Thần Y Trọng Sinh
Chương 144
Nhưng mà ngay vào lúc này, trong phòng bếp Mạc gia.
Lão mẹ Mạc Phàm cảm thấy bên người giống như thiếu đi thứ gì đó, liền nhìn về phía Mạc Vũ đang thái thịt bò.
- Tiểu Vũ, thịt thái xong…
Lão mẹ Mạc Phàm gọi mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn, Tiểu Vũ vừa còn ở đây đã không thấy đâu nữa.
Bà lắc đầu một cái, cũng không để ở trong lòng, tiếp tục xào rau.
Ba nhà ở sát cạnh nhau, con bé này thường xuyên chạy loạn khắp nơi, không muốn làm việc sẽ chạy đi chơi mất.
Nhưng lần này không giống vậy, không chỉ có Tiểu Vũ biến mất, còn cả dao sắc thái thịt ở trên bàn.
…
Những chuyện này, Mạc Phàm đang ở bờ sông đối đầu với Nhiếp Hồn Thú cũng không biết.
Thất Hồn Phong Ấn là do bảy viên Thất Hồn Ngọc tạo thành một trận pháp, Thất Hồn Ngọc là một trong những linh ngọc hiếm có.
Đeo trên người, có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, bình định tâm thần.
Cho dù là người bình thường đeo trên người, cũng có thể phòng ngừa bị yêu thú mê hoặc, có chỗ tốt rất lớn với cơ thể.
Nếu khắc ra trận pháp, luyện chế thành pháp khí, mạnh hơn bạch ngọc hắn đeo trên người nhiều.
Nếu có thể đạt được bảy viên Thất Hồn Ngọc này, hắn có thể luyện chế mấy ngọc phù cho người nhà phòng thân.
Hơn nữa Trận Nhãn Thất Hồn Trận này chính là một khối Hải Nhãn Thạch, chỉ có ở đại dương sâu vạn mét, mới tồn tại loại địa bảo này.
Bản thân nó đã có khả năng tụ linh, bên trong còn chứa linh khí thuộc tính thủy cường đại, đặt trong suối phun ở biệt thự, rất thích hợp làm Trận Nhãn của Tụ Linh Đại Trận.
Thất Hồn Ngọc, Hải Nhãn Thạch, còn cả yêu đan của Nhiếp Hồn Thú Trúc Cơ trung kỳ, đều là thứ hắn cần hiện giờ.
Nhưng hắn muốn lấy những thứ này, nhất định phải giải quyết Nhiếp Hồn Thú đầu này trước.
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ nhếch, lam quang trong mắt biến mất trong chớp mắt.
- Mày tự mình giao yêu đan ra, hay là tự tao tới lấy?
Cho dù Nhiếp Hồn Thú đầu này là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, chỉ là công pháp hắn tu luyện có ưu thế hơn, đủ để chém chết yêu thú Trúc Cơ trung kỳ và sơ kỳ.
Dù sao bất luận là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Diễn Thiên Thần Quyết hay là Thái Thượng Phá Diệt Kinh hắn đang bắt đầu tìm hiểu, đều là công pháp cao nhất Tu Chân giới, một tiểu yêu thú sinh trưởng ở Địa Cầu có thể so sánh được sao?
Nhiếp Hồn Thú đã ngưng tụ yêu đan, cho dù không thể nói tiếng người, nhưng đã có trí khôn, nghe hiểu lời Mạc Phàm nói.
Miệng to như bồn máu mở ra, một đám chất lỏng tối đen như mực lập tức phun về phía Mạc Phàm.
Ý tứ không cần nói cũng hiểu.
- Muốn yêu đan, có bản lĩnh thì tới lấy.
Mạc Phàm khẽ mỉm cười, hai ngón tay trái đặt trên bờ môi, miệng niệm thần chú, kim quang trong ngọc bội đeo bên hông tỏa ra.
Kim Cương Chú chạm khắc bên trên nhanh chóng phình to xung quanh hắn, lớn hơn gấp ba lần lúc trước, che khuất toàn bộ ba thước quanh hắn.
Đồng thời linh khí rót vào kiếm phù, kiếm phù lập tức tăng lên.
“Rầm!” chất lỏng màu đen đánh vào Kim Cương Chú, dễ dàng bị cản lại.
Mạc Phàm đang muốn chém một kiếm về phía Nhiếp Hồn Thú, lại cảm thấy sau lưng có gió mạnh đánh tới.
Một cái đuôi trắng noãn như ngọc lóe sáng trong nước xuất hiện ở một đoạn cầu khác, khí thế hung hăng đánh về sau lưng hắn.
Cái miệng to đầy răng của Nhiếp Hồn Thú cũng há to ra, nhằm về phía đầu Mạc Phàm cắn xuống.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười mỉa.
Nhiếp Hồn Thú là yêu thú cấp thấp, chỉ số thông minh coi như là cao, biết giương đông kích tây, đánh hai mặt.
Nhưng không đáng là gì ở trước mặt hắn.
Khi ở Tu Chân giới, tuy hắn là y tiên, nổi tiếng nhất là y thuật cao, nhưng không phải không có một chút kinh nghiệm chiến đấu.
Dưới chân khẽ động, hắn nhảy lên một cái, hắn bước một bước qua đoạn cầu rộng hơn ba thước, nhảy từ bên này sang bên kia.
Kiếm khí dài hơn một trượng trong không trung chém xuống đầu và đuôi Nhiếp Hồn Thú.
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn lập tức vang lên, giống như có tiếng sấm nổ tung ở đây, đất đai xung quanh cũng rung lên, nước sông dưới cầu cũng chia sang hai bên.
Thật may vùng gần đoạn cầu này không có ai tới đây, nếu không nếu nhìn thấy một thú một người chiến đấu, chắc chắn sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Tiếng vang qua đi, xung quanh đoạn cầu nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, một đoạn đuôi máu tươi đầm đìa của Nhiếp Hồn Thú rơi xuống cầu.
“Chíu chíu!” Nhiếp Hồn Thú há cái miệng to như bồn máu không ngừng phát ra tiếng kêu quái dị, phát tiết lửa giận của nó.
Thân là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, bị một con người gây thương tích, chuyện này quá mất mặt rồi.
Mạc Phàm cười, nếu là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ khác, hắn sẽ không lựa chọn chống chọi.
Dù sao chỉ số thông minh của yêu thú kém tu sĩ, nhưng lực lượng thân thể mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Nhưng Nhiếp Hồn Thú này có chỉ số thông minh cao hơn các yêu thú khác một chút, nhưng thân thể kém hơn nhiều.
- Còn có bản lĩnh gì, cứ việc sử dụng hết ra đi?
Kiếm của Mạc Phàm chỉ Nhiếp Hồn Thú nói.
Hình như Nhiếp Hồn Thú có chút e ngại kiếm phù trong tay Mạc Phàm, không cố gắng đối chọi Mạc Phàm, chỗ mi tâm lóe lên hắc quang.
Mạc Phàm liền cảm thấy đầu hơi trầm xuống, hoàn cảnh trước mắt thay đổi.
Hắn đã không ở trên đoạn cầu, mà ở cửa nhà hắn, cảnh Chu Lan Sơn cầm súng chĩa vào đầu hắn.
“Pằng” một tiếng, tiếng súng vang lên, hắn có thể thấy một viên đạn bay về phía ấn đường hắn, nhưng hắn không có giống như trước, bước đến trước người Chu Lan Sơn, ngăn cản một phát đạn này.
Thấy cảnh này, Mạc Phàm cười nhẹ một tiếng.
Hắn niệm tâm pháp Diễn Thiên Thần Quyết, ảo giác trước mắt tan thành mây khói trong phút chốc, lại quay về đoạn cầu.
Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, là rất ít gặp Tu Thần Thuật cao cấp.
Nếu Nhiếp Hồn Thú này đi mê hoặc những tu sĩ khác thì đủ, muốn mê hoặc hắn thì thật sự tìm lộn người rồi.
Đừng nói là yêu thú cấp thấp như Nhiếp Hồn Thú, cho dù là Thần Long yêu thú cấp cao lợi hại về nhiếp tâm hồn người khác nhất, cũng không làm gì được hắn.
Nhiếp Hồn Thú thấy Mạc Phàm rời khỏi ảo giác nhanh như vậy, miệng to như bồn máu không mở ra, cách Mạc Phàm xa một chút theo bản năng, thân thể nhanh chóng lặn xuống nước, giống như sợ Mạc Phàm.
- Muốn chạy, không dễ dàng như vậy.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, kiếm khí lại bay đi muốn đuổi theo.
Bất chợt, Nhiếp Hồn Thú muốn tránh vào trong nước đột nhiên nhô đầu ra, hắc quang trong ấn đường thả ra, thịnh vượng hơn lúc trước rất nhiều.
Miệng to như bồn máu lại mở ra, phát ra âm thanh “chíu chíu”.
Hình như có chút hưng phấn, cũng có chút vui sướng.
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, Nhiếp Hồn Thú này đã thấy được bản lĩnh của hắn, cũng biết không phải là đối thủ của hắn.
Vốn đã chạy trốn, sao lập tức hưng phấn như vậy, còn không dừng sử dụng Nhiếp Hồn Thuật.
Nhiếp Hồn Thuật loại này, căn bản không có tác dụng với hắn.
Một lát sau, Mạc Phàm hiểu rõ tại sao, ánh mắt hắn nhìn về phía đường.
Một bên cầu khác, một cô bé 12 tuổi hai mắt lóe sáng hắc quang tà dị, cầm dao nhọn thái thịt trong tay.
Trên gương mặt như sứ và hai bàn tay trắng nõn đã có vài vết thương do dao gây ra, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo cô, nước mắt trong mắt không ngừng chảy ra, nhìn vô cùng đáng thương.
Dao nhọn đang chỉ về phía huyệt Thái Dương cô, chỉ cần dùng lực sẽ đâm vào đầu.
Bé gái này đúng là Mạc Vũ em gái của Mạc Phàm, cô bước lên trên cầu, bước chân có chút cứng ngắc, bước đến mép cầu mới dừng lại.
Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trong mắt Mạc Phàm lóe lên lửa giận không gì sánh nổi.
Lão mẹ Mạc Phàm cảm thấy bên người giống như thiếu đi thứ gì đó, liền nhìn về phía Mạc Vũ đang thái thịt bò.
- Tiểu Vũ, thịt thái xong…
Lão mẹ Mạc Phàm gọi mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn, Tiểu Vũ vừa còn ở đây đã không thấy đâu nữa.
Bà lắc đầu một cái, cũng không để ở trong lòng, tiếp tục xào rau.
Ba nhà ở sát cạnh nhau, con bé này thường xuyên chạy loạn khắp nơi, không muốn làm việc sẽ chạy đi chơi mất.
Nhưng lần này không giống vậy, không chỉ có Tiểu Vũ biến mất, còn cả dao sắc thái thịt ở trên bàn.
…
Những chuyện này, Mạc Phàm đang ở bờ sông đối đầu với Nhiếp Hồn Thú cũng không biết.
Thất Hồn Phong Ấn là do bảy viên Thất Hồn Ngọc tạo thành một trận pháp, Thất Hồn Ngọc là một trong những linh ngọc hiếm có.
Đeo trên người, có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, bình định tâm thần.
Cho dù là người bình thường đeo trên người, cũng có thể phòng ngừa bị yêu thú mê hoặc, có chỗ tốt rất lớn với cơ thể.
Nếu khắc ra trận pháp, luyện chế thành pháp khí, mạnh hơn bạch ngọc hắn đeo trên người nhiều.
Nếu có thể đạt được bảy viên Thất Hồn Ngọc này, hắn có thể luyện chế mấy ngọc phù cho người nhà phòng thân.
Hơn nữa Trận Nhãn Thất Hồn Trận này chính là một khối Hải Nhãn Thạch, chỉ có ở đại dương sâu vạn mét, mới tồn tại loại địa bảo này.
Bản thân nó đã có khả năng tụ linh, bên trong còn chứa linh khí thuộc tính thủy cường đại, đặt trong suối phun ở biệt thự, rất thích hợp làm Trận Nhãn của Tụ Linh Đại Trận.
Thất Hồn Ngọc, Hải Nhãn Thạch, còn cả yêu đan của Nhiếp Hồn Thú Trúc Cơ trung kỳ, đều là thứ hắn cần hiện giờ.
Nhưng hắn muốn lấy những thứ này, nhất định phải giải quyết Nhiếp Hồn Thú đầu này trước.
Khóe miệng Mạc Phàm khẽ nhếch, lam quang trong mắt biến mất trong chớp mắt.
- Mày tự mình giao yêu đan ra, hay là tự tao tới lấy?
Cho dù Nhiếp Hồn Thú đầu này là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, chỉ là công pháp hắn tu luyện có ưu thế hơn, đủ để chém chết yêu thú Trúc Cơ trung kỳ và sơ kỳ.
Dù sao bất luận là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Diễn Thiên Thần Quyết hay là Thái Thượng Phá Diệt Kinh hắn đang bắt đầu tìm hiểu, đều là công pháp cao nhất Tu Chân giới, một tiểu yêu thú sinh trưởng ở Địa Cầu có thể so sánh được sao?
Nhiếp Hồn Thú đã ngưng tụ yêu đan, cho dù không thể nói tiếng người, nhưng đã có trí khôn, nghe hiểu lời Mạc Phàm nói.
Miệng to như bồn máu mở ra, một đám chất lỏng tối đen như mực lập tức phun về phía Mạc Phàm.
Ý tứ không cần nói cũng hiểu.
- Muốn yêu đan, có bản lĩnh thì tới lấy.
Mạc Phàm khẽ mỉm cười, hai ngón tay trái đặt trên bờ môi, miệng niệm thần chú, kim quang trong ngọc bội đeo bên hông tỏa ra.
Kim Cương Chú chạm khắc bên trên nhanh chóng phình to xung quanh hắn, lớn hơn gấp ba lần lúc trước, che khuất toàn bộ ba thước quanh hắn.
Đồng thời linh khí rót vào kiếm phù, kiếm phù lập tức tăng lên.
“Rầm!” chất lỏng màu đen đánh vào Kim Cương Chú, dễ dàng bị cản lại.
Mạc Phàm đang muốn chém một kiếm về phía Nhiếp Hồn Thú, lại cảm thấy sau lưng có gió mạnh đánh tới.
Một cái đuôi trắng noãn như ngọc lóe sáng trong nước xuất hiện ở một đoạn cầu khác, khí thế hung hăng đánh về sau lưng hắn.
Cái miệng to đầy răng của Nhiếp Hồn Thú cũng há to ra, nhằm về phía đầu Mạc Phàm cắn xuống.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười mỉa.
Nhiếp Hồn Thú là yêu thú cấp thấp, chỉ số thông minh coi như là cao, biết giương đông kích tây, đánh hai mặt.
Nhưng không đáng là gì ở trước mặt hắn.
Khi ở Tu Chân giới, tuy hắn là y tiên, nổi tiếng nhất là y thuật cao, nhưng không phải không có một chút kinh nghiệm chiến đấu.
Dưới chân khẽ động, hắn nhảy lên một cái, hắn bước một bước qua đoạn cầu rộng hơn ba thước, nhảy từ bên này sang bên kia.
Kiếm khí dài hơn một trượng trong không trung chém xuống đầu và đuôi Nhiếp Hồn Thú.
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn lập tức vang lên, giống như có tiếng sấm nổ tung ở đây, đất đai xung quanh cũng rung lên, nước sông dưới cầu cũng chia sang hai bên.
Thật may vùng gần đoạn cầu này không có ai tới đây, nếu không nếu nhìn thấy một thú một người chiến đấu, chắc chắn sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Tiếng vang qua đi, xung quanh đoạn cầu nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, một đoạn đuôi máu tươi đầm đìa của Nhiếp Hồn Thú rơi xuống cầu.
“Chíu chíu!” Nhiếp Hồn Thú há cái miệng to như bồn máu không ngừng phát ra tiếng kêu quái dị, phát tiết lửa giận của nó.
Thân là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ, bị một con người gây thương tích, chuyện này quá mất mặt rồi.
Mạc Phàm cười, nếu là yêu thú Trúc Cơ trung kỳ khác, hắn sẽ không lựa chọn chống chọi.
Dù sao chỉ số thông minh của yêu thú kém tu sĩ, nhưng lực lượng thân thể mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Nhưng Nhiếp Hồn Thú này có chỉ số thông minh cao hơn các yêu thú khác một chút, nhưng thân thể kém hơn nhiều.
- Còn có bản lĩnh gì, cứ việc sử dụng hết ra đi?
Kiếm của Mạc Phàm chỉ Nhiếp Hồn Thú nói.
Hình như Nhiếp Hồn Thú có chút e ngại kiếm phù trong tay Mạc Phàm, không cố gắng đối chọi Mạc Phàm, chỗ mi tâm lóe lên hắc quang.
Mạc Phàm liền cảm thấy đầu hơi trầm xuống, hoàn cảnh trước mắt thay đổi.
Hắn đã không ở trên đoạn cầu, mà ở cửa nhà hắn, cảnh Chu Lan Sơn cầm súng chĩa vào đầu hắn.
“Pằng” một tiếng, tiếng súng vang lên, hắn có thể thấy một viên đạn bay về phía ấn đường hắn, nhưng hắn không có giống như trước, bước đến trước người Chu Lan Sơn, ngăn cản một phát đạn này.
Thấy cảnh này, Mạc Phàm cười nhẹ một tiếng.
Hắn niệm tâm pháp Diễn Thiên Thần Quyết, ảo giác trước mắt tan thành mây khói trong phút chốc, lại quay về đoạn cầu.
Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, là rất ít gặp Tu Thần Thuật cao cấp.
Nếu Nhiếp Hồn Thú này đi mê hoặc những tu sĩ khác thì đủ, muốn mê hoặc hắn thì thật sự tìm lộn người rồi.
Đừng nói là yêu thú cấp thấp như Nhiếp Hồn Thú, cho dù là Thần Long yêu thú cấp cao lợi hại về nhiếp tâm hồn người khác nhất, cũng không làm gì được hắn.
Nhiếp Hồn Thú thấy Mạc Phàm rời khỏi ảo giác nhanh như vậy, miệng to như bồn máu không mở ra, cách Mạc Phàm xa một chút theo bản năng, thân thể nhanh chóng lặn xuống nước, giống như sợ Mạc Phàm.
- Muốn chạy, không dễ dàng như vậy.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, kiếm khí lại bay đi muốn đuổi theo.
Bất chợt, Nhiếp Hồn Thú muốn tránh vào trong nước đột nhiên nhô đầu ra, hắc quang trong ấn đường thả ra, thịnh vượng hơn lúc trước rất nhiều.
Miệng to như bồn máu lại mở ra, phát ra âm thanh “chíu chíu”.
Hình như có chút hưng phấn, cũng có chút vui sướng.
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, Nhiếp Hồn Thú này đã thấy được bản lĩnh của hắn, cũng biết không phải là đối thủ của hắn.
Vốn đã chạy trốn, sao lập tức hưng phấn như vậy, còn không dừng sử dụng Nhiếp Hồn Thuật.
Nhiếp Hồn Thuật loại này, căn bản không có tác dụng với hắn.
Một lát sau, Mạc Phàm hiểu rõ tại sao, ánh mắt hắn nhìn về phía đường.
Một bên cầu khác, một cô bé 12 tuổi hai mắt lóe sáng hắc quang tà dị, cầm dao nhọn thái thịt trong tay.
Trên gương mặt như sứ và hai bàn tay trắng nõn đã có vài vết thương do dao gây ra, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo cô, nước mắt trong mắt không ngừng chảy ra, nhìn vô cùng đáng thương.
Dao nhọn đang chỉ về phía huyệt Thái Dương cô, chỉ cần dùng lực sẽ đâm vào đầu.
Bé gái này đúng là Mạc Vũ em gái của Mạc Phàm, cô bước lên trên cầu, bước chân có chút cứng ngắc, bước đến mép cầu mới dừng lại.
Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm, trong mắt Mạc Phàm lóe lên lửa giận không gì sánh nổi.