Thần Y Trở Lại
Chương 962
Chương 962
Ngô Bình bảo: “Trình Liệt, ông có thể trả lời tôi rồi đấy”.
Trình Liệt im lặng mấy giây mới đáp: “Lâm Tổ của Thanh Môn ra lệnh cho tôi diệt trừ cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Thanh Môn?”
Trình Liệt đáp: “Phải”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Sao Lâm Tổ đó lại muốn giết tôi?”
Trình Liệt trả lời: “Địa bàn Hải Thành, không phải ai cũng chen chân được đâu. Cậu đã phạm vào đại kỵ”.
Anh hỏi: “Lâm Tổ có vị thế ra sao?”
Võ Vương Trình đáp: “Lâm Tổ có địa vị rất đáng kính, có thể đại diện cho Thanh Môn”.
Ngô Bình cười khẩy: “Ông trở về nhắn với Lâm Tổ rằng, tôi đã nhớ rõ cái tên này rồi!”. Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Trình Liệt theo anh đi ra sân thì Ngô Bình đã biến mất.
Về nhà cũ, Lạc Trường Sinh đã hỏi được lai lịch của Trình Liệt. Ông ta nói với sắc mặt rất khó coi: “Năm xưa tôi từng có qua lại với Thanh Môn. Thanh Môn truyền thừa lâu đời, nhân tài vô số. Tôi cũng có biết Lâm Tổ”.
Ngô Bình đáp: “Kể nghe thử xem”.
Lạc Trường Sinh nói rằng Lâm Tổ tên là Lâm Lãnh Thiền. Trong Thanh Môn, bối phận trên năm thế hệ còn phải gọi người này là cụ tổ. Ở Thanh Môn hiện nay chỉ có vài người được gọi là “cụ tổ”, tất cả đều là những người đức cao vọng trọng.
Lạc Trường Sinh tính toán, tu vi hiện tại của Lâm Lãnh Thiền có lẽ ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng người này tu luyện theo công pháp hệ Phật, không chịu sự quản thúc của Địa Tiên Giới.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Là ai cũng được, tôi đã nhớ món nợ này rồi!”
Lạc Trường Sinh lo sợ nói: “Cậu chủ, cậu hãy kiềm chế một chút. Trước khi thăng cấp thành Nhân Tiên, cậu tạm thời không nên gây hấn với ai cả”.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Ông nghĩ nhiều rồi. Tôi sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc”.
Lạc Trường Sinh thở phào: “Đúng vậy. Cậu chủ nên nâng cao tu vi trước. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà”.
Lúc này, trời đã sáng hẳn. Ngô Bình ra sân luyện đoàn thể thuật. Sau khi luyện ba bộ đoàn thể thuật vài lần, anh tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở.
Sau khi thăng cấp lên Tiên Thiên, phương pháp hít thở lại là một cách luyện khác, có thể hấp thụ một nguồn năng lượng kỳ diệu giữa trời và đất. Nguồn năng lượng này tương đồng với loại năng lượng mà anh hấp thụ lúc tu luyện đoàn thể thuật nhưng cao cấp hơn. Anh cảm thấy nguồn năng lượng này có thể giúp anh nâng cao tư chất.
Giữa trưa, Ngô Mi tan học rồi, Ngô Bình mới báo cho cô bé và Trương Lệ biết chuyện ông nội sẽ ghé thăm.
“Gì cơ? Ông nội con sẽ đến đây à?”, Trương Lệ giật mình, sau đó tát anh một cái, “Thằng nhóc này, sao con không nói sớm hả? Mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả”.
Bà ấy sờ tóc, đoạn hỏi: “Tiểu Mi, con nghĩ mẹ có nên đi uốn tóc không?”
Ngô Bình cười bảo: “Mẹ không cần hồi hộp như vậy đâu mà”.
Ngô Mi cũng rất phấn khởi. Cô bé lí nhí hỏi: “Anh ơi, ông nội giàu lắm ạ?”