Thần Y Trọng Sinh
Chương 132
Một cái tát mới đánh xong, lại có tiếng phanh xe vang lên.
Xe SUV lái tới, phía sau còn có một chiếc xe container cỡ nhỏ trang bị đầy đủ, dừng trước cửa nhà Mạc Phàm.
Bàn Tử và một người đàn ông trung niên ưỡn bụng bước từ trên xe xuống, 5-6 người theo phía sau.
Người tới chính là Bàn Tử, bên cạnh anh ta là Mục Thiên Thành cha anh ta, những người khác là nhân viên trong cửa hàng.
- Lão cha, đó chính là Mạc Phàm bạn học của con.
Bàn Tử vẫy vẫy tay với Mạc Phàm từ xa, nói với cha anh ta.
Lão cha Bàn Tử vừa mới xuống xe, vẫn có cảm giác ưu việt của nhà giàu mới nổi, dù sao cũng là tới nông thôn, có rất nhiều người thấp kém hơn mình.
Nhưng thấy Tần Doãn Nhi ở bên cạnh Mạc Phàm, trên trán ông ta bắt đầu chảy mồ hôi.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt Như, yết hầu bắt đầu nuốt nước miếng.
Nhìn thấy Đường Long, mồ hôi rơi đầy mặt.
Nếu không phải xuống nông thôn, đã không gặp ba người này.
Ông ta nghe Bàn Tử nói, Hoa Hạ Thần Kiếm nghe thấy tên Mạc Phàm, lập tứ hủy bỏ tư cách của một người đắc tội Mạc Phàm.
Bây giờ trong nhà Mạc Phàm xảy ra chuyện, ông ta nghĩ một lát liền điều một chiếc Land Rover qua.
Bàn Tử thúc giục, ông ta lại nhanh chóng đưa một xe đồ ăn, mang mấy tên thuộc hạ chạy tới.
Có thể ảnh hưởng đến Hoa Hạ Thần Kiếm, chắc chắn không phải người bình thường.
Đương nhiên, ông ta cũng không để ở trong lòng lắm.
Một đứa bé nông thôn có thể lợi hại bao nhiêu? Đơn giản là Hoa Hạ Thần Kiếm cho rằng Mạc Phàm là người tài có thể cải tạo.
Khi xuống xe, ông ta biết mình sai rồi.
Bên cạnh có ba người trâu bò như vậy, chỉ là người Hoa Hạ Thần Kiếm nhìn trúng thôi sao?
- Nhóc con, bạn học con lợi hại như vậy sao con không nói sớm cho cha biết, sớm biết thế cha đã mang nhiều đồ đáng giá.
Cha Bàn Tử nhỏ giọng nói.
- Không phải con nói với cha rồi sao,bạn học con vô cùng lợi hại, ai bảo cha không tin, còn trách con sao?
Bàn Tử không phục nói.
- Vô cùng lợi hại sao?
Cha Bàn Tử muốn khóc, sao ông ta lại nuôi một đứa con trai như vậy, hình dung trừu tượng như thế bảo ông ta tính toán thế nào.
Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, hối hận cũng vô dụng, ông ta chỉ có thể kiên trì đi tới.
- Tiểu Phàm, đây là cha tôi.
Bàn Tử đi đến giới thiệu.
Mạc Phàm không ngờ Bàn Tử sẽ mang người đến, cười nói.
- Xin chào, chú Mục.
Tất nhiên hắn nhận ra cha Bàn Tử, lại giới thiệu một phen.
Cha Bàn Tử thấy Mạc Phàm không khách sáo như vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười với Mạc Phàm, vội vàng đi lên bắt tay với mọi người.
- Xin chào, tôi là ông chủ siêu thị Kinh Hoa, trên xe có chút đồ, là mang đến cho mọi người, mọi người đừng chê ít.
- Siêu thị Kinh Hoa, tôi từng thấy rồi, chỉ cần là khu náo nhiệt sẽ có siêu thị này, ở thành phố Đông Hải có mấy chục cửa hàng, giá trị con người mấy chục triệu.
Có người kêu lên.
Trong đám người lại có gợn sóng lần nữa, cho dù không có ba người trước mặt vẫn khiếp sợ như vậy, không khác gì dầu nóng trên chảo.
- Ông chủ Mục, ông quá khách sáo rồi.
Cha Mạc Phàm khách sáo nói, trong lòng giống như ăn mật.
Phong thủy thay đổi, cuối cùng hôm nay cũng đến nhà mình.
- Chỉ là một chút lòng thành mà thôi, các ông có thiếu siêu thị không, nếu thiếu tôi sẽ mở chi nhánh ở nơi này.
Lão cha Bàn Tử cười híp mắt nói.
Ông ta là một thương nhân, có thể có tài sản như ngày hôm nay đều dựa vào mắt.
Hơn một nửa thế lực ở thành phố Đông Hải đều đứng về phía Mạc Phàm, bây giờ ông ta không nịnh bợ, thì đợi đến khi nào.
- Siêu thị đẹp lại tiện nghi thì quả thật thiếu một cái, đồ đắt tiền thì thôi.
Chú ba Mạc Phàm trêu ghẹo nói.
- Lão tam.
Bác cả Mạc Phàm kéo chú ba.
- Bảo đảm đồ đẹp giá rẻ, đảm bảo.
Cha Bàn Tử vỗ ngực nói, nhìn như vui đùa, nhưng đã hạ quyết tâm.
- Chú Mạc, đầu chú không sao chứ?
Bàn Tử thấy trên đầu cha Mạc Phàm quấn băng vải, quan tâm nói.
- Không sao, chỉ chảy chút máu thôi.
Cha Mạc Phàm sờ đầu Bàn Tử đầy cưng chiều.
Đề tài dời đi, mắt mọi người dời sang nhìn đám Chu Kiến Bình.
- Tố Tố, mời khách vào trong nhà trước đã.
Cha Mạc Phàm nói với vợ.
- Hai chị gái xinh đẹp, hai chú, còn cả Bàn ca nữa, mọi người đi theo Tiểu Vũ, cháu sẽ pha trà cho mọi người.
Không đợi lão mẹ Mạc Phàm kêu lên, Mạc Vũ vội nói.
Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như cười, rất có hảo cảm với Mạc Vũ, đi theo cô vào sân Mạc gia.
- Tôi chưa vào, có chuyện gì còn có thể giúp đỡ.
Đường Long cười nói, đứng bên cạnh Mạc Phàm.
- Tôi cũng ở lại giúp đỡ.
Cha Bàn Tử nói theo.
Một câu đơn giản, thái độ vô cùng rõ ràng.
Trong mắt lão mẹ Mạc Phàm hiện lên chút phức tạp, đi vào theo.
- Lão súc sinh, không phải vừa rồi ông nói không ai hợp tác với xưởng dược nhà chúng tôi sao?
Chú ba Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Thân thể Chu Kiến Bình khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Từ lúc Tần Doãn Nhi đến gần Mạc Phàm, ông ta đã biết mình xong rồi.
Tuy ông ta là người thành phố Nam Sơn, cách thành phố Đông Hải một khoảng, nhưng người được ghi tên vào trong sử sách, ai mà không biết?
Không tính Tần gia, Sở gia và Đường Long cũng không phải người bọn họ có thể đối phó, thậm chí cha Bàn Tử cũng nhiều tiền hơn bọn họ cộng lại.
Bọn họ đấu thế nào đây?
- Là tôi có mắt không tròng, Quốc Hoa, cháu tha cho dượng một lần, lần sau dượng sẽ không dám nữa, trong nhà còn có người cần dượng nuôi nữa, cháu bỏ qua cho dượng một lần đi.
Chu Kiến Bình ăn nói khép nép.
Cha Mạc Phàm nhíu mày, cho dù ông giận muốn chết.
Nhưng nhìn bộ dạng Chu Kiến Bình cầu xin tha thứ rất đáng thương, ánh mắt do dự nhìn Mạc Phàm.
Mạc Phàm cảm nhận được ánh mắt của cha, liền biết cha nổi lòng trắc ẩn.
Hắn thở dài, cha đúng là dễ mềm lòng.
Mắt hắn hơi nhíu lại, hàn quang nở rộ.
- Chu Kiến Bình, vừa rồi ông nói nếu có người hợp tác với Mạc gia, thì ông tự mình đập mình đúng không, tự ông đâm vào xe, hay là tôi để xe đâm ông đây.
Chu Kiến Bình lập tức há miệng, mặt xám như tro tàn, vội vàng nắm lấy ống quần Mạc Phàm.
- Tiểu Phàm, ông sai rồi, ông là trưởng bối của cháu đó, cháu tha cho ông một lần đi.
- Tha cho ông sao? Thân là thân thích, ông bất nhân, thân là trưởng bối, ông bất nghĩa, thân là người, ông không bằng heo chó, thân là heo chó, ông là sỉ nhục của heo chó, ông có tư cách gì bảo tôi tha cho ông?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Lừa nhà hắn nhiều năm như vậy, còn ép cha hắn già đi.
Nói vậy mà bỏ qua cho lão già này, y tiên bất tử hắn có khác gì ép cha chết?
- Không, cháu không thể đánh ông, ông là…
Chu Kiến Bình thấy Mạc Phàm quyết tâm, như bệnh tâm thần kêu lên, giống túm một cọng rơm cứu mạng.
Còn chưa nói xong, Mạc Phàm nhíu mày, nắm lấy đầu Chu Kiến Bình, đập vào xe có rèm che bên cạnh.
“Rầm!” đầu Chu Kiến Bình chảy máu, đã hôn mê.
Xung quanh có không ít người nhìn Mạc Phàm đầy khác lạ, nhưng không ai cảm thấy không đúng.
- Còn thất thần làm gì, người thành phố Nam Sơn dám bắt nạt người thành phố Đông Hải chúng ta, đánh bọn họ, đánh chết tôi chịu trách nhiệm.
Đường Long cười mỉa nói.
Đám Chu Lan Sơn sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lấy điện thoại ra, tay run run nhanh chóng ấn số.
- Nhanh báo cảnh sát.
Có không ít người muốn đánh đám cầm thú này, trút giận giúp cha Mạc Phàm, có những lời này của Đường Long, càng không sợ hãi gì nữa.
Có người cầm đồ, tay không đi lên vây quanh.
“Bốp bốp…” một trận quyền đấm cước đá.
Chú ba Mạc Phàm cười, nhảy qua, giật lấy di động của Chu Lan Sơn, quả đấm đánh vào mặt Chu Lan Sơn như đấm bao cát.
- Báo cảnh sát sao? Không phải mày là cảnh sát sao, cho mày bắt nạt nhị ca tao này?
Bác cả Mạc Phàm là người có vẻ ổn trọng, thấy những người khác đều ra tay, lửa giận nhiều năm cũng bùng lên.
Ông ta đi lên tát hai cái, còn đá thêm mấy cái nữa.
- Mẹ nó, không phải chúng mày là nhân viên công vụ sao?
- Không phải mày là cảnh sát, người của viện kiểm sát đấy sao, các người dám đánh người không thi hành công vụ à?
- Không phải nông dân chúng tao đánh chúng mày sẽ phạm pháp sao?
Rõ ràng là đánh người, nhưng giống như tảng đá trên người mỗi người rơi xuống, không hiểu sao thể xác và tinh thần vui sướng.
Khi Mạc Phàm nhìn đám người đánh vô cùng vui vẻ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ.
- Ha ha, một đời này, quả nhiên trọng sinh không vô ích.
Xe SUV lái tới, phía sau còn có một chiếc xe container cỡ nhỏ trang bị đầy đủ, dừng trước cửa nhà Mạc Phàm.
Bàn Tử và một người đàn ông trung niên ưỡn bụng bước từ trên xe xuống, 5-6 người theo phía sau.
Người tới chính là Bàn Tử, bên cạnh anh ta là Mục Thiên Thành cha anh ta, những người khác là nhân viên trong cửa hàng.
- Lão cha, đó chính là Mạc Phàm bạn học của con.
Bàn Tử vẫy vẫy tay với Mạc Phàm từ xa, nói với cha anh ta.
Lão cha Bàn Tử vừa mới xuống xe, vẫn có cảm giác ưu việt của nhà giàu mới nổi, dù sao cũng là tới nông thôn, có rất nhiều người thấp kém hơn mình.
Nhưng thấy Tần Doãn Nhi ở bên cạnh Mạc Phàm, trên trán ông ta bắt đầu chảy mồ hôi.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt Như, yết hầu bắt đầu nuốt nước miếng.
Nhìn thấy Đường Long, mồ hôi rơi đầy mặt.
Nếu không phải xuống nông thôn, đã không gặp ba người này.
Ông ta nghe Bàn Tử nói, Hoa Hạ Thần Kiếm nghe thấy tên Mạc Phàm, lập tứ hủy bỏ tư cách của một người đắc tội Mạc Phàm.
Bây giờ trong nhà Mạc Phàm xảy ra chuyện, ông ta nghĩ một lát liền điều một chiếc Land Rover qua.
Bàn Tử thúc giục, ông ta lại nhanh chóng đưa một xe đồ ăn, mang mấy tên thuộc hạ chạy tới.
Có thể ảnh hưởng đến Hoa Hạ Thần Kiếm, chắc chắn không phải người bình thường.
Đương nhiên, ông ta cũng không để ở trong lòng lắm.
Một đứa bé nông thôn có thể lợi hại bao nhiêu? Đơn giản là Hoa Hạ Thần Kiếm cho rằng Mạc Phàm là người tài có thể cải tạo.
Khi xuống xe, ông ta biết mình sai rồi.
Bên cạnh có ba người trâu bò như vậy, chỉ là người Hoa Hạ Thần Kiếm nhìn trúng thôi sao?
- Nhóc con, bạn học con lợi hại như vậy sao con không nói sớm cho cha biết, sớm biết thế cha đã mang nhiều đồ đáng giá.
Cha Bàn Tử nhỏ giọng nói.
- Không phải con nói với cha rồi sao,bạn học con vô cùng lợi hại, ai bảo cha không tin, còn trách con sao?
Bàn Tử không phục nói.
- Vô cùng lợi hại sao?
Cha Bàn Tử muốn khóc, sao ông ta lại nuôi một đứa con trai như vậy, hình dung trừu tượng như thế bảo ông ta tính toán thế nào.
Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, hối hận cũng vô dụng, ông ta chỉ có thể kiên trì đi tới.
- Tiểu Phàm, đây là cha tôi.
Bàn Tử đi đến giới thiệu.
Mạc Phàm không ngờ Bàn Tử sẽ mang người đến, cười nói.
- Xin chào, chú Mục.
Tất nhiên hắn nhận ra cha Bàn Tử, lại giới thiệu một phen.
Cha Bàn Tử thấy Mạc Phàm không khách sáo như vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười với Mạc Phàm, vội vàng đi lên bắt tay với mọi người.
- Xin chào, tôi là ông chủ siêu thị Kinh Hoa, trên xe có chút đồ, là mang đến cho mọi người, mọi người đừng chê ít.
- Siêu thị Kinh Hoa, tôi từng thấy rồi, chỉ cần là khu náo nhiệt sẽ có siêu thị này, ở thành phố Đông Hải có mấy chục cửa hàng, giá trị con người mấy chục triệu.
Có người kêu lên.
Trong đám người lại có gợn sóng lần nữa, cho dù không có ba người trước mặt vẫn khiếp sợ như vậy, không khác gì dầu nóng trên chảo.
- Ông chủ Mục, ông quá khách sáo rồi.
Cha Mạc Phàm khách sáo nói, trong lòng giống như ăn mật.
Phong thủy thay đổi, cuối cùng hôm nay cũng đến nhà mình.
- Chỉ là một chút lòng thành mà thôi, các ông có thiếu siêu thị không, nếu thiếu tôi sẽ mở chi nhánh ở nơi này.
Lão cha Bàn Tử cười híp mắt nói.
Ông ta là một thương nhân, có thể có tài sản như ngày hôm nay đều dựa vào mắt.
Hơn một nửa thế lực ở thành phố Đông Hải đều đứng về phía Mạc Phàm, bây giờ ông ta không nịnh bợ, thì đợi đến khi nào.
- Siêu thị đẹp lại tiện nghi thì quả thật thiếu một cái, đồ đắt tiền thì thôi.
Chú ba Mạc Phàm trêu ghẹo nói.
- Lão tam.
Bác cả Mạc Phàm kéo chú ba.
- Bảo đảm đồ đẹp giá rẻ, đảm bảo.
Cha Bàn Tử vỗ ngực nói, nhìn như vui đùa, nhưng đã hạ quyết tâm.
- Chú Mạc, đầu chú không sao chứ?
Bàn Tử thấy trên đầu cha Mạc Phàm quấn băng vải, quan tâm nói.
- Không sao, chỉ chảy chút máu thôi.
Cha Mạc Phàm sờ đầu Bàn Tử đầy cưng chiều.
Đề tài dời đi, mắt mọi người dời sang nhìn đám Chu Kiến Bình.
- Tố Tố, mời khách vào trong nhà trước đã.
Cha Mạc Phàm nói với vợ.
- Hai chị gái xinh đẹp, hai chú, còn cả Bàn ca nữa, mọi người đi theo Tiểu Vũ, cháu sẽ pha trà cho mọi người.
Không đợi lão mẹ Mạc Phàm kêu lên, Mạc Vũ vội nói.
Tần Doãn Nhi và Lưu Nguyệt Như cười, rất có hảo cảm với Mạc Vũ, đi theo cô vào sân Mạc gia.
- Tôi chưa vào, có chuyện gì còn có thể giúp đỡ.
Đường Long cười nói, đứng bên cạnh Mạc Phàm.
- Tôi cũng ở lại giúp đỡ.
Cha Bàn Tử nói theo.
Một câu đơn giản, thái độ vô cùng rõ ràng.
Trong mắt lão mẹ Mạc Phàm hiện lên chút phức tạp, đi vào theo.
- Lão súc sinh, không phải vừa rồi ông nói không ai hợp tác với xưởng dược nhà chúng tôi sao?
Chú ba Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Thân thể Chu Kiến Bình khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Từ lúc Tần Doãn Nhi đến gần Mạc Phàm, ông ta đã biết mình xong rồi.
Tuy ông ta là người thành phố Nam Sơn, cách thành phố Đông Hải một khoảng, nhưng người được ghi tên vào trong sử sách, ai mà không biết?
Không tính Tần gia, Sở gia và Đường Long cũng không phải người bọn họ có thể đối phó, thậm chí cha Bàn Tử cũng nhiều tiền hơn bọn họ cộng lại.
Bọn họ đấu thế nào đây?
- Là tôi có mắt không tròng, Quốc Hoa, cháu tha cho dượng một lần, lần sau dượng sẽ không dám nữa, trong nhà còn có người cần dượng nuôi nữa, cháu bỏ qua cho dượng một lần đi.
Chu Kiến Bình ăn nói khép nép.
Cha Mạc Phàm nhíu mày, cho dù ông giận muốn chết.
Nhưng nhìn bộ dạng Chu Kiến Bình cầu xin tha thứ rất đáng thương, ánh mắt do dự nhìn Mạc Phàm.
Mạc Phàm cảm nhận được ánh mắt của cha, liền biết cha nổi lòng trắc ẩn.
Hắn thở dài, cha đúng là dễ mềm lòng.
Mắt hắn hơi nhíu lại, hàn quang nở rộ.
- Chu Kiến Bình, vừa rồi ông nói nếu có người hợp tác với Mạc gia, thì ông tự mình đập mình đúng không, tự ông đâm vào xe, hay là tôi để xe đâm ông đây.
Chu Kiến Bình lập tức há miệng, mặt xám như tro tàn, vội vàng nắm lấy ống quần Mạc Phàm.
- Tiểu Phàm, ông sai rồi, ông là trưởng bối của cháu đó, cháu tha cho ông một lần đi.
- Tha cho ông sao? Thân là thân thích, ông bất nhân, thân là trưởng bối, ông bất nghĩa, thân là người, ông không bằng heo chó, thân là heo chó, ông là sỉ nhục của heo chó, ông có tư cách gì bảo tôi tha cho ông?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Lừa nhà hắn nhiều năm như vậy, còn ép cha hắn già đi.
Nói vậy mà bỏ qua cho lão già này, y tiên bất tử hắn có khác gì ép cha chết?
- Không, cháu không thể đánh ông, ông là…
Chu Kiến Bình thấy Mạc Phàm quyết tâm, như bệnh tâm thần kêu lên, giống túm một cọng rơm cứu mạng.
Còn chưa nói xong, Mạc Phàm nhíu mày, nắm lấy đầu Chu Kiến Bình, đập vào xe có rèm che bên cạnh.
“Rầm!” đầu Chu Kiến Bình chảy máu, đã hôn mê.
Xung quanh có không ít người nhìn Mạc Phàm đầy khác lạ, nhưng không ai cảm thấy không đúng.
- Còn thất thần làm gì, người thành phố Nam Sơn dám bắt nạt người thành phố Đông Hải chúng ta, đánh bọn họ, đánh chết tôi chịu trách nhiệm.
Đường Long cười mỉa nói.
Đám Chu Lan Sơn sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lấy điện thoại ra, tay run run nhanh chóng ấn số.
- Nhanh báo cảnh sát.
Có không ít người muốn đánh đám cầm thú này, trút giận giúp cha Mạc Phàm, có những lời này của Đường Long, càng không sợ hãi gì nữa.
Có người cầm đồ, tay không đi lên vây quanh.
“Bốp bốp…” một trận quyền đấm cước đá.
Chú ba Mạc Phàm cười, nhảy qua, giật lấy di động của Chu Lan Sơn, quả đấm đánh vào mặt Chu Lan Sơn như đấm bao cát.
- Báo cảnh sát sao? Không phải mày là cảnh sát sao, cho mày bắt nạt nhị ca tao này?
Bác cả Mạc Phàm là người có vẻ ổn trọng, thấy những người khác đều ra tay, lửa giận nhiều năm cũng bùng lên.
Ông ta đi lên tát hai cái, còn đá thêm mấy cái nữa.
- Mẹ nó, không phải chúng mày là nhân viên công vụ sao?
- Không phải mày là cảnh sát, người của viện kiểm sát đấy sao, các người dám đánh người không thi hành công vụ à?
- Không phải nông dân chúng tao đánh chúng mày sẽ phạm pháp sao?
Rõ ràng là đánh người, nhưng giống như tảng đá trên người mỗi người rơi xuống, không hiểu sao thể xác và tinh thần vui sướng.
Khi Mạc Phàm nhìn đám người đánh vô cùng vui vẻ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ.
- Ha ha, một đời này, quả nhiên trọng sinh không vô ích.