Thần Y Trọng Sinh
Chương 21
Đường Long vẫy vẫy tay, các đại hán còn lại rời khỏi cửa ghế lô, bao vây Mạc Phàm.
- Nhóc con, tôi đã thả người của cậu rồi, có phải cậu nên thả ông chủ Lỗ của chúng tôi hay không?
Sắc mặt Mạc Phàm không thay đổi, ném ông chủ Lỗ sang một bên, giống như ném chó.
“Khụ khụ.”
Ông chủ Lỗ ôm cổ, ho khan vài tiếng, vội vàng cút sang một bên, trốn sau lưng Đường Long.
Cách Mạc Phàm rất xa, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt tràn đầy lửa giận và sợ hãi.
Ông ta đường đường là Lỗ lão hổ của Hoa Bắc, không chỉ phụ nữ bị tên nhóc này ăn đậu hủ, thiếu chút nữa còn bị tên này giết chết.
- Ông chủ Đường, đây là đáp án hài lòng cậu nói sao?
Ông chủ Lỗ phẫn nộ nói.
Đường Long nói sẽ cho ông ta đáp án hài lòng, hài lòng đến mức thiếu chút nữa không còn mạng.
- Ông chủ Lỗ yên tâm, tôi lập tức cho tên nhóc này đẹp mặt.
Đường Long quay đầu, nhìn về phía Mạc Phàm, lửa giận trong mắt càng nhiều hơn.
Từ khi anh ta trở thành đại lão của Đông Hải, chưa từng bất lực như vậy.
Bị người ta uy hiếp, thuộc hạ sai đi còn bị đánh, tên này làm anh ta mất hết mặt mũi rồi.
- Nhóc con, thấy cậu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tôi cho cậu hai con đường để lựa chọn.
Mạc Phàm nheo mắt lại, cười không thèm để ý.
- Anh nói xem.
- Thứ nhất trở thành thuộc hạ của tôi, sau này tôi sẽ giúp cậu một bước lên trời, còn có rất nhiều phụ nữ để chơi đùa, chỉ cần cậu có thể làm ông chủ Lỗ hài lòng.
Mạc Phàm nhìn thế nào cũng chỉ 16, 17 tuổi, ở độ tuổi này đã có thân thủ như vậy, ngay cả A Hào cũng không phải là đối thủ, một thời gian nữa còn không biết sẽ như thế nào?
Nếu có thể thu nhận người như vậy làm thuộc hạ, quyền lợi của anh ta sẽ khuếch chương sang bên cạnh cũng không biết chừng, chỉ cần Mạc Phàm gật đầu đồng ý.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, mời hắn gia nhập sao?
Hắn đường đường là y tiên bất tử, cần làm thuộc hạ của người nào sao?
- Thứ hai là gì?
Mắt Đường Long nheo lại, lộ ra một chút sát ý.
- Nếu không làm thuộc hạ của tôi, như vậy nhất định phải chết, cho dù thân thủ của cậu rất cao, có thể đánh được nhiều người, có năng lực bảo vệ vài người, nhưng vừa rồi tôi có thể thả những người đó, cũng có thể bắt lại, cậu muốn thử một chút hay không?
Mạc Phàm cười lạnh lùng, sắc bén trong mắt lại sắc bén thêm vài phần, sát ý xung quanh hắn tràn ra.
- Nếu như vậy, tôi lựa chọn điều thứ ba, có lẽ tôi không đánh lại được nhiều người, nhưng có thể thả ông ta, có thể giết chết tất cả nhóm người các anh, anh cũng có thể thử xem.
Nếu là ba ngày trước, hắn sẽ không thể nói ra những lời này.
Nhưng bây giờ hắn đã ở Tôi Thể tầng mười, giết nhóm người trước mắt dễ như giết gà, dễ như làm thịt chó.
Kiếp trước sinh nhật của chị họ bị quấy rối, nếu hắn không thể thay đổi được gì, vậy thì giết hết đám người này.
Đường Long cảm nhận được sát ý trong mắt Mạc Phàm, vẻ mặt hơi sững sờ.
Anh ta là ai đây? Đại lão xã hội đen nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.
Vì tranh đoạt địa vị và tài phú, không phải anh ta chưa từng giết người, cũng có không ít lần bị người ta uy hiếp, nhưng tuyệt đối không giống như bây giờ.
Rõ ràng chỉ là một học sinh trung học mà thôi, anh ta đã có cảm giác bị Tử Thần nhìn chăm chú, làm anh ta cảm thấy không thể trêu chọc học sinh trung học này, cũng làm anh ta vô cùng phẫn nộ.
- Được, được lắm.
Trong mắt Đường Long đều là lửa giận, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa.
- Dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu hôm nay cậu có thể đi ra khỏi KTV này, tên của Đường Long tôi sẽ viết ngược lại, nói cho cậu biết, ở thành phố Đông Hải này ngoại trừ Tần gia ra, Đường Long tôi chưa từng sợ người nào cả.
Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, KTV của anh ta có mấy trăm người, anh ta không tin mình không bắt được tên nhóc này.
Lúc anh ta nói chuyện, mười mấy người đã vào sảnh số hai.
- Tần gia, ha ha!
Mạc Phàm cười không thèm để ý.
Từ nay về sau Đường Long không cần sợ người nào nữa, vì người chết không cần sợ ai cả?
Hắn nắm chặt quả đấm, đang định ra tay.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh thúy của hai người phụ nữ.
- Sảnh số một bị Đường Long chiếm dụng, sảnh số hai thì sao?
Một người trong đó hỏi.
- Tần tiểu thư, thật sự ngại quá, sảnh số hai cũng bị người ta bao mất rồi.
- Rõ ràng tôi vừa thấy một đám người rời đi, âm nhạc bên trong đã ngừng, tôi tự mình vào xem, cô ở đây đợi đi.
Tần tiểu thư có chút không kiên nhẫn nói.
- Tần tiểu thư, ông chủ Đường đang ở trong sảnh số hai…
Một người khác vội vàng nói, không đợi cô ta nói xong, một mỹ nữ mặc lễ phục xa hoa lạnh lùng đi vào trong đại sảnh số hai, đúng là Tần Doãn Nhi Mạc Phàm gặp mấy hôm trước ở Duyên Niên Đường.
Tần Doãn Nhi thấy ở cửa có nhiều đại hán mặc áo đen như vậy, lông mày nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn đám Đường Long cách đó không xa.
- Đường Long, không phải anh đang ở sảnh số một sao, đến sảnh số hai làm…
Tần Doãn Nhi bất mãn hỏi.
Cô vốn định mời Mạc Phàm đến Hoàng Gia Cửu Hào trước, hỏi xem ngày mai Mạc Phàm có rảnh không, đi xem bệnh cho một người rất quan trọng với cô ta.
Ai biết phòng ở Hoàng Gia Cửu Hào đều được bao hết, mà Đường Long này còn chiếm hai phòng.
Nhưng cô còn chưa nói hết, liền nhướng mày lên, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc thần y, sao cậu lại ở đây, tôi đang định gọi điện cho cậu, mời cậu đến đây một chuyến, hỏi xem ngày mai cậu có rảnh không.
- Ừm, ở đây xử lý chút chuyện.
Mạc Phàm gật đầu nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Hắn đồng ý cứu một người cho Hạc lão, đương nhiên hắn nhớ rõ.
Đường Long thấy Tần Doãn Nhi đến, đang chuẩn bị đi nghênh đón, nhưng sau khi nghe thấy câu tiếp theo của Tần Doãn Nhi, sắc mặt của anh ta trắng bệch.
- Đại tiểu thư, cô, sao cô lại đến đây, cô và tên nhóc này, không, cô và Mạc thần y quen nhau sao?
Tần Doãn Nhi trừng Đường Long một cái, lập tức đi đến bên cạnh Mạc Phàm, khách sáo nói:
- Mạc thần y, không phải bọn họ gây phiền phức cho cậu đấy chứ?
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, Đường Long đang gây khó dễ cho Mạc Phàm, còn từng động tay, huống chi cô còn rất thông minh.
Cô biết rõ Đường Long là loại người hung ác, động một tí là đánh người tàn phế, Mạc Phàm chỉ là thầy thuốc, đâu thể là đối thủ của Đường Long.
Mạc Phàm là người tốt Hạc lão rất coi trọng, cho dù Mạc Phàm chỉ có một phần nắm chắc cứu người, cô cũng không thể để Mạc Phàm gặp chuyện không may.
Người nào dám động vào Mạc Phàm, cô diệt người đó.
- Xem như là vậy.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Trong lòng lại có chút tò mò, Tần tiểu thư có bối cảnh gì, vậy mà làm Đường Long thay đổi lớn như vậy?
Chẳng lẽ là Tần gia mà Đường Long sợ đó sao?
Lông mày Tần Doãn Nhi nhíu lại, hít sâu một hơi khí lạnh.
- Đường Long, gan chó của anh lớn nhỉ, còn biết tôi là đại tiểu thư sao?
Thân thể Đường Long run lên, sợ hãi rụt rè nói:
- Đương nhiên, đương nhiên.
- Vậy nếu tôi không đến, có phải anh muốn đánh Mạc thần y người chữa bệnh cho ông nội tôi hay không?
Tần Doãn Nhi nổi giận nói.
Mạc thần y?
Đường Long nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, tất nhiên anh ta biết ông nội của Tần Doãn Nhi là ai.
Nhưng rõ ràng người này là học sinh trung học, thần y gì chứ?
Chẳng lẽ ngoại trừ là người giỏi võ, cậu ta còn là thần y?
Không cần Tần Doãn Nhi trả lời, chỉ dựa vào thái độ của Tần Doãn Nhi với Mạc Phàm, anh ta đã tin vài phần.
Nếu không với thân phận của Tần Doãn Nhi, không có khả năng tự mình đến đây một chuyến.
Nếu thần y chữa bệnh cho ông cụ bị anh ta phế đi, sau này anh ta đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở thành phố Đông Hải.
Nghĩ vậy, mặt anh ta không khỏi trắng thêm, chuyện này còn lớn hơn anh ta nghĩ nhiều.
- Đại tiểu thư, tôi uống chút rượu, không được tỉnh táo lắm, mong tiểu thư lượng thứ.
- Tôi tha thứ cho anh cũng vô dụng, chuyện này phải xem Mạc thần y có chịu tha thứ cho anh hay không, nếu hôm nay anh không làm cậu ấy hài lòng, anh đợi cút đi.
Tần Doãn Nhi vô cùng tức giận nói.
Đường Long nuốt nước miếng, biết chuyện này không đơn giản như vậy, vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Phàm, cung kính nói:
- Mạc thần y, vừa rồi là tôi quá xúc động, mạo phạm cậu, mong cậu người lớn không chấp nhặt sai lầm của người nhỏ, đừng để ở trong lòng.
Chỉ trong vài phút, bất luận là tư thế hay giọng điệu, quả thực Đường Long giống như hai người khác.
Lúc này Đường Long không còn là đại lão của Đông Hải không ai bì nổi, mà chỉ là một tiểu đệ nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Mà người anh ta cầu xin lại là một học sinh trung học.
Xung quanh bất luận là tiểu đệ của Đường Long, hay là Nguyệt tỷ và ông chủ Lỗ, đều nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác lạ.
Còn trẻ tuổi như thế đã làm Đường Long phải khúm núm, rốt cuộc tên nhóc này là ai, thậm chí còn có năng lực lớn như vậy, thật sự chỉ biết võ và y thuật sao?
Sẽ không đơn giản như vậy đâu?
Con nhà thế gia của thủ đô sao?
Toàn sảnh số hai im lặng không có một tiếng động, chờ đợi Mạc Phàm đưa ra quyết định
- Nhóc con, tôi đã thả người của cậu rồi, có phải cậu nên thả ông chủ Lỗ của chúng tôi hay không?
Sắc mặt Mạc Phàm không thay đổi, ném ông chủ Lỗ sang một bên, giống như ném chó.
“Khụ khụ.”
Ông chủ Lỗ ôm cổ, ho khan vài tiếng, vội vàng cút sang một bên, trốn sau lưng Đường Long.
Cách Mạc Phàm rất xa, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt tràn đầy lửa giận và sợ hãi.
Ông ta đường đường là Lỗ lão hổ của Hoa Bắc, không chỉ phụ nữ bị tên nhóc này ăn đậu hủ, thiếu chút nữa còn bị tên này giết chết.
- Ông chủ Đường, đây là đáp án hài lòng cậu nói sao?
Ông chủ Lỗ phẫn nộ nói.
Đường Long nói sẽ cho ông ta đáp án hài lòng, hài lòng đến mức thiếu chút nữa không còn mạng.
- Ông chủ Lỗ yên tâm, tôi lập tức cho tên nhóc này đẹp mặt.
Đường Long quay đầu, nhìn về phía Mạc Phàm, lửa giận trong mắt càng nhiều hơn.
Từ khi anh ta trở thành đại lão của Đông Hải, chưa từng bất lực như vậy.
Bị người ta uy hiếp, thuộc hạ sai đi còn bị đánh, tên này làm anh ta mất hết mặt mũi rồi.
- Nhóc con, thấy cậu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tôi cho cậu hai con đường để lựa chọn.
Mạc Phàm nheo mắt lại, cười không thèm để ý.
- Anh nói xem.
- Thứ nhất trở thành thuộc hạ của tôi, sau này tôi sẽ giúp cậu một bước lên trời, còn có rất nhiều phụ nữ để chơi đùa, chỉ cần cậu có thể làm ông chủ Lỗ hài lòng.
Mạc Phàm nhìn thế nào cũng chỉ 16, 17 tuổi, ở độ tuổi này đã có thân thủ như vậy, ngay cả A Hào cũng không phải là đối thủ, một thời gian nữa còn không biết sẽ như thế nào?
Nếu có thể thu nhận người như vậy làm thuộc hạ, quyền lợi của anh ta sẽ khuếch chương sang bên cạnh cũng không biết chừng, chỉ cần Mạc Phàm gật đầu đồng ý.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, mời hắn gia nhập sao?
Hắn đường đường là y tiên bất tử, cần làm thuộc hạ của người nào sao?
- Thứ hai là gì?
Mắt Đường Long nheo lại, lộ ra một chút sát ý.
- Nếu không làm thuộc hạ của tôi, như vậy nhất định phải chết, cho dù thân thủ của cậu rất cao, có thể đánh được nhiều người, có năng lực bảo vệ vài người, nhưng vừa rồi tôi có thể thả những người đó, cũng có thể bắt lại, cậu muốn thử một chút hay không?
Mạc Phàm cười lạnh lùng, sắc bén trong mắt lại sắc bén thêm vài phần, sát ý xung quanh hắn tràn ra.
- Nếu như vậy, tôi lựa chọn điều thứ ba, có lẽ tôi không đánh lại được nhiều người, nhưng có thể thả ông ta, có thể giết chết tất cả nhóm người các anh, anh cũng có thể thử xem.
Nếu là ba ngày trước, hắn sẽ không thể nói ra những lời này.
Nhưng bây giờ hắn đã ở Tôi Thể tầng mười, giết nhóm người trước mắt dễ như giết gà, dễ như làm thịt chó.
Kiếp trước sinh nhật của chị họ bị quấy rối, nếu hắn không thể thay đổi được gì, vậy thì giết hết đám người này.
Đường Long cảm nhận được sát ý trong mắt Mạc Phàm, vẻ mặt hơi sững sờ.
Anh ta là ai đây? Đại lão xã hội đen nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.
Vì tranh đoạt địa vị và tài phú, không phải anh ta chưa từng giết người, cũng có không ít lần bị người ta uy hiếp, nhưng tuyệt đối không giống như bây giờ.
Rõ ràng chỉ là một học sinh trung học mà thôi, anh ta đã có cảm giác bị Tử Thần nhìn chăm chú, làm anh ta cảm thấy không thể trêu chọc học sinh trung học này, cũng làm anh ta vô cùng phẫn nộ.
- Được, được lắm.
Trong mắt Đường Long đều là lửa giận, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa.
- Dám nói chuyện với tôi như vậy, nếu hôm nay cậu có thể đi ra khỏi KTV này, tên của Đường Long tôi sẽ viết ngược lại, nói cho cậu biết, ở thành phố Đông Hải này ngoại trừ Tần gia ra, Đường Long tôi chưa từng sợ người nào cả.
Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, KTV của anh ta có mấy trăm người, anh ta không tin mình không bắt được tên nhóc này.
Lúc anh ta nói chuyện, mười mấy người đã vào sảnh số hai.
- Tần gia, ha ha!
Mạc Phàm cười không thèm để ý.
Từ nay về sau Đường Long không cần sợ người nào nữa, vì người chết không cần sợ ai cả?
Hắn nắm chặt quả đấm, đang định ra tay.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh thúy của hai người phụ nữ.
- Sảnh số một bị Đường Long chiếm dụng, sảnh số hai thì sao?
Một người trong đó hỏi.
- Tần tiểu thư, thật sự ngại quá, sảnh số hai cũng bị người ta bao mất rồi.
- Rõ ràng tôi vừa thấy một đám người rời đi, âm nhạc bên trong đã ngừng, tôi tự mình vào xem, cô ở đây đợi đi.
Tần tiểu thư có chút không kiên nhẫn nói.
- Tần tiểu thư, ông chủ Đường đang ở trong sảnh số hai…
Một người khác vội vàng nói, không đợi cô ta nói xong, một mỹ nữ mặc lễ phục xa hoa lạnh lùng đi vào trong đại sảnh số hai, đúng là Tần Doãn Nhi Mạc Phàm gặp mấy hôm trước ở Duyên Niên Đường.
Tần Doãn Nhi thấy ở cửa có nhiều đại hán mặc áo đen như vậy, lông mày nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn đám Đường Long cách đó không xa.
- Đường Long, không phải anh đang ở sảnh số một sao, đến sảnh số hai làm…
Tần Doãn Nhi bất mãn hỏi.
Cô vốn định mời Mạc Phàm đến Hoàng Gia Cửu Hào trước, hỏi xem ngày mai Mạc Phàm có rảnh không, đi xem bệnh cho một người rất quan trọng với cô ta.
Ai biết phòng ở Hoàng Gia Cửu Hào đều được bao hết, mà Đường Long này còn chiếm hai phòng.
Nhưng cô còn chưa nói hết, liền nhướng mày lên, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc thần y, sao cậu lại ở đây, tôi đang định gọi điện cho cậu, mời cậu đến đây một chuyến, hỏi xem ngày mai cậu có rảnh không.
- Ừm, ở đây xử lý chút chuyện.
Mạc Phàm gật đầu nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Hắn đồng ý cứu một người cho Hạc lão, đương nhiên hắn nhớ rõ.
Đường Long thấy Tần Doãn Nhi đến, đang chuẩn bị đi nghênh đón, nhưng sau khi nghe thấy câu tiếp theo của Tần Doãn Nhi, sắc mặt của anh ta trắng bệch.
- Đại tiểu thư, cô, sao cô lại đến đây, cô và tên nhóc này, không, cô và Mạc thần y quen nhau sao?
Tần Doãn Nhi trừng Đường Long một cái, lập tức đi đến bên cạnh Mạc Phàm, khách sáo nói:
- Mạc thần y, không phải bọn họ gây phiền phức cho cậu đấy chứ?
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, Đường Long đang gây khó dễ cho Mạc Phàm, còn từng động tay, huống chi cô còn rất thông minh.
Cô biết rõ Đường Long là loại người hung ác, động một tí là đánh người tàn phế, Mạc Phàm chỉ là thầy thuốc, đâu thể là đối thủ của Đường Long.
Mạc Phàm là người tốt Hạc lão rất coi trọng, cho dù Mạc Phàm chỉ có một phần nắm chắc cứu người, cô cũng không thể để Mạc Phàm gặp chuyện không may.
Người nào dám động vào Mạc Phàm, cô diệt người đó.
- Xem như là vậy.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Trong lòng lại có chút tò mò, Tần tiểu thư có bối cảnh gì, vậy mà làm Đường Long thay đổi lớn như vậy?
Chẳng lẽ là Tần gia mà Đường Long sợ đó sao?
Lông mày Tần Doãn Nhi nhíu lại, hít sâu một hơi khí lạnh.
- Đường Long, gan chó của anh lớn nhỉ, còn biết tôi là đại tiểu thư sao?
Thân thể Đường Long run lên, sợ hãi rụt rè nói:
- Đương nhiên, đương nhiên.
- Vậy nếu tôi không đến, có phải anh muốn đánh Mạc thần y người chữa bệnh cho ông nội tôi hay không?
Tần Doãn Nhi nổi giận nói.
Mạc thần y?
Đường Long nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, tất nhiên anh ta biết ông nội của Tần Doãn Nhi là ai.
Nhưng rõ ràng người này là học sinh trung học, thần y gì chứ?
Chẳng lẽ ngoại trừ là người giỏi võ, cậu ta còn là thần y?
Không cần Tần Doãn Nhi trả lời, chỉ dựa vào thái độ của Tần Doãn Nhi với Mạc Phàm, anh ta đã tin vài phần.
Nếu không với thân phận của Tần Doãn Nhi, không có khả năng tự mình đến đây một chuyến.
Nếu thần y chữa bệnh cho ông cụ bị anh ta phế đi, sau này anh ta đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở thành phố Đông Hải.
Nghĩ vậy, mặt anh ta không khỏi trắng thêm, chuyện này còn lớn hơn anh ta nghĩ nhiều.
- Đại tiểu thư, tôi uống chút rượu, không được tỉnh táo lắm, mong tiểu thư lượng thứ.
- Tôi tha thứ cho anh cũng vô dụng, chuyện này phải xem Mạc thần y có chịu tha thứ cho anh hay không, nếu hôm nay anh không làm cậu ấy hài lòng, anh đợi cút đi.
Tần Doãn Nhi vô cùng tức giận nói.
Đường Long nuốt nước miếng, biết chuyện này không đơn giản như vậy, vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Phàm, cung kính nói:
- Mạc thần y, vừa rồi là tôi quá xúc động, mạo phạm cậu, mong cậu người lớn không chấp nhặt sai lầm của người nhỏ, đừng để ở trong lòng.
Chỉ trong vài phút, bất luận là tư thế hay giọng điệu, quả thực Đường Long giống như hai người khác.
Lúc này Đường Long không còn là đại lão của Đông Hải không ai bì nổi, mà chỉ là một tiểu đệ nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Mà người anh ta cầu xin lại là một học sinh trung học.
Xung quanh bất luận là tiểu đệ của Đường Long, hay là Nguyệt tỷ và ông chủ Lỗ, đều nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác lạ.
Còn trẻ tuổi như thế đã làm Đường Long phải khúm núm, rốt cuộc tên nhóc này là ai, thậm chí còn có năng lực lớn như vậy, thật sự chỉ biết võ và y thuật sao?
Sẽ không đơn giản như vậy đâu?
Con nhà thế gia của thủ đô sao?
Toàn sảnh số hai im lặng không có một tiếng động, chờ đợi Mạc Phàm đưa ra quyết định