Thần Y Trọng Sinh
Chương 137
Sắc mặt Tưởng Vân Phong thay đổi, lập tức nổi trận lôi đình.
Ở Tưởng gia, những hậu bối cũng không dám nói chuyện với ông ta như vậy, một tên ranh con Mạc gia cũng dám hung hãn trước mặt ông ta như thế.
- Tiểu Phàm, cha mẹ cháu không dạy cháu nói chuyện với trưởng bối thế nào à?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.
Trưởng bối sao?
Tuy bây giờ nhà hắn không rơi vào đường cùng, nên không có cảnh hắn và lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong vay tiền, bị bọn họ thả chó ngao Tây Tạng ra cắn.
Nhưng cha bị Chu Kiến Bình bắt vài lần, lão mẹ cũng đi tìm Tưởng Vân Phong giúp đỡ.
Tưởng Vân Phong không cho lão mẹ một đồng, còn khuyên lão mẹ ly hôn đi, đừng mang con về Tưởng gia, mang xưởng dược về Tưởng gia là được.
Lần đó hắn cũng đi theo, khi Tưởng Vân Phong nói những lời này, hắn ở ngay đó.
Lúc ấy lão mẹ tức giận đến mức chảy nước mắt, ném vỡ cốc mang hắn quay về.
Từ đó về sau, ngày lễ ngày tết lão mẹ không tới Tưởng gia nữa.
Hôm nay Tưởng Vân Phong tới, bà cũng vô cùng lạnh nhạt với Tưởng Vân Phong.
- Ông mà là trưởng bối sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Cháu!
Mắt Tưởng Vân Phong mở to, tức giận đến mức ném tàn thuốc xuống.
- Nhị ca đừng nóng giận, Tiểu Phàm còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Cha Mạc Phàm vội vàng khuyên.
- Nhìn xem các cậu nuôi con ngoan quá, tôi còn định nếu thành tích thằng bé không tốt, đến lúc đó dựa vào quan hệ, giúp thằng bé một chút, nếu vậy các người tự xem mà làm đi.
Tưởng Vân Phong nổi giận đùng đùng nói.
Quả thật ông ta tới Mạc gia là có ý định này, dù sao thi vào trường cao đẳng có thể thay đổi cuộc đời cả một nhà.
Nếu Mạc Phàm có thể thi vào trường quân đội, sau này cũng có lợi với Tưởng gia.
Mặt khác, ông ta tới nơi này là vì xưởng dược Mạc gia đi vào sản xuất lần nữa, giống như sau lưng có người giúp đỡ, nếu không ông ta sẽ không đến.
- Em biết nhị ca có ý tốt, em thay Tiểu Phàm cảm ơn nhị ca trước, nhưng Mạc Phàm chữa bệnh cho ông cụ Tần, nếu điểm không tệ lắm, tìm Tần gia giúp đỡ cũng không thành vấn đề.
Cha Mạc Phàm nói.
Đoạn trước Tưởng Vân Phong vô cùng hưởng thụ, nhưng đoạn sau vẻ mặt ông ta hơi ngẩn ra.
- Cậu nói tướng quân khai quốc Tần gia sao?
- Đúng vậy.
Cha Mạc Phàm cười nói, mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy vui vẻ.
- Quốc Hoa, cậu nói giỡn gì thế, Mạc Phàm chữa bệnh cho Tần lão gia.
Tưởng Vân Phong cười nói, giống như nghe được truyện cười.
Tuy ông ta ở thành phố Nam Sơn, nhưng chuyện ông cụ bệnh nặng gần xa đều biết, thành phố Nam Sơn và thành phố Đông Hải rất gần, sao ông ta có thể không biết.
Hơn nữa ông ta còn biết, nếu ai có thể chữa trị cho ông cụ Tần, sẽ nhận được thẻ chí tôn của Tần gia, tấm thẻ kia đại biểu cho ông cụ Tần.
Vậy mà Mạc Quốc Hoa nói Mạc Phàm chữa bệnh cho Tần lão gia, ha ha.
- Tiểu Phàm, cháu chữa bệnh cho Tần lão gia, có phải ông ấy đưa thẻ chí tôn cho cháu không?
Tưởng Vân Phong cười mỉa hỏi, đợi truyện cười của Mạc gia.
Một tên nông dân mà thôi, cũng dám nói chữa khỏi cho Tần lão gia.
Tuy chuyện cười này cấp thấp, nhưng ít ra có thể làm ông ta cười một tuần.
- Thẻ tôi tặng người ta rồi, cho dù ở trong tay tôi, vì sao tôi phải cho ông xem?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Vân Phong một cái nói.
- Không có thì không có, tìm nhiều lý do như vậy làm gì?
Tưởng Vân Phong không giận vui vẻ nói:
- Đúng rồi, không phải cháu chữa bệnh cho Tần lão gia à, chắc chắn y thuật rất cao, cháu bắt mạch cho bác xem, xem bác có bệnh gì không.
- Không cần nhìn, bệnh thần kinh.
Mạc Phàm không thèm nhìn Tưởng Vân Phong nói.
- Ha ha!
Tưởng Vân Phong cười, cũng không tức giận, chỉ lắc đầu.
Lúc này Tưởng Bằng Bằng vừa vào nhà Mạc Phàm liền di chuyển khắp nơi, cầm mấy hộp đồ ăn vặt nhập khẩu từ phòng Tiểu Vũ ra, vừa đi vừa ăn.
Những thứ này đều là Bàn Tử mang đến mấy hôm trước.
- Ôi, nhà các người cũng có thứ này, một hộp hơn trăm tệ đó, rất ngon.
- Anh, những thứ này đều là của em, em không mời anh ta ăn.
Mạc Vũ nhìn đồ ăn trong tay Tưởng Bằng Bằng, cong môi nói.
Mấy thứ Bàn Tử mang đến cũng không nhiều, bình thường Tiểu Vũ không nỡ ăn, sợ ăn xong sẽ không còn.
- Của em đây, thật keo kiệt, cho em, mấy thứ rách nát này tôi ăn ở nhà chán ngấy rồi.
Tưởng Bằng Bằng nhíu mày, khinh bỉ nói, muốn trả lại đồ ăn vặt cho Mạc Vũ.
- Ngày mai Bàn Tử đến đây, anh bảo cậu ấy mang thêm cho em.
Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Tưởng Bằng Bằng một cái, sờ đầu Tiểu Vũ nói.
Hình như cha Bàn Tử quyết tâm muốn xây một chi nhánh ở quê nhà Mạc Phàm, đã chọn được địa chỉ rồi, ở ngã tư đường cách xưởng dược không xa, cho nên mấy ngày nay Bàn Tử rảnh rỗi thường xuyên đến đây.
Chút đồ ăn này, Bàn Tử căn bản không cần, hắn càng không để vào mắt.
Chỉ cần Tiểu Vũ thích, hắn mua rất nhiều đồ ăn này tới cũng không phải không có khả năng.
- Dạ, chúng ta đi câu cá đi.
Mạc Vũ không nhận đồ ăn trong tay Tưởng Bằng Bằng, kéo quần áo Mạc Phàm cầu xin.
- Ừ.
Mạc Phàm gật đầu, hắn cũng không muốn nhìn cha con Tưởng Vân Phong, mang theo Tiểu Vũ cầm dụng cụ câu cá bình thường rời đi.
- Chỗ rách nát này mà cũng có nơi câu cá sao, có cá không, tôi cũng đi.
Vẻ mặt Tưởng Bằng Bằng cao ngạo, vội vàng đi theo.
Mạc Phàm mang Tiểu Vũ đến nơi câu cá ở phía tây thôn, có tên là Câu Đích Tiểu Hà.
Bởi vì đã đến tháng 10, lượng nước không lớn, nhưng người lớn đi xuống không đến đáy.
Lúc trời nóng, nơi này thường có người xuống tắm rửa, cũng xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, gần như hàng năm đều có người rơi xuống nước.
Mạc Phàm mang Tiểu Vũ đến bờ sông, ngồi dưới tàng cây coi như không tệ, bắt đầu câu cá.
Mạc Vũ di chuyển cái ghế, cầm di động của Mạc Phàm, giống như làm nũng dựa vào trong lòng Mạc Phàm, chơi trò chơi trong di động.
Thời gian thấm thoát trôi qua nửa tiếng.
- Anh, người ăn vụng đồ của em đâu, không phải anh ta cũng đến đây sao?
Tiểu Vũ thấy kỳ lạ hỏi.
Cô rời khỏi lòng Mạc Phàm, nhón chân nhìn bốn phía.
Khi đến bờ sông, Tưởng Bằng Bằng vẫn đi theo, đã hơn nửa tiếng qua đi, Tưởng Bằng Bằng còn chưa tới, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Mạc Phàm nhíu mày, tuy Tưởng Bằng Bằng này không có nhân tính, nhưng nếu xảy ra chuyện ở Mạc gia, cũng không ít phiền phức.
Ý niệm hắn khẽ động, lực cảm ứng tỏa ra bốn phía, vẻ mặt thay đổi.
- Anh, anh xem, bên kia có một đóa hoa sen máu.
Mạc Vũ chỉ giữa sông cách đó không xa ngạc nhiên nói.
Mạc Phàm vội vàng che mắt Mạc Vũ, nhìn hướng Tiểu Vũ chỉ.
Một đóa hoa sen diêm dúa lòe loẹt như máu, nở rộ ở giữa sông, kiều diễm như rỉ ra máu, tản ra ánh sáng yêu dị.
Trong con sông này không có ai trồng sen, lấy đâu ra hoa sen.
Cho dù có hoa sen, cũng không có khả năng nở ra hoa sen như vậy, nhưng quả thật đóa hoa sen nở rộ giữa sông.
- Tiểu Vũ, quay về nói với cha mẹ, tên ăn vụng kia rơi xuống nước, đừng nhìn về phía sông, có nghe không.
Mạc Phàm nghiêm túc dặn dò.
“A…”
Tuy Mạc Vũ tò mò, nhưng cô vẫn nghe lời Mạc Phàm nói, cố nén hiếu kỳ trong lòng, chạy về phía nhà mình.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Vũ rời khỏi bờ sông, bỏ cần câu xuống, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, trong mắt lóe sáng lam quang, đi về phía hoa sen máu.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe Jeep màu sắc rực rỡ lái vào thôn, dừng bên đường phía sau Mạc Phàm.
Ở Tưởng gia, những hậu bối cũng không dám nói chuyện với ông ta như vậy, một tên ranh con Mạc gia cũng dám hung hãn trước mặt ông ta như thế.
- Tiểu Phàm, cha mẹ cháu không dạy cháu nói chuyện với trưởng bối thế nào à?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.
Trưởng bối sao?
Tuy bây giờ nhà hắn không rơi vào đường cùng, nên không có cảnh hắn và lão mẹ đi tìm Tưởng Vân Phong vay tiền, bị bọn họ thả chó ngao Tây Tạng ra cắn.
Nhưng cha bị Chu Kiến Bình bắt vài lần, lão mẹ cũng đi tìm Tưởng Vân Phong giúp đỡ.
Tưởng Vân Phong không cho lão mẹ một đồng, còn khuyên lão mẹ ly hôn đi, đừng mang con về Tưởng gia, mang xưởng dược về Tưởng gia là được.
Lần đó hắn cũng đi theo, khi Tưởng Vân Phong nói những lời này, hắn ở ngay đó.
Lúc ấy lão mẹ tức giận đến mức chảy nước mắt, ném vỡ cốc mang hắn quay về.
Từ đó về sau, ngày lễ ngày tết lão mẹ không tới Tưởng gia nữa.
Hôm nay Tưởng Vân Phong tới, bà cũng vô cùng lạnh nhạt với Tưởng Vân Phong.
- Ông mà là trưởng bối sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Cháu!
Mắt Tưởng Vân Phong mở to, tức giận đến mức ném tàn thuốc xuống.
- Nhị ca đừng nóng giận, Tiểu Phàm còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Cha Mạc Phàm vội vàng khuyên.
- Nhìn xem các cậu nuôi con ngoan quá, tôi còn định nếu thành tích thằng bé không tốt, đến lúc đó dựa vào quan hệ, giúp thằng bé một chút, nếu vậy các người tự xem mà làm đi.
Tưởng Vân Phong nổi giận đùng đùng nói.
Quả thật ông ta tới Mạc gia là có ý định này, dù sao thi vào trường cao đẳng có thể thay đổi cuộc đời cả một nhà.
Nếu Mạc Phàm có thể thi vào trường quân đội, sau này cũng có lợi với Tưởng gia.
Mặt khác, ông ta tới nơi này là vì xưởng dược Mạc gia đi vào sản xuất lần nữa, giống như sau lưng có người giúp đỡ, nếu không ông ta sẽ không đến.
- Em biết nhị ca có ý tốt, em thay Tiểu Phàm cảm ơn nhị ca trước, nhưng Mạc Phàm chữa bệnh cho ông cụ Tần, nếu điểm không tệ lắm, tìm Tần gia giúp đỡ cũng không thành vấn đề.
Cha Mạc Phàm nói.
Đoạn trước Tưởng Vân Phong vô cùng hưởng thụ, nhưng đoạn sau vẻ mặt ông ta hơi ngẩn ra.
- Cậu nói tướng quân khai quốc Tần gia sao?
- Đúng vậy.
Cha Mạc Phàm cười nói, mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy vui vẻ.
- Quốc Hoa, cậu nói giỡn gì thế, Mạc Phàm chữa bệnh cho Tần lão gia.
Tưởng Vân Phong cười nói, giống như nghe được truyện cười.
Tuy ông ta ở thành phố Nam Sơn, nhưng chuyện ông cụ bệnh nặng gần xa đều biết, thành phố Nam Sơn và thành phố Đông Hải rất gần, sao ông ta có thể không biết.
Hơn nữa ông ta còn biết, nếu ai có thể chữa trị cho ông cụ Tần, sẽ nhận được thẻ chí tôn của Tần gia, tấm thẻ kia đại biểu cho ông cụ Tần.
Vậy mà Mạc Quốc Hoa nói Mạc Phàm chữa bệnh cho Tần lão gia, ha ha.
- Tiểu Phàm, cháu chữa bệnh cho Tần lão gia, có phải ông ấy đưa thẻ chí tôn cho cháu không?
Tưởng Vân Phong cười mỉa hỏi, đợi truyện cười của Mạc gia.
Một tên nông dân mà thôi, cũng dám nói chữa khỏi cho Tần lão gia.
Tuy chuyện cười này cấp thấp, nhưng ít ra có thể làm ông ta cười một tuần.
- Thẻ tôi tặng người ta rồi, cho dù ở trong tay tôi, vì sao tôi phải cho ông xem?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Vân Phong một cái nói.
- Không có thì không có, tìm nhiều lý do như vậy làm gì?
Tưởng Vân Phong không giận vui vẻ nói:
- Đúng rồi, không phải cháu chữa bệnh cho Tần lão gia à, chắc chắn y thuật rất cao, cháu bắt mạch cho bác xem, xem bác có bệnh gì không.
- Không cần nhìn, bệnh thần kinh.
Mạc Phàm không thèm nhìn Tưởng Vân Phong nói.
- Ha ha!
Tưởng Vân Phong cười, cũng không tức giận, chỉ lắc đầu.
Lúc này Tưởng Bằng Bằng vừa vào nhà Mạc Phàm liền di chuyển khắp nơi, cầm mấy hộp đồ ăn vặt nhập khẩu từ phòng Tiểu Vũ ra, vừa đi vừa ăn.
Những thứ này đều là Bàn Tử mang đến mấy hôm trước.
- Ôi, nhà các người cũng có thứ này, một hộp hơn trăm tệ đó, rất ngon.
- Anh, những thứ này đều là của em, em không mời anh ta ăn.
Mạc Vũ nhìn đồ ăn trong tay Tưởng Bằng Bằng, cong môi nói.
Mấy thứ Bàn Tử mang đến cũng không nhiều, bình thường Tiểu Vũ không nỡ ăn, sợ ăn xong sẽ không còn.
- Của em đây, thật keo kiệt, cho em, mấy thứ rách nát này tôi ăn ở nhà chán ngấy rồi.
Tưởng Bằng Bằng nhíu mày, khinh bỉ nói, muốn trả lại đồ ăn vặt cho Mạc Vũ.
- Ngày mai Bàn Tử đến đây, anh bảo cậu ấy mang thêm cho em.
Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Tưởng Bằng Bằng một cái, sờ đầu Tiểu Vũ nói.
Hình như cha Bàn Tử quyết tâm muốn xây một chi nhánh ở quê nhà Mạc Phàm, đã chọn được địa chỉ rồi, ở ngã tư đường cách xưởng dược không xa, cho nên mấy ngày nay Bàn Tử rảnh rỗi thường xuyên đến đây.
Chút đồ ăn này, Bàn Tử căn bản không cần, hắn càng không để vào mắt.
Chỉ cần Tiểu Vũ thích, hắn mua rất nhiều đồ ăn này tới cũng không phải không có khả năng.
- Dạ, chúng ta đi câu cá đi.
Mạc Vũ không nhận đồ ăn trong tay Tưởng Bằng Bằng, kéo quần áo Mạc Phàm cầu xin.
- Ừ.
Mạc Phàm gật đầu, hắn cũng không muốn nhìn cha con Tưởng Vân Phong, mang theo Tiểu Vũ cầm dụng cụ câu cá bình thường rời đi.
- Chỗ rách nát này mà cũng có nơi câu cá sao, có cá không, tôi cũng đi.
Vẻ mặt Tưởng Bằng Bằng cao ngạo, vội vàng đi theo.
Mạc Phàm mang Tiểu Vũ đến nơi câu cá ở phía tây thôn, có tên là Câu Đích Tiểu Hà.
Bởi vì đã đến tháng 10, lượng nước không lớn, nhưng người lớn đi xuống không đến đáy.
Lúc trời nóng, nơi này thường có người xuống tắm rửa, cũng xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, gần như hàng năm đều có người rơi xuống nước.
Mạc Phàm mang Tiểu Vũ đến bờ sông, ngồi dưới tàng cây coi như không tệ, bắt đầu câu cá.
Mạc Vũ di chuyển cái ghế, cầm di động của Mạc Phàm, giống như làm nũng dựa vào trong lòng Mạc Phàm, chơi trò chơi trong di động.
Thời gian thấm thoát trôi qua nửa tiếng.
- Anh, người ăn vụng đồ của em đâu, không phải anh ta cũng đến đây sao?
Tiểu Vũ thấy kỳ lạ hỏi.
Cô rời khỏi lòng Mạc Phàm, nhón chân nhìn bốn phía.
Khi đến bờ sông, Tưởng Bằng Bằng vẫn đi theo, đã hơn nửa tiếng qua đi, Tưởng Bằng Bằng còn chưa tới, không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Mạc Phàm nhíu mày, tuy Tưởng Bằng Bằng này không có nhân tính, nhưng nếu xảy ra chuyện ở Mạc gia, cũng không ít phiền phức.
Ý niệm hắn khẽ động, lực cảm ứng tỏa ra bốn phía, vẻ mặt thay đổi.
- Anh, anh xem, bên kia có một đóa hoa sen máu.
Mạc Vũ chỉ giữa sông cách đó không xa ngạc nhiên nói.
Mạc Phàm vội vàng che mắt Mạc Vũ, nhìn hướng Tiểu Vũ chỉ.
Một đóa hoa sen diêm dúa lòe loẹt như máu, nở rộ ở giữa sông, kiều diễm như rỉ ra máu, tản ra ánh sáng yêu dị.
Trong con sông này không có ai trồng sen, lấy đâu ra hoa sen.
Cho dù có hoa sen, cũng không có khả năng nở ra hoa sen như vậy, nhưng quả thật đóa hoa sen nở rộ giữa sông.
- Tiểu Vũ, quay về nói với cha mẹ, tên ăn vụng kia rơi xuống nước, đừng nhìn về phía sông, có nghe không.
Mạc Phàm nghiêm túc dặn dò.
“A…”
Tuy Mạc Vũ tò mò, nhưng cô vẫn nghe lời Mạc Phàm nói, cố nén hiếu kỳ trong lòng, chạy về phía nhà mình.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Vũ rời khỏi bờ sông, bỏ cần câu xuống, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, trong mắt lóe sáng lam quang, đi về phía hoa sen máu.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe Jeep màu sắc rực rỡ lái vào thôn, dừng bên đường phía sau Mạc Phàm.