phá giải.
Hắn không để ý đến Hoàng Kình Thương, mà nhìn thoáng qua Trương Vấn Thiên.
- Ông vừa đâm tôi một kiếm, ông còn nợ tôi một kiếm.
Ngón tay hắn vẽ trên không trung.
“Vèo” một tiếng, kiếm khí như Tú Hoa Châm bay về phía Trương Vấn Thiên.
Không đợi Trương Vấn Thiên phản ứng kịp, kiếm khí Tiên Thiên đã bay qua mi tâm Trương Vấn Thiên, bay ra sau đầu, mang theo giọt máu tươi quay về cây quạt trong tay Mạc Phàm, vẽ lên chuôi kiếm chút huyết khí.
Sau đầu Trương Vấn Thiên có một cái lỗ, mắt ông ta mở to, huyết sắc hiện lên từ đáy mắt ông ta, thần quang trong mắt nhanh chóng biến mất.“Phịch!” Sau Tôn Vô Địch, Trương Vấn Thiên Thiên Cơ Chân Nhân ngã xuống đất, huyết dịch chảy từ sau đầu ông ta ra, không còn hơi thở.
Mạc Phàm nắm lấy Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm vô chủ, cho vào trong nhẫn trữ vật, lúc này hắn dời mắt nhìn Hoàng Kình Thương và đám người Hoàng gia.
Mắt hắn nheo lại, sát khí tỏa từ người hắn ra, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm đi nhiều.
- Không phải các người muốn biết mục đích tôi tới đây sao, tôi nói cho các người biết.