Thần Y Trở Lại
Chương 985
Chương 985
Tiểu Vũ Hoàng nhướn mày: “Ngô đại tông sư, tôi nghe danh cậu từ lâu, hôm nay rất vui có cơ hội gặp mặt”.
Ngô Bình vội đáp: “Tiền bối khách sáo rồi, cảm ơn đã tới”.
Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, chú Trịnh là cao thủ hàng đầu của cảnh giới Nhân Tiên, cũng là anh em kết nghĩa với bố em”.
Đúng lúc này, một ông cụ chừng bảy tám mươi tuổi trông như người nông thôn bước vào, đằng sau còn có vài người nữa.
Nhìn thấy ông ấy, Tiểu Vũ Hoàng vội vã đi tới chào hỏi: “Trịnh Luân rất hân hạnh được gặp chú”
Người vừa tới đó là Đường Thiên Tuyệt. Hôm nay là lễ cắt băng khánh thành, thân là chủ nhân của Đường Môn nên Đường Thiên Tuyệt sau cùng cũng quyết định sẽ tới. Ông ấy muốn nói với người trong thiên hạ, Đường Thiên Tuyệt này đã khôi phục lại tu vi Địa Tiên!
Đường Thiên Tuyệt cười nói: “Trịnh Luân, cháu đến được chú rất vui”.
“Chú à, việc của Đường Môn, cháu đương nhiên phải tới”, Trịnh Luân vội vã đáp, vô cùng kính cẩn với Đường Thiên Tuyệt.
“Được được”, Đường Thiên Tuyệt mỉm cười gật đầu.
Sau đó ông ấy nhìn sang Ngô Bình, cười nói: “Ngô Bình, hôm nay cháu vất vả rồi”.
Ngô Bình: “Ông nội lại khách sáo rồi, cháu không thấy vất vả chút nào”.
Đường Thiên Tuyệt cười ha ha đáp: “Vậy thì tốt rồi”.
Những khách mời tiếp theo đa số là những nhân vật có máu mặt và có quan hệ mật thiết với nhà họ Đường. Đến tám rưỡi, Sở Thiên Anh và Phương Vĩnh Thương cũng tới, sau đó là Triệu Chính Lệnh. Họ tới là vì Ngô Bình mời nên anh đích thân ra tiếp đón.
Những người tới đa số là người trong giang hồ. Thấy ba người họ không hoà nhập được với những người khác, Ngô Bình liền ra trò chuyện cùng họ. Triệu Chính Lệnh nhân cơ hội kéo Ngô Bình ra một góc yên tĩnh rồi nói: “Cậu Ngô, việc ở Hải Thành tôi hết sức xin lỗi. Thực ra nếu không vì nhà họ Triệu thì kẻ đó đã không nhắm vào cậu”.
Ngô Bình đáp: “Người đó muốn hại tôi, tôi đương nhiên phải ra tay phản công”.
Triệu Chính Lệnh cười đáp: “Miếng thịt mỡ sắp đến miệng ông ta rồi còn bị cậu cướp mất, tôi nghe nói ông ta tức suýt chết”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Đắc tội với tai to mặt lớn đó, tôi chỉ sợ mình không có kết cục tốt đẹp”.
Triệu Chính Lệnh nhìn quanh, sau đó nói nhỏ: “Cậu cứ yên tâm, người đó giờ đã không thể nào ra tay với cậu được nữa, bởi ông ta sắp bị luân chuyển khỏi chức vụ hiện tại rồi”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Ồ, sắp bị điều đi sao?”
Triệu Chính Lệnh: “Ông ta “ăn” nhiều quá khiến một ông lớn khác ngứa mắt. Không ngoài dự đoán, tôi sẽ tiếp quản vị trí của ông ta”.
Ngô Bình vội vã đáp: “Chúc mừng ông nhé!”
Triệu Chính Lệnh xua tay cười đáp: “Chuyện còn chưa chắc chắn, giờ nói ra có hơi sớm”.
Hai người họ nói chuyện riêng thêm vài câu, sau đó lại quay lại bữa tiệc trò chuyện cùng những người khác.
Sở Thiên Anh vô cùng cảm kích Ngô Bình, nếu không nhờ anh chữa vết thương cho thì có lẽ ông ấy vẫn đang đau đớn sống không bằng chết.