Thần Y Trọng Sinh
Chương 316
Biến hóa đột nhiên này làm sắc mặt Chu Trường Hoằng và tiểu hồ ly thay đổi.
Ấn ký này vừa thấy là tà khí lẫm nhiên, không giống thứ gì tốt.
Trong lúc Mạc Phàm không cẩn thận bị trúng ấn ký này, chỉ sợ không ổn.
ằ ắ ầ ổ ể ếMạc Phàm cũng nhíu mày, vì thoát khỏi Quỷ La Đằng, hắn sử dụng một loại thần thuật viễn cổ có thể kích phát huyết mạch chi lực.
Tu giả ngoại trừ linh căn, ngộ tính, thể chất khác nhau ra, còn có huyết mạch khác biệt.
Nếu kích phát huyết mạch chi lực, có thể phát huy thần thông trong huyết mạch.
Những thần thông này, không có huyết mạch đặc biệt thì không thể thi triển.
Hắn là Hồng Liên Huyết Mạch, một khi kích hoạt huyết mạch chi lực có thể phóng ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Thứ này gần như có thể đốt cháy tất cả vật sống, uy lực rất mạnh, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn phóng thích hỏa diễm này, khí huyết trong cơ thể gần như bị đốt ba phần tư.
Khí huyết tiêu hao nhiều như vậy, đổi lại là người bình thường chắc chắn đã chết.
Cho dù là hắn, có khả năng hiện giờ cũng không phải là đối thủ của Chu Trường Hoằng, cho dù có Huyết Linh Chi chưa được vài ngày cũng khó mà khôi phục hoàn toàn.
Chỉ là hắn không ngờ tới, lúc hắn suy yếu nhất, vậy mà trên người Long Trường Không này còn có phương pháp nguyền rủa.
Hắn nhắm mắt lại, trong giây lát lại mở mắt ra, lông mày không giãn ra.
- Mộc Đầu, ngươi sẽ không chết chứ?
Tiểu hồ ly ân cần hỏi han.
Sắc mặt Chu Trường Hoằng cũng không khá hơn, tràn đầy vẻ lo lắng, nguyền rủa là pháp thuật khó đối phó nhất, giống như hủ cốt độc.
- Chỉ là nguyền rủa bình thường thôi, không có vấn đề gì, giải là được.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Luận về huyền diệu nguyền rủa này còn không bằng ấn ký của Thanh Khâu, nhưng mà ấn ký này tương tự với nguyền rủa của một gia tộc ở Tu Chân giới.
Nếu người gia tộc này bị giết chết, sẽ lưu lại nguyền rủa Ngũ Quỷ Phệ Thần trên người hung thủ.
Giải nguyền rủa này cũng không khó, chỉ cần tiêu phí một chút mưu tính là được, căn bản không làm khó được y tiên bất tử hắn.
Trái lại gia tộc này có vẻ phiền phức.
Chỉ là nghĩ một lát hắn không lo lắng chuyện này nữa.
Hắn cần một thời gian nữa mới về Tu Chân giới, chỉ cần giải trừ nguyền rủa trước đó là được.
Còn tộc nhân của Long Trường Không trên Địa Cầu, muốn đến thì đến, không có gì phải sợ.
- Thực sự không có việc gì chứ?
Tiểu hồ ly chớp mắt, hỏi.
Mạc Phàm không trả lời tiểu hồ ly, ngưng tụ huyết khí thành Khí Huyết Đan ném cho Chu Trường Hoằng.
- Khí Huyết Đan này và pháp bàn quỷ vương ông đều thu lại đi, lúc nào đó tôi sẽ truyền thụ vài loại pháp môn ngự quỷ, dưỡng quỷ cho ông, sau này ông đi theo tôi.
Chu Trường Hoằng sửng sốt, vội vàng lạy Mạc Phàm vài cái.
Cường đại của Mạc Phàm đã không thể nghi ngờ.
Ngoại trừ cường đại, pháp bàn quỷ vương tương đương với một cường giả Tiên Thiên, Mạc Phàm đưa cho ông ta mà không nhăn mày một cái, đủ để thấy Mạc Phàm rất hào phóng.
Quan trọng hơn là trên người Mạc Phàm giống như vĩnh viễn có thứ gì bọn họ không tưởng tượng nổi.
Nếu có thể đi theo hắn, tiền đồ của ông ta tuyệt đối sẽ vượt qua giới hạn trước mắt này.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh thành toàn, Chu Trường Hoằng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho Mạc tiên sinh, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề, tôi sẽ bị trời tru đất diệt.
- Được rồi, đi khôi phục khí huyết đi, một lần ăn một ít Huyết Linh Chi.
Mạc Phàm khoát tay áo nói.
Hắn đã cho Chu Trường Hoằng cơ hội, nếu Chu Trường Hoằng còn dám phản bội, hắn sẽ cho Chu Trường Hoằng trở thành Long Trường Không thứ hai, thậm chí còn thảm hại hơn.
- Dạ.
Chu Trường Hoằng cất Khí Huyết Đan và Pháp Bàn, lấy một khối Huyết Linh Chi ra phục dùng một chút, liền nhắm mắt lại.
- Cái này cho ngươi, chắc đủ để ngươi ăn vài ngày.
Mạc Phàm lấy ra một khối Huyết Linh Chi cỡ to cho tiểu hồ ly.
- Mộc Đầu, ngươi thật hào phóng, bổn đại tiểu thư sẽ lăn lộn theo ngươi.
Hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, khen tặng Mạc Phàm một câu, cầm lấy Huyết Linh Chi chạy đi.
Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến tiểu hồ ly.
Hắn ngồi lên chiếu lấy ra một khối Huyết Linh Chi, bẻ một chút cho vào trong miệng, vận khởi Thái Thượng Hóa Linh Kinh, nhanh chóng tiêu hóa dược lực của Huyết Linh Chi, khôi phục khí huyết tiêu hao quá nhiều.
Lúc này vẫn nên khôi phục khí huyết tốt hơn, nếu không nhỡ đâu có kẻ địch đến, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Còn giải phong ấn Âm Sơn, dù sao đã đến đây rồi, đợi một lúc cũng không sao.
Hắn ngồi xuống là 6, 7 tiếng, lúc sắc trời ảm đạm mới mở to mắt.
Hắn kiểm tra cơ thể mình, lúc này mày mới hơi giãn ra, Huyết Linh Chi không hổ là bảo vật bổ sung khí huyết, khí huyết tổn thất ba phần tư đã quay lại một nửa.
Sắc mặt hắn vẫn trắng xanh như trước, nhưng đỡ hơn lúc mới thi triển thần thông xong.
- Lần đầu tiên nhanh như vậy, còn lại không dễ dàng rồi.
Mạc Phàm ngầm lắc đầu.
Lúc này A Hào sớm đã tỉnh lại, vết thương trên người đã không có gì đáng ngại.
Anh ta và tiểu hồ ly lên núi bắt mấy con thỏ hoang, đang chuẩn bị ăn, Chu Trường Hoằng ở bên cạnh giúp đỡ, cũng khôi phục gần xong rồi.
- Mạc tiên sinh, một lát nữa sẽ ăn được, cậu đợi một chút.
Chu Trường Hoằng thấy Mạc Phàm mở to mắt, cung kính nói.
Tuy chỉ là mấy tiếng ngắn ngủi, Chu Trường Hoằng kính sợ Mạc Phàm thêm vài phần.
Mạc Phàm ừ một tiếng, đứng dậy nhìn thoáng qua tiểu hồ phía xa.
Nếu khí huyết của hắn đã khôi phục một chút, vẫn nên nhanh chóng kích hoạt phong ấn của Âm Sơn Tông.
Hắn cầm Trấn Sơn Phù, kích hoạt phong ấn của Âm Sơn Tông, nơi này chính là địa bàn của hắn, Hộ Sơn Đại Trận mở ra, không nói đến xông vào không dễ như trước, xông vào tương đương với vào đầm rồng hang hổ, mặc cho hắn bố trí.
- Xung quanh tiểu hồ này có thứ gì tương tự pháp đàn không?
Giải phong ấn Âm Sơn Tông chắc chắn cần tới đảo giữa hồ, trên đảo giữa hồ này chắc chắn có thứ gì đó tương tự với pháp đàn, chỉ người cầm vật có khắc chữ trấn phủ mới có thể tiến vào.
Nếu không đảo giữa hồ này sẽ như Hải Thị Thận Lâu, vẫn là nơi có thể nhìn thấy nhưng không đi tới được.
Chu Trường Hoằng từng ở trong này, nếu biết chỗ như vậy, hắn không cần tốn công đi tìm.
- Pháp đàn sao?
Chu Trường Hoằng nghĩ một lát, hai mắt sáng lên:
- Trái lại có một nơi như vậy, nhưng không ở bờ hồ, không biết có phải là nơi cậu nói hay không.
- Mang tôi qua đó xem.
Mạc Phàm nói.
Loại pháp đàn này làm thành bộ dạng gì đều có, hiệu quả đều như nhau.
- Được, ở bên cạnh.
Chu Trường Hoằng đi trước dẫn đường, mang theo Mạc Phàm đến một thạch bích.
- To con, ngươi cứ tiếp tục ở đây, ta cũng qua đó xem, nướng chín con thỏ cho bản đại tiểu thư, nếu không lát nữa ta sẽ bảo Mộc Đầu phạt ngươi.
Tiểu hồ ly vênh mặt hất hàm sai khiến, nói xong lại đuổi theo Mạc Phàm.
A Hào cười, tiếp tục nướng thịt thỏ.
Hai người một hồ nhanh chóng đi đến trước một khối thạch bích.
Thạch bích có một cổng vòm lớn, quay về giữa hồ.
Bên trên có khắc một số phù văn như nòng nọc, trải qua gió thổi nắng chiếu, phù văn đã bị mài mòn nghiêm trọng, không thấy rõ là khắc cái gì.
- Là ở đây sao, Mạc tiên sinh?
Chu Trường Hoằng kéo dây trên thạch bích, hỏi.
- Thử xem thì biết.
Hắn rút nhẫn trên tay ra, rót một chút linh khí vào trong nhẫn.
Phù văn bị tàn phá trên thạch bích đột nhiên phát sáng, tỏa ra ngân quang nhàn nhạt.
Sau đó…
“Xèo xèo…”
Vậy mà thạch bích không hề có khe hở chậm rãi mở ra, lộ ra một tảng đá thủy tinh cỡ đầu người, hào quang trên đá thủy tinh chớp lóe, một dòng bạch quang từ giữa bắn ra.
Trong bạch quang, một con đường rải đá xanh thần kỳ xuất hiện trên tiểu hồ, nối thẳng đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Ấn ký này vừa thấy là tà khí lẫm nhiên, không giống thứ gì tốt.
Trong lúc Mạc Phàm không cẩn thận bị trúng ấn ký này, chỉ sợ không ổn.
ằ ắ ầ ổ ể ếMạc Phàm cũng nhíu mày, vì thoát khỏi Quỷ La Đằng, hắn sử dụng một loại thần thuật viễn cổ có thể kích phát huyết mạch chi lực.
Tu giả ngoại trừ linh căn, ngộ tính, thể chất khác nhau ra, còn có huyết mạch khác biệt.
Nếu kích phát huyết mạch chi lực, có thể phát huy thần thông trong huyết mạch.
Những thần thông này, không có huyết mạch đặc biệt thì không thể thi triển.
Hắn là Hồng Liên Huyết Mạch, một khi kích hoạt huyết mạch chi lực có thể phóng ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Thứ này gần như có thể đốt cháy tất cả vật sống, uy lực rất mạnh, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn phóng thích hỏa diễm này, khí huyết trong cơ thể gần như bị đốt ba phần tư.
Khí huyết tiêu hao nhiều như vậy, đổi lại là người bình thường chắc chắn đã chết.
Cho dù là hắn, có khả năng hiện giờ cũng không phải là đối thủ của Chu Trường Hoằng, cho dù có Huyết Linh Chi chưa được vài ngày cũng khó mà khôi phục hoàn toàn.
Chỉ là hắn không ngờ tới, lúc hắn suy yếu nhất, vậy mà trên người Long Trường Không này còn có phương pháp nguyền rủa.
Hắn nhắm mắt lại, trong giây lát lại mở mắt ra, lông mày không giãn ra.
- Mộc Đầu, ngươi sẽ không chết chứ?
Tiểu hồ ly ân cần hỏi han.
Sắc mặt Chu Trường Hoằng cũng không khá hơn, tràn đầy vẻ lo lắng, nguyền rủa là pháp thuật khó đối phó nhất, giống như hủ cốt độc.
- Chỉ là nguyền rủa bình thường thôi, không có vấn đề gì, giải là được.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Luận về huyền diệu nguyền rủa này còn không bằng ấn ký của Thanh Khâu, nhưng mà ấn ký này tương tự với nguyền rủa của một gia tộc ở Tu Chân giới.
Nếu người gia tộc này bị giết chết, sẽ lưu lại nguyền rủa Ngũ Quỷ Phệ Thần trên người hung thủ.
Giải nguyền rủa này cũng không khó, chỉ cần tiêu phí một chút mưu tính là được, căn bản không làm khó được y tiên bất tử hắn.
Trái lại gia tộc này có vẻ phiền phức.
Chỉ là nghĩ một lát hắn không lo lắng chuyện này nữa.
Hắn cần một thời gian nữa mới về Tu Chân giới, chỉ cần giải trừ nguyền rủa trước đó là được.
Còn tộc nhân của Long Trường Không trên Địa Cầu, muốn đến thì đến, không có gì phải sợ.
- Thực sự không có việc gì chứ?
Tiểu hồ ly chớp mắt, hỏi.
Mạc Phàm không trả lời tiểu hồ ly, ngưng tụ huyết khí thành Khí Huyết Đan ném cho Chu Trường Hoằng.
- Khí Huyết Đan này và pháp bàn quỷ vương ông đều thu lại đi, lúc nào đó tôi sẽ truyền thụ vài loại pháp môn ngự quỷ, dưỡng quỷ cho ông, sau này ông đi theo tôi.
Chu Trường Hoằng sửng sốt, vội vàng lạy Mạc Phàm vài cái.
Cường đại của Mạc Phàm đã không thể nghi ngờ.
Ngoại trừ cường đại, pháp bàn quỷ vương tương đương với một cường giả Tiên Thiên, Mạc Phàm đưa cho ông ta mà không nhăn mày một cái, đủ để thấy Mạc Phàm rất hào phóng.
Quan trọng hơn là trên người Mạc Phàm giống như vĩnh viễn có thứ gì bọn họ không tưởng tượng nổi.
Nếu có thể đi theo hắn, tiền đồ của ông ta tuyệt đối sẽ vượt qua giới hạn trước mắt này.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh thành toàn, Chu Trường Hoằng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho Mạc tiên sinh, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề, tôi sẽ bị trời tru đất diệt.
- Được rồi, đi khôi phục khí huyết đi, một lần ăn một ít Huyết Linh Chi.
Mạc Phàm khoát tay áo nói.
Hắn đã cho Chu Trường Hoằng cơ hội, nếu Chu Trường Hoằng còn dám phản bội, hắn sẽ cho Chu Trường Hoằng trở thành Long Trường Không thứ hai, thậm chí còn thảm hại hơn.
- Dạ.
Chu Trường Hoằng cất Khí Huyết Đan và Pháp Bàn, lấy một khối Huyết Linh Chi ra phục dùng một chút, liền nhắm mắt lại.
- Cái này cho ngươi, chắc đủ để ngươi ăn vài ngày.
Mạc Phàm lấy ra một khối Huyết Linh Chi cỡ to cho tiểu hồ ly.
- Mộc Đầu, ngươi thật hào phóng, bổn đại tiểu thư sẽ lăn lộn theo ngươi.
Hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, khen tặng Mạc Phàm một câu, cầm lấy Huyết Linh Chi chạy đi.
Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến tiểu hồ ly.
Hắn ngồi lên chiếu lấy ra một khối Huyết Linh Chi, bẻ một chút cho vào trong miệng, vận khởi Thái Thượng Hóa Linh Kinh, nhanh chóng tiêu hóa dược lực của Huyết Linh Chi, khôi phục khí huyết tiêu hao quá nhiều.
Lúc này vẫn nên khôi phục khí huyết tốt hơn, nếu không nhỡ đâu có kẻ địch đến, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Còn giải phong ấn Âm Sơn, dù sao đã đến đây rồi, đợi một lúc cũng không sao.
Hắn ngồi xuống là 6, 7 tiếng, lúc sắc trời ảm đạm mới mở to mắt.
Hắn kiểm tra cơ thể mình, lúc này mày mới hơi giãn ra, Huyết Linh Chi không hổ là bảo vật bổ sung khí huyết, khí huyết tổn thất ba phần tư đã quay lại một nửa.
Sắc mặt hắn vẫn trắng xanh như trước, nhưng đỡ hơn lúc mới thi triển thần thông xong.
- Lần đầu tiên nhanh như vậy, còn lại không dễ dàng rồi.
Mạc Phàm ngầm lắc đầu.
Lúc này A Hào sớm đã tỉnh lại, vết thương trên người đã không có gì đáng ngại.
Anh ta và tiểu hồ ly lên núi bắt mấy con thỏ hoang, đang chuẩn bị ăn, Chu Trường Hoằng ở bên cạnh giúp đỡ, cũng khôi phục gần xong rồi.
- Mạc tiên sinh, một lát nữa sẽ ăn được, cậu đợi một chút.
Chu Trường Hoằng thấy Mạc Phàm mở to mắt, cung kính nói.
Tuy chỉ là mấy tiếng ngắn ngủi, Chu Trường Hoằng kính sợ Mạc Phàm thêm vài phần.
Mạc Phàm ừ một tiếng, đứng dậy nhìn thoáng qua tiểu hồ phía xa.
Nếu khí huyết của hắn đã khôi phục một chút, vẫn nên nhanh chóng kích hoạt phong ấn của Âm Sơn Tông.
Hắn cầm Trấn Sơn Phù, kích hoạt phong ấn của Âm Sơn Tông, nơi này chính là địa bàn của hắn, Hộ Sơn Đại Trận mở ra, không nói đến xông vào không dễ như trước, xông vào tương đương với vào đầm rồng hang hổ, mặc cho hắn bố trí.
- Xung quanh tiểu hồ này có thứ gì tương tự pháp đàn không?
Giải phong ấn Âm Sơn Tông chắc chắn cần tới đảo giữa hồ, trên đảo giữa hồ này chắc chắn có thứ gì đó tương tự với pháp đàn, chỉ người cầm vật có khắc chữ trấn phủ mới có thể tiến vào.
Nếu không đảo giữa hồ này sẽ như Hải Thị Thận Lâu, vẫn là nơi có thể nhìn thấy nhưng không đi tới được.
Chu Trường Hoằng từng ở trong này, nếu biết chỗ như vậy, hắn không cần tốn công đi tìm.
- Pháp đàn sao?
Chu Trường Hoằng nghĩ một lát, hai mắt sáng lên:
- Trái lại có một nơi như vậy, nhưng không ở bờ hồ, không biết có phải là nơi cậu nói hay không.
- Mang tôi qua đó xem.
Mạc Phàm nói.
Loại pháp đàn này làm thành bộ dạng gì đều có, hiệu quả đều như nhau.
- Được, ở bên cạnh.
Chu Trường Hoằng đi trước dẫn đường, mang theo Mạc Phàm đến một thạch bích.
- To con, ngươi cứ tiếp tục ở đây, ta cũng qua đó xem, nướng chín con thỏ cho bản đại tiểu thư, nếu không lát nữa ta sẽ bảo Mộc Đầu phạt ngươi.
Tiểu hồ ly vênh mặt hất hàm sai khiến, nói xong lại đuổi theo Mạc Phàm.
A Hào cười, tiếp tục nướng thịt thỏ.
Hai người một hồ nhanh chóng đi đến trước một khối thạch bích.
Thạch bích có một cổng vòm lớn, quay về giữa hồ.
Bên trên có khắc một số phù văn như nòng nọc, trải qua gió thổi nắng chiếu, phù văn đã bị mài mòn nghiêm trọng, không thấy rõ là khắc cái gì.
- Là ở đây sao, Mạc tiên sinh?
Chu Trường Hoằng kéo dây trên thạch bích, hỏi.
- Thử xem thì biết.
Hắn rút nhẫn trên tay ra, rót một chút linh khí vào trong nhẫn.
Phù văn bị tàn phá trên thạch bích đột nhiên phát sáng, tỏa ra ngân quang nhàn nhạt.
Sau đó…
“Xèo xèo…”
Vậy mà thạch bích không hề có khe hở chậm rãi mở ra, lộ ra một tảng đá thủy tinh cỡ đầu người, hào quang trên đá thủy tinh chớp lóe, một dòng bạch quang từ giữa bắn ra.
Trong bạch quang, một con đường rải đá xanh thần kỳ xuất hiện trên tiểu hồ, nối thẳng đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.